Liệt Đức Nhĩ cũng không về hoàng cung Tạp Lan trước, dưới đòn công kích dung hợp bất ngờ kia của Vân Phong, dù Liệt Đức Nhĩ còn sức để chạy trốn nhưng thân đã bị trọng thương. Đối chiến với Vân Phong cũng khiến cho Liệt Đức Nhĩ ăn không ít thua thiệt, từ khi hắn lên đến cấp bậc này, chính xác mà nói là bắt đầu từ lúc hắn bước vào hàng ngũ cường giả, cũng đã có rất ít địch thủ, cũng không có bao nhiêu người có thể khiến cho hắn chật vật như vậy, lại càng không có người có thể làm hắn bị thương! Nhưng toàn bộ những điều này, đều được một đứa trẻ cũng chỉ mới mười mấy tuổi làm được rồi!
Tay Liệt Đức Nhĩ ôm lồng ngực đang khó chịu,lqđ chiến khí của hắn đã gần tới mức khô kiệt. Vừa rồi tất cả chiến khí mà hắn phát ra chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi được với đòn công kích kia của Vân Phong, lại vừa bất chấp mà ngưng tụ ra thanh kiếm kia mà phát động một lần công kích về phía Vân Phong, Liệt Đức Nhĩ sau đó chỉ có thể chạy trốn, dù sao hắn đã không còn sức lực để ra chiêu thêm lần nữa.
Sau khi an toàn thoát khỏi sự truy đuổi của Khúc Lam Y, Liệt Đức Nhĩ mới dừng bước mà thở hổn hển từng hơi, lấy ngọc bội truyền âm ra mà kể lại toàn bộ tình huống với Tạp Lan đế vương, có thể thấy Tạp Lan đế vương đã sắp bị tức giận đến bốc khói lên rồi. Phái ra bảy cường giả, hai người cấp bậc thống lĩnh, năm người câp bậc quân chủ, hoàn toàn không thể ngờ trong một đêm, chỉ còn lại một người Liệt Đức Nhĩ! Tất cả cường giả còn lại đều bỏ mạng!
Cường giả cấp bậc thống lĩnh còn không tính,dđlqđ Tạp Lan đế quốc có không ít, nhưng cường giả cấp bậc quân chủ lại không giống như vậy! Coi như là cả một triều đại thì có thể có bao nhiêu cường giả cấp bậc quân chủ phục vụ vì hoàng thất, tốt một chút thì có hai mươi mấy người, mà lần này chỉ một chút đã mất vài người! Thực lực chiến sĩ ở Tạp Lan đế quốc cũng coi như là hùng hậu, cũng có hơn mười vị hộ vệ cấp bậc quân chủ, nhưng lần này tổn thất bốn vị cường giả cấp bậc quân chủ, việc này không thể không khiến cho đế vương Tạp Lan muốn hộc máu rồi.
Bất quá may mà Liệt Đức Nhĩ không sao, tính mạng cũng không nguy hiểm, nếu Liệt Đức Nhĩ có mệnh hệ gì thì Tạp Lan đế vương cũng phải gặp khó khăn rồi. Liệt Đức Nhĩ chỉ giải thích ý của mình một cách đơn giản, trước tìm một chỗ dưỡng thương, cũng nói cho Tạp Lan đế vương biết mấy ngày này không nên động đến Vân gia, tất cả đều phải chờ đến sau khi hắn dưỡng thương thì sẽ quyết định sau!
Tạp Lan đế vương lập tức gật đầu trả lời, không có Liệt Đức Nhĩ bên cạnh che chở, Tạp Lan đế vương cũng không có lá gan dám đi khiêu khích Vân gia. Dựa vào việc có thể khiến bốn gã cường giả cấp bậc quân chủ bỏ mạng trong một đêm này, Tạp Lan đế vương đã có chút hối hận có phải bản thân không nên hạ độc thủ với Vân gia hay không, mà bây giờ cũng đã không còn đường lui rồi! Nếu quan hệ đã đi đến bước này, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng! Du cho Vân gia có thể là một trợ lực lớn, nhưng đã không thể sử dụng vì hoàng thất thì chỉ có thể tiêu diệt!
