Edit: Mavis Clay
Không còn trên đời này nữa sao? Vân Phong và Triển Ly nghe được tin này đều rất ngạc nhiên, Triển Ly phất tay, người mang tin đẩy cửa ra ngoài, Triển Ly khẽ nhíu mày, “Theo thời gian, Vân Lan đã qua đời, Mạch Nguyên Bộ cũng không còn là điều có thể đoán được.”
Vân Phong hiển nhiên hiểu điều đó, Mạch tiền bối là người cùng thời đại với tổ tiên, thời gian đã qua lâu như thế rồi, ít nhất cũng phải hơn trăm năm, không còn cũng là điều hợp lý… Nhưng ngay khi vừa nghe tin, thực sự đó vẫn là một đả kích. Đầu mối có khả năng liên quan tới Vân Khải chẳng lẽ cứ vậy mà đứt mất sao?
“Con gái à…” Triển Ly nhìn dáng vẻ mặt ủ mày chau của Vân Phong, muốn nói gì đó an ủi nhưng nghĩ đi nghĩ lại không biết nên nói gì, chỉ có thể vỗ vai nàng, thở dài. Nàng mỉm cười, “Con không sao đâu nghĩa phụ, mất thì thôi, con sẽ bắt đầu ở những chỗ khác.”
Triển Ly nhíu mày, chuyện thế này nàng có thể bắt đầu được ở bao nhiêu góc đây? Có lẽ Mạch Nguyên Bộ là đầu mối cuối cùng của nàng rồi, giờ đầu mối này bị đứt, nàng cơ bản không biết phải bắt đầu lại từ đâu.
Trong lòng Vân Phong không tránh khỏi có thất vọng, nhưng cho dù mọi manh mối đều mất nàng vẫn sẽ không buông bỏ việc tra lại chuyện năm đó, vẫn còn một manh mối nữa, là Huyết Hồn. Một phần linh hồn của Vân Khải bị Huyết Hồn nắm giữ trong tay… trái tim Vân Phong trầm xuống, cuối cùng chỉ có thể cứng đối cứng với Huyết Hồn thôi sao?
“Chắc chắn sẽ còn cách khác mà.” Triển Ly nhỏ giọng nói, Vân Phong gật đầu, chắc chắn sẽ còn cách khác mà, trời không tuyệt đường sống của con người, chỉ coi thử ngươi có thể tìm được con đường để mình tiến lên hay không mà thôi.
Chuyện Vân Khải tạm ngưng, chuyện tìm kiếm cội nguồn nguyên tố lại tiếp tục được tiến hành, nếu như chỉ có Huyết Hồn mới có manh mối khả thi, thì việc nàng cần làm nhất là tìm lại các cội nguồn nguyên tố còn lại, hơn nữa phải gia tăng thực lực của mình.
Khúc Lam Y đã tu luyện xong, khí sắc đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra đã có chút tiến bộ. Khi biết được tin của Mạch Nguyên Bộ, Khúc Lam Y cũng nhíu mày, “Mây gió trên trời còn bất ngờ, xem ra cuối cùng vẫn vô duyên.”
Vân Phong mỉm cười, “Chuyện nhị ca chỉ có thể tra được tới đây thôi, tiếp theo chúng ta tiếp tục tìm kiếm cội nguồn nguyên tố.”
Khúc Lam Y thở dài, hắn cũng không mong Vân Phong liều mạng như thế, vốn mượn chuyện Vân Khải có thể cho nàng khoản thời gian nghỉ ngơi tạm đầy đủ, thật không ngờ chuyện lại tiến triển như thế này.
Vân Phong chuẩn bị lên đường tiếp tục tìm cội nguồn nguyên tố, sau khi nói rõ với Triển Ly, ông ấy có chút tiếc nuối, dù sao mới được gặp lại không bao lâu con gái của ông lại muốn lên đường đi xa. Thôi vậy, Triển Ly hiểu Vân Phong có chuyện nhất định phải làm, chỉ có thể cười khà khà, dặn dò rất nhiều thứ, dặn tới mức đến chính hắn còn thấy dài dòng.
Vân Phong thì không nói gì chỉ im lặng mà nghe, Triển Ly nói xong thì cười ngượng, nàng gật đầu, “Con sẽ nhớ kỹ lời nghĩa phụ dặn dò.”
