Edit: Mị
Beta: Sakura
Tây Vực, Đại Hạp cốc.
Thác nước ngàn trượng dưới ánh mặt trời rực nắng bốc hơi lên ngùn ngụt.
Trên sa mạc thỉnh thoảng có vài con diều hâu bay qua, khiến cho Đại
Hạp cốc vốn trống trải, càng thêm mênh mông, càng thêm tịch liêu.
” Ngao….oo.”
Diều hâu đột nhiên kêu lên, như là cảm ứng được nguy cơ sắp đến, vòng quanh mấy vòng rồi bay đi.
Ngay lúc đó, sắc trời đột nhiên u ám, từng mảng lớn, mảng lớn mây tím đặc kéo đến, điên cuồng mà tạo nên một mảng lớn mây tím. Trong thời
gian không lâu đã tạo ra cả vùng trời dày đặc màu tím đậm, giống như
đang làm công tác chuẩn bị cho một cái gì đó, vận sức chờ phát động.
Rầm rầm rầm rầm ..!
Phía dưới hạp cốc, từng thác nướcLôi điện màu tím ngược lại vọt lên, dường như muốn chọc phá bầu trời…!
Tại phía xa một nhóm tăng lữ Phạm Âm tự nhìn thấy một màn này, khẩn cấp đem chuông gõ vang.
” Phương trượng, Tử Lôi! Tử Lôi! đây chính là điềm không may a, nhất định là có cao thủ đỉnh cấp của giao diện khác xuất hiện.”
” Phương hướng xuất hiện của Tử Lôi, chính là nơi dị tộc biến mất vạn năm trước, ngày gần đây liên tục xuất hiện những việc lạ, có khi nào có quan hệ tới dị tộc vạn năm trước?”
” Có đạo lý! Thánh Chiến vừa rồi, đã qua chín ngàn chín trăm tám mươi năm, còn hai mươi năm nữa, chính là lúc ước định trận Thánh chiến tiếp
theo với Hư Thần giới. Thánh chiến sắp tới gần, không đảm bảo họn hắn sẽ không có hành động sớm, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác.”
“Phương trượng, chúng ta tranh thủ thời gian phái người đi xem”
”…”
Phương trượng đại sư nhìn ra xa, một chữ cũng không nói, ánh mắt dần dần thâm trầm.
Trở lại thác nước kia, sau khi trải qua tử Lôi cọ rửa, một thân ảnh nho nhỏ từ trong Lôi điện điên cuồng chật vật nhảy ra ngoài.
” Cửu Nhãn Thần Quân chết tiệt, sẽ có một ngày ta trở lại thành Mộ Quang, chọc nát lỗ đít của ngươi!”
Lôi điện màu tím chậm rãi biến mất, dước thác nước, như ẩn như hiện
một thân ảnh nữ tử linh lung thanh tú, trên người không có một chút quần áo, hiện rõ da thịt nõn nà, ngay cả mây cũng phải ngượng ngùng ẩn núp. Xung quanh thân thể của nàng bao phủ một tầng ánh sáng màu tím nhàn
nhạt, nhưng không thấy một chút tà khí, ngược lại lộ ra vầng sáng thánh
khiết.
” Phương trượng, chúng ta đã đến!”
” Bên trong thác nước có người!”
Hồng Vũ vốn định điều tức, khôi phục lại một phần công lực vừa bị Cửu Nhãn Thần Quân đánh tan, đâu ngờ nhanh như vậy đã có người ngoài tiếp
cận, liền vẽ lên không trung một đạo phù quang: ”Hồng Vũ Chiến Y!”
Chỉ một thoáng, chùm sáng màu đỏ nổ tung.
Phía dưới thác nước có chỗ bị gián đoạn, chỗ đó xuất hiện một mảnh màu đỏ được sương mù che chắn.
Làm cho các tăng nhân Phạm Âm tự đi theo Phương Trượng vừa đến liền
chứng kiến một màn kỳ dị: bên vách núi, một nữ tử nhẹ nhàng rơi xuống,
trên người của nàng mặc một bộ Vũ y rộng thùng thình, mỗi một mảnh lông
vũ đều nóng bỏng như lửa, Vũ y mở rộng, ước chừng kéo dài một trượng.
Nếu như nàng đứng yên trên vách đá thì chính là pho tượng Nữ Thần,
như vậy mọi người chắc chắn sẽ tán dương tay nghề người điêu khắc quá
tuyệt vời, quá khéo léo. Nếu như nàng là một nữ tử nhân loại, lại giả
bộ ăn mặc như vậy, không khỏi quá mức khoa trương long trọng nha!
” Đám con lừa trọc này quả thực chướng mắt, thiếu chút nữa ta đã
thuận lợi rời đi, lại để cho bọn hắn chiếm được tiện nghi!” Hồng Vũ
không có ý định xung đột chính diện cùng với những tăng nhân này, cũng
không có ý định lại để cho bọn hắn tiếp tục vây xem chính mình, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, thân ảnh màu đỏ giống như quỷ mị, nhẹ nhàng ra xa.
” Nữ thí chủ, xin dừng bước!” Phương trượng đại sư đột nhiên mở miệng.
Hồng Vũ cảm ứng được uy lực của Âm Ba công, thân hình hơi dừng lại: ” Không tốt, con lừa trọc này công lực không thấp!”
Chính mình vừa mới thi triển một lần phù chú thuật, nguyên khí bị hao tổn thật lớn, nếu lại thi triển lần thứ hai, có thể thành công hay
không, nàng không có nắm chắc. Làm sao bây giờ? Lai giả bất thiện (người đến không có ý tốt), nàng tuyệt đối có thể rơi vào tay đám con lừa trọc này.
Đột nhiên linh cơ khẽ động, dưới ánh mắt soi mói của đám tăng nhân,
nàng cầm Vũ y màu đỏ đang mặc trên người chậm rãi kéo xuống, lộ ra một
mảng lớn da lưng tuyết trắng.
Sau lưng liền đồng loạt vang lên tiếng hít thở, chúng tăng nhân lập
tức quay đầu tránh đi, có một số tăng nhanh không đủ định lực, trong lỗ
mũi liền xuất hiện hai dòng chất lỏng nóng bỏng.
”A di đà phật!”
”A di đà phật!”
” Độn!” một đạo phù quang trước người Hồng Vũ nổ tung, nàng nhún người nhảy vào khe hở, thân ảnh lập tức biến mất ngay tại chỗ.
