Vân Khê giương mắt nhìn Long Thiên Tuyệt.
Bốn mắt nhìn nhau dưới đáy mắt ẩn ẩn có ánh nhìn màu đen.
Có đôi khi làm người đơn thuần ngược lại thấy hạnh phúc hơn, cho nên bọn họ lựa chọn im miệng không nói.
“Thần thúc thúc ngươi hỏi ta a, ta cái gì cũng biết nè” Tiểu Mặc nâng càm đắc ý cười.
Hỏi hắn? Như vậy chứng tỏ mình ngay cả đứa bé cũng không bằng. Long
Thiên Thần lắc đầu nói: “Thật ra thì ta cũng không muốn biết cho lắm”
Tiểu Mặc cong cái miệng nhỏ nhắn ,ấm ức khuôn mặt hướng lên trời.
Vân Khê buồn cười nhìn hai thúc cháu bọn họ, cảm thấy thế nào cũng không giống như hai thúc cháu ngược lại giống như hai huynh đệ điều là ngây
thơ chất phát giống nhau rất bướm bỉnh.
“Tiểu Mặc, nhanh lên đi xuống tự mình mà đi, đem phụ thân mệt chết rồi!”
Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt mỉm cười đáy mắt hóa ra nồng đậm tình ý, ý vị thâm thường nổi bật làm cho người ta khó có thể dời đi tầm mắt.
“Được rồi!” Tiểu Mặc chu ra cái miệng nhỏ nhắn không tình nguyện theo đầu vai hắn đi xuống.
“Chúng ta ở chổ này nghĩ một chút”Long Thiên Tuyệt buông nhi tử xuống không nhanh không chậm nói: “Vân hộ pháp ngươi nhanh chút đi xem tình
trạng Lam gia như thế nào, rồi kịp thời hồi báo”
“Dạ, tôn chủ!”
Vân Khê nhìn về phía hắn thật sâu, hắn luôn luôn tỉ mĩ chăm sóc như
vậy, biết nội tâm nàng vẫn bận lòng Lam gia. Hắn liền quyết đoán thay
nàng, tạm thời dừng lại chỉ vì làm cho nàng an tâm.
Từ trong lòng ngực móc ra một khối khăn, nàng đưa tay vì hắn lau đi
mồ hôi bụi bẩn bám trên người trên tóc. Hắn từ thánh đảo một đường chạy
thẳng tới cơ hồ không ngừng nghỉ một thân phong trần trên người cũng chỉ vì lo cho nàng. Nam tử như vậy, tình ý như vậy trừ bỏ dốc lòng yêu
thương hắn nàng không biết phải làm như thế nào để hồi báo.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu, ánh mắt cùng nàng giao nhau, tình ý hết
thảy điều tập trung vào nhau mà không nhìn đến mọi thứ xung quanh.
“Muội tử cùng Long tôn chủ vợ chồng tình thâm, thật khiến người ta
hâm mộ!” Đao Phong tiếng cười sang sảng tiến vào đánh gãy ánh nhìn của
hai người.
“Mới quen muội tử liền cảm thấy muội tử làm người quang minh, làm
việc thì gọn gàng linh hoạt, yêu ghét rõ ràng ngay cả đường đường nam
nhi cũng không kịp một phần muội tử. Lúc ấy ta nghĩ cô gái thông tuệ
tuyệt sắc giống như muội tử thì nên có nam nhi như thế nào mới xứng đôi? Hiện tại tận mắt nhìn thấy Long tôn chủ khí phách anh hùng ta coi như
hoàn toàn bị thuyết phục. Hai người các ngươi quả thật là trời đất tạo
nên một đôi! Ha ha ha…”
“Đao huynh khi nào thì học người ta nịnh nọt rồi? Cái này cũng không
giống như tính tình của Đao huynh!” Ôm nhẹ chiếc eo nhỏ nhắn của Vân Khê Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch môi, đối với Đao Phong ấn tượng cũng được
cải thiện, hắn thích nhất là bốn chử ‘trời đất tạo nên’ này!
“Đao mổ từ trước tới giờ luôn luôn thẳng thắng trong miệng điều là nói sự thật, chưa bao giờ hiểu hai chữ nịnh nọt là nghĩa gì”
“Nói rất hay! Bằng hữu này Long mổ định chắc rồi!”