Trong lòng Triển Ly cảm thấy vui mừng, bản thân không thê không thiếp, có con gái như nàng đời này của ông coi như không uổng. Lúc chuẩn bị lên đường, ngọc bội truyền âm đột nhiên sáng lên, Vân Phong lấy ra nhìn, là Mộ Dung Vân Thiên?
Khúc Lam Y bên cạnh thấy vậy nhíu mày, lúc này mà tiểu tử kia liên lạc với Vân Phong để làm gì?
Vân Phong tiếp nhận liên lạc của ngọc bội truyền âm, giọng Mộ Dung Vân Thiên vang lên mang theo sự sự rỡ và thấy may mắn, “Có thể liên lạc được với ngươi nghĩa là ngươi vẫn chưa rời khỏi Đông Đại Lục.”
Vân Phong mỉm cười, “Đúng là ta vẫn đang ở Đông Đại Lục, sao thế?”
Đầu bên Mộ Dung Vân Thiên im lặng vài giây, sau đó giọng nói lại vang lên, “Còn nhớ lời ta đã nói không? Ta muốn đính hôn.”
Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong ngạc nhiên. Đính hôn? Mới hơn một tháng hắn đã đính hôn rồi? Mau dữ thần!
“Chúc mừng!” Vân Phong cười, đầu bên kia ngọc bội vang lên, “Vân Phong, tiệc đính hôn của ta ngươi sẽ tới chứ?”
Vân Phong khẽ nhíu mày, thật ra nàng tính chuẩn bị lên đường rời đi, giữa nàng và Mộ Dung Vân Thiên cũng có chút giao tình, dù sao hắn cũng từng là hôn phu của mình, mà bây giờ hắn muốn thành hôn, trước đây nàng cũng đã nói khi thành hôn mình sẽ tới, tuy đây không phải kết hôn mà chỉ là đính hôn… Tham gia xong rồi đi chắc cũng không làm trễ nãi điều gì.
Hỏi rõ địa điểm và thời gian rồi cắt kết nối. Khúc Lam Y nói, “Nhanh như vậy đã đính hôn, hắn đã có đối tượng tốt từ trước rồi sao?” Khúc Lam Y nheo mắt lại, nếu thực sự như thế đêm đó ở Công Hội Dong Binh sao hắn lại càn rỡ như thế, chẳng lẽ hắn là kẻ lăng nhăng? Hay là tên nhóc này…
Vân Phong cũng thấy kỳ lạ, suy cho cùng đây là chuyện của Mộ Dung Vân Thiên, hắn có thể tìm được bến đỗ cho mình cũng là chuyện tốt. “Đừng quan tâm tới những điều đó, hắn có thể tìm được người trong lòng là tốt rồi.”
Khúc Lam Y nhìn Vân Phong, nụ cười trên mặt nàng chân thành không ác ý, trong lòng lại cảm thấy tình cảm của nữ nhân nhà mình thực đúng là không phải trơ bình thường.
Triển Ly bên cạnh buồn bực, “Mộ Dung Vân Thiên này có lai lịch gì thế? Là bạn của con sao?”
Vân Phong gật đầu, nàng và Mộ Dung Vân Thiên cũng có thể được coi là bạn. Khúc Lam Y cười lạnh, “Bằng hữu? Chính xác hơn thì tiểu tử này trước đây chính là hôn phu của tiểu Phong Phong đấy.”
“Cái gì?” Triển Ly giận dữ! Vân Phong cười khan, kể lại giản lược chuyện trước đây, Triển Ly nghe xong cười khinh thường, “Thì ra là thế, Mộ Dung gia cũng si tâm vọng tưởng thật, con gái há là người bọn chúng có thể leo lên được sao?”
Vân Phong cười, lúc đó Vân gia chưa phải là Vân gia bây giờ, nàng cũng chưa phải là mình bây giờ. Mọi thứ đều đã thay đổi, sự đời đổi thay.
“Cha đi với con một chuyến, ta thật sự muốn xem thử là hạng người nào lại có thể có được danh hiệu hôn phu của nghĩa nữ ta.”
Vân Phong ngao ngán, trừng mắt nhìn Khúc Lam Y, hắn khẽ nhún vai, nắm tay Vân Phong nói nhỏ, “Nàng cũng biết ta ghen ghét với những nam nhân kiểu này mà?”
