Nghe được Vân Tiểu Mặc xui khiến mình rời nhà trốn đi, Tiểu Bạch tự nhiên sẽ không từ chối đề nghị của Tiểu Mặc Mặc, đồng thời cũng không có bất kỳ dị nghị nào, cho nên một người một thú sủng liền lén lút rời đi Lăng Thiên Cung, bỏ nhà trốn đi.
Đi tới trạm kiểm soát, liền có đệ tử ngăn cản bọn họ: “Tiểu Thiếu chủ, ngài đang muốn đi chỗ nào thế? Có muốn thuộc hạ phụng bồi hay không?”
Nhìn thằng bé trai tuấn tú khả ái ở trước mắt, thích ý cùng cung kính phát ra từ nội tâm bọn họ, ngày sau Tiểu Thiếu chủ chính là chủ tử của bọn họ, nên trăm triệu lần không thể chậm trễ.
Vân Tiểu Mặc liếc nhìn chung quanh rồi lắc đầu nói: “Không cần, ta chỉ đi ra ngoài tản bộ thôi. Nếu như trong nửa canh giờ mà ta chưa có trở về, vậy thì chứng tỏ ta đã bỏ nhà đi ra ngoài.”
“A?” Các đệ tử Thủ vệ đều bị sợ hết hồn.
Vân Tiểu Mặc ha hả cười một tiếng, khoát tay nói: “Ta nói là nếu như thôi!”
Các đệ tử liếc nhau một cái, rồi lấy lại bình tĩnh, trong lòng có chút băn khoăn, người cầm đầu mở miệng nói: “Tiểu Thiếu chủ, ngài cũng đừng hù dọa tiểu nhân! Ngài nếu mà đi mất, tiểu nhân thật không còn biến pháp giao phó với tôn chủ và phu nhân.”
Giao phó là một chuyện, chân chính quan tâm an nguy của Tiểu Thiếu chủ là một chuyện khác, nên các đệ tử đều có chút ít không yên lòng.
Vân Tiểu Mặc hếch cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Yên tâm đi! Ta chỉ đi đến phía trước thôi, rất nhanh sẽ trở lại mà.”
Các đệ tử đưa mắt liếc lẫn nhau, một người cầm đầu nói: “Hãy để cho tiểu nhân phụng bồi ngài đi, ngoài cung có rất nhiều người xấu, chúng ta sợ Tiểu Thiếu chủ sẽ gặp nguy hiểm.”
Vân Tiểu Mặc nghiên mặt suy nghĩ một chút, rội gật đầu nói: “Vậy cũng tốt! Chỉ một mình ngươi đi theo ta là được.”
“Dạ, Tiểu Thiếu chủ.” Đệ kia tử trả lời, đi theo ở phía sau Vân Tiểu Mặc, chỉ kém cách có ba bước khoảng cách, vô cùng chặt chẽ theo dõi hắn, sợ sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
Bên trong cái nắng ấm áp, một người một thú sủng kéo cái bóng thật dài, cười hì hì rất khả ái.
Lần này Vân Tiểu Mặc thật sự muốn xuất cung đi, cũng không phải thật sự sợ bị phụ thân trách phạt, mà khi ra ý muốn xuất cung hiện ra trong đầu, hắn liền nghĩ đến Tường thúc thúc ở Đông Lăng quốc xa xôi, nên trong lòng rất là tưởng niệm. Phong hộ pháp đã đem thuốc mà mẫu thân luyện chế đưa đi rồi, nghe nói thuốc kia tác dụng chậm, cho nên đến nay còn không biết bệnh tình của Tường thúc thúc đến tột cùng là như thế nào, hắn rất là lo lắng, nên muốn tự mình đi thăm thúc ấy.
“Thủ vệ thúc thúc, ngươi có biết hoàng cung Đông Lăng quốc đi như thế nào hay không?”
“Hoàng cung Đông Lăng quốc?” Đệ tử ngẫm nghĩ một lát rồi đáp, “Tiểu Thiếu chủ, nơi này là Ngạo Thiên quốc, từ nơi này đi đến Đông Lăng quốc, đường xá xa xôi, cưỡi khoái mã cũng phải đi gần bảy tám ngày mới đến.”
“Xa như vậy?” Vân Tiểu Mặc nhíu lại lông mày, cái tay nhỏ bé che lên vật đeo bên hông của mình, nơi đó đang treo ngọc bội ngày xưa trước khi chia tay, Đông Phương Vân Tường đã tặng cho hắn, “Vậy ngươi biết ở đâu có Tường Thụy ngân hiệu không?”
Tường thúc thúc từng nói qua, chỉ cần dựa vào khối ngọc bội này đi đến nơi có Tường Thụy ngân hiệu, liền có thể lấy bạc vô tận. Nếu dựa vào ngọc bội có thể lấy ra vô số bạc, như vậy cũng sẽ có thể thông qua nó đi tìm được Tường thúc thúc.
