Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 42: Q.3 - Chương 42: Chương 25.4: Triệu hồi sư, Vân Phong!




Edit& beta: senna_lam

Vân Phong nhắm mắt ngưng thần, trong nháy mắt hai chiếc nhẫn khế ước chi giới liền xuất hiện trong lòng bàn tay, lấy nhẫn khế ước màu xanh và màu đỏ sậm đeo trên ngón tay, Vân Phong quát khẽ một tiếng,“Lam Dực, Tiểu Hỏa, đi ra!”

Vừa ra lệnh một tiếng, bóng quang màu xanh và màu đỏ sậm trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Vân Phong, thời điểm một người một sói xuất hiện bên cạnh Vân Phong, rốt cuộc Kasha cũng không kiên trì nỗi té ngã xuống dưới đất, khóe môi run rẩy tay thẳng tắp chỉ về hướng Vân Phong, nàng không ngừng khép mở miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Dưới đáy lòng Kasha điên cuồng hét lên , Triệu hồi sư, Triệu hồi sư, nàng thế nhưng lại là Triệu hồi sư!

“Chủ nhân, sao lại thế này?” Lam Dực và Tiểu Hỏa vừa mới ra đến, liền cảm nhận được hiện trường vô cùng quỷ dị, nhất là Tiểu Hỏa vừa mới xuất hiện đôi mắt màu đen sói đối với Hỏa diễm cự thú trước mặt phát ra một cỗ hàn ý đầy uy hiếp, toàn bộ thân mình cũng gòng lên miệng phát ra một tiếng thanh thú ngâm.

“Rốt cuộc là người nào không muốn sống , lại làm ra cái thứ này!” Tiểu Hỏa thấp giọng mắng một tiếng, Vân Phong lạnh lùng cười,“Cái người không muốn sống kia, xem ra đã sớm biến thành kẻ câm điếc .”

Hiện tại Kasha rõ ràng chính là đang câm điếc, nàng hiện tại rõ ràng bày ra trạng thái ngây dại, Triệu hồi sư, Tạp Lan hoàng thất có nằm mơ cũng mong muốn Triệu hồi sư tồn tại, quả nhiên lại là Vân gia, lúc này đây thật sự vẫn là Vân gia!

“Rống --!” Hỏa diễm cự thú tựa hồ cảm nhận được sự uy hiếp, hỏa nguyên tố phóng ra càng nhiều, Tiểu Hỏa đột nhiên quát khẽ,“Chủ nhân, đến không trung đi, chỗ này cứ giao cho ta đối phó là được!”

Từng đợt từng đợt hỏa nguyên tố theo trên vẻ mặt tức giận xuất ra, thân hình kiện mỹ tao nhã, mang theo nội lực như sũng nước từ cổ đầy thần bí tràn ra, Hỏa diễm cự thú đã sớm bị áp bách từ lâu đột nhiên rống to một tiếng, thân mình liền vọt về hướng của Tiểu Hỏa!

“Chủ nhân!” Lam Dực tay mắt lanh lẹ vượt qua bên cạnh Vân Phong, sau lưng xuất ra cánh lớn, đôi cánh văn lam xuất hiện ở sau lưng Lam Dực phát ra một cỗ khí thế nhàn nhạt, giống như một thiên sứ xinh đẹp, thân mình Lam Dực nhanh chóng bay lên không trung, cánh chim phía sau chậm rãi quạt, tản mát ra từng đợt tiếng vang, Vân Phong liếc mắt nhìn Kasha đang ngồi ngốc một bên, Kasha đầu ngưỡng lên, đã sớm bị dọa đến choáng váng.

Có lẽ ở trong nhận thức của nàng còn chưa từng thấy qua loại người mang theo cánh này, cũng có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy qua Triệu hồi sư.... ...

“Đem nàng kéo lên, nếu để nàng chết ở chỗ này Vân gia sẽ lại gặp phiền toái !” Vân Phong nhẹ nói, Lam Dực lập tức gật đầu, thân mình hóa thành một đạo ánh sáng màu lam lập tức nhằm về phía Kasha bay, tay nắm lấy áo của nàng ta kéo lên, nháy mắt lại lần nữa bay lên không trung.

