Tổ tôn ngồi xuống tán gẫu, Hách Liên Tử Ngọc lôi Hách Liên Tử Ngữ, tiếp tục đi xuống cửa xuống tầng tiếp theo.
“Tử Ngữ!” Long Thiên Thần kéo lấy tay Hách Liên Tử Ngữ, vững vàng túm lại.
Hách Liên Tử Ngọc chợt vỗ tay hắn: “Ngươi buông tay! Không cho ngươi đụng tỷ ta!”
Hách Liên Tử Ngữ bị hai người kẹp ở giữa, chân mày nhíu lại, nàng
muốn tránh thoát tay Hách Liên Tử Ngọc, nhưng không có thành công.
“Tử Ngọc, đệ buông tay!”
“Tỷ, ngươi theo ta đi!” Hách Liên Tử Ngọc như cũ quyết giữ theo ý của mình.
Ba người tranh chấp, Tư Đồ gia chủ cùng hai vị cao thủ Tư Đồ gia tộc, hơi đắc ý giễu cợt, cười nói: “Ba vị rốt cuộc có đi hay không? Các
ngươi nghĩ bị giam ở dưới địa cung không thành vấn đề, cũng đừng cản
đường của chúng ta.”
Ba người khẽ nghiêng người, nhượng một con đường, đợi người Tư Đồ gia tộc rời đi, ba người liền lần nữa lâm vào trong tranh chấp.
“Ngươi buông tay cho ta!”
” Người nên buông tay là ngươi!”
Long Thiên Thần cùng Hách Liên Tử Ngọc căm tức đối phương, không ai nhường ai.
“Mạng nhỏ đều nhanh không còn, các ngươi còn có tâm tư ở chỗ này ầm
ĩ? Xem một chút đồng hồ cát trên tường, thời gian chúng ta còn lại không nhiều lắm.” Dung Thiếu Hoa ôm Vân Tiểu Mặc tiến lên, xuyên qua ba
người, đi về phía cửa vào tầng tiếp theo.
Vân Tiểu Mặc từ trong lồng ngực của hắn quay đầu lại nói: “Thần thúc
thúc, chúng ta đi nhanh đi! Nói không chừng phụ thân đã tìm được cửa
ra.”
Long Thiên Thần giơ tay đang nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Hách Liên Tử
Ngữ, nhướng mày bảo: “Tiểu Mặc, Thần thúc thúc muốn dẫn thẩm thẩm tương
lai của ngươi cùng đi.”
Hách Liên Tử Ngữ nghe vậy, nụ cười không khỏi thêm hồng, trừng mắt liếc hắn một cái, thẹn thùng cúi đầu.
Ánh mắt Vân Tiểu Mặc mở to lóe sáng, nhìn chung quanh một chút, rồi
đột nhiên cúi đầu, thả ra Tiểu Bạch trong túi quần: “Tiểu Bạch, lên!”
Hách Liên Tử Ngọc chỉ thấy một bóng trắng như tia chớp chạy tới, sau
đó tay hắn nắm Hách Liên Tử Ngữ đã bị hung hăng cắn lấy, hắn cả kinh
thất thanh kêu lên, vội vàng thu tay về.
Long Thiên Thần nắm lấy cơ hội, liền lôi kéo Hách Liên Tử Ngữ xuyên
qua cửa tiếp theo, trước khi đi, vẫn không quên hướng Vân Tiểu Mặc nháy
mắt mấy cái, quăng tới một ánh mắt cảm kích.
“Long Thiên Thần, ngươi đứng lại đó cho ta!” Hách Liên Tử Ngọc hổn hển quát.
Dung Thiếu Hoa cố ý nghiêng người, tiến lên một bước ngăn trở đường đi của hắn.
Tiểu Bạch một lần nữa trở lại trong ngực Vân Tiểu Mặc, dùng sức cọ, tranh công đòi phần thưởng.
“Các ngươi tránh ra cho ta!” Hách Liên Tử Ngọc tức giận nói.
Dung Thiếu Hoa tiến lên một bước, đưa lưng về phía hắn, nói rõ chính
là không để cho hắn đi qua, giận đến Hách Liên Tử Ngọc mặt đỏ tới mang
tai, bộ dáng muốn ăn thịt người.