Vân Tiểu Mặc trong bụng vui mừng, vì nhất thời đã có phương hướng cùng mục tiêu.
“Tường Thụy ngân hiệu trải rộng cả Ngạo Thiên đại lục, phàm là thành trấn lớn nhỏ, đều có chi nhánh của nó. Cách nơi này không xa trong một trấn nhỏ có một chi nhánh của Tường Thụy ngân hiệu, tùy tiện tìm một người dân bản xứ hỏi thăm, là sẽ biết.” Đệ tử kia trong lòng tuy còn có nghi ngờ, nhưng vẫn đem chi tiết hồi bẩm.
“Ừ, cám ơn ngươi.” Vân Tiểu Mặc cười ngọt ngào, con ngươi như lưu ly bỗng xẹt qua một tầng hào quang.
“Tiểu Thiếu chủ quá khách khí!” thấy hắn có lễ phép như thế, trong lòng của đệ tử kia rất ấm áp , “Bất quá. . . . . . Tiểu Thiếu chủ hỏi chuyện của Tường Thụy ngân hiệu, để làm gì thế?”
“Không có gì.” Vân Tiểu Mặc lắc đầu, lễ phép nói, “Cám ơn ngươi đã tiễn tới đây, mời trở về chuyển cáo cho phụ thân ta cùng mẫu thân, nói Tiểu Mặc đi tìm Tường thúc thúc rồi, xin bọn họ không nên lo lắng, Tiểu Mặc sẽ cẩn thận, không có việc gì .”
Đệ tử kia ngẩn người kinh hãi: “Tiểu Thiếu chủ, ngài muốn một rời nhà trốn đi sao? Cái này không thể được! Bên ngoài quá nguy hiểm, vạn nhất ngài xảy ra chuyện gì, tôn chủ cùng phu nhân sẽ rất lo lắng cho ngài .”
Vân Tiểu Mặc cũng mặc kệ những thứ này, tiếp tục cười ngọt ngào hướng hắn vẫy vẫy tay: “Ngươi cúi xuống, ta có lời nói cho ngươi biết.”
“Tiểu Thiếu chủ xin cứ phân phó.” Đệ tử kia chần chờ khom người xuống.
“Ta muốn nói chính là. . . . . .” Nói tới một nửa, con ngươi của Vân Tiểu Mặc đảo qua, vươn ra hai ngón tay điểm vào huyệt vị ở đầu vai của tên đệ tử.
Đệ tử kia đột nhiên mở to mắt, không nghĩ là Tiểu thiếu chủ có ý đồ như thế, hắn khẽ nhếch mồm, phát hiện miệng không thể nói, cho nên vội vàng xoay người chạy về phía trạm kiểm soát, muốn đi tìm thêm người đến ngăn cản Tiểu Thiếu chủ.
Vân Tiểu Mặc vốn còn đưa hai ngón tay út lên trời ra vẻ đắc ý , lại thấy đến tên đệ tử kia xoay người bỏ chạy, hắn không khỏi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm hai ngón tay mình, chép miệng, hơi có chút nhục chí nói: “Rõ ràng đã điểm huyệt đạo của hắn rồi, tại sao còn có thể di chuyển chứ?”
Vân Tiểu Mặc nghe vậy thì ngẩng đầu, đáy mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, không có biện pháp, điểm huyệt không được, vậy chỉ có thể dùng sức mạnh thôi.
Thân ảnh nho nhỏ của hắn bay lên trời, đạp gió mà đi, trong nháy mắt liền đuổi theo tên đệ tử kia: “Thủ vệ thúc thúc, xin lỗi rồi.” Một đôi chân nhỏ hướng về phía cái ót của đệ tử kia đá mạnh một cái, đáng thương đệ tử kia tránh né không kịp, miệng không thể nói, còn phải tiếp nhận cú đá tàn nhẫn như vậy, rốt cục hắn cũng hoa lệ lệ bất tỉnh đi, về phần sau này có thể sinh ra chấn động não, mất trí nhớ hay không… nhưng bệnh trạng thế nào, hiện tại hắn đã không cách nào suy nghĩ nữa rồi.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi mau!”
Một người một thú sủng nhanh như chớp thoát đi khỏi hiện trường, chỉ còn lại tên đệ tử hôn mê bất tỉnh trong tư thế bất nhã té ở tại chỗ.
Lại nói đến Long Thiên Thần, sau khi nổi giận đùng đùng rời đi bờ hồ, liền trực tiếp đi tìm đại ca của hắn. Hắn một đường hắc hắc tự cười gian, vẫn đang tính toán nên dùng cái cớ gì mà đòi đại ca lấy chiếc nhẫn trữ vật, hiện nay sau khi nghe Tiểu Mặc một phen xúi giục, trong lòng hắn nhất thời sinh ra chủ ý.