Hai người này giống y như nhau, người này hô người kia ứng quả là hợp ý, Vân Khê nhợt nhạt cười rút vào trong lòng Long Thiên Tuyệt thật ngọt ngào.
Nghỉ ngơi được một lát, Vân hộ pháp đi trước hỏi tình huống của Lam gia đã trở về đi theo hắn còn có một người, Lam Linh Nhi!
Lam Linh Nhi trên người dính đầy vết máu, trên gương mặt hoa lê đáy vũ tràn đầy thần sắc kinh sợ.
“Tôn chủ, người của Lam gia…” Ánh mắt Vân hộ pháp buồn bả có chút không đành lòng nói.
Lam Linh Nhi oa khóc lên thân thể bé nhỏ lao vào trong lòng ngực của
Long Thiên Thần: “Long đại ca! Phụ thân ta bọn họ, bọn họ…” Nàng khóc
càng thêm thương tâm.
Long Thiên Thần cuối đầu nhìn người trong ngực nhất thời không biết
phải làm sao, chẳng qua là thấy nàng khóc đến thương tâm trong lòng sinh ra có chút thương hại. Hắn nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của nàng an ủi:
“Đừng thương tâm, nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Linh Nhi khóc thúc thích thêm vài tiếng, bàn tay nhỏ bé cầm vạt
áo Long Thiên Thần đứt quãng nói: “Sau khi các ngươi đi không lâu thì
người của thánh cung xuất hiện đem chúng ta hoàn toàn bao vây. Bọn họ
tới rất nhiều người chừng một trăm người trong đó có ba tên cao thủ lợi
hại, mỗi một người điều một địch mười còn có một người cầm ngân tiêu,
khi hắn thổi tiêu các cao thủ kia đều trở nên lợi hại. Phụ thân ta và
tam thúc còn có rất nhiều trưởng bối cùng các đệ tử toàn bộ điều bị bọn
họ giết chết”
Ngoài Long Thiên Thần một lòng an ủi Lam Linh Nhi, những người còn
lại điều dùng ánh mắt khác thường tra xét trên người Lam Linh Nhi. Đao
Cẩm đi trước hỏi thẳng: “Lam tiểu thư, ngươi như thế nào từ nơi có rất
nhiều cao thủ như vậy chạy trốn?”
“Ta? Là phụ thân cùng tam thúc liều chết che chở cho ta, ta mới có
thể chạy trốn” Lam Linh Nhi vùi đầu vào trong ngực Long Thiên Thần nên
không thấy rỏ được thần sắc của nàng chỉ nghe được tiếng khóc thúc thích đứt quãng.
“Long đại ca, phụ thân ta hắn… hắn đã chết! Sau này ta nên làm cái gì bây giờ? Ta thật sợ hãi…”
Long Thiên Thần có chút đồng tình an ủi nói: “Đừng sợ! Ngươi sau này
liền theo chúng ta ở chung một chổ, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.
Chờ chúng ta cứu được ca ca ngươi về huynh muội các ngươi đoàn tụ, hắn
sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi”
“Cám ơn Long đại ca!”
Vân khê híp mắt lại ngửng đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, kế sách rõ như ban ngày.
Hay cho một cái Lam Linh Nhi, nàng cư nhiên giấu diếm sâu được đến
như vậy, có thể qua mặt được nhiều người như vậy. Hôm nay nếu như không
phải tiểu Mặc một câu vạch trần, sợ rằng bọn họ còn không hoài nghi đến
nàng.
Rất tốt! Nàng cũng rất muốn nhìn một chút xem ả ta giấu diếm được tới bao lâu, đùa giởn tới bực nào.
Long Thiên Tuyệt nâng tay lên đầu ngón tay khẽ vuốt qua tóc mai của
nàng, từ từ phun ra mấy chữ: “Không vội cá lớn còn đang ở phía sau”
“Ta không vội” Vân Khê cong môi kháng nghị, nhưng nhớ ra được gì đó
nàng liền hỏi Lam Linh Nhi: “Thần khí đâu? Người của Lam gia để thần khí ở đâu?”
