Edit: Emily Ton.
Long Phi Dạ rõ ràng đưa lưng về phía Hàn Vân Tịch, nhưng, khi nàng dừng bước chân lại, hắn cũng biết ngay lập tức.
Hắn xoay người lại, thấy Hàn Vân Tịch đang nhìn trà lâu Mính Hương một bên đã bị niêm phong, hắn dường như muốn lên tiếng nhưng lại thôi, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Hàn Vân Tịch tự hỏi, liệu có phải trà lâu này của Cố Thất Thiếu đã bị Long Phi Dạ đóng cửa hay không?
Bởi vì một hồi tới đây ăn cơm, bị Long Phi Dạ bắt gặp nên mới bị đóng cửa?
Nàng nhịn không được, đau lòng thay cho Cố Thất Thiếu. Trà trang Thiên Hương đã có vụ án kia, Long Phi Dạ bất cứ lúc nào đều có lý do niêm phong sản nghiệp của hắn, tên kia vì sao không biết thấp điệu một chút?
Hàn Vân Tịch đang muốn đi, lúc này mới phát hiện Long Phi Dạ đang nhìn nàng, nàng lập tức tránh khỏi tầm mắt hắn.
“Ngươi rất quen thuộc với Cố Thất Thiếu?” Long Phi Dạ thản nhiên hỏi.
Hàn Vân Tịch lập tức lắc đầu, “Điện hạ đã điều tra hắn, hẳn là hiểu biết hắn nhiều hơn thần thiếp”
Long Phi Dạ đúng thật là đã điều tra, nhưng chỉ tra ra Cố Thất Thiếu là một giới thương nhân, cực kỳ giàu có, sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ. Đối với độc thuật và võ công của gia hỏa này học được từ nơi nào, tất cả đều không có manh mối.
Xét theo độ tuổi của hắn, đã có tài sản vạn bạc, sau lưng chắc chắn có chỗ dựa cực lớn.
Đáng tiếc, Sở Tây Phong vẫn không tra ra được quá nhiều tin tức.
“Bổn vương thấy các ngươi rất thân thiết.” Long Phi Dạ nói tiếp, rõ ràng đang ám chỉ sự tình gặp được ở trà lâu Mính Hương ngày đó.
Hàn Vân Tịch rất chán ghét loại chất vấn miệng lưỡi thế này, nàng còn chưa hỏi gì đến hắn, hắn dựa vào đâu mà hỏi về cuộc sống cá nhân của nàng?
“Tốt xấu gì hắn cũng cứu thần thiếp một mạng, cũng xem như một bằng hữu.”
Lời này của Hàn Vân Tịch có bảy phần sự thật, tuy rằng Cố Thất Thiếu không phải là người đứng đắn, nhưng ít nhất hắn cũng không có địch ý. Thêm một địch nhân, không bằng thêm một bằng hữu.
Long Phi Dạ chỉ nhìn nàng thật sâu một cái, cũng không truy vấn thêm, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Hai người vốn dĩ đã luôn trầm mặc, lúc sau lại càng thêm trầm mặc. Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch vẫn luôn đi theo ở phía sau, và Long Phi Dạ cũng không đi quá nhanh. Một trước một sau, thật ra rất ăn ý.
Hàn Vân Tịch vẫn luôn cúi đầu, đắm chìm ở trong thế giới của mình. Đột nhiên tiếng nói của Long Phi Dạ giống như rơi xuống từ trên trời, “Đói bụng không?”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện gia hỏa này đã đứng ở trước mặt nàng, chỉ cách một bước, nàng sẽ đụng phải hắn.
“Một chút.” Thật ra, dạ dày của nàng đã bắt đầu kêu vang ầm ầm, giống như sấm rền gió cuốn. Nàng vốn là người dứt khoát quyết đoán, nhưng mỗi khi ở trước mặt gia hỏa này, dường như đã thay đổi thành một người khác, không thể kiềm chế, cảm thấy cực kỳ bị chèn ép.
Long Phi Dạ không nói gì, vào tiệm rượu một bên, Hàn Vân Tịch vội vàng đuổi kịp.
Long Phi Dạ muốn một phòng riêng, hai người ngồi đối diện nhau, Long Phi Dạ đẩy thực đơn đến trước mặt nàng, ý bảo nàng gọi món ăn.
Hàn Vân Tịch không cự tuyệt, chọn mấy món mình thích ăn, cũng không nói câu nào, đẩy thực đơn đẩy đến trước mặt hắn.
Long Phi Dạ liếc mắt một cái, chỉ thêm một bầu rượu, sau đó truyền gọi đồ ăn.
Trong thời gian chờ đợi, sự trầm mặc của hai người khiến một thất trở nên yên tĩnh, toàn thế giới dường như cũng trở nên yên tĩnh theo.