Tạp Lan đế quốc bên này đã hoàn toàn ngừng lại, nhưng sự đề phòng của thủ vệ tại hoàng cung Tạp Lan lại càng nghiêm ngặt hơn. Các thành viên của hoàng thất Tạp Lan cũng đã nhận ra điểm này, bởi vì những cường giả bình thường vẫn không ra mặt giờ đã hiện thân rồi.
Liệt Đức Nhĩ tìm được một địa phương ẩn nấp để dưỡng thương. Thương tổn do một đòn công kích kia của Vân Phong khiến hắn phải tốn một thời gian mới khôi phục được. Trái lại Liệt Đức Nhĩ cũng không có nhiều lo lắng, dù sao tình trạng hiện tại của Vân Phong cũng không khác hắn là bao, chỉ cần thân thể của hắn khôi phục trước, lấy tốc độ nhanh chóng mà bất ngờ đánh lén Vân gia, Vân gia vẫn sẽ chỉ có một kết cục.
Trong lòng Liệt Đức Nhĩ đã tính toán tốt toàn bộ, lập tức xếp bằng lại,dđlqđ lặng lặng nhắm mắt, định dùng tốc độ nhanh nhất để điều dưỡng thân thể, sau đó sẽ khiến Vân gia phải ăn hết đau khổ.
Vân gia bên này, tinh thần lực của Vân Phong vì lần dung hợp nguyên tố lần trước mà đã bị tiêu hao rất nhiều, gần đến mức khô kiệt. Thời gian nàng hôn mêm rất lâu, muốn tinh thần lực hồi phục cũng phải dựa vào thời gian, ma pháp sư và nguyên tố lực của mình nối liền với nhau, người ngoài không thể giúp được dù chỉ một chút. Vân Phong vẫn lẳng lặng nằm trên giường, duy trì trạng thái hôn mê, một chiêu kia đã khiến nàng tiêu hao hết tất cả, tuy uy lực vĩ đại, nhưng du chứng cũng vô cùng lớn.
Tình huống của Vân Cảnh cũng đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn. Một công kích bằng chiến khí kia của Liệt Đức Nhĩ, đủ để có thể khiến cho Vân Cảnh chết ngay tại chỗ, nhưng trời không bỏ Vân gia, Khúc Lam Y tương trợ đúng lúc, kịp thời cứu được mạng của Vân Cảnh, giúp Vân Cảnh có thể đi vòng lại từ cận kề cái chết.
Tuy thương thế của Vân Cảnh đã ổn định, nhưng cũng không đủ để Vân Cảnh khôi phục, Dù sao công kích của Liệt Đức Nhĩ cũng là chiến khí cấp bậc quân chủ đỉnh. Có thể bảo toàn tính mạng là điều tốt nhất mà Khúc Lam Y có thể làm, nhưng quá trình hồi phục này lại không phải là thứ hắn có thể giúp. Ngao Kim không nói hai lời đã đưa kim huyết trân quý nhất của tộc Kim long ra, Khúc Lam Y nhìn dáng vẻ thoải mái của Ngao Kim, không khỏi cười ha ha.
"Máu của tộc Kim long đúng là có thể khiến cho con người trường sinh bất lão, nghe nói loại máu này cũng vô cùng cao quý và quý giá. Ngao Kim, ngươi đưa máu này cho bá phụ, nếu ngày sau người Long tộc biết được, chỉ sợ Vân gia sẽ bị Long tộc đuổi giết rồi."
Ngao Kim hung hăng trừng mắt liếc nhìn Khúc Lam Y một cái: "Nữ nhân nhà ngươi sao lại nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy! Lão tử nói một là một, nếu ai trong đám nhóc Long tộc kia dám động vào Vân gia, lão tử sẽ là người đầu tiên lột da hắn!"
