Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
Lời đề nghị của Tiếu trưởng lão nhận được rất nhiều cao thủ dòng
chính của Bắc Thần gia tộc ủng hộ, trước mắt bao người, Nhị chưởng quỹ mặc dù tức giận trong lòng, cũng chỉ phải đồng ý.
Ngoài ý muốn lại khởi xướng một cuộc tỷ võ, oanh động cả Bắc Thần gia tộc, mọi người không hẹn mà cùng đi về phía tỷ võ.
Sân tỷ võ vắng lặng ngay lập tức trở nên ồn ào.
Vân Khê nắm tay con gái đứng bên cạnh Nhị chưởng quỹ, nàng rất rõ
ràng bên trong Bắc Thần gia tộc vì đoạt quyền lợi mà nhấc lên một cột
nước xóay khổng lồ , hết lần này tới lần khác sự xuất hiện của mình lại
trở thành lửa cháy thêm dầu.
Cũng tốt, nhanh chóng giải quyết mâu thuẫn nội bộ của Bắc Thần gia tộc, mới càng thêm bảo đảm an toàn của Hách Liên đại ca , nàng sẽ làm
khách một lần ngồi xem,chờ đợi kết quả cuối cùng .
Sau khi hai bên thương lượng xong, tranh tài quy định, ba trận hai
trận thắng đối phương là thắng, hai bên rất nhanh chọn lựa người tỷ võ
của bên mình.
Nhị chưởng quỹ bên này , ngoại trừ chính hắn tự mình xuất chiến, còn có con hắn Bắc Thần Tĩnh Vũ và Chương trưởng lão hắn tương đối tín
nhiệm, bởi vì Vân Khê không phải là người của Bắc Thần gia tộc, cho nên không thể tham gia cuộc tranh tài này, dĩ nhiên, chỉ bằng uy danh hiển
hách của nàng và tu vi Huyền Hoàng, người của đối phương cũng sẽ không
để cho nàng tham dự vào trận đấu.
Người tỷ thí bên đối phương chính là Tiếu trưởng lão, Khâu trưởng
lão, Hòa trưởng lão, thực lực của ba người bọn họ trong đám cao thủ
bên trong gia tộc cũng coi như là nổi bật, kể từ đó, chênh lệch thực lực của hai bên chênh cũng gần hơn, cũng khiến cho cuộc tranh tài tăng thêm kịch tính.
Mắt lạnh quét qua bọn họ một cái, Vân Khê vừa nhìn qua đã biết tu vi của sáu người bọn họ.
Trong sáu người bọn họ, Nhị chưởng quỹ thực lực mạnh nhất, Bắc Thần
Tĩnh Vũ thân thủ yếu nhất, còn dư lại bốn vị trưởng lão, tu vi của bọn
họ tựa hồ cũng không kém bao nhiêu, cuối cùng có thắng được trận tỷ võ
này hay không, nàng tạm thời không dám chắc chắn.
Tiếu trưởng lão dùng ánh mắt âm hàn nhìn Nhị chưởng quỹ, khóe miệng
nhếch lên một nụ cười ác độc, phân phó những người bên cạnh: “Khâu
trưởng lão, không bằng ngươi ra sân trước mở đầu trận đấu đi.”
“Được.” Lòng tin tràn đầy Khâu trưởng lão kiêu ngạo ngẩng đầu, “Tốc
chiến tốc thắng, các ngươi nhanh lên một chút phái người ra ngoài, lão
phu không rảnh cùng các ngươi lề mề.”
Nhị chưởng quỹ bình tĩnh liếc nhìn hắn, quay đầu hướng về phía
Chương trưởng lão hắn nể trọng nói: “Chương trưởng lão, trận đầu do
ngươi tới đi.”
