”Tỷ tỷ, nhận muội làm đồ đệ đi!” Hạ Thanh đỏ mặt thấp giọng nói một câu, tay nắm chặt đặt trên đầu gối, cả người cũng run lên.
“Sao lại muốn bái tỷ làm thầy?” Vân Phong nhàn nhạt hỏi một câu, Hạ Thanh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng đêm: “Bởi vì tỷ tỷ là triệu hồi sư, muội cũng muốn trở thành triệu hồi sư!”
Vân Phong cười, khoé môi mang theo một chút ý lạnh không rõ, mắt nhìn thẳng Hạ Thanh: “Tại sao lại muốn thành triệu hồi sư? Vinh quang? Địa vị? Hay người khác sẽ khúm núm trước mình?”
Hạ Thanh lắc mạnh đầu: “Muội không cần những thứ đó! Muội chỉ muốn mạnh hơn! Muộn muốn có sức mạnh để bảo vệ mẫu thân!” Giọng nói non nớt không ngừng vang vọng trong căn phòng, một câu nói chắc nịch của Hạ Thanh lại khiến ý lạnh trên khoé môi của Vân Phong hạ xuống, trong đôi mắt đen lộ ra ánh sáng dịu dàng.
“Sức mạnh để bảo vệ người thân sao... Lý do này không tệ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh tràn ngập sự kiên định: “Muội phải bảo vệ nương! Không cho bất kì kẻ nào làm người bị thương tổn!”
Vân Phong đi qua, cúi người đỡ Hạ Thanh dậy, xoa đầu cô bé: “Trở thành triệu hồi sư cũng không phải là việc dễ dàng.”
Mắt Hạ Thanh sáng lên: “Tỷ tỷ... Nói như vậy, tỷ đã đáp ứng muội rồi sao?”
Vân Phong cười ảm đạm: “Tỷ chưa thu đồ đệ bao giờ, xem như muội là người đầu tiên khai sơn rồi.”
Hạ Thanh cười hì hì, không thể nào kìm nén được sự kích động trong lòng, Vân Phong cười: “Thanh Thanh, vùng lân cận của thôn Ẩn Nguyệt có ma thú hay lui tới không?”
Hạ Thanh suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Có, bên cạnh bờ mà sư phụ từng ngất đi, đệ tử đã từng thấy ma thú.”
Vân Phong hài lòng cười, Hạ Thanh ngây thơ hỏi một câu: “Sư phụ, người hỏi chuyện này làm gì?”
Khoé môi Vân Phong nhếch lên: “Tất nhiên là muốn kiểm tra một chút, tới cùng con có tiềm chất để trở thành triệu hồi sư hay không.”
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thanh liền mang Vân Phong đến chỗ bên cạnh dòng suối lúc trước gặp được nàng, Tiểu Hoả và Lam Dực vừa đến bên cạnh dòng suối nhỏ cũng không nhịn được mà căng thẳng, Vân Phong nhìn cảnh sắc của đỉnh núi đối diện, vô cùng âm trầm u ám, thôn Ẩn Nguyệt cũng giống với Xuân Phong trấn, là mảnh đất phụ cận nơi ma thú thường xuyên lui tới.
Dòng suối nhỏ này cách thôn Ẩn Nguyệt không xa, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách thì cũng không còn gì khác, Vân Phong nhìn kĩ một chút, dòng suối nhỏ kéo dài chảy về một phía, bên này cũng không có hơi thở của ma thú.
“Sư phụ, đi theo đệ tử!” Hạ Thanh kéo tay Vân Phong đi về phía trước, Tiểu Hoả và Lam Dực đi theo bên cạnh, còn Nhục Cầu lại ngoan ngoãn đứng trên vai Vân Phong, cặp mắt to tròn đầy tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Một đường đi về phía trước, dòng suối nhỏ kia càng trở nên rộng hơn, đến trước một chỗ sơn động, Hạ Thanh chỉ vào: “Sư phụ, đệ tử đã từng thấy ma thú ra ngoài từ bên trong.”
Vân Phong gật đầu, nhất định phía sau sơn động này có một khoảng trời riêng, có lẽ sẽ lại có một Mê Vụ sâm lâm thứ hai cũng không chừng, vừa muốn mang Hạ Thanh vào trong, chỉ thấy một giọng nói quen thuộc đã truyền đến.
“Tiểu tiện nhân nhà ngươi, sao lại ở đây?”
