Đội ngũ Thần Long càng ngày càng tới gần, trên lưng Bạch Long lộ ra một khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn.
” Tường thúc thúc, con đã trở về!”
Nam hài dùng sức phất tay với người trên mặt đất, tiếng cười thanh
thúy vui tai dễ nghe như chuông bạc rơi vào trong tai mỗi người, mềm mại như thể đó là thanh âm động lòng người nhất thế gian.
Trên thềm đá phía ngoài đại điện, dáng đứng Đông Phương Vân Tường cao ngất, tuy mặc một thân long bào hoa lệ, khí chất cao thượng thanh hoa
của chính hắn vẫn không hề bị che khuất chút nào, đó là một loại vẻ đẹp
nội liễm, tao nhã lại phiêu dật.
Hắn ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt nam hài trên lưng rồng, môi mỏng kéo nhẹ, vẽ nên một nụ cười phát ra từ nội tâm.
Bên trong hắc đồng sáng rực chiếu ra hình bóng nam hài nhảy từ trên
lưng Bạch Long xuống, Đông Phương Vân Tường mở rộng hai tay, nụ cười bên môi càng thêm sâu sắc.
” Tường thúc thúc!”
Thân ảnh nho nhỏ chui vào trong ngực hắn, Đông Phương Vân Tường vững
vàng tiếp được, thuận thế xoay một vòng, nụ cười trong trẻo thoải mái từ khóe môi lại thêm một phần rõ ràng.
Tiểu Mặc của hắn đã trở lại!
Thật tốt!
Đám quần thần thấy nam hài bay xuống từ trên lưng Bạch Long thì bị
kinh sợ không nhẹ, bọn thị vệ thậm chí còn cầm thương chạy lên phía
trước bảo hộ hoàng thượng, cho đến khi cánh tay Minh Hoàng vững vàng
tiếp được thân ảnh nam hài, mọi người mới đồng thời nhẹ nhõm thở phào.
Hình ảnh một lớn một nhỏ xoay tròn cười vui, hài hòa mà duy mỹ, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Khi trên trời lần nữa truyền tới một tiếng rồng ngâm trầm thấp, mọi
người lại đồng loạt ngẩng đầu, lại một lần nữa sửng sốt. Nhưng lần này
đã không còn vì đội ngũ Thần Long đông đảo, mà là vì nam tử vừa xuất
hiện trên lưng Thiên Long.
Hắn đón gió mà đứng, tóc đen bay múa, thân thủ tuấn dật như thiên thần viễn cổ.
Nam tử kia đến tột cùng là người nào? Chẳng lẽ là thiên thần hạ phàm đó sao?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người hắc sam nam tử
cưỡi Thiên Long, đưa mắt nhìn thật lâu, bất kể nam nữ đều rơi vào trong
si mê.
Đông Phương Vân Tường ôm chặt Vân Tiểu Mặc, từ từ ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn tới thân ảnh nam tử uy vũ cao ngất như thiên thần, một ít tự
tin trong lòng mới sinh ra bỗng chốc đã bị đè bẹp. (TND: *thở
dài-ing* So với bất kỳ ai Tường ca cũng có thể hơn, chỉ riêng yêu nghiệt nhà Khê tỷ, tránh xa vẫn là tốt nhất ca ạ = =’)
Một nam tử phong hoa tuyệt đại như thế, bễ nghễ thiên hạ như thế, cho dù bản thân có quyền trượng quốc gia trong tay, nắm giữ quyền vị cao
nhất, cuối cùng cũng thắng không nổi người ta.
Ánh mắt ở trong chốc lát đã phai nhạt xuống, là hắn không tự khống chế được bản thân, si tâm vọng tưởng rồi.
Thế gian này, cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng có nàng, không phải sao?
Thay đổi trong ánh mắt hắn không thoát khỏi tầm nhìn của Long Thiên Tuyệt, khóe môi hoàn mỹ cong lên, tâm trạng ẩn hàm vui vẻ.
” Tiểu Mặc, vừa gặp Tường thúc thúc của con liền quên luôn phụ thân
sao?” Trong giọng nói có chút ghen tỵ, con của mình mà thân hơn với
người khác hơn cả mình, lúc hắn và nhi tử gặp lại cũng không được hưởng
thụ đãi ngộ như vậy đâu, Long Thiên Tuyệt càng nghĩ trong lòng càng buồn bực.
Hắn bỗng nhiên lại nghĩ, không biết khi Khê Nhi thấy phụ tử bọn họ
trở về, đến tột cùng là nghênh đón người nào trước? Nàng nghênh đón
người nào đầu tiên, như vậy đã nói lên người nào trong lòng của nàng
chiếm vị trí thứ nhất a. Khê Nhi hẳn là sẽ nghênh đón hắn trước đi? Ngón tay thon dài sờ sờ cằm, bắt đầu có chút mong đợi.