Thân phận Long tộc của Ngao Kim chỉ có Khúc Lam Y cùng Vân Phong biết được, khi hai người nói chuyện tất nhiên cũng phải tránh xa người ngoài, dù sao thân phận của Ngao Kim cũng quá mức đặc biệt. Khúc Lam Y cười ha ha, lại không chút khách khí mà lấy đi huyết dịch màu vàng của Ngao Kim, hơn nữa lại vô cùng không khách khí mà lấy đi rất nhiều.
"Này! Bá phụ cần nhiều như vậy sao?" Ngao Kim híp mắt nhìn một bình máu màu vàng mà Khúc Lam Y lấy ra kia, chỉ cần một giọt máu của hắn là đủ rồi mà!
"Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên trữ nhiều một chút thì tốt hơn." dđlqđ Khúc Lam Y lắc lắc cái bình trong tay. Sắc mặt Ngao Kim lạnh lùng: "Nữ nhân, nêu ngươi dám dùng máu của ta ở chỗ nào khác, cho bất kì một người nào khác, ngươi sẽ là người đầu tiên trong danh sách đuổi giết của Long tộc."
Ngao Kim chỉ bảo vệ cho người Vân gia, đến cả Khúc Lam Y hắn cũng có thể không khách khí như vậy. Khúc Lam Y cười duyên vài tiếng, gương mặt quyến rũ kia mang theo nụ cười xinh đẹp nhàn nhạt, thân là một nam nhân lại có thể cười để đáp lại trong hoàn cảnh này, thật sự là có chút đáng khâm phục.
"Kim long huyết dịch cũng chỉ có như vậy, ngươi yên tâm, ta vẫn còn chưa xem thứ này là bảo bối." Khúc Lam Y đi ra ngoài. Ngao Kim có chút ngu ngơ mà đứng ở nơi kia, câu nói ban nãy, sao khi nghe lại cảm thấy ý tứ châm chọc của Khúc Lam Y quá nặng. Máu Kim long không phải bảo bối thì là gì? Nàng không xem thứ máu này như bảo bối, thì lại xem cái gì như bảo bối?
Máu của Ngao Kim dung hoà vào trong thân thể của Ngao Kim,lqđ huyết dịch màu vàng vừa vào đến cơ thể Vân Cảnh đã phát huy tác dụng, miệng vết thương bị chiến khí đâm thủng kia đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được mà khép lại, mấy người Vân Thăng đứng ở một bên nhìn thấy đều lấy làm kỳ lạ, không hiểu rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khúc Lam Y nói một câu đó là hiệu quả của quang nguyên tố để lấp liếm, toàn bộ công lao của Ngao Kim đều tính lên trên đầu hắn.
Ngao Kim đứng một bên nhìn mà uất ức, rõ ràng chính là nhờ tác dụng máu của hắn, lại bị nữ nhân này nói thành quang nguyên tố. Sắc mặt của Ngao Kim đã hoàn toàn trở nên âm u, nhất là lúc Vân Thăng cảm tạ Khúc Lam Y, lại càng đen thêm một tầng, mà Khúc Lam Y lại vẫn mang theo ý cười đắc ý, cười từ đầu đến đuôi.
Máu Kim long không ngừng tuần hoàn trong cơ thể Vân Cảnh, không chỉ khiến cho vết thương của Vân Cảnh khép lại một cách nhanh chóng, mà bên trong cơ thể của Vân Cảnh cũng dần có chuyển biến. Phía hoàng thất Tạp Lan bên kia không phát sinh bất kì một động tĩnh gì, sau một đêm chiến đấu kia, không còn tiến đến gây hấn với Vân gia nữa. Vân Thăng không khỏi thở phào, Phong nhi vẫn còn đang phải tu dưỡng, phụ thân cũng như vậy. Mặc dù có Ngao Kim cùng Khúc Lam Y ở đây, nhưng nếu lại có thêm một đội ngũ như đêm đó, Vân gia cũng cần phải thiệt thòi lớn rồi.
