Ánh sáng màu trắng từ trên
người Vân Khê bộc phát, hiện lên hình dáng quả cầu, khuếch tán
ra.
Thời gian, không gian, đều ở
đây trong một khắc dừng lại. . ..
Tất cả những cao thủ giống như
bị định trụ, không cách nào nhúc nhích, song, suy nghĩ của bọn hắn không có
ngừng trệ. Bọn họ rõ ràng nhìn thấy mọi chuyện phát sinh hết thảy, lòng tràn đầy
bất khả tư nghị.
Phong Ấn thuật, Phong Ấn thuật
trong truyền thuyết !
Bọn họ rốt cục may mắn chứng
kiến, chẳng qua là, đại giới này. . . . . .
Trong không gian dừng lại, chỉ
có Vân Khê một người không có bị thời gian cùng không gian phong ấn, nàng một
tay bắt lấy một người, đưa bọn họ lục tục ném lên phía sau lưng Huyền Dực. Nếu
bọn họ không chịu chủ động cùng nàng đi, nàng cũng chỉ có thể dùng biện pháp
mạnh.
Thời gian không bao lâu, tất cả
cao thủ cũng bị nàng kéo lên phía sau lưng Huyền Dực, kèm theo một tiếng rồng
ngâm, một người một con rồng chạy ra khỏi phong ấn, trên lưng Thần Long còn chở
đi những bảy vị cao thủ khác.
Khi rời xa phong ấn, những cao
thủ rối rít khôi phục bình thường, mọi người vẫn còn chưa hết kinh hoàng, ánh
mắt nhìn về phía Vân Khê biến đổi lần nữa. Nếu nàng dùng Phong Ấn thuật đối phó
với bọn họ, bọn họ làm gì có phần thắng? Điều khiến cho bọn họ ngoài ý muốn
chính là, mới vừa rồi thời điểm khi bọn họ bị phong ấn, nàng không có lợi dụng
lúc người ta gặp khó khăn, tiêu hủy tích phân bài trên người bọn họ, ngược lại
mang theo bọn họ thoát đi sự công kích của Thiên Ma. Nàng rốt cuộc suy nghĩ cái
gì?
"Vân Khê, ngươi tại sao muốn
cứu chúng ta? Nếu như chúng ta đều chết hết, ngươi không phải có thể thuận lợi
đoạt được đệ nhất danh? Tại sao còn muốn cứu chúng ta?" Nhị Vân Mạn không thể
nào hiểu được.
Vân Khê không quay đầu lại,
đứng nhích tới gần vị trí của Thần Long, nói: "Lý do rất đơn giản! Bởi vì trên
người chúng ta đều chảy cùng dòng máu. . . . . . Nấu đậu bằng cành đậu, Đốt nhau
sao mà gấp?*”
* Hai câu đầu và cuối của
bài thơ Anh em của Tào Thực (đầu đề do Tào Phi, anh trai của Tào Thực, đặt). Tào
Phi và Tào Thực là con trai của Tào Tháo. Tào Thực (192 – 232) là một nhà thơ
nổi bật thời Kiến An.
Bài thơ này được viết khi
Tào Thực bị chính anh trai của mình là Tào Phi chèn ép.
Nấy đậu bằng cành
đậu,
Đậu ở trong nồi
khóc,
Rằng cùng một gốc
sinh,
Đốt nhau sao mà
gấp?
Ý chỉ: cốt nhục thân thiết
nhưng lại đấu đá, sống chết với nhau, thật đau lòng.
Một câu nói, khiến cho các cao
thủ đang thắc mắc phải yên lặng.
Đúng vậy, trên người của bọn họ
đều chảy cùng một dòng máu, là huyết mạch của Vân tộc. Ra khỏi Vân tộc, bọn họ
chính là chiến hữu thân mật nhất.
Nấu đậu bằng cành đậu, Đốt nhau
sao mà gấp?
Giờ khắc này, đáy lòng của mỗi
người đều nhấc lên gợn sóng nho nhỏ.
Nhị Vân Mạn cùng Tam Vân Mạn
liếc nhau một cái, trong đầu đồng thời xẹt qua một vài hình ảnh giống nhau,
không lâu trước kia, các nàng đã từng là hai đứa nhỏ vô tư, không có gì giấu
nhau, từng cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng sinh cùng tử. . . . . . Rốt cuộc là
khi nào thì các nàng bắt đầu đối chọi gay gắt, ngươi lừa ta gạt, không đội trời
chung?
"Lão Tam, thật ra thì. . . . .
. Năm đó ta với trượng phu của ngươi không có phát sinh bất kỳ quan hệ gì, ta là
vì tức giận với ngươi, cho nên mới cố ý nói như vậy." Nhị Vân Mạn xin lỗi
nói.
Tam Vân Mạn khẽ kinh ngạc, chợt
thoải mái cười một tiếng: "Ta biết! Ta và hắn sở dĩ tách ra, cũng không phải bởi
vì ngươi, là hắn chán ghét Vân tộc tranh đấu, cho nên mới vứt bỏ ta mà đi. Ta
chưa từng trách ngươi, chẳng qua là trong lòng ủy khuất, không chỗ phát tiết,
cho nên mới đem tức giận đến trên người của ngươi."
Nhị Vân Mạn lộ ra kinh ngạc,
hai người liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên một tầng sương mù, ăn ý nở nụ
cười.
"Đã từng vượt qua biển cả không
sợ gì sông nước, không phải là mây thì cũng là núi." Vân Khê nghe cuộc nói
chuyện giữa hai người, không nhịn được chua xót đọc lên.
Nhị Vân Mạn cùng Tam Vân Mạn
hai người đồng thời sợ run cả người.
"Làm ơn, đừng ra vẻ già dặn
kinh nghiệm như vậy có được hay không? Bà cụ non!" Nhị Vân Mạn ánh mắt khinh bỉ,
thế nhưng đáy mắt lại hàm chứa nồng đậm nụ cười.
"Chúng ta đều già rồi, đến cái
tuổi này của chúng ta, còn có cái gì có thể tranh? Tranh giành, có ý nghĩa gì?"
Tam Vân Mạn thở dài một tiếng, đột nhiên cúi đầu, tháo xuống tích phân bài bên
hông mình, giữ ở lòng bàn tay. Năm ngón tay nhẹ nhàng cầm lên. . . . .
.
"Ngươi đây là định làm cái gì?"
Nhị Vân Mạn cả kinh, muốn ngăn cản nàng.