“Phụ thân, người đừng nóng a! Người đã có mẫu thân rồi, Tường thúc thúc cũng chỉ có con, đừng nhỏ mọn như vậy có được không?”
Thanh âm nhi tử ngọt ngào trẻ con đột nhiên từ dưới đất truyền tới,
khóe mắt Long Thiên Tuyệt giật giật, rơi vào câm lặng. Thì ra trong suy
nghĩ nhi tử, hắn là người vừa bá đạo vừa nóng tính, điều này thật sự là
đả kích vô cùng lớn!
Tuy vậy, câu nói của nhi tử cũng nói đúng trọng điểm, hắn có Khê Nhi, mà Đông Phương Vân Tường không có, chỉ bằng điều này cũng đủ để cho hắn kiêu ngạo mà đem Đông Phương Vân Tường hung hăng dẫm ở dưới chân rồi.
Mà một câu này cũng thật sâu đả kích tâm khảm Đông Phương Vân Tường.
Đời này, dốc hết tất cả, hắn cũng không thể có nàng, cho nên vô luận thế nào đi nữa, hắn cũng không thể là người thắng cuộc. May mà, hắn còn có
một Tiểu Mặc làm tri kỷ, có cậu cũng đủ để an ủi tịch mịch cô đơn trong
lòng.
“Hiếm khi Long huynh đại giá quang lâm, không bằng ở trong cung mấy ngày đi, thế nào?” Đông Phương Vân Tường thanh nhã mời hỏi.
Long Thiên Tuyệt cất giọng nói: “Không cần! Chúng ta còn muốn mau
chóng hội ngộ cùng Khê Nhi, hôm nay tới đây là đặc biệt hướng ngươi nói
lời từ biệt, đa tạ ngươi đã chiếu cố Tiểu Mặc.”
Đông Phương Vân Tường cũng không thấy ngoài ý muốn, càng không có vẻ
thất vọng, vừa thấy phụ tử bọn họ cùng trở lại, hắn liền biết là không
lưu được Tiểu Mặc. Cúi đầu nhìn nam hài trong lòng, ánh mắt hắn sáng lên từng gợn sóng, lưu luyến cùng không nỡ từ từ tràn ra từng chút một.
” Tiểu Mặc, sau này nhất định phải thường xuyên tới thăm Tường thúc thúc, được không?”
” Được, Tiểu Mặc nhất định thường xuyên tới. Chờ Tiểu Mặc cao lớn
thêm chút nữa, trưởng thành thêm chút nữa, Tiểu Mặc sẽ tới giúp Tường
thúc thúc vẽ tranh nha.”
“Vẽ tranh?” Đông Phương Vân Tường không hiểu được.
“Chính là vẽ những thứ trong sách thành tranh a! Con thấy mỗi lần
Tường thúc thúc xem sách, chân mày luôn nhăn thật chặt, bộ dạng rất cực
khổ. Chờ Tiểu Mặc trưởng thành, con sẽ tới giúp Tường thúc thúc vẽ chúng thành tranh, như vậy Tường thúc thúc sẽ không phải khổ cực như vậy
nữa.”
Vân Tiểu Mặc vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn
sẽ hiểu đó là vua của một nước ở phê chữa tấu chương xử lý chính vụ,
Đông Phương Vân Tường thấy buồn cười, cúi đầu khi hắn trên trán in lại
vừa hôn, vươn ra một cây ngón út, nói: “Vậy chúng ta quyết định rồi nhé, chờ sau khi con lớn lên sẽ tới giúp Tường thúc thúc vẽ tranh, đến lúc
đó, Tường thúc thúc thưởng cho con một thiên hạ tứ hải giàu sang.”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy, hơi ngẩn ra, bật thốt lên: “Không thể!”
“Phụ thân, tại sao không thể?” Vân Tiểu Mặc khả ái nghiêng đầu, có chút không thể hiểu được.
Long Thiên Tuyệt tức cười, không ngờ Đông Phương Vân Tường lại có tâm tư ngoài dự đoán mọi người như vậy, hắn ta đến tột cùng là thật lòng,
hay chỉ nhất thời nói đùa? Trong nội tâm, hắn không muốn để nhi tử nhà
mình đi thừa kế ngôi vị hoàng đế kia, nhưng cho dù là nhi tử nhà mình
sinh ra, hắn cũng không thể quyết định thay con được.
Thôi thì, hết thảy thuận theo tự nhiên đi.
Có lẽ, chờ sau khi Tiểu Mặc lớn lên, muốn đi con đường nào, chính nó sẽ có lựa chọn của riêng mình.
Đông Phương Vân Tường nhìn thẳng vào mắt hắn, ôn hòa cười một tiếng,
nói: “Ta sẽ không miễn cưỡng Tiểu Mặc, chỉ cần nó thích, ta đem thiên hạ dâng tới trước mặt nó thì có sao đâu?”
