Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 130: Q.4 - Chương 130: Thiên Tuyệt trở về




Trở lại chỗ ở, Vân Khê triệu tập mọi người trong danh sách tranh tài lần này, tụ họp một chỗ.

Trong danh sách nộp lên, trừ nàng cùng Chiến Thiên Dực, Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người, chỗ cuối cùng của danh sách vẫn kiên trì để lại cho Long Thiên Tuyệt.

Bởi vì nàng tin tưởng, Long Thiên Tuyệt nhất định có thể tỉnh lại, tham gia lần tỷ võ này, cho dù không thể, để người khác thay thế, thì với thực lực của bọn họ cũng chưa đủ để thay đổi cuộc chiến.

Cho nên nàng đang đánh cuộc, chẳng qua tiền cược có đắt hay không thì chỉ có trời mới biết.

“Chư vị, ngày mai chúng ta sẽ phải đối mặt với hai trận tỷ võ cực kì quan trọng, có thể xông vào trận chung kết hay không phụ thuộc hết vào ngày mai.

”Vân Khê nói.

“Tại sao chỉ là hai trận?Không phải là ba sao?” Đinh Ngọc không hiểu.

Hai mắt của Chiến Thiên Dực thâm trầm, tuy không nói gì, nhưng cũng hơi nghi hoặc.

Vân Khê thần bí cười một tiếng, câu môi nói: “Đúng là chỉ có hai trận! Bởi vì.

.

.

.

.

.

Ta tính bỏ cuộc trong trận tỷ võ cùng học viện Thiên Long, đợi đến sau khi chúng ta tiến vào trận chung kết, sẽ cùng bọn họ phân thắng bại sau.

” Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người nhìn nhau, rất là kinh ngạc.

Chiến Thiên Dực ánh mắt sáng lên: “Muội tử, ý của muội là, chúng ta bỏ trận tỷ võ cùng học viện Thiên Long để bảo tồn thực lực, chuyên tâm đối phó với cao thủ của học viện Bạch Hổ cùng học viện Kim Sư? Chỉ cần chúng ta thắng hai trận tỷ võ đó thì đã đủ tư cách thông qua vòng thi tứ cường, việc tiến vào trận chung kết nhất định không có vấn đề.

” Vân Khê gật đầu, vì có thể tiến vào đến trận chung kết cuối cùng, có đôi khi phải chọn lựa một chút sách lược là cần thiết.

“Hay a!” Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người nhất tề khen.

“Nhưng chưa đánh đã thua thì có chút bứt rứt.

” Chiến Thiên Dực thở dài nói.

Vân Khê nói: “Đại ca, ta biết huynh khinh thường dùng thủ đoạn để chiến thắng, nhưng mục đích cuối cùng của chúng ta là đoạt giải nhất, nếu lực lượng nhanh chóng bị tổn hao thì rất bất lợi đối với chúng ta.

Hơn nữa.

.

.

.

.

.

Ta nghi ngờ Hoa Oánh Oánh đã biết chuyện ta mang thai, ả nhất định sẽ ra tay độc ác đối với ta, ta không thể cho ả cơ hội, vì vậy.

.

.

.

.

.

” “Đúng vậy! Hành vi ở hội trường hôm nay Hoa Oánh Oánh kia rất khả nghi, muội tử ngày mai tốt nhất không nên luận võ, bảo vệ đứa nhỏ trong bụng quan trọng hơn, hết thảy đều giao cho chúng ta đi.

” Chiến Thiên Dực nói.

Vân Khê từ chối cho ý kiến, mím môi nói: “Đáng tiếc Thiên Tuyệt không thể lên đài, nếu không lấy thực lực của chúng ta, đoạt giải nhất không phải là không thể.

” “Yên tâm! Có bốn huynh đệ chúng ta ở đây, tiến vào trận chung kết cũng nhất định không thành vấn đề.

” Huynh đệ bốn người đối với trận đấu lần này rất có lòng tin.

Vân Khê khẽ cười nói: “Các ngươi cũng khinh địch rồi! Ta đã cho người đi nghe ngóng, năm nay thực lực của học viện Bạch Hổ không phải chuyện đùa.

Theo ta được biết, trong bọn họ có một tên cao thủ Huyền tôn lục phẩm, cao thủ Huyền tôn ngũ phẩm thì có ít nhất ba tên, thực lực không giống bình thường.

Mặt khác còn có học viện Kim Sư, bọn họ trước mắt mới chỉ đưa ra năm tên cao thủ, về phần năm tên cao thủ khác có thực lực như thế nào thì không ai biết, nhưng ta có dự cảm, năm tên cao thủ chưa ra sân kia, thực lực chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.