Ừ, mượn lấy cớ chất vấn việc huynh đệ ruột, mà đi theo đại ca đòi lấy chiếc nhẫn trữ vật, quả thật không còn ý nào tốt như ý này nữa.
Nghĩ đến vừa rồi, liếc thấy vẻ mặt phạm sai lầm cùng bộ dáng đau lòng của Tiểu Mặc, trong lòng hắn thật thống khoái. Tiểu tử thúi luôn luôn trêu chọc thúc thúc mình, lần này, cuối cùng hắn đã trêu chọc được trở lại, thật là đã nghiền!
Hắn cùng đại ca có phảu cùng huyết mạch hay không bản thân mình là rõ ràng nhất, bất quá , làm sao mà giả bộ đây? Sở dĩ thiên phú cùng năng lực không thể thắng được đại ca, là vì có duyên cớ khác , và cũng là bí mật của gia tộc Long gia bọn họ, hắn làm sao có thể không biết được?
Tiểu tử thúi kia mượn việc mình cũng kế thừa bí mật của gia tộc Long gia, thì ở trước mặt thúc thúc khoe khoang, thật là đáng bị đánh đòn cái mông nhỏ!
Bất quá đây là chuyện nói sau đi, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là từ trong tay đại ca đem chiếc nhẫn trữ vật lấy được, mới là chánh sự.
Phía trước chính là phòng ngủ của đại tẩu, khóe môi của Long Thiên Thần vung lên rất lớn, đi mau mấy bước, rồi trực tiếp đẩy cửa vào. Cũng trong nháy mắt cửa phòng bị đụng mở kia, trên mặt Long Thiên Thần thần sắc nghiêm túc, biến hóa thành một khuôn mặt âm trầm vô cùng, nổi giận đùng đùng xông vào phòng ngủ.
“Đại ca, ta có chuyện trọng yếu muốn hỏi ngươi! Ách ——”
Long Thiên Thần dừng lại cước bộ, chăm chú nhìn hai người đang ở trước bàn trang điểm, một đôi mắt đen liền mở lớn.
Hắn thấy đại ca của mình đang khom người thay đại tẩu kẻ lông mày, liếc mắt đưa mày tình ý liên tục, hắn đem thu hết vào trong mắt, chẳng biết tại sao, đáy lòng không khỏi địa nổi lên cảm giác khác thường, đột nhiên cũng có chút mong muốn mình có được ý cảnh đó. (TT: muốn vợ hả bé Thần Thần haha)
Lúc nào thì hắn mới có thể tìm được một nữ tử như vậy, để cho hắn đồng ý cam tâm tình nguyện vì nàng kẻ lông mày búi tóc, vì nàng sinh tử tướng hứa?
Đang phiền muộn , thì một đạo hàn quang hướng phía hắn bắn tới, hắn đột nhiên thức tỉnh, ngượng ngùng cười một tiếng, vốn đang chuẩn bị một bụng lời nói…, như khi chống lại ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm của đại ca xong, thì sợ hãi nuốt trở về, một câu cũng không dám nói.
“Chuyện gì?” con ngươi hẹp dài của Long Thiên Tuyệt chau lên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, rõ ràng là không vui vì nhã hứng bị quấy rầy.
“Ta. . . . . . Cái kia. . . . . .” Long Thiên Thần nuốt ngụm nước miếng, ngầm đổ mồ hôi lạnh, không có biện pháp, hắn thấy đại ca thì giống như chuột thấy mèo vậy, cái gì cũng không dám nói.
Vân Khê hồi mâu, ngưng mắt nhìn Long Thiên Thần, nhợt nhạt cười một tiếng: “Thiên Thần, có chuyện gì cứ nói đi, đừng sợ đại ca của ngươi!” Vừa nói, vừa quay về hướng Long Thiên Tuyệt khẽ trừng mắt, hắn chính là thích dùng sắc mặt nghiêm nghị cứng rắn để hù dọa đệ đệ, kì thực trong lòng thì rất thương yêu đệ đệ của hắn, điểm này nàng biết rõ trong lòng. Phương thức hắn đối đãi với đệ đệ, không giống với những thứ huynh đệ khác, rõ ràng là thật lòng thương yêu, mà cứ dấu đi không biểu lộ rõ ràng, có khi còn biểu hiện ngược lại.
Nàng có thể hiểu cách thức chung sống giữa thân nhân với nhau, có những tình cảm không thể dùng ánh mắt mà nhìn, lỗ tai mà nghe, chỉ có thể đem lòng đi cảm thụ, cho nên nàng hiểu hắn.
Long Thiên Thần ho nhẹ một tiếng, vuốt cái ót, cười hắc hắc nói: “Thật ra thì cũng không còn cái gì! Ta chỉ nhớ được ngày đại ca cùng đại tẩu thành thân, đại ca đã từng nói sẽ đưa cho ta một chiếc nhẫn trữ vật, không biết hiện tại ở có phải nên thực hiện rồi hay không?”