Tam Vân Mạn né tránh, chỉ nghe
“rắc” một tiếng, tích phân bài trong tay nàng vỡ thành mấy mảnh. Nàng thở phào
nhẹ nhõm một tiếng thật dài, thoải mái cười nói: "Kể từ sau khi được gọi là Tam
Vân Mạn, cuộc sống của ta cũng chưa có một ngày thật sự vui vẻ, người xếp hạng
sau không phục ta, muốn vượt xa ta, ta cũng không phục khi xếp trước ta còn có
Đệ nhất Vân Mạn và Nhị Vân Mạn, cuộc sống như vậy, thật không phải là cuộc sống
mà ta muốn . . . . . . lúc ta còn trẻ, ta có một mơ ước, hi vọng có một ngày, có
thể cùng người mình yêu mến du lịch thiên hạ, mỗi ngày trôi qua đều không buồn
không lo. Ta nghĩ, có lẽ là lúc, ta rời đi Vân tộc, đi tìm hắn. Hi vọng, bây
giờ, còn không coi là quá trễ. . . . . ."
"Ngươi thật muốn rời đi Vân
tộc, đi tìm hắn? Vô Thương nguyên lão có thể đồng ý không?" Nhị Vân Mạn đối với
quyết tâm của nàng rất khiếp sợ.
Ánh mắt của Tam Vân Mạn lóe lên
kiên định: "Ta đã quyết định, không ai có thể ngăn cản ta nữa!" Không biết nghĩ
tới điều gì, nàng ngửng đầu lên, nói với Vân Khê: "Vân Khê, ngươi phải cẩn thận
Vô Thương nguyên lão, nàng ngoài mặt thoạt nhìn cùng Vô Tâm nguyên lão thủy hỏa
bất dung, nhưng kỳ thật hai người các nàng đều vẫn cùng Tông chủ tiền nhiệm âm
thầm duy trì liên lạc mật thiết. Tông chủ tiền nhiệm tựa hồ nắm giữ một chút
nhược điểm của hai vị nguyên lão, cho nên hai vị nguyên lão phải nghe theo mệnh
lệnh của nàng mà làm việc, có nhiều lần, ta đều gặp các nàng vụng trộm gặp mặt,
không biết đang mưu tính cái gì. Ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, Tông chủ tiền
nhiệm có địch ý rất sâu đối với ngươi, ngươi nếu như muốn trở thành tân nhậm
Tông chủ, trước hết nhất định phải nghĩ biện pháp vượt qua ba người
này."
"Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi,
ta sẽ lưu ý !" Vân Khê nói.
"Lão Tam, xem ra ngươi là thật
sự không đếm xỉa đến bất cứ điều gì." Nhị Vân Mạn thở dài một tiếng, đột nhiên
cũng gỡ tích phân bài bên hông của mình xuống, lên tiếng cười nói, "Nếu đối thủ
lớn nhất của ta đều bỏ qua, ta một người ở lại còn có ý nghĩa gì? Ta cảm thấy
hứng thú nhất , vẫn là mỹ nam, ta muốn lúc sinh thời, có đủ loại mỹ nam, về phần
vị trí Tông chủ. . . . . . Quá cực khổ quá vất vả rồi, một chút cũng không
thích hợp với ta, ai muốn làm thì làm đi!"
Nàng ra sức phủi, đem tích phân
bài cầm trong tay ném ra ngoài, thời điểm tích phân bài bay đến giữa không
trung, tự động hành nổ tung, một mảnh bụi bậm bay lên, hóa thành hư
ảo.
"Đã từng vượt qua biển cả không
sợ gì sông nước, không phải là mây thì cũng là núi."
"Đã từng vượt qua biển cả không
sợ gì sông nước, không phải là mây thì cũng là núi."
Hết sức ăn ý, Nhị Vân Mạn và
Tam Vân Mạn đồng thời cao giọng đọc, đọc xong, hai người nhìn nhau , cất tiếng
cười to, tiếng cười sảng khoái, xa xa vọng lại, xua tan đen
tối.
"Các ngươi không phải nói lời
của ta, rất già dặn, rất chua sao?" Vân Khê tức giận trợn mắt.
"Đúng là rất già dặn rất chua.
. . . . ."
"Nhưng là, rất thích hợp với
chúng ta!"
Không hổ là hai bằng hữu lớn
lên cùng nhau, ăn ý mười phần.
Mấy vị cao thủ còn lại kinh
ngạc đến ngây người, không kịp hoàn hồn. Trong đám bọn họ, hai người có lòng háo
thắng mạnh nhất, tính tình dữ dằn nhất, không phải Nhị Vân Mạn và Tam Vân Mạn
thì còn ai vào đây, hai người các nàng lại chủ động hủy đi tích phân bài của
mình, bỏ qua tranh tài, như vậy bọn họ đây? Bọn họ còn cần tiếp tục tranh tài
sao?
Tinh thần, thoáng cái xuống
thấp.
Hư Vô công tử vẫn đưa lưng về
phía mọi người như cũ, đứng ở vị trí đuôi rồng, cúi đầu mắt nhìn quang cảnh dưới
mặt đất, tim của hắn chấn động thật lâu.
Ở dưới chân của bọn họ,
có vô số thiên ma bị định trụ thân, vẫn duy trì động tác trước đó hoặc chạy
nhanh, hoặc vồ mồi. . . . . . Đây cũng là Phong Ấn thuật trong truyền
thuyết?
Hắn vẫn cho là, thực lực của
mình, trong đám cao thủ trăm tuổi trở xuống, là có một không hai, không thể soi
mói, không thể nào có người vượt xa hắn. Song. . . . . .
"Nghe, có động tĩnh? Chẳng lẽ
lại là Thiên Ma bạo động?" Đột nhiên có người hô lên.
Ở trong tầm mắt bọn họ, hai bên
trái phải của rừng cây, bụi đất tung bay, đó là dấu hiệu bầy Thiên Ma chạy
đến.
"Thật sự là Thiên Ma! Chúng ta
lại bị bao vây!"
"Làm sao bây
giờ?"
Vân Khê chân mày nhíu thật
chặt, một ngón tay chỉ về phía trước: "Phía trước chính là truyền trận lối vào
của tầng mộ thứ năm, mọi người đi theo ta!"
"Tầng mộ thứ năm?" Có người bắt
đầu rút lui, "Tầng thứ tư cũng đã khủng bố như vậy rồi, ai biết tầng thứ năm
đến tột cùng sẽ như thế nào , ta. . . . . . Ta không đi."
"Ngươi nếu như không muốn đi,
vậy thì xuống dưới tự mình đi đi!" Vân Khê không chút lưu tình nói, những cao
thủ ngồi ở trên Thần Long đang ồn ào đột nhiên im bặt, lúc này cũng chỉ có nàng
có thể ứng phó bầy Thiên Ma bạo động.
Không người nào nói lên dị nghị
nữa, Vân Khê dựa vào cảm ứng của mình, tiếp tục đi về phía
trước.