” Mọi người nghe vậy liền lâm vào trầm mặc.

“Hôm qua sau khi cùng Thanh Lân học viện đối chiến, ta bỗng nhiên có một ý nghĩ.

” Vân Khê suy tư chốc lát, bỗng nhiên nói: “Ở trong quần chiến vận dụng trận pháp là điều rất cần thiết.

Thực lực mỗi người dự thi của chúng ta đúng là không tệ, nhưng một khi đối phương sử dụng trận pháp, chúng ta cũng rất khó công phá.

Thử nghĩ xem, lấy thực lực của ta cùng đại ca, nếu như một mình đối phó mười tên cao thủ học viện Thanh Lân thì thừa sức, song bọn họ dùng cửu tinh kiếm trận, năng lực phòng ngự kia làm cho chúng ta một lần thúc thủ vô sách.

Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của trận pháp ở trong quần chiến.

Hiện tại thời gian gấp rút, chúng ta tốt nhất nên luyện tập một trận pháp, vừa có thể phòng thủ, vừa có thể tấn công, công thủ vẹn toàn.

.

.

” “Tốt, chỉ là chúng ta chuẩn bị trận pháp tinh diệu như thế nào?”Chiến Thiên Dực nói.

“Ta tự có cách.

” Vân Khê tự tin cười một tiếng, trong Tàn Hoa bí lục không thiếu trận pháp a, giờ là lúc xem công dụng của chúng ra sao.

Mấy người đang thảo luận trận pháp, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Mẫu thân, mẫu thân, con có một tin tức tốt muốn nói với mẫu thân.

” Vân Tiểu Mặc nắm tay nhỏ bé của Đoan Mộc Tĩnh, đột nhiên từ ngoài cửa chạy đi vào.

Vân Khê cau mày, bọn họ đang bàn bạc chuyện kiếm trận như thế nào, hai đứa nhóc nghịch ngợm này chạy tới mò mẫm quấy rối cái gì? “Tiểu Mặc, mẫu thân đang rất bề bộn, không rảnh cùng con chơi.

Con cùng Tiểu Tĩnh hai đứa đi chỗ khác chơi đi.

” Vân Tiểu Mặc vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác bị coi thường: “Mẫu thân, Tiểu Mặc không có chơi đùa, Tiểu Mặc có chuyện rất trọng yếu, nhất định phải nói.

” Vân Khê không nhịn được vuốt vuốt mi tâm, có lệ nói: “Được rồi, vậy con nói đi.

” Vân Tiểu Mặc cười hắc hắc, tự đắc cùng vui mừng: “Thật sự là tin tức rất tốt nha, mẫu thân sau khi nghe nhất định sẽ thật cao hứng.

” Vân Khê rất là bất đắc dĩ, tiếp tục xoa mi tâm nói: “Con nhanh nói đi, nói xong đi nhanh lên! Mẫu thân còn muốn cùng đám thúc thúc, cậu thương nghị chuyện tỷ võ ngày mai đây.

” Hai đứa nhóc xấu xa này, có thể có chuyện trọng yếu gì? Cong cái miệng nhỏ nhắn, Vân Tiểu Mặc rất ủy khuất, bị chọc giận nói: “Không nói! Không nói! Mẫu thân hôm nay một chút cũng không đáng yêu, hừ hừ! Tiểu Tĩnh, chúng ta đi!” “Vân di, vậy chúng con đi trước.

” Đoan Mộc Tĩnh không quên lễ phép chào nói với Vân Khê phất tay một cái.

Vân Khê hơi sững sờ, bản thân không khỏi giật mình, chẳng lẽ thái độ của nàng mới vừa rồi thật kém như vậy sao? “Tiểu tử thúi, còn dám giận dỗi với mẫu thân?” Trong miệng nàng lẩm bẩm một câu, khoát khoát tay: “Không để ý tới mấy đứa nhóc, chúng ta tiếp tục.

” Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh hai người sau khi rời phòng, xa xa thấy Long Hựu Đình đi về phía của hai đứa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc cau có, cái miệng nhỏ bé vểnh lên càng cao, thật giống như mọi người khắp thiên hạ thiếu tiền của bé vậy.

Long Hựu Đình tiến lên, ấm giọng hỏi: “Tiểu Mặc, nói cho mẫu thân chưa?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc thối thối lắc đầu, không nói một lời.

“Cửu gia gia, Tiểu Mặc ca ca còn chưa nói, Vân di hiện tại bề bộn nhiều việc, không có thời gian nghe chúng con nói chuyện.

” Đoan Mộc Tĩnh thay bé trả lời.

