Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 69: Q.3 - Chương 69: Chương 36.1: Khai chiến!






Hỏa nguyên tố tỏa ra độ nóng cháy đánh thẳng về phía trên tường, vang lên một thanh âm trêu chọc, bốn đứa nhỏ nguyên bản đang đứng trên tường giờ đây phải chật vật né tránh, từ trên tường nhảy xuống mặt đất.

"Xem diễn rất hay sao?" Vân Phong dừng tay, chậm rãi xoay người lại cười nhìn bốn đứa nhỏ, sắc mặt bốn đứa nhất thời căng thẳng, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.

"Các ngươi...... là tuyển thủ dự thi của Áo Uy đế quốc!" Ma pháp sư đến từ Thánh Diệu đế quốc kinh ngạc thấp giọng kêu, ý cười trong mắt Vân Phong ngày càng sâu, Tạp Lan, Thánh Diệu, Áo Uy, ngoại trừ chủ nhà là Già Diệp đế quốc ra, thì tuyển thủ của ba đế quốc khác đã gặp mặt nhau, tuy rằng cũng không phải thấy cả mười người, theo như Vân Phong đánh giá, thì hẳn đây cũng là sự gặp mặt của các tuyển thủ quan trọng ở tam đại đế quốc đây.

"Các ngươi cứ tiếp tục." Thiếu niên trong yếu đuối đứng giữa bốn người bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi, Vân Phong nhếch môi cười, hỏa nguyên tố từ trong bàn tay xuất hiện cực kì nhanh, tinh thần lực cùng nguyên tố giao hòa nhau đã muốn tới cảnh giới cao nhất, tâm niệm vừa động hỏa nguyên tố liền lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện, tốc độ như vậy làm cho cô gái đứng há hốc miệng mồm.

"Tại sao lại bỏ đi? Nếu đã đến đây, thì cùng nhau làm cho náo nhiệt một chút đi." Hỏa nguyên tố từ bàn tay Vân Phong nháy mắt ngưng kết thành một mũi tên, rít gào bay đi, đánh thẳng về phía sau lưng thiếu niên yếu đuối,"Cạch!" Một tiếng kêu mãnh liệt do va chạm giữa nguyên tố và kim loại, trước người thiếu thiếu niên đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, thân kiếm dày rộng, nhìn qua rất nặng.

"Tạp Lan đế quốc , ngươi cư nhiên dám ra tay với Mục Thanh thiếu gia!" Cánh tay cầm trường kiếm của nam hài nhi từ từ nỗi lên cơ bắp, khuôn mặt vốn nghiêm túc giờ đây lại có vẻ phẫn nộ, mấy nam sinh khác cũng tự lấy vũ khí mình ra, vừa rồi Vân Phong ra tay, rõ ràng là khiêu khích thiếu gia của bọn họ, xem ra, Mục Thanh chính là đầu lĩnh của Auwe đế quốc.

Vân Thăng nhìn thấy trường hợp này, thủy nguyên tố từ bàn tay lập tức ngưng kết lại, lúc nào cũng chuẩn bị tốt cho chiến đấu, nữ ma pháp sư đến từ Thánh Diệu đế quốc nhìn thấy vậy, không hiểu sao lại lui về phía sau vài bước, ba chiến sĩ chống lại hai ma pháp sư, xem ra hai người kia của Tạp Lan đế quốc đã xong đời.

Cô gái quay đầu lại, bên kia ba người cùng với Trạch Nhiên và Mộ Dung Vân Thiên vẫn đánh nhau một chỗ, mà Khúc Lam Y tựa vào bên tường lại rất nhàn nhã, làm cho cô gái càng nhíu mày sâu hơn.

Mục Thanh đứng phía sau đội mình, khuôn mặt thanh tú không có cảm xúc gì, giống như một kích vừa rồi Vân Phong ra tay trong mắt căn bản không đáng nhắc tới, biểu hiện này làm cho trong lòng Vân Phong càng cảm thấy hứng thú, bị chính mình khiêu khích như vậy rồi mà còn có thể tỏ ra bình tĩnh được, tâm tình của hắn xem ra cũng không phải trầm bình thường.

"Không rảnh đánh nhau với ngươi! Muốn đánh, thì tìm người của Thánh Diệu đế quốc đi!" Nam sinh cầm trường kiếm khẽ quát một câu, Vân Phong nhíu mày lại, giọng điệu này giống như nói bọn họ đang làm xiếc khỉ vậy, ánh mắt Vân Phong dần lạnh đi.