Gần tới truyền trận lối vào, rõ
ràng năng lượng dao động, song trong vòng trăm bước, không có một ngọn cỏ, đất
màu tím biến thành một mảnh đất khô cằn đen nhánh, trong không gian đất khô cằn
phiêu đãng hơi thở chết chóc.
Tại sao có thể như
vậy?
Trong lòng của mỗi người đều
sinh ra nghi vấn.
Song, không đợi bọn họ suy nghĩ
nhiều, phía sau bọn họ, bầy thiên ma bạo động đang điên cuồng hướng bọn họ vọt
tới.
"Mọi người mau vào
đi!"
Một khắc sau khi mọi
người tiến vào truyền trận, bầy Thiên Ma bị ngăn cản ở phía ngoài truyền trận,
bởi vì do quy tắc, thiên ma mỗi một tầng chỉ có thể dừng lại ở trong không gian
tầng thuộc về bọn họ, không thể đến những không gian khác. Cho nên đoàn người
Vân Khê lúc này mới tránh thoát một kiếp, song, bọn họ thật sự đã an toàn
sao?
Không gian tầng mộ thứ năm, bọn
họ vừa đặt một chân tới, nhìn một cái, bia mộ san sát, ở trong không gian tối
như mực, âm u dày đặc mà kinh khủng. Trước mỗi một bia mộ, có chút ánh sáng âm u
lóe lên chiếu sáng, giống như là ma trơi, hoặc như là một loại côn trùng kỳ dị
nào đó, phiêu đãng ở trong mộ.
Trong không khí thỉnh thoảng có
mùi mục nát, thỉnh thoảng có cơn gió rét lạnh thổi qua, khiến cho tâm tình
người ta ở trong nháy mắt trở nên bị đè nén.
"Chẳng lẽ đây chính là nơi Chư
thần ngã xuống sau đó được mau táng trong truyền thuyết?" Tam Vân Mạn
nói.
"Ta từng nghe Vô Tâm nguyên lão
nói qua, nơi mai táng chư thần, thật ra thì cũng không phải là cái gì Thiên
Thượng chư thần, mà là các vị tiền bối của thượng cổ linh huyết tộc. Bọn họ
giống chúng ta, cũng là người bình thường, không có quái dị như trong truyền
thuyết." Nhị Vân Mạn nói.
"Nhị Vân Mạn nói không sai,
được chôn ở trong chư thần mộ, cũng không phải Thiên Thượng chư thần gì đó, mà
là cao thủ của thượng cổ linh huyết tộc. Nguồn gốc của Vân tộc chúng ta chính là
từ thượng cổ linh huyết tộc, tổ tiên của chúng ta từng hiến dâng tính mạng chịu
trách nhiệm trông chừng chư thần mộ, điều này cũng lý giải tại sao Nội tông lại
cách chư thần mộ gần như thế. Nhưng, những thứ này cũng không coi là cái gì,
phàm là người của Nội tông Vân tộc, đều biết ít nhiều về bí ẩn của chư thần mộ.
Nhưng bí mật chân chính của Chư thần mộ, lại rất ít người biết. . . . . ." Hư Vô
công tử cố ý thừa nước đục thả câu.
Vân Khê đang nhớ lại lời nói
lúc trước của Vân Huyên..., nàng muốn nói lại thôi, tựa hồ có chuyện trọng yếu
muốn nói hơn
"Hư Vô công tử, ngươi cũng đừng
thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là bí mật gì?" Lục Vân Mạn tò mò hỏi, những
người khác cũng rối rít phụ họa.
Hư Vô công tử nhợt nhạt cười
một tiếng, chuyển động hai khỏa kim châu trong tay nói: "Thật ra thì, ta cũng
không biết. . . . . ."
Mọi người nghẹn lại, mắt đều
trợn trắng, hắn rõ ràng chính là cố ý đùa bỡn bọn họ.
Vân Khê liếc mắt nhìn Hư Vô
công tử thật sâu, cảm thấy hắn biết chút ít.
"Các ngươi nhìn! Bên kia giống
như có thi thể người!" Lời nói của Vân Trung Hạc khiến cho trong lòng mọi người
căng thẳng. Nơi này đã là tầng mộ cuối cùng, tại sao có thể có thi thể người
xuất hiện?
Mọi người hướng về phía hắn tụ
lại đi qua, quả nhiên thấy thi thể người, hơn nữa không chỉ một người, mà là bốn
người.
"Bọn họ. . . . . . Bọn họ không
phải là gia quyến của cung chủ sao?" Vân Khê nhận ra ba thi thể người trong đó,
không khỏi kinh ngạc. Nàng biết, Vân Trung Thịnh lần này tới Nội tông, mục đích
đúng là vì tìm kiếm huynh đệ tỷ muội của hắn, bây giờ bọn họ cư nhiên cũng chết
ở nơi này, vậy hắn. . . . . .
May mà hắn không có đi theo
nàng cùng đi, mà là cùng đi với Long Thiên Tuyệt bị Vô Thương nguyên lão giữ
lại, nếu không thấy một màn tàn khốc như thế, hắn nên đối mặt như thế
nào?
"Khê Nhi, bọn họ là trúng độc
mà chết, độc trên người bọn họ, cùng độc trên thân Thần Long vô cùng tương tự,
nhưng độc tính tựa hồ mạnh hơn một chút." Vân Mộ Phàm nói.
Vân Khê cẩn thận ngó nhìn một
cái, thật đúng là như thế. Chuyện này càng ngày càng quỷ dị, chẳng lẽ nói, nơi
này mới thật sự là xuất xứ của loại độc này?
Ấn ký Nguyệt Nha ở trước ngực
vào lúc này đau nhói mãnh liệt, Vân Khê đặt tay che lên tim của mình, cơ hồ là
đồng thời, ở chỗ sâu của mộ chu thần, có một tia ánh sáng trắng chói mắt bắn đi
ra ngoài, kèm theo nó, còn có một tiếng thét dài xé trới.
Dưới chân của bọn họ rung động
.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không
lại là Thiên Ma bạo động chứ?"
"Ta thấy không giống, giống như
là có yêu thú đáng sợ nào đó đang tức giận gầm rú. Nghe, tiếng kêu kia tuyệt đối
không phải là Thiên Ma. . . . . ."
Trên người mỗi người đều cảm
nhận được áp lực đáng sợ, lực lượng kia tuyệt không phải thiên ma hoặc là yêu
thú có thể phóng thích ra.
Chỉ một thoáng, nguy cơ trùng
trùng.
Thời điểm đám người Vân Khê sắp
lâm vào khốn cảnh, hội nguyên lão bên này ồn ào lật trời.
"Nhị Vân Mạn và Tam Vân Mạn
trước sau đã bị đào thải, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kết quả lại quá ngoài ý
muốn như thế. Rốt cuộc là Hư Vô công tử đánh bại các nàng hay vẫn là Vân
Khê.”