Long Hựu Đình nhận thấy được Vân Tiểu Mặc không vui, thì ngồi chồm hỗm hôn trêu chọc bé: “Tiểu Mặc sao vậy? Tức giận sao?” Vân Tiểu Mặc nhếch đầu lên, tiếp tục không nói một lời.

“Tiểu Mặc, con phải thông cảm cho mẫu thân của con mới đúng.

Trong bụng của nàng còn mang hài tử, mỗi ngày còn phải quan tâm nhiều chuyện như vậy, sẽ có nhiều lúc không thể quan tâm đến con.

Con cũng đã là tiểu nam tử hán rồi, trong nhà trừ phụ thân của con ra, con chính là nam nhân thứ hai, nam nhân nên chăm sóc nữ nhân, biết không?” Vân Tiểu Mặc nghe vậy, khả ái nháy mắt mấy cái, rốt cục quay đầu lại, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy liên tục, rồi nặng nề gật đầu nói: “Cửu gia gia, Tiểu Mặc biết nên làm như thế nào.

” Nói xong, bé vung hai chân, chạy trở về gian phòng mới vừa đi ra.

Cũng không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.

Vân Khê đang cùng mấy người bàn về chuyện tổ chức kiếm trận như thế nào, bỗng nhiên thấy cửa phòng lại bị đẩy ra, từ trong khe cửa tiến vào một đỉnh đầu tròn nho nhỏ .

“Mẫu thân, người hôm nay rất đẹp nha! Tiểu Mặc thích nhất người.

” “Người làm xong, nhớ trở về phòng nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt muốn chết.

” “Hì hì, có chuyện mừng nha.

” Nói xong, đỉnh đầu nho nhỏ đáng yêu rụt trở về, bước chân lẹp xẹp chạy đi.

Vân Khê thật lâu mới phục hồi lại tinh thần, nội tâm đột nhiên ấm áp, giống như là uống một chén mật ngọt.

Nhi tử thật là tri kỷ nha, nàng mới vừa rồi thật không nên bỏ mặc bé như vậy, sau khi xong việc nhất định phải hảo hảo nói lời xin lỗi cùng nhi tử.

Bất quá, chuyện mừng sao? Phải là cái gì nha? Tâm trí của nàng có chút chờ mong.

“Muội tử, hay là muội về trước nghỉ ngơi đi.

Về chuyện trận pháp, mấy người chúng ta sẽ tiếp tục thương thảo.

”Chiến Thiên Dực cười vang nói.

Vân Khê do dự, đứng lên nói: “Được rồi! Vậy mọi người trước hết dựa theo cách ta mới nói, cẩn thận nghiên cứu tiếp, sau đó chúng ta sẽ tụ họp lại bàn bạc thêm” Là tin tức tốt sao, lòng hiếu kỳ của Vân Khê bị tiểu tử kia trêu chọc.

Gần đây nàng loay hoay đến bể đầu sứt trán, thật sự nghĩ không ra còn có tin tức tốt gì, đủ để cho nàng vui mừng đây.

Bất quá nếu tiểu tử kia đã nói thế, nàng sẽ thử xem một chút rốt cuộc là kinh hỉ như thế nào.

Gần tới phòng của nàng, nghe được có tiếng nước ào ào chảy gián đoạn từ bên trong truyền ra, trong phòng tựa hồ có bóng người đung đưa, từ trong khe hở của cửa phòng, thỉnh thoảng có sương khói màu trắng thoát ra, giống như là có người đang tắm rửa.

Nàng chau mày, âm thầm phòng bị, lúc này, là ai ở trong phòng của nàng tắm rửa? Thật là ăn gan báo rồi.

Tay nàng tự giác đặt tại bên hông, tay cầm chuôi kiếm, tùy thời chuẩn bị rút ra.

Nhẹ nhàng mà đẩy cửa vào.

Trong phòng sương mù rất nặng, cách một đạo bình phong, mơ hồ có thể thấy được một người ngồi ở trong thùng tắm, thoải mái tự nhiên tắm rửa, không một chút nhận thấy được có người nhích tới gần.

Vân Khê cách bình phong ho nặng một tiếng, cố ý nhắc nhở đối phương: “Người nào ở bên trong? Không biết đây là phòng của lão nương sao? Dám ở trong phòng lão nương tắm rửa, ngươi ăn gan báo sao?” “Ta cảnh cáo ngươi, cho ngươi thời gian đếm đến ba, nếu như ta đếm tới ba, ngươi còn không có ra tới, ta liền trực tiếp xông đi vào.

” Sẽ là ai chứ? Nhìn bóng lưng, người nọ hai vai rộng rãi, đầu tóc xõa, trong không khí tựa hồ nổi lơ lửng một tầng mùi mồ hôi nặng thuộc về phái nam.

