Sau vài giây suy nghĩ, cuối cùng Lăng Thiên Túc cắn chặt răng, Vân Phong có thể thấy rõ hàm răng của ông ta đang run nhẹ. Lăng Thiên Túc lục lọi thứ gì đó, lấy ra nắm chặt trong tay, “Ngươi cầm lấy Không Gian Lệnh Bài này đi.” Ông ta đưa cho Vân Phong một lệnh bài, nét mặt nhăn nhó thấy rõ.
Vân Phong cầm lấy lệnh bài, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền tới từ nó, còn có Lực Không Gian khá mơ hồ. Nàng biết đây là thứ rất quý, nếu như không phải lâm vào tình huống đặc biệt như hôm nay, Lăng Thiên Túc chẳng dễ gì mà lấy nó ra.
“Đây là Không Gian Lệnh Bài chỉ có Lăng gia chủ mới có, chỉ cần trong tay ngươi có thứ này, người Lăng gia ngoại trừ ta không ai dám động vào ngươi đâu.”
Vân Phong nhíu mày, lệnh bài dưới một người trên vạn người? Món đồ này chỉ mang tính chất đảm bảo tạm thời thôi, cũng coi như là chút thành ý của Lăng gia, còn về phần người Lăng gia có tuân thủ quy tắc hay không thì nàng chẳng quan tâm, có Diệu Quang che chở, Lăng Thiên Túc chẳng dám làm càn nhiều với nàng, nhưng điều đó không có nghĩa là ai trong Lăng gia cũng có được sự kiên nhẫn như ông ta. Nhưng một khi nàng đã động thủ thì chưa biết ai sẽ là kẻ chịu thiệt đâu.
“Được, ta nhận lấy lệnh bài này trước vậy.” Vân Phong huơ tay cất đi lệnh bài, sắc mặt của Lăng Thiên Túc căng thẳng thêm một chút, “Lăng gia chủ yên tâm, vật dùng xong rồi tự khắc sẽ hồi về nguyên chủ.”
“Hừ! Ngươi có muốn nuốt riêng cũng không có cửa đâu.”
“Lăng gia chủ dẫn ta tới Lăng gia là có mục đích gì? Chẳng lẽ là muốn để mọi người được thấy Diệu Quang tiền bối?”
Lăng Thiên Túc tối sầm mặt, “Đừng hỏi nhiều, ngoan ngoãn cùng ta trở về đi. Yên tâm, Lăng gia không có ác ý gì với ngươi đâu.”
Vân Phong cười khẽ, “Nếu vậy thì là do ta lo lắng quá rồi. Khi nào lên đường thì Lăng gia chủ nhớ tới báo cho ta biết một tiếng, giờ ta cũng cần nghỉ ngơi một lát.”
Lăng Thiên Túc mím chặt môi, đôi mắt đầy lửa giận nhìn Vân Phong, còn nàng thì nở một nụ cười rất ư là ngọt ngào nhìn ông ta, cuối cùng Lăng Thiên Túc phất tay áo rời đi, trong khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng lại, ánh mắt của Vân Phong lập tức lạnh đi, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đi ra khỏi Long Điện.
“Muội phải tới Lăng gia?” Mộc Thương Hải nhìn Vân Phong. Nàng vuốt nhẹ bả vai của mình, bước tới bên cửa sổ, suy tư nhìn Thiên Phong Thành tĩnh lặng, “Nếu như là năng lực mở ra lối đi, chỉ Diệu Quang tiền bối là được rồi.” Mộc Thương Hải nhìn Vân Phong, chắc nàng cũng biết điều này.
Nàng nhếch môi cười, Khúc Lam Y liếc nhìn Mộc Thương Hải, “Đương nhiên là Tiểu Phong Phong biết chứ, nhưng trước mắt thực lực của Diệu Quang vẫn còn khá yếu và chưa hồi phục, mở một lối đi không gian thì không thành vấn đề, nhưng hiện giờ thì ngài ấy không đủ khả năng đâu.”
Mộc Thương Hải muốn nói gì đó nhưng Vân Phong lại nói tiếp, “Huynh cũng không được. Mặc dù huynh có thừa kế được chút năng lực của Diệu Quang, nhưng khả năng nắm giữ lực không gian Lăng Thiên Túc vẫn hơn hẳn huynh nhiều.”