” Là phù chú thuật!” Phương trượng đại sư quay đầu lại, vừa lúc thấy
một màn như vậy, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng ông liền rõ ràng, chỉ có dị tộc mới sử dụng loại pháp thuật này, ông đọc được trong sách cổ do
các đời trụ trì Phạm Âm tự lưu lại , loại pháp thuật di chuyển từ nơi
này qua nơi khác này là Miêu thuật. Đó là một loại siêu pháp thuật của
giao diện đó, phù chú thuật có thể thông qua thật thể đấy, lá bùa được
thi triển ra có uy lực rất lớn, cũng có thể dựa vào niệm lực vẽ phù chú
vô hình, thứ hai cần phải có công lực thâm hậu và kinh nghiệm mới có thể hình thành, như vậy có thể đoán được thực lực người này.
” Người dị tộc quả nhiên xuất hiện, A di đà phật!” Phương trượng đại
sư sầu lo nhíu mày. ”Thông tri toàn bộ tăng lữ trong chùa, nhất thiết
phải tìm được vị trí của nữ thí chủ này, mang nàng về Phạm âm tự, bằng
không, hậu quả không thể lường được.”
”Vâng, Phương trượng!” Các tăng nhân còn lại cũng nhao nhao lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Khắp nơi là cát vàng, vô biên vô hạn.
Hồng Vũ ngửa đầu nhìn mặt trời trên cao, hung hăng nuốt từng ngụm
nước miếng, đôi môi của nàng đã khô héo nhìn không còn chút máu nào. Mới đến, chẳng lẽ cứ như vầy chết trong sa mạc?
“Ẩm thủy phù! Ẩm thủy phù! Ẩm thủy phù!”
Hồng Vũ liên tục đưa tay vẽ phù chú, nhưng bởi vì không còn chút sức lực nào, phù chú thuật không có một chút hiệu quả.
” Chết tiệt Cữu Nhãn Thần Quân! Ngươi vu hãm ta trộm phù, phân tán
công lực của ta, ta nhất định phải báo thù này! Bất quá, việc quan trọng trước mắt này là tìm đường ra khỏi sa mạc, chờ ta dưỡng thương xong, sẽ tìm đến người hữu duyên trong truyền thuyết, ta nhất định sẽ một lần
nữa giết trở lại thành Mộ Quang, đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Mặt trời càng ngày càng mãnh liệt, Hồng Vũ chỉ cảm thấy trước mắt
choáng váng, ngay lúc này lại truyền đến thanh âm lục lạc ở rất xa,
loáng thoáng, dường như nàng nhìn thấy một thương đội phía sau cồn cát
từ từ đi tới.
” Cứu mạng.., cứu mạng ah!” Chỉ tiếc, nàng vô lực chống đỡ, xụi lơ té xuống, không bao lâu, thân thể của nàng liền bị cát vàng che lấp.
Nàng phảng phất dường như đang gặp mộng, trong mộng, tay nàng cầm Hậu Nghệ thần cung*(cung tên của Hậu Nghệ, còn truyền thuyết về Hậu Nghệ
chắc ai cũng biết nhỉ. ^.^), giết thẳng vào thành Mộ Quang, mũi tên của
nàng chậm rãi nhắm ngay Cửu Nhãn Thần Quân…
” Ngươi, đi, chết, a!”
” Cô nương, ngươi tỉnh! cô nương…” bên tai có người gọi.
Hông Vũ mở mắt ra, thoáng một cái liền thanh tỉnh. Trước mắt nàng,
đứng một nữ tử, nữ tử này dung mạo thanh tú, tự nhiên hào phóng, không
giống người bình thường sinh ra. Nàng mặc váy dài mềm mại, tóc như thác
nước, thấy ánh mắt Hồng Vũ có vẻ tìm tòi nghiên cứu.
” Cô nương, ngươi đã tỉnh? Là ta cùng ca ca cứu được ngươi đấy.”
” A, đa tạ rồi.” Hồng Vũ xem xét một vòng, hoá ra chính mình còn sống, xem ra mệnh mình cũng chưa đến tuyệt lộ.
” Cô nương, ngươi là người nào, tại sao lại té xỉu trong sa mạc? Lúc chúng ta phát hiện ngươi, chỉ có một mình ngươi a.”
” Ta…” Hồng Vũ suy tư, coi tình hình trước mắt của nàng, trong thời
gian ngắn không thể khôi phục thực lực, nàng cần một địa phương cho nàng tạm lánh để từ từ dưỡng thương.
” Nhà của ta là thương nhân, lúc ta đi theo phụ thân qua sa mạc, gặp
một đám đạo tặc, phụ thân và nhóm tuỳ tùng của người đều bị giết, chỉ
còn lại một mình ta.”
Bắc Đường Tiên Dao nghe vậy, con mắt sáng ngời: ” Trùng hợp vậy sao?
Ca ca ta cũng là thương nhân đấy, chúng ta đưa hàng từ Tây Vực về, trùng hợp ở nửa đường gặp ngươi nên mới cứu được ngươi. Ngươi nói có phải
chúng ta rất có duyên phận hay không?”
Hồng Vũ cười mà không nói.
” Ta gọi là Bắc Đường Tiên Dao, ngươi có thể gọi ta là Tiên Dao,
không biết ta nên gọi ngươi như thế nào?” Bắc Đường Tiên Dao khẽ mĩm
cười nói.
” Hồng Vũ.”
Hồng Vũ… về sau ta sẽ gọi ngươi là Hồng Vũ muội muội.” Bắc Đường Tiên Dao vui vẻ nói.
Hồng Vũ liền bị sặc nước miếng, chính cô ta còn không nhớ được rốt
cuộc là mình đã sống bao nhiêu tuổi, một cái tiểu nha đầu rõ ràng vậy mà dám tự xưng lớn hơn? Song, được rồi, ai bảo chính mình trương ra cái
khuôn mặt trẻ này chứ? Công lực của mình chưa khôi phục, liền mượn khuôn mặt này giả non luôn.
” Bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Hồng Vũ thử dò xét hỏi.
” A, bây giờ chúng ta đang ở ngoại thành, ca ca còn ở trong thành có
chút việc muốn làm, đợi xong xuôi hết, chúng ta liền trở về Hoàng
Thành.”
” Hoàng Thành?” Phàm là Hoàng thành, đều là nơi thị phi, không thích hợp để tĩnh tâm tu luyện a.
