Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 139: Q.5 - Chương 139: Thần khúc “Ta đẹp nhất”!




“Hương, Lâu.” Người đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, Vân Khê ngẩng đầu, thấy ở cửa đề hai chữ “Hương Lâu”, khóe miệng, khóe mắt nàng đồng thời hung hăng rút xuống. Không nhầm chứ? Yêu nhân đúng là yêu nhân, vừa mới tới Vân Thành, đã nghĩ đi tới tiệm vịt (nơi chứa nam sủng đó cả nhà). Thật quá mức, bây giờ ngươi đang trong thân thể thuần khiết của Hách Liên đại ca, ngươi nếu là dám làm bẩn hắn, ta liền. . . . . . Không đúng, việc này có liên quan tới nàng sao? Nàng để ý ? Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới thân thể thuần khiết của Hách Liên đại ca cùng nam nhân dây dưa ở chung một chỗ, nàng đã muốn ói! Khẩu vị quá nặng! “Nơi này không có gì hay đi, phía trước có Gia Tú lâu, so sánh với nơi này khá hơn. Nơi đó mỹ nữ nhiều như mây, Hoàn mập Yến sấu*, cần cái gì đều có, bảo đảm có thể thỏa mãn hết thảy nhu cầu của ngươi!” Vân Khê nhiệt tình giới thiệu, đi tới đó mặc dù cũng sẽ phá hủy tấm thân thanh bạch của Hách Liên đại ca, nhưng còn tốt hơn là tới nơi này, nàng có thể chấp nhận được. *Hoàn phì Yến sấu: “Hoàn” là Dương Ngọc Hoàn tức là Dương Quý phi, một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc, sống ở thời Đường, thời Đường ưa chuộng vẻ đẹp, đầy đặn, phúc hậu, nên Dương Quý phi là người đẹp đầy đặn, ứng với chữ “phì”. “Yến” là Triệu Phi Yến – Hoàng hậu của Hán Thành Đế nhà Hán, có vẻ đẹp mình hạc xương mai, nhỏ nhắn, cũng là một mĩ nhân trong lịch sử Trung Quốc. Câu này ý chỉ vẻ đẹp kiểu gì cũng có đủ cả. Hách Liên Tử Phong ánh mắt quái dị liếc nàng một cái, tản ra khí chất mê người Vân Khê theo bản năng ôm ngực, nheo mắt, hướng hắn phun một câu: “Hạ lưu!” Ban ngày ban mặt, đi đến tiệm vịt, không phải hạ lưu thì là cái gì? Đứng một bên Nhị chưởng quỹ cúi đầu không dám cười lớn tiếng. Hách Liên Tử Phong mặt không chút thay đổi, từ từ thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói một câu: “Phải đi Hương Lâu!” Được rồi, thật sự có sở thích đặc biệt a! Làm yêu nhân đã lâu, khẩu vị không phải là quá nặng đi! Vân Khê cả người run lên nổi da gà, quyết định sau khi tiến vào, âm thầm cùng Vân Dương nói chuyện, ngàn vạn không nên đem những con vịt “xinh đẹp” kia đưa tới cửa, làm cho tên yêu nhân này chết tâm đi, tránh cho hắn làm bẩn thanh danh của Hách Liên đại ca . Đoàn người đi vào Hương Lâu, ban ngày Hương Lâu không nhộn nhịp như buổi tối, nếu có khách người thì chỉ là những nhã khách (khách tao nhã), trong lầu nam tử nhiều lắm là chính là phụng bồi những khách nhân uống trà xanh, uống rượu, không có nhìn thấy hình ảnh gì nặng khẩu vị, thoáng nhìn không khác tửu lâu là mấy. Một nhóm bảy người vừa cất bước tiến vào Hương Lâu, tú bà nhanh chóng tiếp đón vừa đi vừa đánh hông, tới trước mặt nhóm người Vân Khê, không vui khi nhìn thấy Vân Khê. Tiểu tử này đóng quá đạt đi? Đây là vẻ mặt nên có của lão bản? Vân Dương ánh mắt xẹt qua Vân Khê, hơi kinh ngạc, nhưng không có biểu lộ ra, hắn lấy khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Hách Liên Tử Phong tiến lên nhiệt tình chào hỏi: “Mấy vị khách quan, hoan nghênh hoan nghênh! Ta nói hôm nay sao lại nghe thấy chim hỉ tước hót, nguyên lai là có khách quý lâm môn, ha ha, mời vào,mời vào! Không biết mấy vị khách quan có yêu cầu gì đặc biệt, tiểu nhân nhất định toàn lực, hết sức thỏa mãn nhu cầu của khách quan .” Vân Khê không nhịn được trợn mắt, tiểu tử nhà ngươi có cần khoa trương thế không? Hách Liên Tử Phong bất động thanh sắc nhìn bốn phía, trực tiếp đem Vân Dương coi như không khí, đối với hắn mà nói, những kẻ phàm phu tục tử (kẻ tầm thường ấy) không xứng cùng hắn nói chuyện. Hắn có thể đem Vân Khê để vào trong mắt, đem nàng coi trọng, Vân Khê nên thấy làm vinh hạnh. Đáng tiếc Vân Khê chưa bao giờ cho rằng hắn coi trọng nàng là điều may mắn cả, nàng nguyện ý để hắn đem nàng thành không khí. “Đem rượu và thức ăn ngon nhất lên!” Nhị chưởng quỹ ôn nhuận nói. “Còn muốn phục vụ tốt nhất!” Vân Khê không quên thêm câu, cố ý tăng thêm hai chữ “Tốt nhất”, âm thầm hướng Vân Dương một ánh mắt hàm xúc. Vân Dương nháy mắt mấy cái, không có hiểu rõ ý tứ cô nãi nãi, “tốt nhất” rốt cuộc là phải phục vụ như thế nào ? Thực ngốc! Vân Khê hung hăng hướng hắn trừng mắt, hướng hắn ra dấu tay tự sát, ý tứ chính là muốn xấu nhất, xấu đến phát hoảng, xấu đến muốn cho người ta tự sát không kém là bao. Vân Dương hồi lâu lĩnh ngộ, cái hiểu cái không, nhưng thấy Vân Khê dùng sức trừng hắn, hắn đại khái phán đoán ra rồi, hắn nhất định không thế nào chào đón nàng cùng đi khách nhân đi, bằng không nàng cũng sẽ không nghiến răng nghiến lợi như vậy. “Được, không thành vấn đề. Mấy vị cần bao nhiêu gian?” Ý Nhị chưởng quỹ, là muốn mấy gian phòng, bị Vân Khê lập tức bác bỏ. Tại sao có thể đi vào phòng? Trong phòng có giường a, đây chính là địa phương vô cùng nguy hiểm, tuyệt không thể đi vào phòng nha! “Hách Liên đại ca, ngươi không phải là muốn trải nghiệm và quan sát một chút dân tình sao? Ngồi ngoài sảnh tốt hơn nhiều ? Trong phòng buồn bực như vậy, một chút ý tứ cũng không có. Ngươi nhìn nơi này đi,thật tốt, vừa có mỹ nam, lại có mỹ nữ, tha hồ mà ngắm a. . . . . .” Vân Khê nói tới đây, thấy bàn bên cạnh tay cô nương rất không hợp lễ đưa tay vào trong cổ áo một gã nam tử trẻ tuổi, trước ngực trần trụi a! Không đỡ được! Có cần hào phóng như vậy không? Khóe miệng nàng vừa kéo, tiến lên vài bước, che tầm mắt của Hách Liên Tử Phong, tránh hắn nhìn thấy cảnh này. Hách Liên Tử Phong tà tà liếc nàng một cái, lông mày nhếch lên, không biết nàng rốt cuộc đang giở trò quỷ gì. Nhị chưởng quỹ đứng ở một bên nhìn hai người, đem một màn như vậy thu hết vào tầm mắt, hắn khẽ xuất thần, một bộ thần thái hiểu rõ hết thảy mọi chuyện, sau đó tầm mắt lại nhìn khuôn mặt Vân Khê biến đổi, lộ ra vẻ tràn đầy hứng thú . Ba người một bàn, còn lại bốn gã tùy tùng ngồi ở một bàn khác, rất nhanh, rượu và thức ăn được bưng lên. Sau khi đem thức ăn lên xong, Vân Dương tự mình dẫn một loạt nam nhân xếp hàng ngay ngắn bước tới, vì muốn làm cho cảm giác thần bí, trên