"Ngay cả Nhị Vân Mạn và Tam Vân
Mạn cũng bị đào thải, cuộc tranh tài này cuối cùng cũng chỉ còn lại có Vân Khê
và Hư Vô công tử quyết chiến với nhau. Vân Khê có thể chiến thắng Hư Vô công tử,
là hắc mã sắc xuất (không lường trước được thực lực với người cạnh
tranh), đoạt được vòng nguyệt quế sao?"
"Ta thấy không có khả
năng! Thực lực của Hư Vô công tử, mọi người chúng ta đều quá rõ ràng, hẳn là
không thể nào bị đánh bại!"
"Vậy cũng chưa chắc,
ở trong trận đấu ngày hôm nay, Vân Khê hết sức nổi bật, chưa chừng nàng thật sự
là một hắc mã, một đường tiến đến chức vô địch, ai mà biết được
đây?"
"Vô Thương nguyên
lão, ngươi cảm thấy thế nào?"
"A? Vô Thương nguyên
lão đi nơi nào?"
"Quái, Vô Hi nguyên
lão cũng không thấy. . . . . ."
Động tĩnh trong mộ
càng lúc càng lớn, một chút tia sáng trắng càng trở nên chói
mắt.
Vân Khê vô cùng tò
mò, lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của Vân Huyên: "Vậy nhất định chính là
thánh vật trong truyền thuyết của thượng cổ linh huyết tộc, đây mới thực sự là
thượng cổ thánh khí!"
"Vậy tiếng rống giận
dữ kia là cái gì?" Vân Khê hỏi.
"Hơn phân nửa là thần
thú thủ hộ thánh khí ! Có người muốn trộm thánh vật, quấy nhiễu thần thú, cho
nên nó mới có thể phát ra rống giận." Lời nói của Vân Huyên vừa ngừng, trên
không trung xuất hiện một đoàn bóng đen khổng lồ, bóng đen đáng sợ kia, hiện đầy
khắp trên không trung, khiến cho người ta không rét mà run.
"A! Đây là quái vật
gì?" Có người la hoảng lên.
Ở trong bóng đen, có
bóng người vội vàng hướng về phía bọn họ chạy tới, thật sự bị Vân Huyên đoán
trúng, có người muốn trộm thánh vật, mới quấy rầy thần thú thủ hộ thánh khí
.
"Người, hộ giá! Mau
giúp bổn tọa ngăn cản nó!" Gần tới, người nọ cao giọng hô lên.
Vân Khê nhận ra thanh
âm của người này, tinh thần chợt rung lên: "Tông, chủ?"
"Tông
chủ?"
"Tông
chủ?"
Vẫn không có lộ diện
- Tông chủ, lại xuất hiện ở nơi này! Tất cả mọi người đều rất giật mình, chỉ
thấy Tông chủ chật vật hướng về phía bọn họ chạy nhanh đến, trên người còn bị
thương mấy chỗ, trong tay của bà ta vững vàng ôm một vật giống với quyền
trượng, ánh sáng chói mắt kia chính là phát ra từ bảo vật
này.
Làm người ta kinh hãi
hơn chính là, ở phía sau của bà ta, có một thân ảnh màu đen to lớn đuổi theo,
tức giận gầm thét, bất cứ lúc nào đều có thể đem bà ta nuốt vào trong
bụng.
Tiểu Phượng Hoàng là
kẻ kích động đầu tiên bay ra: "Vân Thanh Uyển, rốt cục ta đã tìm được ngươi! Mau
nói cho ta biết, Tiêu Dao ở đâu?"
Tông chủ rõ ràng sửng sốt, rất
nhanh phục hồi tinh thần lại, theo bản năng, bà ta giơ bảo vật trong tay lên,
hướng về phía Tiểu Phượng Hoàng công kích: "Ngươi đừng mơ tưởng! Ta tuyệt đối sẽ
không để ngươi biết tung tích của Tiêu Dao, ngươi đi chết đi!"
Ánh sáng trắng chói mắt thoảng
qua ánh mắt mọi người, mọi người kinh hãi, uy lực của nó nếu thật sự thi triển
ra, bọn họ và tiểu phượng hoàng ở cự ly gần như thế, khẳng định cũng khó thoát
khỏi cái chết. Mọi người đã làm xong phản kháng cùng chuẩn bị chịu chết . . . .
. . Song, ánh sáng trắng chói mắt kia chẳng qua chỉ ở trước mặt mọi người thoáng
qua một cái, không có bất kỳ uy hiếp cùng lực công kích, chờ sau khi ánh sáng
trắng xẹt qua, bản thân Tông chủ đã sớm mang theo bảo vật chạy
xa.
"Vân Thanh Uyển, ngươi muốn
chạy trốn đi đâu? Ngươi không được thánh khí nhận chủ, thì căn bản không thể nào
thúc dục lực lượng của thánh khí, ngươi cho rằng ngươi còn có thể lừa được ta?"
Vân Huyên đã đoán được trước, nên không bị Tông chủ hù dọa, đuổi sát bà ta, ngăn
cản đường đi của bà ta.
Hai cha con Vân Khê và Vân Mộ
Phàm cũng đuổi theo phía sau, lần này, nói gì thì nói cũng không thể để cho Tông
chủ từ dưới mí mắt của bọn họ đào thoát.
"Vân Huyên, ngươi không phải là
muốn biết tung tích của Đinh Tiêu Dao sao? Các ngươi trước thay ta ngăn cản yêu
thú kia, chỉ cần ta hảo hảo sống, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết tung tích
của Tiêu Dao, nhìn thấy hắn." Tông chủ nói.
Vân Khê không nhịn được cười,
tâm tư của người này thật sự là quá xảo quyệt. Chính bà ta trộm bảo vật, nhưng
lại muốn bọn họ chùi đít (nguyên văn nhé =.=) cho bà ta, dựa vào cái
gì?
"Vân Huyên tiền bối, ngươi đừng
tin chuyện ma quỷ của bà ta. Mỗi lần bà ta đều lợi dụng sự quan tâm của ngươi,
khiến ngươi bị loạn tâm tình, cho nên mới nhiều lần được tiện nghi, chạy trốn
ngay trước mắt chúng ta. Bên ngoài lối vào không gian tầng thứ tư, đều là thiên
ma bạo động, bà ta trốn không thoát, chạy đi cũng là chết. Chúng ta liền yên
lặng nhìn bà ta bị yêu thú hành hạ mà chết như thế nào. . . . . . Nếu bà ta nói
Tiêu Dao tiền bối đang ở Vân tộc, chỉ cần chúng ta muốn tìm, cho dù là đem trọn
Vân tộc lật tung lên, nhất định có thể tìm được người!"