Mặt Hạ Thanh đỏ lên, Vân Phong quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hạ Tiểu Mẫn mấy ngày hôm trước đang đứng cách đây không xa, sau khi nhìn thấy Hạ Thanh, lại mang vẻ mặt đầy giận dữ đi tới, sau lưng cô bé đó là một nam nhân vô cùng bỉ ổi, nhìn thấy trên ngón tay hắn ta mang theo nhẫn, mắt Vân Phong hơi nheo lại.
“Ngươi có thể tới đây thì tại sao ta lại không thể?” Hạ Thanh đáp lại một câu, Hạ Tiểu Mẫn thấy Hạ Thanh dám cãi lại, lập tức tiến lên muốn ra tay, mắt Vân Phogn lại trở nên lạnh lùng, cầm cổ tay Hạ Tiểu Mẫn.
“Ngươi là ai! Đừng xen vào chuyện của người khác, tránh sang một bên đi!” Hạ Tiểu Mẫn trừng mắt với Vân Phong, dùng lực rút tay về, mới vừa rồi lực Vân Phong dùng không hề nhỏ, Hạ Tiểu Mẫn chỉ cảm thấy nơi cổ tay rất đau, vừa nhìn đã thấy sưng lên.
“Đây là nhà ngươi sao? Có gì làm dấu không?” Vân Phong hỏi một câu, tên nam nhân bỉ ổi ở phía sau đi ra, Hạ Tiểu Mẫn vô cùng uất ức kêu lên: “Sư phụ, người phải trút giận cho đệ tử!”
Nam nhân cười ha ha, biểu tình lại càng bỉ ổi hơn, ngón tay lướt qua chiếc nhẫn mình đang đeo, cố ý để lộ ra, Hạ Thanh vừa thấy đã kinh ngạc: “Triệu hồi sư!” Nam nhân nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thanh thì vô cùng hài lòng, nhưng vẻ mặt của Vân Phong lại không hề thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nam nhân kia bị nhìn đến mức dựng lông rồi.
“Nếu biết ta là triệu hồi sư thì cũng nên hiểu hậu quả khi chọc ta tức giận đi. Ta không muốn ra tay, các ngươi cũng đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Hạ Thanh có chút lo lắng nhìn Vân Phong, Vân Phong chỉ cười trấn an cô bé, trên đời này sao lại có nhiều triệu hồi sư như vậy, huống hồ vẫn là trong một cái thôn nhỏ bé này? Có triệu hồi sư nào lại chịu thiệt làm sư phụ ở cái thôn nhỏ này không?
Tiểu Hoả và Lam Dực đứng một bên, hai ma thú đều mang hình người, nam nhân không không quan tâm, chỉ nhiều hơn vài người mà thôi: “Không nghe thấy sao! Nếu đã hiểu rồi thì tránh ra cho ta!” Vẻ mặt của nam nhân kia bắt đầu trở nên hung ác, Hạ Tiểu Mẫn ở bên cạnh nhìn thấy thì vô cùng đắc ý.
Hạ Thanh không muốn Vân Phong gặp thêm phiền phức vì mình, sư phụ đã có thể nhận mình làm đồ đệ đã là miếng bánh thịt trên trời rơi xuống với cô bé rồi, nếu mình còn làm Vân Phong phiền hơn, Hạ Thanh thật sự không hề muốn, cho dù trong lòng rất khó chịu, trong lòng phải chịu vũ nhục, Hạ Thanh cũng vô cùng nhẫn nhịn mà lui về một bước nhường đường, không nghĩ tới Vân Phong là nắm lấy tay cô bé.
“Sư phụ?” Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn Vân Phong, Vân Phong cười với Hạ Thanh, mang vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Hôm nay sư phụ sẽ dạy con một bài đầu tiên, trước mặt đối thủ, tuyệt đối không lùi bước.”
Hốc mắt Hạ Thanh hơi nóng lên, gật mạnh đầu với Vân Phong, Hạ Tiểu Mẫn nhạy bén nghe được các Hạ Thanh gọi Vân Phong, kêu lên một tiếng đầy kì quái: “Sư phụ? Ngươi nói nàng ta là sư phụ ngươi sao?”
Hạ Thanh quay đầu nhìn Hạ Tiểu Mẫn: “Không sai, nàng ấy là sư phụ của ta, Vân Phong!”
Hạ Tiểu Mẫn khinh thường cười, trong mắt cô bé Vân Phong cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, có tư cách gì để làm sư phụ của người khác? Nhìn dáng vẻ lại không giống như sư phụ của cô bé, đó mới là triệu hồi sư, là triệu hồi sư mà Hạ gia đã bỏ ra một số tiền lớn để mời về từ Đại thành!
