Một thân Bạch long, xem ra đích xác là Tiểu thái tử của Long Vương
cốc không thể nghi ngờ, cũng chỉ có mỗi một thời đại Long Vương mới có
một thân bạch long phấn nộn mập mạp .
Tiểu thái tử của Long Vương cốc làm sao đột nhiên đến thăm? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Gia chủ Đoan Mộc vừa suy tư, vừa cất bước hướng vị trí sư tử bằng đá đi tai.
“Tiểu thái tử đại giá quang lâm, không
có từ xa tiếp đón!” Gia chủ Đoan Mộc nở nụ cười, trước khi hiểu rõ tính
tình của Tiểu thái tử, dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón chắc sẽ không sai .
Tiếng nói vừa ngừng, lão nghe được tiếng nước chảy, hơi kinh ngạc.
Nhưng, lần đầu gặp Tiểu thái tử, lão không dám chậm trễ, hướng các
tộc nhân phía sau ngoắt ngoắt tay, đợi mọi người cùng nhau tụ lại sau,
lão cười tủm tỉm nói: “Tiểu thái tử quang lâm tệ xá của gia tộc Đoan Mộc ta, vẻ vang cho kẻ hèn này, tại hạ cố ý dẫn toàn bộ cao thủ của gia tộc đến đây đón chào.”
Ở phía sau lão, các cao thủ đều ôm quyền chắp tay thi lễ nói đồng thanh: “Cung nghênh Tiểu thái tử!”
Lúc này, mặt trời đã lên cao, ở trước cửa lớn của gia tộc Đoan Mộc, liền xảy ra một màn như vậy .
Một đám người lớn đứng ở trên thềm đá, cung kính hướng thềm đá chắp
tay thi lễ, động tác đều đau; dưới thềm đá, cách một con sư tử bằng đá,
một con sư tử bằng đá còn lại che mất nửa người dưới của bé trai mặc áo
màu trắng và hơn phân nửa thân thể của bé trai mặc áo đen, từ trên thềm
đá, nhìn không thấy cả thân thể của hai bé trai, chỉ có thể đại khái
thấy cái đỉnh đầu nhỏ.
“Các ngươi đang nói với ta sao?” bé trai mặc quần áo trắng rốt cục
ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên một góc bốn mươi lăm độ, nhìn về phía gia chủ Đoan Mộc.
Đoan Mộc Gia chủ cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy! Tại hạ là gia chủ của
gia tộc Đoan Mộc, không biết có thể có việc gì vì Tiểu thái tử cống hiến sức lực?”
“Cống hiến sức lực sao?” Bé trai mặc quần áo màu trắng chu cái miệng
nhỏ nhắn, suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi bé trai mặc áo đen bên cạnh,
“Tiểu Mặc Mặc, chúng ta tới gia tộc Đoan Mộc, để làm cái gì?”
Gia chủ Đoan Mộc chết lặng, đứa nhỏ này rốt cuộc có mục đích hay
không, ngay cả mục đích mình tới gia tộc Đoan Mộc cũng quên? Khoan đã,
nếu như bé trai mặc quần áo màu trắng là Tiểu thái tử của Long Vương
cốc, như vậy bé trai mặc áo đen là ai? Thái độ của Tiểu thái tử đối với
nó không tầm thường, chẳng lẽ đứa nhỏ này cũng là Thần Long của Long
Vương cốc biến thành?
Ánh mắt lão nhìn về phía bé trai áo đen, không ngừng biến đổi, thêm vài phần kính sợ.
“Tiểu Bạch, làm sao ngươi lại quên mất? Chúng ta đến tìm đến người
a!” Bé trái áo đen nhún nhún vai, giường như là đang xách quần. . . . . . khoan đã, xách, xách quần?
Không thể nào?
Gia chủ Đoan Mộc mặt đen một vòng, trong lòng còn nghi ngờ, nhưng
cũng không dám dễ dàng tiến lên xác nhận, đứng ở trước mắt lão là hai
Thần Long hóa thân thành người của Long Vương cốc, người nào lão cũng
không dám đắc tội .
