Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
Tiểu Mặc giơ tay lên, nhắc vành mũ lên, mắt nhìn vào Xá Lợi Châu trên tay đối phương: “Đại sư, trên tay của ngài không phải đang cầm Xá Lợi
Châu hay sao? Xá Lợi Châu chính là thánh vật của quý tự , tụ tập vong
linh và phật lực của các đời cao tăng của quý tự, bao gồm cả phật lực
của vị Cửu Tương đại sư kia, tin rằng chỉ cần dựa vào lực lượng của nó, nói không chừng có thể phật quang phổ chiếu, độ hóa đạo tặc. ”
Chưởng môn đại sư nghe vậy, chân mày nhíu lại, hắn quái dị đánh giá
tiểu Mặc, không biết tên tiểu tử này rốt cuộc có chủ ý gì. Nói cái gì
phật quang phổ chiếu, độ hóa chúng sinh, căn bản là chuyện xa vời, nếu
như Phật hiệu của Phạm Âm Tự thật sự đạt đến cảnh giới chí cao như thế, bọn họ cũng sẽ không bị lấn áp , bị chèn ép khắp nơi.
“Sư phụ, Tiểu Mặc nói có đạo lý, không bằng chúng ta thử một chút xem?”
Chưởng môn đại sư hí mắt, tà tà dò xét tiểu đồ nhi của mình, hai tên tiểu tử này giống như là đã thông đồng với nhau.
Bên cạnh ánh mắt của Mộc Sâu đại sư sáng lên, lộ ra mấy phần mong
đợi: “Chưởng môn sư huynh, ta đã sớm nghe nói Phật chủ Xá Lợi Châu lợi
hại, nhưng lại chưa bao giờ thấy tận mắt, không bằng hôm nay nhân cơ hội này, để cho tăng chúng trong chùa được mở mang kiến thức uy lực của
nó? Nếu thật sự có thể độ hóa những kẻ ngoan cố không thay đổi, đó chính là ngã phật từ bi , nếu không thể, cũng có thể nghiệm chứng uy lực của
Xá Lợi Châu .”
Đám tăng chúng còn lại gật đầu phụ họa, lộ ra vẻ chờ đợi.
Trán của chưởng môn đại sư nhăn lại, cúi đầu nhìn Phật châu trong tay , giờ phút này tựa hồ không còn sự lựa chọn khác.
“Sư phụ, Phật hiệu của ngài cao thâm, nhất định có thể làm cho Xá
Lợi Châu tỏa ra uy lực lớn nhất của nó. Đồ nhi rất muốn mở mang kiến
thức.” Tiểu Ban hồn nhiên ngây thơ nói.
Đúng vậy, Tiểu Ban tràn ngập lòng tin với sư phụ . Ngay cả Phật lực
của hắn cũng có thể thúc dục lực lượng Xá Lợi Châu , huống chi là sư phụ của hắn chứ?
Trong lòng chưởng môn nhân như hắn đang đấu tranh
Đúng vậy, thân là chủ trì của Phạm Âm Tự , bàn về Phật hiệu, hắn là người xuất sắc số một số hai trong các cao tăng, có rất ít người có thể vượt qua hắn .
Song, Phật chủ Xá Lợi Châu là thánh vật bậc nào chứ? Có thể mặc kệ người khác muốn thao túng thế nào cũng được hay sao ?
Trong ánh mắt nóng bỏng chờ đợi của chúng tăng lữ , hắn cũng chỉ có thể kiên trì thử một lần.
“Ca ca.” Tiểu Nguyệt Nha mơ hồ cảm thấy bất an, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn về phía ca ca.
Vạn nhất đối phương thật sự thành công, Châu Châu của nàng chẳng phải là cũng không trở lại được nữa hay sao?
Tiểu Mặc không nói gì, chẳng qua là quen thuộc sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, trong mắt lóe sáng rồi biến mất.