Mộc Thương Hải im lặng, nàng nói đúng, mặc dù hắn có thừa hưởng được một chút năng lực của Diệu Quang nhưng chỉ có một phần nhỏ, về phương diện này Lăng Thiên Túc trên cơ hẳn hẳn, dù sao ông ta cũng là gia chủ của Lăng gia.
“Tuy ta cũng có thể giúp ngươi, nhưng ngay cả khi cả ba chúng ta hợp lực lại với nhau, muốn mở ra một lối đi qua không gian cũng vô cùng khó khăn, huống chi còn phải có thể đủ an toàn đi qua.” Sắc mặt Khúc Lam Y trầm xuống, hắn cũng không muốn Vân Phong phải đến Lăng gia, hẳn ở đó sẽ có chuyện phiền phức, nhưng Vân Phong muốn tới Trung Đại Lục, hiện giờ trước mắt chỉ có đến Lăng gia mới có thể giúp nàng.
Ba Điện Chủ thì chẳng có năng lực này, Vân Phong, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải hợp lực thì chỉ có chút khả năng, cho dù có thể mở được thì cũng chưa chắc có thể duy trì được bao lâu, nàng cũng chưa chắc bình an tới được Trung Đại Lục, một khi đang làm mà có sơ suất, chẳng phải là hối tiếc không kịp sao?
Vân Phong đồng ý với Lăng Thiên Túc không phải chỉ là ý định nhất thời, nàng đã tính kỹ trước sau từ trước rồi mới đồng ý yêu cầu của ông ta, hơn nữa giữa Diệu Quang và Lăng gia còn có mối quan hệ ngẫu đoạn ti liên*, lần này tới Lăng gia cũng không tính là vô cớ.
*Ngẫu đoạn ti liên: từng đoạn tơ mỏng và ngắn nối lại với nhau, ý nói mối quan hệ từ lâu giờ vẫn còn nhưng không còn được chặt chẽ như trước mà như mấy đoạn tơ nối lại với nhau. Chỗ này mình không biết dùng từ gì thay thế nên để nguyên tiếng hán rồi dịch nghĩa vậy :p.
“Tuy nói là vậy, nhưng liệu chúng ta có tin được Lăng gia không?” Mộc Thương Hải vẫn có chút lo lắng, với thực lực hiện giờ của Vân Phong, lòng người phải đối mặt cũng phức tạp hơn, hơn nữa còn có quan hệ với Diệu Quang, thái độ của Lăng gia đối với nàng cũng khác đi nhiều, lúc trước bộ dáng của Lăng gia chủ vô cùng khó chịu, bây giờ Vân Phong tới Lăng gia, không biết sẽ còn gặp thêm những chuyện gì.
“Cho dù chuyến này có nguy hiểm hay không ta cũng vẫn phải đi.” Ánh mắt nàng kiên định nhìn Mộc Thương Hải, hắn chỉ đành thở dài một tiếng bất đắc dĩ, Khúc Lam Y đứng dậy tới bên cạnh Vân Phong, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực mình, “Không sai, dù là đầm rồng hang hổ, lần này cũng phải xông vào.”
Vân Phong nhếch nhẹ môi, nếu người Lăng gia đối nàng không khách khí, thì nàng đương nhiên cũng chẳng cần phải khách khí với bọn họ.
Chuyện bên Liên Minh Triệu Hồi Sư đã xong, năm người mà chết bốn người chỉ còn lại một người thì quả thực có chút tổn thất, sau chuyện đó Vân Phong rất được chú ý, Liên Minh còn muốn Vân Phong có thể nán lại thêm một thời gian. Cự thú kia hiện giờ vẫn chưa tra ra tung tích, Liên Mình còn có ý định lôi kéo Vân Phong lên một tầng cao hơn, dù sao không phải lúc nào cũng có thể gặp được một đa hệ Triệu Hồi Sư.
Tâm tư của ba Điện Chủ thì giống nhau, riêng Tông Lâm Điện Chủ sau vài lần chạm mặt với Vân Phong thì bắt đầu dần mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến việc Tụ Thủy Trấn là thuộc địa bàn của mình thì tự cảm thấy hài lòng, chỉ cần Vân gia còn ở trên địa bàn của lão, còn sợ Vân Phong trốn mất hay sao?