Kasha bị Lam Dực túm trong tay, thân mình lắc lư ở không trung, còn Vân Phong được Lam Dực cẩn thận ôm vào trong ngực, chênh lệch giữa hai người cũng không phải là quá nhỏ.

“Chủ nhân, thứ lỗi.” Lam Dực thấp giọng nói một câu, Vân Phong cười cười, ở trong này Lam Dực căn bản không có khả năng bày ra bản thể, bản thể của hắn là Sư Ưng to lớn, một khi bày ra thì bị lộ trước mắt bao nhiêu người.

“Không có việc gì, Tiểu Hỏa có sao không?” Vân Phong có chút lo lắng nhìn về phía dưới, ở bên dưới không ngừng truyền đến tiếng âm hô của Cự thú, xem ra đánh nhau rất là kịch liệt, thực lực của Tiểu Hỏa là thống lĩnh cấp bậc, theo lý thuyết hẳn là không có địch thủ nhưng mà Hỏa diễm cự thú lại được hấp thu ba lọ hỏa diễm dược tề, thực lực đã tăng vọt đến thống lĩnh cấp bậc, thậm chí cùng Tiểu Hỏa đánh đến không phân được thắng bại, trong lúc nhất thời khó có thể nhận ra ai đang chiếm thượng phong.

“Hỏa huynh không thành vấn đề , dù sao bị nghẹn lâu như vậy, lúc này nên hoạt động gân cốt rồi.”

Lời nói của Lam Dực một chút cũng không sai, thời gian qua Tiểu Hỏa không được ra ngoài đã muốn điên rồi, hiện tại thật vất vả mới có thể ra hít khí lại gặp gỡ phải cái đại gia hỏa không vừa mắt, vừa vặn làm cho nó không tốn hơi thừa lời!

“Hỏa gia gia của ngươi đã lâu không xuất ra móng vuốt , vừa vặn gặp ngươi đem ra luyện tập!” Tiểu Hỏa gầm nhẹ một câu, thân hình màu đỏ sậm vọt qua, Hỏa diễm cự thú không ngừng tê rống, cùng Tiểu Hỏa đánh vào cùng nhau, không có thực lực của Cự thú mà chỉ biết đến vài chiêu thức đơn thuần, sau khi Tiểu Hỏa thăm dò biết được chuyện này, đột nhiên cấp tốc quay về mở rộng miệng sói, bắt đầu khởi động một đoàn màu đỏ sậm hỏa diễm quang cầu ở trong miệng Tiểu Hỏa ngưng tụ.

“Để cho Hỏa gia gia ngươi tiễn ngươi một đoạn đường!”

“Phanh!” Một tiếng nổ lớn phát ra Hỏa diễm cự thú đột nhiên tru lên thảm thiết, ở xa xa bên ngoài lễ đường các đệ tử khác và các sư phụ nghe tiếng tru lên, đều nhịn không được cả người run lên, đó là thanh âm gì? Thảm như vậy?

“Tiểu Phong!” Mộc Tiểu Cẩm không hề nghĩ ngợi liền chạy trở về, Vân Thăng tay mắt lanh lẹ kéo Mộc Tiểu Cẩm lại,“Phong nhi không có việc gì , Tiểu Cẩm, muội phải tin tưởng nàng!”

Từ trong mắt Mộc Tiểu Cẩm chảy ra một hàng nước mắt, không biết vì sao nàng nghĩ tới cái chết thảm của Ca ca mình, một nỗi sợ hãi và hoảng hốt tràn ngập ở trong lòng nàng, cứ như vậy không đi được.

“Vân Thăng đại ca...... Tiểu Phong không có việc gì.......” Mộc Tiểu Cẩm thì thào nói nhỏ một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt thực làm cho người ta phải đau lòng, Vân Thăng nhịn không được đem nàng ôm vào trong lòng, bàn tay to vuốt đầu nhỏ của nàng,“Phong nhi không có việc gì , chúng ta phải tin tưởng nàng.”

Khúc Lam Y đứng nơi đó, vừa rồi trên vẻ mặt của nàng đột nhiên xẹt qua một chút nghiêm túc nhưng theo sau giây lát lại biến mất, đôi mắt đen cười khanh khách nhìn phía trước, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là khóe miệng gợi lên một chút ý cười như có như không.