Vân Tiểu Mặc không hiểu gãi gãi đầu, chu miệng nói: “Tiểu Mặc không
hiểu! Tiểu Mặc chỉ muốn có nhiều thời gian theo Tường thúc thúc mà thôi, cho dù phụ thân không đồng ý, con đây đi hỏi hỏi mẫu thân là được
ngay.”
Đông Phương Vân Tường cúi đầu, mỉm cười nói: “Tiểu Mặc đừng quên
Tường thúc thúc là tốt rồi, nếu không, Tường thúc thúc sẽ rất thương tâm khổ sở.”
Vân Tiểu Mặc ôm cổ Đông Phương Vân Tường, cười ngọt ngào nói: “Tiểu
Mặc nhất định sẽ không quên Tường thúc thúc, trừ mẫu thân cùng Phong gia Gia ở ngoài, Tiểu Mặc thích nhất là Tường thúc thúc mà.”
Đông Phương Vân Tường nghe vậy, cười đến càng thêm vui vẻ.
Ngược lại, sắc mặt Long Thiên Tuyệt thật sự khó coi, trên người hắn,
từng đợt ghen tỵ đang trào ra bên ngoài. Hắn lại nhận lấy một đả kích
nữa, thì ra trong suy nghĩ nhi tử của mình, đến vị trí thứ ba cũng không được, quá đả kích hắn rồi!
Độc Cô Mưu vốn đứng phía sau, bị thân ảnh cao lớn của Long Thiên
Tuyệt che mất, rất không có cảm giác tồn tại, lúc này chợt cảm giác được từng đợt sóng ghen từ bên trong cơ thể người phía trước truyền lại, hắn bất động thanh sắc lập tức lui về phía sau hai bước, hai vai có dấu
hiệu run rẩy.
Long Thiên Tuyệt đột nhiên quay đầu, cho hắn một cái trừng mắt ngoan độc, đem tất cả bất mãn đều phát tiết vào trên người hắn.
Độc Cô Mưu lạnh lùng nghiêng người, làm như không thấy ánh mắt ai kia.
” Tiểu Mặc, đã không còn sớm rồi, cần phải đi thôi! Mẹ con còn đang
chờ chúng ta đây.” Long Thiên Tuyệt buồn buồn cất tiếng, mặc dù kiểu này không giống với phong cách mà Long Thiên Tuyệt hắn nên có, nhưng thật
sự hắn đang vô cùng ghen tị nha.
“Dạ.” Vân Tiểu Mặc chu môi, hai tay vẫn bám lấy cổ Đông Phương Vân Tường như cũ, lưu luyến không rời. (TND: Muội cũng thế *chớp chớp mắt nhìn Tường ca*)
Đông Phương Vân Tường nhìn cậu, cũng vô cùng không nỡ, hắn sống trong hoàng cung, chỉ cảm thấy hết thảy đều là lạnh băng vô tình, có thể nói, Tiểu Mặc là nguồn ấm áp duy nhất của hắn, đáng tiếc, cậu chung quy vẫn
phải rời đi, sau này hắn cũng chỉ có thể mang theo phần nhớ thương cùng
lưu luyến này từ từ vượt qua chuỗi ngày dài trong thâm cung. (TND: Tự dưng ta cảm giác anh này không phải hoàng đế mà có vẻ giống phi tử hậu
cung hơn thì phải *xách dép bỏ chạy kết hợp đề phòng gạch đá từ fan
Tường ca*)
” Tiểu Mặc, mau đi đi! Khi nào gặp mẹ con, nhớ thay Tường thúc thúc
gửi lời thăm hỏi nhé.” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn hướng Long Thiên Tuyệt
phương hướng, lại nói: “Long huynh, ta nghe đồn gần đây thập đại gia tộc đều tụ tập nhân mã quanh Bạch Hổ Lâm, Vân nương tử giờ phút này có lẽ
cũng đang ở phụ cận vùng đó.”
” Được, đa tạ đã cho biết.” Long Thiên Tuyệt gật đầu, coi như là đáp tạ.
Vân Tiểu Mặc một lần nữa trở lại trên lưng Bạch Long, Tiểu Bạch đã
sớm chờ đến nóng ruột, nó khẩn cấp muốn bay đến trước mặt nữ ma đầu mà
hảo hảo dọa nàng một phen, không biết khi nàng thấy mình biến thành bộ
dáng uy vũ như hôm nay sẽ có thần sắc ngạc nhiên như thế nào, nó rất
mong đợi.
” Tiểu Mặc Mặc, ngồi vững vàng nga, Tiểu Bạch phải lên đường!”
” Tường thúc thúc, tạm biệt!” Vân Tiểu Mặc mạnh mẽ vẫy tay từ biệt,
Tiểu Bạch vèo một tiếng đã biến mất, mấy hộ vệ đằng sau cũng vội vàng
vung đuôi đuổi theo, một đám Thần Long vội vã đến rồi vội vã đi.