.

.

.

.

.

Chết tiệt! Nam nhân nào ngu ngốc như vậy, chạy đến trong phòng lão nương tắm chứ? Dung Thiếu Hoa? Không đúng, trên người hắn không phải là cái mùi vị này, hơn nữa bình thường trên người của hắn có mang chút ít mùi hoa tương đối phong tao, ai bảo hắn là người cực chú ý tới phẩm chất cuộc sống, thích nơi nơi khoe phong tao.

Lam Mộ Hiên? Càng không có thể.

Tiểu tử này rất nhát gan, cho dù đánh chết cũng không dám chạy tới phòng của sư phụ tắm.

Mộ Cảnh Huy? Càng không thể.

Mộ thành chủ từ trước đến giờ cũng là theo khuôn phép cũ, rất thủ lễ tiết, tuyệt đối sẽ không một mình đến phỏng của một cô gái đi.

Long Thiên Thần? Hắn bị Long Vương Long Hậu mang tới Dực Long học viện, đến nay còn không có trở về, hẳn không phải là hắn.

Huống chi, cái tên kia bảo thủ hay xấu hổ kia, làm sao có thể tự động đưa tới cửa, làm cho nàng nhìn đã mắt? Chẳng lẽ là Bạch Sở Mục? Tiểu tử này từ trước đến giờ cũng không theo khuôn khổ, hắn khả năng cũng là lớn nhất.

Hừ, không sai! Nhất định là hắn! “Bạch Sở Mục, ta biết là ngươi! Nhanh chóng lăn ra đây cho ta, nếu không đừng trách ta đối với ngươi bạo lực.

” Sau tấm bình phong, rốt cục có động tĩnh, nhưng cũng chỉ có mấy tiếng ho khan truyền tới, tên kia vẫn không có hành động gì.

Vân Khê không khỏi nổi giận, nhấc chân tới, một cước liền đạp đổ bình phong, trường kiếm hợp với chuôi kiếm, một đường đánh úp về phía cổ đối phương.

Động tác liên tiếp, rất nhanh và đủ lưu loát, ai ngờ động tác đối phương so sánh với nàng nhanh hơn, trường kiếm bị hai ngón tay kẹp lại, giữ chặt, tiếp tục bị kéo về phía trước, ngay cả bản thân Vân Khê cũng theo đà lao về phía trước, ghé vào bên cạnh thùng tắm.

Cái này cũng chưa tính, trên cổ tay, ngang hông, bỗng nhiên có thêm hai cỗ lực đạo, đem cả người nàng nâng lên về phía trước.

Sau một khắc, chỉ nghe ầm một tiếng, bọt nước bắn tung tóe, cả người nàng cùng kiếm hết thảy đều bị nhúng vào trong thùng nước tắm nóng.

Tốc độ đẹp mắt, lực lượng rất mạnh.

Vân Khê trong lòng thất kinh, không tốt, nàng gặp gỡ cường địch rồi.

Hơn nữa còn là cường địch lưu manh.

Không còn kịp thấy rõ bộ dáng đối phương nữa, nàng tiên phát chế nhân, một đôi tay đánh về phía mặt của đối phương.

“Chậc chậc, nàng nghĩ muốn mưu sát chồng sao?” Một đôi tay rất dễ dàng đã bị chế trụ, thanh âm quen thuộc, mang theo vài phần hài hước, chui vào trong tai của nàng.

Vân Khê hơi sững sờ, ngước mắt, nhìn kỹ đối phương, nháy mắt mấy cái, trực tiếp đứng hình.

Nam tử trước mắt không phải là phu quân thân ái của nàng còn có thể là ai? Chỉ là, sao chàng lại đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của nàng? Nàng mừng như điên, kích động không nói nổi thành lời.

“Choáng váng? Hay là không nhận ra ta?” Long Thiên Tuyệt cong môi cười, vô cùng sáng rỡ.

“Nàng hình như vừa gọi tên người khác, chẳng lẽ trừ ta, còn có người dám ở trong phòng của nàng tắm rửa?Hử?” Tay của hắn ôn nhu đặt ở trên gáy của Vân Khê, kéo gần khoảng cách của hai người, một đôi mắt thâm thúy đen nhánh chớp động lên sáng bóng khác thường, tràn ngập các loại màu sắc.

Vân Khê rốt cục phục hồi tinh thần, chân chó cười nhẹ một tiếng, liên tục lắc đầu nói: “Làm sao có thể? Những người khác nếu dám ở phòng của ta tắm rửa, ta một kiếm chém hắn.