Vân Tiểu Mặc gục ở đầu vai Dung Thiếu Hoa, nhìn Hách Liên Tử Ngọc
đang tức giận, con ngươi nháy mắt linh động, điềm đạm nói: “Thúc thúc,
ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi sao?”
Ngươi biết rõ còn cố hỏi!
Hách Liên Tử Ngọc ngoan lệ nhìn chằm chằm hắn, cả nhà bọn họ cũng
không phải là người tốt lành gì, đến đứa bé cũng muốn khi dễ hắn, quả
thực khinh người quá đáng!
Đừng xem đứa nhỏ này thoạt nhìn ngây thơ vô hại, kì thực rất ác!
Hắn cũng muốn nghe một chút trong lòng đứa nhỏ này rốt cuộc đang suy nghĩ gì. . . . . .
“Hì hì, ngu ngốc!”
Hách Liên Tử Ngọc không thám thính tiếng lòng đối phương thì hoàn hảo, vừa nghe hắn liền giận đến càng thêm bùng nổ.
“Ngươi là hài tử chết tiệt! Dám vũ nhục ta?”
Vân Tiểu Mặc cực kỳ vô tội lắc lắc đầu, chu mỏ nói: “Ta không có a! Ngươi không nên tùy tiện oan uổng Tiểu Mặc!”
Dung Thiếu Hoa đầu vai run run, dùng sức nghẹn cười, hắn đã sớm xem
thấu bản chất người nhà này, từ lớn đến nhỏ, không có một người nào là
dễ trêu chọc.
Dung lão gia chủ cùng Dung Mậu Xuân cũng không biết tình hình, bọn họ chỉ thấy có người không lý do nhục mạ một đứa nhỏ khả ái vô tội, đơn
thuần thiện lương, trong lòng ý muốn bảo hộ cùng hộ đoản liền đằng đằng
tuôn lên.
Phụ tử hướng Hách Liên Tử Ngọc vây quanh, kẹp ở giữa, hùng hổ.
Hách Liên Tử Ngọc bị hai người bao vây làm trong lòng sợ hãi, tức giận trong lòng từ từ giảm bớt, thay vào đó là sợ cùng sợ hãi.
“Tiểu công tử, chúng ta hay là đi bên kia sao?.” Bàn trưởng lão thấy
tình hình không đúng, liền tranh thủ kéo Hách Liên Tử Ngọc qua một bên,
tạm tránh đi. Giờ này khắc này, gia tộc Hách Liên cũng chỉ có hai người
bọn họ đi tới tầng này, mà Dung gia cùng Long Thiên Tuyệt có quan hệ đặc thù, hiển nhiên là đứng ở cùng một chiến tuyến, nếu song phương sinh ra mâu thuẫn, cuối cùng thua thiệt chỉ có thể là bọn họ.
“Tiểu công tử, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng!” Bàn trưởng lão thấp giọng ở bên tai Hách Liên Tử Ngọc
khuyên nhủ, hắn dù sao cũng là trưởng bối lớn tuổi, kinh nghiệm giang hồ phong phú, có nguyên tắc cùng sinh tồn của mình.
Hách Liên Tử Ngọc mặc dù không cam lòng, nhưng xem một chút tình hình trước mắt, hắn cũng không dám lại tiếp tục nhiều lời, đi theo Bàn
trưởng lão thối lui đến một bên.
Dung gia tổ tôn bốn đời nhìn lẫn nhau, trên mặt mọi người đều lộ ra
nụ cười nhẹ hoặc sâu thuộc về thắng lợi, càng giống người một nhà.
“Hô ——”
Cửa vào địa cung tầng thứ tư lần nữa xuất hiện.
Thân ảnh Long Thiên Tuyệt phiêu dật xông vào tầm mắt mọi người, hắn lại một lần nữa quay trở về tới tầng thứ tư trong địa cung!
Hơi thở tối tăm trầm thấp bao phủ hắn, hai tròng mắt Long Thiên Tuyệt thâm trầm như biển, đen đậm quay cuồng , không ngừng không nghỉ. . . . . .
Đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề?
Hay là địa cung chính là thiết kế như thế, từ tầng thứ tư đến tầng
thứ sáu, bản thân chính là một thể độc lập tuần hoàn, một khi có người
nhảy vọt qua tầng thứ ba, trực tiếp tiến vào tầng thứ tư, cũng là nói rõ hắn mất đi cơ hội tới tầng cuối cùng của địa cung? Như vậy, nói cách
khác, chỉ có người từ tầng thứ hai trực tiếp đi qua tầng thứ ba, mới là
thông qua tất cả các tầng, cơ hội đến tầng cuối cùng?