Cho đến khi Thiên Long cuối cùng biến mất ở phía chân trời, trong
hoàng cung, cuối cùng mọi người mới từ trong giật mình sững sờ phục hồi
lại tinh thần, hốt hoảng, chỉ cảm thấy như ảo giác.
Đông Phương Vân Tường kiễng chân đưa mắt nhìn phương hướng bầy rồng rời đi, khẽ cong môi, cười đến rất nhẹ, rất nhẹ.
Bạch Hổ Lâm, dưới sự hướng dẫn của Đao Phong, mọi người thuận lợi rời khỏi Cự Thạch trận. Không thể không nói, Đao Phong đối với phá trận
đúng là lão luyện, mọi người cơ hồ không cần đi quá nhiều chặng đường
oan uổng, chỉ dùng thời gian ngắn nhất đã có thể thông qua Cự Thạch
trận.
Đoạn đường này, Vân Khê cùng Đao Phong càng đi càng gần rất nhiều, cũng hàn huyên rất hợp ý.
Đao Phong không hề giấu diếm việc ngay từ thuở nhỏ, anh ta đã có bản
lãnh nhìn thấu hết thảy hiện tượng huyền huyễn, mà điểm lợi hại của trận pháp thường là ở chỗ hư hư thật thật, cho nên đối với Đao Phong mà nói, tất cả trận pháp đã trở thành vô dụng.
Vân Khê mơ hồ đoán được Đao Phong chính là người duy nhất có thể khởi động sức mạnh thần khí của Đao gia , cho nên hắn mới sở hữu dị năng mà
người bình thường không có. Nàng thậm chí có thể khẳng định, thần khí
Đao gia hiện giờ nhất định đang ở trên người hắn. Nhưng mà, ra tay với
một người thẳng thắn nhiệt tình như thế, nàng có chút do dự.
Nàng có chút thưởng thức với Đao Phong, hắn không hề giống kiểu của
các gia chủ ở mấy đại gia tộc khác, hoặc âm trầm giảo hoạt, hoặc tính
tình vênh váo mắt cao hơn đầu, trên người của hắn chỉ có khí chất thản
nhiên, sáng sủa cùng nội liễm chững chạc, thậm chí nàng cảm thấy được
hắn so với Hách Liên Tử Phong càng thích hợp trở thành thủ lĩnh của thập đại gia tộc. Bởi vì hắn chính trực thẳng thắn, trong lòng không có tư
niệm, mà Hách Liên Tử Phong thì tâm tư lại quá mức âm u.
Không biết có phải do nàng quan sát Đao Phong quá mức chuyên chú hay
không, Đao Phong nghi ngờ sờ sờ mặt mình, nói: ” Muội tử, trên mặt ta
dính bẩn sao?”
Vân Khê quẫn, liên tục lắc đầu nói: “Không có!”
” Vậy muội tử vì sao cứ nhìn chằm chằm vào ta?” Đao Phong hắng giọng cười một tiếng, thanh như chuông đồng.
Vân Khê càng thêm quẫn, nàng ho nhẹ một cái, mặt dày nói: “Cũng tại
đại ca lớn lên quá dã tính, tiểu muội nhìn mãi, nhất thời thất thần
luôn.”
Đao Phong hơi sững sờ, tiếng cười vang lên càng thêm thoải mái.
” Muội tử nói chuyện thật là thú vị! Ha ha ha . . .”
Long Thiên Thần lảo đảo theo sát phía sau, nghe lén hai người nói
chuyện, mí mắt từng đợt giần giật. Đại tẩu không phải muốn hồng hạnh
xuất tường đấy chứ? Đại ca không có ở đây, hắn ngàn vạn lần phải giúp
đại ca hảo hảo mà trông chừng đại tẩu mới được, tuyệt đối không thể để
ngoại nhân thông đồng đem đại tẩu trốn mất.
Dung Thiếu Hoa từ khi bắt đầu vào trận vẫn đi theo bên cạnh Băng hộ
pháp, đáng tiếc Băng hộ pháp đối với hắn xa cách, sau mấy phen chịu
nhục, không thể làm gì khác hơn là đem lực chú ý chuyển dời đến nơi
khác, thấy bộ dáng Long Thiên Thần quỷ quỷ túy túy, hắn không nhịn được
tiến lên vỗ vai: “Uy, thỉnh ngươi đừng có hèn mọn như vậy nữa được
không?”
Long Thiên Thần giơ lên một ngón tay, hướng về phía hắn hừ khẽ: “Ngươi nhỏ giọng a! Đừng để đại tẩu nhà ta nghe được.”
Dung Thiếu Hoa quăng hắn một cái liếc mắt, chỉ cách nhau ba bước
chân, chỉ có người điếc mới không nghe được thanh âm bọn hắn, lại còn
lừa mình dối người.
