Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 185: Q.5 - Chương 185: Vợ chồng đoàn tụ (4)




“Hách Liên Tử Phong !” Long Thiên Tuyệt ánh mắt sắc bén, cánh tay ôm hông Vân Khê vô thức ôm chặt.Từ khi nào mà thực lực của Hách Liên Tử Phong lại cao sâu khó lường như thế? Hắn mai phục ở bên cạnh bọn họ, mà mình lại hồn nhiên không biết, quá mất thể diện rồi, “Hắn không phải là Hách Liên đại ca, hắn là Tử Yêu.” Vân Khê nói,giải thích sự nghi vấn của Long Thiên Tuyệt. “Tử Yêu?” Long Thiên Tuyệt nhăn mày, lộ vẻ ngưng trọng. Tử Yêu một thân màu tím, cầm trong tay một viên Tru Tiên Đan, xoay người, ánh mắt kín đáo: “Ngươi lừa ta” Cái từ “Ngươi” này chỉ Vân Khê. Trong ánh mắt của toát ra vài phần bén nhọn, cỗ khí giết chóc như ẩn như hiện: “Ta ghét nhất là người khác lừa gạt ta. Nếu Tru Tiên Đan đã tới tay, giữ lại ngươi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.” Hắn nổi giận, tay phải nâng lên một luồng gió cuồng bạo dần ngưng tụ, phong nhận (phong : gió, nhận : lưỡi dao) bay đầy trời. “Khê Nhi, cẩn thận. Chiêu này của Tử Yêu là muốn nhanh chóng lấy mạng Vân Khê, nàng lừa gạt và giấu diếm hắn thì không thể dễ dàng tha thứ, cho nên một chiêu này là sát chiêu. Long Thiên Tuyệt sợ hãi, tay nâng lên, đem Vân Khê kéo ra phía sau mình: “Thuật Phản phệ. ” Một phần nhỏ huyền khí bị bắn lại, song lực đạo như vậy làm sao địch nổi một chiêu tức giận của Tử Yêu. Hai vợ chồng một trước một sau gặp huyền khí đánh tới, cùng bị đánh bay về phía sau. “A ——” Long Thiên Tuyệt nghiêng ngả vừa lui về phía sau, vừa ở giữa không trung gầm thét, tám con Hỏa Long thừa cơ đánh ra, từng con một ngăn trở ở trước mặt Long Thiên Tuyệt. Chỉ nghe “Ba ba ba ba ba ba……”, cũng không biết rốt cuộc là có bao nhiêu tiếng vang lúc rơi xuống đất, hai vợ chồng bị đánh bay tới một trượng. “Thiên Tuyệt, chàng không sao chứ?” Vân Khê đưa tay, xem xét cánh tay của Long Thiên Tuyệt, vừa rồi chỉ trong nháy mắt, hắn không chút do dự chuyển động thân mình, đem nàng che ở phía sau, cho nên bây giờ nàng mới không xảy ra chuyện gì. Như vậy thì chàng thế nào rồi, có phải cũng bình yên vô sự hay không? Vân Khê sốt ruột, hận mình ở thời khắc mấu chốt lại chẳng nhìn thấy cái gì. “Thiên Tuyệt, chàng có bị thương không?” Lồng ngực Long Thiên Tuyệt một trận sôi trào, cổ họng có vị ngọt, hắn mất rất nhiều sức lực mới đem vị ngọt trong cổ nuốt vào. Hắn há mồm, muốn trả lời nàng, xương sườn trên ngực truyền đến một hồi đau đớn khiến cho hắn không thể mở miệng được. Hắn đem tay cầm chặt tay Vân Khê, cầm chặt như vậy, kiên định như vậy, không muốn làm cho nàng phát giác ra điều gì bất thường. Mặc dù Vân Khê có chút khó hiểu, tại sao Long Thiên Tuyệt không nói gì, bất quá cảm nhận được sức lực từ tay hắn, nàng hơi thả tâm. “Tử Yêu, Tru Tiên Đan chính là ta hao hết tâm lực luyện chế được, hôm nay cho dù ta vứt đi, hủy đi, hoặc là tặng cho người khác, đó cũng là quyền của ta. Ngươi nói ta lừa gạt ngươi, tội danh như thế không khỏi quá buồn cười. Đồ đạc của ta, ta muốn xử trí như thế nào, chẳng lẽ còn cần sự đồng ý của ngươi?” Tử Yêu không giận ngược lại còn cười: “Không tệ, không có ai có thể trái ý của ta!” Mi tâm của hắn chuyển động, con mắt bỗng nhiên quét về phía liễu Long Thiên Tuyệt, đáy mắt sâu thẳm, có thêm mấy phần địch ý. “Cũng được, vì Hách Liên tiểu tử kia, ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, bất quá, trượng phu của ngươi……” “Ngươi muốn làm gì? Không cho phép ngươi động đến một sợi tóc của hắn ” Vân Khê căng thẳng, nghiêng người chắn ở phía trước Long Thiên Tuyệt. “Thiên Tuyệt, chàng đi mau.” Long Thiên Tuyệt chuẩn bị một lúc rồi mới nói: “Khê Nhi, nàng đi trước. Hắn muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy.” Tay của hắn dùng sức, đẩy Vân Khê sang một bên, rắc rắc rắc rắc, tiếng binh khí va vào nhau từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi xuống trước mặt hắn. Lưỡi dao sắc bén chuyển động, xe không phải xe, lá chắn không phải lá chắn, một con quái vật lớn xuất hiện. Đuôi lông mày của Tử Yêu nhảy lên, chưa từng thấy qua vũ khí kỳ lạ như thế, trong lúc suy tư, lại thấy ngón tay Long Thiên Tuyệt đưa ra, cùng ấn xuống ba cái nút ở hàng đầu tiên. Một cái đĩa ném dây thép gai thoát khỏi xe kim khí hướng Tử Yêu ném đi. Hử? Hừ! Tử Yêu chẳng thèm ngó tới, vẻ mặt thanh nhàn lãnh đạm đứng tại chỗ, không trốn tránh cũng không dao động, đối với thực lực của mình tràn đầy tin tưởng. Chỉ là một cái đĩa ném, có thể nào làm khó hắn? Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn đĩa ném càng ngày càng gần, hắn vươn hai ngón tay ra, muốn dùng hai ngón tay để ngăn cản nó. Đây là miệt thị trần trụi. Trên khuôn mặt tuấn lãng của Long Thiên cũng hiện lên lãnh ý, giương lên khóe môi, cười như không cười. Đĩa ném gần đến, sắp đến vị trí hai ngón tay Tử Yêu, lúc này, đĩa ném đột nhiên tăng tốc, tốc độ đạt đến cực hạn, trong vòng năm mươi bước, gió lớn cuộn trào, gào khóc thảm thiết. Thanh âm phá vỡ không khí, làm Tử Yêu kinh ngạc, khiến hắn phải rút lui về phía sau, tránh né một kích trí mạng này. Có thể làm cho cao thủ như Tử Yêu, rút lui mấy bước, quả thực là quá khủng khiếp. “Đây là vật gì?” Tử Yêu kinh ngạc hỏi. “Đồ vật lấy tính mạng ngươi.” Ngón tay Long Thiên Tuyệt không ngừng chuyển động, tiếp tục đè xuống cái nút ở hàng thứ hai, thanh âm của cái nút âm vang có lực. Lần này, Tử Yêu cẩn thận hơn. Đầu tiên, hắn lui lại một khoảng, kiên nhẫn quan sát, chỉ thấy đĩa ném kia lượn vòng vòng rồi ngừng lại, rắc rắc rắc rắc, linh kiện thép ở giữa không trung tự động phân giải, hóa thành hơn trăm tấm binh khí độc lập, giống như tung lưới hướng phương hướng của hắn mạnh mẽ bắn ra. “Hừ, chỉ bằng nó, cũng muốn thương tổn được ta?” nói thì dễ dàng, nhưng trong lòng lại không thoải mái. Tử Yêu trầm ngâm, đối mặt với binh khí nhanh, mạnh mẽ bắn đến, chân hắn hư ảo, không tránh không né, ngược lại trực tiếp hướng phía trước mà đi. Bất kỳ binh khí nào, một khi đến gần hắn năm bước, sẽ tự động vượt qua. Hắn thong dong cười, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt ánh mắt thêm mấy phần miệt thị. “Chỉ có chút bổn sự ấy sao?” Vân Khê đứng ở một bên, nghe tiếng binh khí răng rắc, và tiếng hai người nói chuyện, trong lòng căng thẳng, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Long Thiên Tuyệt trong lòng kinh ngạc đối với thực lực của đối phương, trên mặt vẫn là lạnh lùng kiệt ngạo: “Đương nhiên không chỉ chút bổn sự ấy, ngươi nếu là có thể ngăn cản được tất cả các cơ quan của nó, ta thực sự phục ngươi.” Đây là hắn khích tướng. Cái xe kim loại của hắn chỉ ngăn cản Tử Yêu một lúc, không thể ngăn cản trong thời gian dài, Tử Yêu sớm muộn gì cũng có cách phá giải cơ quan trên xe kim loại, tiến gần đến hai vợ chồng bọn họ. “Khê Nhi, nàng đi trước đi!” Hắn bí mật truyền âm cho Vân Khê, tình huống hiện tại có thể thoát được một người là may rồi. “Ta không đi!” Vân Khê biết mình ở lại có lẽ sẽ nhiễu loạn tâm tư Thiên Tuyệt, làm hắn phân tâm, nhưng mà nàng cũng có thể nhiễu loạn tinh thần Tử Yêu. “Tử Yêu, một viên Tru Tiên Đan đúng là có thể làm cho ngươi khôi phục thực lực, bất quá ngươi khôi phục thực lực, là có thể đệ nhất thiên hạ sao? Còn nhớ rõ cao thủ đêm đó làm mù mắt ta không? Hắn có thể ở trước mặt ngươi chạy trốn dễ dàng, đủ thấy thực lực và lực lượng của hắn và ngươi ngang sức ngang tài. Ngươi có chắc chắn sẽ thắng hắn không?” Trong đầu Tử Yêu có một bóng dáng mơ hồ vụt qua, đúng lúc hắn đang phân tâm, hàng trăm binh khí bay qua hắn, đột nhiên rung động kịch liệt, từng kiện binh khí vòng vèo, từ bốn phương tám hướng tụ lại. Cơ hồ có thể tưởng tượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tử Yêu sẽ bị những binh khí này xuyên thành tổ ong. “A a a ——” Tử Yêu gầm thét liên tục, huyền khí to lớn từ trong cơ thể bộc phát, ầm ầm nổ ra. Khí thế hủy thiên diệt địa, làm người ta sởn tóc gáy. “Đi mau!” Long Thiên Tuyệt thấy tình thế không ổn, nắm lấy tay Vân Khê, hai người đồng thời thi triển thuật Na Di trốn đi. “Muốn đi sao ? đứng lại cho ta.” Tử Yêu một tay vươn ra, sắp nắm được vạt áo của Vân Khê, lúc này, Long Thiên Tuyệt nâng tay áo bên phải lên, đem một người từ bên trong Kim Hòa Tháp kịp thời ném ra, ném về phía Tử Yêu. “Bắc Thần Mẫn Nhi, Bổn Tôn đem ngươi trả lại cho con trai của ngươi!” