Khu vực khôn gian phía trên trạch viện của Vân gia ở Xuân Phong trấn đã bị phong toả chặt chẽ,ddlqđ cho dù bên trong có đánh đến đất trời mù mịt thì người bên ngoài cũng sẽ không thể phát hiện được. Giờ phút này, phía trong không gian ấy lại đang chiến đấu kịch liệt không ngừng.
Vào lúc này Liệt Đức Nhĩ đã không còn che dấu thực lực của mình nữa, chiến khí hùng hậu toàn thân đều bộc phát. Vân Phong có thể cảm nhận được rõ ràng một loại áp lực nặng như nũi, thực lực của Liệt Đức Nhĩ cao hơn mình! Đã đạt đến hậu kỳ hoặc đỉnh của cấp bậc quân chủ rồi!
Chiến khí mạnh mẽ bạo phát toàn bộ, khí thể cả người của Liệt Đức Nhĩ cũng tăng lên mấy phần. Là kẻ ngồi trên chiếc ghế đệ nhất của đế quốc Tạp Lan, thực lực của Liệt Đức Nhĩ tất nhiên không chỉ để nói chơi. Dừng lại mấy chục năm lại ở cấp bậc quân chủ đỉnh , đã khiến thực lực của hắn cũng đã được tích luỹ không ít, chỉ tiếc không tìm được cơ hội đột phá, một khi đột phá, Liệt Đức Nhĩ sẽ tấn chức lên cấp bậc tôn giả!
Đột phá cấp bậc tôn giả cũng giống như trăng trong nước, hoa trong gương, không phải cứ nghĩ thì sẽ trở thành hiện thực. Có vài cường giả cả đời đều dừng lại ở quân chủ đỉnh, rõ ràng chỉ kém một bước, lại vĩnh viễn không thể tiến vào cảnh giới này. Ví như Liệt Đức Nhĩ, hắn dùng mấy trăm năm để đạt đến cấp bậc quân chủ đỉnh, nhưng lại dừng ở nơi đây mà không có cách nào tiến lên, nếu không tìm ra được cơ hội đột phá, cấp bậc quân chủ đỉnh của Liệt Đức Nhĩ cũng tôn giả sẽ mãi cách nhau một trời một vực!
Liệt Đức Nhĩ quân chủ đỉnh đâu với Vân Phong quân chủ trung kỳ, thực lực của hai người hơn kém nhau một khoảng cách khá xa, hơn nữa Liệt Đức Nhĩ đã dừng lại ở quân chủ đỉnh rất lâu, thực lực lại càng được củng cố hơn. Đối với Vân Phong chủ mới tới quân chủ trung kỳ mà nói, Liệt Đức Nhĩ tên vô cùng khó giải quyết.
Liệt Đức Nhĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong, chiến khí đột nhiên tụ lại trên tay: "Tiểu nha đầu, nhận một quyền của ta, nếu ngươi vẫn không chết, chúng ta vẫn cứ tiếp tục!" Liệt Đức Nhĩ vừa nói xong, thân thể đã biến mất trong không trung! Con ngươi của Vân Phong nhíu lại, tốc độ vậy mà đã đạt đến mức không thể nhìn thấy thân thể rồi!
Phong nguyên tố che kín khắp toàn bộ thân thể, hai tai Vân Phong cẩn thận xem xét sự chuyển động của không khí xung quanh. Phía bên trái của thân thể dột nhiên có sự biến dộng rất nhỏ, Vân Phong lập tức không dám nghĩ nhiều, người nhanh chóng lui về phía sau mấy chục thước. Bóng dáng Liệt Đức Nhĩ cũng đồng thời xuất hiện, một quyền nặng nề kia vung mạnh ra, khiến cả không gian sản sinh ra một chút vặn vẹo!
Đôi mắt đen của Vân Phong nhìn tất cả những gì trước mắt, đây là thực lực của quân chủ đỉnh! Chiến khí lại có thể khiến không gian phát sinh biến hoá! Liệt Đức Nhĩ nhìn thấy Vân Phong né tránh, cũng không nói nhiều, thân thể lại chớp loé lần thứ hai, biến mất một lần nữa!
Toàn bộ cơ bắp của Vân Phong thắt chặt lại, cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ rơi vào thế bị động, sẽ như một con gà bị cáo đuổi bắt không rời! Thứ nàng muốn trong trận đấu này chính là thắng lợi! Vân Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, một loại nguyên tố rất ít khi dùng đến chậm rãi tụ tập bên người.
