Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 94: Q.5 - Chương 94: Tiểu Bạch biến hình




“Tiểu Mặc ca ca, các huynh đi tìm Tiểu Bạch, biết làm sao tiến vào Long Vương cốc sao?” Đoan Mộc Tĩnh lại hỏi. Tiểu Mặc lắc đầu: “Chúng ta tạm thời không có biện pháp cùng Tiểu Bạch liên hệ, muốn đi vào Long Vương cốc, sợ rằng có chút phiền phức.” “Nghe nói Long Vương cốc địa thế vô cùng hung hiểm, nếu không có Thần Long quen thuộc đường xá dẫn đường, người bình thường rất khó đến gần.” Long Thiên Thần xen vào nói. Đoan Mộc Tĩnh trừng mắt, suy tư một lúc lâu, ánh sáng nơi đáy mắt kiên định hơn. “Tiểu Mặc ca ca thế này đi, Lạc trưởng lão bọn họ có mang theo cao thủ Đoan Mộc Gia tộc, thừa dịp lúc ban đêm lẻn vào Long Vương cốc, các huynh nếu đuổi theo bọn họ, bọn họ sẽ biết đường đi Long Vương cốc .” “Cái gì, người Đoan Mộc Gia tộc muốn lén vào Long Vương cốc?” Long Thiên Thần kinh ngạc, “Bọn họ đi Long Vương cốc làm cái gì?” “Nghe Lạc trưởng lão nói, bọn họ. . . . . .” Nói tới một nửa, cách đó không xa có tiếng bước chân gần tới, Long Thiên Thần phản ứng nhanh chóng, nhấc lên Tiểu Mặc, di chuyển tức thời. Người tới không phải là người khác, chính là cao thủ bảo vệ lúc trước đi theo Đoan Mộc Tĩnh săn con mồi . “Tĩnh tiểu thư, làm sao cháu còn ở chỗ này ? Bọn họ đều ăn rồi, nếu cháu không về kịp sẽ bỏ lỡ bữa tối.” “Tra thúc thúc, cháu không đói bụng, cháu. . . . . . Cháu muốn ở nơi này một chút.” Đoan Mộc Tĩnh nói dối, ánh mắt có chút rối loạn. Cao thủ bảo vệ nhìn quanh khắp nơi dè dặt, nếu hắn không nghe lầm thì thật giống như có người cùng Đoan Mộc Tĩnh nói chuyện. “Tĩnh tiểu thư, cháu mới vừa nói chuyện với ai?” “Không có, không có a, nơi này cũng chỉ có một mìnhcháu.” “Thật sao?” Cao thủ đánh giá tiểu cô nương mấy lần, trong nội tâm đối với bé ấn tượng không tệ, nên cũng không hỏi nhiều,vỗ vỗ đầu vai của bé nói, “Trở về đi thôi. Sắc trời rất nhanh sẽ tối, trong núi rừng dã thú nhiều, một mình cháu hành động, sẽ rất nguy hiểm.” “Cháu. . . . . .” Đoan Mộc Tĩnh im lặng liếc bốn phía, bé không muốn đi, nhưng lại sợ Tra thúc thúc hoài nghi, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đi theo Tra thúc thúc về doanh địa. Đợi hai người đi xa, Long Thiên Thần cùng Tiểu Mặc một lần nữa xuất hiện ở tại chỗ, nhìn phía xa đưa tiễn. “Tiểu Tĩnh nói, người Đoan Mộc Gia tộc tính toán buổi tối lẻn vào Long Vương cốc, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tiểu Mặc không hiểu hỏi. “Đoán chừng không có chuyện gì tốt, không phải kẻ gian tức là đạo chích.” Long Thiên Thần gãi mi tâm thanh tú suy tư nói, “Tối nay chúng ta đi theo bọn hắn, thứ nhất có thể thông qua bọn họ dẫn đường tiến vào Long Vương cốc, thứ hai có thể giám thị nhất cử nhất động của bọn họ, để tránh bọn họ làm ra chuyện bất lợi đối với Long Vương cốc. Vô luận như thế nào Long Vương cốc là bằng hữu của chúng ta, tuyệt không thể để cho người của Đoan Mộc Gia tộc xúc phạm tới bọn họ.” Tiểu Mặc vô cùng đồng ý: “Vậy chúng ta lập tức đi theo