Vân Phong ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Khúc Lam Y, “Bọn họ ít nhiều đều có quan hệ gì đó với nàng, chỉ có ta… là chẳng dính dáng chút nào tới nàng cả.”
Vân Phong sững sờ, Khúc Lam Y cười khẽ, nắm chặt tay của nàng hơn, “Chỉ có điều… bây giờ và sau này nàng sẽ là của ta, dù ai cũng không thể cướp đi.”
Một nụ cười lan rộng trên miệng của Vân Phong, bàn tay dùng sức nắm chặt lấy tay hắn, nàng luôn là của hắn, mãi chỉ một mình hắn.
Tiệc đính hôn của Mộ Dung Vân Thiên được cử hành tại đế đô Phong Vân đế quốc, nực cười là lại do học viện Vũ Thần cử hành, không có bất kỳ dính dáng gì tới Mộ Dung gia, Mộ Dung Vân Thiên là một nhân vật nổi danh ở Phong Vân đế quốc, vì thế bữa tiệc đính hôn của hắn có rất nhiều nhân vật lớn tới, Thường Cừ và Đức Lan chắc chắn là có mặt, còn có một số nhân vật của học viện Vũ Thần và một vài người mà Mộ Dung Vân Thiên có giao du, đế đô rất náo nhiệt.
Vào ngày đính hôn diễn ra, Vân Phong có mặt ở bữa tiệc, bữa tiệc làm bầu không khí tràn ngập vui tươi, người dân trong thành bàn tán về chuyện Mộ Dung Vân Thiên, rất tò mò về đối tượng đính hôn của hắn. Mộ Dung Vân Thiên không công bố mình đính hôn với ai, chỉ công bố tin mình đính hôn, có rất nhiều người được dự đoán cho đối tượng này, phần lớn tập trung ở hai nhà Thương Đức.
“Tiểu tử kia trông khá được hoan nghênh.” Triển Ly nghe được những lời nói về Mộ Dung Vân Thiên, biết đây là một thanh niên tốt, rất được lòng của nhiều cô nương, lại còn trẻ, tiền đồ rộng mở, tướng mạo thuộc hàng thượng đẳng.
Vân Phong cũng hơi tò mò không biết người được Mộ Dung Vân Thiên thích là một giai nhân như thế nào, tới tiệc đính hôn sẽ được công bố hết cả thôi.
Tiệc đính hôn là do học viện Vũ Thần phụ trách, được cử hành tại một trạch viện độc lập trong đế đô. Tuy nói là tiệc đính hôn, nhưng người tới chúc mừng không hề ít, Vân Phong và Khúc Lam Y đều mang Thiên Ảnh mặt nạ, cùng Triển Ly tiến vào. Triển Ly nói thân phận mình là hội trưởng Công Hội Dong Binh, ngay lập tức ông được coi trọng, bị rất nhiều người vây quanh, hỏi han hết cái này tới cái khác làm ông có chút hối hận, sớm biết thế này ông thà làm người bình thường thì được rồi.
Thương Cừ và Đức Lan hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, tạo mối quan hệ với hội trưởng Công Hội Dong Binh rất quan trọng, tuy rằng hai nhà này chấp chưởng Phong Vân đế quốc đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được tận mắt được gặp nhân vật hiếm như Triển Ly. Triển Ly bị quấn tới phiền não, chỉ có thể xã giao qua loa, mặc dù trong lòng ông không muốn, nhưng ít nhiều vẫn cần phải đối mặt.
Vân Phong và Khúc Lam Y thì tự tại hơn rất nhiều, hai người tìm một góc nhỏ mà ngồi xuống, nhìn những người tới chúc mừng ngày hôm nay, có vẻ một vài người nổi tiếng của Phong Vân đế quốc cũng tới.
“Chúc mừng, Mộ Dung huynh!”
“Đúng thế, chúc mừng chúc mừng.”
Từng tiếng chúc mừng vang lên không ngớt, thì ra Mộ Dung Vân Thiên đã bước ra từ hậu viện, các tân khách luân phiên nhau nói chúc mừng, Mộ Dung Vân Thiên cũng vội cười đáp lại, có điều ánh mắt thì đang tìm kiếm xung quanh như đang tìm ai đó.