Xui xẻo nhất là hai nhóm đạo tặc ở tại chỗ .
Đây là muốn náo ư? Bọn họ bất quá là tới giả bộ đánh đấm , đánh đánh một chút để dưỡng gia, bọn họ dễ dàng sao?
Đang lúc buồn bực, lại thấy chủ trì đại sư chắp tay trước ngực, đem
Phật chủ Xá Lợi Châu đặt trên đầu ngón tay, trong miệng nhẹ nhàng niệm
Phật âm, mơ hồ , từng sợi Phật quang từ đầu ngón tay hắn tràn ra, Phật
quang không ngừng khuếch tán lan tràn, ngắn ngủn chốc lát bao phủ khuôn
viên hơn mười dặm .
Xa xa, cồn cát từ từ quay cuồng , giống như đang nổi lên, nổi lên bão cát.
Mộc Sâu và đám tăng lữ nhiệt huyết mênh mông, nhìn lên Phật quang từ Xá Lợi Châu không ngừng khuếch tán ra , trong mắt đám người này là cực
hạn sùng bái và tín ngưỡng.
Chân mày Tiểu Mặc từ từ nhíu chặt, lộ ra ngưng trọng. Cao tăng Phạm
Âm Tự , phật lực quả nhiên không phải chỉ có danh , bất luận kết quả
như thế nào, cảnh tượng hoành tráng như lúc này cũng đủ để mọi người
kinh sợ .
Quay đầu, nhìn bọn đạo tặc bị kinh sợ đến hai chân mềm nhũn, bé ho
nhẹ một tiếng, liếc mắt với Tiểu Bạch đang ẩn núp. Sau một khắc, mượn
cát vàng che dấu, một quả cầu màu trắng bóng dáng xuyên qua cát vàng .
Bọn đạo tặc vốn đang bị dọa đến chân tay mềm nhũn, đột nhiên giống
như đánh máu gà đứng thẳng dậy nào có nửa điểm bị đồ hóa thuần phục?
Thời gian từ từ đi qua. . . . . .
Uy lực của Xá Lợi Châu còn đang từ từ buông thả, chúng tăng lữ cũng
chiếm được không ít chỗ tốt, chỉ tăng tiến phật lực của bản thân ,song
cũng chỉ có hiệu quả như vậy.
Tiểu Mặc khẽ mỉm cười, nghiêng đầu hỏi bọn đạo tặc: “Bây giờ các
ngươi có nguyện ý cải tà quy chính , từ nay về sau nghe theo chưởng môn
đại sư phân phó, quy y cửa phật, một lòng hướng thiện không?”
Bọn đạo tặc vừa nghe”Quy y cửa phật” , cả đám mãnh liệt lắc đầu như
trống bỏi. Bảo bọn họ cạo đầu ăn chay, không thể cưới vợ, không thể uống rượu, quả thực là so với chết còn khó chịu hơn.
Tiểu Mặc đáng tiếc nhún vai: “Xem ra, Phật chủ Xá Lợi Châu cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết, ta còn tưởng là bảo vật gì quý báu
lắm, các ngươi cần phải đuổi theo muội muội của ta đòi lấy, thì ra bất
quá cũng chỉ như thế mà thôi.”
Chưởng môn đại sư bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã sớm biết Xá Lợi Châu
không có chức năng thần kỳ như vậy , cho nên cũng không nghĩ gì, nhưng
điều này được nói ra từ miệng của một đứa trẻ, lộ ra vẻ hắn có chút lừa
đời lấy tiếng, mạnh mẽ chiếm lấy hào quang. Từ trước đến giờ nhìn đạm
tình đời, cho nên hắn cũng không quá để ý, song lời này rơi vào trong
tai những người khác, ý tứ hàm xúc lại bất đồng.