Cứ như vậy, hai bên cứ lo lắng, tâm tư cứ vướng mắc như vậy qua thời gian một tháng, hai bên đều có tâm tư khẩn trương cùng đề phòng cao độ lẫn nhau, bên nào cũng không có bất cứ một động tĩnh gì. Vân Phong đã nằm yên lặng trên giường hơn một tháng, tinh thần lực khô kiệt trong cơ thể đã chậm rãi hồi phục. Tổ tiên sống trong không gian tinh thần vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, mãi than thở Vân Phong đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh, mà suy nghĩ cũng quá mức điên cuồng lớn mật. Tiểu gia hoả này đúng là cái gì cũng dám làm, không sợ chết mà còn dám làm ra loại chuyện dung hợp nguyên tố này.
May mà không xảy ra chuyện gì lớn, một khi có chuyện gì xảy ra, tổ tiên nghĩ đến đây cũng có chút sợ hãi. Nhìn tinh thần lực đang chậm rãi hồi phục trong không gian tinh thần, tổ tiên chậm rãi thở dào: "Tiểu gia hoả nhà ngươi, đống xương già của ta cung bị ngươi doạ đến mức tan nát thành nhiều mảnh rồi."
"Ha ha, Phong nhi khiến cho tổ tiên lo lắng như vậy, là Phong nhi không tốt." Giọng nói của Vân Phong truyền dến. Tổ tiên đột nhiên ngẩng đầu, trong giọng nói lộ ra sự kích động: "Tiểu tử kia, ngươi tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào rồi?"
Vân Phong vẫn nhắm mắt nằm trên giường một tháng,dđlqđ đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt đen trong suốt vô cùng. Vân Phong khẽ cử động thân thể, ngồi dậy: "Không có gì trở ngại, chẳng qua chỉ cảm thấy phần thắt lưng có chút đau nhức, xem ra là đã nằm lâu lắm rồi."
Tổ tiên cười ha ha, năng lực khôi phục của tiểu tử kia nhanh hơn rất nhiều so với suy nghĩ của ông. Thân thể đã được năng lực sinh mệnh cải tạo lại của Vân Phong so với một ma pháp sư bình thường, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn vài lần. Nếu là ma pháp sư bình thường, tinh thần lực bị khô kiệt, ít nhất cũng cần mấy tháng mới có thể khôi phục được như lúc trước. Nếu như là chiến sĩ, thì tốc độ khôi phục còn nhanh hơn ma pháp sư rất nhiều.
Vân Phong vươn tay xoa bóp phần eo của mình, trên tay lại truyền đến một chút đau đớn, Vân Phong đưa tay ra trước mắt, trong lòng bàn tay trắng nõn lại bị che kín bởi những dấu vết vụn vặt, lúc này Vân Phong mới nhớ ra những dấu vết này là từ đâu mà tới.
"Không biết phụ thân thế nào rồi." Vân Phong xuống giường, điều nghĩ đến đầu tiên không phải là bản thân mình mà là thương thế của Vân Cảnh. Vừa muốn đẩy cửa, lại có người đi đến, nhìn thấy Vân Phong xuống giường, trên mặt người bước vào lại hiện lên nét vui vẻ, một bàn tay dè bả vai Vân Phong lại, đẩy nàng trở về.
"Khúc Lam Y ngươi làm cái gì vậy? Ta phải nhanh đến xem phụ thân một chút!" Vân Phong có chút sốt ruột muốn xuống giường, tay Khúc Lam Y vẫn đè mạnh trên bả vai của Vân Phong: "Gấp cái gì? Có ta ở đây, bá phụ căn bản không có chuyện gì, yên tâm, bá phụ rất tốt."