Bắc Đường Tiên Dao nhận ra được nàng chần chờ, vội nói: ” Đại phu nói trên người ngươi có nội thương, hắn xem không tốt, phải tới hoàng thanh tìm đại phu khác xem cho ngươi, còn nói, thương thế của ngươi rất khó
khỏi hẳn đấy.”
Đương nhiên, nàng là bị uy lực chín con mắt của Cữu Nhãn Thần Quân
gây nên, lại bị hắn đánh một chưởng, đại bộ phận công lực đều bị phân
tán, hiện tại còn không tới một phần công lực, đại phu bình thường há có thể trị hết?”
” Đúng rồi, Hồng Vũ, rốt cuộc là ai đả thương ngươi? Ta nghe ca ca
nói, nội thương của ngươi rất khó gặp, thực lực của người đả thương
ngươi ắt hẳn trên hắn, thế mà ngươi vẫn còn sống. Hồng Vũ, có phải võ
công của ngươi rất lợi hại hay không?”
Ánh mắt Hồng Vũ chợt loé, xem ra ca ca nha đầu này không đơn giản, nàng cần phải đề phòng mới được.
” Ta cũng không rõ ràng lắm, kỳ thật mục tiêu người nọ không phải
ta,vì ta đứng gần mục tiêu của hắn quá, gián tiếp bị một chưởng, cho nên mới bị thương. Một chưởng này đã không lấy mạng của ta, ta đã vô cùng
may mắn rồi.”
” Hóa ra là như vậy, khó trách…” Bắc Đường Tiêu Dao đã tin tưởng nàng…, không có nghĩa là người ngoài cửa cũng tin tưởng nàng.
Bắc Đường Tuấn Tịnh đứng ngoài cửa cách đó không xa, một mực âm thầm
nghe trộm đối thoại trong phòng, trên khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt lộ
ra nghi ngờ. Thật là gián tiếp bị một chưởng? Hắn không tin!
Đổi lại là người bình thường, hắn chỉ cần thông qua mạch đập hoặc hô
hấp, có thể rất nhanh xác định được thực lực của đối phương cao hay
thấp. Nhưng Hồng Vũ… một chút hắn cũng không dò xét ra.
Tình huống như vậy, hoặc là nàng thật sự là người bình thường không
biết võ công, hoặc là cao thủ tuyệt đỉnh, thực lực trên hắn rất xa!
Sự xuất hiện của nàng ta quá mức ngoài ý muốn, hết lần này tới lần khác lại chọn đúng thời điểm nhạy cảm này.
Lần này hắn dùng thân phận thương nhân đi vào Tây Vực, chính là
chuyện bí ẩn của bản thân, người trong triều không ai biết được, mọi
người chỉ biết gần đây hắn bị bệnh khó chữa cần tĩnh dưỡng. Nếu như có
người biết hắn lợi dụng cơ hội tĩnh dưỡng này, lặng lẽ đi Tây Vực, như
vậy với thân phận là thái tử vong quốc, một mình ly khai Hoàng Thành,
tất nhiên sẽ bị người khác hiềm nghi. Đây là phạm vào tối kỵ, là tử tội, hắn và người nhà của hắn đều khó thoát khỏi cái chết. Cho nên, hắn
không thể không chú ý cẩn thận.
” Thái tử điện hạ, Cổ tướng quân đến rồi.” có người lặng lẽ đến gần hắn, báo cáo.
Bắc Đường Tuấn Tịnh nhíu chặt mày ” Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, ta
không phải là thái tử, ngươi ngại tình cảnh hiện tại bản thái tử chưa
đủ nguy hiểm sao?”
” Đúng, thực xin lỗi! Quá..a không, chủ tử!” tên thuộc hạ vội vàng đổi giọng.
Bắc Đường Tuấn Tịnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt dần dần âm u: ”Bắc Tương quốc của ta nhân tài đông đúc, con cháu hoàng tộc
đông đúc, lúc trước lựa chọn quy hàng Đông Lăng cũng là vì chiều hướng
phát triển, hành động bất đắc dĩ. Nhưng không có nghĩa là chúng ta cam
tâm chịu thua, sẽ có một ngày thiên hạ này sẽ là của Bắc Đường gia chúng ta đấy/.”
” Chủ tử anh minh! Nhóm cựu thần của Bắc Tương quốc ta, bọn họ có
chết cũng đều nguyện ý ủng hộ thái tử điện hạ, vì đại sự của thái tử
điện hạ máu chảy đầu rơi, chủ tử còn lo đại sự không thành hay sao?’’
Thuộc hạ lại nói, ” Chủ tử, Cổ tướng quân cũng đã đến rồi, muốn cùng chủ tử thương nghị đại sự, chớ để bọn hắn đợi lâu.”
Bắc đường Tuân không chần chừ nữa ”Đi”
Thương đội của Bắc Đường huynh muội cũng không nhanh rời khỏi ngoại
thành, Hồng Vũ thừa dịp này, tĩnh tâm tu luyện, trong quá trình đó
thường xuyên có người ngoài cửa sổ rình coi, trong lòng nàng đều biết.
Nhưng công phu nàng tu luyện không giống huyền khí của Ngạo Thiên đại
lục và Long Tường đại lục, nàng là dựa vào thu nạp nguyên khí thiên địa
để tu luyện tấn chức đấy, cho dù ngủ, vận động bình thường,cũng tương
đương với việc nàng tu luyện. Chỉ tiếc nguyên khí thiên địa của giao
diện này quá mỏng manh, nếu không có ngoại vật khác phụ trợ, tu vi của
nàng rất khó phục hồi như cũ.
Không để ý đến những tên cố ý nhìn trộm kia, những ngày này, nàng đều an phận ở trong phòng, ăn ăn ngủ ngủ, rất thảnh thơi. Nàng thật không
ngờ rằng hành động sáng suốt đó lại giúp nàng thuận lợi tránh thoát đám
cao tăng của Phạm Âm tự toàn lực tìm kiếm, ai cũng không nghĩ tới, nàng
lại ẩn núp trong phòng tại một chỗ vắng vẻ như vậy.
Ba ngày sau, Bắc Đường Tiên Dao vội vã chạy vào phòng Hồng Vũ, đôi
má đỏ bừng:” Hồng Vũ, không tốt rồi! Ca ca bọn hắn đi vây bắt yêu thú,
đến bây giờ vẫn chưa trở về, ta vừa mới nhìn thấy ca ca ta thả tín hiệu
cầu cứu, hắn nhất định là đang gặp nguy hiểm! Bây giờ ta nên làm gì
đây?”
Hồng Vũ chậm rãi mở mắt: ” Yêu thú? Yêu thú loại nào?”