Mộc Sấu đại sư sắc mặt bất thiện nói: “Tiểu công tử, Phật chủ Xá Lợi
Châu vốn là thánh vật của Phạm Âm Tự ta, vật quy nguyên chủ, là theo
lẽ thường. Bất kể uy lực của nó rốt cuộc như thế nào, cũng không thể
thay đổi chuyện nó là thánh vật của Phạm Âm Tự, ngài không nên chửi bới
như vậy.”
“Nếu là thánh vật của Phạm Âm Tự các ngươi , tại sao lại rơi vào
trong tay muội muội của ta? Hơn nữa muội muội của ta cũng có thể thao
túng lực lượng của nó, thậm chí so với chưởng môn đại sư của các ngươi
còn tăng thêm một bậc, không tin, các ngươi có thể làm cho muội muội của ta thử một chút. Rốt cuộc người nào có duyên với nó nhất, người nào mới có tư cách có nó nhất, phải nói theo sự thật chứ.” Tiểu Mặc tiếp ngay
lời hắn, nhướng mày nói.
Tiểu Nguyệt nha nhìn thần sắc tự tin của ca ca, cũng học giương lên
tiểu chân mày: “Châu Châu là của ta.Ta nghe thấy lão gia gia ở trong Châu Châu nói chuyện, bọn họ nói, ta mới là người hữu duyên với Châu
Châu .”
Lời nói lơ đãng, kích thích ngọn sóng không nhỏ.
Ngay cả Tiểu Mặc cũng cảm thấy kinh ngạc: “Huyên Huyên, muội nói cái
gì? Muội có thể nghe được lão gia gia bên trong Châu Châu nói chuyện ư?”
“Vâng. Mỗi lần Huyên Huyên ngủ, sẽ mơ thấy bọn họ, bọn họ còn dạy
Huyên Huyên rất nhiều điều kỳ quái, nhưng mà thật nhàm chán, Huyên
Huyên mỗi lần nghe là lại mệt.”
Tiểu Mặc co rút khóe mắt, bán tín bán nghi nhìn muội muội, khó mà phán đoán thật giả.
Chưởng môn đại sư nghe vậy, tinh thần cũng rung lên, ngạc nhiên nhìn
về phía Tiểu Nguyệt Nha: “Ngươi thật sự có thể cùng Xá Lợi Châu thông
linh ư? Bọn họ còn nói những thứ gì?”
“Thông linh ư? Không biết.” Tiểu Nguyệt Nha dứt khoát lắc đầu, nhàm
chán bĩu môi, “Bọn họ nói đều rất thâm ảo, cái gì thập ma ba la ba la
mật . . . Cái gì Tâm Kinh. . . . . . Huyên Huyên chẳng hiểu chút nào,
thật nhàm chán thật nhàm chán .”
Chưởng môn đại sư thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chẳng lẽ là một phần
Tâm Kinh thất truyền trong kinh thư ư? Đây chính là chí bảo của Phật Môn . Sau khi Phạm Âm Tự gặp phải mấy tràng hạo kiếp xong, có không ít
kinh thư thất lạc, các cao tăng cũng từng người từng người đi về cõi cực lạc, những nội dung kinh thư này không thể truyền lưu xuống dưới, trở thành tiếc nuối của Phạm Âm Tự . Hiện tại lại từ trong miệng một cô bé
nghe được nội dung kinh thư , sao hắn không kích động cho được?
“Tiểu thí chủ, ngươi nhớ lại đi, bọn họ rốt cuộc nói những thứ gì?”
Đáng tiếc, Tiểu Nguyệt Nha rất không phối hợp lắc đầu, cộng thêm vẻ mặt ghét bỏ nhăn mặt nhăn lỗ mũi: “Không nhớ rõ.”
Mộc Sấu không tin, nói với chủ trì: “Chưởng môn sư huynh, lời của
tiểu thí chủ không thể tin hết. Cõi đời này làm gì có chuyện thông linh, cũng quá ly kỳ rồi, không tin được.”
