Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chử Trần Âm vội vàng trả lời: “Đủ rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ mua, cứ về trước rồi nói sau.”
“Được, trời sắp tối rồi.” Phó Yến Đình ngẩng đầu nhìn trời, xoay người đến trước mặt nàng để nàng dẫn đường.
Khi hai người trở về nhà Thanh Nhi, ống khói đã tỏa ra khói bếp.
Nương của Thanh Nhi và Thanh Nhi cùng Phó phu nhân đang chuẩn bị bữa tối.
Phó phu nhân tự tay làm món gà quay.
Chử Trần Âm vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi gà quay, đang đói bụng nên nàng lập tức thấy thèm ăn.
“Trần Âm, về rồi đấy à, nào, mau lại đây ăn cơm.” Phó phu nhân cười, kéo nàng ngồi xuống, quay người mang tới một bát cơm.
Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng ở phía sau, mang đồ ăn đã làm xong trong bếp bưng ra ngoài.
Ngoại trừ món gà quay của Phó phu nhân thì còn có thịt kho tàu, củ cải hầm xương, còn có một số loại rau rừng không biết gọi là gì.
Những miếng xương lợn, xương gà này, là do huynh muội của Phó gia lấy từ lợn rừng và gà rừng trên núi.
Gà rừng có hương vị thơm ngon, lợn rừng cần làm lâu hơn, cắn hơi dai, nhưng thịt kho tàu đã được hầm lâu, cũng đã sớm nhừ hơn, ăn trong miệng vừa béo mà lại không ngán.
Chử Trần Âm đã lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy, ăn liên tiếp mấy miếng thịt kho tàu.
Phó Yến Đình một bên sợ nàng ăn không đủ nên dùng đũa gắp từng miếng một.
Động tác nhỏ này chính hắn còn chưa nhận ra, nhưng đã lọt vào mắt của người nhà Phó gia.
Phó phu nhân ghé vào tai Phó hầu gia nhỏ giọng cười nói: “Yến Đình của chúng ta biết biết yêu rồi.”
Phó hầu gia ngồi ngay ngắn cắn một miếng thức ăn, trên gương mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên rồi, nó giống ta, biết thương thê tử mình.”
“Ông đúng là không biết xấu hổ.” Phó phu nhân đá nhẹ vào chân ông ấy.
Phó hầu gia vội vàng gắp một miếng thịt để vào trong bát của bà.
Phó phu nhân bắt đầu ăn với nụ cười trên môi.
Chỗ khác, Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành cũng nhỏ giọng thì thầm: “Đại ca và tẩu tẩu của chúng ta cũng rất xứng đôi.”
“Tất nhiên rồi, cũng để xem là đại ca và tẩu tẩu của ai.”
“Không sai, không sai.”
Hai đứa trẻ trông giống những người đu cặp đôi, những bong bóng màu hồng nổi lên trong mắt.
Chử Trần Âm ngồi xa, không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng nàng cảm nhận được nụ cười ôn hòa trên gương mặt bọn họ.
Người nhà này cũng thật thú vị.
Nàng thầm thở dài trong lòng, bưng bát uống một ngụm nước canh.
Sau khi ăn xong cơm tối, bụng nhỏ của Chử Trần Âm cũng lớn hơn, có chút no bụng.
Đến đêm, chờ sau khi mọi người đều đã ngủ, Chử Trần Âm cùng Phó Yến Đình mặc y phục dạ hành, dựa theo bản đồ đi đến kho gạo của cửa hàng nhà Bạch gia.
Kho gạo không lớn, có khoảng bốn, năm người canh gác.
Phó Yến Đình nắm chặt kiếm trong tay, nhìn về phía năm người: “Ta dẫn bọn họ đi, nàng đi mở cửa.”
Chử Trần Âm gật đầu: “Vâng.”