So với suy nghĩ này trong lòng của Tông Lâm Điện Chủ, Hạo Nguyệt Điện Chủ và Thiên Tuyết Điện Chủ thì mang tính khuyến khích hơn, Hạo Nguyệt Điện Chủ từng giúp Vân Phong không ít, nàng đương nhiên không thể không cảm kích, còn Thiên Tuyết Điện Chủ thì dựa vào quan hệ của nàng với Mặc Trường Ca, muốn thông qua người đệ đệ của mình để tranh đoạt Triệu Hồi Sư này, mà Mặc Trường Ca cũng vui vẻ chấp thuận.
Sau khi Đại Hội Triệu Hồi Sư kết thúc, Diêu Mạn bị đuổi về Thiên Tuyết Điện, nhà Diêu gia bên kia phải gọi là tai họa giáng xuống lên tục, Mặc Trường Ca được như đúng ý nguyện, cắt đứt được mối quan hệ với Diêu Mạn, trong lòng hắn ta vô cùng vui vẻ, nhưng hắn vẫn chưa rời đi vội, vì trong lòng hắn còn vấn vươn một người, đó chính là Vân Phong.
Vốn sau khi hết Đại Hội không ai được phép ở lại, nhưng thân phận của Mặc Trường Ca là thân đệ của Thiên Tuyết Điện Chủ, nể mặt mũi của Điện Chủ nên Liên Minh ngầm cho phép hắn ta ở lại. Xong chuyện cự thú, Mặc Trường Ca đột nhiên xuất hiện khiến Vân Phong có chút kinh ngạc.
“Ta tưởng ngươi về rồi chứ?” Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca từ đâu chui ra, giờ đây hai người đang ở trong một quán rượu của Thiên Phong Thành, vì hiện giờ thành vẫn còn đang bị phong tỏa nên chẳng có bao nhiêu người, quán rượu vốn là nơi huyên náo giờ đây vắng lặng khác thường, hai người họ ngồi bên cửa sổ, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Mặc Trường Ca mời Vân Phong ra ngoài đương nhiên là muốn hẹn hò riêng tư với giai nhân, Linh với Khúc Lam Y chẳng thể lúc nào cũng theo sát được, nên Mặc Trường Ca rất chú ý tìm thời điểm để làm phiền, cách để Linh phải đi thì không thiếu, còn Khúc Lam Y thì… Với mối quan hệ với Vân Phong, biết Mặc Trường Ca muốn tìm nàng, theo lễ thì nàng phải đi một mình.
“Nàng vẫn chưa đi, đương nhiên sao ta phải đi chứ?” Mái tóc rũ xuống che đi nửa bên mặt của Mặc Trường Ca, ánh mắt ánh lên tia sáng đào hoa, vừa rồi lúc hai người mới vào, chỉ với một nụ cười, Mặc Trường Ca đã khiến mấy cô tiếp viên ở quầy rượu hoàn toàn đỏ mặt thẹn thùng.
Vân Phong bỏ lơ ánh mắt phóng mắt phóng điện kia, “Sao ngươi không về đối mặt với Diêu gia kìa, Diêu Mạn si tình với ngươi thế cơ mà.”
Nhắc tới Diêu Mạn, gương mặt của Mặc Trường Ca liền tỏ vẻ chán ghét, “Vân Phong, khó khăn lắm ta với nàng với có được dịp gặp riêng nhau thế này, đừng nhắc tới nàng ta nữa được không vậy?”
Vân Phong hơi nhếch môi, “Ta vẫn luôn rất tò mò, tại sao ngươi lại có mặt ở Đông Đại Lục vậy, hơn nữa còn xuất hiện ở địa phương đó?”
Mặc Trường Ca bật cười, chống tay lên cằm của mình, mắt hoa đào nhìn Vân Phong, “Nàng không cảm thấy là, chúng ta gặp được nhau là do vận mệnh an bài hay sao?”
Vân Phong cười nhạt, “Nếu quả thật là do vận mệnh an bài, ta đã không giữ lại mạng sống của ngươi rồi.” Nơi mà Mặc Trường Ca xuất hiện không phải chỗ tầm thường, đó chính là Vân điện được chôn sâu trong bí mật của Vân gia.
“Chậc chậc, tiểu mỹ nhân à, nàng ác lòng quá rồi, thật uổng cho lòng ta lúc nào cũng nhớ đến nàng.” Trên mặt của Mặc Trường Ca vẫn treo nụ cười như cũ, không vì lời của Vân Phong mà thay đổi chút nào.