mặt của mỗi người đều đeo mạng che màu trắng. Vân Dương tự tiếu phi tiếu nhìn ba người Vân Khê, nói: “Muốn làm cho ba vị khách quan thêm hứng thú, tại hạ cố ý làm bố trí một vũ khúc, hi vọng các vị sẽ thích.” Vân Khê lấy tay chống đỡ, ho nhẹ mấy tiếng, đáy lòng cười châm biếm. Nàng đại khái có thể đoán được, bọn họ muốn biểu diễn cái gì, nàng thật tò mò, không biết yêu nhân này sau khi xem ca múa xong sẽ có phản ứng gì. Hách Liên Tử Phong lười biếng nhướng mí mắt, coi như là đáp ứng. “Nghe nói vũ khúc của Hương Lâu là bậc nhất, ai cũng thích, làm người ta lưu luyến quên đường về. Hách Liên đại ca, ngươi hôm nay thật có diễm phúc được xem vũ khúc của Hương Lâu, xem ra chuyến đi này không tệ đi.” Vân Khê vừa nói, vừa ăn lạc, vẻ mặt của kẻ đang xem chuyện vui. Hách Liên Tử Phong liếc xéo nàng một cái, bán tín bán nghi, khi ánh mắt hắn nhìn soi mói, chỉ thấy sáu tên nam tử mang mạng che mặt, xếp thành một hàng, không biết là người nào bắt đầu trước, một nhóm sáu người lắc lư vòng eo, bắt đầu ca múa . “trái phải,trái phải. . . . . .” “Lắc lư, lắc lư, lắc lư . . . . . .” Sáu người bọn họ cùng hát, cùng múa . Vân Khê thấy thân ảnh sáu người ở trước mặt nàng không ngừng ca múa, một trận choáng váng, vốn là nàng còn tưởng rằng sẽ biểu diễn “ngươi rất độc”, thì ra là sửa lại kịch bản rồi sao? Nhưng mấu chốt là, màn vũ khúc này tinh túy ở chỗ nào a? Nàng chưa có nhìn ra nha? Nếu cứ lắc lư như vậy, bọn ta sắp bị thôi miên. Nàng càng xem càng không hiểu nha, Hách Liên Tử Phong cùng Nhị chưởng quỹ hai người cũng thấy chẳng ra sao, vậy mà cũng là ca múa sao? Đây là lần đầu bọn họ thấy! Vân Dương đã nhanh chóng núp ở góc tường, nén cười, thầm nghĩ, các ngươi đừng nóng vội, màn đặc sắc sắp tới rồi. Vân Khê tiểu thư, ngươi không phải là muốn phục vụ “Tốt nhất” sao? “Ngươi rất độc” đã lỗi thời rồi, hiện tại đang thịnh hành “Ta đẹp nhất” ! Quả nhiên, tần số lắc lư đột nhiên biến đổi, sáu người nhất tề giơ tay lên, bỏ mạng che mặt màu trắng xuống. Sáu người, đồng thời lộ ra chân diện mục (tức là khuôn mặt vốn có đó). Từ trái sang phải, người thứ nhất mắt lé, người thứ hai lông mày thô, người thứ ba mũi hếch, người thứ tư miệng vâu, người thứ năm răng vẩu, người thứ sau đầu heo. . . . . . Nói tóm lại, chính là sau đầu heo! “Ta đẹp nhất a, ta đẹp nhất!” Trước là tháo mạng che mặt, ngay sau đó là một màn như vậy! “Ta đẹp nhất a, ta đẹp nhất!” Lại phối hợp tiến lên với tư thế lắc lư, lặp đi lặp lại “Ta đẹp nhất a, ta đẹp nhất!” “Ta đẹp nhất a, ta đẹp nhất!” “. . . . . .” “Phốc! ——” Lạc trong miệng Vân Khê phun ra đầy bàn, hai tay kéo lấy cánh tay của Hách Liên Tử Phong, cũng không nhin được nữa, phá lên cười: “Ha ha ha ha ha. . . . . . Quá đặc sắc rồi! Quá đặc sắc rồi!” Sở dĩ nàng nhanh chóng kéo lấy cánh tay hắn vì nàng lo lắng vạn nhất hắn nổi giận, động sát cơ, đem sáu kẻ vất vả lắm mới tìm được này bóp chết, đây chẳng phải là đáng tiếc sao? Thử hỏi, trên đời này người lớn lên “như hoa như nguyệt” thế này, là dễ dàng tìm được như vậy sao? Nhị chưởng quỹ hai vai kịch liệt lay động, gương