Vân Phong ngẩng lên nhìn Mộ Dung Vân Thiên, đúng lúc đó ánh mắt của hắn cũng đưa lại, lúc thấy nàng mới đầu thì nghi ngờ, dù sao Vân Phong cũng đang mang một gương mặt hoàn toàn khác, không giống với lúc nhìn thấy ở Công Hội Dong Binh, sau đó thì hắn mừng rỡ, xem ra đã nhận ra Vân Phong.
Mộ Dung Vân Thiên bước nhanh tới, vui mừng nhìn Vân Phong, “Ngươi tới thật sao?”
Vân Phong cười tươi tắn, “Nói tới thì nhất định sẽ tới mà, chúc mừng ngươi.”
Mộ Dung Vân Thiên khẽ mím môi, “Cảm ơn.” Tuy nói là cảm ơn, nhưng phần lớn sắc mặt không quá mấy vui vẻ, còn mang theo chút bất đắc dĩ.
“Ngươi đính hôn với vị tiểu thư nào thế?” Vân Phong cười ha hả nói, Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày, “Là ai cũng được… với ta đều như nhau cả mà thôi… Đúng rồi! Ngươi có thể ra sau với ta một chuyến được không, có một vị tiền bối ta muốn giới thiệu cho ngươi.”
“Tiền bối?” Vân Phong ngạc nhiên, Mộ Dung Vân Thiên gật đầu, “Cũng khá là cơ duyên, vị tiền bối này là một cao nhân, nếu ngươi có thể gặp ông, chắc chắn sẽ có lợi.”
Vân Phong cười, “Đã vậy thì ta nhất định phải gặp 1 lần rồi!”
Mộ Dung Vân Thiên cười rộ lên, “Ta phải lấy hôm nay làm cớ để mời ông ấy tới đây được đấy, nếu không ông ấy chắc chắn không có mặt đâu.”
Tính khí lạ kỳ như thế? Vân Phong thầm thấy tò mò, có vẻ tác phong của mấy tiền bối đều khá khác thường, quan hệ cũng khá tốt với Mộ Dung Vân Thiên, “Đi thôi!” Vân Phong đứng dậy, Mộ Dung Vân Thiên nhìn sang Khúc Lam Y, “Vân Phong, vị tiền bối này không gặp người ngoài…”
Khúc Lam Y giật lông mày, bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm, “Không cần phải gặp lão già tính tình kỳ lạ cũng được, nàng đi đi.”
Vân Phong bật cười, “Được.” Sau đó thì cùng Mộ dung Vân Thiên tiến về phía sau, Khúc Lam Y lạnh lùng nâng môi, hắn từng biết mấy lão đầu cũng có tính cách giống như thế này, ông ta không muốn gặp mình, thì mình cũng không cần phải gặp ông ta.
Theo Mộ Dung Vân Thiên ra sau sảnh chính, so với tiền viện náo nhiệt ồn ã, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, Mộ Dung Vân Thiên vẫn luôn không chịu nói người đính hôn với hắn là ai, Vân Phong cũng không hỏi nhiều, hai người đi thẳng tới một góc vắng của hậu viện, tới đây đã khó mà nghe được tiếng ở tiền viện, Mộ Dung Vân Thiên dẫn Vân Phong tới trước một vườn hoa nhỏ, chỉ vào bên trong, “Lão nhân gia đang ở bên trong.”
“Vân Thiên, vào đi.” Mộ Dung Vân Thiên vừa nói xong, bên trong liền vang lên một giọng nói lười biếng, nghe trông có vẻ khá tuỳ tiện, có thể tưởng tượng ra được chủ nhân của giọng nói là người như thế nào.
Mộ Dung Vân Thiên cười khổ, cất giọng nói, “Tiền bối, người già rồi mà tai vẫn thính thạt đấy.”
“Ha ha, chính ngươi cũng đâu hề che giấu đâu mà, phải không?”
Theo Mộ Dung Vân Thiên vào trong, xộc vào mũi là hương Tiên Thanh Thảo, một bóng người lười nhác nhàn tản ngồi trên một gốc đại thụ, tuy cấp bậc là một người lớn tuổi, nhưng mặt mày lại cực kỳ trẻ trung, mặc dù có dấu vết của năm tháng, nhưng Vân Phong không thể nghĩ được gì liên quan tới tuổi già.