Nếu nàng ta là sư phụ của ngươi, không bằng để sư phụ của ta đấu với sư phụ của ngươi một lần xem.” Hạ Tiểu Mẫn cao giọng, cười khinh bỉ với Hạ Thanh: “Nếu sư phục của ngươi thua, ngươi hãy quỳ xuống đập đầu cho ta, nói mình là tiểu tiện nhân, nói nương ngươi là đồ tiện nhân!”
“Còn nhỏ tuổi mà tâm tư đã ác độc như vậy, ngươi cũng coi như một đoá hoa kỳ lạ rồi.” Vân Phong lạnh lùng nói một câu, mặt Hạ Tiểu Mẫn lại đỏ lên: “Có bản lĩnh thì tỷ thí với sư phụ của ta đi! Ngươi có thể thắng triệu hồi sư sao?”
Nam nhân bỉ ổi kia cũng cười ha ha, chẳng qua tiếng cười này lại quá khô khốc, khoé mối Vân Phong nhếch lên, ngón tay lướt nhẹ cằm mình: “Nếu sư phụ của ngươi thua, ngươi cũng phải làm chuyện tương tự.”
Hạ Tiểu Mẫn sửng sốt: “Hừ! Chờ ngươi thắng rồi nói sau!”
Hạ Thanh kéo tay Vân Phong, ~dien dan le quy don~ Vân Phong vỗ đầu nàng: “Còn chưa tin sư phụ sao?”
Hạ Thanh gật mạnh đầu, tất nhiền cô bé tin tưởng sư phụ, trong mắt Hạ Thanh, tuy Vân Phong chưa từng thật sự ra tay, nhưng có thể khế ước hai ma thú thì đã vô cùng mạnh mẽ rồi!
“Ma thú của ngươi đâu?” Vân Phong nhíu mày nhìn nam nhân đối diện, nam nhân cười một tiếng quái dị, gọi một tiếng “Ra ngoài!” Một màu vàng hiện lên từ trong nhẫn, là một con thằn lằn cát dài, nhưng con thằn lằn này lại vô cùng hiền lành, ngay cả dáng vẻ hung ác của ma thú cũng không còn lại chút nào.
Tiểu Hoả và Lam Dực vừa nhìn thấy đều lạnh lùng cười, Vân Phong cũng hiểu hoàn toàn, nhìn con thằn lằn như sủng vật trên mặt đất kia, ý lạnh lướt qua đáy mắt: “Thì ra là thế.”
“Ta là triệu hồi sư đấy! Hiện tại nếu muốn chịu thua thì vẫn còn kịp!” Nam nhân cười ha ha, nhìn nàng với vẻ đắc ý, lúc mắt quét đến chiếc nhẫn trên tay Vân Phong, bỗng nhiên cười ha ha: “Ngươi cũng là triệu hồi sư sao? Ma thú đâu? Triệu hồi ra đây đi! Không lẽ chiếc nhẫn kia chỉ để trang trí thôi sao?”
Hạ Tiểu Mẫn nghe thấy thế thì lại cảm thấy căng thẳng, sư phụ của đồ tiện nhân kia cũng là triệu hồi sư sao? Sao có thể?
Vân Phong không nói gì, Tiểu Hoả ở bên cạnh đứng trước người Vân Phong, cặp mắt đen nhánh kia nhìn nam nhân trước mặt: “Bổn đại gia đứng ngay trước mặt ngươi, mắt ngươi mù rồi sao?”
Nam nhân kia lại cười càn rỡ hơn, nhìn tiểu hoả trước mặt, tên tiểu chính thái này, cười đến mức có chút không thở nổi: “Ha ha ha ha! Lại còn là bổn đại gia? Một đứa trẻ như ngươi mà vẫn tự xưng là bổn đại gia sao? Ta chưa xưng mình là gia gia thì đã không tệ rồi! Ha ha ha ha!”
Trong mắt Tiểu Hoả hiện lên sát ý, bỗng nhiên há miệng, một tiếng sói gầm vang lên từ bên trong, nam nhân đang cười to bỗng chốc lại im bặt, chính xác mà nói thì cả người đã đứng cứng ngác ở kia, bỗng nhiên sắc mặt của Hạ Tiểu Mẫn trở nên xanh mét, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoả, vừa rồi mình không nghe lầm chứ! Lúc nãy cậu bé kia phát ra một tiếng sói gầm, nàng không nghe lầm chứ!
“Đã nghe rõ giọng của bổn đại gia rồi chứ?” Tiểu Hoả khẽ nhếch môi, con thằn lằn trên mặt đất kia đã sớm bị tiếng gầm này doạ đến mức run nhẹ, liên tục trốn về phía sau, miệng nam nhân kia lắp bắp vài cái, cứ như vậy mà không nói được bất cứ lời nào, hắn đã hoàn toàn câm rồi, nhưng Hạ Tiểu Mẫn cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng chói tai: “Ma, ma thú!, Tiểu Hoả lại gầm lên một tiếng, dứt khoát doạ Hạ Tiểu Mẫn ngã ngồi trên mặt đất.