Vân Phong cười khẽ, “Còn ta thì thiếu chút nữa đã quên mất ngươi rồi.”
Thái dương của hắn nhảy lên vài cái, đối mặt với Vân Phong, sức quyến rũ của hắn hoàn toàn là con số không, nhiều lúc hắn thực hoài nghi liệu thiếu nữ trước mắt này có phải là giới tính nữ hay không.
“Nói đi, rốt cuộc hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì, ta không thích người nói lòng vòng.” Vân Phong lạnh lùng, Mặc Trường Ca bĩu môi, sau đó nháy mắt với nàng, “Nàng càng lạnh nhạt với ta, ta sẽ càng cố chinh phục lấy nàng.”
Nét mặt của Vân Phong cứng đờ, hắn thấy vậy phá lên cười, “Ha ha ha! Cá tính thật đơn thuần.”
“Có chuyện gì thì nói mau lên, ta không có thời gian tán gẫu với ngươi.” Nàng lạnh lùng nhìn hắn, Mặc Trường Ca cười gật đầu, không hề bị vẻ mặt của Vân Phong làm nhụt chí, chính xác mà nói hắn như đang sống trong thế giới của bản thân.
“Mục đích hôm nay rất đơn giản, đại ca muốn ta hỏi nàng, Vân gia có đồng ý gia nhập Thiên Tuyết Điện hay không?”
Mặc Trường Ca chỉ nói đơn giản một câu đã đem hết mọi tâm tư trong lòng Thiên Tuyết Điện Chủ tung ra, Thiên Tuyết Điện Chủ mà nghe thấy lời này hẳn muốn nổi đóa, hắn bảo Mặc Trường Ca nói chuyện me mé một tý, không ngờ hắn chẳng những không nói me mé mà còn phang huỵch toẹt ra luôn.
“Ngươi nói chuyện thẳng thắn thật.” Vân Phong cười, Mặc Trường Ca tỏ vẻ không quan tâm, từ trước giờ hắn chưa bao giờ để bụng mấy chuyện như vầy, cá tính của hắn là thế, nếu không thì đã chẳng thể bôn ba khắp chốn, thậm chí còn tới được cả Đông Đại Lục.
Nàng không trả lời lập tức vấn đề của Mặc Trường Ca, hắn cười khúc khích, “Theo ta được biết, hiện giờ Vân gia đang ở Tụ Thủy Trấn thuộc địa bàn Tông Lâm Điện, cái lão Điện Chủ kia chẳng đáng sợ mấy, có điều với cái tính tình mập mờ không rõ ràng kia, nàng sẽ chẳng muốn Vân gia ở mãi trong Tông Lâm Điện đâu, phải chứ?
Vân Phong nhíu mày nhìn Mặc Trường Ca, hắn nói tiếp, “Ta mà là nàng, thay vì để Vân gia ở một điện đầy nguy hiểm như vậy, chi bằng lựa một nơi an toàn hơn. Lão Tông Lâm Điện Chủ kia chẳng phải là con người tốt lành gì đâu.”
Vân Phong bật cười, mặc dù Mặc Trường Ca chẳng để ý tới mấy chuyện này, nhưng hắn có con mắt nhìn rất thấu đáo, Tông Lâm Điện Chủ quả thực chẳng hề tốt lành gì, từ hành động lão dòm ngó tới Yêu Yêu, nàng đã không ưa gì lão ta rồi, Vân gia đương nhiên không thể cứ để ở Tông Lâm Điện mãi vậy được, Tông Lâm Điện cũng đừng hòng lợi dụng khống chế Vân gia.
Mặc Trường Ca thấy nàng vẫn im lặng, nhàn nhã dựa người ra sau nói tiếp, “Thiên Tuyết Điện không tồi, đại ca ta nói rồi, chỉ cần Vân gia chịu vào, mọi chuyện sau này đều rất dễ dàng.”
“Thiên Tuyết Điện Chủ thực hào phóng.”
Mực Trường Ca bĩu môi, “Ta chẳng biết có hào phóng hay không, nhưng những lời mà đại ca nói đều là sự thực, Vân gia ở Thiên Tuyết Điện chắc chắn sẽ không chịu thiệt đâu.”
Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca, “Phía Diêu gia thì sao? Giờ Diêu gia hẳn là đã ghi hận ta ở trong lòng rồi, Diêu Mạn bị mất đi ma thú khế ước, thân thể lại bị thương nặng, một khi Vân gia vào Thiên Tuyết Điện, ta không cho là Diêu gia sẽ yên ổn mà tiếp nhận đâu.”
“Diêu gia? Diêu gia nhằm nhò gì! Vọng tưởng sẽ thông qua nữ nhân đáng ghét kia để trèo cao, sao không tự nhìn lại mình thử xem!” Trong nháy mắt ánh mắt Mặc Trường Ca lạnh đi, oán khí trong lòng hắn với Diêu Mạn rất lớn, “Đại ca đã nghĩ tới chuyện này rồi, huynh ấy nói không cần phải lo về vấn đề này.”
Vân Phong cười nhạt, lại tiếp tục im lặng, hắn thấy nàng vẫn làm bộ dáng mập mờ như vậy, ngón tay nhàn nhã đan lại với nhau, “Ta hiểu rõ, hiện giờ Hạo Nguyệt Điện là sự lựa chọn thích hợp nhất, Hạo Nguyệt Điện Chủ cũng từng giúp nàng không ít lần, với tính tình của nàng… ngược lại không tồi.”
Vân Phong kinh ngạc nhìn hắn, đây là hắn đang đề cao Hạo Nguyệt Điện Chủ đó à?
“Ta không hề nói tốt cho Hạo Nguyệt Điện Chủ, nếu ta mà là nàng ta cũng chọn Hạo Nguyệt Điện mà thôi, chỉ là có một thứ mà Hạo Nguyệt Điện không thể cho nàng, đó chính là một vị trí tự do tuyệt đối.” Mặc Trường Ca nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy một mặt nghiêm túc như vậy của hắn, đôi mắt hắn trong suốt, đôi đồng tử mang màu tối sâu thẳm.
“Tự do của Vân gia không cần người khác cho.” Lời nói của Vân Phong vừa dứt, Mặc Trường Ca cười lên, “Ha ha, điều này ta biết, chỉ là một khi gia nhập vào Hạo Nguyệt Điện, Hạo Nguyệt Điện Chủ có chết cũng sẽ không bỏ qua, điều này nàng hiểu rõ mà.”
Vân Phong vẫn không biến sắc, tính tình của Mặc Trường Ca không tệ, “Ta nghe nói trước đây Hạo Nguyệt Điện có một nhân vật đã từng có một mối quan hệ không nhỏ với nàng.”
Vân Phong hơi nhướn mày, trong đầu xẹt qua một cái tên, là hắn sao?
“Diêm Minh con riêng của Diêm gia, đã từng là vị hôn phu của nàng?” Đôi mắt của Mặc Trường Ca lóe lên một tia sáng, nhanh đến nỗi khó mà phát hiện, Vân Phong ngẩn ra, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ, không ngờ giao dịch ngày đó của hai người đã lan tới tận đây rồi, vị hôn phu? Chỉ là phương pháp che mắt thôi.
Vân Phong lại tiếp tục im lặng, sắc mặt của Mặc Trường Ca hơi đổi, “Hắn ta thật sự là vị hôn phu của nàng?”
Vân Phong cười, “Liên quan gì tới ngươi?”
Mặc Trường Ca khẽ híp mắt, thân thể dần thả lỏng, môi từ từ cong lên, ngón tay vén nhẹ một lọn tóc đen (Mavis: càng đọc ta càng thấy tên MTC này giống bê đê, đọc tới đây càng thấy giống hơn, có ai thấy giống ta không :q), “Ta đoán giữa nàng và hắn chỉ vì mục đích của mình mà thôi, mặc dù hiện giờ hắn đã vô cùng thuận buồn xuôi gió, nhưng không xứng với nàng.”
“Trên đời này chẳng có thứ gì là xứng hay không xứng.” Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca, nàng không hề chê bai bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ cho là thân phận một người là cao quý hay bần tiện, “Hắn thật sự là một người có năng lực, có thể có được thành tựu như ngày hôm hay, hắn thật khiến ta phải thay đổi cách nhìn.” Ai mà có thể nghĩ tới, một đứa con riêng của Diêu gia phải chịu nhiều cơ cực như vậy, ngày nay lại thuận lợi trở thành một người phò tá đắc lực cho Hạo Nguyệt Điện Chủ cơ chứ?