Hàn Vân Tịch có chút không chịu nổi loại trầm mặc này, lơ đãng ngẩng đầu, lại đâm nhập vào trong ánh mắt thâm thuý của Long Phi Dạ. Nàng sửng sốt, theo bản năng muốn tránh đi, quyết định tìm một đề tài nào đó để nói.
Vì thế, nàng nhẹ nhàng hỏi, “Điện hạ, có tin tức gì về nam tử đeo mặt nạ lần trước hay không?”
Mặc dù Lý thị đã chết, hầu hết nội gian trong Thiên Ninh quốc cơ bản đã bị quét sạch, nhưng, sự tồn tại của nam tử mặt, vẫn là một uy hiếp cực lớn.
Với tính cách của Long Phi Dạ, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
“Có một chút manh mối khả quan, nhưng vẫn đang truy tra.” Long Phi Dạ không hề dấu diếm. Mấy ngày nay, hắn bận rộn cũng đúng là vì chuyện này, nếu hắn đoán không sai, nam tử đeo mặt nam kia hẳn là thành viên có địa vị rất cao trong hoàng tộc Bắc Lịch.
Tình huống về hoàng tộc Bắc Lịch tất nhiên hắn không tiện điều tra, nhưng hắn có thể tìm thấy một số thông tin từ những môn phái độc môn khác ở trên giang hồ. Một nhân vật lợi hại như vậy, ở trong vòng tròn của mình nhất định sẽ có chút danh tiếng.
Có một đề tài, cả người Hàn Vân Tịch như được đại xá, thoải mái hơn nhiều.
“Có manh mối gì?” nàng vội vàng hỏi.
Thật ra, nàng cũng đã âm thầm tìm hiểu, Cố Bắc Nguyệt từng nói, người có độc thuật lợi hại như vậy, nhất định sẽ có sư môn rất nổi tiếng. Cố Bắc Nguyệt còn nói môn phái độc môn trong thiên hạ không ít, tuy nhiên, ngay từ đầu đều xuất phát từ hầm độc của học viện y sau đó phân tán ra ngoài. Hiện giờ hầm độc của học viện y đều đã đóng cửa. Nhưng mấy năm gần đây, mấy môn phái độc môn trong thiên hạ, thật ra lại thịnh vượng lên không ít.
Tuy nhiên, độc dược dù sao cũng vẫn là độc, độc sư giỏi về giải độc cũng chính là người giỏi hạ độc. Vì thế, những môn phái đó phần lớn đều không được tiếp nhận bởi giới y học chính thống, mà bọn họ đều tự tạo thành một vòng tròn riêng của mình, người ngoài không dễ dàng tiến vào.
Long Phi Dạ không trả lời vấn đề của Hàn Vân Tịch, hắn sẽ không nói cho nữ nhân này biết, thời điểm thẩm vấn thủ hạ Lý thị, hắn biết được nam tử thần bí lúc trước bắt cóc Hàn Vân Tịch, đều không phải là vì muốn uy hiếp hắn, mà chính là hướng về phía bản thân Hàn Vân Tịch mà tới.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội, nữ nhân Hàn Vân Tịch độc thuật cao minh như thế, có bao nhiêu đôi mắt trong bóng tối đang ngấm ngầm nhìn chằm chằm xem nàng?
Không cần phải nói xa xôi, thậm chí ngay cả Thiên Huy hoàng đế cũng đã một phiền toái lớn.
“Làm thế nào Thiên Tâm phu nhân có cuốn y điển về độc?” Long Phi Dạ thay đổi đề tài.
Hàn Vân Tịch nói độc thuật của mình là tự học từ cuốn sách y thuật về độc do mẫu thân để lại, mặc dù không có sơ hở, chết vô đối chứng, tuy nhiên, hắn sao có thể dễ dàng tin tưởng.
Thiên Tâm phu nhân, hắn tất nhiên đã điều tra qua, nhưng phát hiện nhà mẹ đẻ của Thiên Tâm phu nhân đều là giả mạ. Nữ nhân với y thuật cao minh khiến Hàn Tòng An trở nên nổi tiếng, quả thực chính là người xuất hiện từ trong không khí mỏng.
Long Phi Dạ sớm đã tới Đại Lý Tự thẩm tra Hàn Tòng An, đương nhiên, Hàn Vân Tịch sẽ không thể biết.
“Ta cũng không biết, khi tìm kiếm di vật của nàng thì phát hiện ra.” Hàn Vân Tịch tiếp tục nói dối, Thiên Tâm phu nhân rốt cuộc có thể độc thuật hay không, nàng thật sự cũng không biết.
.....Edit: Emily Ton.....