Chuyện thực như vậy, sao mà tàn khốc thế?
Khê Nhi nàng có thể an toàn thông qua tất cả các tầng hay không, đã tới tầng cuối cùng sao?
Hơi thở tối tăm bao phủ ở quanh thân Long Thiên Tuyệt càng lúc càng
nồng đậm, trán hắn nhíu chặc, lâm vào trong không khí ngưng trọng trầm
tư.
“Long huynh, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi lại lần
nữa trở lại nơi này?” Dung Thiếu Hoa xa xa hỏi, lần này cũng đã có kinh
nghiệm, không dám dựa vào hắn quá gần.
Giờ khắc này Long Thiên Tuyệt, chính là một con sư tử ẩn hàm nổi giận, tùy thời đều có thể phát tác.
Vân Tiểu Mặc chủ động từ trên người Thiếu Hoa nhảy xuống, nện bước
chân ngắn chạy đến trước mặt Long Thiên Tuyệt, ôm lấy hai chân của hắn.
Tâm linh nho nhỏ nhạy cảm đã nhận ra cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của
hắn suy sụp, lộ ra vẻ mặt yếu ớt: “Phụ thân, Tiểu Mặc nhớ mẫu thân.”
Nghe được tiếng nói đáng thương của con trai, Long Thiên Tuyệt lúc
này mới thu hồi lý trí, khuôn mặt lạnh lùng khí phách từ từ dịu xuống,
hắn khom người, ôm lấy nhi tử, tiếng nói từ tính vang lên: “Tiểu Mặc
đừng sợ! Phụ thân nhất định sẽ phá giải cửa ải khó, dẫn con đi gặp mẫu
thân, người một nhà chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra.”
“Ừ.” Vân Tiểu Mặc dùng sức gật đầu, chui ở cổ phụ thân.
Long Thiên Tuyệt cảm thấy nhi tử đối với hắn tin cậy cùng dựa vào,
trong trái tim ấm áp, toàn thân lại một lần nữa tràn đầy năng lượng.
Vì Khê Nhi, vì con trai, hắn càng phải thêm bình tĩnh, ngàn vạn không thể rối loạn tâm thần.
Dung lão gia chủ nhìn một đôi phụ tử, tâm tình không khỏi cảm khái,
có lẽ từ trước là hắn quá mức cố chấp rồi, dám đem con gái của mình bức ra khỏi nhà. Hiện tại mình không chỉ có mất đi một đứa con gái tốt,
ngay cả cháu gái của mình cùng chắt trai cũng không chấp nhận mình, hắn
làm người sao mà thất bại thế?
Trừ đau lòng, chính là chua xót.
May mà Khê Nhi gả cho phu quân tốt, có đảm đương, trọng tình nghĩa,
hơn nữa nhất biểu nhân tài, nhân trung long phượng, quả thực không thể
chê!
Hắn rất là vui mừng.
————
Bốn phía đều là sương mù, nhìn một cái không thấy bờ bến, thậm chí không rõ ràng lắm mình đang ở chỗ nào.
Vân Khê cảm giác càng ngày càng mê mang, phần gáy tự nhiên lạnh cả
người, nàng bị lực lượng kéo vào cái không gian không biết này, song khi nàng bước vào nơi này, thứ nàng có thể nhìn thấy đúng là sương trắng
mênh mông vô bờ, lượn lờ bốn phía, trừ cái đó ra, nàng không nghe được
bất kỳ thanh âm nào, nhìn không thấy tới bất kỳ cảnh tượng nào, thậm chí trong không khí nổi lơ lửng một loại mùi vị trầm lặng.
Nàng rốt cuộc là tới nơi nào?
“Chủ nhân, nơi này thật giống như bị cài đặt trận pháp, có thể làm
người ta sinh ra ảo ảnh, ngài phải cẩn thận một chút, không nên dễ dàng
tin tưởng chuyện trước mắt là thật.” Huyền Dực từ từ bay, không dám tùy ý xông loạn, tình cảnh như vậy, đừng nói là người, chính là Thần Long
cũng không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi.