Hắn vừa nói, vừa cẩn thận từng li từng tí liếc thần sắc của đại ca, nhưng cũng không dám thật sự hỏi đại ca rằng có phải là đệ đệ của của hắn không, nhìn thần sắc khôn khéo cơ trí của đại ca, một khi hắn hỏi lời đó, đoán chừng hắn cũng sẽ mất nửa cái mạng nhỏ quá.
“Phốc!” hắn vừa nhắc nhở, khiến Vân Khê nhất thời liên tưởng đến ngày thành thân, cái vũ đạo hắn nhảy đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, quá buồn cười.
“Thiên Thần, ngươi thật là đáng yêu!” Nàng tự tán thưởng dưới đáy lòng.
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Long Thiên Tuyệt híp lại, hướng về phía Long Thiên Thần nhíu mày, giọng điệu lười biếng nói: “Ngươi đang hướng đại ca yêu cầu chiếc nhẫn sao? Ta đây hỏi ngươi, Huyền giai của ngươi tu luyện như thế nào rồi? Tấn thăng đến Mặc Huyền chưa? Bằng thực lực ngươi bây giờ, đủ để tự vệ sao?”
“Ta. . . . . .” Long Thiên Thần chột dạ từ từ cúi đầu, hắn thật sự có cố gắng nha, chẳng qua là đại ca dạy hắn loại kiếm pháp quá mức khô khan không thú vị, đâu có giống Phiêu Tuyết thập tam kiếm hoa lệ sáng lạng thế? Nên hắn không có cách nào chuyên tâm, vì thế mới đưa đến chuyện Huyền giai vẫn dừng lại ở Tử Huyền, mà không thể tiếp tục tiến triển, nhưng mà hắn tự nhận là trước mắt, bằng vào thực lực Tử Huyền chi cảnh, hắn đi xông xáo giang hồ cũng không có vấn đề . Nếu không phải hôm nay thấy cháu nhỏ của mình cũng tấn thăng đến Tử Huyền chi cảnh, trong lòng hắn cũng không có một chút cảm giác cấp bách cùng nguy cơ như vậy.
Long Thiên Tuyệt khiển trách: “Ngươi ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, còn muốn mang chiếc nhẫn ra ra chơi, ngươi có phải rất muốn bị cừu gia bắt lấy, đem tới uy hiếp đại ca của ngươi, ngươi mới vui vẻ hay không?”
“Đại ca, sẽ không! Ta làm mà dễ dàng bị cừu gia bắt được chứ?” Long Thiên Thần cười hì hì pha trò nói, “Hơn nữa, Tiểu Mặc cũng nhỏ tuổi, không phải đã có một chiếc nhẫn sao? Ngươi chỉ lo lắng ta mang chiếc nhẫn ra chơi đùa nguy hiểm, tại sao lại không lo lắng Tiểu Mặc có thể cũng mang chiếc nhẫn ra chơi đùa nguy hiểm hay không? Ngươi cũng không thể thiên vị như thế, trên người chúng ta đều chảy dòng máu của Long gia nha!”
Khoan hãy nói, quả thật đã để hắn nói đúng, giờ phút này có một người một thú sủng bỏ qua tên đệ tử theo dõi qua một bên, nghênh ngang ra cửa lắc lư mà đi.
“Ngươi còn gì để nói hay không? Bao nhiêu người ngươi không so đo, lại cùng cháu của mình so đo? Ngươi có tiền đồ hay không?” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu nó có thể cơ trí giống như Tiểu Mặc một chút, hắn đâu cần giống như phụ thân mà trông coi nó sao? Huynh đệ hai người thuở nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, hắn vừa là huynh vừa là phụ thân, trách nhiệm trọng đại, sao có thể để cho đệ đệ có nửa điểm thương tổn? Hắn thà đem đệ đệ vĩnh viễn nhốt dưới cánh chim của mình, cũng tốt hơn vì giang hồ phân tranh mà dâng tặng tính mệnh, chỉ có thể tiếc tâm ý từ đáy lòng của hắn, vĩnh viễn sẽ không nói cho đệ đệ biết.
“Đại ca ——” Long Thiên Thần chép miệng, vẻ mặt ai oán.
Long Thiên Tuyệt hừ lạnh, không nói, cũng không để ý.
“Đại ca ngươi tính không giữ lời, ngươi nói sẽ cho ta mà.” Long Thiên Thần lên án.
Long Thiên Tuyệt sắc mặt lạnh xuống, tiếp tục mặt lạnh mà nhìn.
“Đại ca, cho ta, cho ta đi!” Long Thiên Thần thật sự không có biện pháp, chỉ đành nắm tay đại ca, làm nũng lắc lắc.
“Phốc ——” Vân Khê đang hứng thú nhìn hai huynh đệ nói chuyện với nhau, đột nhiên thấy Long Thiên Thần nói ra lời đó, nàng không nhịn được mà phun. Lời này hắn nói ra không khỏi quá mức mập mờ đi, người không hiểu rõ tình huống, còn tưởng rằng hai huynh đệ chơi trò đồng tính đấy.
