“ Ngươi tại sao lại muốn giúp ta? Ta tuyệt đối không tin tưởng ngươi
cam tâm tình nguyện đi cứu nữ nhi của kẻ thù.” Hách Liên Tử Phong ánh
mắt lạnh như băng nhìn hắn, trong giọng nói bao hàm nồng đậm không tín
nhiệm.
Nam Cung Dực cũng không thèm để ý đến hắn, cười nhạt, trả lời: “
Ngươi nói không sai, ta làm chuyện này thật có mục đích của ta.” Vừa nói hắn từ trên người lấy ra một cái quyển trục.
Trên quyển trục điêu khắc văn tự cùng đồ án cổ xưa, đó là quyển trục
còn sót lại ở vạn năm trước, chỉ có số ít mấy vị Quyển trục sư mới có
thể chế tạo ra quyển trục tinh sảo cùng công dùng kỳ lạ như thế, hiện
nay kỹ thuật như vậy đã sớm thất truyền, có thể nghĩ được, hắn có thể có một bảo vật như vậy, đích thị là mất một phen thời gian a.
Nam Cung Dực nói: “ Đây là một phần
quyển trục khế huyết, chỉ cần ngươi ở phía trên viết lên ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không giết Nam Cung Dực ta, nếu không làm đúng lời thề vạn kiếp bất phục, ta liền giúp ngươi phá giải kết giới của Tử Yêu đại nhân bố
trí, như thế nào?”
Hách Liên Tử Phong nhìn một chút quyển trục trong tay của hắn, lạnh
giọng nở nụ cười: “ Ngươi cho là ta ngu xuẩn như thế, chính thức hạ loại khế ước này? Ngươi thật đúng là yêu mạng chó của ngươi a! Làm sao? Hiện tại bắt đầu sợ rồi sao, biết cái mạng nhỏ của mình tùy thời khó giữ
được? Ta cho ngươi biết, ta sớm muộn gì cũng lấy cái mạng chó của ngươi, ngươi đừng mơ tưởng ở Bắc Thần gia tộc ta tiếp tục gây sóng gió.”
Nam Cung Dực cũng không có buồn bực, từ từ thu hồi quyển trục, nói: “ Ta không nóng nảy, dù sao đứa bé này chết hay sống cùng ta cũng không
có quan hệ. Hơn nữa, ngươi bây giờ cũng không có biện pháp giết ta, nếu
không, ngươi đã sớm làm như vậy, không phải sao? Chúng ta chờ coi, ngươi sớm muộn gì sẽ tìm đến ta.” Nói xong, hắn đắc ý cao giọng cười to,
nghênh ngang rời đi.
Hách Liên Tử Phong nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, trong lòng tức
giận lan tràn. Một người không biết cái gì là tiểu nhân cư nhiên ở trước mặt hắn ngông cuồng như thế, thật không biết hắn ta có mấy viên can
đảm, bất quá, hắn ta nói không sai, hắn bây giờ không dám tùy ý động thủ giết hắn ta. Bởi vì lão tổ tông từng nói qua với hắn, không cho phép
hắn tùy tiện giết chết Nam Cung Dực. Ý nghĩ của lão tổ tông, dù ai cũng
không có nào hiểu rõ được, nếu như hắn tùy tiện giết Nam Cung Dực, lão
tổ tông thế nào cũng giáng tội hắn, như vậy đến lúc đó, hắn muốn đấu
thắng để cứu Tiểu Nguyệt Nha, thì khó càng thêm khó.
“ Người này trên người tựa hồ tu luyện một loại công phu rất kỳ lạ,
hơi thở của hắn cùng Bắc Thần càng lúc càng giống nhau. Có lẽ hắn nói là sự thật, thật sự hắn có phương pháp xử lí phá giải kết giới này.” Vân
Huyên đột nhiên mở miệng nói.
Hách Liên Tử Phong nhìn nàng một cái, lâm vào trong trầm tư.
“ Bắc Thần tới! Ngươi hay là mau sớm trốn đi đi.” Vân Huyên nhạy cảm cảm thấy hơi thở của Tử Yêu, nhắc nhở Hách Liên Tử Phong.
Hách Liên Tử Phong quay đầu, hướng về phía cửa mật thất nhìn một cái, nhìn lại Vân Huyên, thanh âm lãnh khốc nói: “ Ngươi nghĩ biện pháp làm
cho hắn thả ngươi rời đi kết giới, như vậy, ta liền có biện pháp cứu
ngươi đi ra.” Nói xong, hắn bước thật nhanh, rời đi mật thất.
Không bao lâu, Tử Yêu đi tới mật thất, môi của hắn khẽ nhếch lên, quỷ dị khó lường, nhìn phương hướng kết giới nói: “ Ở chỗ này đợi mấy ngày, cảm giác như thế nào?”
Vân Huyên thanh âm lạnh lùng nói: “ Bắc Thần, hiện tại ta ký túc ở
trên người một hài tử, căn bản không làm được gì. Ngươi cẩn thận như
vậy, chẳng lẽ là kiêng kỵ thực lực của ta, ngươi sợ ta có thể trốn thoát đi Bắc Thần gia tộc sao?”
“ Ngươi không cần dùng phép khích tướng đối với ta, bọn ta chờ nhiều
năm như vậy, rốt cuộc đem ngươi bắt vào trong tay của ta, ta bây giờ
đang lo lắng, đến tột cùng là nên đem hồn phách của ngươi luyện hóa, hay là giữ ngươi lại để dùng vào cách khác?” Tử Yêu nói.
“ Bắc Thần, ta năm đó đem ngươi trấn áp, trong lòng ngươi đối với ta
rất là hận, ta hoàn toàn có thể lý giải được. Chỉ là, ta hi vọng ngươi
trước khi ngươi giết ta, có thể để cho ta hoàn thành tâm nguyện của ta,
chờ khi hoàn thành xong tâm nguyện, ngươi muốn chém muốn giết róc thịt
tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
Tử Yêu cúi đầu nở nụ cười, nụ cười có mấy phần mờ ảo cùng quỷ dị: “
Tâm nguyện của ngươi chính là nhìn thấy Đinh Tiêu Dao? Người khác đều
nói ta si mê quyền lợi, quá mức cố chập, ngươi không phải cũng như vậy
sao? Chính là một Đinh Tiêu Dao thật sự đáng giá để ngươi cố hết thảy
truy tầm sao?”
Vân Huyên nói: “ Không sai, hắn đáng giá! Ngươi không có chân chính
yêu một người, làm sao biết được cảm giác nóng ruột nóng gan, tê tâm
liệt phế là như thế nào?”
Tử Yêu thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, đáy mắt hiện lên vẻ u quang kỳ dị, chợt lóe lên, rất nhanh lại bị hắn áp chế đi xuống.
“ Trừ Đinh Tiêu Dao, chẳng lẽ trên thế gian này không có bất luận kẻ nào có thể vào được mắt của ngươi?”
Vân Huyên không chút nghĩ ngợi nói: “ Đúng vậy, trừ hắn ra, không có
người nào có thể làm cho tâm ta đang yên lặng đột nhiên tái khởi gợn
sóng.”