“Phó hiệu trưởng đại nhân!” thanh âm của Thái Đức truyền đến, Phó hiệu trưởng lập tức quay đầu liền thấy được vẻ mặt lo lắng của Thái Đức chạy tới, mà bên cạnh hắn còn lôi kéo một nam nhân đang buồn ngủ, không ngừng ngáp liên tục.

“Tang Cừ đại nhân, sự việc khẩn cấp, thỉnh thứ lỗi.“Phó hiệu trưởng nói nhanh một câu, ý bảo Thái Đức buông tay ra, Thái Đức lập tức buông tay, nam nhân bị kéo tới ngáp dài một cái, quần áo trên người thì lôi thôi, tựa hồ như vội vàng mặc vào còn có một ít nếp nhăn nhỏ, tóc cũng có chút hoa râm xem ra đã hiểu là lão thái.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Tang Cừ lại ngáp một cái, nhưng mà vừa ngáp một nửa, đôi mắt đột nhiên mở to, ánh mắt sắc bén đầy quang mang từ đôi mắt chợt hiện rõ lên.

“Nơi này làm sao có thể giống như có năng lượng của hỏa nguyên tố cao cấp bậc?” Tang Cừ nhoáng lên, mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía lễ đường trong trường Ma Tang, Phó hiệu trưởng bất đắc dĩ cười cười,“Nói đến thì rất nói dài, bất quá nói ra thì ta cũng không biết rõ ràng sao lại thế này......”

Tang Cừ hơi cảm ứng một chút, lập tức thần sắc kinh hãi, đột nhiên quay đầu nhìn Phó hiệu trưởng liếc mắt một cái, Phó hiệu trưởng bị ánh mắt này liếc qua có chút sợ hãi,“Tang Cừ đại nhân, làm sao vậy?”

Đáy mắt Tang chứa một đạo tinh quang, chẳng qua có một tia hứng thú và hưng phấn,“Tạp Lan hoàng thất đến này vẫn kiên kị sao......”

Phó hiệu trưởng hơi nhíu mày, không quá hiểu được ý trong lời nói của Tang Cừ, Tang Cừ ha ha cười nhẹ,“Ta đi vào xem một chút, về phần làm ra động tĩnh gì ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”

Thần sắc Phó hiệu trưởng nghiêm túc gật đầu, Tang Cừ bước về phía trước, lại nói một câu,“Nói đi cũng phải nói lại, ta đi nhìn tiểu tử kia một chút, tò mò, ta thật sự rất tò mò ......”

Phó hiệu trưởng sửng sốt, tiểu tử kia? Tang Cừ đại nhân nói tiểu tử kia là tiểu tử nào? Là ở bên trong Kasha hay Vân Phong? Tang Cừ nói xong, xoay người liền nhảy vào lễ đường Ma Tang, Phó hiệu trưởng còn đang nhíu mày đứng nơi đó, lời nói vừ rồi của Tang Cừ đại nhân là có ý tứ gì?

Bên trong lễ đường, sau khi tiếng nổ vừa rồi phát ra, Hỏa diễm cự thú đã sớm tiêu tán không còn, chỉ còn lại một luồng khói đặc phiêu tán ở kia, còn có lưu lại trong không khí một ít hỏa nguyên tố, cường độ vẫn như cũ rất đặc, cảnh tượng trước mắt này nếu như một số người cấp thấp bước vào liền sẽ bị đốt cháy thành tro bụi.

Vân Phong nheo ánh mắt lại nhìn về phía dưới mặt đất, hiện tại phía dưới một mảnh hỗn độn, vừa rồi Tiểu Hỏa coi như đánh đến tan hoang, trên cơ bản lễ đường gần như đã bị hủy.