“Bây giờ có thể thấy chút gì, cũng so sánh với hiện tại cái gì đều
nhìn không thấy tốt hơn!” Vân Khê trong miệng không nhịn được cằn nhằn.
Huyền Dực tiếp tục chở nàng, hướng phía trước mà bay.
Vân Khê vươn ra một cái tay, hướng trong sương mù tìm kiếm, nàng đầu
tiên là thử chạm tới dò xét, sau đó biên độ tay đong đưa càng lúc càng
lớn.
“Di?” Nàng thấp giọng hô lên, cảm giác được xúc giác trong tay xảy ra biến hóa rất kỳ dị, sương mù bao quanh đột nhiên thật giống như được
trao cho tánh mạng, trở nên sống động.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Chủ nhân, ta thật giống như nghe được thanh âm kỳ quái, người có hay không nghe được?” tốc độ bay của Huyền Dực chậm lại.
“Ta không nghe thấy cái gì, cũng là cảm thấy sương mù nơi này cùng
chỗ khác không giống nhau.” Vân Khê tiện tay chụp một phát, phát hiện
trong tay cũng không phải là rỗng tuếch, mà là thật bắt được cái gì, có
thực thể.
“A, giống như là từng đoàn từng đoàn bông gòn, thật thú vị!”
Ngón tay đè ép mấy cái, Vân Khê buông tay, tùy ý vật thể trong tay lung lay, lại lần nữa khôi phục nguyên trạng của nó.
“Chủ nhân, nghe! Thanh âm kia càng ngày càng gần. . . . . . Chủ nhân, cẩn thận!”
Đợi Huyền Dực hô lên “Cẩn thận”, một tiếng hổ gầm kinh sợ lòng người
đột nhiên từ sau lưng Vân Khê vang lên, Vân Khê quay đầu lại, đụng vào
mi mắt chính là một con Bạch Hổ hai mắt đỏ ngầu!
Trên người Bạch Hổ không có một chút vằn đen nào, toàn thân tuyết
trắng, trên trán có một chữ Vương. Giờ phút này chính là gặp một cái
miệng to như chậu máu, hướng Vân Khê đánh tới, trong ánh mắt của nó tràn đầy bạo ngược cùng thị huyết!
Vân Khê kinh hãi, suýt nữa từ trên lưng Huyền Dực trực tiếp rơi xuống đất.
“Dời ——” thân ảnh của nàng ở trong nháy mắt biến mất.
Bạch Hổ chụp một cái vô ích, rất là không cam lòng, con ngươi bạo
ngược thị huyết nhìn chằm chằm Huyền Dực, ngược lại hướng Huyền Dực đánh tới.
Long Hổ đấu, kịch liệt trình diễn.
Thực lực Huyền Dực ở trong Long Tộc không coi là nhất, nhưng so với những loại thú tộc khác, dư dả.
Đáng tiếc, nó hôm nay gặp gỡ cũng không phải là Bạch Hổ bình thường, mà là một con Hổ Vương có mấy ngàn năm tu hành!
Cặp mắt thị huyết càng thêm tỏa sáng, diện mục Bạch Hổ càng dữ tợn, hơi thở thích giết chóc chỗ nào cũng có.
Mấy hiệp sau, Huyền Dực liền bại trận, nặng nề rơi xuống trên mặt đất, thống khổ buồn bã kêu.
“Tranh!”
Trảm Lãng kiếm ra khỏi vỏ, rét lạnh bức người.
Vân Khê cầm kiếm xuất hiện ở phía sau Bạch Hổ, trường kiếm quyết đoán xông tới, xuyên qua da thịt của nó, đâm vào ba tấc.
“Rống! ——” Tiếng hổ gầm đâm xuyên qua màng nhĩ, Bạch Hổ bị chọc giận, xoay người đánh trả.
Hai mắt hung ác, hàm răng sắc bén, trảo lạnh như đao, không kịp để cho người kinh hãi rung động.
Hơn khiến người kinh dị chính là, tốc độ Bạch Hổ, lực đánh, cùng với
phản ứng của nó nhanh nhẹn, vượt ra khỏi tưởng tượng Vân Khê .
Còn không kịp thu kiếm, còn không kịp mượn lực, Bạch Hổ trảo như đao đã gần đến ở trước mặt.
“Ừ!” Vân Khê đầu vai bị răng nanh cắn một ngụm, hàm răng sắc bén xâm
nhập mấy tấc da thịt, xương quai xanh khanh khách vỡ vụn, có thể nghe
rõ.