“Không.Chuyện thông linh là có thật” Sắc mặt chưởng môn đại sư ngưng
trọng, không tiếp tục nói hết, chuyển đổi đề tài nói, “Tiểu thí chủ,
ngươi nói muội muội ngươi có thể thúc dục lực lượng Xá Lợi Châu , là
thật hả?”
“Đương nhiên là thật .” Tiểu Mặc trịnh trọng nói.
“Được, vậy ngươi để cho nàng thử một chút.” Chưởng môn đại sư nói.
Nhìn chưởng môn sư huynh đem Xá Lợi Châu trả lại, Mộc Sấu đại sư không khỏi nóng nảy: “Chưởng môn sư huynh, không thể .”
Thật vất vả mới lấy lại Xá Lợi Châu, làm gì có đạo lý trả lại?
“Các ngươi đừng quên, Phật Châu là chúng ta mang đến .” Tiểu Mặc
nhếch mày, ý tứ là: các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ Xá
Lợi Châu bị hai đứa trẻ cho đánh cắp ư?
Bé thành công ngăn miệng Mộc Sâu đại sư.
Đem Xá Lợi Châu đưa vào trong tay muội muội, Tiểu Nguyệt Nha vui mừng đón lấy, lộ ra vẻ mặt vui sướng.
“Huyên Huyên, để cho bọn họ nhìn bản lãnh của muội đi.” Nhìn thì
giống như bình tĩnh nhìn muội muội, đáy mắt lại liếc về phía Tiểu Bạch
và bọn đạo tặc.
Tiểu Bạch cơ trí đảo tròn mắt, biết đã đến lúc mình vung ra tay.
“Chờ một chút, để cho ta cùng nó nói một chút.” Tiểu Nguyệt Nha nhẹ nhàng vỗ về Phật Châu, chu cái miệng nhỏ ra, lầm bầm không biết đang
nói cái gì.
Mọi người đầu tiên là thấy ngạc nhiên, chờ thời gian dài, bắt đầu
không nhịn được. Sao bọn họ lại đi tin tưởng một đứa trẻ không tới hai
tuổi có thể thao túng lực lượng Xá Lợi Châu , bọn họ thật sự điên rồi.
Mộc Sấu đại sư há miệng, đang muốn nói cái gì đó để ngăn cản, đột
nhiên, Phật quang kinh thiên thoáng cái tỏa ra, ở đầu ngón tay của một
đứa bé tỏa ra phật quang mà không báo trước .
Chỉ một thoáng sau, khắp sa mạc đều mơ hồ.
Trong không khí Phật quang di động, một mảnh sáng loáng màu vàng làm người ta không phân biệt được tia sáng rốt cuộc là ánh nắng từ trên bầu trời hay là thần phật hiển linh nữa.
“Phật chủ từ bi, ngày sau chúng ta nhất định cải tà quy chính, không
làm chuyện ác.Xin ngài giáng xuống Phật quang, chúc phúc chúng ta.”
“Xin chúc phúc chúng ta!”
“. . . . . .”
Bùm , một đám đạo tặc lần lượt quỳ phục trên mặt đất, mặt cúi xuống , không dám ngẩng đầu, trong miệng hô to khẩu hiệu thống nhất . Cảnh
tượng này làm tăng lữ của Phạm Âm Tự sợ ngây người.
Thật linh thiêng như vậy ư ? Chỉ như vậy mà khiến cho đám đạo tặc đều cải tà quy chính ư?
Chậm đã, Phật quang này tựa hồ thật sự có lực lượng đặc biệt, một khi chiếu xạ lên trên người bọn hắn, bọn họ cảm thấy năng lượng bên trong
thân thể càng thêm mãnh liệt, rất sống động.
Cũng không biết là có tác dụng hay là chỉ là đóng giả .