Khúc Lam Y nói xong, tay nắm lấu tay bàn tay, bàn tay đầy những vết thương vụn vặt kia khiến Khúc Lam Y nhíu mày, quang nguyên tố ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của Khúc Lam Y, Vân Phong chỉ cảm thấy lòng bàn tay dễ chịu hơn rất nhiều. Sau khi nghe được lời Khúc Lam Y nói Vân Phong lại cảm thấy trong lòng cuối cùng cũng ổn định hơn một chút, hắn đã nói phụ thân không có việc gì thì hẳn cũng sẽ không có việc gì, dù sao Khúc Lam Y cũng là ma pháp sư quang hệ, nói đến việc chữa trị, cấp bậc của quang nguyên tố có thể nói là vương giả.
Năng lượng sinh mệnh bên trong miếng ngọc lqđ bội màu đen của Vân Phong cũng là quang nguyên tố, trận pháp sinh mệnh của ma pháp sư quang hệ cấp bậc tôn giả, có thể thay đổi thể chất của con người, cũng có thể thấy được ở phương diện chữa trị nguyên tố này mạnh đến như thế nào.
"Ngay cả dung hợp nguyên tố cũng dám làm, không sợ tự bạo sao?"dđlqđ Khúc Lam Y cúi đầu thấp giọng nói, Vân Phong nghe xong chỉ cười cười: "Một hệ nguyên tố không thể có phần thắng, chẳng lẽ ngươi muốn ta bị áp chế sao? Đối với ngươi việc dung hợp nguyên tố như thế có thể có phần đáng sợ, nhưng dường như ta đã nắm giữ được vài thứ." Vân Phong nhớ lại cảnh tượng lúc dung hợp phong nguyên tố cùng lôi nguyên tố vào nhau lần trước, cảm giác được sự bài xích lẫn nhau của hai nguyên tố, còn có lúc sau khi bị nàng dốc sức dung hợp lại với nhau, toàn bộ những điều này đều đã giúp nàng đưa ra một kết luận, cũng mơ hồ tìm ra một thứ.
"Có rất nhiều ma pháp sư đều đã thử qua việc dung hợp nguyên tố, nhưng không một ai thành công, khiến cho rất nhiều ma pháp sư song hệ, đa hệ lưu lạc đến kết cục tự bạo đáng thương. Tiểu Phong Phong, ta nên tức giận hay nên cười đây?" Khúc Lam Y chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mỹ lệ kia nhìn chằm chằm vào Vân Phong, tình cảm bên trong nơi ấy có chút phức tạp, Vân Phong nhìn thấy không khỏi ngẩn ra.
"Ngươi cần phải nhớ, ta còn cần ngươi chăm sóc đấy." Khúc Lam Y chớp mắt mấy cái, dịu dàng cười với Vân Phong, thậm chí còn nháy mắt mấy lần. Thân thể Vân Phong thoáng run rẩy, da gà toàn thân đều nổi lên. Khúc Lam Y thấy vậy lại cao giọng cười ha ha, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Về phần hoàng thất Tạp Lan, ngươi tính như thế nào?"
Vẻ mặt Vân Phong lập tức chuyển lạnh, hình ảnh phụ thân bị chiến khí đâm xuyên, hiện tại khi nghĩ đến nàng vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn kia. Sự tuyệt vọng cùng thống khổ, còn có sát khí ngút trời khi đó Vân Phong vẫn chưa quên, ánh sáng lạnh lẽo dâng lên trong mắt: "Ta đã nói rồi, hoàng thất Tạp Lan, Liệt Đức Nhĩ, dám động đến người thân của Vân Phong ta, ta nhất định phải trả lại cho bọn hắn gấp trăm lần!"
Khoé môi Khúc Lam Y khẽ nhếch: "Nói như vậy,dđlqđ ngày lành của hoàng thất Tạp Lan cũng sắp hết rồi."
Vân Phong bước xuống giường, bàn tay đã lành lặn như lúc ban đầu. Vỗ vỗ y phục trên người mình, Vân Phong lạnh lùng cười: "Ngày lạnh của bọn hắn, đã nên kết thúc từ sớm rồi." Vân Phong đẩy cửa ra, sau khi xác định phụ thân nàng vẫn bình yên vô sự, cũng là lúc để cho vài người nhận được một chút kí ức khó quên.