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng cười. Tử Yêu thăm dò được nửa đường, bỗng nhiên, chạm vào vạt áo của Bắc Thần Mẫn Nhi, bàn tay của hắn vung lên, đem nàng ném sang một bên, cau mày. Chỉ một lúc cũng đủ để cho Long Thiên Tuyệt và Vân Khê thuận lợi chạy trốn. Tử Yêu tức giận, tinh lực bỗng nhiên dạt ra, muốn chạy trốn? Bọn họ đừng có mơ mà chạy khỏi lòng bàn tay của hắn. Lúc này, mây gió phía chân trời biến đổi, lực lượng thần bí lại hồi phục bắt đầu khởi động, kèm theo sương mù màu đen quay cuồng đầy trời, Tử Yêu cảm nhận được áp lực trước giờ chưa từng có, chỉ yên lặng đem thần thức thu hồi. Cũng được, nếu được một viên Tru Tiên Đan, ăn trước đã, đợi khôi phục thực lực rồi hãy nói. Sương mù màu đen nhanh chóng lan tràn, sắp đến gần hắn, hắn tung người nhảy lên, nhặt lên Bắc Thần Mẫn Nhi đang hôn mê trên mặt đất, thong dong thoát khỏi chỗ đó. Ở bên trong màn sương đen, một cánh tay hung ác từ từ thu về, chờ tất cả trở về bình thường, ở những nơi sương đen đi qua, không còn một ngọn cỏ. Hai vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liên tục thi triển thuật Na Di, rốt cuộc tìm được đoàn người Vân Mộ Phàm, cùng bọn họ hội hợp. Ai ngờ, khi bọn hắn tìm được đoàn người Vân Mộ Phàm, lại chẳng thấy người của Hắc Mãng tộc, Nhị chưởng quỹ cũng không thấy, lại nhiều thêm một đội người ngựa xa lạ. Đối diện Vân Mộ Phàm là một gã nam tử áo trắng, khom người đang nói gì đó, chào đón hai vợ chồng họ trở về, lông mày Vân Mộ Phàm đột nhiên căng thẳng, lộ ra lo lắng. “Nhạc phụ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Các nàng là……” Long Thiên Tuyệt đánh giá đoàn người mới tới, âm thầm cẩn thận, hắn phát hiện đám người kia người người thực lực siêu nhiên, trong đó có ít nhất năm vị, đều là thực lực Huyền Hoàng lục phẩm trở lên, nhất là cái người đối diện Vân Mộ Phàm, thực lực sâu không lường được. Đoàn người như vậy, xuất hiện ở nơi này, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nhìn quần áo của các nàng, chắc là đến từ Vân tộc, chẳng lẽ các nàng chính là cao thủ Nội Tông của Vân tộc? “Thiên Tuyệt, xảy ra chuyện gì?” Vân Khê nhận thấy vây quanh mình có không ít hơi thở cường đại và uy áp tồn tại, tâm tư cảm thấy không ổn. Còn không đợi Long Thiên Tuyệt trả lời, Vân Mộ Phàm giới thiệu cho nàng nói: “Khê Nhi, mau tới ra mắt Tả Hộ pháp đến từ Nội Tông Vân tộc, bà là tâm phúc của Tông chủ, ngày sau con vào Nội Tông, còn phải dựa vào Tả Hộ pháp che chở.” Vân Mộ Phàm nói thật cung kính, đáy mắt lại là châm chọc và lãnh ý, có thể nghĩ, hắn cũng không thích Tả Hộ pháp. Tả Hộ pháp từ từ xoay người, nhìn về phía hai người Long Thiên Tuyệt và Vân Khê, thật là dung nhan lung linh như ngọc, lớn lên cực kỳ thanh tú, nước da so với thiếu nữ còn nhẵn nhụi hơn. Hắn mắt lạnh cao gầy, quyến rũ nhưng hàm chứa khinh miệt,nam tử như vậy, thật đúng là cực phẩm. Long Thiên Tuyệt quét mắt nhìn hắn một cái, không nhịn được châm biếm trong lòng. Tả Hộ pháp đem hai vợ chồng từ trên xuống dưới đánh giá một lần, cuối cùng tầm mắt khóa ở trên người Vân Khê: “Ngươi chính là Thánh nữ mới được đề cử?” Vân Khê chau mày căng thẳng, không thích cái giọng chất vấn của hắn. “Đám người các ngươi cũng quá hồ đồ, làm sao lại đi tuyển một người mù làm Thánh nữ? Các ngươi đem tôn nghiêm của Vân tộc ta coi thành cái gì, các ngươi muốn làm cho Tông chủ thất vọng khi tín nhiệm các ngươi hay sao?” Lời này đúng là đang trách mắng Vân Mộ Phàm, Lan trưởng lão và Chi trưởng lão ba người, bởi vì chọn Thánh nữ đúng là do ba người bọn hắn chịu trách nhiệm chọn lựa ra. Lan trưởng lão không lên tiếng, mang vẻ thanh ngạo (thanh cao và ngạo mạn). Chi trưởng lão thì lên tiếng giải thích: “Tả Hộ pháp, chuyện này là ngoài ý muốn, lúc tuyển cử Thánh nữ, mắt Vân Khê cũng không bị mù, chúng ta cũng không biết ánh mắt của nàng làm thế nào lại bị mù.” Vân Mộ Phàm cau mày thật sâu, nghe thấy người khác luôn mồm gọi con gái của mình là người mù, trong lòng hắn thật là đau lòng, song, hắn tự có băn khoăn của mình, không thể nào tùy tâm sở dục được (tùy ý, làm theo ý mình muốn). “Cái người kia?” Vân Khê đột nhiên mở miệng, ra vẻ mơ hồ nói, “Ngươi nói ai là người mù? Ngươi có dám đứng tại chỗ, để cho ta tát ngươi một cái không? Nếu như ta đánh đúng, đã nói lên ta căn bản không mù, nếu như ta đánh không trúng, cứ coi là ta vu oan cho ngươi, ta tự động buông tha cho vị trí Thánh nữ vị, thế nào?” “Ngươi nói cái gì?” Tả Hộ pháp tức giận đỏ mặt, thân phận của hắn ở bậc nào cơ chứ? Hắn là tâm phúc bên cạnh Tông chủ, hàm ý