“Dạ.” Khẽ gật đầu một cái,trong mắt Chương trưởng lão hiện lên vẻ
trầm tĩnh, chắp tay vái chào, “Xin Nhị chưởng quỹ yên tâm, lão phu nhất
định sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
“Ừ” Nhị chưởng quỹ sắc mặt nhất thời nhu hòa không ít, hắn kí thác
rất nặng vào Chương trưởng lão, dù sao trong đám cao thủ cũng chỉ có hắn là Huyền Hoàng Tam phẩm trở lên, lần này tỷ võ rất quan trọng, chỉ có
dựa vào việc hắn thắng được một cuộc tranh tài, còn dư lại một trận
khác lúc sau hắn thắng là được, ba trận thắng hai trận, bọn họ đã giành chiến thắng, con hắn cũng không cần ra trận.
Còn chưa tấn thăng lên cấp bậc Huyền Hoàng chính là Bắc Thần Tĩnh Vũ, căn bản không phải đối thủ của Huyền Hoàng Nhị phẩm Hòa trưởng lão,
hắn không thể thắng trong cuộc tranh tài này, điểm này,trong lòng Nhị
chưởng quỹ rất rõ ràng.
Khóe miệng Khâu trưởng lão toát ra nụ cười thần bí, ánh mắt của hắn
lóe lên, nhìn đối thủ của mình, nói: “Chương trưởng lão, xin mời.” Nói
xong, hắn tung người nhảy ra, nhảy lên giữa lôi đài tỷ võ khổng lồ.
Ánh mắt lóe lóe, Chương trưởng lão không nói hai lời, đi theo nhảy lên lôi đài.
Hai vị trưởng lão đứng giằng co, không khí lập tức khẩn trương lên,
mọi người vây xem mở to hai mắt, chăm chú nhìn hai người trước mắt .
“Tiếp chiêu ”
Khâu trưởng lão quát một tiếng, đột nhiên tung người nhảy lên, công
kích nhanh chóng giống như Cuồng Phong, đánh một chưởng vào ngưc của đối phương.
Không hổ là Huyền Hoàng cao thủ, hắn vừa ra tay, mọi người ở đây cảm
nhận được một cỗ uy lực khổng lồ , muôn hình vạn trạng có xu thế kinh
thiên động địa.
Đây là một sát chiêu của Bắc Thần gia tộc một chưởng pháp có uy lực khá lớn . Chỉ có người của Bắc Thần gia tộc mới có đủ tư cách tu luyện bộ chưởng pháp này.
Những cao thủ quen thuộc bộ chưởng pháp này ánh mắt lóe sáng như sao, yên lặng nhìn Khâu trưởng lão ở giữa không trung .
Song, Chương trưởng lão chân đạp liên hoàn, bước đi tia chớp, thân
thể đột nhiên không lùi mà tiến tới, thân thể nhỏ bé, chạy tán loạn,
nhanh chóng tiếp cận Khâu trưởng lão gần hơn.
Bùm.
Song chưởng đập vào nhau, đây là so đấu lực lượng, không thể mưu lợi.
Một cỗ lực mạnh kinh thiên động địa, dời núi lấp biển, hung hăng
đụng vào nhau, hai đạo thân ảnh đồng thời lui về phía sau mấy bước mới
đứng vững thân thể.
Chiêu thứ nhất khiến cho mọi người hoan hô không dứt, ủng hộ hai vị cường giả của Bắc Thần gia tộc.
Chiêu thứ nhất, chắc là không phân biệt được cao thấp.
Vân Khê khẽ nhíu mày, một chưởng vừa rồi, nhìn như là kinh tâm động
phách, thật ra thì không có nửa điểm sát cơ, đây tựa hồ không giống như
là đối thủ trong cuộc chiến.
Tầm mắt không khỏi liếc về phía Nhị chưởng quỹ, phát hiện hắn cũng nhíu mày, tựa hồ cũng phát hiện điểm này.
Trong lòng Vân Khê không khỏi dâng lên một dự cảm xấu, trong mắt
nàng loáng thoáng xẹt qua vẻ đen tối, thâm trầm như biển nhìn lên lôi
đài, sao càng nhìn càng cảm thấy có điều cổ quái?