Rất nhanh, rượu và thức ăn đã được đưa lên, Long Phi Dạ không nói thêm gì nữa, bắt đầu dùng bữa. Sau khi hàn huyên trong chốc lát, Hàn Vân Tịch cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khi ăn cơm cũng ăn rất nhiều.
Nàng vươn chiếc đũa ra muốn gắp đồ ăn, ai biết lại đụng phải chiếc đũa của Long Phi Dạ, nàng nhanh chóng rút lại, nhưng Long Phi Dạ đã hành động như một quý ông, lặng lẽ gắp đồ ăn đặt vào trong bát của nàng.
“Cảm tạ.”
Hàn Vân Tịch liếc mắt ngắm hắn một cái, thấy hắn vẫn ngồi rất thẳng, một tay bưng bát, một tay cầm đũa, ngay cả động tác ăn cơm cũng ưu nhã nhẹ nhàng. Nàng không biết, đây có phải là lần đầu tiên Tần Vương điện hạ giúp người gắp đồ ăn ngoài mẫu phi hắn hay không.
Tuy nhiên, nàng không thể không nhớ lại, ngày ấy hắn bồi Đoan Mộc Dao đi dạo phố ăn cơm, chung quy cũng giống thế này hay sao?
Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch một lần nữa bất giác lâm vào rối rắm.
Lần đầu tiên nàng gặp Đoan Mộc Dao, chính là thời điểm giao đấu với độc cự mãng, Long Phi Dạ liều mạng bảo Tiểu sư muội mình, nhưng khi đối địch với Dược Quỷ cốc, hắn lại không có chút khách khí nào. Hiện giờ, một khắc trước hắn còn nhận lễ vật của Đoan Mộc Dao, ngay sau đó lại chạy đi tìm nàng cùng đi dạo phố.
Rốt cuộc, Đoan Mộc Dao có vị trí thế nào ở trong lòng hắn?
Vạn nhất... vạn nhất nàng thật sự đoán trúng, lần này lại do Thiên Huy hoàng đế bức hôn, có phải hắn cũng không thể cự tuyệt hay không? Năm sau hắn thật sự phải cưới Đoan Mộc Dao?
Nhìn bộ dáng Long Phi Dạ im lặng ăn cơm, Hàn Vân Tịch vô cớ xúc động. Đột nhiên nàng có một thôi thúc muốn trực tiếp hỏi hắn, hắn nguyện ý cưới hay sao?
Nhưng, nghĩ tới bản thân mình cũng bị Thiên Huy hoàng đế ép đưa cho hắn, nàng lập tức hậm hực cúi đầu, yên lặng lùa cơm.
Một bữa cơm hoàn toàn trôi qua trong yên lặng.
Hàn Vân Tịch phát hiện nếu mình không tìm đề tài để nói, gia hỏa này có thể trầm mặc cả một buổi tối. Đương nhiên, khi hắn trầm mặc cũng không phải là buồn tẻ, mà là một loại lạnh nhạt. Rõ ràng là khoảng cách rất gần, nhưng khiến người cảm thấy xa ngoài ngàn dặm.
.......
Sau khi ăn xong, Long Phi Dạ cũng không đề cập tới muốn đi nơi nào, Hàn Vân Tịch tiếp tục đi theo ở phía sau, dạo quanh một vòng, náo nhiệt trên phố lớn ngõ nhỏ đều đã tan đi, bọn họ mới quay trở lại Tần Vương phủ.
Thật không may, bọn họ vừa muốn vào cửa, lập tức nhìn thấy Nghi thái phi đang tự mình đưa Đoan Mộc Dao đi ra.
Đoan Mộc Dao đã bị Long Phi Dạ bỏ rơi, vốn đang buồn bực một bụng, cả đêm đều không có tâm trạng, nhưng không thể không bồi Nghi thái phi ăn cơm, nói chuyện phiếm, ngay cả hôn sự của Mộ Dung Uyển Như cũng cố an ủi Nghi thái phi.
Nhìn thấy Long Phi Dạ lúc này mới trở về, nàng ta lập tức tiến lên, “Sư huynh, ngươi đã đi đâu vậy? Ta còn đang chờ ngươi tới mở hồ rượu tuyết!”
“Để lại cho mẫu phi uống đi.” Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Điều này... lúc trước thái độ của hắn không phải đã nhận lấy hay sao? Đây chính là tâm ý nàng đã niêm phong suốt mười năm qua!
Đoan Mộc Dao cảm thấy ngột ngạt, đang muốn mở miệng, ai biết lại nhìn thấy Hàn Vân Tịch đi tới từ phía sau Long Phi Dạ. Chẳng lẽ sư huynh đi cùng với nữ nhân này ra ngoài?