Long Thiên Tuyệt quay đầu lại liếc nàng một cái, từ nụ cười vô cùng mập mờ của nàng, hắn đã đọc được chút ý nghĩa quái vị, hắn bất đắc dĩ khẽ trợn mắt nhìn nàng một cái, thật không rõ trong cái đầu nhỏ kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Long Thiên Thần hoàn toàn không có lĩnh ngộ được tình huốn hiện tại, còn tiếp tục kéo tay đại ca quơ quơ: “Đại ca, cho ta, cho ta đi! Ta bảo đảm sau này nhất định sẽ cố gắng tu luyện, mau sớm tấn thăng đến Mặc Huyền chi cảnh, tuyệt đối không làm mất mặt đại ca!”
Đôi mắt xinh đẹp của hắn chớp chớp, linh lợi như thỏ, cùng bộ dáng đơn thuần ngây thơ, thì cực kỳ giống phiên bản của Tiểu Mặc , Vân Khê thấy vậy có chút không đành lòng.
“Thiên Tuyệt, đưa cho hắn đi! Hắn đã không phải là tiểu hài tử rồi, chàng không thể nào vĩnh viễn che chở hắn như vậy.”
“Đúng vậy a, đúng a!” Long Thiên Thần liên tục không ngừng gật đầu phụ họa, đại tẩu tốt nhất, ở thời khắc mấu chốt. . . . . . Có khi rất đáng tin, nhưng lại có khi không đáng tin cậy!
Long Thiên Tuyệt khẽ nghiêng mặt, ở góc độ hai người không thể nhận ra, khóe môi câu lên một độ cung, trong chớp mắt.
“Được rồi, nể mặt đại tẩu ngươi, tạm thời trước tiên đem chiếc nhẫn cho ngươi. Bất quá ta có điều phải nói rõ ràng, trước khi ngươi không có tấn thăng đến Mặc Huyền chi cảnh, không cho bước ra Lăng Thiên Cung nửa bước, nếu không nghe lời, ta nhất định đem chiếc nhẫn thu hồi lại. Nhớ lấy? sao?” Tay của hắn linh xảo chuyển động, giữa hai ngón tay nhất thời liền có thêm một chiếc nhẫn rất tinh xảo khác biệt, từ công đoạn làm đến thiết kế, cùng cái hắn cho thê nhi mình không có gì khác biệt. Chứng minh hắn đối với đệ đệ mình, cùng đối với thê nhi mình, rất là bình đẳng .
“Cám ơn đại ca!” con ngươi Long Thiên Thần sáng choang, mừng rỡ đưa qua, đem chiếc nhẫn nhét vào trong tay của mình, vui mừng khôn xiết.
“Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ gia tăng tu luyện, tuyệt đối sẽ không để ca thất vọng.” nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt tuấn dật kia, Như hoa Ngọc lan xinh đẹp nở rộ.
Đưa mắt nhìn thân ảnh Long Thiên Thần vui mừng rời đi, Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người liếc nhau một cái, ăn ý mà cười. Hắn thật rất dễ dàng thỏa mãn, an phận thì sung sướng, cho nên có thể không buồn không lo, sống tự do tự tại. Có đôi khi, bọn họ thậm chí có chút ít hâm mộ hắn.
“Thật là một hài tử!” Long Thiên tuyệt không ngừng thở dài, vừa chấp lên bút vẽ lông mày, vừa chăm chú nhìn ái thê, nhu tình giữa lông mày tỏa ra bốn phía, “Chúng ta tiếp tục! Bên phải còn không có vẽ xong. . . . . .”
Vân Khê đưa tay ngăn hắn: “Được rồi! vẽ đẹp như thế làm cái gì? Chúng ta còn phải tiếp tục đi bế quan tu luyện, trừ chàng ra, thì đâu có người khác thấy chứ.”
Long Thiên Tuyệt kiên trì kéo mặt nàng lại, giọng nói bá đạo: “Đương nhiên là vẽ cho ta xem , người khác mới không để cho nhìn.”
“Chán!” hai má Vân Khê bỗng dưng nhuộm nổi lên rặng mây đỏ, bộ dạng phục tùng, mị ý tùng sinh, tuy là một câu nói tùy ý, lại làm cho nàng ngọt đến đáy lòng, mật ý chảy xuôi.
Long Thiên Tuyệt thật sâu ngắm nhìn nàng, đáy mắt là mấy phần si mê, lời nói ra khỏi miệng cũng mềm như một vũng nước: “Vẻ đẹp của ngươi, chỉ thuộc về một mình ta.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Khê nhuộm nhàn nhạt mây đỏ, giữa lông mày lộ ra ôn nhu rạng rỡ , nàng chủ động đón nhận trước, cúi cổ xuống, cánh môi đỏ tự nhiên, nhẹ nhàng mà dán lên cánh môi hắn trong suốt ôm trọn . . . . . .