“Cũng chỉ có một chút nhẫn, vẫn là một thứ trang trí mà thôi.” Vân Phong lười nhác nói một câu, lập tức sắc mặt của nam nhân lại trở nên trắng xanh, mẹ ơi, lần này hắn gặp phải hàng thật rồi! Hắn chỉ muốn mượn cái danh triệu hồi sư này một chút thôi, dù sao thuần thú sư cũng không khác triệu hồi sư bao nhiêu, chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn thôi mà, Hạ gia lại cho nhiều bạc như vậy, miếng dưa béo bở này ai lại không lao vào chứ! Vốn dĩ ở thôn nhỏ này hắn ta như cá gặp nước, vốn cho rằng tiểu nha đầu này cũng không có gì, tất cả đều là người cùng đường, lại không nghĩ rằng, hắn xui xẻo biết bao nhiêu, ở ngôi làng nhỏ như vậy cũng có thể gặp được triệu hồi sư! Mà còn là một triệu hồi sư không thể trêu chọc.
Ma thú có thể hoá hình, đó phải là thất cấp trở lên rồi!
“Đại nhân! Triệu hồi sư đại nhân! Ta sai rồi, ta sai rồi!” Lập tức nam nhân kia quỳ sấp tren mặt đất, liên tục dập đầu, Hạ Tiểu Mẫn nhìn thấy mà sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Người đang làm gì vậy! Người cũng là triệu hồi sư mà còn cần phải sợ nàng ta sao!” Lập tức Hạ Tiểu Mẫn căm tức gầm lên một câu, nam nhân vừa đập đầu vừa nói: “Hạ tiểu thư, ta chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn thôi, ta cũng không phải là triệu hồi sư, ta chỉ là một thuần thú sư mà thôi!”
“Cái gì?” Hạ Tiểu Mẫn trừng mắt, kẻ mà Hạ gia bỏ ra một số tiền lớn để mời về lại là một tên giả mạo!
“Vì miếng ăn cũng không còn cách nào khác, vốn tưởng rằng sẽ không bị phát hiện, lại không ngờ hôm nay lại gặp phải chính chủ, triệu hồi sư đại nhân ơi, ta không có quan hệ gì với Hạ gia cả!”
Mặt Hạ Tiểu Mẫn đã hoàn toàn xanh mét ngồi ở kia, không nói lên được lời nào, trò cười này mà lan ra thì đúng là thật mất mặt!
“Triệu hồi sư đại nhân, người đại nhân đại lượng, xin người tha cho ta đi!” Nam nhân không ngừng dập đầu, Tiểu Hoả cũng bĩu môi khinh thường.
“Na na!” Nhục Cầu kêu một tiếng, Tiểu Hoả ở bên gật đầu: “Nói không sai, một kẻ ngu xuẩn.”
Ngũ quan của nam nhân vặn vẹo một chút, tuy nhiên giữ mạng lai vẫn quan trọng hơn, Vân Phong vẫy tay ý bảo hắn ta có thể đi, nam nhân thấy thế, cũng không quan tâm đến tình huống của Hạ Tiểu Mẫn thế nào, nhanh chân bỏ chạy.
“Sư phụ thật lợi hại!” Hạ Thanh cười hì hì, Vân Phong lại có chút bất đắc dĩ, nàng còn chưa ra tay nam nhân kia đã không chịu được rồi, cho dù là giả mạo cũng phải giả cho giống một chút chứ, mắt quét về phía Hạ Tiểu Mẫn, Vân Phong nhíu mày: “Còn nhớ điều mình mới nói chứ?”
Mặt Hạ Tiểu Mẫn đỏ lên, cắn môi không mở miệng, Hạ Thanh thấy vậy lắc đầu: “Cứ như vậy đi sư phụ.”
“Hạ Thanh, ngươi không cần phải giả làm người tốt! Hôm nay ta nhận tội! Ngươi chờ đó cho ta!” Hạ Tiểu Mẫn đứng lên hét lớn với Hạ Thanh, tiếp theo cũng không quay đầu lại mà chạy mất. Vân Phong nhìn bóng dáng của Hạ Tiểu Mẫn, lòng trầm xuống, chỉ sợ mọi chuyện vẫn còn chưa xong, chẳng qua nếu muốn đả thương đồ đệ của nàng thì cũng nên cân nhắc khả năng của mình một chút rồi.