Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 30: Chương 30: Di dời kho vàng kho thóc của huyện lão gia (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Huyện Mộng Như là quê nhà của Thanh Nhi, nơi đây có núi non hùng vĩ, nước non hữu tình, nằm ở vùng hẻo lánh, là một nơi tốt.

Huyện Mộng Như cách huyện Trạm Dương không quá xa, chỉ cần một ngày đi đường là tới.

Tất nhiên, ngoại trừ là vì “kế hoạch đào tẩu”, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình còn nhắm vào kho lương của Trần huyện lệnh gia.

Huyện Trạm Dương hàng năm sản xuất ra lượng lương thực gấp hàng chục lần so với các huyện khác. Trần huyện lệnh này lại là một người tham lam và háo sắc. Ông ta đã thu gom gần như toàn bộ lương thực của cả huyện, tổng cộng ba mươi tám thôn, vào kho lương của mình.

Chử Trần Âm ước tính sơ bộ, đại khái kho lương này có lẽ lớn bằng năm kho lương của phủ thừa tướng ở kinh thành.

Ngoài ra, Trần huyện lệnh còn là một người keo kiệt, ông ta giả vờ thanh liêm, trong khi đó lại lấy toàn bộ những món đồ quý báu mà ông ta đã vơ vét được giấu ở nhà kho trong nhiều năm qua.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình, nhân lúc tất cả mọi người đang bận rộn đóng gói đồ lên xe ngựa, đã tìm thấy nhà kho và kho lương của Trần huyện lệnh.

Trần phủ không lớn bằng những quan gia lão gia ở kinh thành, chỉ là một ngôi nhà ba gian, đi qua một khu vườn nhỏ là đến hậu viện.

Phía bên trái hậu viện là một ngôi nhà ngói được xây bằng gạch xanh, ngôi nhà ngói này có lẽ to bằng năm sáu gian phòng ngủ, xung quanh đều là những ô cửa sổ cao.

Chử Trần Âm liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là kho lương. Nàng bước nhanh đến cửa kho lương, chỉ thấy trên cửa có năm ổ khóa lớn.

Tên Trần huyện lệnh này làm gì cũng cài, nhưng không cài khóa, có thể thấy được ông ta coi trọng lương thực của mình đến mức nào.

“Phó tướng quân, kho lương hẳn là ở đây.” Chử Trần Âm đứng dậy quay đầu nói với Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình sải bước đi tới, rút thanh trường kiếm từ trong ngực ra, trực tiếp chém vào năm ổ khóa lớn.

Thanh kiếm trong tay hắn chính là một một thanh kiếm nổi tiếng đã lưu truyền qua hàng trăm năm, sắc bén đến mức có thể cắt sắt như bùn.

Một kiếm kia hạ xuống, loảng xoảng một tiếng thật lớn, năm ổ khóa lớn cùng rơi xuống đất.

Chử Trần Âm cúi xuống nhặt ổ khóa hỏng trên mặt đất lên, nhìn thấy lõi gỗ bên trong ổ khóa, nhịn không được cảm khái nói: “Trần huyện lệnh thật đúng là keo kiệt, cư nhiên luyến tiếc dùng đồng để làm khóa, lại bày ra mấy cái giả để dọa người.”

Phó Yến Đình đi tới bên cạnh nàng đẩy cửa phòng ra, một mùi thoang thoảng của gạo từ bên trong bay ra.

Chử Trần Âm đi theo phía sau hắn, chậm rãi đi vào bên trong. Khác với gạo ở Phó gia và Chử gia trước đây, gạo trong nhà kho này lại là những hạt gạo trắng mịn xếp thành núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.