“Đúng nga, ta làm sao lại quên mất?” Bé trai mặc quần áo màu trắng cúi đầu, đột nhiên kêu một tiếng, “Gặp!”
“Làm sao vậy?” Bé trai áo đen nhìn nó một cái, một đôi lông mày từ từ cúi xuống, “Sao không cẩn thận như vậy? Tính, trước tiên đem quần mặc
xong, để như vậy cùng người khác nói chuyện không được lễ phép cho lắm.”
Mặc quần? Chẳng lẽ thật sự giống như tưởng tượng của lão. . . . . .
Gia chủ Đoan Mộc mặt nhất thời lại đen thêm một vòng, hiện tại mới nghĩ
đến không lễ phép? Lúc bọn họ đi tiểu lên con sư tử bằng đá ở trước cửa
lớn của phủ đệ của lão sao lại không nghĩ tới lễ phép tối thiểu chứ?
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của lão, hai đứa bé cuối cùng cũng từ phía
sau con sư tử bằng đá đi ra, một cao một thấp, một tuấn tú mạnh mẽ, một
đáng yêu hoạt bát, hai người vô luận là ngũ quan (ngũ quan gồm có :tai, mắt, mồm, mũi, thân hình) hay là khí chất, cũng không thể tìm ra được khuyết điểm.
Gia chủ Đoan Mộc không khỏi thở dài trong lòng, con cháu đời sau của
gia tộc Đoan Mộc cũng được coi là không tệ, nhưng tìm không ra một đứa
có thể so với hai đứa bé trước mắt này. Có lẽ, đây cũng là điểm ưu việt
của huyết thống của Long Tộc.
Không chỉ có Gia chủ Đoan Mộc ngạc nhiên, những người khác của gia tộc Đoan Mộc cũng đều thở dài.
“Tiểu công tử xưng hô như thế nào?” Gia chủ Đoan Mộc cố gắng quên đi
chuyện hai người bọn họ vừa mới làm, bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi.
“Ta tên là Long Mặc, hắn là bạn tốt của ta Tiểu Bạch.” Tiểu Mặc cũng
bày ra một khuôn mặt nhỏ bé tuấn tú có chút đẹp mắt, hào phóng tự giới
thiệu mình, sau đó quay đầu, đối với nói với bạn của mình, “Tiểu Bạch,
cùng bắt tay với gia chủ, đây là lễ phép.”
Gia chủ Đoan Mộc nghe vậy, thụ sủng nhược kinh. Mặc dù đối với lễ
tiết bắt tay, lão vẫn duy trì thái độ, nhưng tay của Tiểu thái tử của
Long Vương cốc, không phải ai cũng có tư cách để cầm? Giống như lão lần
này vinh hạnh (vinh quang và may mắn), vội vàng xoa tay của mình một chút, chủ động đem tay phải đưa ra.
“Tiểu thái tử có thể hạ mình giá lâm hàn xá, thật sự là vinh hạnh to
lớn cho gia tộc Đoan Mộc ta.” Lão nói khách khí, sau đó nhìn Tiểu thái
tử đem tay nhỏ bé đưa tai, tay nhỏ bé mập mạp, trắng nõn có cảm giác mềm mại, vô cùng đáng yêu, nhưng ở trong mắt của gia chủ Đoan Mộc, đây
không phải là tay nhỏ bé, mà là tay của một Long Vương tương lai. Có thể cầm lấy tay của Long Vương tương lai, đáy lòng của lão kích động không
thôi, quyết định chủ ý, cái tay này ba ngày cũng không được rửa.
Khi tay nhỏ bé chạm vào lòng bàn tay, trong nháy mắt cả người gia chủ Đoan Mộc cứng ngắc tại chỗ, bộ mặt co quắp.
Ẩm, ướt?
Trong đầu, lập tức hiện ra một hình ảnh khiến lão khó mà tiếp nhận . . .
Không thể nào?