“Không xong, không xong ——”
“Tôn chủ, xảy ra chuyện lớn!”
Ngoài cửa có thanh âm hô to, quấy nhiễu hai người triền miên, Long Thiên Tuyệt ôm ái thê, chân mày nhăn lại không vui. Hắn thống hận nhất người khác ngay tại lúc này mà tới quấy rầy nhã hứng của hắn, hận không được đem người này ném vào trong địa lao đi, để cho hắn nhận một lần thập đại cực hình Lăng Thiên Cung rồi hãy nói.
Vân Khê nhìn bộ dáng đen trầm mặt, trên ót thật giống như rõ ràng có khắc”Chưa thỏa mãn dục vọng” bốn chữ to, nàng hé miệng cười yếu ớt, đẩy lồng ngực của hắn, nói: “Đi xem một chút đi, nói không chừng thật có chuyện phát sinh.”
Long Thiên Tuyệt mi tâm nhíu lại, cúi đầu ở trán nàng hôn một cái, lúc này mới lưu luyến không rời dịch bước rời đi.
Vân Khê chấp lên bút vẽ lông mày, tiếp tục đối nhìn kính tự vẽ lấy, nghĩ đến thần sắc ai oán của hắn, khóe môi không khỏi câu khởi, giữa lông mày trong nháy mắt bị lây sự mềm mại. Còn nói Thiên Thần giống như đứa bé, chính hắn còn không phải như thế?
Nghĩ thế nụ cười nơi khóe môi càng lớn hơn nữa, sáng rỡ như cảnh xuân.
“Ngươi nói cái gì? Tiểu Thiếu chủ một mình xuất cung rồi, còn hỏi ngươi lộ tuyến đi Đông Lăng quốc hoàng cung?” giọng nói buồn bực của Long Thiên Tuyệt từ ngoài cửa truyền vào, Vân Khê bỗng nhiên ngừng tay, bỏ lại bút vẽ lông mày, bước nhanh vọt ra cửa phòng.
“Thiên Tuyệt, chuyện gì xảy ra? Tiểu Mặc một mình xuất cung sao?”
Long Thiên Tuyệt đưa tay nắm chặc tay nàng, vô hình chung cho nàng lực lượng để yên lòng, rồi hướng đệ tử giơ lên lông mày: “Ngươi tới nói!”
Đệ tử đến đây bẩm báo, chính là kẻ lúc trước bị Vân Tiểu Mặc đánh cho bất tỉnh, nếu không phải những đệ tử thủ vệ khác sợ Tiểu Thiếu chủ có sơ xuất gì, cho nên sai người đuổi theo, nếu không, cũng không có nhanh như vậy phát hiện có người ở ven đường hôn mê.
“Phu nhân, Tiểu Thiếu chủ bảo là muốn đi ra ngoài tùy ý dạo chơi, đi được không xa. Cho nên thuộc hạ hãy theo Tiểu Thiếu chủ cùng đi, ai ngờ Tiểu Thiếu chủ nửa đường đem thuộc hạ đá ngất rồi, sau đó cũng không thấy. Thuộc hạ vô năng, xin tôn chủ cùng phu nhân trị tội!”
Vân Khê vừa nghe nhi tử mình rời đi, một lòng hơi buông xuống: “Ngươi mới vừa nói hắn hỏi ngươi lộ tuyến đi Đông Lăng quốc hoàng cung?” Nói vậy đứa nhỏ này bởi vì tưởng niệm Tường thúc thúc, cho nên chạy đi Đông Lăng quốc đi tìm hắn.
“Đúng vậy, phu nhân! Tiểu Thiếu chủ còn cùng thuộc hạ hỏi thăm chuyện Tường Thụy ngân hiệu.”
Vân Khê âm thầm gật đầu, nàng cũng nhớ được lúc ban đầu Đông Phương Vân Tường tặng ngọc bội cho nhi tử, nên lập tức hiểu rõ mưu đồ của nhi tử. Tiểu tử thúi cũng là rất thông minh, thoáng cái đã bắt được sự tình ở mấu chốt, nếu có thể men theo Tường Thụy ngân hiệu, đi trước đến Đông Lăng quốc gặp Đông Phương Vân Tường, thì thật cũng không là việc khó.
Chẳng qua là hắn một mình ra cửa, bên cạnh chỉ có một con Tiểu Bạch đơn thuần, kinh nghiệm sống chưa nhiều giống như trước, sẽ không đủ năng lực tự vệ, bảo nàng như thế nào yên tâm đây?
Nàng híp mắt lại, phân phó nói: “Ngươi đi tìm Độc Cô mưu, nói cho hắn biết, để hắn cần phải tìm được Tiểu Mặc, an toàn hộ tống hắn đi trước Đông Lăng quốc, dọc theo đường đi tùy thời truyền lại tin tức!” Nếu nhi tử tưởng niệm Đông Phương Vân Tường, nàng cũng không cách nào ngăn trở, đành thỏa mãn tâm nguyện của hắn thôi. Hơn nữa, con người cần trải qua rèn luyện mới có thể lớn lên, cũng là lúc để cho nhi tử một mình đi ra ngoài xông xáo một chút.