Lúc Vân Phong xuất hiện ở của phòng Vân Cảnh, mắt Vân Thăng không khỏi trừng lớn. Vân Phong cười cười: "Đại ca, ta không sao rồi."
Mộc Tiểu Cẩm bổ nhào vào trong lòng Vân Phong, liểm tra từ trên xuống dưới một lần, sau khi xác định Vân Phong quả thật không có chuyện gì xong, hốc mắt không khỏi ướt át. Vân Phong vỗ lưng Mộc Tiểu Cẩm, đi đến bên giường phụ thân mặt than của mình. Lúc này Vân Cảnh đang tựa nửa người vào bên giường, đôi mắt thâm trầm cứ nhìn vào nữ nhi của mình, cứ nhìn thật sâu, đnáh giá từ đầu đến chân Vân Phong mấy lần, không buông tha một chỗ nào.
"Phụ thân." Vân Phong nhìn thấy Vân Cảnh vẫn bình yên vô sự,dđlqđ sắc mặt cũng rất hồng hào, tảng đá lớn trong lòng kai cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng đặt xuống. Chỉ có khi tận mắt nhìn thấy tình trạng của phụ thân, Vân Phong mới hoàn toàn yên tâm. Tay Vân Cảnh từ từ duỗi ra, vuốt ve đỉnh đầu Vân Phong, cái vỗ về ấm áp ấy lại khiến mũi Vân Phong có chút cay, miễn cường đè nén cảm giác này, nàng cũng không muốn để lộ một mặt yếu đuối như vậy trước mặt mọi người.
"Phong nhi không sao là tốt rồi." Vân Cảnh chậm rãi nói một câu, Vân Phong gật gật đầu, trong lòng cũng nói theo một câu, chỉ cần phụ thân không có việc gì là tốt rồi.
Hai phụ tử an ủi nhau một chút, Vân Phong nghĩ đến việc kế tiếp, vẻ mặt cũng có chút trầm xuống. Trong lòng Vân Phong cùng Vân Cảnh cùng có một loại cảm ứng, không hổ là người thân, không cần nói rõ suy nghĩ nhưng vẫn có thể hiểu nhau.
"Phong nhi, nếu có thể, mang ta theo." Mặt Vân Thăng trầm xuống nói một câu, trên mặt là vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có. Vân Phong có chút kinh ngạc là, đây là lần đầu tiên nàng thấy được vẻ mặt lạnh lùng như thế của đại ca, có chút không phù hợp với tính tình dịu dàng của đại ca rồi.
"Hoàng thất Tạp Lan đã đối đãi với Vân gia như vậy,dđlqđ Vân gia cũng không còn gì để lưu luyến nữa, Phong nhi, nên làm thế nào thì cứ làm như thế ấy đi!" Sắc mặt Vân Cảnh cũng trở nên trầm xuống, chút chờ mong cuối cùng với hoàng thất Tạp Lan cũng hoàn toàn tan biến. Vân gia không phải gia tộc chỉ đứng ở nơi đó cho ngươi đánh mà không đáp trả, cho dù là trung thần, đến hoàn cảnh như vậy thì cũng có thể phản rồi.
Vân Phong gật gật đầu, hiện tại ba chủ nhân của Vân gia đều có chung suy nghĩ, Vân Phong cũng cảm thấy vui mừng. Cuối cùng thì đại ca cùng phụ thân đã thấy rõ bộ mặt thật của hoàng thất Tạp Lan, khi xuống tay nàng cũng sẽ không chừa lại đường sống!