“Hạnh ngộ hạnh ngộ!” Tiểu Bạch học bộ dạng của đại nhân, khách khí
trả lời, tay nhỏ cầm lấy bàn tay to của đối phương, ở trong lòng bàn tay to chà chà mấy lần, hắn hắc hắc cười ngọt ngào, rất nhanh liền thu trở
lại.
Gia chủ Đoan Mộc kinh ngạc nhìn chăm chú bàn tay của mình, nơi nào
còn có lưu lại dấu vết ẩm ướt đáng ngờ, lỗ mũi của lão không khống chế
được mà phình to ra, vươn ra một cái tay, không biết là nên lập tức thu
hồi lại, hay là trực tiếp chém đứt.
Người thật đáng ghét!
Những cao thủ khác của gia tộc Đoan Mộc nào biết được nội tình trong
đó, nhìn gia chủ cầm tay của Tiểu thái tử, trên mặt mọi người đều không
che dấu sự hâm mộ một chút nào .
Đây chính là tay của Long Vương tương lai a, bọn họ cũng rất muốn sờ
một lần, chỉ cần sờ một lần, đời này sẽ không thấy tiếc nuối.
Tiểu Mặc liếc trộm phản ứng của gia chủ Đoan Mộc, cái miệng anh đào
nhỏ nhắn nhếch lên, khóe miệng không tự chủ giương lên, nó vẫn không
quên âm thầm hướng Tiểu Bạch ném đi ánh mắt tán dương.
Nháy mắt mấy cái.
Làm rất đẹp mắt!
Tiểu Bạch ngượng ngùng nở nụ cười nhẹ, giơ tay lên, định gãi đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nó vội vàng thu tay về, hướng trên xiêm y của
mình ra sức cọ, cho đến khi toàn bộ tay hoàn toàn không có ẩm ướt mới
thôi.
“Ngài chính là gia chủ Đoan Mộc? Ta tên là Long Mặc, nó là Tiểu Bạch, chúng ta ngàn dặm tới đây là vì muốn tìm người, hi vọng gia chủ có thể
dàn xếp.”
Gia chủ Đoan Mộc từ từ định thần lại, hít sâu: “Không biết hai vị muốn tìm người nào?”
Gia chủ Đoan Mộc trong lòng hơi động một chút, trong gia tộc lại có
người quen biết bọn họ? Sẽ là ai chứ? Trong gia tộc có người cùng Tiểu
thái tử kết giao, chuyện như vậy là chuyện tốt, nói không chừng lão có
thể mượn cơ hội này mượn hơi lôi kéo quan hệ với Long Vương cốc .
“Ừ, muội ấy gọi. . . . . .” Tiểu Mặc nhìn một lượt đám người của gia
tộc Đoan Mộc, không có nhìn thấy người nó muốn gặp, có chút thất vọng
nho nhỏ.
Lúc này, trong cửa lớn truyền đến hai tiếng kêu rên, có hai cô bé bị chen chúc xô đẩy, nên bị ngã xuống bậc cửa.
Trang phục trên thân của hai cô bé không khác nhau là mấy, một người
mặc quần áo xanh biếc, gương mặt hơi mập, một người mặc quần áo màu lam
nhạt, khuôn mặt thanh tú đáng yêu.
Hai người té làm một đoàn.
“Sam Nhi, ngươi không sao chứ?”
“Không có chuyện gì, Tiểu Tĩnh còn ngươi?”
“Ta cũng vậy không có chuyện gì.”
Hai cô bé nhìn lẫn nhau mà cười.
Đang muốn bò dậy, ở phía sau của hai cô bé, mấy hài tử đột nhiên lao
đến, hai bé trai không thể ngừng lại cước bộ, đều tự bước ra một cước,
dậm ở sau lưng hai cô bé.
“A!”
“Đau!”
Hai người đồng loạt kêu đau .
“Ta không phải cố ý! Là có người ở phía sau đẩy ta. . . . . .”
“Ta. . . . . . Ta cũng vậy không phải cố ý!”