Nàng cũng lâu rồi không gặp lại hắn, theo lý mà nói thì một người ưu tú như vậy, cho dù có mang cái mác con riêng thì cũng chẳng kẻ nào dám xem thường, đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cô gái chen chân muốn thành thân, không lẽ hắn vẫn còn độc thân sao?
“Tiểu tử kia cũng thật si tình với nàng, giờ đã hai lăm hai sáu tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân, hơn nữa hình như còn chưa từng dính tới một nữ nhân nào.” Mặc Trường Ca nhìn Vân Phong chằm chằm, nàng bắt đầu thấy hơi xấu hổ, “Bên ngoài giờ rất nhiều người nói hắn là hoạn quan*, cũng có rất nhiều người nói hắn thích nam nhân.”
*Không sinh con được.
Vân Phong thực dở khóc dở cười, nhưng mà hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân thì thực sự phải xem lại rồi. “Hắn ta là một người rất có dã tâm.” Vân Phong nhàn nhạt đáp lời, Mặc Trường Ca bật cười, “Vân Phong ơi là Vân Phong, rốt cuộc nàng còn muốn bao nhiêu nam nhân nữa đau lòng đây?”
Vân Phong nhướn mày, Mặc Trường Ca thầm than, nhưng sau đó thì chẳng còn thái độ đó nữa, “Như đã nói rồi, Diêm Minh này chính là lợi thế của Diêm gia, ông ta muốn mượn mối quan hệ của Diêu Minh để lôi kéo nàng... nếu nàng nghĩ Vân gia có thể nương tựa được Hạo Nguyệt Điện, Hạo Nguyệt Điện Chủ sẽ ngồi yên sao?”
Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca chằm chằm, hắn nhún vai, “Phân tích tới phân tích lui, rồi kết luận của ngươi là gì?”
Tên Mặc Trường Ca này không nói thì thôi, đã nói thì lời nói vô cùng thấu đáo, Vân Phong quả thực là muốn chấn hưng Vân gia, nhưng nàng đang sắp chuẩn bị tới Trung Đại Lục, không biết khi nào mới có thể trở lại, sau khi nàng đi, Vân gia ở Tây Đại Lục cần một chỗ cường đại để dựa vào, tránh sau này sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người. Mà nơi này không được trói buộc Vân gia, không được phép lợi dụng Vân gia để uy hiếp lợi dụng nàng.
Hạo Nguyệt Điện tất nhiên không tồi, nhưng một khi Hạo Nguyệt Điện Chủ có hành động gì, Diêm gia và Vân gia không khỏi có dính líu đến nhau, Vân gia nhất định sẽ gặp chuyện, Vân Phong không muốn tạo cho Vân gia một kẻ địch vào lúc này, hiện nó đang cần thời gian để phát triển, cần điều kiện yên bình như Mặc Trường Ca nói, và chỉ có Thiên Tuyết Điện có thể đáp ứng.
“Đại ca có nói, chỉ cần Vân gia có ý muốn tới Thiên Tuyết Điện, đảm bảo sẽ không có ai dám đến làm phiền Vân gia, Vân gia cần gì cứ việc nói thẳng cho huynh ấy biết là được.”
Đây là một sự đối đãi vô cùng đặc biệt, Thiên Tuyết Điện Chủ có thể đảm bảo không có gia tộc nào dám đến khiêu khích Vân gia, mặc dù nàng không rõ tình hình ở Thiên Tuyết Điện lắm, nhưng Thiên Tuyết Điện Chủ còn trẻ vậy mà đã có thể leo lên vị trí đó, hẳn hắn ta cũng rất mưu mô cơ trí.
“Nàng không cần hạ quyết định liền đâu, đại ca nói mấy chuyện này nàng cần suy nghĩ cẩn thận một chút, đừng vội đừng vội.” Mặc Trường Ca cười nói, Vân Phong thấy vị Điện Chủ này tâm tư thật khó lường, tình huống thế nào hắn cũng có thể dự liệu được, biết rõ lúc này không thể hối thúc, không được vội vàng.
“Được, ta xin nhận lòng tốt của Thiên Tuyết Điện Chủ.”
Mặc Trường Ca gật đầu, “Được rồi, nói xong chuyện công sự rồi, giờ nói tới chuyện riêng thôi.”