Tử Yêu ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, thật sâu ngó chừng cái thân ảnh nữ hài đồng ở bên trong kết giới, cũng không biết nhìn chằm chằm
bao lâu, hắn cười vang lên, trong tiếng cười nhiều mấy phần quyết liệt
cùng mấy phần cảm xúc không biết tên: “ Như thế, ta cũng vậy cũng không
băn khoăn nữa, ba ngày sau, ta sẽ cùng Các chủ Tiêu Dao các của Long gia đại chiến một trận. Vì có thể đảm bảo tỷ võ chiến thắng, ta quyết định ở trước lúc tỷ võ đem hồn phách của ngươi luyện hóa, để tràn đầy thực lực của ta, từ nay về sau, cả Long Tường đại lục này, duy ngã độc tôn! Ha
ha ha ……… Ngươi cũng không cần cảm thấy ủy khuất! Nhân quả tuần hoàn,
ngươi năm đó trấn áp ta, bây giờ là thời điểm người hoàn trả lại…….”
Tử Yêu cuối cùng thật sâu nhìn chăm chú kết giới, ánh mắt khẽ ba
động, sâu không lường được: “Ngày xưa, Vân Huyên oai phong một cỏi không nghĩ tới lại thua ở trong tay một Đinh Tiêu Dao, ngươi bây giờ đã không có tư cách làm đối thủ của Bổn tọa, ngươi còn lại chỉ có thể trở thành
tế phẩm mà thôi.” Hắn lãnh khốc cười một tiếng, mang theo vài phần hàm
súc khó có thể bắt được, cất bước rời khỏi mật thất.
Vân Huyên tâm tình kích động thật sâu, nàng chưa từng nghĩ tới mình
sẽ bị sỉ nhục như ngày hôm nay, chẳng lẽ nàng thật sai lầm rồi? Nàng chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, mà không phải là vì sự sinh tồn của
Vân tộc, gánh nặng cả gia tộc, nàng gánh vác không nổi.
Hơn nữa, trải qua một ít lần biến đổi gia tộc lớn này, lòng của nàng
đã hoàn toàn nguội lạnh, nàng còn có cái lý do gì đi bảo vệ cái gia tộc
đã từng bỏ rơi nàng đây?
Song, đối mặt với lời chế ngạo của Bắc Thần, đáy lòng nàng lại dấy
lên không cam lòng. Nàng không thể ngồi đây chờ chết được, nàng phải
nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để tự cứu mình mới được.
Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Tiểu Phượng Hoàng đang bay ở giữa không
trung nói: “ Vạn Hoàng Chi Hoàng, ta cần mượn thân thể của ngươi để phá
vỡ phong ấn kết giới, ngươi có nguyện ý để cho ta ký túc trên người của
ngươi hay không?”
Nàng ở trong thân thể của Tiểu Nguyệt Nha ký túc nhiều ngày, nguyên
khí khôi phục không ít, hơn nữa, Vạn Hoàng Chi Hoàng cùng Tiểu Nguyệt
Nha có một số phần tương tự chính là hơi thở cùng thuộc tính, là một vật dẫn đặc thù, nàng nếu như là có thể nhập vào thân thể của Tiểu Phượng
Hoàng, nàng có thể hành động tự nhiên.
Tiểu Phượng Hoàng nhìn thân thể tiểu chủ nhân, suy nghĩ một chút nói: “ Vậy Tiểu Nguyệt Nha thì sao? Có phải là bé có thể khôi phục tự do hay không?” Nó rất lo lắng an nguy của Tiểu chủ nhân mình.
Vân Huyên gật gật đầu nói: “ Không sai, đợi ta rời khỏi thân thể của bé, bé có thể khôi phục tự do.”
“ Tốt lắm, ngươi hãy lấy thân thể của ta đi.” Tiểu Phượng Hoàng không chút nghĩ ngợi, một tiếng đáp ứng nàng. (TM: Tiểu phượng hoàng ta yêu ngươi, trc đây nghĩ ngươi vô dụng là ta sai. Lại đây ôm một cái nào)
Hách Liên Tử Phong cũng không có đi xa, hắn núp ở một góc âm u phía
ngoài mật thật, giám thị hành tung của lão tổ tông. Đợi sau kho lão tổ
tông rời đi mật thất, hắn liền dđi vòng trở lại.
Mở ra cửa mật thất, một đạo ánh sáng chói mắt liền xuất hiện vào trong mắt của hắn.
Xảy ra chuyện gì vậy? Hắn nhìn chăm chú, lại thấy trong kết giới màu
tím một đạo ánh sáng máu trắng lấy Tiểu Nguyệt Nha làm trung tâm, hướng
về bốn phía chiết xạ.
“ Ngươi đang làm gì ở đây?” Hách Liên Tử Phong vội hỏi.
“ Ngươi không phải nói ta hèn hạ đi chiếm cứ thân thể của một tiểu
hài tử sao? Ta hiện tại chuẩn bị rời đi thân thể đứa bé này, ký túc bên
trong thân thể của Vạn Hoàng Chi Hoàng. Ngươi nếu đã đến đây, liền giúp
ta làm hộ pháp, không thể để cho ngoại nhân tiếp cận vào mật thất này,
nếu không một khi xuất hiện cái sơ xuất gì, ta không dám bảo đảm có thể
hay không đối với Tiểu Nguyệt Nha tạo thành cái thương tổn gì.”
Hách Liên Tử Phong trên mặt vẻ giận dữ càng thêm rõ ràng, hắn cười
lạnh nói: “ Ngươi tốt nhất nhất cử thành công, nếu như tổn thương đến
Tiểu Nguyệt Nha, đứng nói là người khác, ta cũng vậy sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hắn đóng lại cửa vào mật thất, canh giữ ở bên ngoài.
Nghe động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, tim của hắn cũng càng lúc càng xoắn lại, cái gì mà thủ lĩnh vạn năm, cái gì từng là kiêu ngạo của Vân tộc, nói cho cùng chính là vì tư lợi chỉ lo lắng đến bản thân mình
là tiểu nhân hèn hạ. Những thứ truyền thuyết kia quả nhiên là không thể
tin, có ít nhân vật sở sĩ được người đời kính ngưỡng (kính trọng ngưỡng mộ) cao cao tại thượng, cùng nhân phẩm của nàng không liên quan, chỉ có chẳng qua là thực lực siêu nhiên nhất đẳng mà thôi.
Nếu như so sánh, hắn cảm thấy Khê Nhi so sánh với Vân Huyên còn quang minh chánh đại hơn nhiều, ít nhất nàng sống thẳng thắn vô tư, sống ngay thẳng lỗi lạc, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa, tuyệt sẽ không vì
mạng sống của mình, đi tổn thương một hài tử.
Nghĩ đến Vân Khê, ánh mắt của hắn từ từ nhu hòa đi xuống, hắn đã đáp
ừng Khê Nhi, nhất định phải bảo vệ tốt con gái của nàng. Bất kể là vì
tuân thủ hứa hẹn, hay là vì hắn và Tiểu Nguyệt Nha ở giữa có một tia
duyên phận, hắn đều phải hết sức bảo vệ tốt cho Tiểu Nguyệt Nha.
“ Nam Cung Dực……….” Không hiểu, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra cái
tên Nam Cung Dực, hắn ta chẳng lẽ có biện pháp có thể phá giải kết giới
sao? Nếu như chỉ cần ký xuống một phần khế huyết thư, bảo đảm hắn sẽ
không hạ thủ đối với Nam Cung Dực, hắn ta sẽ giúp hắn phá giải kết
giới…… Chẳng qua là đơn giản như vậy sao?