Hai bé trai ra sức thanh minh cho mình, song thoạt nhìn, tựa hồ giải thích không rõ ràng lắm.
Ở sau lưng đám người, có một đứa bé gái đắc ý môi giương lên cười: “Ngu ngốc!”
Nụ cười trên mặt mới nở được một nửa, đột nhiên ngừng lại, bởi vì nó
thấy được phía trước, có hai bé trai trang phục một đen một trang, gạt
những cao thủ của gia tộc đang tụ tập phía trước, hướng cánh cửa bước
nhanh chạy tai. Nó hơi sững sờ, hai bé trai này, một người trong đó
chính là Long thái tử trong truyền thuyết đi?
Không khỏi, trong lòng đột nhiên nhảy loạn lên, trong số những bé
trai mà nó biết, tuyệt đối không có một người nào xinh đẹp đáng yêu như
bọn họ. Nhất là bé trai mặc áo đen, rất đẹp trai rất đáng yêu nga! (TM : tí tuổi đầu đã mê zai =.=\)
Nếu như có thể làm bằng hữu với bọn họ, thật là tốt biết bao?
Hơn nữa trong bọn họ trong đó có một người là Long thái tử, cùng Long thái tử kết giao bằng hữu, thật là uy phong a? Đến lúc đó, tất cả những đứa bạn còn không hâm mộ chết đi được sao?
Cũng không biết là có phải ông trời nghe thấy được nguyện vọng của nó hay không, nó vừa nghĩ muốn cùng bọn họ kết giao bằng hữu, sau đó nó
liền thấy được bé trai mặc áo đen đi về phía nó, khóe miệng của bé trai
đó còn mỉm cười, một nụ cười chói mắt giống như là có ánh sao sáng đầy
trời ở trên bầu trời đêm lấp lánh.
Bé trai đi về phía nó, đúng vậy, chính là đi về phía nó!
Đoan Mộc Nịnh Nhi trái tim không khỏi nhảy lên, lòng hư vinh cũng dâng lên.
Nơi này nhiều người như vậy, bé trai đó lại chỉ cười với mình, có
phải bé trai đó cũng rất thích mình hay không, cũng muốn làm bằng hữu
với mình?
Nghĩ như vậy, nó đẩy đứa bạn bên cạnh ra, bước qua cánh cửa, đi về phía đi trước.
“Tiểu Mặc ca ca. . . . . .” Đoan Mộc Tĩnh gục trên mặt đất, giương
mắt thấy được thân ảnh quen thuộc, bé hung hăng nuốt một ngụm nước bọt,
trong miệng không tự chủ gọi ra tiếng.
Song, Tiểu Mặc không có nhìn về phía nó, tiếp tục mỉm cười, cất bước đi về phía Đoan Mộc Nịnh Nhi.
Đoan Mộc Tĩnh giật mình, không tin Tiểu Mặc ca ca đã quên mất bé,
nhưng là Tiểu Mặc ca ca thật sự không có liếc nhìn bé một cái. . . . . . Ủy khuất, nước mắt xông lên hốc mắt, so với đau đớn trên lưng, trong
lòng bé giờ phút này càng đau hơn.
Bé đợi lâu như vậy rốt cục cũng nhìn thấy Tiểu Mặc ca ca, nhưng Tiểu Mặc ca ca ngay cả nhìn cũng không có liếc nhìn bé một cái.
Cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất cong lên, bé nhìn chăm chú vào Tiểu Mặc
từng bước đi về phía Đoan Mộc Nịnh Nhi, đột nhiên thấy Đoan Mộc Nịnh Nhi thật đáng ghét, so với chuyện đem mình đẩy xuống hồ nước còn chán ghét
hơn.
“Ngươi tên là gì?” Tiểu Mặc dừng bước ở trước mặt Đoan Mộc Nịnh Nhi, mỉm cười hỏi.
Đoan Mộc Nịnh Nhi kích động hô hấp dồn dập, bé trai đó đang hỏi tên
của nó, nó không phải là đang nằm mơ chứ? Bé trai đó thật sự đang hỏi
tên của mình sao!