”Nghe ca ca nói, đám yêu thú này rất lợi hại, chúng có thể biến thành các loại hình dạng khác nhau, mỗi lần xuất hiện đều là quái vật khổng
lồ màu tím. Hiện tại người trên giang hồ và người của triều đình đều
đang vây bắt chúng, nếu ai bắt được, có thể đạt được trọng thưởng…”
” Màu tím, có thể biến ảo thành các hình dạng? Chẳng lẽ là…” Trong
lòng Hồng Vũ chợt động, nhớ tới lúc nàng thoát đi Diễm cung, đã vô tình
làm mấy thú sủng của Cữu Nhãn Thần Quân nuôi dưỡng chạy trốn, về sau
không thấy chúng đâu, chẳng lẽ là chúng cũng theo khe hở không gian trốn thoát, đi tới giao diện này?
Nếu quả thật là như vậy, thì thật là cơ hội tốt!
Chỉ cần bắt được chúng, nàng có thể thông qua luyện hoá chúng để đề
tăng nguyên khí của mình, đối phó với dạng cao thủ như Bắc Đường Tuấn
Tịnh, nàng căn bản không lo rồi.
” Ca ca ngươi ở nơi nào? Ngươi dẫn ta đi, ta có biện pháp cứu họ.”
Mắt Bắc Đường Tiên Dao sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đảm xuống: ” Không được đâu, võ công của chúng ta kém như vậy, bảo vệ bản thân còn
khó, làm sao có thể giúp bọn hắn?”
” Vậy ngươi còn có biện pháp khác sao?” Hồng Vũ nói.
Bắc Đường Tiên Dao nghĩ nghĩ, lắc đầu, không khỏi gấp tới mức muốn
khóc:” Lần này là chúng ta tới Tây Vực làm việc bí mật, e sợ có người
phát hiện chúng ta ở đây, tìm đâu ra người giúp đỡ chứ?”
Hồng Vũ âm thầm lắc đầu, nha đầu kia cũng quá ngây thơ rồi, nàng đối
với ca ca nàng một chút cũng không hiểu biết, mấy ngày nay, trong nhà
này có bao nhiêu người lui tới, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai. Để cho nàng
tin ca ca của nàng không có người giúp đỡ, đó mới là lạ!
” Đi thôi, tiếp tục do dự sẽ muộn mất.”
” Thế nhưng mà..” Bắc Đường Tiên Dao không có lòng tin nói. Nhưng
dường như hiện tại không có biện pháp khác, nàng không thể ngồi nhìn ca
ca gặp nạn mà mặc kệ ” Vậy tốt, chúng ta cùng đi cứu người!”
Đoạn Hồn cốc, đang lâm vào một hồi hỗn chiến.
Có những cao thủ mạo hiểm đi vây bắt yêu thú, cũng có những cao thủ
vì tranh đoạt yêu thú mà kịch chiến, tại đây đang xảy ra những cuộc
chiến kịch liệt giữa người với người, người với thú.
Sau khi vợ chồng Vân Khê rời đi Bắc Thần gia tộc, trên đường một mực
nghe ngóng tin tức yêu thú, lúc tới gần Đoạn hồn cốc, rốt cuộc cũng có
manh mối.
” Cao thủ vào rừng càng ngày càng nhiều, có lẽ chúng ta cách Đoạn hồn cốc không xa.” Tránh được một nhóm cao thủ đi qua, Vân Khê và Long
Thiên Tuyệt cải trang từ chỗ ẩn nấp trong rừng cây đi ra, nhìn chăm chú
về rừng rậm phía trước.
” Nhóm yêu thú này có thể vùng ra những trói buộc của chủ nhân, thoải mái bỏ trốn, có thể thấy được thực lực cường đại của bọn chúng. Trước
mắt có nhiều cao thủ đều muốn bắt yêu thú, chúng ta cũng không cần nóng
nảy, không bằng để cho ta trước tiên đem bốn phía Đoạn Hồn cốc bố trí
trận pháp, tới lúc đó chúng ta chỉ cần bắt rùa trong hũ, đảm bảo chúng
một cái cũng không thoát được.” Long Thiên Tuyệt nói xong, cũng không
chú ý tới ánh mắt của Vân Khê xảy ra biến hoá.
” Tốt, vậy ngươi phụ trách bố trí trận, ta và Tiểu Nguyệt Nha nghỉ
ngơi một lát” Vân Khê đưa mắt nhìn bóng lưng Long Thiên Tuyệt đi xa,
trong lòng càng hoài nghi.
Hắn cũng biết bố trí trận pháp? mà tư duy lại kín đáo ….
” Tiểu Nguyệt Nha, con có cảm thấy hắn giống phụ thân con không?” Vân Khê cuối đầu hỏi con gái.
Tiểu Nguyệt Nha mở to mắt có vẻ không rõ, lắc đầu ” Phụ thân không
phải ở chỗ ca ca sao? Nếu hắn là phụ thân,vậy tại sao cha lại che mặt
chứ?”
Vân Khê nghĩ nghĩ, cũng đúng, trượng phu của mình sao phải ở trước
mặt mình che mặt chứ? chẳng phải là vẽ vời ra cho thêm chuyện sao? Trừ
phi… Vân Khê nhướng cao lông mày, lộ ra vẻ bừng tỉnh, trừ khi Thiên
Tuyệt sợ nàng sau khi thấy Hách Liên đại ca, đi mà không quay lại, hắn
vì ghen tỵ, cho nên mới cải trang đi theo! Nếu suy nghĩ như vậy, hết
thảy đều được thông suốt rồi.
Nhớ đến mấy ngày nay ở chung, loại cảm giác quen thuộc ấy, càng khiến cho nàng càng thêm tin tưởng vững chắc, hắn nhất định chính là Long
Thiên Tuyệt.
Tên này thật đúng là… nàng không biết phải hình dung hắn như thế nào nữa.
”a!” cách sau lưng không xa, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, có tiếng của đồ vật nào đó vỡ vụn.
Vân Khê quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đâm vào một cây đại thụ, cả chiếc xe ngựa bị lật ra, người ngồi bên trong vội bay ra. Nàng
nhìn lại thấy hai nữ tử tuổi trẻ, một trong số đó mặc một thân Vũ y màu
đỏ, càng dễ làm người khác chú ý, nhưng mà càng hấp dẫn sự chú ý của
nàng đó là lúc cô gái này rơi xuống liền lập tức dùng một tư thế cực kỳ
linh hoạt nhẹ nhàng để hoá giải giảm xóc, vững vàng rơi xuống đất, không giống nữ tử kia, bốn chân ngã chổng vó lên trời.
