Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 207: Q.4 - Chương 207: Chương 30.2




Chủ quán nhanh chóng từ chối: “Không bán! Ngươi có thể đi rồi!”

Vân Phong cũng không vội: “Ngươi chắc chắn rằng sẽ không bán sao? Bày ba bình dược tề này ở đây lâu như vậy rồi mà không có ai hỏi thăm, nếu ta nói không sai, ta chính là vị khách đầu tiên của ngươi rồi.” Mặt chủ quán hơi đỏ lên: “Không cần ngươi phải xen vào! Tất nhiên sẽ có người mua nổi đến đây thôi!”

Đừng trách ta vì đã đả kích ngươi, chắc chắn những người cần dược tề nặn cốt này đều là nhân sĩ của gia tộc, mà các gia tộc sẽ không bao giờ lựa chọn cấp thấp, người bình thường lại không mua nổi dược tề nặn cốt, ngươi không bán cho ta thì có khả năng sẽ không bán được nữa.”

Ngũ quan của chủ quán đã bắt đầu vặn vẹo không ngừng, lời này của Vân Phong không sai, hắn đã bày quầy ở đâu được một tháng rồi, nhưng vẫn không hề có ai tới hỏi cả! Thật vất vả mới có người như Vân Phong tới mua, tất nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội này, vốn dĩ còn cho rằng tiểu cô nương này dễ bị lựa, lại không nghĩ rằng nàng lại tinh ranh như thế!

“Không bán chính là không bán!” Chủ quán cắn răng nói một câu, hắn cũng không tin Vân Phong sẽ không mua! Nhất định nàng đang cần thứ này, bằng không cũng sẽ không ở lại đây mà cò kè mặc cả với hắn! Vân Phong cười, xem ra chủ quán này muốn so tính kiên nhẫn với nàng rồi, không thành vấn đề!

“Đã không bán thì cáo từ nhé!” Vân Phong vô cùng dứt khoát, không hề có chút lưu luyến nào mà xoay người bước đi, chủ quán vừa thấy thì lòng chợt lạnh, chẳng lẽ hắn ta đoán sai rồi sao?

Vân Phong sải bước đi về phía trước, chủ quán cũng kiềm chế, nhưng lúc bước chân của Vân Phong đã sắp ra khỏi khu dược tề thì đột nhiên một tiếng hét điên cuồng đã vọng tới từ phía sau: “Ta bán!”

Vân Phong cười xoay người quay trở lại, chủ quán vô cùng mệt mỏi: “Tám nghìn kim tệ, bán cho ngươi ba lọ, giao tiền rồi mang đi đi!”

Có điều Vân Phong không hề bỏ tiền, mắt nhìn lướt qua chủ quán kia: “Giá của ta đã thay đổi rồi, bốn nghìn kim tệ!”

Chủ quán sửng sốt, sau đó sắc mặt lại thoắt xanh thoắt trắng, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng đang sôi trào, tiểu cô nương này đúng là kẻ làm thịt người không chớp mắt mà! Lần này lại biến thành bốn nghìn kim tệ rồi! Bớt cả một nửa!

“Một nghìn rưỡi một bình, có thế nào thì ngươi cũng phải đưa cho ta được bốn nghìn rưỡi! Ngươi muốn mua ba bình chỉ với giá bốn nghìn à?”

“Nếu vừa rồi ngươi bán thì đã thành giao với giá tám nghìn rồi, chẳng qua hiện tại... Rõ ràng thứ này trong mắt ta cũng không đáng bao nhiêu, bốn nghìn kim tệ, không bán thì thôi.” Vân Phong lại tiếp tục bước đi, chủ quán cắn răng, gặp hạn rồi! Lần này gặp hạn lớn rồi! Vốn dĩ còn cho rằng mình vẫn có thể kiếm lời một chút, lại không ngờ còn bị thiệt, biết thế thì lúc nãy bán đi cho rồi! Có lẽ Vân Phong là khách hàng duy nhất của hắn ta, lần này nàng đi, có khả năng hắn sẽ không còn thu được một đồng nào từ ba lọ này nữa, chủ quán cắn răng.