"Ti ti---" Âm thanh của từng dòng lôi điện vang lên bên người Vân Phong, mang theo tiếng động lốp bốp, từng con rắng nhỏ màu trắng bạc vùng vẫy bên người Vân Phong. Khiến cho Liệt Đức Nhĩ sở hữu tốc độ đã đạt đến vô hình, mắt đột nhiên trừng lớn, đó là... Lôi nguyên tố!
"Không nhìn ra, nàng lại là đa hệ." Sắc mặt Liệt Đức Nhĩ trầm xuống vài phần, Vân Phong để lộ ra càng nhiều năng lực cùng thiên phú càng khiến cho Liệt Đức Nhĩ rung động mà bất an, lòng muốn tiêu diệt nàng lại càng trở nên kiên định hơn. Đứa trẻ này nếu không giết bây giờ lại càng không thể sử dụng vì hoàng thất Tạp Lan, Tạp Lan vĩnh viễn sẽ không có ngày bình yên!
Thân thể Liệt Đức Nhĩ phóng về phía Vân Phong với tốc độ thần tốc, chiến khí dâng lên trong lòng bàn tay càng phát ra mạnh mẽ hơn. Hiện tại điều Liệt Đức Nhĩ muốn làm là nhất kích tất sát! Thân thể yếu ớt của ma pháp sư căn bản không có cách nào để ngăn cản một lần công kích của chiến sĩ, chỉ cần áp sát lại, kết cục của ma pháp sư chỉ có một--- Chết!
Mắt Vân Phong đột nhiên mở ra, bên trong kia hiện lên một tia sáng trong suốt, bàn tay trắng nõn đột nhiên chuyển động, nhưng con rắn nhỏ đang chuyển động không ngừng quanh thân đột nhiên tập hợp lại: "Lôi thương, đi."
Một miệng ngân xà to gần bằng một cái bát từ lòng bàn tay của Vân Phong phóng về phía Liệt Đức Nhĩ. Trong lòng Liệt Đức Nhĩ kinh hãi, làm sao nàng có thể nhận thấy được dấu vết chuyển động của mình? Thân thể Liệt Đức Nhĩ nhanh chóng tránh sang một bên, nhưng khoé môi Vân Phong lại gợi lên ý cười, hồ ly, cách chơi trốn tìm của ngươi đối với một thợ săn thì quả là còn có chút non nớt rồi!
"Đi!" Tay Vân Phong nhanh chóng chuyển hướng, không có một chút sai lệch nào mà phóng về phía thân thể chuẩn bị biến mất của Liệt Đức Nhĩ!
"Chết tiệt!" Liệt Đức Nhĩ nhìn thấy ddlqđ lôi thương kia phóng về phía mình lần thứ hai, thân thể nhanh chóng loé lên, nhưng Vân Phong dường như đã hoàn toàn nhìn thấu hắn, ngân xà đang rít gào mà đến kia không ngừng thay đổi phương hướng, truy đuổi Liệt Đức Nhĩ. Mặc cho tốc độ di chuyển của Liệt Đức Nhĩ có nhanh tới đâu, Vân Phong đều có thể nắm được dấu vết chuyển động của Liệt Đức Nhĩ không sai một ly!
Đây cũng là cách thức chiến đấu lúc trước dùng với Lam Dực, dù cách làm có khác nhau nhưng kết quả vẫn giống nhau đến kì diệu! Theo thực lực của Vân Phong tăng đến cấp bậc quân chủ trung kỳ, ba hệ còn lại cũng tăng đế quân chủ sơ kỳ. Thổ nguyên tố không có cách nào để áp chế tốc độ của Liệt Đức Nhĩ, nhưng phong nguyên tố lại có thể cảm nhận được vết tích chuyển động của Liệt Đức Nhĩ!
Trong lúc Liệt Đức Nhĩ không chú ý, vùng không gian xung quanh hai người đã lặng lẽ phủ kín phong nguyên tố, cho dù tốc độ chuyển động của Liệt Đức Nhĩ có nhanh tới đâu đi nữa, cũng khó có thể trốn khỏi phạm vi cảm nhận của phong nguyên tố!