” “Thiên Tuyệt!” Vân Khê đã quăng mất kiếm trong tay, thật chặt ôm lấy một cánh tay của hắn, qua lại dùng sức cọ: “Chàng đã trở lại.

” “Ta đã trở về!” Long Thiên Tuyệt đưa tay, ôm eo của nàng, đem nàng vững vàng ôm ở trong ngực, cúi đầu hít vào mùi vị từ trên người của nàng, thật sâu thở dài: “Ta rốt cục trở lại!” Một câu này, không biết bao hàm bao nhiêu chua xót cùng mồ hôi và máu.

Nhưng mà hắn bằng lòng, có thể đổi lấy tình cảm ôn nhu này, hết thảy cũng là đáng giá .

Cúi đầu xuống, vạt áo của nàng bị nước nóng thấm ướt, đường cong thân thể lung linh hiện ra, nhìn không xót một cái gì.

Cổ họng của hắn vừa động, một cỗ nhiệt huyết xông lên ót, thân thể lập tức có phản ứng.

“Khê Nhi, nàng hôm nay thật đẹp.

” Thanh âm của hắn đột nhiên trầm thấp khàn khàn, Vân Khê ngước mắt, trước mắt bỗng tối sầm, một nụ hôn cuồng nhiệt mà triền miên liền kéo xuống.

Thân thể kề nhau cảm thấy biến hóa của hắn, nhớ tới tình cảnh giờ phút này của hai người, hai gò má của Vân Khê không khỏi đỏ bừng.

Hôn kịch liệt, răng môi dây dưa trằn trọc, bàn tay to ấm nóng đưa vào phía dưới vạt áo, ở trên da thịt ấm áp qua lại ma sát.

Hắn giống như là một ngọn lửa, một đường đốt thân thể của nàng, tiếng thở dốc trong phòng tinh tế bay ra, nhiệt độ thẳng tắp dâng lên.

“A, đừng!” Vân Khê kịp thời bắt được tay của hắn đang muốn làm thêm chuyện xấu, mắc cỡ đỏ mặt, trừng hắn: “Đừng quên, trong bụng còn có tiểu bảo bảo đấy.

” Gương mặt tuấn tú cũa Long Thiên Tuyệt trắng như tờ giấy, bên trên viết thật to bốn chữ “Dục vọng chưa thỏa mãn “, nhưng không thể làm gì khác.

“Tiểu tử làm sao còn không ra? Không biết phụ thân nhịn rất cực khổ sao?” Đầu ngón tay ở trên bụng Vân Khê đánh nhẹ, hắn hận giờ phút này kéo vật nhỏ từ trong bụng của nàng đi ra ngoài, tránh cho nó tiếp tục làm trở ngại đến nhu cầu bình thường của phụ thân.

Vân Khê mím đôi môi sưng đỏ mọng, âm thầm cười trộm.

“Ta đây làm sao bây giờ?” Long Thiên Tuyệt cho nàng vẻ mặt viết “Nàng phải chịu trách nhiệm”.

Biểu tình ủy khuất, xem như phụ thuộc vào nàng.

“Ai bảo chàng chậm chạp không về, hại ta lo lắng lâu như vậy, tự mình giải quyết.

” Vân Khê không chịu trách nhiệm nhảy ra khỏi thùng tắm, vứt bỏ hắn một mình ở một bên, quay lưng lại, không nhịn được nhún vai cười trộm.

Long Thiên Tuyệt lắc đầu cười khổ, nàng cũng quá ác tâm đi? Rốt cục có thể nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp của nàng, hờn dỗi, còn có nhu tình ngọt ngào chỉ thuộc về một mình hắn, trong tim của hắn giống như được lấp đầy, so với việc thỏa mãn dục vọng, hắn càng thêm vui vẻ.

Bất quá nha, nếu như hai cái đều có được, vậy thì càng thêm tuyệt vời.

Mặt trời màu vàng chiếu ra những tia nắng rực rỡ chói lọi.

Trong tiểu viện, rốt cục lại gặp được một đôi thần tiên quyến lữ khiến người người hâm mộ, hoa cỏ thất sắc.

Xa xa mọi người đều đi đường vòng, không đành lòng quấy rầy thời khắc đoàn tụ của hai vợ chồng sau vài ngày chia lìa.

Bên cạnh ao, hai thân ảnh ngồi kề nhau, tóc đen quấn quít, váy áo dây dưa, giống như hóa thành một người, vô cùng kiều diễm.

“Cho nên.

.

.

.

.

.