Nghĩ đến chỗ này, nàng lại thêm một câu: ” Nói với Độc Cô mưu, để cho hắn ở trong bóng tối bảo vệ là được, nếu không phải nguy hiểm đến tánh mạng, hắn không cần xuất thủ tương trợ. Tiểu Thiếu chủ tự mình gây họa, cứ để cho chính hắn giải quyết.”
Đệ tử rất là kinh ngạc, nhìn hai bên một chút tôn chủ cùng phu nhân, thấy tôn chủ không có dị nghị, liền lên tiếng lĩnh mệnh, trong lòng nghĩ tới, phu nhân không khỏi quá mức quyết liệt rồi, chẳng lẽ nàng không sợ Tiểu Thiếu chủ bên ngoài chịu khổ vất vả sao? Dù sao cũng chỉ là hài tử.
Long Thiên Tuyệt trong lòng tuy có sầu lo, nhưng không có phản đối, có lẽ hài tử của hắn hẳn là nên học hỏi nhiều kinh nghiệm, hơn nữa Độc Cô Mưu là sát thủ, đồng thời cũng là cao thủ theo dõi, để hắn bảo vệ Tiểu Mặc, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề không may nào.
Nhi tử đi tìm Đông Phương Vân Tường, trong lòng hắn ẩn ẩn không vui, nhưng không phải không thừa nhận, Đông Phương Vân Tường đối với Tiểu Mặc dốc hết tình cảm là rất nồng rất đậm, đến hắn cũng không nhẫn tâm ngăn cản. Đi thì đi thôi, không có Tiểu Mặc ở bên người, bọn họ làm việc , cũng có thể càng thêm buông tay buông chân, ít băn khoăn hơn.
Vân Tiểu Mặc từ khi rời đi Lăng Thiên Cung xong, liền mang theo Tiểu Bạch vui vui vẻ vẻ hướng trong trấn nhỏ đi tới, ở phía sau hắn , có mấy cái đuôi lặng lẽ đuổi theo.
“Đứa nhỏ này là từ Lăng Thiên Cung ra tới, không biết cùng Long Thiên Tuyệt có quan hệ gì hay không?”
“Nhìn mặt mày, tựa hồ rất tương tự Long Thiên Tuyệt , có phải là con hắn hay không?”
“Không thể nào! Nghe nói Long Thiên Tuyệt mấy ngày trước đây mới ở Lăng Thiên Cung cử hành hôn lễ long trọng, lúc này mới vừa thành thân, sao mà có hài tử lớn như vậy chứ?”
“Chưa kết hôn mà có con cũng nói không chừng. . . . . .”
“Các ngươi đi theo hắn trước, dò xét một chút lai lịch của hắn rồi hãy nói. Chúng ta tiếp tục ở đây coi chừng dùm, quan sát động tĩnh của Lăng Thiên Cung.”
Bốn gã Hắc y nhân sau khi thương lượng, quyết định do hai người âm thầm theo dõi, hai người khác tiếp tục canh giữ ở ngoài Lăng Thiên cung.
“Tiểu Bạch, ta cuối cùng cũng cảm thấy phía sau chúng ta thật giống như có người đi theo, ngươi quay đầu lại xem một chút, có hay không?” Vân Tiểu Mặc làm bộ cái gì cũng không có phát hiện, tiếp tục đi về phía trước, nhưng giảm thấp thanh âm xuống, nhắc nhở Tiểu Bạch.
Thính lực của hắn từ trước đến giờ không tệ, phía sau hình như là có nhiều tiếng bước chân một đường sột soẹt, nhưng bóng dáng lại không thấy, nên hắn không xác định, bởi vì thực lực của đối phương không kém, nếu không phải bởi vì thấy hắn là một hài tử, cho nên không có nhiều đề phòng, thì hắn trăm triệu sẽ nghe không ra tiếng bước chân đối phương .
Tiểu Bạch lĩnh mệnh xong, liền gục ở đầu vai hắn, tiểu tâm dực dực nhìn quanh phía sau, hai con ngươi lóe sáng chuyển động khắp mọi nơi.
“Tiểu Mặc Mặc, hỏng bét! Chúng ta thật bị theo dõi.”
Vân Tiểu Mặc mi tâm nhướng lên, vẫn nện bước như cũ không thay đổi, hắn trấn định nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn lại cẩn thận, bọn họ rốt cuộc là người nào, tổng cộng có mấy người?”
Tiểu Bạch lắc đầu: “Tổng cộng có hai người, Tiểu Bạch không nhận ra bọn họ!”