” Cái tên Đao Phong này rốt cuộc là từ nơi nào đụng phải vậy? Nếu như để đại ca của ta thấy đại tẩu cùng nam nhân khác đi gần như vậy, còn
một đường vừa nói vừa cười, hắn không tức giận mới là lạ.”
” Đó là chuyện đại ca của ngươi, có quan hệ gì?”
Long Thiên Thần làm vẻ chân thành nói: “Đương nhiên là có quan hệ!
Đại ca không có ở đây, ta có nghĩa vụ giúp đại ca trông đại tẩu nha.
Ngươi còn không biết đại tẩu là kiểu người nào sao, thời điểm không mở
miệng nói gì luôn tùy tiện mê đảo một đống lớn rồi, tuy thế . . .”
Dung Thiếu Hoa nhíu mày, Vân Khê phía trước cũng nhíu mày, chẳng qua
là người phía trước còn bắt đầu vén lên một độ cong mang theo vài phần
dấu hiệu nguy hiểm.
“. . . . . . Chỉ cần nàng vừa nói, cũng lập tức ngất xỉu một đống
lớn! Ta cho ngươi biết, ta chưa từng gặp nữ nhân nào độc mồm như nàng,
vừa độc vừa đau vừa thất đức… Ngươi sao thế? Ánh mắt cứ động kinh vậy.”
Dung Thiếu Hoa hướng hắn tễ mi lộng nhãn*, hảo tâm nhắc nhở. (*tề mi lộng nhãn: nháy mắt)
Long Thiên Thần nghi ngờ quay đầu, nghênh đón hắn là một quả đấm vô cùng khổng lồ!
“A!” Mắt phải của Long Thiên Thần lập tức biến hình thành mắt gấu
mèo [O.£], hắn chép miệng, đáng thương nhìn người phía trước đang nghỉ
chân quay lại, cúi đầu nức nở; “Đại tẩu, ta dù gì cũng là chú em chồng
ruột của người, sao có thể hạ thủ ác độc như vậy với ta?”
“Do tự ngươi muốn ăn đòn!” Vân Khê xoa xoa tay, ánh mắt lạnh lung trừng thẳng vào hắn.
Lại dám nàng vừa độc vừa ác vừa thất đức? Quả thực chính là tự tìm đường chết!
“Ta cũng không nói gì, hơn nữa ta nói chính là sự thật a.” Long Thiên Thần cảm giác rất ủy khuất. (TND: “Không nói gì” mà lại “nói là sự thật”? Đích thực là muốn ăn đòn mà Tiểu Thần Thần)
“Chuyện gì thật?” Vân Khê ngoan độc trừng mắt liếc hắn một cái, ngay
sau đó lập tức thay một giọng nói thanh nhã, ngữ điệu tương đối nhu hòa nói: “Kể từ khi gả cho đại ca ngươi, ta đã trở nên vô cùng ôn nhu vô
cùng nhàn thục, lại vô cùng ngoan hiền người người mến, có được hay
không?”
Long Thiên Thần cùng Dung Thiếu Hoa hai người liếc nhau một cái, đồng loạt sợ run cả người.
“Trời hôm nay thật là lạnh!”
“Đúng là rất lạnh!”
Hai người ngẩng đầu nhìn trời, thấy mặt trời lớn ẩn núp ở giữa tầng mây, bắt đầu nói chuyện ma quỷ.
Hung thần ác sát nhìn chằm chằm hai người, Vân Khê tận lực áp chế nổi bão, nàng rõ ràng trở nên rất ôn nhu mà?!
Đao Phong nghe ba người nói chuyện như vậy, hắng giọng phá lên cười,
dung mạo thô dã trở nên càng thêm sinh động dũng cảm. Mấy người Vân hộ
pháp đâu dám không chút kiêng kỵ địa cười to như hắn, đều là bộ dạng
nghẹn cười, hai vai rung rung.
Mấy người đang vui đùa, đột nhiên có kẻ ở phía trước hô to: “Nhìn
kìa, là Hỏa Long quả! Khắp nơi đều có Hỏa Long quả! Ta không phải đang
nằm mơ chứ?”
Từ sau khi ra ngoài Cự Thạch trận, mấy gia tộc vốn đi ở cuối cùng,
toàn bộ đều chạy về phía trước, chỉ sợ có người phía trước đem bảo tàng
đoạt mất. Bọn người Đao Phong cùng Vân Khê không thèm để ý bảo tàng, cho nên cũng không theo chân bọn họ chấp nhặt, hơn nữa tình thế Bạch Hổ
Lâm không rõ, có người nguyện ý mở đường, bọn họ cớ sao không chịu?
Người phát hiện Hỏa Long quả chính là đệ tử Liễu gia đi đầu.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy trong rừng phía trước,
cách nơi mộc tùng sinh trưởng, xuất hiện vô số trái cây đỏ ngầu, mỗi
một viên đều hồng như Xích Diễm, hết sức mê người.