mà nói, hắn là nam sủng bên cạnh Tông chủ, cả Nội Tông trên dưới, trừ Tông chủ, ai dám đối với hắn bất kính ? Vân Khê nói năng lỗ mãng, ngay trước mặt hắn gây khó dễ, hắn nổi giận: “Xú nha đầu, ngươi muốn chết sao?” ” Thô bạo và âm ngoan, đáy mắt hắn chớp một cái, hắn vận chuyển hơi thở quanh thân, tạo áp lực cho Vân Khê. Vân Khê không sợ hãi chút nào, nhẹ nhàng móc ra một quyển sách nhỏ từ trên người, vung lên không trung: “Ngươi muốn giết ta, ta liền phá hủy quyển Tàn Hoa bí lục này, xem tốc độ của chúng ta rốt cuộc là ai nhanh hơn?” Sách nhỏ bị vứt ra, mọi người đều thấy được trên bìa có bốn chữ “Tàn Hoa bí lục”, con ngươi của mọi người dựng lên dữ dội, thèm nhỏ dãi. “Là Tàn Hoa bí lục? Trên người của ngươi tại sao lại có quyển Tàn Hoa Bí lục này ? Còn không mau mau đem giao nó cho ta?” Tả Hộ pháp sắc mặt lại biến hóa lần nữa, tia sáng tham lam không ngừng thoáng hiện. Tàn Hoa bí lục, Vân tộc chí bảo, ai có thể nhận được nó, người đó có thể trở thành người đứng đầu Vân tộc. Hấp dẫn lớn như vậy, ai không động tâm? Tả Hộ pháp ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào cuốn Tàn Hoa bí lục, giọng nói đột nhiên chuyển sang dụ dỗ. “Trên người của ngươi mang bảo vật của Vân tộc, không thể bỏ qua công lao, chỉ cần ngươi đem Tàn Hoa bí lục giao cho ta, để ta chuyển giao cho Tông chủ, Tông chủ nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi. Tông chủ không gì là không làm được, nói không chừng còn có thể trị lành mắt của ngươi, đến lúc đó, ngươi chẳng những chữa được mắt, còn có thể trở thành tân Thánh nữ, danh lợi song toàn, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ngươi. Mau, đem nó giao cho ta!” Vân Khê phác nhếch miệng khẽ cười: “Ngươi đang lừa gạt trẻ con sao? Nếu nộp lên Tàn Hoa bí lục có thể được nhiều chỗ tốt như vậy, sao ta không tự mình đem nó giao cho Tông chủ, mà lại phải thông qua ngươi? Ai biết ngươi có nửa đường đem Tàn Hoa bí lục dấu đi, một mình tu luyện hay không?” Tả Hộ pháp sắc mặt ngay lập tức trở nên rất khó coi, hắn nghiến răng, cười lạnh nói: “Ngươi đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, bổn tọa đối với Tông chủ trung thành, sao lại phản bội Tông chủ, làm cái chuyện nhìn lén bí lục? Ngươi đừng ở chỗ này lẫn lộn phải trái. Ngươi phải nghĩ rõ ràng, ngươi hôm nay đắc tội bổn tọa, sẽ gặp kết quả như thế nào?” — Chương V186 Nhạc tế âm thầm đấu đá “Hù dọa ta? Vân Khê ta cũng bị dọa sợ thật lớn” khóe môi Vân Khê lạnh lùng nhếch lên, trên tay đột nhiên dùng sức, quyển sách nhỏ có bốn chữ “Tàn Hoa bí lục″ hóa thành từng mảnh nhỏ. “Ngươi……” Tả Hộ pháp tức giận, con mắt trợn trừng lên, Nội Tông cao thủ khác bên trong Vân tộc rối rít hút không khí kinh hô. Đây chính là Tàn Hoa bí lục, bảo vật của Vân tộc, chẳng lẽ cứ như vậy bị hủy ở trong tay của nàng? “Vân Khê, ngươi quá vong động rồi!” Chi trưởng lão dậm chân kêu đau, sớm biết Vân Khê muốn phá hủy bí lục, nàng đã sớm đi qua ngăn cản rồi. Lan trưởng lão cũng kích động theo: “Vân Khê, có việc thì cùng thương lượng, ngươi cần gì phải làm việc vọng động như thế? Tàn Hoa bí lục đã trải qua nhiều năm như vậy mới có cơ hội quay về Vân tộc, ngươi sao có thể phá hủy nó đi như thế?” Những cao thủ khác chưa quen Vân Khê lại càng xúc động phẫn nộ không dứt: “Vân Khê, ngươi phá hủy Tàn Hoa bí lục, ngươi chính là người đắc tội Vân tộc. Ngươi tại sao lại làm cho liệt tổ liệt tông Vân tộc như thế….” Ở bên tai là đủ loại trách mắng, Vân Khê cười lạnh, trên thực tế quyển sách nhỏ nàng phá hủy căn bản là không phải là Tàn Hoa bí lục, nàng làm sao có thể ngu xuẩn như thế, đem Tàn Hoa bí lục mang ra ngoài, dẫn cao thủ tới tranh đoạt đây? Thực sự không thể đoạt được thứ đó, phải nhớ nó trong đầu thì mới vững chắc. Sở dĩ xuất hiện một quyển sách nhỏ như vậy, bởi vì sau khi nàng đến Vân tộc suy nghĩ cho bản thân, có thể sẽ đụng phải một chút phiền toái. Vì để ngừa vạn nhất, nàng mới tạm thời chuẩn bị một quyển bí lục giả, giờ phút này làm trò phá hủy nó trước mặt Nội Tông cao thủ, chính vì muốn bày cảnh này ra cho bọn họ. Bọn họ tất phải đem nàng làm như thần Phật mà cung kính, đả thương nàng, giết nàng, bọn họ cũng sẽ không còn được nhìn thấy nội dung chân chính của Tàn Hoa bí lục, bởi vì ngoài nàng trên đời này không một ai biết được nội dung