đám bọn hắn, tuyệt không có thể làm cho bọn họ xúc phạm tới người nhà Tiểu Bạch .” Doanh địa chủ trướng, Lạc trưởng lão triệu tập các cao thủ, thương nghị ban đêm hành động. Một đám người phục tùng Đoan Mộc Gia tộc, tổng cộng có mười người, đều là thân thủ bất phàm. Nhiệm vụ lần này không giống với vệc mang bọn nhỏ đi lịch lãm, cho nên phái cao thủ cũng đi cũng là những kẻ đứng đầu, bọn họ đều là âm thầm đi theo đội ngũ lịch lãm mà đến, mượn bọn nhỏ lịch lãm làm che dấu, kì thực có mục đích khác. “Lạc trưởng lão, chúng ta cũng đã chuẩn bị xong, ngài còn có cái gì muốn phân phó sao?” “Không vội, các ngươi chờ một chút.” Lạc trưởng lão lộ ra một chút bí hiểm. “Lạc trưởng lão, còn chờ cái gì? Thời gian của chúng ta cũng không nhiều rồi, phải tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng nhanh), sớm tiến vào Long Vương cốc, tìm kiếm được Long tiên thảo, sau đó ở trước hừng đông rời đi Long Vương cốc, nếu không một khi bị Thần Long gác cửa của Long Vương cốc phát hiện, chúng ta rất khó thoát thân.” “Lão phu biết đạo lý này, các ngươi chờ một chút, lão phu sẽ cho các ngươi một kinh hỉ.” Lạc trưởng lão hướng bên cạnh một người ngoắc ngoắc tay, thấp giọng phân phó, “Đi đem Đoan Mộc Tĩnh đến.” Lúc Đoan Mộc Tĩnh cất bước đi vào doanh trướng, hơn mười tên cao thủ xếp thành hàng hai bên, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào bé. Đoan Mộc Tĩnh cẩn thận cất bước mà vào, bé đã đoán được Lạc trưởng lão tìm bé tới nơi này làm gì . “Lạc trưởng lão.” “Tiểu Tĩnh, ngươi suy nghĩ thế nào?” Lạc trưởng lão thân thiết hỏi thăm (Tuyetmuahe: lão già này thật gian xảo, ta muốn giết hắn quá, toàn lừa trẻ con không ak), âm thầm nháy mắt với đám cao thủ hai bên, các cao thủ nhận được ánh mắt của hắn, mọi người lập tức mỉm cười, không hề giống như lúc trước mà dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào bé. Đoan Mộc Tĩnh không để ý thái độ của bọn hắn, trong lòng nghĩ tới hai chuyện, một chuyện là Tiểu Mặc ca ca bọn họ đã ở tìm cách tiến vào Long Vương cốc, một kiện khác chuyện là gia chủ bá bá ngã bệnh, cần Long tiên thảo tới chữa trị, vô luận là từ góc độ Tiểu Mặc ca ca, hay là góc độ tử tôn của Đoan Mộc Gia tộc, ta nên vì thế ra thêm chút sức. Cắn răng, bé gật đầu nói: “Ta đã nghĩ kỹ, ta nguyện ý vì mọi người dò đường.” Lạc trưởng lão mừng như điên, hai mắt bắn ra tinh quang tán loạn. Vẫn nghe các tiền bối trong gia tộc nói Thiên Nhãn lợi hại thế nào, không gì sánh nổi. Chỉ tiếc hắn không được thấy tận mắt, lần này hắn rốt cục có cơ hội tận mắt nhìn thấy thần uy của Thiên Nhãn . “Tốt, tốt, thật là một cô bé ngoan (Tuyetmuahe: muốn băm vằm lão này ra quá, hu hu chỉ tội nghiệp Tiểu Tĩnh). Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thay chúng ta tra rõ đường, lão phu bảo đảm, nhất định sẽ làm cho tất cả hài tử đều làm bằng hữu với ngươi. Người nào nếu dám khi dễ ngươi nữa, lão phu tất nhiên sẽ không buông tha bọn họ.” “Thời gian không còn sớm, chúng ta phải nắm chặt chút thời gian, ngươi mau sử dụng con mắt trời cho của ngươi đi.” Lời của Lạc trưởng lão khiến mười tên cao thủ lâm vào kích động, nguyên lai là Thiên Nhãn, bọn họ rốt cục có cơ hội thấy được uy lực chân chính của Thiên Nhãn. Rừng núi mênh mông, màn đêm còn không có hoàn toàn phủ xuống, mà những chấm nhỏ phía xa tô điểm giữa bầu trời xám xịt. Một cô bé ở giữa một đám cao thủ, khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt ngưng thần. Hai bàn tay nhỏ bé kết ấn phía trước, trong miệng lẩm bẩm. Lúc trước bé căn bản không hiểu sử dụng Thiên Nhãn như thế nào, chẳng qua là đánh bậy đánh bạ, kể từ sau khi đi tới đại bản doanh của Đoan Mộc Gia tộc, gia chủ tự mình truyền thụ khẩu quyết mở Thiên Nhãn cho bé, bé mới có thể có chân chính sử dụng Thiên Nhãn, cũng là bởi vì cái duyên cớ này, bé mới cảm thấy gia chủ bá bá đối với bé có ân tình, bé không đành lòng nhìn gia chủ bá bá bệnh nặng khó chữa. Lấy Lạc trưởng lão cầm đầu, những cao thủ làm thành một vòng tròn một mặt cảnh giới, để tránh có người lầm xông vào, cắt đứt tiên đoán của Thiên Nhãn, về mặt khác, bọn họ muốn chính mắt nhìn thấy uy lực của Thiên Nhãn, thỏa mãn tâm tư của bọn họ. Thúc cháu Tiểu Mặc từ xa xa nhìn đến, không dám đến quá gần, cho nên nhìn không rõ lắm, không rõ bọn họ bao quanh Tiểu Tĩnh, đến tột cùng muốn làm cái gì? “Tiểu Tĩnh không có việc gì chứ. Tay nàng cùng động tác như vậy thoạt nhìn thật kỳ quái.” Tiểu Mặc lo lắng nói. Long Thiên Thần quan sát chốc lát lông mày vặn lên: “Bọn họ thoạt nhìn không giống như là muốn thương tổn Tiểu Tĩnh, giống như là vì nàng hộ pháp, chẳng lẽ. . . . . .” Ánh mắt của hắn bỗng nhiên biến hóa. Tiểu Mặc cũng liên tưởng đến, liều lĩnh địa xông ra ngoài, đem mình bại lộ ở cao thủ trong tầm mắt. Bé vừa chạy, vừa hô lớn: “Tiểu Tĩnh, không nên làm chuyện điên rồ!” “Người nào?” “Người nào?” “Người đâu bắt lại bọn họ cho ta.” Tình thế hết sức căng thẳng những cao thủ của Đoan Mộc Gia tộc ùa lên, đem thúc cháu Tiểu Mặc vây ở bên trong, hơn mười đạo huyền khí đột nhiên buông ra. Như sợi dây vô hình quấn quanh buộc chặt, ngăn trở bọn họ bước tới. Rầm, rầm. Huyền khí đánh thẳng vào thân thể hai người, sinh ra chấn động kịch liệt . Long Thiên Thần đưa tay, đem Tiểu Mặc ôm đến trước mặt mình. Dực Long gào thét âm thanh ầm ầm liên tục đụng nhau, thúc cháu cùng nhau mượn lực nhảy ra khỏi vòng vây. “Cái gì? Thế nhưng lại đào thoát. Bọn họ là làm sao làm được?” Lạc trưởng lão kinh hô, dưới tay hắn hơn mười tên cao thủ, mọi người đều là cao thủ Huyền tôn chi cảnh, đối phó một lớn một nhỏ hai người dư dả, nhưng hết lần này tới lần khác chính lúc nắm chắc phần thắng liền vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Hai người thoát khỏi vòng vây một cách thần kỳ. “Nói, các ngươi rốt cuộc là người nào?” Hai thúc cháu liền không để ý đến hắn, Tiểu Mặc bước nhanh chạy về phía Đoan Mộc Tĩnh, muốn ngăn cản nàng sử dụng Thiên Nhãn. Trong giây lát một đạo kỳ dị quang bắn ra toán loạn, ngăn trở bước tiến của bé. Một ít đạo quang