Trên lôi đài hai người ngưng mắt nhìn đối phương, nếu là có người
quan sát ở khoảng cách gần thì sẽ phát hiện trong mắt của bọn chúng
dấu diếm vẻ đắc ý.
“Đón thêm ta một chiêu.”
Chỉ thấy Chương trưởng lão bỗng nhiên nhảy lên, một quyền đánh ra,
hiện ra một quả đấm to màu xanh đen phá không bay ra, không khí nổ
tung, kình khí bắn ra bốn phía.
Không trung vang lên từng đợt âm thanh ù ù, quả thực giống như lũ bất ngờ bộc phát, sấm vang chớp giật, nện xuống đỉnh đầu của đối phương.
“Đến rất tốt.”
Quát lạnh một tiếng, Khâu trưởng lão vận huyền khí trên thân, mãnh
liệt như muốn nổ tung lên, trong nháy mắt, một quả đấm khổng lồ xuất
hiện, mang theo liễu từng vòng huyền khí rung động bay ra bốn phía, che
khuất bầu trời, khí thế dồi dào, đón nhận quả đấm của đối phương .
“Cự Viên quyền.”
Bên ngoài trận đấu không biết người nào kinh hô một tiếng Cự Viên
quyền đã làm nên thanh danh của Khâu trưởng lão , không biết có bao
nhiêu cao thủ chết dưới chiêu này của hắn.
Mọi người nhìn soi mói, Cự quyền của hai người phảng phất như đang
xuyên qua trời đất, lấy một loại xu thế không thể nào né tránh ,va
chạm trên không trung lần nữa.
Rầm rầm.
Huyền khí dồi dào mãnh liệ nổ tung trên không trung, bay ra bốn phía khiến mọi người cả kinh đồng thời mở to hai mắt nhìn, há to miệng, suýt nữa hô lớn lên.
Lợi hại! Đặc sắc!
Những cao thủ kia hết sức phấn khích nhìn một màn có công có thủ này không chớp mắt, đánh cho khó hoà giải bọn họ.
Rầm rầm rầm.
Bọn họ có kinh nghiệm phong phú điên cuồng công kích đối phương,
giống như thú đấu, nhấc lên từng đợt khí lưu nghiêng trời lệch đất ,
mãnh liệt không thể chống đỡ.
Hai người đều là thân phận trưởng lão, tu vi tương đối, không đấu đến mấy trăm chiêu, thắng bại khó dò.
Giả như Khâu trưởng lão là một con cọp khí thế hung mãnh , vậy thì Chương trưởng lão chính là một con sư tử uy phong lẫm lẫm, ngay cả khi
tu vi của hai người bọn họ không phân biệt cao thấp , thì trong trận
chiến này, khí thế của Chương trưởng lão dường như có thể áp chế đối
phương.
Vân Khê thấy rất rõ ràng trò xiếc của bọn họ , muốn thắng được trong cuộc tranh tài này không phải là không có thể, chỉ xem Chương trưởng
lão có cái tâm này hay không.
Bởi vì trên lôi đài hai vị từ lúc động thủ đến nay, thấy thế nào
cũng giống như một đôi bằng hữu tỷ thí, đừng nói bọn họ ngay cả Huyền
thú cũng chưa từng triệu hoán ra ứng chiến, trên người bọn họ không lộ ra một chút sát khí nào.
“Mẫu thân, người nào sẽ thắng vậy?”
Bỗng nhiên, Tiểu Nguyệt Nha nhẹ nhàng kéo tay mẫu thân, mở miệng
hỏi thăm, cặp lông mi chớp chớp, đôi mắt trong sáng lóe lên sự tò mò .
“Con cảm thấy thế nào?” Vân Khê hỏi ngược lại.
Tiểu Nguyệt Nha nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Huyên Huyên đoán không ra . . . . . . Bọn họ giống như đang đùa nhau vậy.”