Người bại hoại giống Nam Cung Dực như vậy, cho dù hắn không động thủ
cũng sẽ có rất nhiều người muốn giết hắn, hắn ký hạ khế huyết thư chắc
không gây trở ngại gì đâu? Hiện tại có thể cứu được Tiểu Nguyệt Nha, với hắn mà nói đó mới là chuyện quan trọng nhất.
Cũng không biết là tâm linh tương thông hay là Nam Cung Dực biết
trước, đang ở thời điểm hắn mới vừa quyết định muốn ký hạ khế huyết thư, Nam Cung Dực lại xuất hiện.
“ Ta mới vừa rồi thấy Tử Yêu đại nhân hướng mật thất đi tới, lúc đi
mang theo tức giận. Ta đoán hơn phân nửa là hắn bị người từ bên trong
chọc giận, như thế nào? Ngươi nghĩ thông suốt chưa, có muốn hợp tác với
ta hay không? Tiếp tục như vậy đi xuống, sự tình đến tột cùng phát triển như thế nào, không người nào có thể tiên đoán trước được.”
Hách Liên Tử Phong quanh thân lạnh lẽo chợt dâng lên, hắn đột nhiên
xuất thủ đánh úp về phía cổ của Nam Cung Dực, gan bàn tay ghìm chặc cổ
của hắn, lên tiếng nói: “ Ngươi tốt nhất không nên lừa gạt ta, nếu không coi như là đồng quy vu tận, ta cũng vậy sẽ giết chết ngươi!”
Mặt Nam Cung Dực bởi vì khí huyết tắc nghẽn, trướng đến đỏ bừng,
nhưng thần sắc của hắn vẫn như cũ thoải mái tự nhiên, nhẹ nhàng cười
nói: “ Ngươi yên tâm, chí hướng của ta không có đặt ở nơi này, chính là
một Bắc Thần gia tộc, ta còn không có đem nó đặt ở trong mắt của ta, cho nên, ta không có cần thiết lấy tánh mạng chính mình ra đùa giỡn.”
Lúc này, thanh âm trong mật thất từ từ trở lại bình thường, bên tai truyền đến bí âm của Vân Huyên: “ Ngươi có thể tiến vào.”
Nàng có thành công không? Tiểu Nguyệt Nha một lần nữa đạt được tự do? Nghĩ đến chỗ này, Hách Liên Tử Phong khẩn cấp chạy vào mật thất.
Trong mật thất, kết giới màu tím vẫn phóng thích ra một lực lượng
quang mang, trong kết giới, nằm ở trên giường ngọc tiểu hài tử khẽ nháy
ánh mắt tinh khiết mà u mê của bé nhìn xung quanh.
Hách Liên Tử Phong nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha
lộ ra vẻ hoang mang cùng một tia sợ hãi, cảm giác này, hắn có thể nhận
thức được. Ban đầu thời điểm hắn bị lão tổ tông nhập vào thân thể, hắn
một chút tri giác cũng không có, chờ đến khi hắn có tri giác lại, phát
hiện thân thể của mình khác thường, hắn cũng là tâm tình mờ mịt mà sợ
hãi.
“ Tiểu Nguyệt Nha, đừng sợ! Thúc thúc ở chỗ này!”
Nghe được thanh âm của hắn, Tiểu Nguyệt Nha nghiêng thân hướng về
phía hắn nhìn lại, hai tròng mắt trong suốt lóe lên một chút ánh sáng.
“ Thúc thúc tóc trắng!” Bé vất vả từ trên giường ngọc bò dậy, hướng về phía bên ngoài kết giới quơ quơ bàn tay nhỏ.
“ Thúc thúc tóc trắng, Huyên Huyên hơi sợ!” Chỉ một thoáng, một đôi
ánh mắt xinh đẹp, lệ quang ba động, bé khóc ra thành tiếng, độ cao
giường ngọc khoảng bằng nửa thân người trưởng thành, bé không có cách
nào tự mình nhảy xuống giường được.
Tiểu Phượng Hoàng bay đi, dùng miệng ngậm cổ áo của bé, mang theo bé rơi xuống.
Tiểu Nguyệt Nha hai chân một khi chạm đất, liền vội vàng chạy, muốn
chay nhanh về phía Hách Liên Tử Phong. Thân ở trong một hoàn cảnh xa lạ
như vậy, bé đối với Hách Liên Tử Phong cảm giác ỷ lại càng thêm mãnh
liệt.
“ Thúc thúc tóc trắng!” Chân của bé bước vào vùng phụ cận kết giới,
đột nhiên ánh sáng màu tím tăng vọt, đem thân thể nho nhỏ của bé bắn
ngược trở lại.
“ Tiểu Nguyệt Nha!” Hách Liên Tử Phong vội vàng gọi, nhìn bé té ngã trên mặt đất, bỗng dưng đau lòng.
Tiểu Phượng Hoàng đêm tiểu chủ nhân của nó đở lên, lên tiếng nói: “
Tiểu Nguyệt Nha, ngươi không thể bước xa hơn nữa, ngươi trước hết thối
lui vào bên trong đi, chờ ta nghĩ biện pháp phá giải kết giới.”
Tiểu Nguyệt Nha ngửng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Phượng
Hoàng, bé nhận thấy được thanh âm của Tiểu Phượng Hoàng thay đổi. Tâm tư của bé rất nhạy cảm, nhìn chăm chú vào Tiểu Phượng Hoàng hồi lâu, đột
nhiên khóe mắt cụp xuống dưới, cái miệng nhỏ nhắn kêu một tiếng đô, bé
khóc lên: “ Tiểu Phượng Phượng, Tiểu Phượng Phượng của ta!”
Vân Huyên nhập vào thân thể của Tiểu Phượng Hoàng, cảm thấy lúng
túng, phảng phất như mình đoạt đi món đồ chơi của một hài tử, tội ác tày trời đến cỡ nào a.
“ Tiểu Nguyệt Nha, đừng khóc, thúc thúc tóc trắng rất nhanh sẽ cứu
con đi ra ngoài.” Hách Liên Tử Phong không có nhìn Nam Cung Dực, mà là
chăm chú nhìn vào phương hướng Tiểu Phượng Hoàng, nói: “ Ngươi bây giờ
nhập vào trên người của Tiểu Phượng Hoàng, có năng lực phá giải kết giới hay không?”
“ Ta thử một chút.” Vân Huyên thanh âm hơi có vẻ do dự.
Nam Cung Dực ôm ngực đứng ở một bên, xem kịch vui, thật giống như nhận định nàng không thể nào phá giải kết giới được.
Trong cơ thể Tiểu Phượng Hoàng kim sắc quang mang từ từ phóng đi ra
ngoài, hóa thành một đạo màu vàng, ở trên bầu trời vạch lên một đường
ánh sáng thẳng tắp, hướng về phía kết giới va vào nhau……..
Phanh!
Màu tím kết giới cùng một đoàn màu vàng đột nhiên va chạm vào nhau,
kết giới chẳng qua là khẽ lắc lư, rất nhanh khôi phục lại bình thường,
phóng thủ kiên cố, mà Tiểu Phượng Hoàng thì? Cả người bị bắn ngược trở
lại!
“ Tiểu Phượng Phượng!” Tiểu Nguyệt Nha đau lòng đem Tiểu Phượng Hoàng rơi xuống trên mặt đất kéo vào trong ngực, mặc dù bé biết Tiểu Phượng
Phượng không giống như trước, nhưng bé vẫn đau lòng cho bạn nhỏ của
mình.