“A! ——”
Vân Khê rốt cục không nhịn được, kêu đau ra tiếng, thân thể thuận thế bay đi, bay xa hơn ba trượng.
Sức nặng trên người, để cho Vân Khê không thở nổi, trường kiếm ở
trong tay nàng đã mất đi tác dụng, ngân châm giấu ở trong tay áo nàng,
một châm đâm vào Bạch Hổ, đáng tiếc nó da dày thịt béo, ngân châm đối
với nó mà nói, một chút tác dụng cũng không có.
Làm sao bây giờ?
“Đúng rồi, thần khí!”
Ý niệm trong đầu sinh ra, rất nhanh lại bị Vân Khê bỏ đi.
Lấy thực lực nàng bây giờ, trong vòng một ngày, tối đa cũng chỉ có
thể sử dụng một lần lực lượng thần khí. Nàng bây giờ còn không có đến
tầng cuối cùng, tuyệt không thể dễ dàng sử dụng, nếu không vận dụng,
nàng trước sẽ mất đi vũ khí mấu chốt nhất cùng trọng yếu, đến cuối cùng
muốn sấm quan chính là khó càng thêm khó.
Khoảng cách sinh tử, tia sáng trong đầu Vân Khê đột nhiên chợt lóe.
“Thử ——”
Địa Hỏa Sí Diễm nổi lên u quang màu lam nhạt, được ném vào trong miệng Bạch Hổ.
“Rống rống! ——”
Bạch Hổ nhảy tại chỗ, thân hổ chấn động, phát ra tiếng rống giận dữ như bệnh tâm thần, có thống khổ, cũng có tức giận.
Vân Khê vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, không có bất kỳ do dự, lần
lượt lấy ra trong chiếc nhẫn trữ vật hai thần khí chưa nhận chủ, cũng
bớt đi quá trình nàng rỉ máu, trực tiếp đem hai thần khí đến đầu vai
chảy ra máu tươi, trực tiếp nhận chủ.
Vụt vụt vụt ——
Vân Khê rõ ràng cảm giác được linh hồn của mình cùng linh hồn thần
khí dung hợp một chỗ, Huyền giai ở trong khoảng thời gian ngắn liền nhảy mấy cấp, cảm giác này thật giống như đằng vân giá vũ, không có thật như vậy. Một cỗ Huyền lực cọ rửa tứ chi các nơi, lan tràn tới tứ chi bách
hài, từng cái tế bào trong thân thể bắt đầu hưng phấn mà rung lên .
Vân Khê cả người run lên, trong thời gian ngắn, cảm giác chung quanh hết thảy đều chậm lại.
Nồng đậm sương trắng sụp đổ, hóa giải thành giọt giọt nước, mỗi một
giọt nước đều sinh động, hoặc tụ hoặc tán. . . . . . Tất cả hết thảy,
mặc dù mau kinh người, tuy nhiên nàng cũng có thể thấy nhất thanh nhị
sở.
“Rống ——”
Bạch Hổ tức giận phản kích, giương vuốt, lần nữa hướng nàng đánh tới.
Lần này, Vân Khê không hề bối rối, bởi vì ở trong mắt của nàng, động
tác Bạch Hổ đã không hề như lúc trước mạnh mẽ, tốc độ của nó ít nhất
cũng chậm lại một phần mười. Cũng không phải là động tác Bạch Hổ thật
chậm, mà là Huyền giai nàng đã tăng vọt lên!
Thần huyền chi cảnh!
Thần huyền chi cảnh a!
Rốt cục, nàng đã đột phá bức tường cản trở Thiên Huyền, trực tiếp
bước vào Thần huyền chi cảnh! Hơn nữa còn là Thần huyền nhị phẩm!
Vân Khê mừng rỡ như điên.
“Dời ——”
Có Na Di thuật, từng nơi di dời, mỗi một chiêu kiếm, Vân Khê ổn mà không loạn .
Ngoài dự liệu Vân Khê chính là, Bạch Hổ sau khi nuốt chửng mồi lửa,
chẳng những không có té xuống, lại còn có thể có năng lực phản kích. Nó
giương mắt hổ đỏ ngầu chứa ánh lửa tức giận thiêu đốt. . . . . .