Mấy vị bên cạnh đều nghe thấy được, Tiếu trưởng lão và Hòa trưởng lão không khỏi nhìn nhau, vẻ mặt cả hai rất quái dị.
Bọn họ đúng là đang đùa.
Một đứa trẻ mấy tuổi cũng phát hiện vấn đề, Nhị chưởng quỹ sao nhìn
không ra, hắn mắt lạnh nhìn chăm chú vào hai người đánh náo nhiệt mà
không có nửa điểm sát khí nào, sắc mặt âm trầm cực kỳ.
Sao có thể như vậy?
Nhị chưởng quỹ mơ hồ cảm thấy cái gì, hắn tầm mắt xẹt qua mặt của hai vị Tiếu, Hòa trưởng lão vừa vặn bắt được nụ cười trong mắt bọn họ,
tâm tình của hắn chấn động, hai mắt trợn trừng, hắn nghĩ tới hai từ ——
nội gian.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Nhị chưởng quỹ âm trầm rất đáng sợ, hắn
rốt cục hiểu ra, tại sao hành tung của hắn luôn bị mấy người Tiếu
trưởng lão nắm giữ, mình chung đụng để ý chuyện gì, bọn họ luôn kịp thời tìm ra lý do ngăn cản.
Không trách được Thiếu chủ xảy ra vấn đề, cặp mắt thâm thúy của Nhị
chưởng quỹ hiện lên một tia ánh sáng lạnh, nồng đậm sát ý từ trong lòng dâng lên, huyền khí quanh người hắn đột nhiên tăng vọt, lần đầu tiên hắn muốn động thủ thu thập bọn họ.
Vân Khê rũ mắt xuống, nhìn thấy cặp mắt trong suốt của con gái, khẽ
gật đầu một cái, nhìn thấy cục diện này khóe miệng nàng nở nụ cười châm chọc, “Tiểu Nguyệt Nha thật thông minh, có một số người thực lực không
ra sao nhưng kỹ xảo diễn xuất khá tốt .”
Trên lôi đài hai gã cao thủ nghe thấy dưới đài nghị luận, trên mặt
không nén được giận, bọn họ không tính toán tiếp tục diễn trò nữa.
“Ngươi thua!”
Bùm! bùm!
Lẫn nhau thanh thế kinh thiên, Khâu trưởng lão hai tay tập kích ngực của Chương trưởng lão , nơi đụng vào nhau, hiện ra một hình dạng vặn
vẹo , ta sáng màu đen trắng đan vào nhau,giống như cảnh thiên điạ nổ
tung, rực rỡ phóng ra.
Chương trưởng lão mạnh mẽ quát to một tiếng, cả người giống như con diều đứt dây bay ra ngoài, ngã trên lôi đài.
Thua.
Tốc độ tựa hồ có chút nhanh, khoảng chừng trong một trăm chiêu, Chương trưởng lão đã thua trận như vậy.
Những tên cao thủ không biết nội tình thì trên mặt xẹt qua vẻ kinh
ngạc, khó hiểu hai vị trưởng lão tu vi tương đối chênh lệch mà lại có
kết thúc ngoài dự đoán của mọi người .
Một đôi mắt nhìn chằm chằm Chương trưởng lão từ dưới đất bò dậy, sau
đó dưới đài yên tĩnh một lát rồi,nhanh chóng loạn hết cả lên, mọi người nói nghi vấn tròng mình ra .
“Trời ạ, vậy mà Chương trưởng lão lại thua ư?”
“Chắc là tu vi của Khâu trưởng lão cao hơn Chương trưởng lão !”
“Theo ta thấy, Nhị chưởng quỹ thất bại rồi!”
“Trận thứ hai chắc là Bắc Thần Tĩnh Vũ, hắn có thể thắng Hòa trưởng lão sao?”
. . . . . .
“Ha ha ha. . . . . .”
Tiếng cười cuồng vọng đè ép thanh âm nghị luận xuống, mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Khâu trưởng lão ngạo nghễ đứng vững
vàng trên lôi đài, hung hăng ngang ngược cười: “Ta thắng, ta đánh thắng, ha ha ha. . . . . .”