Tông chủ nghe vậy, ánh mắt bỗng
dưng một trận bối rối, bà ta nổi giận nói: "Vân Khê, đây là ân oán giữa ta và
Vân Huyên, ngươi dựa vào cái gì nhúng tay vào?"
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía
những cao thủ khác của Vân tộc, hạ lệnh: "Ta dùng thân phận Tông chủ trước kia
ra lệnh các ngươi! Giết Vân Khê và con tiểu phượng hoàng này cho ta! Ai có thể
giết các nàng, ta liền đề nghị hội nguyên lão, đề cử với bọn họ cho người đó làm
Tông chủ!"
Bà ta đắc ý cười lạnh, nơi này
nói gì thì nói cũng là địa bàn của bà ta, Vân Khê nàng ta lại là một người của
bộ tộc cấm kỵ, uy tín của nàng ta ở Nội tông Vân tộc làm sao có thể so sánh với
bà ta được? Bà ta chỉ cần hơi động miệng lưỡi, thì có rất nhiều người trở thành
tay chân của nàng, nàng việc gì phải sợ các nàng?
Bà ta nghĩ tới điều đó đắc ý
cười, song chuyện phát triển cũng không thuận lợi như bà ta tưởng tượng, mấy tên
cao thủ tại chỗ, cơ hồ không có một người hưởng ứng nàng.
"Các ngươi thất thần làm cái
gì? Không có nghe thấy lệnh của bổn tọa sao?" Nàng đề cao giọng
nói.
"Tông chủ? Ngươi bây giờ vẫn là
Tông chủ sao? Ta chỉ biết hiện tại Nội tông chúng ta đang chọn lựa Tân Tông chủ,
người này, rất có thể chính là nữ nhân trước mắt ngươi, bây giờ nàng mới là
người chúng ta nên nghe theo lệnh của nàng." Lời nói của Hư Vô công tử, khiến
cho Vân Khê lấy làm kinh hãi, quá bất ngờ, nàng cho rằng hắn vẫn luôn khinh
thường nàng.
"Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ lời
nói trước kia của ngươi đều là nói bừa?" Hư Vô công tử lạnh lùng hơi nhíu
mày.
Vân Khê nhất thời không kịp
phản ứng, không biết theo lời của hắn nói "Lời nói trước kia" rốt cuộc là nói
cái gì, nhưng có thể khẳng định một điều là, bây giờ hắn, lựa chọn đứng ở về
phía nàng.
"Lời nói của ta, tự nhiên không
phải là nói bừa! Nếu như tất cả mọi người đều cùng chung nhận thức, như vậy
chúng ta không cần để ý tới bà ta nữa, để cho bà ta bị yêu thú trừng phạt
đi!"
Lấy Vân Khê cầm đầu, các cao
thủ rối rít nằm úp sấp trên mặt đất, nhìn yêu thú từ phía trên đỉnh đầu của bọn
họ bay vút qua, đuổi theo Tông chủ trong tay còn đang cầm thánh khí, ai cũng
không có ý định ra tay cứu giúp.
Người đang làm, trời đang nhìn!
Lòng nguội lạnh, là không còn có khả năng vãn hồi.
Chỉ trách Tông chủ trong ngày
thường đã làm nhiều chuyện tổn hại người, bà ta chỉ nghĩ đến mình, cũng không
suy nghĩ cho người khác, người chỉ nghĩ cho bản thân giống như bà ta vậy, thì
làm sao nhận được sự tôn trọng của người khác?
"Các ngươi những thứ khốn kiếp
này! Bổn tọa sẽ không tha cho các ngươi!" Tông chủ chật vật chạy như điên, thanh
âm gầm thét của bà ta, càng ngày càng xa.
"Đi, chúng ta đi theo nhìn một
cái!" Vân Khê triệu hồi ra Huyền Dực, mang theo các cao thủ theo đuôi xem cuộc
chiến.
Cũng không lâu lắm, cánh tay
của Tông chủ mất đi một cái. . . . . .
Tiếp theo, vai phải bị yêu thú
ngoạn cắn một cái, sau đó thắt lưng bị xé rách, Tông chủ đau đến thét dài một
tiếng, cố nện bước chạy trốn, dần dần chậm lại. . . . . .
Kết quả là, bà ta liên tục bị
yêu thú công kích, cả người đều đầy vết thương, bị hành hạ đến chết đi sống
lại.
Trong tay của bà ta vẫn vững
vàng bảo vệ liễu thánh khí như trước, đến chết cũng không chịu buông ra. . . . .
.
Cũng khó trách yêu thú sẽ tức
giận như thế, đối với bà ta phát động công kích điên cuồng, người đánh cắp bảo
vật bị công kích như vậy rồi, bà ta còn gắt gao không buông tay trả lại, nó
không tức giận đem đối phương hướng đến cái chết mới là lạ.
"Quá tàn nhẫn! Ta nhìn không
nổi nữa, chúng ta đi giúp bà ta đi!" Nhị Vân Mạn mở miệng nói.
"Ngươi hiện tại chỉ thấy bà ta
bị yêu thú cắn xé tàn nhẫn, ngươi đã từng gặp bà ta đối đãi những người khác như
thế nào? Bà ta vì lợi ích của bản thân, có thể đem mọi người trong tộc ra thử
độc, thậm chí dùng cao thủ Nội tông tới thử độc, các ngươi cho rằng Nội tông
liên tiếp phát sinh án trúng độc là như thế nào tới?" Vân Khê cười lạnh, một
chút đồng tình Tông chủ cũng không có, thử nghĩ xem ngày đó, nàng và Tông chủ
chẳng qua là lần đầu tiên gặp mặt, bà ta liền làm mù đôi mắt của nàng, nếu không
phải Nhị chưởng quỹ kịp thời chạy tới, tánh mạng của nàng đã sớm khó giữ được.
Còn có sỉ nhục quỳ xuống kia, đến nay nàng cũng không quên được, là bà ta nhục
nhã nàng, để cho nàng ghi nhớ nỗi sỉ nhục này, người như vậy, bảo nàng làm sao
có thể sinh ra lòng nhân từ?
"Cái gì? Ngươi nói Nội tông
xuất hiện tà độc là do Tông chủ làm?" Nhị Vân Mạn thật sự bất
ngờ.
"Lúc trước ta còn không có xác
định, nhưng sau khi ta nhìn thấy mấy thi thể kia, trên cơ bản ta có thể khẳng
định được. Các ngươi cũng nhìn thấy mấy thi thể kia, triệu chứng trên người bọn
họ chính là tà độc mà các ngươi gọi. Thử hỏi, ở bên trong một tầng mộ, trừ Tông
chủ, còn có thể là ai có thể hạ độc bọn họ?" Vân Khê nói.