Huyền Dực suy yếu té trên mặt đất, bị thương không nhẹ, một đôi mắt
rồng nhìn bóng người hổ đại chiến trước mặt, kinh tâm động phách!
Bạch Hổ hung mãnh dị thường, thân ảnh của nó phản ứng nhanh nhẹn, vô
luận Vân Khê na di đến nơi nào, nó cũng có thể ở trước tiên cảm ứng, hơn nữa xuất ra tư thế công kích.
Trong nháy mắt, thân ảnh Vân Khê lẻn đến các nơi, bóng người màu
trắng chỗ nào cũng có. Trảm Lãng kiếm trong tay nàng liên tục đâm ra,
nhanh như châu chấu, kiếm của nàng như múa, như Thần Long Bãi Vĩ, ngang
trời xuất thế, khắp nơi đều là bóng dáng của nàng, khắp nơi đều lóe lên kiếm quang.
“Chờ một chút. . . . . .”
Trường kiếm Vân Khê sắp hướng đầu của nó đánh xuống, chỉ cần thêm một tấc nữa, sọ não nó liền cắt thành hai khúc! Lúc này, một thanh âm kỳ
quái từ trong miệng Bạch Hổ phun ra, nó nói rồi! Nói là tiếng người!
Vân Khê theo bản năng thu tay lại, mũi nhọn trường kiếm hướng xuống
phía dưới, mũi kiếm chống đỡ ở cổ của nó , kinh ngạc nhìn Bạch Hổ:
“Ngươi có thể nói?”
“Rống ——” Bạch Hổ cao ngạo tru lên, quay quay đầu hổ nói, “Ta tu
luyện mấy ngàn năm, đã sớm có thể nói tiếng người, cái này có cái gì kỳ
quái ?”
Bạch Hổ trong lỗ mũi phun khí,
Vân Khê cười nhẹ, không nghĩ tới Bạch Hổ này còn rất có ngạo khí.
“Vậy mấy ngàn năm qua, ngươi đều vẫn canh giữ ở địa cung sao? Ngươi như thế nào sinh tồn?”
“Ai nói ta vẫn canh giữ ở địa cung? Ta là Hổ Vương, chủ nhân Bạch Hổ
Lâm, toàn bộ bạch hổ trong rừng cũng là con cháu của ta. . . . . .” vẻ
kiêu ngạo Bạch Hổ lại xuất ra, nói đến một nửa, thần sắc đột nhiên ủ rũ, ngừng lại, “Nếu không phải là có người xâm chiếm Bạch Hổ Lâm, đem ta
nhốt ở trong địa cung, ta thế nào lại bị vây ở chỗ này, không cách nào
nhìn thấy mặt trời?”
Vân Khê trong lòng thất kinh, thật giống như nắm giữ đến mấu chốt sự
tình: “Ngươi nói là có người đem ngươi nhốt ở trong địa cung? Là ai?
Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Đang ở ngày hôm qua! Ừ. . . . . . Ta không thấy rõ bộ dáng của người này, thậm chí còn không đợi ta đến gần hắn, ta liền đã bị hắn khống
chế, muốn động cũng không có thể động. Người này lực lượng thật sự là
thật là đáng sợ! Ô ô. . . . . .” Bạch Hổ cúi đầu ô ô, trong miệng bắt
đầu mạo bạch khí, nó kinh hô, trảo hổ ôm bụng, bắt đầu lăn lộn trên đất.
“Đau! Đau quá!”
Địa Hỏa Sí Diễm ở trong bụng nó càng đốt càng mạnh, đã vượt qua năng lực chống cự của nó.
Vân Khê nghe được nó gào thét, vết thương đầu vai cũng bắt đầu đau
đớn, nàng che đầu vai của chính mình, cười nhìn Hổ Vương lăn lộn đầy
đất, một vẻ mặt nhìn có chút hả hê .
“Xem đi! Ác giả ác báo!”
“Cứu cứu ta! Ta còn không muốn chết! Nếu như ta chết, Tiểu Hổ của ta
sau này sẽ không có biện pháp ở Bạch Hổ Lâm sinh tồn.” Hổ Vương nói đến
con của nó, trong hai tròng mắt đỏ nổi lên ánh sáng nhu hòa .
Vân Khê nhìn nó, không khỏi liên tưởng đến Tiểu Mặc, người có tình,
thú cũng có tình. Nghĩ đến chỗ này, tâm Vân Khê không mềm nhũn.