"Đi thôi." Mục Thanh thản nhiên nói một câu, mấy nam sinh khác vẫn đề phòng nhìn Vân Phong, Vân Phong cũng không có ra tay, lúc này bọn họ mới buông vũ khí, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Ta cố tình muốn đánh với các ngươi." Không nhanh không chậm nói một câu, làm cho mấy nam sinh của Áo Uy đế quốc tràn đầy phẫn nộ, xoay người trở lại, vừa nhìn thấy bên người Vân Phong xuất hiện gì đó, liền chả phát ra được thanh âm nào, Mục Thanh quay đầu nhìn lướt qua, ánh mắt hiện lên một đạo quang,"Nguyên tố nghĩ hóa?"

Bên cạnh Vân Phong có một con Hỏa diễm sói to đang đứng, toàn thân đều tỏa ra một độ nóng cháy người, đôi mắt sói đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, cô gái đến từ Thánh Diệu đế quốc nhìn thấy một màn này, liền âm thầm giật mình, muốn tạo ra ma pháp nghĩ hóa thì cần phải có nhiều tinh thần lực, không có ma pháp sư nào động một chút là dùng ma pháp nghĩ hóa, bởi vì một khi cự thú nghĩ hóa bị đánh bại, thì tinh thần lực của ma pháp sư cũng khô kiệt!

Cho nên trong lúc ma pháp sư chiến đấu, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, hoặc là người có tinh thần lực cường đại, chứ ma pháp nghĩ hóa rất ít khi xuất hiện trong trận đấu, phải bỏ ra ma pháp với tinh thần lực cực cao, thì thà rằng bọn họ tự lựa chọn phương thức chiến đấu khác vậy.

Tính ra thì Áo Uy đế quốc rất thông minh, dù bị khiếu khích hai lần, nhưng vẫn không động thủ, trên đời này làm gì có chuyện cho không như vậy? Khóe môi Vân Phong chậm rãi nhếch lên, tay chỉ thẳng, Hỏa diễm sói bên cạnh lập tức vươn thân, một tiếng gầm rú từ trong thân thể của Hỏa diễm sói phát ra, y hệt một mãnh thú bình thường.

"Đi." Nhẹ nhàng la lên, Hỏa diễm sói rống một tiếng thật to, thân mình mang theo lửa nóng phóng về phía bốn người Áo Uy đế quốc,"Rống --!" Tiếng sói rống to làm cho Mộ Dung Vân Thiên, Trạch Nhiên đang đánh nhau không khỏi sửng sốt một chút, lập tức đình chỉ động tác trong tay, mà ba người bên Thánh Diệu đế quốc cũng đình chỉ động tác, năm người vừa rồi còn đánh nhau kịch liệt, vậy mà hiện tại đều nhất trí hướng ánh mắt về cùng một phương hướng.

"Kia...... Đó là nguyên tố nghĩ hóa ...... Ma thú?" Một chiến sĩ thì thào tự nói, đáy mắt một mảnh kinh ngạc, sau đó lại có chút khẩn trương.

Những người khác đều trầm mặc không lên tiếng, Mộ Dung Vân Thiên và Trạch Nhiên lẳng lặng nhìn, sau hai người mới quay đầu lại,"Ta nghĩ, trận đấu của chúng ta tạm nghỉ đi." Ba chiến sĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt có một tia miễn cưỡng, ba người bọn họ vậy mà không thể đánh thắng hai người kia, bằng thực lực của ba người mới miễn cưỡng đánh thành thế hoà nhau, cho dù có đánh tiếp đi nữa, thì cũng chỉ tiêu hao thời gian thôi.

Ba chiến sĩ gật đầu, giao thủ giữa Thánh Diệu đế quốc cùng Tạp Lan đế quốc tạm thời dẹp qua bên, mà hiện tại, Áo Uy đế quốc lại bắt đầu gia nhập, một vòng gió mới, bắt đầu!

"Ma pháp sư của Tạp Lan thật đáng giận! Khinh người quá đáng!" Một tiếng hét điên cuồng sói to đã sắp xông tới, mấy người thiếu niên vừa thấy thần sắc lập tức căng thẳng, trong đó có một người kéo Mục Thanh tránh qua một bên, một người giơ cao vũ khí chuẩn bị nghênh đón, cùng va chạm với răng nanh của sói tràn đầy sắc lửa đỏ!