Mấy vị cao thủ rối rít gật đầu,
suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, từ từ tin lời của
nàng.
"Không nghĩ tới Tông chủ là một
người có lòng dạ độc ác như thế, thế nhưng, bà ta làm như vậy, rốt cuộc là vì
cái gì?" TamVân Mạn không hiểu nói.
"Ta đoán, hơn phân nửa là vì
một người nam nhân. . . . . ." Vân Khê suy tư nói, Tông chủ gắt gao che chở
thánh khí như thế, chẳng lẽ thánh khí này đối với bà ta mà nói, quan trọng như
vậy sao? Mới vừa rồi Tông chủ cũng thử qua, bà ta căn bản không có biện pháp
thúc dục lực lượng của thánh khí, như vậy bà ta cầm lấy một đồ vật căn bản không
thể phát huy tác dụng làm cái gì? Đáng giá vì nó, mà vứt bỏ tính mạng của mình
sao?
Đáp án, chỉ có thể là . . . .
.
"Vân Khê, nàng ta chỉ còn lại
có một hơi rồi, ta không thể để cho nàng chết." Vân Huyên cũng không nhịn được
nữa, mở miệng nói.
Vân Khê nhíu mày, nhìn lại Tông
chủ đã bị yêu thú hành hạ đến nỗi không ra hình người, nàng lúc này quyết đóan:
"Ngươi trông coi bà ta cho ta, nếu như bà ta chạy, ta quay đầu lại tìm ngươi
tính sổ!"
Trong nội tâm có bao nhiêu tức
giận, cũng là bởi vì Vân Huyên, cả nhà bọn họ đã gặp phải không biết bao nhiêu
hành hạ, thế nhưng, nàng cũng biết Vân Huyên một lòng muốn gặp được Đinh Tiêu
Dao tâm tình vội vàng, tựa như hiện tại, Thiên Tuyệt thân vùi lấp trong nguy
cảnh, chỉ cần có thể cứu được chàng nhìn thấy chàng, nàng cũng nguyện ý làm tất
cả mọi chuyện.
Suy bụng ta ra bụng người, nàng
nên nhượng bộ.
Thân ảnh màu vàng của tiểu
phượng hoàng, thiêu đốt lên ngọn lửa, hướng phía sau lưng của yêu thú tập
kích.
Vân Khê khống chế Huyền Dực,
dán mặt đất mà đi.
Tông chủ thở hào hển, suy yếu
nhìn bọn họ bay tới về phía mình, nàng lộ ra sắc mặt vui mừng. Những lời Vân
Huyên và Vân Khê nói nàng đều nghe được, trong lòng nàng đắc ý, nàng cũng biết
Vân Huyên nhất định sẽ khuất phục trước nàng.
"Mau đưa tay cho
ta!"
Nghe thấy tiếng gọi của Vân
Khê, bà ta đưa một cánh tay còn lại tới.
Vân Khê nắm tay, giữ lấy tay bà
ta, dùng sức, đem bà ta lên trên lưng Huyền Dực. Cơ hồ là đồng thời, Vân Mộ Phàm
ở phía sau Tông chủ, điểm trúng huyệt đạo của bà ta, thoải mái mà lấy thánh khí
từ trong ngực bà ta.
"Vân Mộ Phàm, mau đem thánh khí
trả lại cho ta! Thánh khí là của ta, ai cũng không thể cướp đi nó!" Tông chủ
cuồng loạn gào thét.
Đáng tiếc, không ai để ý đến
nàng.
"Khê Nhi, con thử một chút uy
lực thánh khí, xem con với nó có duyên với nhau hay không." Vân Mộ Phàm đem
thánh khí giao vào trong tay cho nữ nhi, những cao thủ khác rối rít tò mò tới
nhìn xem, rốt cuộc là cái dạng thánh khí gì, lợi hại như thế, có thể khiến cho
Tông chủ không để ý sinh tử mà muốn có được nó?
Vân Khê nhận lấy, một khắc sau
thánh khí tới trong tay nàng, nàng có cảm ứng.
Không sai, chính là cảm ứng kỳ
diệu ở chỗ này!
Ấn ký Nguyệt Nha khắc ở trên
ngực nàng chợt sáng lên, phát ra ánh sáng giống với ánh sáng chói mắt của thánh
khí, khi hai loại ánh sáng này dung hợp thành một thể, cả thiên địa phong vân
đều biến sắc(ý nói tất cả vạn vật trong trời đất đều biến
đổi).
Vân Huyên và yêu thú đang chiến
đấu với nhau bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía trung tâm ánh sáng chói
mắt kia.
Thân thể Vân Khê nhẹ nhàng bay
lên, ánh sáng thánh khiết bao phủ quanh nàng, cả người nàng giống như nữ thần
đang được trao tặng quyền trượng, trở thành này chúa tể một mảnh trong trời
đất!
Thời điểm tia sáng chiếu xuống
trên người nàng, tất cả mọi người không kìm lòng nổi cúi đầu xuống, hướng nàng
cúng bái.
"Khê Nhi, chúc mừng con! Con đã
được Nguyệt thần quyền trượng nhận chủ, nó cho phép con trở thành chủ nhân mới
của nó, nhanh lên một chút dùng máu của con khế ước cùng với nó!" Trong đầu vang
lên thanh âm của mẫu thân, Vân Khê mừng rỡ trong lòng, thì ra thánh khí này, gọi
là Nguyệt thần quyền trượng!
Không chần chờ, nàng cắn ngón
tay của mình, làm cho giọt máu của mình dung hợp đến trong quyền
trượng.
Anh sáng màu trắng thánh khiết,
càng ngày càng rực rỡ, đem không gian tầng mộ thứ năm đều chiếu
sáng.
Tông chủ thấy một màn như vậy,
giận đến nhiệt huyết xông lên, bà ta thật vất vả trộm được thánh khí, cứ như vậy
tiện nghi Vân Khê, làm cho nàng trở thành chủ nhân thánh khí. . . . . . Quá
không công bằng! Cực kỳ bại hoại, bà ta ngất đi.
Vốn yêu thú còn giương nanh múa
vuốt, lúc này từ từ rút nhỏ thân ảnh, cuối cùng hóa thành một con thú con khả
ái, toàn thân màu đỏ, lông xù , thật sự rất khả ái. Nó ngẩng đầu, nhìn về phía
Vân Khê, phe phẩy cái đuôi của nó, mở miệng thanh âm già nua vang lên: "Nguyệt
thần quyền trượng là tín vật của thượng cổ linh huyết tộc nhất mạch, chỉ có hậu
duệ của thượng cổ linh huyết tộc được chư thần chúc phúc mới có thể khống chế
nó, có nó, ngươi có thể hiệu lệnh hậu duệ của thượng cổ linh huyết tộc khắp
thiên hạ, hi vọng ngươi có thể dùng nó vào những việc thiện, tạo phúc cho muôn
dân!"