Ha ha, xem đi, nó thủy chung vẫn là một trong những người trẻ tuổi xuất sắc nhất của gia tộc Đoan Mộc, làm người khác chú ý!
Cảm thấy mình là người tốt đẹp nhất, khiến cho lòng hư vinh của nó
trong nháy mắt phóng đại, đầu của nó ngẩng cao, có chút kiêu ngạo mà trả lời: “Ta tên là Đoan Mộc Nịnh Nhi, là người có thiên phú nhất trong
những người trẻ tuổi xuất sắc nhất của gia tộc Đoan Mộc, còn ngươi?”
Chung quanh những đứa bạn của nó nghe được lời của nó, mọi người âm
thầm le lưỡi, nó thật là người mạnh miệng, ngay cả loại khoe khoang này
cũng đều thuận miệng nói, chẳng lẽ Đoan Mộc Nịnh Nhi không biết, lời
khen ngợi vẫn nên thông qua miệng người khác nói ra sao?
Đại trưởng lão ở trong nhóm cao thủ, ánh mắt mỉm cười phát sáng, lộ
ra sắc mặt vui mừng. Ngoài ý muốn vui mừng a! Không nghĩ tai cháu gái
nhỏ của mình, có thể nhận được sự chú ý của Long Vương cốc, đó là một cơ hội tuyệt vời, lão ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
Nghĩ như vậy, lão lập tức hành động, đi ra phía trước, nói: “Tiểu
công tử, Nịnh Nhi nhà chúng ta cũng không có khoe khoang, bàn về thiên
phú, cả gia tộc Đoan Mộc, không ai bằng được với Nịnh Nhi. Bàn về tính
cách, Nịnh Nhi sáng sủa hoạt bát, thông minh thiện lương, Tiểu công tử
nếu là muốn tìm bằng hữu chơi đùa, là lựa chọn tốt nhất. Nịnh Nhi, còn
không mau mang Tiểu công tử cùng Tiểu thái tử đến bên trong gia tộc đi
dạo một chút?”
Đại trưởng lão hướng cháu gái nháy mắt, ý tứ muốn kéo gần quan hệ rất rõ ràng. Những cao thủ khác nhìn một màn này, không nhịn được lắc đầu,
hai ông cháu này muốn dựa vào Long Vương cốc thật là muốn điên rồi, cái
gì khoe khoang cũng có thể nói ra thuận miệng như vậy.
“Dạ!” Đoan Mộc Nịnh Nhi sảng khoái đáp ứng, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Tiểu Mặc, “Chúng ta đi thôi!”
Đoan Mộc Tĩnh khẩn trương nhìn Tiểu Mặc, xem Tiểu Mặc có đáp ứng không?
Tiểu Mặc ca ca, chẳng lẽ huynh không nhìn thấy muội ở chỗ này sao?
Ánh mắt ngấn lệ, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Tĩnh làm cho người khác nhìn vào càng thêm đau lòng.
“Đoan Mộc Nịnh Nhi, phải không?” Tiểu Mặc tiếp tục mỉm cười, nụ cười mê người.
Đoan Mộc Nịnh Nhi gật đầu: “Ngươi cũng có thể gọi ta Nịnh Nhi.”
“Ừ, gia gia ngươi nói ngươi rất thông minh, ta sẽ ra cho ngươi ba đề, nếu như ngươi đáp đúng, ta liền đi theo ngươi chơi.”
Bị nụ cười rực rỡ của Tiểu Mặc làm cho mê người, Đoan Mộc Nịnh Nhi không chút nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Ngươi hỏi đi!”
Bắt đầu chơi đi? Tiểu hài tử chính là ham chơi, ha ha.
Đại trưởng lão rất hài lòng thái độ của hai đứa bé, lau càm, một bộ nhìn vẻ mặt của cháu gái nhỏ cùng cháu rể tương lai.