Cô gái này không đơn giản!
Trong lòng Vân Khê phán đoán.
” Hai vị cô nương, các ngươi không sao chứ?” Đầu tiên Vân Khê nâng nữ tử áo đỏ từ trên mặt đất dậy, lúc tiếp xúc với tay của nàng, nàng liền
thăm dò công lực của đối phương, lông mày không khỏi nhăn lại. Quái, rõ
ràng là một chút căn cơ huyền khí đều không có, chẳng lẽ mình nhìn lầm?
” Cô nương, hình như người bị nội thương?” Vân Khê hỏi.
Trong lòng Hồng Vũ âm thầm cả kinh, mới tiếp xúc ngắn ngủn lúc nãy,
đối phương đã thăm dò mình cộng với lực lượng hùng hậu trên người đối
phương, nàng đều cảm nhận được. Lực lượng cường đại như thế, coi như tại thành Mộ Quang cũng là cao thủ thượng thừa.
Cô gái trước mắt này không đơn giản a!
Hồng Vũ không khỏi nhìn Vân Khê vài lần, tự giác nói tám chữ: ” Giang hồ hiểm ác, nhân tâm khó lường.”
Vân Khê nhìn lại mắt đối phương, trong nháy mắt, có loại cảm giác kỳ
diệu. Chính là tám chữ, một câu hai nghĩa, nàng là đang nhắc nhở các
nàng vốn không quen biết, không nên hỏi nhiều, đồng thời nàng tựa hồ là
đang ám chỉ sự xoi mói của mình .
Vân Khê nhẹ nhàng cười, buông lỏng tay ra, không truy vấn nữa. Thuận
tay từ trong ngực lấy ra một lọ đan dược đưa cho nàng: ”Ta và ngươi gặp
nhau tức là có duyên, hy vọng nó có thể giúp ngươi, một ngày dùng một
viên, mười ngày sẽ có hiệu quả.”
Hồng Vũ ngẩn ngơ, từ trước tới nay nàng không tin thiên hạ này có cơm trưa miễn phí, càng thêm không tin một người vốn không quen biết sẽ vô
duyên vô cớ đưa cho nàng, nhưng khi nàng ngửi qua hương vị của đan dược, nàng hoàn toàn chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Vân Khê.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói tiếng nào, trong lòng đều hiểu rõ.
Bát phẩm nguyên thần đan!
Vật báu vô giá!
Cho nàng dễ dàng như vậy, vì cái gì?
Kỳ thật Vân Khê cũng không biết vì cái gì nàng lại đem nguyên thần
đan trân quý như vậy cho nàng ta, có lẽ bởi vì ánh mắt và khí tức trên
người nàng ta làm cho nàng liên tưởng đến những rủi ro lúc trước mình
từng gặp, cho nên sinh ra cảm giác tương thích.
Hơn nữa, đan dược trân quý đối với nàng nói đến cùng cũng chỉ là vật
ngoài thân, hết rồi còn có thể luyện, không có chuyện gì lớn. Nếu như vì vậy có thể làm cho người khác thuận tiện, có gì không thể chứ?
Vân Khê tự nhiên sẽ không ngờ tới, hành động vô tâm này của mình,
ngày sau sẽ mang đến cho hai người những chuyện dây dưa không rõ… song,
những chuyện này để nói sau đi.
Hồng Vũ là người thông minh, đối phương đã rộng rãi cho, bản thân
cũng thản nhiên nhận, nhưng nàng không muốn thiếu nợ nhân tình của người khác, từ trên người lấy ra ba lá bùa màu vàng, khom người đưa cho cô bé bên cạnh Vân Khê.
” Tiểu gia hoả, A di đưa ba cái phù để bảo vệ tính mạng cháu, một khi cháu gặp nguy hiểm, hãy xé nát một lá bùa, trong miệng niệm một tiếng
:lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền! nó có thể bảo vệ cho
cháu một mạng! Hồng Vũ sờ đầu cô bé, cảm thấy thật giống như phấn điêu
ngọc mài, đáng yêu đến cực điểm. Từ dung mạo, có thể nhìn ra, nàng nhất
định là con gái của nàng kia, nàng cũng không cho rằng nàng kia cần phù
chú bảo vệ tính mạng của mình, liền đem nhân tình trả lại cho nữ nhi của nàng cũng giống nhau thôi.
Tiểu Nguyệt Nha duỗi bàn tay nhỏ bé, tò mò cầm lấy ” A di, cái này
thật sự lợi hại như vậy sao? Hiện tại cháu có thể lấy chơi được không?”
Đầu Hồng Vũ nổi đầy hắc tuyến, đè lại bàn tay nhỏ bé :” Chỉ khi nào
gặp nguy hiểm dùng mới có hiệu quả, ngươi chỉ cần đem chú ngữ nhỡ kỹ là
tốt rồi.”
”lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền.. ân, cháu đã nhớ kỹ, cám ơn Adi!”
Hồng Vũ nhìn nàng nhoẻn miệng cười, tiểu cô nương này thật thông minh, ngày sau chắc chắn tiền đồ không đoán trước được a .
Tiểu Nguyệt Nha xem lá bùa như bảo bối cất vào, Vân Khê không cho là
đúng, lá bùa như vậy, nàng thấy rất nhiều trong các đạo quán, đều là của mấy tên xiếc giả thần giả quỷ. Nàng xem ra, Hồng Vũ là vì muốn dỗ dành
tiểu hài tử mới cho nàng, căn bản không tin ba trang giấy như thế có thể có tác dụng gì.
Lúc này, Bắc Đường Tiên Dao đã không đợi được nữa, thúc dục Hồng Vũ
nói ” Hồng Vũ, chúng ta nhanh đi nhanh đi, ca ca của ta không đợi kịp
nữa mất!”
Hai nữ tử liền không hề dừng lại nữa, vội vàng rời đi.
Vân Khê tiếp tục lưu lại tại chỗ chờ, đột nhiên, phía trước có một gã nam tử trẻ tuổi chạy nhanh đến, dưới chân bị vấp một phát, liền kêu lên một tiếng sợ hãi. Phía sau của hắn, một con sói hoang điên cuồng truy
đuổi đến, đem đầu của hắn đè xuống, có thể thấy rõ ràng răng nanh sắc
nhọn, mùi máu tươi trong miệng đập thẳng vào mặt.