“Tiền bối, đây là Vân Phong mà ta đã từng nói với ngày.” Mộ Dung Vân Thiên nói, Vân Phong chủ động lấy mặt nạ trên mặt mình xuống, người đang ngồi trên cây nhìn xuống, đôi mắt cười như không cười kia như chứa một sức mạnh bí ẩn, ông khẽ mỉm cười.
“Ngươi chính là Vân Phong?”
Vân Phong cười, “Tiền bối biết ta? Hay là… biết cái tên này?”
Người ngồi trên cây thoáng nhướng mày, cười khẽ, quanh thân toả ra hơi thở thanh nhàn, trông khá là tự tại, nhưng lại không quá lố bịch. Tựa như một con báo nhỉ, một giây trước có thể đang nhàn nhã hóng mát, nhưng giây kế tiếp có thể tiến vào trạng thái săn đuổi hung tàn.
“Cái tên này… ta thực sự chưa từng nghe thấy, ta cũng chưa bao giờ gặp ngươi.”
Mộ Dung Vân Thiên cười khan, “Tiền bối, ngài…”
Người ngồi trên cây liếc Mộ Dung Vân Thiên, hắn cười khan không lên tiếng nữa, Vân Phong cười nói, “Nếu tiền bối không biết gì về ta, thì sao tiền bối lại muốn gặp ta?”
Người ngồi trên cây hếch mày, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn vào Vân Phong, cuối cùng cười rộ lên, “Con cháu Vân gia đều mồm mép nhanh nhảu thế này cả sao?”
Vân Phong ngạc nhiên, vậy là sao? Chẳng lẽ ông ấy biết người khác của Vân gia nữa?”
“Tiền bối, ngài…”
“Nên ta mới gặp ngươi, đó là vì ngươi mang họ Vân.”
Vì mang họ Vân… mắt Vân Phong sáng lên, “Tiền bối, ngài có biết… tổ tiên Vân Lan không?”
Người trên kia chìm vào tán cây, “Nhắc tới cái tên kia, chưa gặp được hắn là cuối vẫn luôn là niềm tiếc nuối trong lòng ta.”
Trái tim Vân Phong run lên. Mạch Nguyên Bộ! Ông ấy chính là Mạch Nguyên Bộ, Mạch tiền bối! Ông ấy vẫn chưa chết!
“Người là Mạch tiền bối!” Vân Phong kích động reo lên, Mộ Dung Vân Thiên ngạc nhiên, “Vân Phong, sao ngươi biết…”
Mạch Nguyên Bộ cười khẽ, “Sao nha đầu lại kích động dữ thế? Chẳng lẽ Vân Lan đã từng nhắc tới ta?”
Sao Vân Phong có thể không kích động cho được? Công Hội Dong Binh rõ ràng nói ông đã… Mà bây giờ người này vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, điều này khiến Vân Phong rất kích động.
“Tổ tiên đã từng nhắc tới tiền bối rất nhiều lần, tiền bối là bạn thân của tổ tiên.”
Mạch Nguyên Bộ cười khẽ, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng, vẻ mặt hoài niệm, có thể thấy tình cảm giữa ông và Vân Lan thực sự rất tốt, không chút giả dối. Có mấy lời Vân Phong không thể không hỏi, dù sao cũng liên quan tới nhị ca Vân Khải của mình. Có Mộ Dung Vân Thiên ở đây, Vân Phong khá khó mở lời. Mạch Nguyên Bộ nhìn ra được sự chần chừ của nàng, lên tiếng với Mộ Dung Vân Thiên, “Vân Thiên, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Mộ Dung Vân Thiên gật đầu hiểu ý, xoay người rời đi, Mạch Nguyên Bộ nói, “Có gì thì hỏi đi.”
Vân Phong hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề, “Người đã ra tay trợ giúp Vân gia có phải là Mạch tiền bối không?”
Mạch Nguyên Bộ ngạc nhiên, bật cười, “Ý ngươi là chuyện liên quan tới đứa trẻ kia?”
Trái tim Vân Phong căng thẳng. Quả đúng là ông ấy. “Vâng! Lúc ở Xuân Phong Trấn, nhị ca Vân Khải của con đã mất lúc còn rất trẻ. Linh hồn của huynh ấy… là do tiền bối cắt nhỏ ra sao?”