Tiếng khóc mềm nhũn của Tiểu Nguyệt Nha, làm cho một tia do dự cuối
cùng trong lòng Hách Liên Tử Phong cũng bị bỏ đi. Hắn liếc về phía Nam
Cung Dực đứng ở cửa, nhìn nụ cười cùng vẻ mặt mười phần tự tin của hắn
ta, trong lòng hắn không khỏi bị đè nén, có lẽ đây chính là biện pháp
duy nhất đi.
“ Đem quyển trục khế huyết của ngươi lấy ra, ta đáp ứng điều kiện của ngươi!”
Nam Cung Dực nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra quyển trục khế huyết, giao đến trước mặt Hách Liên Tử Phong.
“ Dùng máu của ngươi viết lên trên đó, là được rồi. Khế huyết một khi được thành, chúng ta lẫn nhua đều bị trói buộc nởi khế huyết, cho nên
ngươi không cần phải lo lắng ta sẽ đổi ý, muốn phá giải kết giới trước
mắt, ta vẫn là hết sức tự tin a.”
Hách Liên Tử Phong nhìn chằm chằm hắn một cái, thần sắc bình tĩnh, hoàn thành khế huyết.
“ Ngươi tốt nhất nói được thì phải làm được, nếu không người khế
huyết trừng phạt chính là ngươi.” Hách Liên Tử Phong đem quyển trục thu
hồi, ném vào trong tay Nam Cung Dực.
Nam Cung Dực đem nó mở ra, xem một chút, lúc này mới vui lòng mà cười.
“ Trong quá trình phá giải kết giới, ta cần sự hỗ trợ của ngươi.”
Hách Liên Tử Phong cười lạnh một tiếng, lui hướng một bên.
Nam Cung Dực ngồi trên mặt đất, bắt đầu vận công, huyền khí màu đen
cùng màu tím xen lẫn nhau từ bên trong thân thể của hắn từ từ phóng
thích ra ngoài, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt hắn một nửa màu đen một nửa màu tím, hai loại màu sắc bất đồng quang ảnh luân phiên lẫn nhau,
rất là quỷ dị.
Hách Liên Tử Phong nhìn thấy một màn như vậy, âm thầm ngạc nhiên, Nam Cung Dực tiểu tử này rốt cuộc là tu luyện công phu gì thế, tà môn như
vậy? Không thể hoài nghi, hắn đã nhận ra khí tức trên người Nam Cung Dực trở nên rất mạnh mẽ, đã sớm không phải tronng ấn tượng của hắn một
chưởng là có thể giết chết đối phương.
Nam Cung Dực qua nhiên là có chuẩn bị mà đến, người này nếu như không trừ đi, tất lưu hậu loạn ( lưu lại chắc chắn sẽ có tai họa về sao).
Hách Liên Tử Phong trong lòng vừa mới động sát cơ, hắn lập tức cảm giác được cả người máu đảo lưu (chảy ngược), hắn không thể tin được lấy ta đặt lên ngực của mình, nơi đó đau đớn như đang lấy mạng mình, chẳng lẽ khế huyết nhanh như vậy liền sinh ra tác
dụng sao?
Nam Cung Dực vừa vận chuyển công lực, vừa lãnh khốc cười nói: “ Khế
huyết đã tạo thành, một khi ngươi động sát cơ, khế huyết sẽ linh nghiệm. Ta khuyên ngươi vẫn là hảo hảo hợp tác một chút, không nên vọng động
sát cơ. Như thế này, kết giới một khi bị phá giải, Tử Yêu đại nhân sẽ
lập tức phát hiện ra, chúng ta phải nắm chặc thời gian trong một thời
gian ngắn phải đem kết giới phá giải, hơn nữa chạy khỏi nơi này. Nếu
không, một khi bị Tử Yêu đại nhân phát hiện, ta và ngươi hai người đều
chịu không được.”
Hách Liên Tử Phong ở phía sau lạnh lùng nhìn hắn, không phải không
thừa nhận, Nam Cung Dực người này đích xác là một nhân tài, hắn có dũng
khí có sự quyết đoán, hơn nữa tâm tư lại kín đáo, chỉ tiếc hắn không
cùng một chiến tuyến.
Lực lượng màu đen – tím, ở trong người Nam Cung Dực, từ từ bành
trướng lên, ngưng tụ thành một khối cầu hình tròn. Trong miệng hắn mặc
niệm khấu quyết, khối cầu hình tròn kia từ từ biến ảo thành một thanh
lưỡi dao dài nhọn, lưỡi dao dài nhọn gần như muốn đụng vào đỉnh mật
thất.
Hắn toàn thân dựng lên, lưỡi dao dài vô hình mang theo màu sắc đen – tím quang mang, liền chống đỡ ở bên ngoài kết giới màu tím.
Nam Cung Dực vào thời khắc này lên tiếng, nói: “ Chính là hiện tại rồi, mau giúp ta một tay!”
Hách Liên Tử Phong nhìn ra được manh mồi, biết hắn ta muốn làm cái
gì. Hắn bước nhanh đi tới phía sau Nam Cung Dực, đánh ra một chưởng, đem huyền khí bản thân mình đánh vào trong cơ thể hắn ta.
“ Đây là Hắc Ám bí thuật của Bắc Thần gia tộc, ngươi như thế nào học
trộm được?” Vân Huyên kinh ngạc nói, mà giờ khắc này không phải là thời
điểm để tìm tòi nghiên cứu.
Nhìn thấy lưỡi dao dài đánh xuống, kết giới màu tím bị chém một chút, phía trên kết giới xuất hiện những khe nứt ti ti, nó biết, kết giới rất nhanh sẽ bị phá giải. Nó từ trong ngực của Tiểu Nguyệt Nha chui ra, cúi đầu ngậm cổ áo của Tiểu Nguyệt Nha, tùy thời chuẩn bị xông phá kết giới thoát đi mật thất.
Lưỡi dao dài màu đen – tím cùng kết giới trong lúc kịch liệt giao chiến, cả gian phòng bên trong cuồng phong gào thét.
“ Còn kém một chút nữa! Mau!” Nam Cung Dực thú giục nói.
Hách Liên Tử Phong liền không tiếp tục giữ lại, đem hết toàn lực, đem huyền khí toàn bộ đánh vào thân thể của hắn.
Lưỡi dao nhận ánh sáng màu đen – tím, trong nháy mắt tăng vọt, thế như chẻ tre, đem kết giới bổ ra một đường vết rách.
Vân Huyên nhìn đúng cơ hội, ngậm Tiểu Nguyệt Nha, từ miệng khe nứt màu tím tung bay ra ngoài.
Màu đen – tím của lưỡi dao dài rất nhanh biến mất, Nam Cung Dực cùng
Hách Liên Tử Phong hai người nhất tề thở hào hển, liếc mắt nhìn nhau,
trong lòng đồng thời hiện lên một cái ý niệm trong đầu.
“ Đi! Nếu không đi chỉ sợ không kịp nữa. Mau! Đi theo ta!” Nam Cung Dực dẫn đầu dẫn đường.
Hách Liên Tử Phong đem Tiểu Nguyệt Nha ôm vào trong ngực, bám chặt theo. Tiểu Phượng Hoàng không ngừng bay, đuổi theo hai người.