“Được, bốn nghìn kim tệ, mang đi đi! Lần này ta thua trong tay ngươi rồi!” Chủ quán có chút căm giận mà lấy gói kim tệ trong tay Vân Phong, sau khi đã đếm đủ số lượng mới giao ba lọ dược tề cho nàng. Vân Phong cất kỹ, đứng lên: “Làm người thì không nên tham quá.”

Thật ra Vân Phong vẫn còn có thể ép giá thấp hơn nữa, nhưng làm như thế thì chủ quán kia cũng có chút khó khăn, trừ năm trăm kim tệ cũng chỉ là để dạy dỗ hắn một chút mà thôi. Sau khi chủ quán lấy được kim tệ thì bất mãn rời đi, Vân Phong cười ha ha đi về phía khu vũ khí, Khúc Lam Y ở bên cạnh cười khẽ: “Nàng đấy, làm thịt người mà chẳng nháy mắt chút nào cả!”

“Đâu có, ta chỉ lo cho cuộc sống mà thôi, có thể bớt được chút nào thì hay chút đấy!”

Khúc Lam Y dựa vào cạnh người Vân Phong, hơi cúi đầu: “Xem ra sau này nếu để nàng chấp chưởng việc quản gia thì người khác cũng đừng mong ăn được chút lời rồi.”

Vân Phong cười lớn, khẽ nghiêng đầu: “Ta rất lười quản mấy chuyện như thế, ngươi đừng đến làm phiền ta đấy.”

Khúc Lam Y có chút vui vẻ mà cười vài tiếng, nói một câu đương nhiên sẽ không. Vân Phong không quan tâm đến hắn nữa rồi mang theo Yêu Yêu đến khu vũ khí. Lúc đi vào khu vực này mới phát hiện sắc mặt của mấy vị chủ quán nơi đây có chút không tốt, dường như mới có chuyện gì đã xảy ra, Vân Phong không để ý lắm, nhưng khi nàng đi đến quầy hàng kia, rõ ràng có thể phát hiện được một vài vũ khí trên quầy đã biến mất.

Ông chủ kia thấy Vân Phong đi lại đây thì lập tức tiến lên cúi đầu, còn mang khoáng thạch mà Vân Phong đã lấy làm tiền đặt cọc ra nhét vào trong tay nàng: “Vị khách nhân này, thanh kiếm kia đã không thể bán cho ngài được nữa, nó đã bị mang đi rồi, thật ngại quá, trả tiền đặt cọc lại cho ngài này. Ngài đi quầy khác chọn đi!”

Vân Phong có chút nghi ngờ nhíu mày: “Bị người mang đi sao?”

Ông chủ có chút xấu hổ mà cười gượng vài tiếng, kéo Vân Phong qua một bên, hạ thấp giọng rồi nói: “Vừa rồi người bên Lý gia có tới đã đoạt mất một vài vũ khí có phẩm chất không tệ rồi. Ngài cũng biết địa vị của Lý gia ở trấn Tụ Thuỷ đấy, đó chính là lão nhi đấy! Lại nói sảnh giao dịch này cũng là do Lý gia và Thạch gia cùng nhau quả lý, chỉ cần bọn họ muốn thì có lấy đi thứ gì cũng không có ai dám nói lại, vì vậy cũng không còn cách nào.

Vân Phong nghe đến đó cũng hiểu ra, Thạch gia và Lý gia là hai gia tộc quản lý trấn nhỏ này, muốn làm gì cũng không có ai quản được, cùng vì thế mà luôn luôn rất kiêu ngạo. Sảnh giao dịch là một nơi trao đổi tự do, cuối cùng lại biến thành địa bàn của hai gia tộc này.

Một thanh vũ khí có phẩm chất bình thường cũng không có thì cũng không phải là chuyện gì quá to tát với Vân Phong, nhưng việc đám người Lý gia đến cướp đoạt này lại là chuyện khác, nếu nàng muốn đứng được ở một độ cao nào đó trên mảnh đại lục này thì tất nhiên phải bắt đầu ngóc đầu lên từ trấn Tụ Thuỷ. Mà Lý gia, được xưng là gia tộc đứng thứ hai ở trấn Tụ Thuỷ thì cũng được coi như chim đầu đàn rồi.