Chàng đã phá trận, rời đi Ván cờ Trân Lung?” Long Thiên Tuyệt ở dưới sự hiệp trợ của hai người Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão, vừa tăng lên thực lực, vừa ngày đêm không nghỉ nghiên cứu phương pháp phá trận, rốt cục sau khi trải qua ba ngày cố gắng, ba người đồng tâm hiệp lực, phá trận mà ra.

Không ai có thể tưởng tượng được, hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức, từng bị bao nhiêu thương tích, chảy bao nhiêu mồ hôi và máu, hắn cũng không có ý định nói những thứ này cho Vân Khê, bởi vì một mình hắn trải qua thống khổ cùng khó khăn là đủ rồi, không cần thiết làm cho nàng lo lắng.

Hắn nói cho Vân Khê đều là chuyện tốt, thu hoạch của hắn, tiến bộ của hắn, hắn như thế nào cùng hai người Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão thành tâm hợp ý chi giao.

Vân Khê nghe xong, thực cảm thấy cao hứng vì hắn, có thể từ ván cờ Trân Lung phá cục ra, tu vi của hắn nhất định cũng tăng lên không ít.

Hiện tại nàng hoàn toàn không cảm nhận cảnh giới của hắn, cảm thấy cùng so sánh với hắn, mình là nhỏ bé vô cùng, giống như cao không thể với tới.

“Thiên Tuyệt, thực lực chàng bây giờ đã đạt đến mức nào rồi?” Long Thiên Tuyệt có chút thần bí cười cười: “Ngày mai lúc tỷ võ, nàng sẽ biết.

” “Còn giữ bí mật với ta sao?” Vân Khê hừ hừ, ra vẻ tức giận.

Long Thiên Tuyệt cái trán cúi xuống, hôn xuống má phải của nàng, ôn nhu nói: “Những ngày qua cực khổ cho nàng, bắt đầu từ ngày mai, hết thảy đều giao cho ta.

” “Ừ.

” Vân Khê hạnh phúc gật gật đầu, chui vào trong ngực hắn, phảng phất chỉ cần có hắn ở đây, ngày vĩnh viễn sẽ không tàn.

Hắn chính là bầu trời của nàng, nàng nguyện ý vô điều kiện tín nhiệm hắn, hạnh phúc sống ở trong khung trời hắn tạo dựng.

Đông đông đông! Đông đông đông! Tiếng trống trận của tứ cường thi đấu vang lên, toàn trường sôi trào.

Rốt cục chờ đến bài danh đệ nhấtcùng bài danh thứ hai, những cao thủ của Thiên Long học viện cùng Bạch Hổ học viện ra sân, vô số đám người cao giọng hoan hô, trong đám bọn họ có nhiều người là nhằm về phía ngườihai học viện này mà đến, tới chiêm ngưỡng thần tượng anh hùng trong suy nghĩ của bọn họ.

Những trận đầu chỉ là màn mua vui, bắt đầu từ bây giờ, mới xem như chính thức bắt đầu.

Khách quan cho sự nhiệt liệt hoan nghênh học viện Thiên Long cùng học viện Bạch Hổ, còn khi học viện Vạn Hoàng ra sân thì trầm lặng hơn rất nhiều.

Bất quá, trong một góc khán đài, lấy Vân Tiểu Mặc làm trung tâm, đám bạn bè thân thích cũng tưng bừng hoan hô ủng hộ bọn họ, nên cũng không đến nỗi quá mức tẻ ngắt.

“Phụ thân, cố gắng lên! Cố gắng lên!” Thanh âm non nớt có lực, trên hội trường tạo thành sự đặc biệt, khiến không ít người chú ý tới.

Hôm nay Vân Khê làm người dự bị, mặc dù cũng cùng vào với tuyển thủ chính thức, cũng mặc bộ quần áo tinh xảo, ưu nhã hôm qua, giả bộ làm một phu nhân dịu dàng, xinh đẹp, thu hút rất nhiều ánh mắt say mê.

Nàng kéo tay của Long Thiên Tuyệt, đi bộ vào sân tỷ võ, nghe được tiếng la của con trai, hai người nhất tề quay đầu lại, cười đáp lại, trong nháy mắt đem đám khán giả kia, bất kể nam nữ, tất cả đều bị mê hoặc.

Hai vợ chồng họ cười, thật sự là lực sát thương quá lớn, không phải là người bình thường có thể ngăn cả, đám người Dung Thiếu Hoa nhìn quen mới có thể bất vi sở động.

Cách đó không xa, Hoa Oánh Oánh dẫn đầu những cao thủ của Kim Sư học viện, chạm mặt mà đến.

Lúc Hoa Oánh Oánh thấy Long Thiên Tuyệt bên cạnh Vân Khê, đôi mắt xinh đẹp chợt trừng lớn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Long Thiên Tuyệt, lúc trước bởi vì xảy ra nhiều chuyện, nàng ta chưa gặp mặt Long Thiên Tuyệt.