kỳ dị, chính là đến từ mi tâm trước trán Đoan Mộc Tĩnh, ánh sáng kinh người, làm người ta mắt mở không ra. Một con mắt thần bí từ từ mở ra. . . . . . Cậu bé đã chậm một bước. “Tiểu Tĩnh. . . . . .” Lúc này Đoan Mộc Tĩnh đã nhập định, hình ảnh xa lạ không ngừng thoáng hiện ở trong đầu của bé, trên mặt bé thần sắc không ngừng biến hóa. Song phương đang muốn xuất thủ, nhất tề lâm vào đó trạng thái tĩnh lặng, mọi người ngạc nhiên nhìn một màn này, hô hấp ngừng lại. Thiên Nhãn, thật sự là Thiên Nhãn! Bọn họ thấy được con mắt thứ ba, thần bí mà kỳ dị, làm người ta không dám nhìn thẳng. Cô bé rốt cuộc nhìn thấy gì? Thiên Nhãn có thể tiên đoán tương lai hay không? Thời gian một lặng lẽ trôi qua, mỗi người chỗ này đều kiên nhẫn đợi chờ, không dám quấy nhiễu. Đoan Mộc Tĩnh vẻ mặt rất phức tạp, thỉnh thoảng bình tĩnh, thỉnh thoảng khẩn trương, dù là ai cũng không cách nào đoán được, bé đến tột cùng nhìn thấy gì. Đột nhiên, có người kinh hô lên: “Yêu quái, yêu quái a!” Cách đó không xa, có một hài tử lầm xông vào, thấy được Đoan Mộc Tĩnh cái trán con mắt thứ ba, kinh sợ kêu lên. Thiên Nhãn quang chợt biến mất, Đoan Mộc Tĩnh bị tiếng la thức tỉnh, cắt đứt ánh mắt tìm tòi của bé. “Câm miệng. Kêu la cái gì ? có gì mà phải sợ hãi” Lạc trưởng lão tức giận nhìn chằm chằm người mới tới. Hướng thủ liếc mắt liền có người tạm thời đem đứa bé kia khống chế lại, không để cho hắn quấy nhiễu đến những người khác. “Tiểu Tĩnh, muội không sao chứ. Làm sao muội lại tùy tiện sử dụng con mắt thứ ba rồi.” Tiểu Mặc chạy tới bên cạnh Đoan Mộc Tĩnh, thần sắc nghiêm nghị nhìn Tiểu Tĩnh, về con mắt thứ ba truyền thuyết của cô bé, cậu cũng hiểu một chút, cho nên mới phải lo lắng như thế. “Muội không sao, muội chỉ là muốn giúp mọi người một chút.” Đoan Mộc Tĩnh nhợt nhạt cười, trong tươi cười xen lẫn cảm xúc không ổn định, cô bé như vậy càng làm đau lòng người khác. “Tiểu Tĩnh, như thế nào, có thể thấy Long tiên thảo không?” Lạc trưởng lão vội vàng hỏi. Đoan Mộc Tĩnh gật đầu: “Thấy được, ta biết như thế nào mới có thể tìm được Long tiên thảo. . . . . .” Bé nói một nửa, có thâm ý khác liếc hắn một cái, ánh mắt không khỏi chớp động. Lạc trưởng lão không có lưu ý đến, hắn chỉ quan tâm Long tiên thảo, kích động vỗ bắp đùi trầm trồ khen ngợi: “Thật tốt quá. Ngươi liền theo chúng ta cùng đi, dẫn đường cho chúng ta.” Nói xong, sự chú ý của hắn liền rơi vào trên người thúc cháu Long Thiên Thần đột nhiên xuất hiện, hí mắt: “Các ngươi là người nào? Vì sao xông vào doanh địa Đoan Mộc Gia tộc ta.” “Chúng ta là bằng hữu của Tiểu Tĩnh, đến đây thăm Tiểu Tĩn .” Long Thiên Thần đối với người Đoan Mộc Gia tộc ấn tượng rất kém, giọng nói cũng kém đi đôi chút. “Hai người các ngươi là quỷ say rượu, bộ dạng khả nghi, vì không để cho các ngươi phá hư kế hoạch của chúng ta, không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi với các ngươi. Người đâu, bắt lấy hai người bọn họ .” Lạc trưởng lão hạ lệnh. Đoan Mộc Tĩnh vừa nghe, nóng nảy: “Không được, Lạc