Vân gia muốn vùng lên thì tất nhiên cũng phải có một vài động thái, đầu tiên phải khiến cho mọi người ở trấn Tụ Thuỷ không thể khinh thường, điều cần làm, chắc chắn phải là khiêu chiến với uy quyền của Lý gia ở trấn Tụ Thuỷ. Tạm thời Vân Phong không muốn làm gì với Thạch gia, mà Lý gia này... Nàng vẫn đang tìm cớ để tiến công, giờ đối phương lại tự dâng mình tới cửa rồi.

Cầm lại khối khoáng thạch để làm tiền đặt cọc kia, Vân Phong xoay người ra khỏi khu vũ khí, ông chủ kia còn cảm thán tính tình của tiểu cô nương thật tốt, thứ của mình bị người khác đoạt mất mà vẫn còn có thể bình tĩnh như thế, chẳng qua người lấy lại là gia tộc kia, xem ra vị tiểu cô nương này cũng không muốn chọc phải phiền phức.

Vân Phong ra khỏi sảnh giao dịch liền chạy thẳng đến Lý gia, nếu ông chủ kia biết được tính toán của Vân Phong thì chắc đã nuốt hết mấy dòng suy nghĩ vừa rồi vào bụng rồi, tính cách của Vân Phong tốt sao? Có điều nàng cũng không phải là loại 'tốt' kia.

“Định đối phó với Lý gia sao?” Khúc Lam Y đi theo phía sau Vân Phong lạnh nhạt hỏi. Vân Phong nói: “Nếu muốn leo lên trên thì phải túm kẻ khác xuống làm đệm lót dưới chân mình, tuy có chút tàn nhẫn nhưng vẫn là một chân lý.” Vừa nói hết lời đã đến cửa của Lý gia. Đại môn của Lý gia rất lớn, dù sao cũng là gia tộc tam phẩm, địa vị và danh vọng không hề bình thường.

“Ai?” Hai chiến sĩ cao lớn khoẻ mạnh tiến đến trước mặt Vân Phong, mang vẻ mặt nghiêm túc mà hét lớn một tiếng. Vân Phong nhìn lướt qua bọn họ, hai chiến sĩ cửu cấp trông cửa, lực lượng vũ trang của gia tộc tam phẩm cũng không hề yếu.

“Đến đòi lại vài thứ mà thôi.”

Hai chiến sĩ đều sửng sốt, muốn đòi vài thứ sao?

“Đi đi, ngươi có tư cách gì mà nói Lý gia cướp đồ của ngươi? Đừng làm phiền người ta nữa!” Hai chiến sĩ đều cười lớn, thân mình Vân Phong chợt loé, hai chiến sĩ vừa thấy Vân Phong muốn xông vào bên trong thì giơ vũ khí lên chắn trước mặt nàng: “Dám xông vào sao? Ngươi muốn đến gây sự à?”

Vân Phong không thèm nâng mắt, tinh thần lực vô hình nhanh chóng tràn ra từ trong cơ thể, trực tiếp đánh hai chiến sĩ kia văng ra xa. Hai chiến sĩ chật vật ngã xuống đất làm phát ra những tiếng vang kinh động người ở bên trong, chỉ chốc lát sau đã có thêm vài chiến sĩ chạy ra ngoài, lúc thấy Vân Phong và hai người ngã trên mặt đất thì tất cả đều đồng loạt lấy vũ khí của mình ra.

“Tiểu nha đầu, Lý gia khong phải là nơi ngươi muốn đến là đến đâu! Thấy tuổi ngươi còn trẻ, ta không so đo với ngươi, mau cút đi!”

Vân Phong không nói gì chỉ tiếp tục bước về phía trước. Mười mấy chiến sĩ vừa thấy. lúc này lại biến sắc, trong đó có vài chiến sĩ vung vũ khí đánh về phía Vân Phong, nàng vừa tránh, thanh vũ khí kia đã đập xuống mặt đất.