Giờ thấy được một vị tuyệt sắc nam tử, bệnh mê trai của nàng ta lại tái phát, tâm bắt đầu ngứa ngáy không yên.

Song thấy Vân Khê kéo tay của đối phương, sắc mặt của nàng ta trầm xuống xuống, ghen tuông không ngừng được.

“Vân sư muội, vị này là trượng phu của ngươi sao? Nam tử tuyệt sắc như thế, ngươi giấu thật kín a.

” Đôi mắt đẹp lưu chuyển, mị nhãn như tơ, mặc dù biết đối phương là hoa đã có chủ, nàng ta vẫn theo thói quen phát mị nhãn về phía nam tử.

Vân Khê hít một hơi thật sâu, mặc dù giận dữ, trên mặt vẫn cười đến ưu nhã: “Thiên Tuyệt, có người khen ngợi chàng, chúng ta không phải là cũng có thể trả lễ lại một chút sao?” Trên cánh tay của Long Thiên Tuyệt đau xót, bị người khác hung hăng nhéo, hắn âm thầm kêu oan, hắn cũng không có làm chuyện xấu gì a, tại sao lại bị họa đuổi tới chứ? Khóe miệng nhếch nhẹ, thật ra tâm tình của hắn vô cùng tốt.

“Ta cũng vậy nghĩ sẽ trả lễ lại, chỉ tiếc từ đầu đến chân, ta thật sự tìm không ra cái gì đáng giá khen ngợi.

” Đủ độc.

Vân Khê tâm tình thật tốt, Long Thiên Tuyệt cảm giác cánh tay đau biến mất, lập tức nhận lấy trấn an rất tốt.

Tuyệt hơn chính là, thanh âm Long Thiên Tuyệt không cao không thấp, nhưng đủ để cho những người khác ở hai học viện nghe được, mọi người rất không nể mặt mũi cười rộ lên.

Hoa Oánh Oánh khóe miệng không được co rúm, sắc mặt rất khó nhìn.

“Trên trận tỷ võ, chúng ta chờ xem.

” Hoa Oánh Oánh tức giận nói rời đi, coi như nàng thông minh, biết tiếp tục lưu lại, cũng là tự rước lấy nhục.

Lúc này, những cao thủ của học viện Bạch Hổ dẫn đội đi tới.

“Vân sư muội, có thể giới thiệu cho chúng ta một chút vị cao thủ bên cạnh ngươi được không? Mấy ngày nay chưa từng lộ diện, chẳng lẽ hắn chính là át chủ bài cuối cùng của học viện Vạn Hoàng các người sao?” Người nói chuyện có một khuôn mặt trẻ con, nhưng trong lời nói, chứa nụ cười nhẹ.

Nguyên lai là điều tra mà tới.

Còn chưa chờ Vân Khê nói chuyện, Long Thiên Tuyệt trước tiên mở miệng nói: “Muốn biết tên của ta, các ngươi còn không xứng.

” Nghe câu nói cuồng ngạo, nhất thời chọc giận đối phương, những cao thủ của học viện Bạch Hổ nhất tề tiến lên một bước, cùng nhau.

Trong đó một gã họ Hàn ôm kiếm, thanh âm lãnh khốc nói: “Một kẻ sẽ trở thành bại tướng dưới tay ta, tên căn bản không trọng yếu.

” “Không sai! Ở trong mắt chúng ta, chỉ có Vân Trung Thiên của Thiên Long học viện, mới xứng trở thành đối thủ, những người khác.

.

.

.

.

.

Hết thảy cũng không xứng.

” Một gã khác họ Lâm cười lạnh nói, trong lời nói tràn đầy khinh miệt cùng châm chọc.

“Thời giờ của ta quý giá, không muốn tốn nhiều lời lẽ với các ngươi.

” Long Thiên Tuyệt mắt lạnh quét qua mọi người, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên mặt Vân Khê, trong nháy mắt ánh mắt tràn đầy nhu tình, nhẹ nắm tay của nàng, ôn nhu nói: “Ta cùng nàng qua bên kia nghỉ ngơi một chút, hôm nay mặt trời có chút lớn, sẽ phơi hư thân thể.

” Không nhìn mọi người Bạch Hổ học viện, hai vợ chồng dạo bước hướng tới chỗ hắn đi nghỉ ngơi.

Mấy người học viện Bạch Hổ sắc mặt như than đen, người này quá mức cuồng ngạo rồi, cư nhiên coi bọn họ không ra gì.