“Chủ nhân, ta còn có thể đánh!” Tiểu Hỏa có chút đắc ý nói một câu, Vân Phong cười cười, Lam Dực hạ người xuống dưới, đem Vân Phong đặt trên mặt đất, tùy tay ném Kasha qua một bên, thân mình Kasha đột nhiên run lên lập tức phục hồi tinh thần lại.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi......” Kasha cứ ngươi ngươi ngươi cả nửa ngày, một câu cũng không nói hoàn chỉnh được, Vân Phong đi đến bên người Kasha, ngồi xổm xuống bên cạnh, con ngươi đen nhìn thẳng vào Kasha,“ Tạp Lan hoàng thất công chúa điện hạ tôn kính, ngươi cho rằng, ngươi có thể thắng được ta?”

Kasha vừa mới khôi phục được huyết sắc trên mặt một chút lại lần nữa biến thành trắng bệch vô, lập tức lắc đầu, thân mình cũng nhịn không được run run, nàng cũng không phải ngu ngốc! Dám cùng Triệu hồi sư đánh sao? Tầm mắt nhìn lướt qua Lam Dực và Tiểu Hỏa, thần sắc Kasha thế nhưng lại sợ hãi, bọn họ đều là ma thú sao? Có thể biến hóa ma thú? Nhưng lại là hai con? Nàng không phải người, người làm sao có thể đạt đến trình độ này!

“Tiểu tử kia, khí thế bức người cũng không tốt đâu.” Một đạo thanh âm vang lên bên trong mảnh vắng lặng, thần sắc của Lam Dực cùng Tiểu Hỏa lập tức căng thẳng một trái một phải chắn trước mặt Vân Phong, móng vuốt của Tiểu Hỏa cào trên mặt, miệng sói hơi mở ra, một âm thanh tràn ngập uy hiếp gầm nhẹ phát ra.

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta không có ác ý gì.” thanh âm kia vẫn tiếp tục phát ra, đằng sau một mảnh sương khói, một nam nhân đang tươi cười liền xuất hiện trước mặt Vân Phong, hắn tươi cười thực mãn, nếp nhăn rất nhỏ cũng đều hiển hiện ra, nhìn có chút buồn cười.

“Ta là Tang Cừ, tiểu tử kia, ta cũng không phải là người xấu.” Tang Cừ ha ha nở nụ cười một tiếng, Kasha đang ngồi ở trên mặt đột nhiên run rẩy, tựa hồ làm cho nàng khiếp sợ không ít, Vân Phong không có thời gian chú ý đến Kasha, hai mắt nhìn người trước mặt tự xưng không phải là người xấu.

“Tiểu tử người không ngờ lại đề phòng đến vậy, nói cũng phải nhưng đối với Tạp Lan hoàng thất mặt mũi rất quan trọng“,Tang Cừ cười hớ hớ nhìn thoáng qua Kasha, Vân Phong quay đầu, con ngươi đen nhìn lướt qua Kasha.

Kasha lập tức đứng lên, tay phủi quần áo trên người, đối với Tang Cừ cười cười, cũng đối với Vân Phong cười cười, trong nháy mắt Kasha giống như thay đổi hoàn toàn, biến thành một đứa nhỏ nghe lời.

“Ngươi là ai?” Vân Phong hỏi, Tang Cừ ha ha cười,“Tiểu tử, ta gọi là Tang Cừ, nhưng còn ngươi chưa báo ra tên của ngươi nha?”

Vân Phong đảo mắt qua, Lam Dực và Tiểu Hỏa cũng cảm nhận được ý Vân, một người một sói cũng phát ra một cỗ cường lôi, Tang Cừ ha ha cười,“Quên đi quên đi, tiểu tử ngươi không nói thì sớm muộn gì ta cũng biết.”

“Ngươi nếu dám nói lung tung chuyện của chủ nhân ta, ta cắn yết hầu của ngươi!” Tiểu Hỏa hung tợn nói nhỏ một câu, Kasha ở một bên đột nhiên rùng mình, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thân mình không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

“Hảo hảo hảo, không nói không nói, ta chỉ là tò mò mà thôi.” Tang Cừ cười hớ hớ , không hề có chút ý giận, Vân Phong vừa nhìn thấy chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt này làm người ta không cảm nhận được tư thái gì, rõ ràng cách hắn rất gần, lại cảm thấy xa đến không sờ tới được.