Mạch Nguyên Bộ nhướng mày, vẻ mặt có chút chán nản, cuối cùng thở dài, “Vân gia sớm muộn gì cũng sẽ bị đẩy lên đầu ngọn sóng, suy đoán lúc đầu của ta quả nhiên không sai, nói tới đứa trẻ kia số cũng thật khổ…”
“Mạch tiền bối có biết về sự tồn tại của Huyết Hồn không?” Vân Phong lớn mật suy nghĩ, Mạch Nguyên Bộ cười lạnh, “Cũng có thể tính là thế, năm xưa khi cùng Vân Lan du ngoạn khắp nơi, ta đã phát hiện có chỗ không ổn, sau đó khi tách khỏi Vân Lan, ta đã một mình tìm hiểu một phen, cũng biết một vài tin tức về bọn chúng.”
“Vân Lan chết đi, Vân gia cũng rơi đài, không được gặp lão hữu một lần cuối, thú thật tới bây giờ ta vẫn còn thấy rất hổ thẹn, cũng thầm quan sát Vân gia kỹ hơn.”
“Cái chết của nhị ca không đơn giản, Huyết Hồn đã làm điều đấy đúng không?” Giọng Vân Phong nặng trĩu, nhìn thẳng vào Mạch Nguyên Bộ, ông nhìn nàng, “Đúng thế, chỉ tiếc khi ta tới nơi, đứa trẻ kia đã mất mạng, ta không cứu được cậu bé.”
“Lúc ta tới nơi, người Huyết Hồn đang rút linh hồn ra khỏi cơ thể của cậu bé, hình như tính dẫn đi, ta buộc phải đánh nhau một trận to với đối phương, linh hồn của cậu bé bị tách ra cũng là do ngoài ý muốn.” Mạch Nguyên Bộ từ từ thở dài, Vân Phong ngẩn ra, thì ra là như thế, linh hồn nhị ca Vân Khải bị tách ra là do sự cố khi đánh nhau, không phải do có ai cố tình làm.
“Huyết Hồn đã mang đi phần lớn linh hồn của đứa trẻ kia, thật may là ta cũng giữ lại được một phần nhỏ, để ổn thoả, ta đưa mảnh hồn của đứa trẻ tới Trung Đại Lục, ép vào một cơ thể, để linh hồn kia có thể tiếp tục được sống.”
“Con đã gặp được người đã dung nhập với linh hồn của nhị ca.” Vân Phong thấp giọng nói, Mạch Nguyên Bộ nhướng mày, “Con có ý hồi sinh đứa nhỏ này sao? Nếu có, nhất định phải tách được hoàn toàn mảnh hồn kia khỏi cơ thể, ký túc phải chết thì mới có thể làm được điều này.”
Vân Phong tối mặt, “Chết rồi, huynh ấy đã chết rồi.”
Mạch Nguyên Bộ im lặng vài giây, nhỏ giọng thở dài, “Nói như thế, phần hồn kia đang nằm trong tay con?”
“Ừ, đúng thực là con đang giữ.” Sợi dây chuyền trước cổ chính là một phần hồn đấy, “Mạch tiền bối có biết tại sao Huyết Hồn lại ra tay với nhị ca của con không?”
Nói tới đây Mạch Nguyên Bộ cũng nhíu mày, “Vấn đề này ta cũng đã thắc mắc rất nhiều mà không tài nào lý giải được, đứa trẻ kia chẳng qua chỉ là một Chiến Sĩ cực kỳ bình thường, ta chủ yếu thì chú ý tới động hướng của Vân gia, lúc đó mới tới nên không hiểu tại sao Huyết Hồn lại quan tâm với linh hồn của đứa trẻ đó tới như vậy. Có điều đã chú ý thì chứng tỏ linh hồn của nó cũng không hề tầm thường, mấy năm nay ta đã luôn tìm hiểu về điều đó.
Trái tim Vân Phong ấm áp, không ngờ Mạch tiền bối lại quan tâm Vân gia như thế. Mấy năm nay vậy mà vẫn luôn tìm hiểu. Ông và tổ tiên đúng là bạn chí cốt. Phần tình cảm này không hề bị nhạt dần theo thời gian.