Vân Khê từ phía trên không
trung mắt nhìn xuống thú con, thật sự gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định
sẽ hảo hảo sử dụng nó, tạo phúc cho muôn dân trong thiên hạ ."
Thú con nghiêm túc gật đầu:
"Nguyệt thần quyền trượng đã tìm được chủ nhân mới của nó, nhiệm vụ của ta đã
hoàn thành, là lúc, ta muốn rời đi."
"Ngươi muốn đi? Đi nơi nào?"
Vân Khê nhìn nó, có chút tiếc nuối, nếu như đem nó thu về, cho Tiểu Nguyệt nha
làm thú sủng, hài tử nhất định sẽ cao hứng.
Nàng nhìn, thân thể nhỏ nhắn đỏ
bừng, vừa nhìn liền cảm thấy thích hợp làm thú sủng của cô bé. Còn có một thân
lông xù, xúc cảm tất nhiên không tệ, hơn nữa thực lực cường đại, còn rất trung
thành kiên định, thủ hộ một cây quyền trượng, một lần thủ hộ chính là vài ngàn
năm, đi đâu mà tìm được thú sủng trung thành như vậy?
Tiểu phượng hoàng mặc dù không
tồi, nhưng tính tình của nó không có chừng mực, lại không có đầu óc, còn thường
xuyên chạy đi khắp nơi, rất không chuyên nghiệp.
Nếu như có thể vì nữ nhi lừa
gạt thêm một thủ sủng bảo vệ nữa, nàng có thể hoàn toàn yên
tâm.
Nếu như những người khác biết
được trong lòng nàng giờ phút này đang suy nghĩ cái gì, biết được nàng muốn đem
một con thần thú tu luyện vài ngàn năm lừa gạt đi làm thú sủng cho con gái của
nàng, bọn họ nhất định sẽ bị sợ điên.
Chỉ có kẻ điên, mới có suy nghĩ
như vậy?
Đừng quên, người ta là thần thú
có thể tu luyện vài ngàn năm, không phải là những thứ thần thú Tiểu Bạch kia, có
thể làm cho ngươi tùy tiện lừa gạt .
"Ta thủ hộ chỗ này đã vài ngàn
năm, ta quá cô độc rồi, ta muốn đi nhìn thế giới bên ngoài một chút." Trong ánh
mắt của thú con tràn ngập mong mỏi đối với thế giới mới lạ.
"Tiền bối thủ hộ quyền trượng
nhiều năm như vậy, lòng ta thật sự khó an, ta không thể cứ như vậy để cho ngài
cô đơn rời đi. Không bằng như vậy, dù sao chúng ta cũng muốn đi ra ngoài, cố ý
không bằng vô tình gặp được. Ngài trước hết cùng đi dạo Nội tông Vân tộc một
chút, cũng để cho ta tận tình hướng dẫn, chờ ngài đem Nội tông đi dạo ngán, ta
sẽ dẫn ngài đi dạo nơi khác xa hơn, như thế nào?" Vân Khê cười híp mắt mời mọc,
đáy lòng tính toán vô số lần, như thế nào mới có thể giữ nó lại
đây?
Thú con giống như là có chút
động tâm, Vân Khê không ngừng cố gắng, tiếp tục nói: "Vài ngàn năm đi qua, hiện
tại thế giới bên ngoài biến hóa được long trời lở đất, ngài chưa chắc có thể
nhận ra được. Ngài trước đi theo chúng ta, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu hai tiểu
bằng hữu cho ngài, để cho bọn họ làm người dẫn đường cho ngài, mang ngài đi du
sơn ngoạn thủy, ngao du thiên hạ, như thế nào?"
Vân Mộ Phàm nghe thấy nàng nói
muốn giới thiệu hai tiểu bằng hữu cho thú con, mí mắt của ông đột nhiên nhảy
lên, nữ nhi sẽ không đánh cái chú ý này chứ?
Sau lưng Vân Mộ Phàm mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng, bị nữ nhi làm cho sợ đến không nhẹ, chẳng lẽ nữ nhi quên
mất, thời điểm thần thú tức giận mới vừa rồi, là bộ dáng đáng sợ như thế nào
sao? Nàng thật sự yên tâm đem con của mình giao cho nó sao?
Còn không đợi thú con trả lời,
Vân Khê rơi xuống, đem thú con trực tiếp từ trên mặt đất bế lên, giống như đối
đãi với Tiểu Nguyệt Nha, vuốt lông của nó, ấm giọng nói: "Ngài là ân nhân của
ta, ta nhất định phải hảo hảo báo đáp ngài, ngài an tâm đi theo ta đi, ta nhất
định sẽ hảo hảo chiêu đãi ngài . . . . . ."
Sau khi nói nhỏ nhẹ ôn nhu
xong, nàng không chút nào tiếc rẻ từ trên người móc ra hai khỏa linh quả, hối lộ
nó.
Thú con cô độc vài ngàn năm,
vẫn đầu lần đầu tiên tiếp xúc người khác với khoảng cách gần như vậy, bị ôn nhu
vuốt ve, lại có linh quả thơm ngào ngạt ăn, nó không khỏi say
mê.
Mơ mơ màng màng, liền đi
theo.
Các cao thủ vô cùng ngạc nhiên
nhìn thú con ngoan ngoãn cuộn tròn trong ngực Vân Khê, làm gì còn thấy gầm thét
kinh thiên động địa như mới vừa rồi? Cả đám trợn mắt há mồm, không biết là cảm
thán thú con đơn thuần, hay là cảm thán thủ đoạn dụ dỗ thú con của Vân Khê thật
cao minh.
Chở Tông chủ đã hôn mê và một
đám cao thủ, Vân Khê điều khiển Huyền Dực, rời đi tầng mộ thứ năm. Khi bọn họ
lao ra lối vào truyền trận của tầng mộ thứ tư, bầy thiên ma bạo động đã lui đi,
đợi ở chỗ này, là ba người Vô Tâm nguyên lão, Vô Thương nguyên lão và Vô Hi
nguyên lão.
Ba vị nguyên lão đồng thời xuất
hiện ở đây, bầu không khí giữa ba người có mấy phần quỷ dị, thấy đám người Vân
Khê xuất hiện, tầm mắt ba người rất nhanh rơi trên người Tông chủ đang hôn
mê.
Vô Tâm nguyên lão tiến lên một
bước, đi về phía Tông chủ: "Xảy ra chuyện gì? Là ai đả nàng? Là ngươi sao?" Con
mắt hung ác quét về phía Vân Khê, cơ hồ theo bản năng liền khẳng định, nhất định
là Vân Khê làm.