Tử Yêu từ sau khi rời khởi mật thất, trong lòng rầu rĩ, tâm tình rất
không thoải mái. Hắn lúc ban đầu tìm kiếm hồn phách của Vân Huyên, mục
đích đúng là vì báo thù, song sau khi cùng nàng đại chiến một cuộc, hắn
đột nhiên cảm giác được chinh phục nàng, so sánh với giết nàng báo thù
là một ý rất tốt, cho nên hắn mới nhốt nàng, muốn tiêu diệt ngạo khí của nàng, làm cho nàng từ từ thuần phục…… Trải qua nhiều ngày như vậy, hắn
vốn tưởng rằng phương pháp của mình có hiệu quả, ai ngờ tính cách của
nàng bướng bỉnh như thế, nhất định nhận thức đúng một cái mục tiêu,
không chịu quay đầu lại.
“ Đinh Tiêu Dao……. Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?” Tử Yêu trong miệng mặc niệm, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ngữ điệu tăng lên: “
Quản ngươi là người như thế nào. Phàm là người Bổn tọa xem không thuận
mắt, một mực giết không tha!”
Năm ngón tay của hắn nắm chặc lại, hiện lên quả đấm, trong lúc bất
chợt, ngón trỏ không bị khống chế nhảy lên, ánh mắt hắn hẹp dài đột
nhiên căng lớn, thị huyết cười lạnh liền từ trong miệng hắn truyền đi ra ngoài: “ Lại có người có thể phá giải kết giới của Bổn tọa? Được lắm,
Bổn tọa cũng muốn xem một chút, hắn rốt cuộc là người nào?”
Một trận cuồng phong gào thét dựng lên, áo bào màu tím tung bay trên không trung, như một cây hoa lan tử la (convert: violet) xin đẹp, thời gian trong một cái nháy mắt, bóng dáng Tử Yêu liền biến mất ngay tại chỗ.
—
Chương V77 Thúc thúc tóc trắng, mời ăn quả quả!
Đi theo Nam Cung Dực một đường chạy trốn, phía trước đã đến chỗ thủ
vệ phòng tuyến quan trọng nhất. Hách Liên Tử Phong trong lòng sinh ra
nghi ngờ, Nam Cung Dực người này, tâm tư bí hiểm, không thể tin tưởng.
Hắn hiện tại đưa bọn họ đi đến phương hướng này, sẽ không phải là có quỷ đi.
Nhận thấy được cước bộ thả chậm của Hách Liên Tử Phong, Nam Cung Dực
từ phía trước quay đầu lại: “ Yên tâm, bọn họ là người của ta, sẽ không
bán đứng chúng ta.”
Vì để chứng minh lời của hắn là thật, Nam Cung Dực một mình đi tới, rất nhanh, một đội thủ vệ bị kinh động.
“ Người nào?”
“ Là ta!” Nam Cung Dực thong dong ứng đối.
“ Nguyên lai là Dực công tử, hiện tại bắt đầu giờ giới nghiêm của
toàn bộ gia tộc, Dực công tử đây là muốn đi đâu a?” Thủ về cầm đầu hỏi.
“ Những việc này các ngươi đừng hỏi, các ngươi trước cứ đi những địa
phương khác để tuần tra, không nên ở lại đây nữa.” Nam Cung Dực nói.
Mấy vị thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, không có do dự quá nhiều, cùng hô lên: “ Dạ, Dực công tử!”
Nói xong mấy người đó nhất tề xoay người, hướng nơi khác tuần tra.
“ Hách Liên huynh, ngươi có thể đi ra.”
Hách Liên Tử Phong đem hết thảy thu vào đáy mắt, trong lòng sầu lo
càng lúc càng lớn, thủ vệ Bắc Thần gia tộc lại cũng trở thành người của
hắn, thế lực của hắn phát triển rốt cuộc có bao nhiêu khổng lồ, rốt cuộc còn có cái gì là hắn không thể làm được? Thật kinh ngạc năng lực của
Nam Cung Dực, Hách Liên Tử Phong ôm Tiểu Nguyệt Nha từ trong bóng tối đi ra.
” Ngươi thật là không đơn giản a! Cả Bắc Thần gia tộc rốt cuộc có bao nhiêu người đã quy hàng ngươi, nghe theo hiệu lệnh của ngươi?” Hách
Liên Tử Phong lãnh khốc hỏi.
Nam Cung Dực cúi đầu cười một tiếng: “ Hách Liên huynh đang sợ cái
gì, chẳng lẽ sợ ta ở Bắc Thần gia tộc từ một cái khách đổi thành chủ,
chiếm cứ gia nghiệp Bắc Thần gia tộc các ngươi sao?”
Hách Liên Tử Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, người này tâm cơ thâm trầm, làm cho hắn khó mà suy nghĩ.
“ Chúng ta đi nhanh đi, nói không chừng Tử Yêu đại nhân đã nhận ra
được kết giới bị phá giải, đang tìm kiếm chúng ta đó.” Nam Cung Dực lời
vừa dứt, phương hướng mật thất quả nhiên truyền đến tiếng rống giận gầm thét.
Rất nhanh, khắp mọi nơi thủ vệ bắt đầu động.
Nam Cung Dực cùng Hách Liên Tử Phong hai người liếc mắt nhìn nhau,
không do dự nữa, cùng nhau hướng về phía cửa ra Bắc Thần gia tộc chạy
đi.
Liên tục thuận lợi tránh thoát mấy đám thủ vệ, bọn họ rất nhanh nhích tới gần đại môn, Hách Liên Tử Phong đột nhiên ngừng lại.
Lấy trí khôn của lão tổ tông, hắn nhất định sẽ nghĩ đến đi ra ngoài
cửa chặn bọn họ lại, trước mắt ở lại trong phủ ngược lại là an toàn
nhất. Thấy Nam Cung Dực đang hướng về phía cửa phủ chạy đi, môi hắn gợi
lên ý cười lạnh lùng, có lẽ, đây là cơ hội tốt nhất mượn tay lão tổ
tông, trừ đi Nam Cung Dực.
Nam Cung Dực, đây chính là ngươi tự tìm!
Hắn ôm Tiểu Nguyệt Nha, xoay người hướng phương hướng ngược lại chạy đi.
Đi theo ở phía sau hắn Tiểu Phượng Hoàng còn đang chần chờ, nàng
thật vất vả đợi đến có thể có cơ hội rời đi kết giới, chẳng lẽ cứ như
vậy nửa đường bỏ qua sao? Không được, nàng không thể lại tiếp tục chờ
đợi nữa, nàng thừa dịp cơ hội này đi Vân tộc đi gặp Tiêu Dao.
Nghĩ tới, nàng đột nhiên phóng cao lên, hướng đại môn bay đi.
“ Mau trở lại!” Hách Liên Tử Phong thanh âm gầm nhẹ, lại không thể
ngăn cản được nàng rồi. Cách đó không xa, hắn đã cảm thấy có một cổ
huyền khí màu tím lượn vòng mà lên.
Tiểu Phượng Hoàng mục tiêu rõ ràng như thế, muốn không bị người khác phát hiện cũng không thể a. Hắn không nhịn được khẽ nguyền rủa: “ Thật
là ngu ngốc!”
Hắn không cách nào tưởng tượng được cái người lỗ mãng vọng động
trước mắt như thế, lại từng là nữ tử truyền kì oai phong một cõi được
coi là kiêu ngạo của cả Vân tộc, chẳng lẽ là bởi vì năm tháng ma luyện, khiến cho nàng trở nên chậm chạp như vậy? Hay là nàng đã bị tình yêu
làm cho mê mang đầu óc, không còn cơ trí cùng quyết đoán như trước nữa?