Vân Phong cau mày, “Chuyện riêng?” Nàng và Mặc Trường Ca có chuyện riêng gì để nói?
Đôi mắt của hắn đầy ý cười, “Không sai, chuyện riêng, giữa ta và nàng.”
“Mặc Trường Ca, hình như giữa ta và ngươi làm gì có chuyện riêng nào để nói?”
Mặc Trường Ca lắc đầu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt, “Có phải nàng muốn tới Trung Đại Lục không?”
Sắc mặt Vân Phong lập tức lạnh đi. Tại sao hắn biết? Mặc Trường Ca thấy vẻ mặt đó của nàng thì cười càng vui vẻ hơn, “Quả nhiên ta đoán không nhầm, ta và nàng đều là những con người không bao giờ chịu ở yên một chỗ.”
“Ngươi nhầm rồi, ta và ngươi căn bản không cùng con đường, nơi ta muốn tới chẳng phải để du sơn ngoạn thủy gì.”
Niềm vui trên mặt hắn vẫn không giảm, “Đương nhiên là ta biết nàng có chuyện cần xử lý, mang ta theo thì sao? Ta đảm bảo sẽ không cản trở chuyện của nàng, chỉ cần nàng mang ta cùng tới Trung Đại Lục là đươc rồi.”
Vân Phong khẽ híp mắt, “Mặc Trường Ca, ngươi đã lên kế hoạch sẵn cho chuyện này?”
“Ặc... Ha ha, nói kế hoạch thì đề cao ta quá rồi, nhưng mà quả thực ta muốn tới Trung Đại Lục đã lâu, tới Đông Đại Lục chủ yếu là để chỉ tìm xem có chỗ để tới Trung Đại Lục không mà thôi, nhưng đáng tiếc là không tìm thấy.”
Cơ mặt của Vân Phong bắt đầu căng cứng, hắn tới Đông Đại Lục là vì chuyện này? Có điều tính cách của hắn quả thực có lăng xăng như vậy, “Chẳng lẽ ngươi không biết Lăng gia có năng lực này?”
“Đương nhiên là ta biết điều này.”
“Ngươi là thân đệ của Thiên Tuyết Điện Chủ, với thân phận của hắn, chẳng phải Lăng gia sẽ không từ chối yêu cầu này hay sao?”
Mặc Trường Ca nghe xong lắc đầu, “Lăng gia là một gia tộc tương đối bủn xỉn, với năng lực không gian đặc biệt như vậy, đương nhiên là chẳng bao giờ chịu tùy tiện thi triển, huống chi là mở ra một lối đi. Ngay cả khi đại ca ta có chính miệng yêu cầu, lão đầu Lăng gia kia chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
“Cho nên… ngươi muốn quá giang ta?”
Mặc Trường Ca lại nhếch môi cười, “Chính xác! Thế nào? Chỉ là nhiều người thêm thôi, đối với nàng cũng chẳng đáng kể mấy nhỉ.”
Vân Phong đứng dậy, hắn nhìn nàng, “Muốn theo thì tùy ngươi, tự do là của ngươi, ta đâu quản được, có điều mấy vấn đề của Lăng gia chủ và Thiên Tuyết Điện Chủ không liên quan gì tới ta đâu nhé.”
Mặc Trường Ca nghe vậy vẫn cười, đứng dậy duỗi tay ra, bộ dáng như muốn ôm lấy Vân Phong, nàng nhanh chóng nghiêng người né tránh hành động của hắn, nhưng trông hắn có vẻ như không quan tâm, “Để thể hiện lòng cảm kích của ta thôi, nàng yên tâm đi.”
Vân Phong ừ một tiếng, xoay người rời khỏi quán rượu, không quan tâm tới Mặc Trường Ca ở sau lưng nữa, hắn vẫn đứng đó nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười vui vẻ trên mặt dần biến mất, Ám Quang lóe lên trong đôi mắt, đôi môi hắn khẽ nhếch lên, cầm lấy ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, vài giọt chảy qua chiếc cằm bóng loáng của hắn, men theo làn da nuột nà chảy xuống, khiến mấy thiếu nữ xung quanh thấy mà đỏ bừng mặt.
“Chỉ có nàng lọt được vào mắt ta, sao ta có thể để nàng rời khỏi tầm mắt của mình được?”