Tay Vân Phong không ngừng chuyển hướng, lôi nguyên tố ngưng tụ thành một con rắn bạc mang theo uy lực khiến người bị áp bách không ngừng gào thét mà phóng đi, lần lượt bức bách Liệt Đức Nhĩ phải thay đổi phương hướng. Liệt Đức Nhĩ lập tức trở thành đối tượng bị truy đuổi, có vẻ có chút chật vật. Liệt Đức Nhĩ dưới sự truy đuổi của lôi nguyên tố cuối cùng cũng đã không còn tính nhẫn nại, thân thể hiện ra nơi không trung, khuôn mặt đen một mảnh, nắm chặt tay, vung một quyền thật mạnh đối với lôi nguyên tố đang lao vù vù tới!
"Ti ti--- Bịch! Ầm!" Miệng ngân xà vững chắc dưới trọng quyền của Liệt Đức Nhĩ, trong khoảnh khắc, vỡ thành từng mảnh nguyên tố!
Đồng tử Vân Phong hơi rụt lại, hai mắt Liệt Đức Nhĩ như chim ưng nhìn chằm chằm vào Vân Phong: "Vân Phong, ta không có hứng thú để tiếp tục chơi đùa với ngươi." Hai mắt Liệt Đức Nhĩ đột nhiên nheo lại, thân thể bỗng chốc gia tăng tốc độ, sự tăng tốc bất chợt này khiến Vân Phong không có một cơ hội trốn tránh nào! Đảo mắt, Liệt Đức Nhĩ đã tới gần trước mặt.
"Chịu chết đi, Vân gia sẽ phải kết thúc ở đây rồi!" Liệt Đức Nhĩ ngoan độc cắn răng, trong mắt có một tia hưng phấn thị huyết. Thân thể Vân Phong đã gần ngay trước mắt, cho đù nàng có thiên phú tuyệt diễm thì sao? Cho dù nàng là ma pháp sư, triệu hồi sư thì như thế nào? Đều vẫn phải chết trên tay hắn!
Chiến khí trên bàn tay gào thét mà đánh về phía Vân Phong,ddlqđ hô hấp của Vân Phong khẽ căng thẳng. Trốn? Đã hoàn toàn không thể tránh khỏi rồi! Tốc độ của cường giả cấp bậc quân chủ đỉnh quả thật có chút không thể đối phó được, nhưng cho rằng chỉ cần như vậy thì có thể khiến nàng có chuyện gì sao, đừng có nằm mơ!
Mọi tế bào trong cơ thể Vân Phong được thắt chặt lại vào thời khắc này, thân thể có thể so với một chiến sĩ bất chợt đón nhận! Liệt Đức Nhĩ cười ha ha, nhìn Vân Phong không sợ chết mà nghênh đón, nắm đấm lại không chút yếu thế mà vung xuống. Nếu đã muốn chết, vậy thì ta sẽ cho ngươi chết thoải mái!
"Ầm!" Trọng quyền mang theo sức nặng khiến người hít thở không thông của Liệt Đức Nhĩ vung xuống. Hai tay Vân Phong giơ lên chắn trước người mình, đan chéo vào nhau, mà trọng quyền của Liệt Đức Nhĩ đã nện lên điểm đan chéo này.
Con ngươi đen của Liệt Đức Nhĩ trừng lớn, không thể tin được mà nhìn Vân Phong. Sắc mặt Vân Phong có chút tái nhợt mà ngẩng đầu lên, cho Liệt Đức Nhĩ một nụ cười quỷ dị. Một giây tiếp theo, nhấc chân đá mạnh một cái vào giữa xương cẳng chân của Liệt Đức Nhĩ. Ngũ quan Liệt Đức Nhĩ vặn vẹo một hồi, nơi xương cẳng chân rõ ràng đang truyền đến một hồi đau đớn, tim Liệt Đức Nhĩ run rẩy một chút! Một ma pháp sư vậy mà có thể khiến mình cảm thấy đau đớn, một kẻ chỉ mới ở cấp bậc quân chủ trung kỳ lại khiến cho mình đau đớn!
Thân thể Liệt Đức Nhĩ bỗng chốc lui về sau, đứng trong không trung, cách Vân Phong một khoảng vài chục thước mà nhìn lại, trong lòng hắn chưa từng rung động như lúc này. Liệt Đức Nhĩ có chút mơ hồ, có chút không dám tin vào thứ hắn đã thấy, đã cảm nhận được!