Nhưng nếu nói, vừa nãy chủ trì thúc dục lực lượng Xá Lợi Châu , để
cho bọn họ được ích lợi không nhỏ thì tới giờ phút này, bọn họ giống
như là đắm chìm trong Phật quang, không ngừng mà hấp thu mấy lần Phật
lực, quả thực là thoải mái cực kỳ.
“Tiểu Nguyệt Nha thật sự là người hữu duyên với thánh vật .” Tiểu
Ban đột nhiên nói ra một câu , giống như là một luồng ý nghĩ cắm vào
đầu của mỗi người.
Càng ngày càng nhiều tăng lữ tin tưởng, nhìn về phía Tiểu Nguyệt Nha ánh mắt cũng thay đổi.
Tiểu Mặc ho nhẹ một tiếng, thấy tốt thì lấy, đưa tay đặt ở tay nhỏ bé của muội muội : “Có thể.”
Thứ tốt là phải ôm tỳ bà nửa che mặt mới càng có hiệu quả.
“Chưởng môn đại sư, ngài cũng nhìn thấy, Phật chủ Xá Lợi Châu chỉ có ở trong tay muội muội ta mới có thể tỏa ra uy lực lớn nhất , nếu mà đặt trong tay những người khác. . .” Tiểu Mặc ra vẻ cao thâm địa lắc lắc
đầu, nói nửa câu giấu nửa câu.
Chủ trì đại sư bất đắc dĩ lắc đầu, cái tính toán này mà hắn còn nhìn
không ra , vậy quả thực là hắn sống vô dụng rồi. Nhìn những tên đạo
tặc kia nghĩ một đằng nói một nẻo , còn có vật kia cho rằng mình ẩn núp
rất cao, thật ra thì ngay từ lúc con thú sủng kia chạy khỏi tay cậu bé
biến mất trong làn cát hắn đã biết. Nếu như hắn còn tin tưởng uy lực Xá
Lợi Châu có thể làm cho người ta cải tà quy chính, lập địa thành phật,
vậy hắn cũng không có tư cách đảm đương chủ trì của Phạm Âm Tự . Bất
quá, biết rõ đối phương đang giở trò, hắn lại không thể không nhận lấy , quan trọng nhất là hắn phát hiện ra , chuyện làm hắn cảm thấy hứng
thú nhất đó chính là thông linh.
Hắn tin tưởng, cõi đời này quả thực là có bản lĩnh thông linh tồn tại.
Mà vật có bản lĩnh lại tồn tại trên người nữ hài tử này .
Suy tư chốc lát, chưởng môn đại sư ôn hòa cười nói: “Tiểu thí chủ nói không sai, Xá Lợi Châu hẳn là đưa cho người hữu duyên. Chuỗi Xá Lợi
Châu này chính là thánh vật chí bảo của Phạm Âm Tự ta, thánh vật nếu
lựa chọn muội muội của tiểu thí chủ , muội muội của tiểu thí chủ
chính là khách quý của Phạm Âm Tự ta.”
Hắn quay lại nói với Tiểu Ban: “Tiểu Ban, bọn họ là bằng hữu của con, cũng là khách quý của Phạm Âm Tự ta. Con hãy đại biểu cho vi sư, hảo
hảo mà chiêu đãi bọn họ, nếu con chậm trễ khách quý, vi sư nhất định sẽ
phạt không buông tha, đã nghe rõ chưa?”
Tiểu Ban nghe vậy, biết điều đáp ứng.
Tiểu Mặc nhíu mày, quả nhiên là càng già càng cay a, chưởng môn đại
sư thỏa hiệp với bọn họ ở chỗ này, rõ ràng chính là dùng Tiểu Ban uy
hiếp hắn. Một khi bọn họ lẻn đi, xui xẻo chịu phạt lại là Tiểu Ban. Thân là bằng hữu, bé làm sao có thể làm liên lụy tới Tiểu Ban cơ chứ?