Cấp chín, cấp tám, cấp tám, không biết. Trong nháy mắt Vân Phong liền đưa ra kết luận, thực lực của ba tên chiến sĩ thật ra rất cao, nhưng còn một người không biết rõ thực lực, lại là thiếu niên trong yếu đuối kia, không biết rõ thực lực sao......? Vân Phong chậm rãi nheo con ngươi đen lại, chẳng lẽ thực lực ở trên mình sao? Nếu đúng là như vậy, xem ra Áo Uy đế quốc đối với hạng nhất này cũng rất để tâm đây.

"Cẩn thận!" Vân Thăng bỗng nhiên hô to, giơ tay đẩy Vân Phong ra, Vân Phong lập tức hoàn hồn, liền nhìn thấy một thanh kiếm lóe sáng đang bổ xuống trước người Đại ca mình, tuy rằng Vân Thăng đã sử dụng Thủy chi thuẫn, nhưng mà thực lực của tên chiến sĩ kia lại ở cấp tám, thực lực trên Đại ca, nên thủy nguyên tố sẽ không chống được công kích này!

Trong tức khắc phong nguyên tố phát ra, thân mình Vân Phong như một viên đạn, ở không trung xẹt qua một bóng đen, nháy mắt cũng đã xuất hiện trước người Vân Thăng, đem Đại ca che lại phía sau, Vân Thăng vừa thấy, không khỏi gầm nhẹ,"Phong nhi, tránh ra!"

Chiến sĩ vung cự kiếm bổ tới cũng chấn động, nàng không phải ma pháp sư sao? Làm sao có thể có tốc độ nhanh như vậy? Nhưng mà lực đạo trên tay chiến sĩ cũng không có giảm bớt, ngược lại còn dùng hết toàn lực!"Dám khiêu khích Mục Thanh thiếu gia, nhận lấy cái chết đi."

Vân Phong nở nụ cười, khóe miệng lộ ra tia lãnh ý, thân mình mảnh khảnh đột nhiên tiến lên, không lùi mà còn tiến tới, đón nhận cự kiếm từ trên tay chiến sĩ! Nàng không muốn sống sao! Chiến sĩ trừng mắt nhìn! Mà mấy người bên cạnh đã không thể phản ứng gì, chuyện xảy ra trong vài giây, cho dù có muốn phản ứng cũng không kịp nữa rồi!

"Vân Phong!" Trạch Nhiên nhìn thấy, không khỏi rống lớn , thân mình vừa động định tiến lên, lại bị Mộ Dung Vân Thiên dùng lực kéo lại,"Ngươi làm cái gì, buông ra!" Trạch Nhiên lại dùng sức, nhưng Mộ Dung Vân Thiên vẫn không bỏ ra, hốc mắt không khỏi hơi đỏ lên.

"Nàng sẽ không có việc gì!" Mộ Dung Vân Thiên gầm nhẹ một câu, trong lòng có sự tự tin tuyệt đối, từ lần ra tay ở lính đánh thuê nghiệp đoàn, Mộ Dung Vân Thiên vẫn nhớ rất rõ ràng, lực lượng từ cơ thể của Vân Phong sẽ làm cho mắt những người này kinh điệu!

Cự kiếm từ không trung bổ xuống, kéo theo tiếng gió rít gào kịch liệt, ở giữa không trung xoay một vòng, thân thể mảnh khảnh nháy mắt đón nhận, cánh tay Vân Phong đột nhiên nâng lên, bàn tay thẳng tắp đánh về phía cự kiếm, chiến sĩ cầm cự kiếm nụ cười, cự kiếm từ bàn tay bổ xuống!

"Nàng điên rồi sao...... Ma pháp sư mà dám cùng với chiến sĩ cứng đấu cứng, nàng rốt cuộc nghĩ gì vậy?" Cô gái từ Thánh Diệu đế quốc nhìn thấy thì thào tự nói, lúc phát hiện đồng bạn của Vân Phong không có ai tiến lên, không khỏi lắc đầu,"Hẳn là nên nói nàng không biết tự lượng sức mình sao......"

"Ba!" Một tiếng vang rất nhỏ phát ra ên tai mọi người, chiến sĩ cầm kiếm đứng ngay ngốc ở đó, ánh mắt có chút dại ra, lúc cự kiếm hạ xuống, là một bàn tay trắng noãn, bàn tay cầm chặt thân kiếm gắt gao, Vân Phong lạnh lùng nói,"Ngươi chỉ có chút thực lực này sao?"