mặt đỏ bừng. Một màn này thật đặc sắc nha! Hắn rất muốn như Vân Khê không chút kiêng kỵ gì cười thoải mái, song từ góc độ của hắn nhìn, trán của chủ tử đã nhanh chóng nhăn lại,không vui, có thể tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh màn thảm kịch như thế nào. Mặc dù hắn cũng rất muốn cười, nhưng lúc này, bảo vệ tính mạng trọng yếu hơn. Từ trong cơ thể Hách Liên Tử Phong phóng thích ra sát khí, trong nháy mắt cả đại sảnh của Hương Lâu tràn đầy gió lạnh, mỗi người đang ngồi cảm nhận sâu sắc được. Thân mình lắc lư của sáu người kia đột nhiên ngừng lại, hoảng sợ nhìn về phía hắn, cả người phát lạnh. Bọn họ dám khẳng định, chỉ cần nam nhân này tùy tiện nhấc tay nhấc chân, cũng đủ để đem trọn Hương Lâu hủy đi không còn một mảnh, bọn họ tuyệt đối tin tưởng hắn có thực lực này. Bởi vì khí tức trên người hắn thật sự là quá kinh khủng! Vân Khê âm thầm cả kinh, vội vàng thu liễm nụ cười, dắt cánh tay hắn nói: “Hách Liên đại ca, ngươi đừng tức giận! Ta nghĩ đến ngươi sẽ thích, đều tại ta, trong ngày thường đều là như vậy, tới đây nhiều, bọn họ tựu nhớ kỹ. Hôm nay gặp lại ngươi cùng đi, cho là chúng ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cho nên mới an bài như vậy. Ngươi đừng tức giận, hay chúng ta đổi lại, đổi lại một nơi thanh nhã hơn !” Nhị chưởng quỹ nghe vậy, hung hăng nén cười, sắc mặt hồng đến bên tai. Hắn thật là phục Vân Khê, cũng không theo như lẽ thường ra chiêu. Cái gì gọi là trong ngày thường đều như vậy? Khẩu vị của ngươi cũng không khỏi quá nặng đi? Nhưng hắn là đã nhìn ra. Ngươi nói thường xuyên đến, kia chẳng lẽ không phải nói rõ. . . . . . Hắn thoải mái mỉm cười, đáy lòng đã rõ, đây là nàng cố ý chỉnh chủ tử đây. “Không, cần, đổi!” Hách Liên Tử Phong hừ một tiếng, bỏ tay nàng ra, bất quá cuối cùng vẫn đem sát khí quanh thân đè xuống. Vân Khê hướng về phía sáu người vẫy tay, ý bảo bọn họ lui ra, bọn họ nếu tiếp tục nhảy nữa, đoán chừng yêu nhân này sẽ khiến bọn họ đời này kiếp này cũng không có cách gì lay động nữa. Nàng nhìn lướt qua trên bàn món ăn và rượu bị nàng làm bẩn, bàn tay giương lên: “Người tới, đem thức ăn và rượu lên! Đem rượu và thức ăn ngon nhất lên!” Lần này, nàng cũng không dám trêu cợt hắn nữa, vạn nhất hắn tức giận hủy đi Hương Lâu, vậy thì không tốt, hắn muốn hủy thì hủy những địa phương khác đi, không thể để cho hắn phá hủy căn cứ bí mật ca ca cực khổ tạo dựng lên . Rất nhanh, rượu và thức ăn một lần nữa bưng lên, trải qua chuyện vừa rồi, lần này, người hầu đứng rất xa, không ai dám nhích tới gần. Một bữa cơm trôi qua bình yên như vậy,tính tiền xong, Nhị chưởng quỹ hỏi thăm Vân Khê: “Trong thành có nhà trọ tốt không?” Vân Khê suy nghĩ một chút, đang muốn trả lời, lúc này, trong lúc vô tình nghe được cô nương bàn kề bên nói: “Nghe nói tối nay quý phủ Tam gia có yến hội, là Tam gia cố ý cử hành thọ yến cho phu nhân, nghe nói sẽ mời rất nhiều cao thủ trong thành cùng nhau dự tiệc. Xem ra quý phủ Tam gia, tối nay nhất định rất náo nhiệt” . . . . . . “Tam gia? Ngươi nói Tam gia, là nhi tử thứ ba của thành