Lam Linh Nhi từ trong ngực của Long Thiên Thần chui ra, đôi mắt sưng
đỏ lo lắng nói: “Thần khí… thần khí bị người của Thánh Cung cướp đi rồi”
Vân Khê trong lòng rủa thầm một câu, nếu như thần khí bị người của
Thánh Cung lấy đi, như vậy việc nàng muốn tập hợp đủ mười loại thần khí
chẳng phải khó khăn hơn sau?
Chết tiệt!
Bây giờ cũng đã quá muộn, đáng tiếc cả đám người Lam gia cứ như vậy mất mạng.
Bất quá mọi chuyện cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão, nếu như bọn
người Lam gia không cùng bọn họ quyết liệt muốn thoát ly đội ngũ của bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ không gặp gỡ người của Thánh Cung.
“Lam cô nương người chết không thể sống lại ngươi hãy bớt đau buồn
đi, Thiên Thần ngươi phải cố gắng chiếu cố Lam cô nương. Chúng ta hãy
mau lên đường đi cứu Mộ Hiên đừng làm cho người của Thánh Cung lấy được
thần khí rồi giết con tin” Đôi mắt Vân Khê khẽ chuyển hướng Long Thiên
Thần quăng một cái ánh mắt.
“Cám ơn phu nhân, cám on Long đại ca” Lam Linh Nhi khóc đến độ rất thương tâm làm cho người ta thấy tiếc yêu.
Long Thiên Thần thấy nàng hết sức đáng thương liền vịn nàng hướng một bên tạm nghỉ, đưa cho nàng khăn để lau nước mắt chiếu cố rất tỉ mỉ.
“Không nghĩ tới Lam gia lần này tổn thất nhiều đến thế ngoài dự kiến của lão phu, xem ra trong Bạch Hổ lâm còn có rất nhiều nguy hiểm đang chờ
chúng ta, chúng ta tất yếu phải cẩn thận” Đoan Mộc Hùng cảm thán mà nói.
Hồi lâu đội ngũ lại lên đường. Lần này đội ngũ lại tăng nhanh cước bộ, lộ ra vẻ tương đối vội vàng.
Đối phương đã có được thần khí của Lam gia như vậy Lam Mộ Hiên đã
không còn có giá trị lợi dụng, đối phương rất có khả năng đối với hắn hạ sát thủ. Bọn họ phải mau chóng tìm được địa điểm cất giấu để cứu ra con tin.
“Tôn Chủ phía trước hình như có động tĩnh” Phong hộ pháp đi phía trước quay đầu lại nói.
“Đi xem một chút chuyện gì xảy ra” Long Thiên Tuyệt trầm giọng nói.
Rất nhanh Phong hộ pháp trở lại bẩm báo: “Tôn chủ, là bọn người mạnh gia bị bạch hổ vây quanh cùng bọn họ đang chiến đấu. Chúng ta đi đường vòng hay là lại đó giúp một tay?”
“Khê nhi, nàng cảm thấy thế nào?” Long Thiên Tuyệt cuối đầu hỏi người trong ngực.
Vân khê giương mắt nhìn hắn hai ánh mắt đụng tiếp xúc, song nước lưu
chuyển khẽ nâng môi nói: “Đó là do bọn họ tự tìm, chúng ta không giúp
cũng không đi đường vòng, phải đi một bên xem cuộc vui”
Long Thiên Tuyệt nhìn nàng thấy đáy mắt không che giấu được vẻ giảo
hoạt, không nhịn được cười nhẹ giở giọng nói: “Nghe phu nhân”
Phong hộ pháp khóe miệng run rẩy không khỏi vì bọn người Mạnh gia mặc niệm. Bản thân bị rơi vào tay đám bạch hổ đã đủ đáng thương rồi hiện
tại lại bị bọn họ xem như cuộc vui ngồi chờ màn diễn tiếp theo, không
làm bọn người Mạnh gia tức hộc máu mới lạ. Bất quá ai biểu bọn người
Mạnh gia tự tìm khổ không muốn theo chân bọn họ đồng hành làm chi. Cái
này không trách được người khác chỉ có thể trách chính bản thân mình.