“Là Hỏa Long quả! Thật sự là Hỏa Long quả!”
“Lại có nhiều Hỏa Long quả như vậy, chúng ta kiếm được rồi!”
“Quả nhiên đi chuyến này không tệ! Mau lên, nhanh chút ngắt Hỏa Long quả đi, ngàn vạn đừng để người đoạt hết.”
“. . . . . .”
Mọi người đều bị dụ hoặc mà xông lên, dũng mãnh lao như hồng thủy tới chỗ Hỏa Long quả.
Cả đoàn người bao gồm cả Lam gia cũng đều lao tới như gió, chỉ còn
lại người hai bên Lăng Thiên Cung và Đao gia không động chút nào, thêm
vào Dung gia Dung Mậu Xuân cùng con gái của ông vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Vân Khê quay đầu lại nhìn một đám đệ tử phía sau, lộ ra thần sắc đắc
ý. Tham niệm trước mặt, người người đều mất khống chế, vậy mà chúng đệ
tử phía sau nàng toàn bộ không thay đổi, đủ thấy ảnh hưởng cùng dạy bảo
thường ngày của tôn chủ đối với bọn họ. Chưa được chủ tử ra lệnh, cho dù núi vàng núi bạc trước mặt cũng không được dao động chút nào. Chính bởi có những đệ tử như vậy, Lăng Thiên Cung mới có thể cường đại như hôm
nay, mới có thể làm cho thập đại gia tộc sinh ra sợ hãi.
“Chúng ta cũng mau đi thu thập a, nếu muộn thì hết mất rồi còn gì!”
Đám người Dung gia mới gia nhập Lăng Thiên Cung thấy mọi người điên
cuồng cướp đoạt Hỏa Long quả, bọn họ liền có chút tư tưởng muốn động,
nhưng khi nhìn đến những đệ tử Lăng Thiên Cung đều không hề đi qua đoạt, bọn họ cũng không dám tùy ý vọng động, dù vậy, vẫn là không nhịn được
nhỏ giọng nói thầm .
“Các ngươi đàng hoàng đợi ở đó cho ta! Ở Lăng Thiên Cung của chúng
ta, không có bề trên ra lệnh, cho dù núi tiền chồng chất trước mặt
ngươi, ngươi cũng không được phép đụng tới, có hiểu không?” Vân hộ pháp
lớn tiếng quát lên, làm cho mấy người kia sợ hãi khúm núm gật đầu, không dám có bất kỳ tâm tư gì nữa.
Bọn họ vốn là tạm thời gia nhập Lăng Thiên Cung, mặc dù không phải tự nguyện, nhưng cũng là đã gia nhập rồi, đâu dám sống lại bất kỳ tà niệm
nào nữa. Trên giang hồ kiêng kỵ nhất chính là thay đổi thất thường, từ
một môn phái đến gia nhập môn phái khác đã là một loại sỉ nhục, nếu loại sỉ nhục này kéo dài tới hai lần, như vậy chính là hành động khắp thiên
hạ khắp giang hồ đều không thể dung tha.
Vân hộ pháp quét mắt nhìn mấy người một cái, khóe môi khẽ nhếch, tiếp tục nói: “Ngược lại, nếu bề trên ra lệnh các ngươi chém giết đoạt vàng, cũng không cho phép các ngươi không đi!”
Mấy người sau khi kinh ngạc, chợt lĩnh ngộ tới đây, hiểu ý cười, gật đầu lia lịa.
Vân Khê nghe Vân hộ pháp dạy bảo như vậy cũng cười một tiếng, việc
huấn luyện đệ tử mới nhập môn, hắn quả nhiên vô cùng phù hợp, không hổ
là trợ thủ đắc lực của Thiên Tuyệt! Quay đầu lại nhìn về phía đoàn người Đao gia, mặc dù trên mặt mỗi người bọn họ đều hiển lộ ra thần thái nóng lòng muốn thử, nhưng lại không có một người nào hành động cả, bọn họ
chỉ đứng đó đợi gia chủ ra lệnh.
Thần sắc Đao Phong chìm liễm, hướng về phía mọi người nói: “Đừng
quên, mục đích hôm nay chúng ta tới Bạch Hổ Lâm! Cứu lão gia chủ mới là
chuyện trọng yếu nhất, chớ ham lợi nhỏ mà làm hỏng đại sự.”
“Dạ, gia chủ! Thuộc hạ tuân lệnh ghi nhớ.”
Vân Khê ngưng mắt nhìn thần sắc nghiêm nghị của Đao Phong, không khỏi nói giỡn: “Đao đại ca, có phải nghiêm khắc quá mức rồi hay không? Ai
nhìn thấy bảo vật mà không muốn tranh đoạt chứ?”
Đao Phong hào sảng cười một tiếng, không đáp mà hỏi ngược: “Vậy muội tử cùng thủ hạ của ngươi vì sao không đoạt?”
