“Tại sao lại không chứ ạ?” Trấn Thiên hết sức nghi hoẳc hỏi lại. Tại sao không cho mình đi chứ? Chả phải phụ vương đã sớm biết là mình mạnh thế nào rồi sao?
“Ta không cho ngươi đi là vì sợ ngươi gặp nguy hiểm sẽ không thoát được. Nếu ngươi chết thì hai ca ca và muội muội ngươi sẽ thế nào? Ngươi nên biết rằng bọn chúng rất quan tâm ngươi!”
A, thì ra là lo cho mình à? Sao không trực tiếp nói luôn là vì lo cho mình đi mà lại phải vòng vo nhỉ?
“Phụ hoàng, lần này con nhất định phải đi. Phụ hoàng cùng các ca ca cũng không cản được cản được con đâu!”
“Tại sao ngươi nhất định phải đi? Không đi không được sao?”
“Nhất định phải đi vì nghe nói nơi đó có thứ con cần tìm. Bất quá, đi sẽ lâu một chút rồi sau này sẽ quay về với mọi người mà.”
“Thôi được, ngươi đi thì đi nhưng trước hết phải trải qua đợt kiểm tra đã. Đồng thời ta cũng sẽ phái hai cao thủ đi bảo vệ ngươi.”
“Dạ, nhi thần đã rõ, đa tạ phụ hoàng.”
“Được rồi, con lui xuống trước đi.”
“Dạ, nhi thần xin cáo lui.”
“Ừ!”
Ăm thanh vừa dứt thì Trắn Thiên đã lao ra khỏi phòng
“A ha ha.... Từ nay ta được tự do rồi!”
Một chút vui mừng khiến bản thân cười ra tiếng, sau đó quay đầu đi về viện của mình. Bởi vì còn quá nhỏ nên Trấn Thiên chưa có phủ cho riêng mình, đặc biệt là người không còn mẹ như cậu. Vì bây giờ quá vui nên Trấn Thiên không để ý đến con mắt sáng ngời của một người nào đó đang dán chặt lên cơ thể của mình.
Buổi chiều là lúc kiểm tra nên bây giờ, Trấn Thiên tranh thủ thời gian đi luyện công cho khỏe.
Thời gian đến chiều nói chậm không chậm mà nói nhanh cũng không nhanh. Trên một cái đài nhìn gần giống lôi đài nhưng bé hơn rất nhiều. Giữa đài có một cái trụ to đùng vật vã đứng đó trôn sâu vào trong lòng đất. Đây chính là đài khảo nghiệm, là cuộc kiểm tra của cha Trấn Thiên. Chỉ cần Trấn Thiên đạt được cấp bậc chiến sĩ là được.
Đây rõ ràng là không cho mình đi đây mà. Bất quá với thực lực là thần giả cấp 1 thì đây chỉ đáng với cái mắt muỗi. Ha ha...cha à, mặc dù là ý tốt, con xin nhận nhưng lần này con phải đi tìm hiểu một chút về thần khí mới được. Người không cản được con đâu.
Đáng lẽ là sẽ có nhiều người nhưng mà bây giờ đã qua cuộc thi khảo thí nên giờ chả có ai mà chỉ còn lại hoàng thượng và vài người đi theo tùy tùng mà thôi.
Đứng trước cột đá, Trấn Thiên giơ cao tay đánh một quyền xuống cột đá. Trước sức mạnh của chiến sĩ cấp 3 (áp chế tu vi xuống rồi nhá) thì trên cột đá lờ mờ xuất hiện chữ: Chiến sĩ cấp 3!
Im lặng. Giờ phút này, những người ở đây đaĩm phăng phắc không còn tiếng nói. Những người trước kia đang âm thầm chờ xem vị tam hoàng tử này mất mặt thì giờ lại không nói được câu nào. Toàn bộ mọi người mắt chữ O mồm chữ A. Ngay cả hoàng thương, người đã chuẩn bị tâm lí cũng phát ngốc với kết quả này. Dù biết con mình rất giỏi và đã có thể tu luyện nhưng ông vẫn không nghĩ được là lại “quái vật” như vậy. Toàn bộ mọi người có ở đây đều nhìn Trấn Thiên như nhìn một con quái vật vậy.
Trời ạ! Có cần dọa người thế không? Tại sao một phế vật không thế tu luyện chỉ sau vài năm đã trở thành một con quái vật như vậy? Chỉ tu luyện có vài năm mà đã ngang hàng với người khác tu luyện đến vài chục năm. Tất nhiên việc chỉ tu luyện vài năm này chỉ mình Trấn Nam- hoàng đế nước Đông Lăng biết. Ông hiểu rõ Trấn Thiên bao năm qua không thể tu luyện nên ông biết chắc chắn Trấn Thiên mới chỉ tu luyện có vài năm. Mới vài năm mà đã như vậy thì thật không biết sau này sẽ thế nào nữa. Không biết vị cao nhân nào đã dạy thằng bé mà nó trở nên đáng sợ thế?