Được lắm Hàn Vân Tịch, không hiện diện thì thôi, cư nhiên còn dám bắt cóc sư huynh. Một hơi này sao nàng có thể dễ dàng nuốt xuống?
Ngay lập tức, Đoan Mộc Dao trở nên ghen tuông, tay trong tay áo lập tức nắm chặt thành nắm đấm, nàng ta gần như tức điên lên, lướt nhanh ra ngoài, lớn tiếng chất vấn, “Sư huynh, sự tình hòa thân năm sau, ngươi định làm thế nào?”
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên sửng sốt, sự tình nàng vẫn luôn không dám hỏi, nhưng Đoan Mộc Dao cứ thế hỏi thẳng, ngay cả Nghi thái phi cũng sửng sốt, khuôn mặt phức tạp nhìn nhi tử nhà mình.
Ai biết, Long Phi Dạ giống như không nghe thấy, không nói một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Điều này khiến Nghi thái phi nổi giận, “Phi Dạ, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Đáng tiếc, Long Phi Dạ không thèm để ý tới.
“Sư huynh!” Đoan Mộc Dao dậm chân một cái, đuổi theo.
Thân ảnh Long Phi Dạ chợt lóe, biến mất trong không khí mỏng.
“Sư huynh, sư phụ cũng đang hỏi sự tình hai ta!”
“Sư huynh!”
Đoan Mộc Dao thở hổn hển hô to vài tiếng, đáng tiếc, trả lời nàng ta lại là màn đêm yên tĩnh.
Đoan Mộc Dao tức muốn hộc máu, quay đầu lại, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Hàn Vân Tịch một cái, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực Nghi thái phi, “Thái phi nương nương, sư huynh hắn lại khi dễ ta! ô ô...”
Đây được xem là khi dễ?
Nhưng, nếu như Long Phi Dạ không muốn, vì sao không cự tuyệt rõ ràng minh bạch? Từ trước đến nay hắn đều không phải người dây dưa ướt át.
Hàn Vân Tịch thầm nghĩ, trong trường hợp nào đó, có lẽ đây cũng coi như là một loại khi dễ.
“Được rồi được rồi, không khóc, sau này bổn cung nhất định sẽ giáo huấn hắn.”
“Ngoan, Dao Dao ngoan nhất, sự tình hòa thân bổn cung sẽ cùng hoàng thượng làm chủ cho ngươi, ngươi cứ yên tâm đi.” Nghi thái phi nghiêm túc an ủi.
Hàn Vân Tịch nghe thấy thì cười lạnh trong lòng. Nghi thái phi nha Nghi thái phi, chung quy cũng là con dâu của ngươi, lần này ngươi lại không đối nghịch với Thiên Huy hoàng đế?
Nghe xong lời này, Đoan Mộc Dao mới thu hồi nước mắt, “Chỉ có Thái phi nương nương tốt nhất.”
“Đứa nhỏ ngốc, sư huynh ngươi cũng chưa nói sẽ không cưới, không phải sao?” Nghi thái phi mỉm cười.
Đoan Mộc Dao lập tức cúi đầu, cuối cùng mặt cũng đỏ lên.
“Bồ rượu tuyết kia, bổn cung trước giúp ngươi bảo quản, chờ đến đêm giao thừa, đưa tới trong cung mở ra.” Nghi thái phi nhẫn nại nói với Đoan Mộc Dao, so với Mộ Dung Uyển Như còn muốn tốt hơn.
Vào đêm giao thừa, trong cung có gia yến (tiệc đoàn viên trong gia đình), Long Phi Dạ tất nhiên sẽ phải tới tham dự.
Đoan Mộc Dao chỉ chờ những lời này của Nghi thái phi. Nếu nói vậy, gia yến đêm giao thừa, nàng cũng có thể tham gia.
Trước khi đi, Đoan Mộc Dao cố ý tới gần Hàn Vân Tịch, thấp giọng, “Vương Phi nương nương, năm sau còn muốn thỉnh ngươi chỉ giáo nhiều hơn.”
“Bát tự còn chưa lấy xem, đừng vui vẻ quá sớm.” Hàn Vân Tịch không cam lòng yếu thế.
“Chúng ta hãy chờ xem!” Đoan Mộc Dao lạnh lùng trả lời.
Nếu không phải Hàn Vân Tịch, nàng có thể đợi lâu hơn một chút, chờ đến khi sư huynh nhìn thấy những mặt tốt của nàng, cam tâm tình nguyện cưới nàng. Nhưng, sự tồn tại của Hàn Vân Tịch, khiến nàng có cảm giác nguy cơ rất cao.
Mặc kệ thế nào, cho dù phải tạo áp lực cho phụ hoàng cũng được, năm sau, nàng nhất định phải gả vào Tần Vương phủ!