Nó dĩ nhiên không nhận ra, cái rắm hơi lớn Tiểu Bạch, tổng cộng mới biết có bao nhiêu người a?
Vân Tiểu Mặc bĩu môi, ánh mắt tự do, bắt đầu suy tư kế thoát thân.
Phía trước hơn trăm bước phía xa, một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ lái tới, Vân Tiểu Mặc linh cơ vừa động, mở ra bắp chân, hướng xe ngựa phương hướng chạy nhanh đi qua.
“Phụ thân, chờ ta một chút, không nên bỏ lại ta!”
Hai người theo đuôi phía sau hắn sửng sờ, làm sao bỗng dưng chạy ra một phụ thân thế? Chẳng lẽ hắn thật không phải là nhi tử Long Thiên Tuyệt sao?
Rèm xe ngựa nhấc lên, lộ ra một khuôn mặt phụ nhân trung niên, nàng lập tức hô ngừng xe, tò mò nhìn một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài ngài nhanh chân hướng nàng chạy tới, đồng thời kinh ngạc, cũng không khỏi sinh ra mấy phần yêu thích. Trong nhà nàng cũng có một hài tử, nhưng lại không linh động khả ái kịp hắn , hắn thật giống như tiên đồng hạ lạc phàm trần, làm cho người ta sợ hãi tán thưởng.
Vân Tiểu Mặc chạy tới gần, cước bộ thắng gấp, nguyên lai là vị đại thẩm! Hắn khẽ nhếch miệng, đầu lưỡi vừa chuyển , sửa lời nói: “Mẫu thân, ngươi không nên bỏ lại Tiểu Mặc, Tiểu Mặc sợ!”
Phụ nhân cẩm y hoa phục, đầu đầy trâm cài châu sai, rất có khí chất Phú Quý. Nàng tỉ mĩ quan sát Vân Tiểu Mặc, nhẹ hỏi: “Hài tử, làm sao ngươi một mình thế, phụ mẫu ngươi đâu?”
“Phụ mẫu không quan tâm ta rồi, bọn họ đem ta ném ở nơi này, Tiểu Mặc thật sợ hãi. Đại thẩm có thể mang ta rời đi lúc này hay không? Phía sau có người xấu muốn bắt ta!” Vân Tiểu Mặc không có lương tâm đem cha của mình cùng mẫu thân đắp nặn thành cha mẹ vô lương vứt bỏ con, rồi miễn cưỡng nặn ra vài giọt nước mắt, hít lấy lỗ mũi, chọc người khác thương tâm.
Phụ nhân vừa thấy nước mắt hài tử, thì hóa mềm lòng, quay đầu hướng phía sau hắn liếc nhìn, cũng không nhìn thấy cái gì là người muốn bắt hắn, bất quá nhìn nơi này rất hoang dã, không có tung tích con người, đem một hài tử để ở đây, tựa hồ là rất nguy hiểm .
Tinh tế đánh giá hài tử lần nữa, nàng càng xem càng thích, mặt mày này, dung mạo này, khí chất này, ngàn dặm mới tìm được một, người gặp người thích. Bỗng nhiên nghĩ tới mấy ngày trước đây trượng phu nói với nàng hoàng thượng muốn từ trong nhà đại thần chọn lựa mấy hài tử ưu tú đi trước Đông Lăng quốc tham gia Thánh Đồng tranh cử, nói là vì Thánh cung bổ sung huyết khí mới mẻ, bồi dưỡng thêm nhân tài. Nhưng nếu nhà ai có hài tử được chọn, thì hoàng thượng liền thăng quan tiến tước, ban thưởng hậu phong.
Nàng biết rõ hài tử nhà mình không phải là đứa trẻ có tài, có lẽ có thể dựa đứa bé này để cho trượng phu nhà mình một bước lên mây, hưởng vô tận vinh hoa phú quý.
Dù sao cha mẹ đứa nhỏ này cũng không muốn hắn, nàng thi ân huệ nhỏ, hảo hảo mà đối đãi, có lẽ hắn sẽ ngoan ngoãn để nàng định đoạt an bài. Hơn nữa, tương lai hắn thành thánh Đồng của Thánh cung, đó chính là tiền đồ vô lượng, thân phận được tôn sùng, đối với hắn mà nói cũng không có cái gì chỗ xấu.
Nghĩ thông suốt xong, phụ nhân liền mặt mày hớn hở, hướng Vân Tiểu Mặc vẫy vẫy tay, ôn hòa nói: “Đừng sợ, cha mẹ ngươi không cần ngươi nữa, ngươi hãy cùng đại thẩm đi, đại thẩm sẽ chiếu cố tốt ngươi.”
“Cám ơn đại thẩm!” giờ phút này Vân Tiểu Mặc chỉ nghĩ mau sớm thoát khỏi tầm mắt đám người phía sau, nên không có suy nghĩ nhiều, cùng Tiểu Bạch nhất tề nhảy lên xe ngựa của phụ nhân kia.