của Tàn Hoa bí lục. “Aiz, các vị, những lời mọi người nói đều có đạo lý. Con người của ta trời sanh tính manh động, không chịu nổi khi có người kích thích, cũng không chịu nổi nửa điểm ủy khuất. Người khác nếu khuyên nhủ có thiện ý có lẽ sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (không biết thì thôi, biết sẽ nói hết), người khác nếu có lời ác độc, uy bức lợi dụ, ta sẽ ác độc với kẻ đó, làm việc không có chừng mực. Bây giờ suy nghĩ một chút, ta cũng rất hối hận. Một quyển Tàn Hoa bí lục nguyên vẹn như thế cứ như vậy bị phá hủy, muốn đem nó chép lại một lần nữa, cũng không biết phí bao nhiêu thời gian……” Vân Khê vừa lắc đầu thở dài, vừa làm bộ dáng hối hận. Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn ái thê, trên mặt lạnh lùng, đáy lòng thầm cười trộm. Vật nhỏ lại muốn bắt đầu làm chuyện xấu rồi. Người khác không biết, hắn làm sao có thể không biết? Tàn Hoa bí lục hắn đã sớm nhớ kỹ trong lòng, nàng bởi phá hủy một quyển sách nhỏ mà hối hận tỉnh lại mới lạ. Vân Trung Thiên khẽ nhếch môi, cười đến vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng khoan khoái như nước chảy mây trôi), ý nghĩ của hắn cùng Long Thiên Tuyệt giống nhau như đúc. Có thể là cùng Vân Khê chung đụng đã lâu, nàng mặt mày hơi vừa động, là hắn đã biết nàng có ý đồ gì rồi. Vân Mộ Phàm lại không như thế, thấy nữ nhi đích thân phá hủy Tàn Hoa bí lục, hắn cũng nhịn không được thầm than đáng tiếc, nghĩ thầm nữ nhi không nên vọng động như thế mới đúng, vì sao lần này lại lạnh lùng như thế? Các cao thủ nghe Vân Khê nói như vậy, trách cứ nàng quá mức vọng động, đồng thời trách cứ cái kẻ kích thích nàng nhiều hơn, đối với việc nàng hung dữ với kẻ kia, nếu không phải hắn gây khó khăn cho Vân Khê thì làm sao có chuyện nàng nhất thời tức giận mà phá hủy bí lục chứ ? Bởi vì sợ hãi địa vị và thân phận của Tả Hộ pháp, nên dù trong miệng mọi người không dám nói gì, song ánh mắt của họ cũng đã rất rõ ràng. Tả Hộ pháp thấy mọi người nhìn chăm chú vào hắn, da thịt trên mặt bởi tức giận mà nhảy lên: “Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ bổn tọa nói gì sai sao?” Các cao thủ rối rít thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ, không phải là ngươi sai hay sao? Vân Khê nhìn phản ứng của mọi người, cảm thấy không thêm dầu thêm mỡ một lần, thật xin lỗi chính mình, cho nên thở dài một tiếng, lại nói câu: “Mọi người cũng không cần trách cứ Tả Hộ pháp, người nha, đều có thời điểm không yên lặng, biết sai có thể sửa đổi thành người lương thiện mới tốt. Chỉ là phá hủy một quyển bí lục nha, không có gì lớn, không quá nửa năm đến một năm, ta có thể viết lại quyển bí lục một lần nữa. Ta nghĩ Tả Hộ pháp nhất định sẽ rất vui lòng hỗ trợ ta, dù sao bí lục bị hủy, cũng không phải do mình ta chịu trách nhiệm……” Vân Khê bỏ lại một đoạn, vẻ mặt Tả Hộ pháp cực kỳ ngoạn mục, màu sắc lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên chuyển thành màu tím, một bộ muốn phát tác lại không dám phát tác, thấy vậy các cao thủ cười thầm, đáng tiếc Vân Khê nhìn không thấy. Tả Hộ pháp tức giận cực kỳ, nàng nói như vậy là muốn tha hắn xuống nước, trước khi nàng chưa đem bí lục viết đầy đủ, hắn không thể động tới một sợi lông của nàng, nếu không nghe lời, hắn sẽ phải mang trên lưng cái tội danh hủy hoại bí lục, không cách nào ngẩng đầu trước liệt tổ liệt tông Vân tộc. Kể từ đó, hắn chẳng những không thể động vào nàng, còn phải nghĩ biện pháp bảo vệ nàng an toàn…… Vậy coi là gì? Quá đáng lắm rồi! Chi trưởng lão ho khan một tiếng, cố gắng xoa dịu không khí tại hiện trường : “Qua hai ngày nữa Tông chủ sẽ đích thân tới Hắc Mãng Sơn, tất cả mọi người đều là người của Vân tộc, dĩ hòa vi quý (giữ hòa khí để mọi chuyện đều tốt đẹp), ta đề nghị chúng ta chia làm hai đường, đường thứ nhất cắm trại tại chỗ, một đường khác đi thăm dò xung quanh, có thể chiếu ứng lẫn nhau.” “Chi trưởng lão nói đúng, Hắc Mãng Sơn không thể so với địa bàn của chúng ta, khắp nơi đều tồn tại nguy hiểm không thể biết trước, mọi người cần đoàn kết lại.” Lan trưởng lão đáp lại. Những cao thủ khác của Vân tộc rối rít gật đầu đồng ý, sau khi thương nghị, chia làm hai đường, Tả Hộ pháp dẫn một nhóm người lưu lại tại chỗ cắm trại, Chi trưởng lão thì dẫn một nhóm người đi trước dò đường. Đoàn