Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 17: Q.3 - Chương 17: Chương 17.1: Nhục Cầu giận dữ




Edit& beta: senna_lam (L.N)

Đầu óc của tiểu thư tiếp khách đã muốn choáng váng hoàn toàn, hai mắt nhìn chầm chầm vào tuấn mỹ nam tử trước mặt, trong mắt nàng ta giờ đây chỉ còn thấy một mảng hoa đào....hoa đào...... Không chút năng lực phản kháng đem những lời nói của Vân Phong vừa rồi đều nói cho nam tử trước mặt này nghe, đôi mắt nhỏ hẹp dài hoa đào hiện lên ý cười, nam tử rút tay về xoay người đi ra cửa, đứng trước cửa mới cúi đầu nói một ,"Thì ra là mua đồ ta còn tưởng là bán gì chứ......”

Vân Phong đi theo sau quản gia vào trong được đưa lên lầu hai vào một căn phòng, sau khi đi vào Vân Phong mới hiểu ra thì ra đây là nơi gọi là phòng vip, điều kiện tương đối tốt cái sô pha nằm mềm mại cũng đủ rộng, không gian cũng rất yên tĩnh có màn tối thủy tinh trong suốt bao phủ quanh phòng là cho người ta có thể nhìn bao quát hết cả hiện trường đấu giá, quản gia sau khi dẫn nàng vào mới xoa tay cười nói,“Khách nhân, ngài cảm thấy nơi này như thế nào?”

Vân Phong gật đầu, nơi này tất nhiên là vừa lòng, có thể xem hết thảy được quá trình bán đấu giá nếu mình có ra giá thì cũng không bị bại lộ thân phận chứ không giống ở dưới đại sảnh một khi có người lòng dạ xấu xa cướp đồ thì chính ngươi cũng khó lòng phòng bị, không phải là vật gì nhỏ thì là đại bảo vật đến lúc đó còn bị mất nhiều hơn có khi ngay cả tính mạng cũng bị dính vào.

Vân Phong nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh xong rất chi là vừa lòng, chỗ này hoàn toàn riêng tư cũng đúng theo ý nàng muốn, thấy thần sắc Vân Phong vừa lòng lão quản gia liền lấy ra một tấm thẻ trên có khắc chữ vip đưa cho Vân Phong, thấy Vân Phong gật đầu quản gia mới cẩn thận đi ra ngoài, Vân Phong ngồi thoải mái trên ghế sô pha rộng lớn, ấn xuống cái nút phát âm trong nháy mắt tiếng nói bên dưới đại sảnh truyền đến rõ ràng.

“Tiếp theo chúng ta sẽ đưa ra vật bán đấu giá đầu tiên......” bán đấu giá sư đứng phía trên ra sức diễn giải giống như cố nói vật thường thành vật phẩm vậy, Vân Phong lười biếng ngồi đó, không gian lọ có thể nói là một loại bảo vật tuy không tính nó quá hi hữu trân quý nhưng người bình thường cũng không mua nỗi có lẽ sẽ được bán lúc sau, Vân Phong có kiên nhẫn chờ, con ngươi đen nhìn xuyên thấu qua tấm tường thủy tinh trong suốt về phía những người ngồi bên dưới đại sảnh, bọn họ không nhìn thấy nàng nhưng nàng thì không bỏ sót một điểm chuyển biến gì trên mặt họ.

Nhìn những quan khán ngồi trong đại sảnh Vân Phong bỗng nhiên phát hiện ra bóng người quen thuộc, kia không phải là Mộ Dung Sơ Ly và Mộ Dung Trạch sao? Bọn họ đến hội đấu giá thì tất nhiên là đang muốn mua gì đó, Vân Phong cười cười nhìn liếc qua, trong quá trình đấu giá đến giờ vẫn chưa thấy đồ nàng cần cũng chưa thấy Mộ Dung Sơ Ly và Mộ Dung Trạch hai người có hành động gì, hai người họ giống như quyết tâm vì vật gì đó mà đến.

Trong lòng Vân Phong cũng hiện lên một tia hiếu kỳ, có thể làm cho hai người kia động tâm vậy chắc đó hẳn là vật phàm, hội đấu giá lần này có rất nhiều người tham gia cử nhân cũng không ít, tựa hồ như ai cũng cùng đợi vật gì đó, Vân Phong đột nhiên nổi hứng thú xem ra lần đấu giá này có đồ tốt để mọi người giành lấy.