Sắc mặt Vân Phong khẽ biến thành trắng xanh, mọi bộ phận trong cơ thể hệt như dời sông lấp biển một hồi. Tuy vừa rồi đã cản được phần lớn lực đạo, nhưng lại vẫn chịu ảnh hướng, may mà thân thể này không phải chỉ cường hãn bình thường, nếu không thì hôm nay bản thân mình thật sự sẽ phải ngã xuống trong này rồi/
"Không có khả năng, đây là chuyện không có khả năng!" Liệt Đức Nhĩ nhìn Vân Phong, trong mắt hoàn toàn là hoài nghi cùng không dám tin, một người song tu chiến sĩ cùng ma pháp sư? Sao có thể có được? Trên đại lục này sao lại có được? Điều này không hề có trong nhận thức, điều này không hề có trong sự hiểu biết bình thường! Nhưng sự đau đớn nơi cẳng chân kia thời khắc này lại nhắc nhở Liệt Đức Nhĩ, hắn quả thật đã nhận lấy công kích từ thân thể ma pháp sư. Nhưng lần công kích vừa rồi lại để lại cho hắn cảm giác đau đớn.
Tuyệt đối không thể để cho nàng sống, tuyệt đối không thể! Ý niệm này như cỏ dại sinh trưởng tươi tốt trong lòng Liệt Đức Nhĩ, gào thét mà lớn dần, lan tới khắp nơi trong tâm trí. Xem ra đã có thêm một chút hiểu biết nữa với Vân Phong, Liệt Đức Nhĩ bắt đầu nhìn thẳng vào Vân Phong. Hậu bối vô cùng trẻ tuổi này, một chú chim ưng non đang dần trưởng thành này, khiến cho Liệt Đức Nhĩ cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, khiến cho Liệt Đức Nhĩ cảm nhận được chút gì đó... sợ hãi!
"Chỉ có vài kẻ mới có thể khiến ta phải lấy vũ khí của mình ra, Vân Phong, ngươi là một trong số đó." Liệt Đức Nhĩ nói xong, vẻ mặt hoàn toàn trở nên nghiêm túc, không còn bất kỳ một suy nghĩ trêu đùa nào. Tuy thực lực của thiếu nữ trước mắt này không bằng mình, nhưng muốn giết nàng mà không bỏ ra chút bản lĩnh thật sự thì căn bản là không có khả năng!
Vân Phong cười cười, trong mắt đều là ý lạnh thấu xương: "Nói như vậy, ta vẫn nên lấy làm vinh hạnh rồi sao?"
Khoé môi Liệt Đức Nhĩ giật nhẹ, bàn tay khẽ chuyển, một thanh trường kiếm ẩn theo cảm giác áp bách xuất hiện trên tay. Trong lúc nháy mắt khi trường kiếm xuất hiện thì Vân Phong đã hiểu rõ, đó là vũ khí cấp bậc quân chủ, hoàn toàn không giống với vũ khí có khổng, đó là vũ khí dung hợp năng lượng tinh hạch của ma thú cấp bậc quân chủ!
Trong trí nhớ của Vân Phong, đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí như vậy, vị cường giả mà Hoàng gia mời tới kia cũng có vũ khí cấp bậc quân chủ! Lúc trước hắn còn nói hắn chỉ biết có một cái đó, lại không nghĩ rằng trên tay Liệt Đức Nhĩ cũng có một cái. Cường giả chân chính, đôi khi chính là thâm tàng bất lậu.
Liệt Đức Nhĩ cầm trường kiếm trong tay, xung quanh trường kiếm toát ra những dao động rất nhỏ. Vũ khí cấp bậc quân chủ trên tay, công kích của Liệt Đức Nhĩ sẽ càng tăng thêm uy lực, công kích này sẽ không còn là thứ mà Vân Phong có thể dựa vào thân thể mình mà ngăn cản tiếp được nữa!
Liệt Đức Nhĩ cầm trường kiếm chậm rãi vẽ một vòng tròn trong không trung, vậy mà lại để lại trong không trung dấu vết của một luồng năng lượn rất nhỏ. Vũ khí cấp bậc quân chủ quả nhiên không giống người thường, còn chưa phát động tiến công đã khiến cho người ra cảm giác được áp bách mãnh liệt. Sau khi Liệt Đức Nhĩ vẽ nhanh vòng tròn này, đột nhiên ném thanh kiếm cầm trong tay lên không trung. Nhất thời, vòng tròn hắn vừa vẽ ra sáng rực lên!