Mạnh Lạc Thu không nghĩ tới bọn họ lại đen đũi đến vậy, chỉ có chốc
lát bọn họ chưa đi được bao xa không biết từ chỗ nào lại chui ra vô số
bạch hổ bao vây bọn họ. Những con bạch hổ không biết đói bụng đã bao
nhiêu ngày rồi vừa thấy bọn hắn liền lập tức phát điên lên, coi bọn họ
như bữa ăn điên cuồng cắn xé không tới thời gian uống một chén trà
người của bọn họ tổn thất tới bảy tám người, làm bọn họ lâm vào tiến
thoái lưỡng nan ở chính giữa vòng vây.
“Gia chủ, làm sao bây giờ? bạch hổ ngày càng nhiều thêm, như vậy đi xuống nữa chúng ta có thể chống cự không lại”
“Chống đỡ không nổi cũng phải chống đỡ! Bằng không chúng ta chỉ có thể làm thức ăn cho đám hổ đói này”
Mạnh Lạc Thu toàn thân là vết thương, bản thân bên trong lâm vào cực độ mệt mỏi khổ không thể tả!
“Gia chủ, nhìn kìa! Có người tới! Cứu binh của chúng ta tới!” Có đệ
tử thấy được thân ảnh đại đội nhân mã, không khỏi hưng phấn kêu lên
giống như thấy được tia hy vong sống.
Mạnh Lạc Thu mừng rỡ quay đầu lại đầu tiên nhìn thấy ngang cổ của đám thần long, tâm tình hắn mới vừa dâng lên vui sướng liền bị dập tắt. Bất luận là kẻ nào hắn cũng sẽ vui vẻ bởi vì hắn rốt cuộc cũng được cứu
rồi, nhưng cuối cùng không phải người khác mà chính là kẻ thù một mất
một còn của hắn, đám người Lăng Thiên Cung.
Tim hắn liền tê lạnh.
Hắn làm sao đối với kẻ thù giết cha mình cuối đầu cầu cứu?
“Gia chủ, là người của Lăng Thiên Cung! Bọn họ có thần long bảo vệ
chúng ta được cứu rồi!” Các đệ tử mở miệng, truyền ra mọi người bị bao
vây sắp được cứu rồi vô cùng hưng phấn.
Mạnh Lạc Thu vừa ngăn cản hổ tập kích,vừa liếc mắt trông chỗ đám
người Lăng Thiên Cung gần tới đáy lòng ôm tia hy vọng may mắn. Nói không chừng trong bọn họ còn người có lương tâm chưa bị mất thấy bọn họ lâm
vào tình huống nguy khốn, lương tâm nổi lên liền chủ động tới cứu bọn
họ. Nếu không phải hắn cầu xin kẻ thù tới cứu hắn mà là đối phương chủ
động tới tương trợ, như vậy hắn cũng xem như không có lỗi với phụ thân
đã chết của hắn.
Đội ngũ Lăng Thiên Cung ngày càng tới gần, nhóm thần long ngẩng đầu
ngâm nga khí thế uy vũ khiến cho nhóm bạch hổ không giám tới gần đội ngũ của bọn họ một bước. Nhóm bạch hổ quay quanh đám người Mạnh gia cũng bị thần long uy hiếp không ít, công kích hơi chậm lại một chút.
Đám người Mạnh gia cảm thấy áp lực giảm đi không ít, nhìn một màn này tâm tình trở nên kích động không thôi, quả nhiên có thần long bảo vệ
đám bạch hổ không giám tới gần, bọn họ được cứu rồi!
Khi bọn họ mong đợi liền thấy trong ánh mắt hình ảnh đội ngũ Lăng
Thiên Cung ngày càng gần, sau đó dừng lại cách bọn họ không xa rồi sau
đó nữa là bọn họ dừng lại, trải chiếu tại chổ ngồi xem tình tiết diễn
biến tiếp theo.
“Tốt, đáng đánh!”
“Tấn công nó ở phía dưới! không thấy hai chân nó như nhũn ra sao? Uy, phía sau có một con kìa ngươi làm gì đứng phát ngốc vậy! Đúng! Là nói
ngươi đó, nhanh lên tấn công nó ở phía dưới kìa!”
“Ha ha, thật đặc sắc! ta cho tới bây giờ chưa từng thấy trận đánh nhau nào đặc sắc như vậy!”
“Này, vở diễn này gọi là đánh hổ hay là hổ đánh người đây? Ha ha”
Mọi người vừa xem cuộc vui vừa trầm trồ khen ngợi, làm đám người Mạnh gia giận đến hộc máu luôn.