Rốt cục cũng đến thời điểm cao trào bán đấu giá sư nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, người ngồi phía dưới thì kích động đến mức đứng ngồi không yên, nhân viên bán đấu giá đem một hộp nhỏ đi lên mắt lạnh nhìn lướt qua những người ngồi phía dưới, bán đấu giá sư cười cười nói lớn,“Thứ này ta nghĩ mọi người cũng không còn xa lạ

gì nữa, tượng trưng cho thân phận tượng trưng cho địa vị! Ở mỗi một người cường hảo ắt sẽ không thể thiếu thứ này trong tay, cũng là thứ tư mật an toàn nhất muốn mang gì cũng tiện lợi - không gian trữ vật lọ! Hôm nay trữ vật lọ không chỉ có một cái mà là bán một bộ, người bán nói thẳng nếu muốn mua thì phải mua hết như vậy còn có thể hưởng thụ các phương diện khác với giá ưu đãi!”

Bán đấu giá sư mở nắp hòm ra trữ vật lọ tinh mỹ liền xuất hiện ngay trước mặt mọi người, một cái đai lưng đẹp đẽ hai chiếc nhẫn và một kim băng tinh xảo đủ loại trữ vật hơn nữa mỗi một kiểu đều có một vẻ đẹp khác nhau làm chiếm khonv6 biết bao nhiêu ánh mắt của người khác chiếu đến, rất nhiều người không nhịn được thở dài cũng có người ngay lập tức giơ thẻ lên.

Đấu giá sư vừa thấy vậy cười hớ hớ bổ sung thêm một câu,“Ba vật kế tiếp này có thể nói đều là báu vật chi bảo, ba vị bán gia cũng cùng ấn tinh thạch nhau vậy thì trả bằng khoáng thạch đi! Giá khởi điểm là năm mươi trung cấp khoáng thạch...bắt đầu!”

Những người tham gia đấu giá nhất thời sửng sốt lên nhưng ngay sau đó có người rống to cổ báo giá,“Sáu mươi khoáng thạch trung cấp!”...“Bảy mươi!” Giá ngày càng lên dần thẳng đến giá cao nhất hiện giờ là ba trăm khoáng thạch trung cấp!

Giá này vừa được nói ra tất cả mọi người không nhịn được thở một hơi dài, người ra giá là một nam nhân trung niên có ria mép vẻ mặt hiện giờ như thể là tình thế bắt buộc, đấu giá sư vẻ mặt chứa ý cười nhìn người ra giá,“Ba trăm lần một!”

Vân Phong ngồi trên sô pha nhẹ hé môi đỏ mọng, ba trăm trung cấp khoáng thạch mua bốn trữ vật lọ này cũng coi như lời , bất quá thật có lỗi thứ này ta là tình thế bắt buộc!

“Một khoáng thạch cao cấp.” Vân Phong vừa thốt lên cả đại sảnh đấu giá hội ngay lập tức im lặng ba giây! Tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn theo nơi âm thanh phát ra nhưng ngoại trừ vách tường thì không còn gì khác!

“Khách vip ra giá một khoáng thạch cao cấp, còn có ai ra cao hơn không!” Đấu giá sư mang thanh âm hơi run run nói ra, ba trăm khoáng thạch trung cấp đã tưởng là giá cao rồi vậy mà giờ lại xuất hiện khoáng thach trung cấp! Vị khách này xem ra lai lịch không nhỏ nha! Mỗi lần ra tay là đều dùng khoáng thạch cao cấp sao!

Sặc mặt Mộ Dung Trạch tối sầm lại, mắt nhìn sang người bên cạnh là Mộ Dung Sơ Ly,“Phụ thân, nên làm sao bây giờ, người này có thể phá hỏng chuyện của chúng ta không!”

Mộ Dung Sơ Ly ngồi ở đó vẻ mặt cũng hơi biến, lý do hôm nay bọn hắc tới đây chính là vì muốn mua được vật cuối cùng, Mộ Dung gia bọn họ tuy rằng bị mất đi Ác Sói dong binh đoàn là tổn thất không hề nhỏ nhưng Mộ Dung gia cũng có tích lũy một ít, lần này nghe nói Bách thành có thứ tốt mới đi tới lại nhờ quan hệ để biết vật phẩm cuối cùng là gì, Mộ Dung gia hạ quyết tâm nhất định phải giành lấy được vật đó nhưng không nghĩ rằng lại xuất hiện một người ra tay hào phóng như vậy!

Người này vừa ra tay đã nhảy lên tới trình độ khoáng thạch cao cấp, nghĩ đến đây sắc mặt Mộ Dung Sơ Ly lại khó coi vài phần, chẳng lẽ lần này Mộ Dung gia bọn họ bị mất cả chì lẫn chài hay sao?

“Yên lặng nhìn đã, cùng lắm thì chúng ta......” Mộ Dung Sơ Ly đối với Mộ Dung Trạch làm một vài biểu hiện, Mộ Dung Trạch hiểu ý gật đầu ánh mắt lần nữa hướng về phía bức tường kia thần sắc có chút u ám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.