“Một con rùa cùng một con thỏ thi chạy, heo làm trọng tài, con nào sẽ thắng?” Tiểu Mặc hỏi.
Đoan Mộc Nịnh Nhi còn tưởng rằng đề rất khó, thì ra là đơn giản như
vậy, nó không chút nghĩ ngợi, nói: “Đương nhiên là thỏ thắng, thỏ chạy
trốn mau sao!”
Tiểu Mặc gật đầu: “Ừ, heo cũng là nghĩ vậy.”
Đoan Mộc Nịnh Nhi nụ cười dừng một chút, không có hiểu rõ ý tứ của Tiểu Mặc, chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Tiểu Mặc lại hỏi: “Tại sao heo có một cái đầu đột nhiên biến thành hai cái đầu
Đoan Mộc Nịnh Nhi vểnh cái miệng lên, hoàn toàn mù mịt, vậy cũng là
vấn đề? Nhưng, nếu Tiểu Mặc hỏi, vậy khẳng định là có đáp án, chỉ cần
mình trả lời đúng, có thể đi chơi cùng nó.
Nó cố gắng suy nghĩ, ra sức mà nghĩ, trong miệng không nhịn được lẩm
bẩm: ” Tại sao heo có một cái đầu đột nhiên biến thành hai cái đầu?”
“Bởi vì, heo đang suy nghĩ cái vấn đề này a!” Tiểu Mặc rất tự nhiên
tiếp lời của nó, chỉ một thoáng, xung quanh bộc phát ra một trận tiếng
cười.
Đáp án vừa rồi, bọn họ còn không có kịp phản ứng, nhưng đáp án này
bọn họ cũng là nghe được thật sự rõ ràng. Phần lớn mọi người đều hiểu,
Tiểu Mặc nơi nào thật lòng muốn hỏi Đoan Mộc Nịnh Nhi vấn đề gì, rõ ràng chính là mượn vấn đề nhục nhã Đoan Mộc Nịnh Nhi thôi!
Heo, ha ha, heo!
Đáng đời!
Ai bảo Đoan Mộc Nịnh Nhi tự biên tự diễn, không ai bì nổi, đáng đời bị người nhục nhã.
Tiểu Mặc cố ý trêu cợt, chẳng những không khiến cho bọn nhỏ ghét bỏ, ngược lại khiến cho mọi người cảm thấy hả giận.
Tiểu Bạch cười đến mức khoa trương nhất, cười nghiêng nghả, còn kém
lăn lộn dưới đất. Nếu như nó hiện tại biến trở về hình dáng tiểu cầu màu trắng, có lẽ nó thật sự lăn lộn tại chỗ.
“Ngươi. . . . . . Ngươi cố ý, ngươi mắng ta là heo?” Đoan Mộc Nịnh
Nhi cũng không đần, lúc này nếu như còn không kịp phản ứng, nó thật sự
là sống vô dụng rồi.
“Ta có sao?” Tiểu Mặc vô tội nháy mắt mấy cái, sau đó liền tuôn ra
một câu nói, ngữ khí kinh người, “Thật ra thì, heo cũng thường xuyên
buồn rầu, tại sao người khác luôn mắng nó là heo!”
“Ngươi. . . . . .” Đoan Mộc Nịnh Nhi giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người lay động, mắt thấy sẽ nhào tới công kích Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc ưu nhã khẽ mỉm cười, chỉa về phía khuôn mặt đỏ bừng vì giận
của nó, nói: “Đúng rồi, heo sinh khí lúc tức giận, chính là vẻ mặt này!”
Phốc, ha ha ha. . . . . .
Bọn nhỏ xung quanh cũng nhịn không được nữa, chợt cười lên.
Đoan Mộc Nịnh Nhi liên tiếp bị đả kích, cũng quên mất cái gì kiếm
thuật hay là huyền khí, cúi đầu, phi về phía Tiểu Mặc : “Ta muốn giết
ngươi!”