Mới từ trên lôi đài đứng dậy Chương trưởng lão vẻ mặt phức tạp nhìn
Khâu trưởng lão, nhanh chóng nhảy xuống lôi đài, trở lại bên cạnh Nhị
chưởng quỹ.
“Nhị chưởng quỹ, thuộc hạ. . . . . . Thuộc hạ khiến ngài thất vọng.”
Nét mặt già nua lộ ra một tia xấu hổ, hắn cúi thấp đầu xuống, phảng phất như không dám đối mặt với Nhị chưởng quỹ.
Trong mắt bắn ra hàn quang, nét mặt già nua lạnh lẽo Nhị chưởng quỹ cố nén vọng động, không để ý tới hắn.
Giờ phút này, Bắc Thần Tĩnh Vũ đã sớm hiểu là chuyện gì xảy ra tức
giận bất bình nói: “Chương trưởng lão, đừng đóng kịch nữa, với thân thủ
của ngươi, sao có thể thua trong thời gian ngắn như vậy? Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng nhìn ra trò mèo của các ngươi , ngươi còn muốn lừa gạt cha ta? Ngươi cho rằng chúng ta cũng là kẻ ngu sao?”
“Ngươi. . . . . .” Đột nhiên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt tức giận
của Bắc Thần Tĩnh Vũ,vẻ mặt của Chương trưởng lão rất khó coi, biết
mình không giấu được. Giờ phút này, hắn rốt cuộc không cần che dấu thân
phận nội gian , cả người tinh thần phấn chấn, hắn chẳng những không hổ
thẹn vì hành vi của mình, ngược lại ngạo mạn cất bước đi về phía Tiếu
trưởng lão, mang theo vẻ đắc ý.
Chân tướng, rõ rành rành.
Hiện trường lần nữa xôn xao .
“Cái gì, Chương trưởng lão lại là người của Tiếu trưởng lão ư?” Một vị tử y giáp vệ không nhịn được thở nhẹ .
Một vị tử y giáp vệ khác trầm giọng đáp lại: “Đây không phải là
chuyện rất rõ ràng sao? Chương trưởng lão cố ý thua trong trận đấu. Hắn
là gian tế, Tiếu trưởng lão phái đến bên cạnh Nhị chưởng quỹ .”
“Thật không nghĩ đến, không trách được Nhị chưởng quỹ. . . . . .” Tử y giáp vệ bật thốt lên, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhanh chóng liếc nhìn sắc
mặt mấy vị trưởng lão , hắn vội vàng ngậm miệng lại.
Tử y giáp vệ đứng ở phía sau cùng vẻ mặt lạnh nhạt như lúc đầu,
phảng phất cũng không ngoài ý muốn với tin tức kia, đáy mắt ẩn chứa
châm chọc nhàn nhạt, không biết là nhằm vào kẻ nào.
Bỗng nhiên, bên cạnh hắn tử y giáp vệ nhỏ giọng hỏi thăm: “Số mười,
ngươi nói xem hiện tại trận đầu thua trận rồi, Nhị chưởng quỹ có thua
trận thật hay không?”
Hắn khẽ hừ một tiếng, chau lên đôi lông mày đen như mực, ánh mắt sắc như ưng liếc sang bên cạnh, lạnh lùng vượt qua mấy con rùa già một cái, “Không nhất định.”
“Chỉ giáo cho? Tĩnh Vũ công tử chẳng qua là cấp bậc Huyền tôn, hắn căn bản không phải đối thủ của Hòa trưởng lão. . . . . .”
“Vậy cũng chưa chắc.” Ánh mắt của hắn lạnh lùng như sương, môi mỏng nhấp nhẹ, bề ngoài hoàn mỹ.
Một trận gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, Vân Khê mơ hồ nghe được thanh âm quen thuộc. Là Thiên Tuyệt sao? Nàng bỗng dưng ngẩng đầu, tầm mắt không khỏi nhìn xung quanh, dò xét tất cả,nhưng không thu hoach được gì.
