Thiên Tài Thần Thú Sư

Chương 39: Chương 39




Hừ, bản thái tử mà thèm lấy lòng ngươi à? Ngươi không lấy lòng ta thì thôi lại còn đòi ta lấy lòng ngươi! Mặc dù nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn không chút biểu cảm

“Được rồi được rồi, là ta lấy lòng ngươi được chưa? Ngươi nín khóc nhanh đi nếu không ta sẽ không thèm nói chuyện với ngươi nữa đâu!” Nói xong thì Trấn Thiên cũng tự khinh bỉ chính mình tại sao lại đi nói những lời như thế cơ chứ? Mặc dù cũng là trẻ con nhưng cũng không phải đứa ngốc dao có thể mắc lừa chứ? Quả nhiên...

“Oa oa oa... Ngươi coi thường ta, ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao mà nói như vậy hả?” Nói xong còn kèm theo hiệu ứng nước mắt nước mũi mà sụt sịt nữa chứ.

“Được rồi được rồi, ngươi nín khóc đi ta sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu của ngươi!” Thật hết cách, sư tử đâu không thấy chỉ thấy có mỗi đứa hay khóc nhè. Có lẽ cô bé cũng không quá đáng sợ như mọi người từng nói. ( sau này anh sẽ hối hận )

“Thật chứ? Ngươi sẽ không lừa ta đi?” Ngay lập tức, nước mắt đâu không thấy chỉ còn một bộ mặt tèm lem do nước mắt tạo ra mà thôi. Cái bộ mặt đó còn dùng vẻ nghi ngờ mà nhìn Trấn Thiên nữa chứ.

“...!” Bậy giờ thực sự là đã hối hận rồi. Nhưng là hối không kịp. Giờ nghĩ lại hình như mình bị lừa thì phải! Tuy vậy đàn ông con trai ai lại nói lời không giữ lời bao giờ cơ chứ. Thế nên...

“Đ... Đúng vậy.”

“Tốt, vậy giờ ngươi làm kẻ hầu cho ta! Từ giờ trở đi ngươi phải triệt để nghe lời ta.” Giương bộ mặt tự tin mặc dù vẫn còn ươn ướt ra mà nhìn Trấn Thiên.

“Ngươi tính kế ta ngay từ đầu!” Rống lên một tiếng đầy giận giữ, Trấn Thiên tính phát hỏa thì...

“Này này, đang ngoài đường đấy, ngươi muốn làm mất hết tôn ti hoàng tộc à?”

“Được rồi, ta chịu thua!” Thật bất lực mà. Một kẻ đã đạt thần cấp rồi mà vẫn bị một con nhóc chơi xỏ! Đã thế nó còn nhỏ tuổi hơn mình nữa chứ! Nhưng thế thì cũng không thể để cho người ta đồn mình đi cùng một người mặt mũi tèm lem nước mắt như thế được. Vì thế Trấn Thiên cũng tốt bụng mà đưa cho Mai Linh một chiếc khăn tay để lau mặt.

“Có thế chứ! À này, ngày mai ngươi phải dẫn ta hào hoàng cung chơi với Huyền Băng đấy nhé!” Vừa nói vừa dùng chiếc khăn Trấn Thiên đưa cho để lau mặt.

“Ngươi quen Băng nhi? Sao có thể, theo ta biết thì muội ấy rất ít khi ra ngoài mà!” Nghi hoặc trong lòng trào dâng.

“Ừ. Khoảng mấy năm trước, ta có đi dự sinh thần thái hậu cùng cha. Trong lúc ham chơi nên suýt chút nữa rơi xuống nước. Lúc đó may nhờ có tiểu Băng đi ngang qua nên giúp ta không bị ngã. Từ đó thì bọn ta cũng hay chơi với nhau nhưng toàn là nàng ấy đến phủ ta mà thôi. Số lần ta được vào cung cũng không nhiều nên bọn ta không hay gặp mặt.” Vừa nói vừa hồi tưởng lại ngày đó. Trong lúc chơi đùa với cung nữ nếu như không có nàng ấy thì mình đã ngã xuống nước rồi. Hồi đó là mùa đông nên nếu ngã xuống thì không những bị cảm lạnh mà còn làm cha bị mất hết mặt mũi nữa chứ.

“Vậy ngươi nghĩ sao về muội ấy? Ta không hay ở cùng nên không hiểu tính cách muội ấy lắm.” Cái này thật đúng là ngại. Mặc dù là huynh muội trên danh nghĩa nhưng tâm tư Trấn Thiên hay đặt vào việc tu luyện nên cũng không quan tâm lắm đến xung quanh.

“Ngươi là người thân mà không hiểu tiểu Băng?”

“Thật ngại quá nhưng đúng là vậy thật.”

“Hừ. Nàng ấy là người rất mạnh mẽ và quan tâm đến người khác. Đối với ta nếu ta mà là con trai ta nhất định sẽ cưới muội ấy làm vợ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.