Cũng được, sống ở đâu thì yên ở đấy. Chỉ cần bọn họ không mạnh mẽ
cướp Phật chủ Xá Lợi Châu từ trên người Huyên Huyên , vậy thì có thương
lượng.
“Vậy thì quấy rầy″.Giong nói giống như tiểu đại nhân, thấy vậy ánh
mắt của chủ trì chợt lóe sáng lên rồi biến mất, rất có thâm ý.
Đưa mắt nhìn hai huynh muội đi theo cao tăng Phạm Âm Tự đi xa ,đầu
lĩnh hai nhóm đạo tặc buồn bực cực kỳ, nói xong sẽ cho ngọc Phỉ Thúy
đâu? Bảo bối nói cho bọn đâu? Sao bọn họ lại gặp kết cục không may thế
này?
Cuối cùng, bọn họ rốt cục nhận rõ một sự thật, đó chính là: bọn họ bị chơi xỏ.
Tiểu Bạch nhảy lên đi ở phía sau đội ngũ , thỉnh thoảng quay đầu
lại, nhìn đám đạo tặc phía sau đấm ngực dậm chân, nó không nhịn được
thoải mái cười to: “Thực ngốc! Sao Tiểu Mặc Mặc lại có thể đem viên ngọc hắn yêu quý nhất cho người khác cơ chứ ? Trên đời này , người có thể
làm cho Tiểu Mặc Mặc đưa viên ngọc ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ha ha ha. . . . . .”
Kèm theo Tiểu Bạch vui vẻ tâm tình khoái trá, huynh muội Tiểu Mặc
được các cao tăng trên dưới Phạm Âm Tự hoan nghênh , tiến vào bên trong Phạm Âm Tự .
Hai huynh muội được phân ở một gian phòng, Tiểu Mặc ngồi xuống
giường, khẽ cau mày, đoạn đường này đi tới, xem ý tứ của chủ trì đại sư, tựa hồ là quyết định muốn đem huynh muội bọn họ lưu lại trong chùa. Hắn cố ý đem toàn bộ tăng nhân triệu tập tới , long trọng giới thiệu hai
huynh muội bọn họ, làm cho cả Phạm Âm Tự đều nhận ra bọn họ, sau đó hạ
lệnh bất luận kẻ nào cũng không được chậm trễ hai huynh muội bọn họ,
muốn dùng lễ nghi cao nhất tới đón bọn họ.
Lấy danh nghĩa vì”bảo vệ hai huynh muội bọn họ an toàn” , không chỉ am bài mấy tăng nhân trực đêm ở ngoài phòng bọn họ, trong ngoài chùa
cũng gia tăng phòng ngự, cả con ruồi cũng không bay lọt.
Mặt khác, vì”để cho Tiểu Ban hảo hảo mà chiêu đãi khách quý” , chưởng môn đại sư chỉ định mình Tiểu Ban tới tiếp đãi bọn họ, những người còn lại đều là phụ giúp, nói cách khác, nếu có bất kỳ chuyện gì ngoài ý
muốn thì người chịu phạt chỉ có mình Tiểu Ban.
Giảo hoạt, thật sự giảo hoạt .
Tiểu Mặc nghiến răng, không nghĩ mình lại gặp phải Lão Hồ Ly khó dây dưa. Ai nói người trong phật môn tựu nhất định là hiền lành từ bi, tâm địa thiện lương chứ? Bé thấy chủ trì đại sư chính con hồ ly khoác da
dê ,rất là giảo hoạt.
“Ca ca, Huyên Huyên mệt mỏi.”
Cúi đầu, nhìn thân thể mập mạp của muội muội nãi bò qua , hắn đưa tay ôm lấy, đem nàng ôm vào trong ngực.
“Huyên Huyên mệt mỏi, vậy thì đi ngủ trước đi.”
“Ca ca kể chuyện xưa.”
“Được, ca ca kể chuyện xưa cho muội nghe.”