“Ngươi đừng lộn xộn! Ta tới giúp ngươi lấy lửa ra!”
Hổ Vương quay đầu, thật sâu nhìn nàng một cái, cảm xúc nôn nóng từ từ yên tĩnh, trong hai mắt đỏ ngầu để lộ ra một loại tín nhiệm.
Trải qua một phen trắc trở, Vân Khê rốt cục đem mồi lửa từ trong
miệng hổ lấy ra ngoài, trên cánh tay nàng, lây dính vô số chất nhầy sềnh sệch, cõi đời này có thể ở trong miệng hổ lấy đồ ra, còn có thể bình
yên vô sự , chỉ sợ cũng chỉ có một mình Vân Khê.
“Chủ nhân, Bạch Hổ tộc chúng ta từ trước đến giờ có ơn sẽ báo, hôm
nay chủ nhân đã cứu ta, ta nguyện ý cùng chủ nhân khế ước, trở thành thú cưỡi của chủ nhân.” Hổ Vương bò lổm ngổm ở dưới chân Vân Khê, thị huyết cùng tàn khốc trong mắt hổ không tồn tại nữa, đỉnh đầu cao ngạo từ từ
thấp xuống.
Vân Khê mừng rỡ, thực lực Hổ Vương so với Huyền Dực còn muốn tăng
thêm một bậc, nếu có nó hiệp trợ, cùng nhau sấm quan, như vậy tất nhiên
nàng tăng thêm không ít trợ lực.
“Tốt! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là bằng hữu của ta!”
Tay nàng đặt tại trên đỉnh đầu Hổ Vương, máu tươi theo đầu vai của nàng chảy xuống, nghi thức khế ước cổ xưa bắt đầu . . . . . .
Cảm thấy một dòng nước ấm cọ rửa tứ chi trăm huyệt tốt đẹp lần nữa
tái hiện, Vân Khê chợt cảm thấy cả người thư sướng, cả người rực rỡ hẳn
lên, phảng phất được nước suối tinh khiết nhất rửa qua một lần, từng cái lỗ chân lông đều vui vẻ mở ra hô hấp. Vết thương nơi đầu vai cũng hoàn
toàn khỏi hẳn, không để lại bất kỳ dấu vết, nàng không ngừng chiếm được
thật lớn chỗ tốt, vết thương trên người Hổ Vương cũng căn bản khỏi hẳn, thân thể hổ chấn động, tinh thần càng thêm chấn hưng .
Thực lực Hổ Vương hơn xa Huyền Dực mấy lần, cùng nó khế ước, cũng mang đến cho Vân Khê rất nhiều chỗ tốt.
Thần huyền tam phẩm!
Huyền giai của nàng lần nữa tấn chức, tăng lên một phẩm cấp!
Phải biết rằng Huyền giai càng cao, tấn chức lại càng khó khăn, nhất
là đến Thần huyền chi cảnh, tấn chức từng cấp thì càng thêm khó khăn.
Lúc trước một thần khí nhận chủ, có thể để cho phẩm cấp Vân Khê trực
tiếp tăng lên hai bậc, song một khi bước vào Thần huyền chi cảnh, tốc độ tấn chức liền không có như Thiên Huyền chi cảnh nhanh chóng như vậy.
Song Vân Khê đã là người vô cùng may mắn, lợi dụng lực lượng hai kiện thần khí liền nhảy hai bậc, trực tiếp tấn thăng đến Thần huyền nhị
phẩm, hiện tại lại cùng Hổ Vương khế ước, thực lực cuối cùng tấn thăng
đến Thần huyền tam phẩm!
Tốc độ tấn chức như vậy, so sánh với ngồi mất bay trực thăng còn nhanh hơn, có thể để thiên hạ vô số người tập võ phải ao ước!
Tới gần bên người Huyền Dực, Vân Khê từ trên người móc ra không ít
đan dược trị thương , nhanh chóng cho nó nuốt vào. Hiện tại có Hổ Vương
làm bạn, Vân Khê tạm thời đem Huyền Dực đưa vào trong cửu chuyển linh
châu, khiến nó ở bên trong chữa trị thương thế nhanh hơn tốt hơn .
Cưỡi Hổ Vương, Vân Khê không có ngừng lại quá lâu, tiếp tục tìm đường, ở trong sương mù đi lại, cố gắng tìm kiếm cửa ra.