Vân Khê không nói nổi, chỉ còn cách cười chẳng đáp. Nàng chả nhẽ lại
nói, đó là bởi vì Lăng Thiên Cung sở hữu xích đầu linh cô, so với Hỏa
Long quả càng thêm trân quý, lại muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cho nên
mới có thể hoàn toàn không thèm nhìn đến Hỏa Long quả sao?
Lam gia chủ nghe hai người đối thoại, không khỏi lắc đầu thở dài,
quay đầu nhìn lại phía sau mình một chút, chỉ còn tiểu nữ nhi đợi ở một
bên, đám còn lại đều đã chạy hết, không thể không nói đây là Lam gia bi
ai.
Đoan Mộc Hùng ôm cháu gái, thản nhiên cười nói: “Lam huynh không cần như thế, bản tính con người mà thôi.”
Lam gia chủ nghe vậy, càng thêm xấu hổ.
Còn đang nói chuyện, giữa đám người tranh đoạt, đột nhiên có kẻ bắt đầu la hoảng lên.
“Không tốt! Hỏa Long quả có độc!”
“Tất cả mọi người đừng ăn, Hỏa Long quả có độc!”
Càng ngày càng nhiều người té xuống, miệng sùi bọt mép, mọi người
kinh hãi, đâu còn rối rít tranh đoạt Hỏa Long quả trong tay nữa, chỉ
nháy mắt, mọi người đã coi Hỏa Long quả là hồng thủy cùng mãnh thú.
“Mẹ ôi, đến tột cùng là kẻ nào thất đức như vậy, lại hạ độc ở trên
Hỏa Long quả? Nếu để Lão Tử biết, Lão Tử ngắt cổ của hắn!” Có tên vừa
định ăn Hỏa Long quả, liền thấy mấy người bên cạnh té xuống, hắn vội
vàng vứt mất Hỏa Long quả trong tay, âm thầm may mắn một trận, không nói không nhanh.
Những người còn lại cũng rối rít hưởng ứng, tiếng mắng nối thành một mảnh.
Đột nhiên xuất hiện trạng huống như vậy làm cho mọi người vô cùng bối rối.
Lúc này, Dung gia chủ lần nữa nhảy ra, nhanh chóng vọt tới trước mặt
Vân Khê, chỉ về phía nàng mắng to: “Là ngươi, nhất định lại là cái đồ
nghiệt chủng nhà ngươi làm! Mau giao giải dược ra đây!”
Vân Khê kinh ngạc, không hiểu ra sao, lão già này điên rồi sao, tình
huống như vậy cũng có thể chụp mũ cho nàng? Nàng thật sự bội phục ông ta sát đất luôn.
Một ngón tay của ông ta cũng đem ánh mắt hoài nghi của mọi người toàn bộ dẫn dắt đến trên người Vân Khê, bất kể là trúng độc hay không trúng
độc, đồng loạt đem ánh mắt bắn về phía nàng. Tức thì, nàng thành cái
đích cho mọi người chỉ trích!
Vân Khê rất oan khuất, thật sự rất oan khuất, vô duyên vô cớ phải
chịu tội thay. Ai có thể nói cho nàng biết, đây tột cùng là chuyện gì
xảy ra?
Nàng cũng cảm thấy rất buồn cười, thật sự rất buồn cười!
Ông ta tại sao cứ phải nhận định là nàng hạ độc? Dù một bước nàng cũng không nhích tới gần Hỏa Long quả mà.
“Lão đầu, ngươi đừng nói hươu nói vượn! Đại tẩu vẫn luôn đứng chung
một chỗ cùng chúng ta, làm sao có thể hạ độc được?” Long Thiên Thần thay nàng biện hộ, ánh mắt nhìn chằm chằm Dung gia chủ mang theo vài phần
hung quang, hắn đã sớm nhìn đối phương không vừa mắt. Một người mà ngay
cả đối đãi với thân nữ nhi và ngoại tôn nữ* cũng có thể như thế
lãnh huyết vô tình, có thể tốt chỗ nào nữa? (*thân nữ nhi và ngoại tôn
nữ: con gái ruột và cháu gái ruột theo họ ngoại)
“Lúc trước nàng hạ độc cả Dung gia thế nào, các ngươi có từng thấy?
Chúng ta còn chưa nhìn ra nàng hạ độc như thế nào mà kết quả là trên
dưới Dung gia toàn bộ đều tự dưng nhiễm độc, không có ai ngoại lệ.