“Mặc dù không có nhiều tiến triển, nhưng vẫn có được một số tin tức cơ sở, nhờ đó ta có thể luận ra được một vài điểm.” Mạch Nguyên Bộ nhìn Vân Phong, “Vân gia là một trong tứ đại gia tộc, tổ thượng lại từng xuất hiện Triệu Hồi Sư toàn hệ, chính huyết mạch Triệu Hồi Sư cũng tràn đầy bí ẩn, trong mấy năm dò hỏi, ta biết được, huyết mạch cổ xưa cũng có khả năng tạo ra được biến dị.”
Biến dị? Giống như tình huống của Khúc Lam Y, huyết mạch cổ xưa của con người ẩn chứa sức mạnh cường đại, huyết mạch biến dị thực sự có tồn tại.
“Biến dị của huyết mạch cổ xưa cũng có nhiều kiểu, hoàn toàn khác nhau, những điều này quá bí ẩn nên ta không điều tra được nhiều, chỉ có thể đưa ra phỏng đoán như thế, huyết mạch trong cơ thể đứa trẻ kia có thể có sẵn sự biến bị, đây cũng chính là mục đích ra tay của Huyết Hồn.”
Nếu huyết mạch nhị ca thực sự đặc biệt như thế, dù có thế nào cũng phải đoạt lại từ tay Huyết Hồn. Nàng tuyệt đối sẽ không để Huyết Hồn trục lợi.
“Linh hồn nhị ca, con nhất định sẽ đoạt về lại.” Vân Phong siết chặt quả đấm, hai mắt nhuốm đậm màu lửa tức giận. Mạch Nguyên Bộ nhìn chằm chằm nàng, “Con thực sự nghĩ kỹ?”
Vân Phong ngẩng lên, “Kể từ khi biết linh hồn nhị ca bị Huyết Hồn cướp đi, con đã thề nhất định phải mang nhị ca trở lại.”
Mạch Nguyên Bộ cười khẽ, “Thực lực của nha đầu cũng nổi bật, cũng có gốc sẵn,nếu con đã chuẩn bị xong, ta có thể dẫn con đi.”
Trái tim Vân Phong thắt lại một nhịp. “Mạch tiền bối, người biết nơi mà Huyết Hồn giam giữ linh hồn nhị ca?”
Mạch Nguyên Bộ lạnh lùng nhếch môi, “Mấy năm nay ta vẫn luôn bám đuôi theo Huyết Hồn, năm đó không cứu được đứa trẻ chính là nỗi canh cánh trong lòng ta, qua nhiều năm điều tra nên ta cũng có được kết quả nhất định.”
Vân Phong mừng rỡ. Mạch tiền bối biết nơi của mảnh hồn nhị ca, đây là một tin cực kỳ tốt với nàng. Nàng thực sự cảm thấy vô cùng cảm kích với ông. Tổ tiên Vân Lan có một người bạn thân như thế thực sự đúng là may mắn.
“Đa tạ Mạch tiền bối đã quan tâm Vân gia đến thế.” Vân Phong thành khẩn cảm ơn, Mạch Nguyên Bộ cười, “Ta vốn có quan hệ tốt với Vân Lan, không cần cảm ơn đâu.”
Vân Phong cười rộ lên, Mạch Nguyên Bộ ngước lên, “Muốn đoạt lại mảnh hồn của nhị ca con, chỉ mỗi hai người ta và con thì khó mà làm được.”
Vân Phong gật đầu, “Mạch tiền bối yên tâm, nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, đã làm là sẽ thành công.”
Mạch Nguyên Bộ đáp, “Để con chuẩn bị một thời gian, chỉ cần thất bại là sẽ không còn cơ hội nữa đâu, con cũng hiểu tác phong làm việc của Huyết Hồn, kinh động tới bọn họ, việc tìm lại e rằng còn khó hơn cả lên trời.”
“Vãn bối hiểu.” Vân Phong bắt đầu tính toán trong lòng, có lẽ lần này nên nhờ thêm trợ thủ. Cho dù có Khúc Lam Y, cho dù có năm ma thú khế ước, nhưng nàng vẫn không yên lòng nếu lỡ như có gì bất trắc.
“Đừng nên quá nhiều người, tham gia xong tiệc đính hôn của Vân Thiên, ta sẽ nói cho con biết cần tìm ai, ai nên nhờ giúp đỡ nhất, không cần giúp qua loa.” Mạch Nguyên Bộ nói, vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều, Vân Phong cung kính gật đầu, “Tất cả đều nghe Mạch tiền bối sắp xếp.”