Tốt, rất tốt! Như thế trận đầu tỷ võ này, bọn họ nhất định phải giáo huấn một chút tên tiểu tử cuồng ngạo này, cho hắn biết sự lợi hại của học viện Bạch Hổ.

“Thiên Tuyệt, phép khích tướng của chàng thoạt nhìn có hiệu quả rồi.

” Liếc nhìn, thấy nhóm người Bạch Hổ học viện hừng hực tức giận rời đi, Vân Khê không nhịn được cong khóe môi nói.

Long Thiên Tuyệt duỗi ra tay lớn, bá đạo ôm eo nhỏ của nàng, không coi ai ra gì nói: “Ta không có cùng bọn họ dùng phép khích tướng, so với theo chân bọn họ lãng phí lời lẽ, ta càng muốn ở lại với nàng lâu hơn một chút.

” Vân Khê nhất thời không nói gì, không biết nên trừng hắn, hay là không nên trừng hắn.

Cách đó không xa, có một đạo tầm mắt như có như không bay tới hai vợ chồng, mặc dù tầm mắt nhìn chăm chú vợ chồng bọn họ có rất nhiều, cho dù có nhiều hơn nữa hai người cũng không nguyện ý đi tìm tòi nghiên cứu, song chính là một đạo tầm mắt này, đưa tới chú ý của Long Thiên Tuyệt.

Ngước mắt lên, chống lại ánh mắt có thâm ý này, hơi thở quanh thân Long Thiên Tuyệt hơi hơi trầm xuống.

“Khê Nhi, người nọ là ai? Vì sao một mực nhìn nàng thế?” Vân Khê ngẩng đầu, cũng đúng lúc chạm vào tầm mắt kia, hơi sững sờ, chợt trả lời: “Hắn chính là đệ nhất cao thủ của học viện Thiên Long Vân Trung Thiên! Hắn.

.

.

.

.

.

Hắn có thể là đang nhìn chàng đi, chàng mới là đối thủ mạnh mẽ nhất của hắn.

” Vân Khê cười khẽ một tiếng, chỉ có thể giải thích như vậy.

“Phải không? Ta làm sao cảm thấy hắn là đang nhìn nàng?” Khí ép quanh thân Long Thiên Tuyệt bỗng dưng chậm lại, lạnh lẽo bức người.

Vân Khê không nhịn được liếc mắt, sao mà hắn cứ tùy tiện người nào cũng ăn dấm chua thế? Nàng cùng Vân Trung Thiên hoàn toàn, từ đầu một chút quan hệ cũng không có, nếu nói như vậy cũng là ban đêm hôm đó ở bên trong Tử Lâm Tiểu trúc, cùng nhau ngồi trong chốc lát, còn có chính là.

.

.

.

.

.

Đúng rồi, hắn còn lấy đi của nàng vài giọt máu.

Hắn vì sao phải lấy đi máu của nàng? Lúc trước nàng cũng không ngẫm nghĩ, hiện tại tinh tế suy nghĩ lại, chuyện tựa hồ có chút kỳ quặc.

Bọn họ không có bất kỳ giao tình gì, gặp mặt cũng chỉ là mấy lần ngắn ngủi, thậm chí ngay cả nói chuyện với nhau đều không có, vậy hắn vì sao phải lấy đi máu của nàng? Chẳng lẽ.

.

.

.

.

.

Vân Khê trong lòng cả kinh, cũng nhìn về phía Vân Trung Thiên, ánh mắt bắt đầu trở nên khẩn trương.

“Khê Nhi? Khê Nhi?” Long Thiên Tuyệt nhận thấy được nàng khác thường, khẽ gọi nàng mấy tiếng, trong lòng nghi ngờ tăng thêm.

“A?” Vân Khê đột nhiên hoàn hồn, phát hiện mình bất tri bất giác toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Vân Trung Thiên, ngươi rốt cuộc phát hiện cái gì? Ta và ngươi trong lúc thật sự có quan hệ đặc thù sao? Nhưng mà, điều này sao có thể đây? Chúng ta xuất thân khác nhau nhiều như vậy, đến từ hai đại lục bất đồng, coi như là thật có liên lạc, nhiều lắm cũng chỉ là cùng họ, làm sao có thể còn có những thứ quan hệ khác? Nàng lắc đầu, vứt bỏ khó chịu cùng nghi ngờ trong lòng, đáp lại Long Thiên Tuyệt nói: “Không có chuyện gì! Mới vừa có chút không thoải mái, hiện tại không có chuyện gì.

” Long Thiên Tuyệt bán tín bán nghi, nhưng vẫn là ôn nhu vỗ vỗ sau lưng của nàng, ấm giọng an ủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.