" Vạn Kiếm dẫn, giáng!" Con ngươi đen của Liệt Đức Nhĩ híp lại, theo một tiếng hô to này, Vân Phong chỉ nhìn thấy thanh kiếm bị ném lên không trung kia run lên một chút, phát ra từng âm thanh ông ông, mà trong vòng tròn kia rõ ràng lại xuất hiện thêm mấy chục thanh kiếm tương tự, kiếm này đồng thời đều quay về một phía Vân Phong!
"Đi!" Liệt Đức Nhĩ hét lớn một tiếng. Nháy mắt, mấy chục thanh trường kiếm tựa như sao băng gào thét mà bay về phía Vân Phong, xen lần trong đó còn mang theo một dạng khí thế tựa như nham thạch nóng chảy phun trào, khiến cho người ta hoảng hốt, khiến cho người ra run rẩy, không có cách nào trốn tránh!
Giữa một vùng hào quang, Liệt Đức Nhĩ chỉ thấy cặp mắt đen loé lên ánh sáng của Vân Phong, tiếp theo đó, trong nháy mắt đã bị nhấn chìm!
Chiến kỹ, chiến kỹ cấp bậc quân chủ! Vạn Kiếm dẫn! Năng lượng của chiến sĩ có thể nhờ vào chiến kỹ mà tăng lên tới một tầng cao mới, Liệt Đức Nhĩ đạt đến đỉnh cấp bậc quân chủ dựa vào chiến kỹ này thì tất nhiên uy lực sẽ càng mạnh mẽ! Đây là tuyệt chiêu của hắn, vẫn chưa có ai có thể tìm thấy đường sống từ trong một chiêu này, mà sống sót!
Vạn Kiếm một khi đã xuất, người nhất định phải chết!
"Vân Phong, ta sẽ không để cho ngươi sống." Liệt Đức Nhĩ đứng trong không trung, nhìn Vân Phong đã bị ánh sáng của Vạn Kiếm nuốt trọn, trong lòng lướt qua một sự thoải mái. Có thể giết một hậu bối như vậy, cũng coi như diệt trừ được một sự uy hiếp lớn, Liệt Đức Nhĩ cũng sẽ không vì loại hành vi ỷ lớn hiếp yếu mà cảm thấy thổ thẹn. Dù sao thực lực của Vân Phong đã ở cấp độ khiến người kinh diễm, căn bản không phải là cấp bậc mà một đứa trẻ có thể đạt được.ddlqđ
"Có phải ngươi cười quá sớm rồi không?" Vẻ mặt mang ý cười của Liệt Đức Nhĩ trong nháy mắt liền ngừng lại trên mặt, như thể được điêu khắc lên, thân thể cứng ngắc trong không trung, đôi mắt trừng thật lớn, nhìn nơi đang bị ánh sáng bao phủ kia: "Không, không thể nào..." Môi Liệt Đức Nhĩ khẽ mấp máy, trong lòng lại là một giọng nói không ngừng gào thét: Sao nàng có thể sống sót! Chắc chắn không có khả năng sống sót! Đó chính là Vạn Kiếm dẫn, đó chính là tuyệt chiêu của hắn!
Một mảng ánh sáng chói mắt vừa hiện lên, chiêu Vạn Kiếm dẫn mang đến cho người ta cảm giác áp bách vừa rồi lại bị phá toả ra bốn phía như hơi khói, nháy mắt đã biến mất không thấy. Chuôi của trường kiếm cấp bậc quân chủ bị một bàn tay trắng nõn nắm chặt trong tay, đôi mắt đen của Vân Phong cười như không cười đối diện nhìn vào Liệt Đức Nhĩ. Liệt Đức Nhĩ nhìn thấy kiếm của mình bị Vân Phong cầm trong tay, hốc mắt đều đã đỏ lên.