Chuyện này thì giải thích thế nào?” Dung gia chủ nói năng chuẩn xác,
giống như thật sự nắm nhược điểm của nàng trong tay, không thuận theo
không buông tha mà tiếp tục nói: “Nàng bây giờ là người Lăng Thiên Cung, Lăng Thiên Cung từ trước đã nhìn chằm chằm vào thập đại gia tộc chúng
ta, khó nói nàng sẽ không thừa cơ hội này nhất cử lưỡng tiện, diệt trừ
tinh anh chủ chốt của thập đại gia tộc, đạt tới mục đích riêng! Các vị,
chúng ta tuyệt không thể bị người Lăng Thiên Cung che mắt, nếu mọi người không đồng tâm nhất trí đối phó Lăng Thiên Cung, sợ rằng qua không lâu
nữa, tất cả mọi người đều vùi mệnh ở Bạch Hổ Lâm!”
Các đại gia tộc bị hắn cổ động, rối rít nghị luận, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Vân Khê càng đậm.
Bọn hắn đều nhìn ra, Vân Khê đúng là khả nghi nhất, chính vì nàng bất động thanh sắc đã khiến toàn bộ người của Dung gia trúng độc không có
lực hoàn thủ. Nếu nàng muốn đối phó không phải là Dung gia, mà là thập
đại gia tộc, như vậy bọn họ cũng rất khó thoát được kết cục đồng dạng.
Cùng đồng hành với một nhân vật nguy hiểm như vậy, thật sự là thật là
đáng sợ!
Bọn họ muốn tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm bảo tàng, vì lý do bảo đảm an toàn, mọi người liên thủ trừ nàng trước, đích xác là cử chỉ sáng suốt.
“Mọi người đừng lo! Không có Long Thiên Tuyệt, Lăng Thiên Cung căn
bản không có gì đáng sợ hết! Chúng ta liên thủ toàn diệt Lăng Thiên Cung trừ đi hậu họa, mọi người mới có thể an tâm tiếp tục tìm kiếm bảo tàng, nếu không, đến lúc đó sợ rằng chết như thế nào cũng chẳng biết.” Dung
gia chủ tiếp tục cổ động.
Hai huynh đệ Liễu đở gió, Liễu đở Vũ cũng đúng lúc đứng dậy, phụ họa nói: “Đúng, giết bọn họ! Bọn họ chỉ có hai mươi mấy người, căn bản
không thể chống lại chúng ta, giết người Lăng Thiên Cung cũng là bớt đi
một phần người cùng chúng ta tranh đoạt bảo tàng, chúng ta càng đỡ phiền hà.”
“Để Doãn gia chúng ta một phần! Mọi người đồng tâm hiệp lực, căn bản
không cần sợ bọn Lăng Thiên Cung!” Doãn gia chủ tích cực hưởng ứng.
Tư Đồ Khôi do dự, lại nhớ tới hôn ước ký kết cùng Long Thiên Tuyệt, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc.
Lam gia chủ cũng đúng lúc này đứng ra nói: “Chư vị chớ có tùy ý nói
xấu Long phu nhân! Vừa rồi lão phu vẫn luôn đi cùng Long phu nhân, nàng
không thể là người hạ độc được, thỉnh tin tưởng lão phu, ”
Dung gia chủ hừ lạnh nói: “Mọi người đừng nghe ông ta nói nhảm! Lam
gia bọn họ cùng Lăng Thiên Cung qua lại quá thân thiết rồi, lão phu nghe nói nhi tử của Lam gia chủ còn bái đồ nghiệt chủng kia làm sư phó, hiện tại Lam gia cùng Lăng Thiên Cung rõ ràng là đang cấu kết làm bậy, cá mè một lứa, lời của ông ta làm sao có thể khiến người tin phục?”
“Ngươi!” Lam gia chủ giận đến không nhẹ, tay run run chỉ thẳng vào
Dung gia chủ nói: “Dung Thế bá, nàng là thân ngoại tôn nữ của ông, sao
ông có thể đối xử với huyết mạch thân tình nhà mình như thế?”
Dung gia chủ khinh miệt cười lạnh nói: “Một nghiệt chủng cũng xứng
làm ngoại tôn nữ của lão phu? Chê cười! Lão phu từ đầu hoàn toàn chưa
từng có ngoại tôn nữ như vậy!”
“Cha, ngài nói quá lời rồi! Nếu Khê Nhi thật sự muốn hại chúng ta,
vừa nãy đâu cần cho chúng ta giải dược. Hơn nữa, hài nhi vẫn đứng ở chỗ
này từ đầu đến giờ, cách Khê Nhi không xa, hài nhi cũng có thể làm
chứng, nàng thật sự không hề hạ độc.”
Ngoài dự liệu của Vân Khê, vào thời khắc này, Dung Mậu Xuân lại đứng
ra thay nàng giải thích làm chứng. Vân Khê đưa ông một ánh mắt cảm kích, việc ông lựa chọn đứng về phía nàng ngay lúc bấy giờ không thể nghi ngờ đã chọc tức rất nhiều người, vậy mà ông ấy, thân cữu cữu của nàng, vẫn
dứt khoát đứng ra duy trì, khiến cho nội tâm nàng bắt đầu có chút cảm
khái.