Không đợi Vân Khê mở miệng, Nhị
Vân Mạn trả lời: "Vô Tâm nguyên lão, ngài hiểu lầm. Tiền nhậm Tông chủ là bị
thần thú của không gian tầng mộ thứ năm gây thương tích, không có một chút quan
hệ đến Vân Khê, mọi người chúng ta cũng có thể làm chứng."
"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt tàn
nhẫn của Vô Tâm nguyên lão xẹt qua mang theo vẻ không tin nổi, người nàng một
lòng bồi dưỡng, nhưng bây giờ lại nói chuyện thay Vân Khê, "Nhị Vân Mạn, có phải
nàng uy hiếp ngươi hay không, cho nên ngươi mới nói như vậy ? Nàng hãm hại đồng
môn của mình, một khi tội danh thành lập, nàng cũng không có tư cách ngồi lên vị
trí Tông chủ. Nhị Vân Mạn, ngươi cần phải nghĩ cẩn thận, nàng rốt cuộc có uy
hiếp ngươi hay không?"
Lời của bà ta, rõ ràng chính là
đang dẫn dụ nàng, một khi Nhị Vân Mạn nói theo lời của bà ta, cho dù Vân Khê
cuối cùng giành được vị trí thứ nhất, cũng không thể trở thành Tông chủ, đây là
một cái bẫy.
Nhị Vân Mạn cụp mắt xuống, khẽ
cười khổ, ngước mắt lên, nàng nói chắc chắn: "Vân Khê không có uy hiếp ta, nàng
cũng không có đả thương Tông chủ, thương trên người Tông chủ, là bị thần thủ của
không gian tầng mộ thứ năm gây thương tích!" Nàng cố ý che giấu chuyện Vân Khê
được thánh khí nhận chủ, bởi vì nàng biết, đối với hiểu biết của nàng với Vô Tâm
nguyên lão, một khi bà ta biết được Vân Khê chiếm được thánh khí, bà ta nhất
định sẽ đoạt lại nó.
Trên mặt Vô Tâm nguyên lão tràn
ngập tức giận, bà ta trợn mắt nhìn Nhị Vân Mạn một cái ngoan lệ, quay đầu nhìn
về phía Tứ Vân Mạn, hai người Vân Mạn này cũng là do một tay tài nàng bồi dưỡng,
nàng không tin hai người các nàng đều bị Vân Khê đầu độc.
"Lão Tứ, ngươi nói, có phải Vân
Khê đả thương Tông chủ hay không?" Nàng hướng về phía Tứ Vân Mạn quăng đi một
ánh mắt có thâm ý, lại nói thêm câu, "Ngươi phải nhớ kỹ, một khi tội danh của
Vân Khê được thành lập, nàng cũng chưa có tư cách tranh đoạt vị trí Tông chủ.
Hiện tại Nhị Vân Mạn và Tam Vân Mạn cũng đã mất đi tư cách tranh tài, đệ nhất
Vân Mạn là một nam tử, không thể trở thành Tông chủ, một khi Vân Khê mất đi tư
cách tranh tài, ngươi chính là người có khả năng nhất trở thành Tông chủ. Tông
chủ, chính là đứng đầu một tộc, từ hội nguyên lão trở xuống, mọi chuyện đều do
ngươi quyết định. . . . . ."
Bà ta không ngừng dẫn dụ Tứ Vân
Mạn, đem tất cả lợi hại phân tích một cách thấu đáo, đem tất cả chỗ tốt, đều
toàn bộ bày ở trước mặt nàng, ám hiệu rõ ràng như thế, đổi lại là bất kỳ ai,
cũng có thể nghe hiểu được điều đó.
Bao gồm cả Vân Khê, tất cả cao
thủ đều đưa mắt nhìn về phía Tứ Vân Mạn, nàng rốt cuộc có lựa chọn như thế nào?
Là thực sự cầu thị, hay vẫn tuân theo Vô Tâm nguyên lão xui khiến, hãm hại Vân
Khê?
Đứng ở một bên Vô Thương nguyên
lão và Vô Hi nguyên lão cũng không có đứng ra nói chuyện, hai người thần sắc
khác lạ, Vô Thương nguyên lão đáy mắt thoáng ánh lên nụ cười quỷ dị, giống như
là đang xem kịch vui, mà Vô Hi nguyên lão đáy mắt hàm chứa thâm trầm, làm người
ta không cách nào nắm được.
Rốt cục, Tứ Vân Mạn ở trong ánh
mắt nhìn soi mói của mọi người, mở miệng: "Vô Tâm nguyên lão, ngài đang nói cái
gì vậy? Ta một câu cũng không có nghe hiểu? Đúng như Nhị Vân Mạn nói, Vân Khê
không có đả thương Tông chủ, thương trên người Tông chủ là bị thần thú ở không
gian tầng mộ thứ năm gây thương tích, đây là chuyện thật trăm phần trăm, ngài
nếu không tin lời nói của ta..., còn có thể hỏi những người
khác."
Tam Vân Mạn chủ động tiến lên
phía trước nói: "Nhị Vân Mạn và Tứ Vân Mạn nói là thật, chúng ta cũng có thể làm
chứng! Vân Khê chẳng những không có thương tổn Tông chủ, còn cứu nàng cùng mọi
người chúng ta, nếu như không có nàng, chúng ta có thể đã
chết."
"Đúng vậy, xin ba vị nguyên lão
minh giám!"
"Xin ba vị nguyên lão minh
giám!"
Các cao thủ lục tục tiến lên tỏ
thái độ, cuối cùng một người đứng ra, là Hư Vô công tử, hắn tháo xuống tích phân
bài ở bên hông, cầm trong tay giơ giơ lên, nói: "Trải qua cuộc tranh tài mới vừa
rồi, ta đã thấy rõ ràng, tài nghệ của ta không bằng người, tự động rút lui khỏi
tranh tài."
Rắc một tiếng, hắn tiêu hủy
tích phân bài trong tay.
"Ở thời điểm mọi người chúng ta
lâm vào nguy cảnh, Vân Khê không lợi dụng lúc đó mà còn mạo hiểm đem mọi người
cứu ra ngoài. Nàng không có bất kỳ lỗi lầm gì, không nên chịu đãi ngộ không công
bằng, hiện tại Vân tộc chúng ta loạn trong giặc ngoài, phải cần một vị Tông chủ
biết yêu thương tộc nhân của mình, quên cả sống chết, trọng tình trọng nghĩa!
Nếu như lần này, tân Tông chủ không phải là nàng, ta sẽ công khai tuyên bố với
bên ngoài, từ nay về sau thoát khỏi Vân tộc!"
Cạch !
Tích phân bài rơi xuống
.
Lời của hắn giống như sấm sét
giữa trời quang, rơi vào trong tai ba vị nguyên lão, quanh quẩn hồi
lâu.