Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Giang Hoằng nghi hoặc, đi đến đâu lưng họ hỏi: “Đại ca, đại tẩu, hai người định làm gì? Mấy tên binh quan này vừa nhìn là đã biết bọn chúng có vấn đề!”
Phó Yến Đình nói thì thầm bên cạnh tài nàng vài câu.
Sau khi Phó Giang Hoằng sau khi nghe sau lập tức nhướng mày, cũng có ý cười, sau đó liền chạy vào phòng nói chuyện này cho Phó Hầu Gia và Phó phu nhân.
Phó Hầu Gia và Phó phu nhân cũng là người thông minh, sau khi nghe thấy kế hoạch của Phó Yến Đình, lập tức phối hợp cùng.
Cả nhà đã thu dọn hành lý mà lúc ban đầu đã bố trí gọn gàng, toàn bộ chất hết vào trong xe ngựa giống như trước.
Sau đó cùng nhau lên xe ngựa cùng mấy tên quan binh đi vào phủ của huyện lệnh ở huyện Trạm Dương.
Trước khi bọn họ vào cửa, tên quan binh cầm đầu vào phủ để báo cáo trước: “Lão gia, bọn ta đã tìm được chỗ người một vị tiểu mỹ nhân, hiện tại đang ở ngoài cửa, chỉ có điều nàng ấy đi theo cả nhà đến để xin cơm.”
Trần huyện lệnh này là người vừa tham tiền lại háo sắc, vừa nghe bọn họ đến, vội vàng ngồi thẳng người: “Còn đứng đó làm gì, mau mang người vào!”
Quan binh vội vàng đi ra ngoài cửa, dẫn đám người Chử Trần Âm vào.
Bọn họ mặc một thân áo vải bố thô, Trần huyện lệnh cũng không nhận ra thân phận của bọn họ, chỉ cho rằng họ là những hộ hương thân nghèo túng nào đó.
Ông ta vừa nhìn thấy Chử Trần Âm trong đám đông, hai con mắt như sắp rớt ra ngoài, vội vàng chạy đến như một con chó nhỏ xù lông: “Cô nương, các ngươi là từ phương Bắc chạy nạn đến đây phải không?”
Chử Trần Âm cố tình giả vờ yếu đuối, cúi đầu nói: “Đúng vậy, đại nhân.”
Trần huyện lệnh nghe xong, hai mắt sáng lên, vung tay ra sau, phân phó người hầu nói: “Đi, mau đi dọn thức ăn, mang những món ngon rượu ngon lên đây!”
Người hầu bên cạnh nghe thấy liền vội vàng đáp lại.
“Nào, cô nương, ngồi đi.” Trần huyện lệnh cong đôi mắt híp lại, mỉm cười mời Chử Trần Âm bọn họ ngồi, đồng thời không quên sai người hầu mang ghế cho Phó Hầu gia bọn họ.
Phó Hầu gia bọn họ cũng không khách khí, thật sự ngồi xuống.
Không lâu sau, thức ăn đã được mang lên đầy đủ.
Trần huyện lệnh thì thầm phân phó người hầu bên cạnh một vài câu, bảo họ cho thêm một thứ gì đó vào thức ăn.
Người hầu nghe xong lại lập tức đi vào bếp.
Bên này người hầu chân trước vừa rời đi, Phó Yến Đình liền mượn cớ đi nhà xí rồi đi theo.
Khi người hầu đang cầm dược phấn chuẩn bị đổ vào thức ăn, Phó Yến Đình bước nhanh tiến lên, nắm lấy cổ tay của hắn ta, cười nói: “Trần lão gia thật là hiếu khách, còn đặc biệt cho chúng ta thêm gia vị.”
Người hầu giật mình, ngẩng đầu định kêu lên, Phó Yến Đình giơ tay lên, một chưởng thẳng vào hắn ta, khiến hắn ta bất tỉnh.
Sau khi người hầu ngã xuống đất, hắn giấu người đi, cầm thuốc bột vừa rồi, sau đó phối hợp với mê dược mà Chử Trần Âm đưa cho hắn, đổ vào bình rượu và thức ăn bên cạnh.
Cái bầu rượu này là đưa cho Trần huyện lệnh.