Ngay tại lúc nam tử cho là mình chết chắc, đột nhiên trên đỉnh đầu
xuất hiện một con bạch hổ như sét đánh mà đến, đầu con sói bị cắn một
cái đứt lìa.
Nam tử nhìn con sói hoang ngã xuống bên cạnh của mình, bị vây một
thân máu tanh, lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Lúc ngẩng đầu, liền thấy bạch hổ đứng bên cạnh một nữ tử áo trắng dung mạo như thiên tiên, đang nắm tay
một cô bé cũng áo trắng nhìn như tiên đồng, hắn nháy mắt mấy cái, lại
nháy mắt mấy cái, cứ cho là mình sinh ảo giác, chẳng lẽ nơi này chính là thiên đường?
Đang nghĩ ngợi, liền nghe giọng nói trong trẻo nhưng lãnh khốc của
nàng kia hỏi:”Học viện Vạn Hoàng của các ngươi đến đây có bao nhiêu
người? Là ai dẫn đội?”
Nam tử hơi sửng sờ, cúi xuống nhìn thấy đồng phục của học viện, lập
tức minh bạch :” Cô nương, học viện Vạn Hoàng của chúng ta tổng cộng đến hai mươi người, là do Chiến trưởng lão dẫn đội.”
Hắn một bên trả lời, một bên âm thầm dò xét ân nhân cứu mạng của
mình, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra cô gái đứng trước mặt hắn chính
là viện trưởng của Vạn Hoàng học viện!
Kỳ thật cũng không thể trách hắn thiển cận, Vân Khê hoàn toàn là kiểu viện trưởng bỏ mặc học viện, các sự vụ trong học viện bây giờ đều là do đại ca Chiến Thiên của nàng làm thay, trên cơ bản là nàng mặc kệ, học
viên mới của học viện tự nhiên cũng không thể nhận ra nàng.
Người trẻ tuổi trước mắt này, ngay cả một con sói hoang cũng không
đối phó được, có thể thấy được hắn vừa mới tiến vào học viện không lâu,
thực lực còn quá yếu.
” Ngươi tên gì? làm như thế nào Chiến trưởng lão đồng ý cho ngươi đi ra ngoài rèn luyện?”
Người trẻ tuổi xấu hổ đỏ mặt, lúng túng nói:”Ta gọi là Chiến Thiên
Lâm, Chiến trưởng lão là đường ca của ta, là ta năn nỉ quấn quít hắn dẫn ta đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện đấy, hắc hắc…”
” Thì ra thế.” thái độ Vân Khê đối với hắn gần gũi hơn vài phần, đưa
mắt nhìn ra xa, chiếu theo tình huống này, sợ là bên kia đại ca gặp
phiền toái, nàng phải đi hỗ trợ mới được.
” Phương hướng đại khái của Chiến trưởng lão ở đâu?”
Chấn Thiên Lâm đã tỉnh táo lại, vội vàng chỉ đường cho nàng.
Vân Khê tại chỗ để lại ký hiệu, liền theo sau Chiến Thiên Lâm đi sau vào bên trong sơn cốc.
Trong sơn cốc cách đó không xa, khí thế giết chóc càng ngày càng ngất trời.
Không biết vì sao nơi này lại xuất hiện rất nhiều sói hoang, nguyên
một đàn mắt đều đỏ ngầu, chỉ có Lang Quang mới như vậy, chúng vô cùng
hung hãn, so với sói hoang tầm thường lợi hại hơn gấp trăm lần, tình
huống như thế này tuyệt đối không tầm thường.
”Đại sư huynh, sói hoang ngày càng nhiều, chúng ta sắp không chịu
được nữa rồi, mau bỏ đi a!” một gã Thiên huyền cao thủ lau lau mặt mũi
tràn đầy máu tươi, vội vàng nói.
Một cao thủ thần huyền khác đang chém giết một bên trầm giọng nói:”
Không được, nếu như chúng ta rút lui, đoàn người của Chiến trưởng lão
càng thêm nguy hiểm, bọn hắn sẽ rơi vào tình trạng hai mặt đối địch đấy. Mọi người tiếp tục kiên trì một chút, đợi đoàn người Chiến trưởng lão
đối phó hết yêu thú bên đó, bọn hắn sẽ đến trợ giúp chúng ta!”
Vài tên cao thủ còn lại nghe vậy, kiên định gật gật đầu, từng người giơ kiếm trong tay, hét to kịch liệt chém giết.
Ngay lúc cuộc chiến đang rơi vào thời điểm quyết liệt, đột nhiên một đạo bóng mờ to lớn từ trên trời phủ xuống.
” Rống______”
Kèm theo tiếng gầm của Bạch Hổ, vài dặm rừng cây xung quanh chấn động, vang lên lá cây rơi xuống ào ào.
” Trời ạ, là thần thú Bạch Hổ!” Đám cao thủ nhao nhao kêu lên sợ hãi, nhìn thấy được hy vọng sống sót. Thần thú Bạch Hổ là thú sủng của Viện
trưởng học viện Vạn Hoàng bọn hắn, thần thú Bạch Hổ đột nhiên hàng lâm, chẳng lẽ Viện trưởng của bọn hắn cũng đến?
” Viện trưởng đến rồi! Viện trưởng đến rồi! Mọi người cùng nhau giết sạch sói hoang để …!”
Các cao thủ nhiệt huyết sôi trào, đã có Viện trưởng ở sau lưng bảo kê bọn hắn, bọn hắn còn sợ cái gì chứ? nguyên một đám tiềm lực đột nhiên
bộc phát, sĩ khí lên nhanh, dũng mãnh gấp mười lần lúc trước, sức chiến
đầu toàn đội phút chốc tăng vọt.
Vân Khê thấy một màn như vậy, âm thầm triệu hồi hổ vương, nàng tin
tưởng không cần hổ vương hỗ trợ, bọn hắn cũng có thể bằng thực lực của
mình để diệt sạch sói hoang. Đây mới là cơ hội tốt nhất để bọn hắn rèn
luyện.
Chiến Thiên Lâm đứng bên cạnh ngây người nhìn Vân Khê, vẻ mặt khó tin ”ngươi, ngươi… ngươi chính là Viện trưởng?”
‘Chẳng lẽ không giống?” Vân Khê nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, nhịn không được buồn cười.