Mạch Nguyên Bộ “ừ” một tiếng, lại nhìn lên người nàng, “Con chính là người mà Vân Thiên nhớ mãi không quên đấy sao?”
Vân Phong ngạc nhiên, người nhớ mãi không quên? “Mạch tiền bối, ngài nói đùa.”
Mạch Nguyên Bộ cười lớn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng, “Đùa à? Tiểu tử kia mười mấy năm qua vẫn độc thân, đột nhiên trong một tháng lại nói với ta là sẽ tổ chức tiệc đính hôn, có lẽ đều là vì con.”
Vân Phong nhíu mày, Mạch Nguyên Bộ nhướng cao ngọn mày, “Nha đầu này, con có người trong lòng rồi sao?”
Mắt Vân Phong hơi loé lên, “Vâng, vãn bối đã có ý trung nhân ạ…”
“Chẳng trách.” Mạch Nguyên Bộ nói nhỏ, “Tiểu tử kia gặp xui rồi, hay là nể mặt một lão già như ta, nha đầu con nghĩ lại thử xem?”
Vân Phong ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Mạch tiền bối! Chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được đâu. Người trong lòng con người khác không thể nào sánh được, trong lòng con, chàng ấy là tốt nhất. Cũng là duy nhất!”
Mạch Nguyên Bộ đột nhiên phì cười, “Cái dáng này, cái tình này, thật đúng là y hệt như Vân Lan mà.”
“Tổ tiên?” Vân Phong ngạc nhiên, Mạch Nguyên Bộ thì trông rất vui, “Được rồi, con về đi, đợi đến khi tiệc đính hôn chấm dứt, ta sẽ để Vân Thiên tìm con rồi chúng ta lại nói chuyện.”
Vân Phong gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Con đã từng tìm hiểu tin tức về Mạch tiền bối, nhưng kết quả thu được lại là…”
“Ta đã chết?” Mạch Nguyên Bộ cười rộ lên, “Lúc ấy Huyết Hồn đã chú ý tới ta, để tránh bọn chúng sinh nghi tiếp tục truy đuổi, giả chết thì có sao đâu? Sống và chết với ta mà nói cũng như nhau.”
Mắt Vân Phong hơi loé lên, “Mạch tiền bối… nếu như còn có thể gặp lại được tổ tiên thì sao?”
Mạch Nguyên Bộ sửng sốt, vẻ mặt xẹt qua sự mất mát, “Không thể nào, tên kia… đã không còn trên đời rồi.”
Vân Phong mỉm cười. “Tổ tiên vẫn còn ở đây.”
“Con nói gì?” Mạch Nguyên Bộ mở to mắt, vẻ mặt kích động. “Tên kia thật sự còn sống sao?”
Ánh mắt Vân Phong hiện lên sự cô đơn, “Chỉ là một sợi tàn niệm mà thôi…”
“Tàn niệm?” Mạch Nguyên Bộ ngẩn người, Vân Phong gật đầu, “Tàn niệm của tổ tiên được lưu giữ trong từ đường của Vân gia, Mạch tiền bối có muốn đi không?”
Mạch Nguyên Bộ sửng sốt trong chốc lát, sau đó cuối cùng cười lớn, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp, nắm tay siết chặt lại, đôi mắt nhuốm màu năm tháng đột nhiên loé lên tia sáng nóng bỏng, đó là sự kích động và nhiệt huyết khi vẫn còn trẻ.
“Hiển nhiên là muốn gặp rồi! Tên đó… là bạn thân chí cốt của ta mà!”
Khoé mắt Vân Phong đau xót, trái tim chợt cảm thấy ấm áp, nàng đáp lại rồi thấp giọng nói, “Tổ tiên cũng thế, nhắc tới Mạch tiền bối là vẻ mặt lại tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.”
Mạch Nguyên Bộ cười khẽ, trong lòng dường như có cái gì đó dâng lên, mắt hướng về nơi xa, những năm tháng xa xưa khi còn trẻ tái hiện lại trong đầu, phần tình cảm chân thành vẫn nằm trong đáy lòng, giống như một đoá hoa không bao giờ khô héo, cả đời bất diệt.