Ánh trăng từ từ chếch đi, bên trong gian phòng truyền ra thanh âm trầm thấp, mấy phần non nớt, mấy phần động lòng người.
Cách đó không xa , trên một cây cổ thụ chọc trời , tại cành cao nhất.
Ai cũng sẽ không biết, nơi này chẳng biết lúc nào lại có một “căn nhà”nhỏ bằng trúc .
Nếu nói”căn nhà” , thật ra thì chính chỉ là một căn phòng nhỏ, màu
sắc của ngôi nhà biến mất trong tầng lá cây , không dễ dàng phát giác.
Xuyên qua cửa sổ, Vân Khê thấy được hình ảnh hai đứa con của mình
đang kể chuyện xưa, trong lòng chua xót nói không ra lời . Lại nói ,
tuyệt đối không thể mềm lòng. Đây là cơ hội rèn luyện tốt nhất cho hai
huynh muội bọn họ, nàng và Thiên Tuyệt đã thương lượng qua, ai cũng
không thể phạm quy can thiệp vào.
Song, thấy nhi tử và nữ nhi phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang , lúc này lại cùng ôm nhau ngủ, sao nàng không đau lòng cho được?
“Thiên Tuyệt, nếu không coi như hết được không? Bọn họ còn nhỏ, sau này còn nhiều cơ hội rèn luyện .”
Long Thiên Tuyệt chặn lại câu nói tiếp theo của nàng , nhẹ giọng nói: “Nàng quên Tử Yêu, Vân Huyên, và mẫu thân của nàng sao? Sau khi bọn họ
lần lượt bước vào cảnh giới Huyền Đế xong sẽ được chấp nhận dẫn độ, đi
đến một thời không khác . Huyền giai của ta và nàng đã gần đạt tới cảnh giới Huyền Đế , chúng ta sớm muộn gì cũng có một ngày cũng bị dẫn độ đến Vân Chi Đoan, một khi chúng ta rời đi, hai đứa bé làm sao bây
giờ? Nếu bọn họ không có đầy đủ năng lực để có thể tự bảo vệ mình thì
sao chúng ta có thể an tâm rời đi?”
“Vậy chúng ta vĩnh viễn không cần tấn chức nữa ” Vân Khê quấn cau
mày. Ở Vân Chi Đoan , có mẫu thân mà ngày đêm nàng mong đợi, nói không
chừng còn có phụ thân đã sớm qua đời của nàng, mà nơi này có con của
nàng, thân nhân của nàng và các bằng hữu, nàng đều không muốn cùng họ
tách ra.
Long Thiên Tuyệt ôn nhu ôm nàng, nhướng mày nói: “Nếu như nàng không
muốn cùng bọn nhỏ tách ra, lại muốn nhanh chóng gặp mặt mẫu thân, biện
pháp tốt nhất chính là cho hài tử của chúng ta cũng nhanh chóng đạt
tới cảnh giới Huyền Đế , đi theo chúng ta cùng nhau đến Vân Chi Đoan,
đi tìm ngoại tổ mẫu của bọn họ. Nàng thấy sao?”
Đôi mắt của Vân Khê phát sáng: “Đây là một chủ ý thật tốt. Vậy Thiên
Thần và Song Nhi thì sao? Còn cha mẹ chàng nữa, cha của ta và ca ca. . . . . . Chúng ta cũng phải đem bọn họ mang theo mới được.”
Nói tới đây, Vân Khê không nhịn được nói thầm: “Chúng ta ở chỗ này
gấp gáp cũng vô dụng, Thiên Thần, Song Nhi, Sở Mục và Thiên Tầm bọn họ
vừa nhìn giang hồ thái bình, lại đi du sơn ngoạn thủy, cũng không biết
rốt cuộc khi nào bọn họ mới có thể trở về. Ta phải đợi đến năm nào
tháng nào, mới có thể cùng mẫu thân đoàn tụ chứ?”