Hắn chẳng cần quan tâm đến an nguy của nàng nữa, Hách Liên Tử Phong
vội vàng ôm hài tử trong ngực hướng về phương hướng khác chạy đi.
Có Tiểu Phượng Hoàng hấp dẫn lực chú ý của các cao thủ trong phủ
cùng với Tử Yêu, Hách Liên Tử Phong rất nhanh liền biến mất ở cuối hành
lang.
Kèm theo một trận cuồng phong gào thét, Tử Yêu rất nhanh xuất hiện ở
trên bầu trời, bàn tay to của hắn mở ra, trong nháy mắt ngăn trở quỹ
đạo bay của Tiểu Phượng Hoàng.
“ Vật nhỏ, ngươi muồn chạy trốn đến đâu a?”
Vân Huyên cố gắng giãy dụa, không để cho mình rơi vào trong tay của
Tử Yêu, tránh thoát một lúc lâu, thân thể vẫn bị cường thế hút vào
trong lòng bàn tay của Tử Yêu.
“ Vật nhỏ, thực lực của ngươi tăng lên không ít a. Nói mau, tiểu chủ
nhân của ngươi chạy đi nơi nào? Là ai cứu các ngươi ra?” Lòng bàn tay
của Tử Yêu khẽ dùng sức, cả người Tiểu Phượng Hoàng run rẩy dâng lên,
không nói một lời nào.
Bây giờ, nàng không thể nói chuyện, một khi nàng nói chuyện sẽ bại lộ thân phận của nàng ra.
Nếu như ở trong mắt Tử Yêu nàng chỉ là một Tiểu Phượng Hoàng tầm
thường, có lẽ hắn sẽ đối với nàng không quá mức cảnh giác. Nhưng, nếu
như hắn biết hồn phách của nàng nhập vào trong thân thể của Tiểu Phượng Hoàng, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được a.
“ Quật cường như thế, chính là không muốn nói đúng không? Ngươi sớm
muộn gì cũng ăn vào đau khổ.” Tử Yêu tay không nhịn được nắm chặt, làm
cho Tiểu Phượng Hoàng gần như hít thở không thông, nhưng nàng vẫn là cố
gắng làm cho chính mình ẩn nhẫn, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Tử Yêu thanh âm lạnh như băng cười, trong tay đột nhiên nhiều ra một
cái lồng tre màu vàng, tiện tay đem Tiểu Phượng Hoàng ném đi, ném vào
trong lồng tre.
“ Ngươi một ngày không nói lời nào, liền một ngày đừng mơ tưởng từ
trong lồng tre chạy đi.” Cửa lồng tre bị hắn sử dụng kết giới đặc thù
phong ấn lại.
Tiểu Phượng Hoàng bị nhốt trong lòng tre, một ngụm lớn thở hào hển,
đáy mắt lộ ra tức giận, chẳng lẽ nàng thật sự khó thoát khỏi cái chết,
nhất định phải táng thân trong tay Bắc Thần sao?
Tử Yêu cũng không để ý đến nàng, ánh mắt uy nghiêm hướng tới phía
đại môn. Nơi đó, Nam Cung Dực đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra
hoang mang.
“ Nam Cung Dực, ngươi dám phản bội Bổn tọa?” Thanh âm lạnh lẽo kia làm cho Nam Cung Dực hung hăng đánh cái giật mình.
Nam Cung Dực biện luận nói: “ Tử Yêu đại nhân, ngài hiểu lầm, ta là
vì qua hai ngày nữa trong phủ bắt đầu thịnh hội cho nên trước đi thu
mua những đồ dùng cần thiết, mới vừa nghe những người khác nói người
trong mật thất vị cướp đi, lúc này mới dừng lại xem như thế nào.” Hắn
rất nhanh bình tĩnh lại, thong dong trả lời.
“ Thật là không liên quan đến ngươi?” Tử Yêu rõ ràng mang theo giọng nói không chút tín nhiệm.
“ Tử Yêu đại nhân minh giám, lấy thực lực của tiểu nhân làm sao có
thể phá giải kết giới của ngài a? Hơn nữa, đứa bé kia chính là nữ nhi
của kẻ thù của tại hạ, ta làm sao có thể đi cứu nữ nhi của kẻ thù chứ?
Cái này nếu đổi lại là Tử Yêu đại nhân ngài, ngài có thể đi yêu kẻ thù
của chính mình không?” Nam Cung Dực đánh cái chủ ý khác, muốn vì mình
giải vây tội danh.
Ai ngờ, cuối cùng mộ câu nói này thế nhưng lại chạm vào thần kinh tuyến (giống như là điểm yếu a =))) của Tử Yêu, thần sắc Tử Yêu chợt biến đổi, hướng hắn lên án mạnh mẽ,
nói: “ Đương nhiên là không thể nào! Bổn tọa làm sao có thể yêu kẻ thù
của chính mình?”
Nam Cung Dực hơi ngẩn ra, không nghĩ tời mình nói một câu tùy ý như
vậy lại làm cho hắn kích động như thế. Hắn không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ, Tử Yêu đại nhân sẽ không phải thật tâm muốn đối phó Vân Huyên đi?
Hắn giả vờ cung kính gật đầu, trong tròng mắt, lóe lên một tia cười nhạo được che dấu cẩn thận.
Tử Yêu a Tử Yêu, cho dù ngươi không ai bì được thế nào, kiêu căng
ương ngạnh thế nào, cũng thủy chung là người phàm, chạy không khỏi thất tình lục dục ( Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục
dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những người ham muốn và trạng thái tình cảm
của con người.).
Người một khi có thất tình lục dục liền không có khả năng làm được
chuyện vô địch thiên hạ rồi, đột nhiên trong lúc đó, Tử Yêu trong lòng
của hắn địa vị liền giảm ba cấp.
Tử Yêu nhíu mày suy tư chốc lát, chỉ vào Nam Cung Dực nói: “ Bất kể
ngươi có tham dự chuyện này hay không, Bổn tọa hiện tại phân phó ngươi
mau sớm tra rõ ràng chân tướng chuyện này, đi đem đứa bé kia bắt trở lại cho Bổn tọa. Nếu không, đối với một người vô dụng như ngươi, cũng không còn có bất kỳ chỗ dùng nào rồi, tự giải quyết cho tốt đi.”
Nam Cung Dực đáy lòng hơi kinh hãi, đây là muốn ép hắn đưa vào tuyệt
lộ đi? Một khi hắn không có cách nào tìm đứa bé kia về, Tử Yêu liền định đối với mình hạ thủ?
Tốt, dù sao hắn đã phá kết giới, hoàn thành ước định khế huyết. Giờ
phút này, lại đem Hách Liên Tử Phong cùng đứa bé kia cùng nhau bắt lại,
cũng là không liên quan đến chuyện của hắn đi.
Hách Liên Tử Phong, xin lỗi, ta cũng là thân bất do kỷ. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, cùng mấy tên cao thủ ở bên cạnh, đuổi theo hắn bắt đầu ở trong phủ tìm kiếm.
Hách Liên Tử Phong đột nhiên trong lúc đó biến mất không rõ tung
tích, làm hắn rất căm tức, Hách Liên Tử Phong rõ ràng là không tín nhiệm đối với hắn, cho nên mới phải sinh lòng ngờ vực vô căn cứ, tạm thời
thay đổi chủ ý.