Công kích của mình chẳng những không tạo được một chút thương tổn cho nàng, vũ khí còn bị nàng đoạt đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vân Phong cầm chặt trường kiếm trong tay. Trường kiếm ở trong tay Vân Phong lại cực kỳ không an phận, cực lực muốn tránh khỏi lòng bàn tay của Vân Phong. Mắt Vân Phong chớp loé, thuỷ nguyên tố xuất hiện trong phút chốc, bao trùm toàn bộ lên thân trường kiếm. Nháy mắt, theo dòng chảy của thuỷ nguyên tố mà hoá thành một khối băng trong suốt, bao bọc trường kiếm ở trong đó.
Trường kiếm bị thuỷ nguyên tố ngưng kết thành băng mà bao bọc lại, trôi nổi xung quanh Vân Phong. Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, tay bên kia lại cầm thứ gì đó khiến cho Liệt Đức Nhĩ cuối cùng cũng không ngăn được vẻ mặt kinh ngạc của mình, được biểu hiện một cách rõ ràng trên mặt.
"Đó, đó là..." Môi Liệt Đức Nhĩ mấp máy, hai mắt nhìn chằm chằm vào thứ được Vân Phong cầm trong tay, đồng tử co rụt lại, thứ trong tay Vân Phong tản mát ra một loại khí tức, chẳng qua lại khiến cho Liệt Đức Nhĩ cảm thấy quen thuộc. Đó cũng là vũ khí cấp bậc quân chủ! Ma trượng cấp bậc quân chủ!
Ngón tay Vân Phong nhẹ nhàng vuốt ve ma trượng cầm trong tay, mặt ngoài của ma trượng tuy không có bất kỳ một hoa văn độc đáo nào, có vẻ rất bình thưởng. Nhưng khí thế phát ra quanh thân lại tương xứng với thanh trường kiếm mà Liệt Đức Nhĩ mới sử dụng vừa rồi! Ma trượng cấp bậc quân chủ, hiện thế!
" Đó là ma trượng cấp bậc quân chủ! Từ đâu mà ngươi có được? Là ai đưa cho ngươi!" Hai mắt Liệt Đức Nhĩ đỏ lên mà hỏi. Tuy ma trượng đối với chiến sĩ không có tác dụng gì lớn, nhưng lai lịch của người đã cho Vân Phong cây mà trượng ắt hẳn sẽ không nhỏ! Nói không chừng trong tay người kia còn có vũ khí còn cao cấp hơn mới đúng!
Khoé môi Vân Phong khẽ giật nhẹ, vũ khí cấp bậc quân chủ từ đâu tới sao? ddlqđ Tất nhiên là từ những vật mà sư tôn giữ lại trong Long điện để cho nàng mà đến rồi! Tầng thứ mười thần bí kia sau khi Vân Phong đạt đến cấp bậc quân chủ, một chút vầng sáng được bao phủ bên ngoài đã không còn thấy được nữa. Vân Phong tất nhiên cũng hiểu được khi thực lực của mình được tăng lên, những thứ này cũng sẽ tự động được giải trừ cấm chỉ. Mà giữa những thứ đồ này cũng chí có một thứ là vũ khí cấp bậc quân chủ--- ma trượng.
Bên trong thân thể truyền đến một sự đau đớn rất nhỏ. Đòn công kích trí mạng vừa rồi của Liệt Đức Nhĩ, tuy có năng lượng mà ma trượng cấp bậc quân chủ này phát ra để ngăn cản một chút, nhưng cũng không thể hoá giải toàn bộ thương tổn, dù sao cũng là công kích của giai đoạn đỉnh, vẫn tạo thành thương tổn không nhỏ cho Vân Phong.
Trường kiếm đang trôi nổi ở phía sau bỗng nhiên phát ra âm thanh ông ông lớn, một giây sau khối băng bao bọc nó đột nhiên bị phá vỡ. Trường kiếm như có linh tính mà bay trở về bên người Liệt Đức Nhĩ. Tay Liệt Đức Nhĩ nắm lại, cầm chặt trường kiếm trong tay.
Lấy thực lực trước mắt của mình muốn ngăn chặn vũ khí của hắn thì vẫn không đủ... Vân Phong nhíu mày nhớ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vô cùng nhợt nhạt như cũ. Liệt Đức Nhĩ nắm chặt trường kiếm trở về từ phía Vân Phong, lạnh lùng cười: "Có vũ khí cấp bậc quân chủ, cũng không có nghĩa là ngươi có thể thắng ta!"