người Vân Khê cố ý cùng Nội Tông cao thủ Vân tộc giữ một khoảng cách, cho nên tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi, Vân Khê, Long Thiên Tuyệt, Vân Mộ Phàm, Vân Trung Thiên, Vân Mạch Thiên cùng thầy trò Côn Luân lão giả mấy người tụ ở một chỗ thương nghị. Gần tới đêm trăng tròn, các cao thủ tụ tập đến Hắc Mãng Sơn cũng càng ngày càng nhiều, tình huống ngoài ý muốn không ngừng phát sinh, áp lực mọi người gặp phải cũng càng lúc càng lớn. “Trước mắt chúng ta phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, càng ngày càng khó khăn. Tông chủ và Tả Hộ pháp cùng Nội Tông cao thủ lục tục đi tới Hắc Mãng Sơn, mục đích của bọn họ không rõ, chúng ta phải cẩn thận phòng bị, dù sao bị trấn áp trong núi Hắc Mãng chính là hồn phách của tổ tiên cấm kỵ nhất tộc chúng ta. Thái độ của Tông chủ như thế nào, chúng ta cũng không ai biết……” Vân Mộ Phàm thần sắc ngưng trọng nói. “Thái độ của Tông chủ đến tột cùng như thế nào chúng ta không biết, nhưng mà cũng không có ý tốt, nàng mời tăng nhân Phạm Âm Tự đến vì muốn cho Vân Huyên hồn phi phách tán. Rốt cuộc nàng được Tông chủ bày mưu đặt kế, hay là tự chủ trương, chúng ta sẽ biết thôi.” Vân Khê nói. “Không thể nào. Tông chủ sẽ không bày mưu đặt kế cho cung chủ làm chuyện này!” Vân Mộ Phàm kiên quyết bác bỏ suy đoán của Vân Khê, “Lấy hiểu biết của ta đối với Tông chủ, nàng là người ôn nhuận, mềm lòng, thiện lương, nàng tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện ở sau lưng ám hại đồng môn. Theo ta được biết, Tông chủ năm đó là do tổ tiên Vân Huyên của chúng ta nhận nuôi, dưỡng dục thành người, theo lý thuyết, giữa các nàng có một phần tình nghĩa mẹ con. Sau khi vị tổ tiên này phản bội Vân tộc,Tông chủ lại hướng về phía các vị trưởng lão của Vân tộc cầu tình, hơn nữa lại ngăn cản Vân tộc lùng bắt cấm kị nhất tộc. Cho đến bây giờ, khi nàng biết ta là hậu nhân của cấm kỵ nhất tộc, nàng cũng chưa từng bắt tội ta, lại còn dặn dò ta không nên ở bên trong Nội Tông công khai thân phận của mình, có thể thấy được Tông chủ là người khoan hậu bao dung.” “Cha, ý của cha là, Tông chủ biết người là hậu nhân cấm kỵ nhất tộc, vẫn lưu ngươi ở Nội Tông như cũ?” Vân Khê âm thầm ngạc nhiên, phụ thân đã phá vỡ ấn tượng của nàng đối với Tông chủ. Cũng không biết là có phải cung chủ là nguyên nhân làm cho nàng theo bản năng đem tất cả cao thủ Nội Tông Vân tộc đều giống cung chủ hay không, rất khó đối với người trong Vân tộc lưu lại ấn tượng tốt. “Không sai, lúc đầu ta lấy quan hệ với Phùng đại sư mới có thể tiến vào Nội Tông, mục đích là muốn lẻn vào Nội Tông, thành lập thế lực của mình, một ngày nào đó có cơ hội vì tộc nhân báo thù. Nhưng ta không lường trước được Tông chủ đã biết thân phận của ta, nàng chẳng những không đem ta trục xuất khỏi Nội Tông, còn dốc sức truyền thụ các loại công pháp của Vân tộc cho ta, có thể thấy được Tông chủ lòng dạ rộng lớn, không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi.” Vân Mộ Phàm nhớ lại nói. Vân Khê yên lặng gật đầu, nếu đúng như phụ thân nói, như vậy những điều Tông chủ làm khiến nàng bằng lòng. “Không nói tới cao thủ Nội Tông, trước mắt cường địch của chúng ta chính là Tử Yêu. Rõ ràng hắn đến vì hồn phách của Vân Huyên, hiện tại hắn cướp được một viên Tru Tiên Đan, một khi sử dụng xong, thực lực của hắn sẽ tăng nhiều, càng thêm khó đối phó.” Vân Khê nói. “Điều này còn không phải là phiền toái nhất, còn có một chuyện phiền phức hơn, ta phải nói cho các ngươi biết.” Vân Trung Thiên xen vào nói, “Trong khoảng thời gian các ngươi rời đi, ba vị Lạt Ma đã phát hiện trên tay Tiểu Nguyệt Nha đeo Xá Lợi Phật Châu, xem bộ dạng của bọn họ là muốn đòi lại Phật Châu, nếu không đòi được rất khó mà bỏ qua.” “Cái gì?” Vân Khê kinh ngạc, không nghĩ tới ngàn phòng vạn phòng, vẫn không phòng được việc này, lại để cho Tiểu Ban bắt gặp Tiểu Nguyệt Nha. Long Thiên Tuyệt đột nhiên vỗ một cái vào đùi, ảo não nói: “Đều tại ta sơ sót, quên mất chuyện này. Ba vị Lạt Ma đâu rồi, bây giờ bọn hắn tính toán thế nào?” “Bọn họ tạm thời vẫn còn không có bất kỳ hành động gì, bất quá sau này thì ta không biết……” Vân Trung Thiên âm thầm trao đổi ánh mắt, Long Thiên Tuyệt biết ý, không tiếp tục cái đề tài này nữa. Lúc này,bên trong Ngọa Long cư,Tiểu Ban đang cố gắng đến