Bất quá đây không tính cái gì, vì mạng sống, chỉ có tin tưởng chính
mình mới là đáng tin cậy nhất. Hắn không trách Hách Liên Tử Phong, nếu
như đổi lại là hắn, hắn có lẽ cũng sẽ làm như vậy.
Lúc này, Hách Liên Tử Phong mang theo Tiểu Nguyệt Nha chạy trốn tới một chỗ thương khố ( kho hàng, nhà kho) chứa đựng bảo vật ở trong phủ. Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn
nhất, thay vì liều mạng hướng về phía bên ngoài phủ chạy đi, chẳng bằng
an tâm sống ở trong phủ, sau đó tùy thời mà động.
Trong thương khố dự trữ đồ, chính là các loại rượu ngon chuẩn bị cho
thịnh hội lần này, còn chuẩn bị một chút vật phẩm, trong đó số lượng
nhiều nhất, chính là một thanh trường kiếm chuôi kiếm được mài sáng
loáng…….. Thịnh yến chứa nhiều trường kiếm như vậy, thâm ý này, đã rất
rõ ràng rồi, đay tuyệt đối phải là một cuộc Hồng Môn Yến!
Hách Liên Tử Phong từ từ thu hồi đáy lòng lạnh lẽo, ánh mắt ôn nhu
nhìn tiểu bất điểm ở trong ngực, tận lực dùng thanh âm ôn nhu nhất nói: “ Tiểu Nguyệt Nha, chúng ta trước tiên trốn ở nơi này đi,con đừng sợ,
thúc thúc nhất định sẽ dẫn con đi gặp mẫu thân.”
Tiểu Nguyệt Nha biết điều gật gật đầu, một đôi con ngươi đen láy như bảo thạch nhìn Hách Liên Tử Phong, ngây thơ khả ái trên khuôn mặt
lóng lánh sáng bóng khác thường, giống như một con búp bê làm từ sứ, khả ái cực kỳ.
“ Tiểu Nguyệt Nha, có đói bụng không, thúc thúc đi chuẩn bị cho con
một chút thức ăn nha?” Hách Liên Tử Phong lần nữa đề thấp thanh âm ôn
nhu của chính mình, sợ hù đến tiểu búp bê sứ tinh xảo này.
“ Huyên Huyên có quả quả ăn.” Tiểu Nguyệt Nha cúi đầu nhìn về phía
tay nhỏ bé của mình, tay nhỏ bé trắng nõn của bé phía trên có mang một
chiếc nhẫn trữ vật nhỏ được chế tạo đặc biệt, khóe léo linh hoạt, tinh
tế tinh xảo.
Tay nhỏ bé của bé sờ sờ, liền từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra hai
viên linh quả, giơ lên trước mặt Hách Liên Tử Phong, nói: “ Thúc thúc
tóc trắng, mời ăn quả quả.”
Hách Liên Tử Phong nhìn về phía mấy viên linh quả trong tay của bé,
khẽ giật mình, phẩm chất linh quả cao như thế thế nhưng lại làm đồ ăn
vật cho một hài tử, này không khỏi cũng quá xa xỉ đi?
“ Thúc thúc không đói bụng, con cứ ăn đi.”
Tay nhỏ bé quật cường giơ cao, Tiểu Nguyệt Nha chu môi hồng phấn, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, kiên trì nói: “ Huyên Huyên mỗi ngày ăn, ăn
thật ngon, thúc thúc không ăn sao?”
Đối mặt với nhiệt tình của bé, Hách Liên Tử Phong không hề từ chối
nữa, từ trong tay bé lấy ra một viên linh quả, nếm thử một miếng, hương vị linh quả ngọt ngào từ trong miệng chảy thẳng vào bụng, cả người nhất thời dâng lên một cỗ ấm áp, đây chính là hiệu dụng của linh quả đi.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của bé, đem linh quả nhét vào trong miệng của Tiểu Nguyệt Nha: “ Con cũng ăn đi.”
Tiểu Nguyệt Nha cười ngọt ngào, vui vẻ bắt đầu ăn.
Những thứ linh quả này đều là Tiểu Phượng Phượng trong ngày thường
chung quanh tìm kiếm đến, trên căn bản đồ ăn vật của bé trong nhẫn trữ
vật cũng chưa có mất quá nhiều, mỗi ngày đều tràn đầy, bé đói bụng liền nhặt một viên linh quả ăn, đã tập mãi thành thói quen.
“ Tiểu Nguyệt Nha, thích thúc thúc sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, ánh mắt long lanh như nước có chút
dao động, Tiểu Nguyệt Nha xoắn xoắn hai tay nhỏ bé, nói: “ Bắt đầu không thích……… Bởi vì ca ca nói thúc thúc là người xấu,……… bất quá……… Hiện
tại thích.” Bé cười ngọt ngào, lộ ra mấy cái răng còn chưa có mọc dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lấp lánh phát sáng kia làm cho người xem tâm tình nhộn nhạo, tất cả phiền não liền quét sạch. Hách Liên Tử Phong buồn
cười lắc đầu, mình khi nào trở nên dễ dàng thỏa mãn như vậy chứ, đối mặt với nụ cười ngọt ngào của hài tử, làm hắn có thể cao hừng hồi lâu?
“ Con thích thúc thúc, vậy thân thúc thúc một cái đi.” Hắn mặt nghiêng, đưa tới.
Đôi mắt nhỏ thông minh trái phải ngắm nhìn, Tiểu Nguyệt Nha chu cái
miệng nhỏ nhắn, ẩm ướt ở trên gương mặt hắn bẹp một ngụm, ngón tay út
đặt ở mép, thần thần bí bí nói: “ Ngàn vạn lần đừng để cho phụ thân
biết, phụ thân nói không thể tùy tiện hôn bé trai khác.”
Hách Liên Tử Phong Xì một tiếng, thật buồn cười, Long Thiên Tuyệt
người này quả thật là một bình dấm lớn ngàn năm a, giữ khư khư ái thê
của hắn coi như xong, hiện tại ngay cả nữ nhi cũng bị hắn giáo dưỡng
nghiêm khắc như thế, hắn thật là vừa buồn cười vừa tức giận, đưa tay lên nhéo gương mặt trắng noãn của Tiểu Nguyệt Nha, nói: “ Tốt! Đây chính là bí mật nhỏ giữa hai người chúng ta, thúc thúc nhất định sẽ không nói
cho bất luận kẻ nào.”
“ Ừ!” Tiểu Nguyệt Nha khuôn mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên tràn ra, hai mắt cong cong.
Nhìn cô bé khả ái trước mặt như thế, Hách Liên Tử Phong trong lòng
không biết là cái tư vị gì, nếu như bé là con gái của mình, hắn nhất
định so sánh với Long Thiên Tuyệt càng yêu thương bé hơn, không để cho
bất luận kẻ nào tới gần một bước tổn thương bé?
Mới vừa rồi còn a a nở nụ cười đột nhiên trên mặt trong lúc đó trở
nên ảm đạm, Tiểu Nguyệt Nha nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên xịch xịch nổi lên nước mắt.
“ Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc rồi?” Ngón tay có những vết chai
gồ ghề lướt nhẹ nhàng qua những giọt nước mắt của bé, sợ sẽ gây ra vết
thương trên gương mặt trắng nõn, Hách Liên Tử Phong nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Nguyệt Nha một bên hô hấp, một bên mang theo nồng đậm giọng mũi
khóc ròng nói: “ Tiểu Phượng Phượng đi nơi nào? Nó không phải là bị
người xấu bắt đi rồi chứ, tại sao con không cảm ứng được nó?”