chủ mới qua đời ?” Vân Khê chen vào hỏi. “Không sai, cả Vân Thành, cũng chỉ có một Tam gia, những người khác nào có danh tiếng như vậy?” Cô nương đó trả lời. Vân Khê linh cơ vừa động, đáy mắt bắn ra hai đạo ánh sáng, dù sao nơi ở của ca ca không về được, thay vì đi khách sạn, một mình đối mặt với Tử Yêu, chẳng bằng đi quý phủ Vân Tam gia tham gia náo nhiệt. Có Tử Yêu cùng Nhị chưởng quỹ hai người ở đây, nàng chẳng khác gì có hai đại siêu cấp hộ vệ, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ gặp phải cái gì bất trắc, ngược lại là Vân Tam gia cùng quý phủ của hắn là người nên lo lắng có thể hay không gặp chuyện bất trắc. Ý kiến hay! Nàng đã sớm nhìn Vân Tam gia cùng Hoa Oánh Oánh đôi cẩu nam nữ này không vừa mắt rồi, không ngại mượn lực uy hiếp của hai người Tử yêu cùng Nhị chưởng quỹ, cáo mượn oai hùm một chút a! Vân Khê nghĩ tới, hai mắt cười híp mắt lại, quay đầu hướng Hách Liên Tử Phong nói: “Hách Liên đại ca, vị Vân Tam gia này ở Vân Thành là một nhân vật rất giỏi, các ngươi mới tới Vân Thành, nếu không đi quý phủ Vân Tam gia bái phỏng một chuyến, chẳng khác gì là chưa tới Vân Thành. Câu nói này thật hay, bình sinh Vân Tam gia, được xưng là anh hùng cũng uổng công! Cho nên, quý phủ Vân Tam gia, chúng ta nhất định phải đi!” Hách Liên Tử Phong hí mắt, ánh mắt hoài nghi chăm chú nhìn nàng, giống như là muốn nhìn thấu nội tâm của nàng. Vân Khê cười hắc hắc, nói: “Các ngươi không phải là muốn tìm chỗ ở sao? Nhà trọ Vân Thành tương đối đơn sơ, nơi nào có thể sánh với quý phủ của Vân Tam gia? Nghe nói Vân Tam gia nhất thích kết giao với bằng hữu giang hồ, tin tưởng chúng ta đi, hắn nhất định sẽ không đem chúng ta ném ra ngoài cửa.” Nàng cố ý dừng một chút, tiếp tục nói: “Hay là, ngươi sợ thân phận đặc thù của hắn, sẽ đem hành tung của ngươi bại lộ cho người của Vân tộc, cho nên không dám đi?” Nàng ngửng đầu lên, nhìn thẳng vào đáy mắt đối phương, ánh mắt của hắn lạnh như băng, dấu diếm xoáy nước nguy hiểm màu đen, song nàng cũng không sợ. Đối mặt với cao thủ như hắn, ngươi càng sợ hắn, hắn càng không đem ngươi đặt ở đáy mắt. Hách Liên Tử Phong ngó chừng nàng, muốn nhìn rõ ý đồ của nàng là gì, nhìn một hồi lâu, không có nhìn ra kết quả. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, đi thì đi, hắn sợ cái gì? Coi như là nội tông cao thủ Vân tộc vây công hắn, hắn cũng sẽ không sợ hãi, huống chi là chính là một phủ đệ Vân Tam gia đây? Bất kể nha đầu này rốt cuộc giấu tâm tư gì, trốn không thoát lòng bàn tay của hắn! “Đi thôi!” Hắn lạnh lùng nói. Thật sự đáp ứng? Vân Khê bĩu môi, vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục cùng hắn dây dưa một phen, trong lòng nghĩ nàng đã nghĩ một loạt giải thích cũng không kịp dùng tới, mà hắn lại thống khoái đáp ứng như vậy. Thật ứng với câu nói kia, người tài cao gan lớn, cao thủ một khi tu luyện đến cảnh giới nhất định, ngay cả là đầm rồng hang hổ, hắn cũng sẽ không chút do dự đi xông, ánh mắt không tự chủ hạ xuống, đây chính là cảnh giới của cao thủ sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.