Những chiến sĩ khác lại tiếp tục tấn xông, từng tiếng gào đầy giận dữ vang lên không ngớt. Khúc Lam Y mang Yêu Yêu đứng sang một bên để xem diễn, mấy tên này cũng không có gì. Qủa nhiên Vân Phong không làm gì nhiều, thậm chí còn không cần phải nhúc nhích, nhưng tất cả mấy chiến sĩ này đều bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh bật ra ngoài, ngã hết ra đất.

Vân Phong vẫn đứng đó, mấy chiến sĩ này đều có chút sợ hãi, chút cảnh giác trong lòng cũng thầm dâng lên, xem ra thực lực của tiểu nha đầu này rất sâu!

Nơi này càng có động tĩnh lớn thì lại có nhiều chiến sĩ chạy ra hơn, xem ra đều là đội hộ vệ của Lý gia, thực lực dều là cửu cấp. Từng lượng lớn chiến sĩ bắt đầu tụ tập ở nơi này, từng người lại bị đánh bật ra bởi một nguồn lực vô hình, lấy cấp bậc quân chủ của Vân Phong, mấy kẻ này có thể làm được gì sao? Chẳng qua nàng cũng lười ra tay, nếu không chỉ cần nàng phất tay một phát thì những người này đã không còn lại chút gì rồi.

“Vị tiểu hữu này có chuyện gì sao?” Một người nhìn như quả sự bước ra ngoài, động tĩnh ở ngoài này đã rất lớn, thậm chí còn làm kinh động đến cả nội bộ bên trong của Lý gia. Người đi ra thấy một đám chiến sĩ chật vật không thôi thì nhìn nàng một cách cẩn thận, cũng hiểu ra điều gì đó.

“Đến đòi vài thứ.” Vân Phong thờ ơ nói một câu lại khiến cho người kia có chút mơ hồ, đến đòi mấy thứ lại làm ầm cả lên như vậy sao?

“Không biết tiểu hữu cần thứ gì ở Lý gia, ta là tổng quản ở đây, nếu không thì tiểu hữu cứ cho tại hạ biết, có lẽ tại hạ có thể giúp tiểu hữu tìm một chút.”

Vân Phong nhìn nam nhân trước mặt, nhướng mày, không đợi nàng nói chuyện thì một giọng nói vô cùng hùng hồn đã vang lên, thậm chí còn mang theo một chút áp lực, người chưa đến mà giọng đã truyền đến đây, xem ra là đang muốn áp chế nàng đây. Vân Phong thầm cười, mới chỉ là cấp bậc thống lĩnh mà thôi, có chút không biết tự lượng sức mình rồi.

“Ai?” Cùng với tiếng gầm đầy giận dữ của người kia, mấy chiến sĩ té trên mặt đất đều biến sắc, uy áp của cấp bậc thống lĩnh khiến đám người này rất khó chịu, sắc mặt của vị tổng quản đang đứng kia cũng hơi trắng, đưa mắt nhìn nam nhân đang từ từ đi tới: “Gia chủ...”

Tất nhiên loại uy áp này cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến Vân Phong, Khúc Lam Y dùng tinh thần lực bảo vệ Yêu Yêu, hai người cũng không chịu ảnh hưởng gì. Sau khi nam nhân kia ra ngoài lại thấy Vân Phong không hề có chút khó chịu nào thì bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, trong mắt lại có chút sắc bén.

“Tại sao ngươi lại đến đây?” Nam nhân lực lưỡng kia nói xong thì lại tiếp tục phóng uy áp, Vân Phong chỉ cảm thấy buồn cười, vẻ mặt nàng vẫn có phần lạnh lùng, tinh thần lực cấp bậc quân chủ lặng lẽ ép tới chỗ nam nhân kia, hoàn toàn tiêu diệt chút uy áp cấp bậc thống lĩnh của ông ta.

“Tất nhiên là ta có việc.” Uy áp mạnh mẽ phát ra từ trên người Vân Phong, sắc mặt của nam nhân kia bắt đầu trở nên trắng bệch. Mấy chiến sĩ trên mặt đất đã phun máu tươi, rõ ràng là không thể chịu được, bị tổng quản kia cũng run lên một chút rồi trực tiếp phun một ngụm máu ra ngoài, Lý gia chủ đã quá sợ hãi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.