Nguyên lai là vì con thú cưng của bé mà thương tâm khổ sở.
Hách Liên Tử Phong ôm bé ngồi trên mặt đất, để cho bé ngồi vào trong
ngực của mình, vừa vỗ về vừa an ủi, nói: “ Tiểu Phượng Phượng không có
chuyện gì, nó có thể là bị lạc đường, tạm thời không tìm được chúng ta.
Chúng ta trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một chút, chờ sau khi ra ngoài
thúc thúc sẽ đi tìm nó, sau đó chúng ta mang theo nó cũng nhau rời đi
nơi này, đi tìm cha mẹ của con, nha?”
“ Tốt!” Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, một đôi con ngươi tràn ngập nước mắt lóe sáng, chớp chớp mong chờ.
Chỗ cao nhất trong Phủ Bắc Thần, cũng chính là Vọng Tinh Lâu, từ nơi
này nhìn xuống phía dưới trông về phía xa, có thể thấy được hết thảy
phong cảnh trong ngoài Phủ Bắc Thần.
Đứng nơi đón gió, Tử Yêu đứng im ở Vọng Tinh Lâu nhìn xung quanh, ban đêm gió lạnh tùy ý lay động những sợi tóc của hắn, hắn có chút bất
động.
Ở phía sau hắn, một cái lồng tre màu vàng ở trên bàn đá, trong lòng
tre bi đóng chặc chính là hồn phách của Vân Huyên trú ngụ ở trên thân
Tiểu Phượng Hoàng.
Nhìn người trước mắt không chút nhúc nhích đứng ở đầu gió, Vân Huyên
không khỏi có chút bực bội, thử học giọng nói ôn tồn của Tiểu Phượng
Hoàng, nói: “ Lạnh muốn chết, lạnh muốn chết! Ta muốn trở về!”
Thân ảnh Tử Yêu hơi động một chút, cũng không quay đầu nói: “ Chính
là một cái vật nhỏ, lại còn dám đòi hỏi, ngươi có tin hay không ta đem
ngươi đi nướng, sau đó cho chó ăn?”
Vân Huyên hít sâu một hơi, lại nói: “ Ngươi giam giữ ta ở đây cũng vô dụng, Tiểu chủ nhân của ta mới không tới hai tuổi, căn bản không có bất kỳ hành động hiểu biết nào.”
“ Nó sẽ không có hành động, nhưng mà Vân Huyên ở trong người của nó
thì có!” Tử Yêu khẩu khí chém đinh chặt sắt nói: “ Ở trong ấn tượng của
Bổn tọa, nàng là một người có trách nhiệm trọng tình trọng nghĩa, nàng
tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chiến hữu của chính mình, một mình chạy trốn,
đây chính là điểm mà Bổn tọa bội phục nàng nhất, đồng thời cũng là điểm
mà Bổn tọa căm hận nàng nhất.”
“ Tại sao?” Vân Huyên hỏi.
Tử Yêu từ từ quay đầu lại, một đôi con ngươi màu tím diêm dúa lẳng
lơ ( ý nói là xinh đẹp a=))), trong đêm tối trở nên vô cùng xinh đẹp mị
hoặc: “ Bởi vì nàng cùng Bổn tọa là cừu địch, nàng có trách nhiệm cùng
trọng tình trọng nghĩa, vĩnh viễn không có ở trên người của Bổn tọa!”
Vân Huyên lên tiếng cười nhẹ, có mấy phần tự giễu: “ Có lẽ, trải qua
thời gian vạn năm, nàng đã thay đổi rồi? Trên người nàng dũng khí cùng
tự tin bị năm thàng từ từ mai một, trách nhiệm cùng trọng tình trọng
nghĩa của nàng cũng đi theo thời gian mà từ từ tan biến. Có lẽ nàng, đã
không còn mong đợi đối với bất cứ chuyện gì nữa rồi, bởi vì những thứ
kia đối với nàng mà nói, đều trở nên không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.”
“ Phải không?” Tử Yêu ánh mắt bỗng dưng phát sáng, thật chặc khóa
Tiểu Phượng Hoàng ở trong lồng tre: “ Ngươi như thế nào lại hiểu rõ
thanh âm trong lòng của nàng như thế? Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Tiểu Phượng Hoàng vỗ vỗ hai cánh, khoan khoái kêu lên: “ Ta là Tiểu
Phượng Phượng, ta là Vạn Hoàng Chi Hoàng khắp thiên hạ không có kẻ
địch nào!”
“ Vạn Hoàng Chi Hoàng? Khắp thiên hạ không có kẻ địch nào?” Tử Yêu
đáy mắt hoài nghi từ từ thu hồi, thay vào đó là ý châm chọc cùng cười
nhạo, hắn đưa một cái ngón tay thon dài ra, tham dò vào cái lồng màu
vàng, đùa Tiểu Phượng Hoàng ở bên trong lồng tre, lên tiếng nói: “ Chỉ
bằng ngươi một cái vật nhỏ này, cũng dám ở trước mặt Bổn tọa đại ngôn
bất tàm (nói khoác mà không biết ngượng)?”
Hắn dừng một chút, đột nhiên kéo xuống tươi cười: “ Cũng tốt, nhìn
ngươi cái vật nhỏ này còn có phân thượng có thể giải buồn, Bổn tọa liền tạm thời lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi! Đợi khi tìm được tiểu chủ nhân của ngươi, Bổn tọa sẽ để cho các ngươi đoàn tụ ở bên trong lồng tre, từ nay về sau coi như là một món đồ chơi, ở lại bên người Bổn tọa………”
Nghe tiếng cười của Tử Yêu, bộ lông trên người Tiểu Phượng Hoàng,
toàn bộ dựng lên, sở thích của người này đến tột cùng là thay đổi từ đâu a?
Bóng đêm càng ngày càng đệm, thủ vệ ở bên ngoài thương khổ cùng tiếng bước cũng càng ngày càng thường xuyên.
Hách Liên Tử Phong ôm Tiểu Nguyệt Nha, trốn ở một cái góc tối bên
trong thương khố, không dám vọng động. Xem ra, lão tổ tông đã đoán được, bọn họ không có rời đi phủ đệ, cho nên đem trọng điểm tìm kiếm ở bên
trong phủ đệ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới nơi này, hắn phải nghĩ
biện pháp chuyển đến một chỗ an toàn khác mới được, nên đi nơi nào đây?
Nơi nào mới là an toàn nhất?
Trong lúc suy tử, vốn là Tiểu Nguyệt Nha ở trong lòng ngực của hắn
ngủ yên đột nhiên tỉnh lại, mở ra một đôi ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ,
giọng mềm nhũn nói: “ Thúc thúc tóc trắng, chúng ta phải chạy đi sao?”
Hách Liên Tử Phong hơi sửng sờ, ấm giọng nói: “ Tiểu Nguyệt Nha mau ngủ đi, có thúc thúc ở đây, con vẫn rất an toàn.”
Tiểu Nguyệt Nha ngây thơ nháy mắt mấy cái, cuối cùng vẫn là lựa chọn
tin tưởng hắn, tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo của hắn, bé một lần nữa nhắm
hai mắt lại, ngọt ngào thiếp đi.