Khí thế của trường kiếm trong tay Liệt Đức Nhĩ lại được tăng lên lần nữa, Vân Phong nắm chặt ma trượng trong lòng bàn tay, vũ khí cấp bậc quân chủ tới cùng có thể bộc phát ra bao nhiêu uy lực, nàng cũng nên thử xem rồi!
"Hoả chi tiễn!" Vân Phong quát khẽ một tiếng,lqđ hoả nguyên tố cuồng bạo mà sáng ngời đột nhiên ngưng tụ xung quanh ma trượng. Hoả nguyên tố cực nóng thiêu cháy không gian, không gian cũng nhanh chóng xảy ra vặn vẹo, Vân Phong khẽ tặc lưỡi, năng lượng nguyên tỗ dưới sự dẫn dắt của ma trường đã hoàn toàn thay đổi, giống như một dạng thay da đổi thịt vậy!
Liệt Đức Nhĩ vừa thấy, thì đã biết rằng tình huống lúc này có chút khó giải quyết rồi. Hiện tại hai người sử dụng vũ khí có năng lực ngang nhau, ngoại trừ việc thực lực của hai người chênh lệch nhau ra, về lực lượng của cơ thể Liệt Đức Nhĩ cũng không chiếm ưu thế. Nếu hai con ma thú của Vân Phong mà ở đây lúc này, Liệt Đức Nhĩ càng không chiếm được nửa điểm tiện nghi. Ngay cả Vân Phong hiện tại, năm hệ nguyên tố cũng đủ để bù lại sự chênh lệch này rồi!
"Đi!" Vân Phong chợt quát một tiếng. Những mũi tên này không giống như những mũi tên lửa bình thường, kích cỡ dều lớn hơn so với bình thường rất nhiều, uy lwucj lại càng kinh người. Nếu không phải đối thủ là cấp bậc quân chủ, chỉ sợ một chiêu hoả chi tiễn đơn giản này cũng sẽ khiến cho đới phương tan xác trong nháy mắt!
Sóng nhiệt đánh úp lại, trong không gian vặn vẹo xuất hiện một dấu vết rõ ràng. Thân thể của Liệt Đức Nhĩ chuyển động nhanh chóng, tránh thoát sự nguy hiểm của những mũi tên lửa. Đôi môi đỏ mọng của Vân Phong mang theo ý cười, còn chưa xong đâu, bình yên vẫn còn xa lắm! "Thuỷ chi liên (liên= xích) Vân Phong lại gầm lên một tiếng, thuỷ nguyên tố xung quanh ma trượng nhanh chóng ngưng tụ thành một sợi xích lạnh lẽo. Chân mày Liệt Đức Nhĩ khẽ nhíu, trước mắt đã có bốn hệ ma pháp, Vân Phong này quả nhiên không giống với bình thường! Liệt Đức Nhĩ biết rõ, ưu thế mỏng manh mà hiện tại mình chiếm được chỉ là sự chênh lệch cấp bậc mỏng manh, nếu như Vân Phong ngang cấp với hắn, hắn cũng chỉ còn có thể bị chèn ép thôi.
Tốc độ trưởng thành của Vân Phong, khiến cho Liệt Đức Nhĩ kinh ngạc, khiến cho hắn không thể không cảm thấy khiếp sợ!lqđ
Ba năm trước đây là tiền kỳ thống lĩnh, ba năm sau lại là trung kỳ quân chủ! Ba năm, Vân Phong lại vượt qua cảnh giới mà người khác phải dùng mấy trăm năm mới có thể đạt được! Trường kiếm trong tay Liệt Đức Nhĩ vang lên từng tiếng ông lớn, chiến khí hùng hồn. Sợi xích bằng băng của Vân Phong nhắm ngay vào thân thể Liệt Đức Nhĩ mà đi, Liệt Đức Nhĩ cũng không chịu yếu thế mà vung trường kiếm trong tay chém đứt sợi xích bằng băng!
Chỉ dùng một loại nguyên tố đơn thuần thì không có cách nào để phân thắng bại rồi... Trong đầu Vân Phong hiện lên một suy nghĩ như vậy, xích băng đang không ngừng công kích Liệt Đức Nhĩ, trường kiếm của Liệt Đức Nhĩ lại không cho xích băng của Vân Phong có cơ hội tiếp sát. Tổ tiên đã nhận ra suy nghĩ của Vân Phong, đột nhiên kinh hãi: "Tiểu tử kia, ngươi muốn làm gì, đừng làm bậy!"