Có phải ảo giác hay không?
Giờ này, Vân Khê bỗng nhiên rất nhớ bình dấm chua bá đạo trong nhà kia .
“Ha ha ha. . . . . .”
Tiếu trưởng lão bỗng nhiên khoan khoái cười lên, ánh mắt giễu cợt
nhìn Nhị chưởng quỹ, “Nhìn ra thì thế nào? Các ngươi đoán không sai,
Chương trưởng lão chính là người của ta. Nhị chưởng quỹ, có phải cảm
thấy rất tức giận hay không, trưởng lão mà ngươi một tay nhấc lên o cũng là người của ta? Ha ha ha. . . . . .”
Vẻ mặt đắc ý nhìn vào Nhị chưởng quỹ tiếp tục nói: “Ngươi tức giận
cũng vô dụng, trận đầu các ngươi đã thua, còn dư lại hai cha con ngươi,
trận thứ hai người nào lên?”
“Ta tới.” Bắc Thần Tĩnh Vũ oán hận trừng đối phương một cái, hắn xoay người nhảy lên lôi đài.
Bắc Thần Tĩnh Vũ sao không hy vọng Chương trưởng lão thắng, ai cũng không nghĩ tới, kết quả lại ngoài ý muốn như vậy.
“Đầy tớ nhỏ, để lão phu chỉ điểm cho ngươi.”
Sát khí lộ ra Hòa trưởng lão cười u ám một tiếng, hắn nện bước lưu
loát, cố ý quăng đi ánh mắt có thâm ý cho Nhị chưởng quỹ, sau đó tung
người lướt lên lôi đài.
Nhị chưởng quỹ bắt đầu cảnh giác, u quang nơi đáy mắt lo lắng chợt lóe rồi biến mất.
Đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con của mình. . . . . .
Hai người đồng thời xuất hiện ở trên lôi đài, dưới đài mọi người đang bàn luận xôn xao cũng im bặt nhìn chằm chằm lên lôi đài.
Trận chiến này thực lực hai bên chênh lệch rất xa.
Trong lòng mọi người đều biết.
“Bắc Thần Tĩnh Vũ, bây giờ ngươi cầu xin tha thứ , lão phu có thể bỏ
qua ngươi!” Sát khí trong mắt Hòa trưởng lão bắn ra bốn phía, lộ ra nụ
cười âm tàn.
“Lão thất phu, ngươi đừng có mơ.” Ngông nghênh ngất trời, Bắc Thần
Tĩnh Vũ không khách khí giận dữ mắng mỏ, trong giọng nói không có nửa
điểm tôn kính .
“Tiểu tử, ngươi muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
Hai con mắt của Hòa trưởng lão trở nên càng thêm sắc bén , nét mặt
già nua trở nên dị thường vặn vẹo , có dấu hiệu sắp vỡ ra. Chỉ thấy
chân lão đạp lên mặt đất, tuôn ra một cỗ huyền khí hùng hậu, quát lạnh:
“Xem chiêu”.
“Lão thất phu, tiếp chiêu ——”
Kích khởi huyền khí trên thân, mắt Bắc Thần Tĩnh Vũ lóe ra sắc bén,
năm ngón tay nắm chặt thành quyền, có xu thế xé rách chân trời, lấy một phương thức cực kỳ kích thích thị giác người khác, dưới vô số đạo ánh mắt soi mói, hung hăng oanh kích đi qua.
“Tiểu súc sinh, muốn chết.”
Trong mắt sát ý và điên cuồng, vào thời khắc này nhanh chóng ngưng
tụ. Hòa trưởng lão tức giận hét lên, đột nhiên tung người nhảy lên,
trên bầu trời, huyền khí ngập trời bắt đầu khởi động. Từ trong thân thể của hắn không ngừng tràn ra sát khí ngập trời, kinh hãi cả vùng trời.