gần Tiểu Nguyệt Nha, muốn ở khoảng cách gần một chút nhìn Xá Lợi Phật Châu trên tay nàng. Tiểu Mặc phát hiện, lập tức ngăn ở trước mặt hắn, nghiễm nhiên thành thần giữ cửa của muội muội, không cho phép bất kỳ ngưu quỷ xà thần (đầu trâu mặt ngựa) nhích tới gần muội muội. Đôi mắt híp lại mang theo thần thái linh hoạt, Tiểu Mặc tự có chính sách ngăn địch của mình, bé nắm đầu vai Tiểu Ban, vừa lôi vừa kéo hắn rời xa muội muội, vừa nhiệt tình nói: “Tiểu Ban, nghe mẫu thân ta nói, công phu của Phạm Âm Tự rất là kỳ lạ, không bằng chúng ta đi luận bàn một chút được không?” “Hôm khác đi, hôm nay ta không muốn tỷ thí.” Tiểu Ban bị chen ngang quay đầu lại, hắn muốn nhìn rõ Xá Lợi Phật Châu có thần kỳ như trong sách cổ ghi lại hay không, làm gì còn có tâm tư đi tỉ thí võ nghệ? Tiểu Mặc giơ tay lên, nâng mặt lên dùng sức nói : “Cải lương không bằng bạo lực. Dù sao cũng không có chuyện gì làm, chúng ta luận bàn một chút, nếu như ta thắng, ngươi dạy ta công phu của Phạm Âm tự, nếu như ngươi thắng, ta dạy cho ngươi công phu của ta.” “Nhưng là……” Tiểu Ban gặp khó khăn, hắn là thật sự không muốn tỷ thí. “Không có nhưng là, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện thống khoái một chút, không được mè nheo.” Tiểu Mặc vừa lôi vừa túm, rốt cục đem Tiểu Ban tha ra khỏi gian phòng của muội muội. Bên trong gian phòng, Tiểu Nguyệt Nha tự mình vui đùa tiêu khiển, xa xa thấy ca ca kéo một vị tiểu ca ca đi ra ngoài sân, cô bé tò mò, cho nên nhảy xuống khỏi giường, nện bước hai cái chân ngắn, đi về phía hai người đi xa, lảo đảo đuổi theo. Cách đó không xa, tăng nhân trẻ tuổi nhìn thấy một màn này, mắt chợt lóe lên, dục niệm bộc phát. Hắn muốn tiến lên chặn Tiểu Nguyệt Nha lại, nhân cơ hội cướp lấy Phật Châu. Lão hòa thượng đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, ngăn hắn lại: “Chúng ta là người Phật môn, không thể nảy sinh tà niệm, phải biết nhất niệm thành Phật nhất niệm thành ma!” Tăng nhân trẻ tuổi ánh mắt giãy dụa, một lúc lâu sau, hắn lộ ra hối hận, khiêm tốn thụ giáo: “Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi.” “Ngươi phải nhớ kỹ, Xá Lợi Phật Châu tất nhiên trọng yếu, nhưng mà danh dự Phạm Âm tự chúng ta và sự lương thiện của Phật gia so với Phật Châu trọng yếu hơn, vi sư biết ngươi lần này đi, Đông Phương Tang Luật đại sư từng dặn dò bày mưu đặt kế. Từ khi trụ trì bế quan tới nay, tất cả mọi chuyện của Phạm Âm Tự đều do Tang Luật đại sư trông coi, hắn muốn làm ra một phen thành tích, để cho trụ trì cùng chúng tăng lữ Phạm Âm Tự thay đổi cách nhìn với hắn, khó tránh khỏi chỉ vì cái trước mắt. Ngươi chớ để bị hắn ảnh hưởng, nhiễu loạn tu hành của mình, đi con đường tà đạo có đi mà không có về.” “Đồ nhi thụ giáo.” Đợi thầy trò hai người rời đi, hai vợ chồng Long Thiên Tuyệt và Vân Khê lặng lẽ đến, đem lời nói của hai người toàn bộ thu vào trong tai. Long Thiên Tuyệt nhăn mày trầm tư, xem ra bọn họ sắp gặp phải trở ngại, cao thủ Nội Tông Vân tộc, Tử Yêu cùng nguy hiểm không biết trước trong núi Hắc Mãng ở ngoài, tăng nhân Phạm Âm tự cũng là một lực lượng không thể không phòng, thử hỏi ai có thể cho phép kho báu của mình bị người nhòm ngó đây ? “Bắt đầu từ hôm nay, để cho Côn Luân tiền bối nhìn ba người này, một khi chúng ta tiến vào sâu trong Hắc Mãng Sơn, không có cách nào phân tâm chiếu khán Tiểu Nguyệt Nha bên này, chỉ có Tiểu Mặc và Tiểu Bạch, chưa chắc có thể trông coi chu toàn.” Vân Khê nói. “Ta sẽ bảo Côn Luân tiền bối.” Long Thiên Tuyệt sóng mắt lưu chuyển, rơi vào ánh mắt Vân Khê, ánh mắt từ từ chuyển sang nhu hòa, “Hiện tại Tử Yêu chiếm được Tru Tiên Đan, nhất định đang tìm chỗ tu luyện khôi phục thực lực, nàng cũng nhanh chóng đem Tru Tiên Đan ăn vào, chữa khỏi mắt của nàng. Ta không muốn nhìn nàng ngươi tiếp tục ở trong bóng tối, ta sẽ đau lòng.” Vân Khê khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay của hắn, nói: “Có chàng ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng không sợ.” Long Thiên Tuyệt nhìn chăm chú vào nàng, hòa tan vào nụ cười say lòng người của nàng, ánh mắt toát ra một ngọn lửa, hắn nghiêng thân nhắm mắt, từ từ hướng môi của nàng để sát vào. Ba! Đôi môi hôn đến liễu một mảnh lạnh như băng và cứng rắn, Long Thiên Tuyệt nhận thấy được có cái gì không đúng, đột nhiên