Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Được rồi, chính là đại soái ca mặc áo sơ mi mở rộng lộ ra cơ bụng tám múi.
Cuối cùng Chử Trần Âm cũng phát hiện ra vấn đề, vội vàng lật chăn lên, để mặt không có hoa văn ở bên ngoài, còn mặt có hoa văn thì áp sát vào mình.
“Cái kia, Phó tướng quân,cũng là một bộ truyện tranh, chính là những bức tranh tiểu nhân đồ mà các ngươi thường nói!”
“Tiểu nhân đồ? Xuân cung đồ sao? Không ngờ Chử tiểu thư còn có thói quen xem xuân cung đồ.” Giọng điệu của Phó Yến Đình lạnh như băng, khác hẳn với vẻ mặt cười đùa luôn thường trực, quả thực như hai người.
Chử Trần Âm dần dần nhận ra rằng mình dường như chưa thực sự hiểu người cổ đại trước mặt này, nàng xấu hổ giải thích: “Phó tướng quân, đây không phải Xuân Cung đồ…”
“Không phải Xuân Cung Đồ, vậy là gì? Xiêm Y không chỉnh tề.” Phó Yến Đình lại lật chiếc chăn lên, chỉ vào những múi cơ bụng rõ ràng.
Chử Trần Âm đã từng trải đời, nhưng lúc này, nàng thật sự có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, nắm lấy chiếc chăn kéo về phía mình: “Phó tướng quân, ta đắp cái gì hình như không liên quan đến chàng.”
“Không liên quan gì đến sao? Nàng đừng quên, chúng ta đã bái đường, nàng là nương tử của ta.” Phó Yến Đình bắt lấy cổ tay nàng, kéo về phía mình, đôi mắt đen như mực, cơ thể toát ra một lượng lớn uy lực khiến người ta tràn ngập cảm giác áp bách.
Tính chiếm hữu của Phó Yến Đình so với trong tưởng tượng của nàng còn dọa người hơn! Ngay giây tiếp theo, một tiếng “cạch” vang lên, mỹ nam cơ bụng mà nàng đặt hàng bị Phó đại tướng quân đang ghen tuông trực tiếp xé ra khỏi chăn, sau đó động tác uyển chuyển như nước ném ra ngoài xe ngựa.
Chử Trần Âm nhìn ngây người, trái tim nhỏ bé của nàng trong khoảnh khắc tiểu soái ca múi bụng của mình rơi xuống đất vang lên.
Tuy nhiên chỉ trong vài giây, nàng đã buông xuôi.
Thôi được rồi, nàng đã đặt làm tổng cộng hai mươi bộ chăn ga gối như vậy, ở nhà nhiều lắm, thiếu một bộ thì thiếu một bộ.
Nàng nhìn ra ngoài xe ngựa, thở dài một hơi, nghĩ đến lần sau lấy ra sẽ lật ngược mặt lại.
Cho dù Phó Yến Đình có khả năng tiếp thu mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng là người cổ đại mà.
Đang lúc nàng đang tự thuyết phục bản thân thì Phó Yến Đình đột nhiên hạ giọng hỏi: “Nàng giận à?”
Chử Trần Âm khoát tay: “Không giận, bỏ đi thì bỏ đi.”
Phó Yến Đình nhíu mày, khoanh tay trước ngực, hất cằm nói: “Thôi được rồi, nếu nàng thích xem Xuân Cung Đồ, lần sau ta sẽ mua mấy quyển tặng cho nàng.”
Sau khi hắn nói xong, lông mày khẽ nhăn lại, hơi buồn bã một chút, lại tiếp tục nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Nhưng bức tranh đó có gì hay, còn không đẹp bằng ta!”
Không đẹp bằng hắn?! Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Được rồi...... Khuôn mặt đó còn đẹp hơn cả trong truyện tranh.
Nàng “Tham tài háo sắc” gần nửa đời người, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đến như vậy.