Bọn họ không giúp đỡ còn chưa tính lại còn ở một bên xem kịch vui, quá vô sỉ rồi! Thật là không có nhân tính!
“Cứu mạng a, mau tới cứu mạng chúng ta!” Trong Mạnh gia đệ tử có một người không chịu đựng được nữa liền hô lớn cứu mạng.
Mạnh Lạc Thu nghe vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Im miệng! Ai cũng không cho cầu cứu người của Lăng Thiên Cung!”
Nhất thời phân tâm liền bên trái có một con mãnh hổ hướng hắn đánh
tới, một ngụm cắn lấy cánh tay của hắn, đau đến hắn phải la lớn.
“Mạnh Lạc Thu ngươi yên tâm! Cho dù người Mạnh gia kêu cứu van xin
chúng ta cũng không quan tâm” Vân Khê lạnh giọng cười nói, một câu nói
kia không thể nghi ngờ rỏ ràng là họa vô đơn chí, đem đám người Mạnh gia đánh tận xuống đáy cốc. Có người thậm chí dưới đáy lòng đã hận gia chủ
của bọn họ, nếu không phải vì hắn cùng với Lăng Thiên Cung có cừu oán
thì làm sao lại liên lụy đến bọn họ.
Vân Khê quét mắt một vòng rồi quăng thêm một câu nói: “Bất quá thì,
nếu là đệ tử Lăng Thiên Cung, như vậy tình hình có thể khác đi. Huynh đệ nhà mình cho dù là vào hang hùm ổ sói Lăng thiên cung chúng ta sẽ dốc
toàn lực cứu giúp. Bởi vì Lăng Thiên cung chúng ta chú trong nhất là khí thế, bất kể chức vụ cao hay thấp chẳng kể từ đệ tử dự bị, từ tôn chủ
đến các vị hộ pháp ai cũng sẽ xuất thủ cứu giúp” Lời của nàng ý đồ rỏ
ràng bất quá là muốn dồn Mạnh gia chủ vào chân tường, chỉ cần bọn họ quy thuận người của Lăng Thiên Cung như vậy bọn họ sẽ ra tay cứu giúp, nếu
không nghe lời thì bọn họ chẳng quản người của Mạnh gia chết sống.
“Hèn hạ! Người Mạnh gia chúng ta sẽ không hướng Lăng Thiên Cung các
ngươi khuất phục!” Mạnh Lạc Thu hết sức kiên cường, cận kề cái chết cũng không chịu hướng nàng cuối đầu, hắn nhịn đau rat ay chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Nhưng người thà chết chứ không chịu nhục thì chỉ có một mình hắn mà
thôi, những người khác trong Mạnh gia kể cả trưởng lão vị trí cao nhất
phần lớn đã chống đỡ không nổi, riêng nhìn xem số lượng bạch hổ đã làm
bọn họ sợ hãi rồi. Cho dù là bọn họ có năng lực ngăn cản một trận nhưng
cứ thế này đi xuống bọn họ không khỏi kiệt sức trở thành thức ăn trong
miệng bạch hổ.
Gia chủ bọn hắn cận kề cái chết vẫn không đầu hàng, bọn họ cần gì phải phụng bồi hắn chết chung đây?
“Ta muốn gia nhập Lăng Thiên Cung, van xin các ngươi cứu ta đi!”
“Ta cũng vậy, ta cũng muốn gia nhập Lăng Thiên Cung”
“Ta cũng gia nhập”
Không lâu hai phần ba đám người Mạnh gia đã khuất phục rồi, chỉ còn
lại Mạnh Lạc Thu cùng ba tên trưởng lão đức cao vọng trọng toàn lực
chống đỡ. Ba tên trưởng lão bất hạnh gắn bó cùng thể diện Mạnh gia cho
nên không thể giống như các đệ tử lên tiếng cầu cứu trong lòng bọn họ
thầm kêu khổ. Biết rỏ là sẽ chết lại còn muốn đâm đầu vào, thật sự không phải là hành động sáng suốt nhưng là bọn họ cũng rất bất đắt dĩ.
“Gia chủ, chuyện cho tới bây giờ chúng ta đã không còn biện pháp khác rồi nhanh lên một chút, mau sử dụng thần khí!” Trong đó có một trưỡng
lão cao giọng nói.