mở mắt, lại thấy một thanh trường kiếm chẳng biết lúc nào để giữa mình và ái thê, mà bờ môi của hắn vừa vặn cùng vỏ kiếm thân mật tiếp xúc. Ánh mắt lưu chuyển, hắn thấy rõ chủ nhân trường kiếm, khóe mắt của hắn bỗng nhiên co rút lại: “Nhạc, nhạc phụ đại nhân?” Vị làm hỏng chuyện tốt của người khác, trừ vị nhạc phụ ghen tức đến tóc tai rối bời, còn có thể là ai? Vân Mộ Phàm không lên tiếng, chỉ khiêu khích nhíu mày, ý tứ là lên án hành động ác liệt lúc trước của hắn, muốn nghe giải thích. Tiểu tử thúi, muốn hôn nữ nhi của ta, được,trước nhìn xem lão phu có đáp ứng hay không đã. “Cha?” Vân Khê không biết xảy ra chuyện gì, nghe được tiếng của phụ thân đại nhân, cho nên đưa tay, quơ quơ dò hướng Vân Mộ Phàm. Vân Mộ Phàm đắc ý giương mắt lên, đem nữ nhi ôm vào trong ngực của mình, ôn nhu khẽ vuốt mái tóc dài của nữ nhi. “Khê Nhi, cha nhớ con muốn chết.” “Cha, ta cũng nhớ người.” Vân Khê hai tay ôm lên hông của ông, chui vào trong ngực của ông, hưởng thụ cảm giác của người làm cha. Long Thiên Tuyệt nhìn nhạc phụ đại nhân hưởng thụ đến đắc ý, khóe miệng hắn không khỏi co quắp, rốt cuộc là hắn quá ngây thơ, hay là nhạc phụ đại nhân quá ngây thơ, lại vì con gái của mình mà ăn dấm chua linh tinh, thật là trẻ con nhàm chán. “Khê Nhi, con thành hôn, cha cũng không làm được gì cho con, trong lòng vẫn thấy bất an.” Vân Mộ Phàm nói. “Cha, không có gì, ngài không cần đem việc này để ở trong lòng. Thiên Tuyệt đối với ta rất tốt, ta cảm thấy rất hạnh phúc, không cầu gì hơn.” Vân Khê nói giúp Long Thiên Tuyệt, để cho hắn và nhạc phụ hòa nhau một ván trong vô hình. Vân Mộ Phàm không vui, trong lòng hừ hừ, ông không muốn chia rẽ vợ chồng bọn họ, nhưng cũng không muốn “hiền tế” được lợi, ai bảo hắn không hiểu “kính trọng”, làm trò trước mặt ông, thiết kế bắt cóc nữ nhi của ông chứ? Lần này tuyệt đối không thể cổ vũ, có một thì sẽ có hai, ông nếu không thể gây dựng lại uy phong cuả nhạc phụ ngày sau làm sao uy hiếp con rể được? “Thiên Tuyệt đứa bé này không sai, mọi mặt ta đều hài lòng, chỉ là…… Có chuyện, ta không nói không được. Nhưng trong lòng ta cũng có băn khoăn, vạn nhất ta nói, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng các con, cũng không tốt, nhưng không nói, ta lại cảm thấy có lỗi với lương tâm của ta……” Vân Mộ Phàm làm ra vẻ huyền bí, hai mắt âm thầm hướng Long Thiên Tuyệt liếc một cái, ý đồ khiêu khích rất rõ ràng. Lúc đầu Long Thiên Tuyệt không kịp phản ứng, cho đến khi Vân Mộ Phàm liên tục hướng hắn nháy mắt, hắn bừng tỉnh đại ngộ, theo như lời của Vân Mộ Phàm, nhất định là sự kiện Bạch Tuyết Mai kia. Mặt của hắn đen hơn một nửa, trong lòng tự nhủ, nhạc phụ đại nhân ngài đừng có ác như vậy được không? Mặc dù hắn không thẹn với lương tâm, nhưng có một số việc chỉ cần có một vệt đen là đủ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. “Nhạc phụ đại nhân, hay là ta tới nói đi. ta biết ta còn có rất nhiều khuyết điểm, không thể để cho nhạc phụ đại nhân ngài hài lòng, ta rất xấu hổ. Nói thí dụ như, ta còn cất giữ rất nhiều Long Tinh Thạch, nhưng hẹp hòi keo kiệt, không chịu cùng nhạc phụ đại nhân chia sẻ, khiến nhạc phụ đại nhân ngài trong lòng không vui. Bây giờ ta biết sai rồi, chỉ cần là nhạc phụ đại nhân muốn, bất kể là bao nhiêu Long Tinh Thạch, ta đều nguyện ý hai tay dâng lên.” Trong đôi mắt khôn khéo của Vân Mộ Phàm rõ ràng lóe sáng lên, nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống. “Hừ, chẳng qua là Long Tinh Thạch thôi? Ngươi cho ta là ai? Lại ham vật nhỏ này của ngươi?” Long Thiên Tuyệt cắn răng nhẫn nhịn, nói tiếp: “Đương nhiên không chỉ có vậy, Long Tinh Thạch làm sao có thể vào được mắt nhạc phụ đại nhân? Con rể nơi này còn có một chút tinh thạch trân quý hơn, chỉ cần có thể vào mắt nhạc phụ đại nhân, nhạc phụ đại nhân lấy tự nhiên.” Tâm rỉ máu. Đây là lừa gạt trắng trợn Vân Mộ Phàm lúc này mới hài lòng nheo mắt lại, vuốt ve mái tóc dài của con gái nói: “Không tệ, không tệ, con chọn chồng coi như đạt tiêu chuẩn.” Mới chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi sao? Nhạc phụ đại nhân, yêu cầu của ngài rốt cuộc là cao bao nhiêu? Long Thiên Tuyệt đáy lòng nhéo nhéo, mơ hồ có loại dự cảm xấu, con đường phía trước thật gập ghềnh a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.