trưởng lão, bọn họ là bằng hữu của ta, không có ác ý .” “Bằng hữu cũng không được. Bọn họ nhìn thấy đại sự của chúng ta, bọn họ là bằng hữu của ngươi thì tạm thời đem bọn họ nhốt ở doanh địa, chờ sau khi chúng ta trở về liền thả bọn họ.” Lạc trưởng lão kiên trì nói. Long Thiên Thần cười lạnh: “Chê cười, ngươi nói bắt liền bắt, coi chúng ta là không khí à ? Nơi này là địa giới Long Vương cốc, khi nào biến thành địa bàn Đoan Mộc Gia tộc các ngươi .Các ngươi không khỏi cũng quá ngang ngược đi. Có bản lãnh ngươi bắt đi, xem các ngươi có bản lãnh bắt được chúng ta hay không.” “Tốt, lão phu tự mình động thủ bắt ngươi.” Song phương giương kiếm sẵn sàng. Đoan Mộc Tĩnh tâm trạng căng thẳng, vội vàng lên tiếng nói: “Chờ một chút. Muốn tìm được Long tiên thảo, phải có sự hổ trợ của bọn hắn, nếu không nghe lời, chúng ta rất có thể không quay lại được.” Lạc trưởng lão đang ra chiêu thấy thế liền thu tay lại,chần chờ một lúc: “Ngươi nói thật sự?” Đoan Mộc Tĩnh gật đầu: “Thật sự, ta không lừa các ngươi.” Bé đặc biệt liếc lạc trưởng lão một cái, mang theo đề phòng. Lạc trưởng lão suy tư một hồi lâu, đem hai thúc cháu đánh giá qua lại, nghĩ thầm bọn họ nhiều người, không sợ hai thúc cháu này chạy mất. Mang theo bọn họ thì mang theo bọn họ, tin tưởng hai người này chẳng thể gạt được bọn họ. Hắn rốt cục gật đầu: “Tốt, vậy thì mang theo bọn họ, chúng ta lập tức hướng Long Vương cốc lên đường.” Dọc theo đường đi, những cao thủ chạy như bay. Đoan Mộc Tĩnh bị Lạc trưởng lão cõng trên lưng, Tiểu Mặc do Long Thiên Thần cõng trên lưng, đoàn người lặng lẽ đi gần tới Long Vương cốc. “Thần thúc thúc, chúng ta làm sao bây giờ. Lão đầu nhi kia thật giảo hoạt, đem Tiểu Tĩnh cõng trên lưng của hắn, rõ ràng chính là sợ nàng chạy.” Tiểu Mặc ghé vào bên tai Long Thiên Thần, nhỏ giọng ai oán nói. “Hành sự tùy theo hoàn cảnh, cháu thử cùng Tiểu Bạch cảm ứng lần nữa, xem một chút có thể hay không cùng nó liên hệ .” Long Thiên Thần nói. Tiểu Mặc gật đầu, ngưng thần chuyên chú, hy vọng có thể mau sớm cùng Tiểu Bạch bắt liên lạc. Long thần động phủ. Một ao hoa sen trắng muốt sáng bong,không tiếng động nở rộ,làm bừng sáng cả mặt ao. Trong đó một bông hoa to lớn trắng muốt, có một nam đồng khoanh chân ngồi trong đó, bộ dáng hắn thoạt nhìn mới bốn năm tuổi, người mặc một cái áo nhỏ màu trắng, da thịt trắng nõn, trắng hơn cả bạch liên (hoa sen trắng), nhìn giống như một pho tượng con nít béo mập trắng nõn. Mi tâm của bé có một đạo ấn ký màu bạc, tựa như tia chớp, lại như con rắn nhỏ, càng giống như văn tự cổ đại nào đó thất truyền đã lâu . Tựa hồ cảm ứng được cái gì, bé phút chốc mở mắt ra, trên khuôn mặt ngây thơ khả ái, vây quanh một đôi mắt màu đen, trên mặt hồ thấp thoáng tỏa ra ánh sáng lấp lánh. “Phụ thân, hình như con nghe thấy Tiểu Mặc Mặc gọi con. . . . . .” Ao sen bốn phía, ba tầng trong ba tầng ngoài, quần long chiếm cứ. Trong đó Long Vương cùng Long Hậu cùng ngồi xuống bên cạnh ao sen, nghe được thanh âm nam hài, Long Vương mở mắt