Anh mắt của đám người cơ hồ lồi ra, chỉ một thoáng sau lại chuyển lên không trung nhìn vào trên người Hòa trưởng lão, sát ý trong mắt của
hắn , phảng phất như muốn ngưng tụ thành một loại vật chất dâng lên.
Bàn tay khô héo nâng lên, thấm vào lạnh lẽo vô cùng theo. Xẹt qua chỗ
nào sẽ xuất hiện kinh sợ chỗ đó, tựa như một cái lưới khổng lồ chụp lên đầu Bắc Thần Tĩnh Vũ.
Chiêu thứ nhất tràn ra sát cơ vô tận.
Nhị chưởng quỹ sắc mặt khẽ tái nhợt, sâu thẳm trong ánh mắt lộ ra đen sâu thẳm ánh mắt lộ ra vẻ tối tăm, hắn liều chết nhìn chăm chú vào người giữa không trung , nắm tay thật chặt, lúc này, sắc mặt Vân
Khê cũng trở nên vô cùng ngưng trọng, đây là chiêu tuyệt sát , Bắc
Thần Tĩnh Vũ sẽ gặp nguy hiểm.
Con ngươi của đám cao thủ nháy mắt co rút lại, vẻ mặt khẩn trương,
ánh mắt sợ hãi, tất cả mọi người đều cảm thấy một loại bão táp gần như hủy diệt .
Nguy hiểm.
Tốc độ nhanh đến khó mà hình dung, hàm chứa sát khí ngập trời gào
thét bay đến, Bắc Thần Tĩnh Vũ trợn tròn mắt, hiện lên vẻ kinh hãi, lúc này hắn xòe bàn tay ra, trên lòng bàn tay tử quang nhanh chóng tuôn ra
dữ dội, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lên hóa thành một mảnh lá chắn có
vảy màu tím.
Đụng.
Lá chắn có vảy màu tím vừa mới thành hình, Bắc Thần Tĩnh Vũ cấp tốc giơ tay lên đỡ, phát ra thanh âm trong trẻo, một cỗ huyền khí kinh
người đụng vào nhau.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người,thân thể vẻn vẹn là Huyền tôn
Bắc Thần Tĩnh Vũ thân thể, giống như một quả cầu bị ném ra bay lên giữa không trung, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Phụt.
Bắc Thần Tĩnh Vũ há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị nội
thương.Cánh tay có lá chắn vảy màu tím rách ra một mảnh dài hẹp, có thể
thấy được từng tia máu thấm rỉ ra , đau đến mức cả người đều co giật,
mồ hôi rơi như mưa. Song hắn quật cường chịu đựng đau nhức, lảo đảo
đứng dậy, tóc tai bù xù, nhìn qua có chút chật vật.
Xôn xao.
Chỉ một chiêu mà Bắc Thần Tĩnh Vũ bị Hòa trưởng lão đánh bay lên,
xung quanh cũng giống trong dự liệu một trận ồ lên và vẻ mặt khó có thể tin. Bắc Thần Tĩnh Vũ là một người trẻ tuổi rất xuất sắc trong Bắc Thần gia tộc, tư chất xuất chúng, đợi một thời gian, nhất định thành tựu phi phàm. Ai cũng không nghĩ tới,dưới sự tập kích của Hòa trưởng lão hắn
hoàn toàn không có sức chống cự.
“Tiểu súc sinh, lão phu xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?”
Hòa trưởng lão hiện ra khuôn mặt đầy dữ tợn ,toát ra nụ cười lạnh
như băng , tay và bả vai hắn vung lên, tựa như móng vuốt của một con
chim ưng khổng lồ vươn ra , một cỗ lực lượng dáng sợ như cuồng phong
hiện ra bay thẳng về phía Bắc Thần Tĩnh Vũ đang bò dậy ở phía xa, một
thoáng sau, trong mắt hàn mang dữ dội tuôn, tay trảo đột nhiên hạ xuống.
“Cẩn thận .”