Mọi người nhìn thấy một màn nay, hoàn toàn câm nín, tuyển thủ dự thi của Thánh Diệu đế quốc đều mở to miệng, nói không ra lời, mà cô gái nhìn Vân Phong lông tóc vô thương đứng ở kia, cự kiếm giống như bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, cô gái hoàn toàn ngây người.

Không thể..... Nàng...... Nàng là ma pháp sư mới đúng! Nhưng tại sao...... Nàng làm sao có thể tiếp được công kích của chiến sĩ! Điều này căn bản không có khả năng!

Mấy chiến sĩ bên Áo Uy đế quốc cũng sửng sốt, vẻ mặt bình tĩnh của Mục Thanh vừa rồi cũng đột nhiên biến thành nhăn mày lại, con ngươi đen quét qua người Vân Phong một lần, trong lòng mỗi người đều có một nghi vấn lớn, thân thể ma pháp sư, lúc nào đã mạnh tới nỗi có thể so sánh cùng với chiến sĩ chứ? Hay là ma pháp sư đã cường đại rồi, hay là xuất hiện một thiên tài?

Mộ Dung Vân Thiên nở nụ cười, Trạch Nhiên nhẹ nhõm thở ra một hơi, hắn sao lại có thể quên a, nàng là Vân Phong, ngay từ nhỏ đã là một thiên tài yêu nghiệt nha! Vân Thăng được Vân Phong che chở phía sau cũng không khỏi cười nhẹ, thủy chi thuẫn yên lặng rút lại, bảo bối muội muội của hắn làm sao có thể có việc gì chứ.

"Ngươi......" Chiến sĩ cầm cự kiếm thốt ra một chữ, tay kia của Vân Phong đột nhiên nắm tay, dùng lực cuồng mãnh đánh úp lại, thẳng vào bụng chiến sĩ!

"Ngô!" Chiến sĩ rên lên một tiếng. cước bộ bỗng nhiên lảo đảo lui lại vài bước, cự kiếm trong tay cắm vào mặt đất, đem trọng lượng của thân thể chật vật dựa vào thanh cự kiếm, tay ôm ví trí Vân Phong đánh xuống, mặt trắng bệch .

"Vô tình giao đấu cùng các ngươi, nhưng sao lại lấy khí thế bức nhân?" Mục Thanh từ phía sau đi tới, đứng trước mặt tên chiến sĩ chật vật, thiếu niên có chút xấu hổ nhìn Mục Thanh, giống như rất mất mặt, mà Hỏa diễm sói đánh cùng mấy người khác cũng đã sớm biến mất, chiếu đấu với Hỏa diễm sói xong đột nhiên thở ra một hơi, lấy tay lâu tránình đã sớm ướt đẫm mồ hôi, trong lòng không khỏi khẩn trương, ma pháp sư kia rốt cuộc là loại người gì?

"Giao đấu? Ta lúc nào thì nói đây là giao đấu? Chỉ là lấy phương thức của Tạp Lan, chào hỏi với các ngươi thôi." Vân Phong cười cười, những lời nói này làm cho sắc mặt mấy người Thánh Diệu đế quốc không khỏi run rẩy, đầu tiên là bọn họ, lúc này lại đến phiên Áo Uy đế quốc ?

Mục Thanh hơi nhíu chân mày lại, " Nếu đã chào đánh xong, vậy cáo từ."

Vân Phong chợt lóe ánh mắt, người này nói cái gì cũng không chịu ra tay, rốt cuộc là vì sao? Chỉ có hai khả năng, hắn nếu không phải là cái gối thêu hoa, thì chính là đòn sát thủ của Áo Uy đế quốc không ra tay sao? Ha ha, xem ra cũng không đơn giản như vậy.

Vân Phong không nói hai lời, định tấn công một lần nữa, ngươi ra tay thì tốt, nếu cất giấu sẽ càng làm cho người khác có dục vọng tìm hiểu, Mục Thanh càng không ra tay, Vân Phong lại càng phải buộc hắn ra tay, nếu hắn là đòn sát thủ của Áo Uy đế quốc, thì chỉ cần thăm dò từng chi tiết từ hắn, thì đã là rất tốt rồi.

"Ngươi đang làm cái gì vậy Vân Phong!" Ngoài ý muốn xuất hiện, một tiếng quát đột nhiên vang lên, một người đang sải bước tiêu sái đi đây, ánh mắt Vân Phong đảo qua, lập tức xuất hiện tia phiền chán cùng không kiên nhẫn, nữ nhân này thật đúng là ăn no trữ đỡ , ở đâu cũng chõ mõm vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.