Tâm niệm vừa động, Lam Dực và Tiểu Hỏa nhanh chóng hóa thành hai đạo hào quang biến về trong khế ước chi giới, ánh mắt Tang Cừ tảo đến ngón tay Vân Phong, sau khi nhìn thấy rõ ràng văn lộ trên khế ước chi giới thần sắc Tang Cừ cũng không thay đổi.

“Thực lực của ngươi thế nhưng làm cho khế ước chi giới biến hóa?"

Con ngươi đen hơi nheo lại, Vân Phong tùy tay đen nhẫn khế ước chi giới tháo xuống, quăng vào bên trong không gian thủ trạc, hành động này làm cho Kasha và Tang Cừ đều sững sờ, có lầm hay không ? Đó là khế ước chi giới, tượng trưng cho thân phận của Triệu hồi sư a! Bao nhiêu người tha thiết ước mơ cũng không được, nàng như thế nào lại...... tùy tiện liền lấy ra ?

“Ha ha, ha ha ha ha!” Tang Cừ đột nhiên cười ra tiếng, tựa hồ thực vui vẻ với động tác vừa rồi của Vân Phong, Kasha hung hăng nuốt xuống ngụm nước miếng, trước kia vẫn không biết Vân Phong như thế nào, hiện tại mới biết được Vân Phong là một người sâu không lường được.

“Quả nhiên không giống, quả nhiên không giống với người thường!” Tang Cừ cười xong, nói ra một câu,“Hôm nay bị kéo đến đây, không nghĩ rằng sẽ gặp được ngươi, ha ha, tiểu tử, về sau nếu đến hoàng đô, nhớ phải tới tìm ta Tang Cừ nha.”

Tang Cừ cười nói xong liền xoay người rời đi, nhưng lại nghĩ tới cái gì đó quay đầu đối với Vân Phong nghịch ngợm cho một ánh mắt,“Yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ không nói lung tung đâu.”

Tang Cừ vừa đi ra ngoài, chỉ còn lại Vân Phong cùng Kasha hai người trong này, Vân Phong đứng ở đó nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nam nhân này mạc danh kỳ diệu có một tia cổ quái, Tang Cừ...... Ai vậy? Cũng có thể tên này đại biểu cho một thân phận như thế nào?

Kasha đứng ở phía sau, vẫn chưa dám ra tiếng, hiện tại tính tình Tạp Lan hoàng thất công chúa đã hoàn toàn dập tắt lửa , Vân Phong xoay người, thân mình Kasha lập tức căng thẳng , nhìn Kasha như vậy Vân Phong đột nhiên mất đi hứng thú, Vân Phong xoay người cũng muốn đi ra ngoài, Kasha đột nhiên ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Vân Phong, bàn tay hung hăng xiết một chỗ.

“Vân, Vân Phong......” Kasha thử kêu một tiếng, Vân Phong quay đầu, bỏ lại một câu,“Ngươi muốn nói gì thì nói, tùy tiện.”

Con ngươi đen của Kasha đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, Vân Phong đã đi ra ngoài, mà Kasha từ trên tay có chút run run lấy ra truyền âm ngọc bài, truyền âm ngọc bài vang vài cái sau liền truyền đến một đạo thanh âm,“Làm sao vậy?”

Kasha hít một hơi thật sâu, nói vào truyền âm ngọc bài, thanh âm mặc dù có chút run nhưng lại gằn từng tiếng nói rõ ràng:“Phụ thân, Tạp Lan đế quốc Triệu hồi sư, sinh ra ......!”

Bên kia truyền âm ngọc bài nhất thời không có thanh âm nào truyền đến, hiển nhiên Tạp Lan đế vương có chút không thể tin được, sau đó từ truyền âm ngọc bài đột nhiên vang lên,“Kasha, tin tức này không có sai chứ? Một khi sai ngươi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”

Kasha nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hô hấp có chút run lên nói,“Phụ thân, ta không có nói sai, ta tận mắt nhìn thấy nàng là Triệu hồi sư, Vân gia...... Vân gia- Vân Phong.”

Từ đó, Đông đại lục đang lặng yên nhấc lên một hồi mưa rền gió dữ, mà lữ trình của Vân Phong từ lúc này cũng sắp sửa mở ra một trang giấy mới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.