”Ta .. ta còn tưởng rằng Viện trưởng là một người… là một người…”
Chiến Thiên Lâm nghĩ tới điều gì đó làm sắc mặt hắn đỏ hơn, cho đến nay, hắn đều cho rằng viện trưởng là một lão thái bà cao tuổi đây này. Nếu
vừa rồi không nghe các sư huynh hô lên Bạch hổ thần thú và Viện trưởng,
hắn hoàn toàn sẽ không nghĩ tới nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo trước măt này, lại thật sự chính là Viện trưởng học viện Vạn Hoàng. thật không thể ngờ
được.
”A, ta biết rồi. Ngươi nhất định cho rằng mẫu thân ta là một lão thái bà phải không?” Tiểu Nguyệt Nha không cố kỵ, đâm phá tâm tư của Chiến
Thiên Lâm, làm hắn lúng túng hận không thể tìm cái lỗ nào đó chui vào.
Vân Khê vừa định cười, nhưng rất nhanh nàng không cười nổi.
”Kỳ thật mẫu thân chính là một lão thái bà, chờ ta lớn bằng mẫu thân ta bây giờ, ta cũng biến thành lão thái bà rồi.’
Vân Khê nhìn thấy thần sắc nói chuyện của con gái rất chân thành, thân hình lung lay, nàng thật sự già như vậy sao?
Cũng không lâu sau, chiến đấu đã xong. Sau khi các học viên Vạn Hoàng học viện đã trải qua một hồi chiến đấu đẫm máu, dục hoả giống như được
trùng sinh, nguyên một đám vô cùng phấn khởi, có người thậm chí tại chỗ
thăng một cấp, trên mặt tràn đầy vui sướng.
”Bái kiến Vân viện trưởng!”
Lấy cao thủ thần huyền Đại sư huynh cầm đầu, các học viên ngay ngắn
chỉnh tề hướng Vân Khê hành lễ, rất thành kính,vẻ mặt ai cũng tràn ngập
vui sướng.
Vân Khê vốn định để bọn hắn ở lại, một mình tiến sâu vào trong sơn
cốc, bất quá lúc nhìn thấy bọn hắn nhìn mình với ánh mắt đầy nồng nhiệt. Nàng tạm thời bỏ qua, bây giờ có lẽ nàng nên thực hiện trách nhiệm của
Viện trưởng, chỉ điểm một chút đám hậu bối này.
”Các ngươi có biết vì sao vào lúc này hắn lại đột phá để tấn chức ?”
Vân Khê chỉ hướng tên đệ tử vừa mới tấn chức, dừng lại một chút, tiếp
tục nói ” Rất nhiều người cho rằng chỉ cần dựa vào đan dược, linh thạch
có thể thoải mái mà tấn chức, căn bản không cần quá nhiều lịch lãm rèn
luyện và kinh nghiệm chiến đấu thực tế, có ý nghĩ như vậy là sai lầm.
Bình thường, con người gặp thời điểm khốn cảnh, mới có thể đột phá đưa
thân thể và tinh thần của mình đạt tới cực hạn. Một khi cực hạn của
ngươi được đột phá, như vậy thân thể ngươi sẽ có khả năng dung nạp một
lượng tương đương với cực hạn. Nói cách khác, có một số người khả năng
cao nhất cũng chỉ có thể tu luyện đến Thần huyền đỉnh phong, không cách
nào đột phá lên Huyền tôn chi cảnh, bọn hắn sẽ cho rằng tại vì thiên phú của bọn hắn có vấn đề, bẩm sinh, không cách nào cải biến. Kỳ thật bọn
hắn sai rồi, người có thiên phú đích xác là do bẩm sinh quyết định,
nhưng mà cực hạn của con người là có thể đột phá đấy. Một khi ngươi có
thể đem cực hạn của thân thể và tinh thần của mình đột phá, như vậy tiềm lực và khả năng đạt thành tựu của ngươi cũng sẽ không ngừng đột phá,
cho nên, những người thường trải qua những kinh nghiệm chiến đấu cửu tử
nhất sinh, mới có thể đạt được thành tựu nhất định trong sự nghiệp.
Không ai có thể thuận buồm xuôi gió mà đạt được địa vị cao, từng người
đứng trên cao đều là những người trải qua bách tử nhất sinh đấy, nếu như không có, thì người này cũng chẳng thể tồn tại ở đó được lâu đâu …”
”Ta nói cho các ngươi biết chính là, không được sợ hãi khó khăn cùng
gian nguy, những chuyện nhìn như tình cảnh nguy hiểm, thường thường trên con đường nhân sinh rèn luyện của các người nhất định đều phải trải
qua, các ngươi trải qua nguy hiểm càng nhiều thì thu hoạch cũng càng
nhiều. Tại thời điểm gặp nguy hiểm, cũng đừng dễ dàng tuyệt vọng, phải
tự nói với chính mình, ngươi nhất định có thể chống đỡ đến thời khắc
cuối cùng, bởi vì thời điểm ngươi đang gặp gian nan nhất, rất có thể
chính là thời điểm ngươi đang vượt qua một đỉnh cao mới, một khi ngươi
vượt qua được, thì trước mắt của ngươi sẽ thấy được một cảnh tượng mới!
Các ngươi nhất định sẽ không hối hận!”
Ánh mắt Vân Khê nhàn nhạt đảo qua trên mặt từng người đệ tử , ánh mắt bọn hắn hừng hực hưng phấn, ngay cả chính nàng cũng bị lây nhiễm. Với
tư cách là một người từng trải, những gì nàng giải thích chính là những
kinh nghiệm của mình, nếu nàng chưa từng trải qua ngàn vạn gian nan hiểm trở, thì sao có thể đi tới một bước như ngày hôm nay?
Nhìn những người trước mắt này, về sau bọn hắn có thể đi bao xa, đều phải tuỳ thuộc vào vận mệnh của chính bọn hắn rồi.
Nàng sẽ không thể nghĩ tới, những lời ngày hôm nay của nàng, trong
suy nghĩ đang kích động của những học viên này nổi lên những gợn sóng
như thế nào, thật lâu về sau, trong tất cả học viên của học viện Vạn Hoàng, bọn hắn chính là tinh anh, mỗi lần dẫn dắt giảng giải cho học
viên mới, bọn hắn đều đem những lời nói của Vân Khê đã nói.., mỗi chữ,
mỗi câu đều không sai nói lại cho học viên mới, dạy bọn hắn cái gì mới
là chân lý của tu luyện, chân lý của nhân sinh
Ngay tại lúc mọi người trong lòng chìm vào kích động, một tiếng cười châm chọc đột nhiên chen vào.