Một khi Đoan Mộc Nịnh Nhi làm ra động tác này, lập tức nghiệm chứng
lời nói của Tiểu Mặc, chứng minh đặc tính công kích người của heo làm
đến hoàn mỹ. Heo cũng chính là dùng động tác này công kích người đấy
sao?
Tiếng cười lớn chẳng những không có dừng lại, ngược lại càng to thêm, khiến cho Đoan Mộc Nịnh Nhi giận đến hộc máu.
Tiểu Mặc đứng yên tại chỗ, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống, nó cho
là không có ai nhìn thấy hành vi hại người mờ ám của nó sao? Nó đẩy hai
đứa bé trai như thế nào, để cho bọn họ giẫm lên thân thể của Tiểu Tĩnh,
Tiểu Mặc thấy rất rõ ràng.
Người dám khi dễ Tiểu Tĩnh, không thể tha thứ!
Nhìn thấy đỉnh đầu của Đoan Mộc Nịnh Nhi đâm tới, Tiểu Mặc cố ý đứng ở tại chỗ bất động, ra vẻ mặt một bộ bối rối không biết làm sao .
Đoan Mộc Nịnh Nhi nhìn thấy Tiểu Mặc không có tránh né, cho nên càng thêm ra sức hướng bụng hắn phi đến.
Ghê tởm, lại dám mắng nó là heo, trước mặt mọi người nhục nhã nó?
Đoan Mộc Nịnh Nhi muốn đâm chết Tiểu Mặc, cho nó đi chịu chết đi!
Đại trưởng lão thấy cháu gái bị nhục nhã, nét mặt già nua lập tức dài ra, bây giờ nhìn đến cháu gái dùng đỉnh đầu phi về phía đối phương, lão một chút ý tứ muốn ngăn cản cũng không có, hận không thể lần này thay
cháu gái đánh tàn phế đối phương.
Nhục nhã cháu gái của lão, giống như nhục nhã lão, không thể tha thứ!
Gia chủ Đoan Mộc cũng những cao thủ khác của gia tộc nhìn một màn
này, cũng không có ai tiến lên ngăn cản, cho dù là muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
“Tiểu Mặc ca ca, cẩn thận a ——” hiện trường chỉ có Đoan Mộc Tĩnh một
người lo lắng kêu lên, phi thân muốn ngăn cản giúp Tiểu Mặc.
Đoan Mộc Nịnh Nhi mắt thấy đỉnh đầu sẽ đụng vào bụng Tiểu Mặc, Tiểu
Mặc khóe miệng khẽ vung lên, đột nhiên tại chỗ biến mất. Đoan Mộc Nịnh
Nhi xuyên qua bóng dáng thân thể của Tiểu Mặc lúc trước, cả người muốn
dừng lại không được, một đường lao xuống, hẳn là trực tiếp đụng vào cạnh cửa.
Trên đỉnh đầu truyền đến một trận nóng bỏng cùng đau nhức, trước mắt
của Đoan Mộc Nịnh Nhi một trận choáng váng, vô số sao bay quanh quẩn
trên đỉnh đầu, bùm một tiếng, Đoan Mộc Nịnh Nhi ngất đi.
Bên này, Đoan Mộc Tĩnh phi thân đánh về phía Đoan Mộc Nịnh Nhi, muốn
ngăn cản nó, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, mắt thấy sắp ngã xuống đất. Đột nhiên, có người xuất hiện ở trước mặt của bé, vững vàng đỡ được bé.
Bé chưa hết hoảng hồn, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt giảo hoạt lấp lánh, nước mắt giấu ở trong hốc mắt của bé lại bắt đầu lã chã rơi xuống đất.
“Tiểu Mặc ca ca. . . . . .”
Tất cả ủy khuất cùng sợ hãi trong lòng Đoan Mộc Tĩnh, nhất thời giống như thủy triều đổ xuống mà ra.
TM: ôi ta sung sướng quá, hạnh phúc quá đi mất*tung tăng* Cứ tưởng tượng đôi thanh mai trúc mã này ở bên nhau là ta không kìm nén được
hạnh phúc.