ra, trầm giọng nghiêm nghị nói: “Tiểu Long Long, con lại không chuyên tâm rồi. Long thần động phủ cùng ngoại giới hoàn toàn ngăn cách, làm sao con có thể thu được tác động của Tiểu Mặc. Đích thị là con không chịu nổi tịch mịch, muốn kiếm cớ lười biếng, có phải thế không?” “Không phải, con không nghĩ lười biếng.” Sau khi hóa thành hình người Tiểu Bạch ủy khuất bẹt miệng, nó là thật sự cảm ứng được nha, mới không phải kiếm cớ. (Tuyetmuahe: ôi tiểu bạch đáng yêu quá cơ) “Đại vương, Tiểu Long Long dù sao vẫn là đứa bé, ngài cũng đừng đối với nó quá mức nghiêm khắc.” Yêu con như mạng Long Hậu trước tiên biện hộ cho nhi tử, sau đó cho nhi tử một cái ánh mắt an ủi . Long Vương thở dài giọng nói hơi nhu hòa chút ít: “Tiểu Long Long, kỹ năng Long Tộc con mới học được bảy bảy bốn mươi chín chiêu, ngàn vạn không thể tự mãn, biết không? Tương lai con muốn trở thành vua Long Tộc, trách nhiệm trọng đại, không thể lại ham chơi giống như trước.” Lại là một phen dạy dỗ., Tiểu Bạch muốn bỏ trốn rồi, nó chưa bao giờ biết phụ thân nguyên lai lại lảm nhảm dài dòng như vậy. Thật nhớ những ngày trước kia, nó đã ở nơi này đợi nửa tháng rồi, mỗi ngày mở mắt ra, đối mặt không phải là một ao hoa sen cùng thạch bích, chính là một đám thần long một chút mới mẻ cũng không có. “A.” Tiểu Bạch chu cái miệng nhỏ nhắn, tâm tư đã bay tới ngoài động phủ, có phải hay không là Tiểu Mặc Mặc tìm đến nó chơi đây. Nó phải chuồn đi xem một chút mới được. Con ngươi chuyển động nó di chuyển một lần,lại một lần. “Ôi, mẫu thân, trên người của con đau .” “Nơi nào đau. Mau để cho mẫu thân xem một chút.” Long Hậu vừa nghe nhi tử la đau, đau lòng vô cùng. “Chính là trong chỗ này!” Tiểu Bạch tiện tay che hạ thân, giả bộ đau đớn kêu lên. Long hậu định thần nhìn lại, khóe miệng hung hăng co rút, nhìn nhi tử, liền hỏi lại: “Tiểu Long Long, thật sự là nơi này đau?” Tiểu Bạch trọng trọng gật đầu: “Chính là trong chỗ này, đau quá. Một hồi lại một hồi đau, đau chết mất.” Nó vừa nói, vừa dùng sức vuốt ve. Long Hậu vẫn không nhúc nhích, có khuynh hướng hóa đá tại chỗ. Long Vương thì gương mặt bình tĩnh, sắc mặt càng ngày càng đen. Tiểu Bạch giả bộ đau một trận liền phát hiện không khí có cái gì không đúng, quay đầu chống lại khuôn mặt đen xì của phụ thân, trái tim nhỏ của nó bình bịch nhảy loạn. Chẳng lẽ bị phát hiện sao? Đang lúc nó suy nghĩ hết sức lung tung, Long Vương bỗng nhiên đứng lên, nắm cổ áo nó đem nó cầm lên hướng phía ngoài động phủ mà đi, bên tai chui vào giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của phụ thân: “Theo đạo lý lúc trước khi con học kỹ năng Long Tộc, liền dạy con làm một con người như thế nào, làm sao trở thành một nam nhân.” “Ô ô. . . . . .” Tiểu Bạch vô tội ngẩng lên nhìn hắn,thế là có ý gì?.Không phải là làm người sao. Không được ăn thịt heo cũng được xem heo chạy, nó đi theo Tiểu Mặc Mặc lâu như vậy, làm sao không biết làm sao làm một con người đây? Hừ, quá coi thường nó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.