“Hóa ra là người học viện Vạn Hoàng, một nữ nhân làm lãnh đạo học
viện, có chỗ nào tốt? Con gà Chiến Thiên Dực đâu? Cả ngày cùng hai nữ tử lăn lộn một chỗ, lại gọi những tiểu hài tử các ngươi bán mạng làm việc
cho hắn, hắn thật đúng là biết làm người a! ha ha ha ..”
Con gà?
Đáy mắt Vân Khê loé lên hàn quang, quay đầu nhìn qua, người mở miệng
châm chọc đang cùng một đám cao thủ đi tới, tuổi khoảng chừng ba mươi,
trên cổ áo có thêu chữ ”Lôi”, Hiển nhiên là ký hiệu của gia tộc.
Lôi gia?
Vân Khê không có ấn tượng gì, đối với nàng mà nói, ngoại trừ mấy thế
gia đại hào môn, những tiểu gia tộc này căn bản không lọt vào mắt nàng.
Chiến Thiên Lâm bên tai nàng nhỏ giọng nói :”Viện trưởng, hắn là Lôi
Chấn Thanh trưởng tử của Lôi gia. Hắn nhìn trúng đường tỷ A Lý của ta,
tìm người đến Chiến gia cầu hôn, bị đường ca cự tuyệt. Về sau Lôi gia
liền ghi hận Chiến gia, khắp nơi tìm người Chiến gia ta gây phiền toái.
Có một lần Lôi Chấn Thanh muốn trêu đùa đường tỷ, bị đường ca đánh, bị
đánh một trận như vậy, khiến cho Lôi Chấn Thanh càng thêm ghi hận đường
ca ta. Thường xuyên trước mặt người khác vu tội, nói xấu đường ca ta.”
” Chỉ bằng hắn, cũng muốn cóc ăn thịt thiên nga?” Vân Khê cười lạnh,
da mặt người này có chút quá dày đi, không đi lấy gương soi thử mình rốt cuộc có phẩm chất gì, xứng đôi với A Lý sao?
Giọng nói của Vân Khê không thấp, không chỉ học viên Vạn Hoàng học
viện nghe được, đám người Lôi gia tự nhiên cũng nghe được. sắc mặt Lôi
Chấn Thanh chuyển đen, ánh mắt như dao ném qua :” Ngươi thật to gan, dám nói chuyện với bổn đại gia như vậy, muốn chết phải không?”
” Lôi Chấn Thanh, muốn chết chính là mày! Ngươi có biết nàng là ai
không? nàng là…” Chiến Thiên Lâm đang nói, Vân Khê đưa tay ra, ngăn cản
hắn nói tiếp. Đã có con cóc tự mình tìm tới tận cửa chịu chết, nàng liền cầm đến chơi đùa một chút!
Chiến Thiên Lâm tựa hồ hiểu được dụng ý của nàng, lén cười châm biếm, đám học viên cũng nhao nhao dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Lôi Chấn
Thanh, ngay cả viện trưởng của bọn hắn cũng dám khiêu khích, quả thực là không muốn sống mà!
Lôi Chấn Thanh nhìn bộ dáng tươi cười của bọn hắn, lập tức cảm thấy
bị mất mặt, lửa giận bùng nổ, đang muốn phát tác. Một lão giả đứng phía
sau hắn liền kéo kéo hắn, hạ giọng nói ” Đại công tử bình tĩnh một chút, chớ vội, ta thấy tướng mạo người này không tầm thường, đệ tử Vạn Hoàng
học viện đối với nàng cung kính như thế, sợ là nhân vật cao tầng trong
học viện, không đơn giản để cho chúng ta chọc vào. Không ngại đợi đến
lúc hỗn loạn lắm thầy nhiều ma, lợi dụng cơ hội đó liền giáo huấn nàng,
khiến cho nàng khó lòng phòng bị.”
Lôi Chấn Thanh nghe vậy, lại đem Vân Khê đánh giá cao thấp một phen,
thấy bên người nàng còn dẫn theo một tiểu cô nương, thấy thế nào cũng
không giống như một cao thủ đứng đầu, cùng lắm thì là người nhà của cao
thủ trong gia tộc nào đó, nhưng Minh trưởng lão nói cũng có đạo lý, học
viên Vạn Hoàng học viện đối với nàng cung kính quả là có chút quỷ dị,
nếu công khai xúc phạm nàng, vạn nhất nàng thâm tàng bất lộ, hoặc là sau lưng còn có người ẩn núp giúp đỡ, vậy chẳng phải người chịu thiệt là
hắn sao?
Tốt, vậy trước tiên tha cho nàng ta một lần, chờ cơ hội sau lại thu thập nàng!
”Bổn đại gia không cùng tiểu nữ tử chấp nhặt, hôm nay tạm thời tha
cho tánh mạng của ngươi, lần tới nếu lại gặp mặt, các ngươi cứ chờ xem!”
Nói xong, Lôi Chấn Thanh dẫn cao thủ Lôi gia đi rất nhanh, hướng sâu
vào trong sơn cốc chạy đi, tốc độ như vậy, người không biết còn tưởng
rằng bọn hắn đang chạy trốn trối chết đấy.
Vân Khê nhẹ nhàng cười cười, cũng không có đuổi theo, chuyện quan
trọng trước mắt vẫn là đi tìm đến chỗ đại ca, về phần người Lôi gia,
nàng không gấp, trốn sao thoát lòng bàn tay của nàng, liền để cho bọn
hắn đi trước đánh trận, giúp nàng mở đường cũng tốt.
Vân Khê quả nhiên là có khả năng dự đoán, người Lôi gia vừa tiến vào
sơn cốc không lâu, liền gặp ngay một đám sói hoang, lâm vào kịch chiến.
Tức thì Vân Khê mang theo học viên Vạn Hoàng vòng qua cuộc chiến, tiếp
tục đi về phía trước.
Lôi Chấn Thanh nhìn thấy người học viện Vạn Hoàng nhẹ nhõm đi đường
vòng, đầu hắn tức giận muốn bốc khói, nhịn không được liền đem tổ tông
mười tám đời bọn họ mắng thay!
”Đại công tử, bình tĩnh một chút đừng vội…” Minh trưởng lão còn muốn
khuyên bảo, Lôi Chấn Thanh gào lên như sư tử rống ”Bình tĩnh chớ nóng,
bình tĩnh chớ nóng, ngươi còn có hết hay không? Sớm biết như vậy vừa nãy liền thu thập bọn hắn, còn tốt hơn là để bọn hắn chiếm được tiện nghi!