"Đại ca vẫn nên ở lại đây đi, Trạch Nhiên, Tiểu Cẩm các ngươi cũng ở lại." Vân Phong thấp giọng nói một câu, Vân Thăng, Mộc Tiểu Cẩm cùng Trạch Nhiên đều gật đầu, thực lực của bọn họ tuy cũng đáng để nhắc đến, nhưng đối mặt với hoàng thất Tạp Lan, cũng không thể giúp được gì nhiều cho Vân Phong.dđlqđ
"Ta ở lại." Ngao Kim nói một câu, Vân Phong gật gật đầu, vô cùng cảm kích mà nhìn vào mắt Ngao Kim. Ngao Kim cười ha ha, bàn tay lớn xoa đỉnh đầu Vân Phong: "Nha đầu, không cần khách khí với ta như vậy."
Hoàng thất Tạp Lan đê tiện như vậy, vô cùng có khả năng sau khi bị công kích, sẽ tiến đến Xuân Phong trấn tập kích Vân gia để áp chế Vân Phong. Ngao Kim ở lại cũng coi như có cái bảo đảm, vốn dĩ Vân Phong muốn cả Ngao Kim cùng Khúc Lam Y đều ở lại, một mình nàng sẽ đến đế đô Tạp Lan, lại bị Khúc Lam Y gạt bỏ.
"Tuy hoàng thất Tạp Lan mất vài tên cường giả cấp bậc quân chủ, nhưng cũng không thể khinh thường, một mình ngươi đi thì quá nguy hiểm, cho dù có ma thú khế ước cũng vậy. Ta đi theo ngươi, một khi phát sinh chuyện gì, còn có thể giúp đỡ một chút."dđlqđ
Lời của Khúc Lam Y chiếm được sự tán thánh của mọi người, sau khi việc Vân Phong một mình đến đế đô đều bị mọi người bác bỏ hoàn toàn, Khúc Lam Y trở thành người đi cùng với Vân Phong đến đế đô. Nhẫn khế ước màu đỏ sậm cùng màu xanh lá được đeo trên tay, Vân Phong gọi một tiếng, Lam Dực cùng Tiểu Hoả đồng thời ra ngoài, Nhục Cầu vốn cũng muốn ra ngoài, lại bị Vân Phong ngăn lại, hiện tại không phải trận chiến bình thường. Nhục Cầu cũng hiểu được tầm quan trọng, ngoan ngoãn ở trong trữ vật không gian.
Bàn tay to lớn của Ngao Kim vung lên, một lớp cấm chế cường đại bao phủ bốn phía xung quanh đại trạch Vân gia, bảo vệ mọi người bên trong. Hai chân Vân Phong điểm một chút, thân thể lập tức phóng lên không trung, đón gió mà đứng. Lam Dực cùng Tiểu Hoả đứng ở hai bên Vân Phong, Khúc Lam Y cũng đi theo bên người Vân Phong, một nhóm bốn người hoá thành một luồng sáng biến mất trên không trung Xuân Phong trấn, thẳng tiến đến đế đô Tạp Lan!dđlqđ
"Chủ nhên, hiện tại đã muốn đại khai sát giới rồi sao?" Tiểu Hỏa có chút hưng phấn mà gầm nhẹ một tiếng, Lam Dực ở một bên có chút bất đắc dĩ mà cười cười, lần nào Hoả huynh ra ngoài đều muốn đại khai sát giới như vậy, bất quá xem ra lần này, chủ nhân đã thật sự muốn đại khai sát giới rồi.
"Đương nhiên, hôm nay hoàng cung của Tạp Lan chắc chắn phải máu chảy thành sông!" Nói ra một câu từ trong kẽ răn, tốc dộ của Vân Phong đột nhiên nhanh hơn. Tiểu Hoả lại hưng phấn mà tru lên vài tiếng, thân thể cũng phóng theo, khoé môi Lam Dực nhếch lên theo sát phía sau."
Lòng đế vương Tạp Lan mấy ngày nay vẫn luôn rất không bình tĩnh, dđlqđ việc Liệt Đức Nhĩ chưa trở về là một nguyên nhân. Hoàng cung Tạp Lan đã tăng cường canh giữ hơn rất nhiều, theo lý thuyết hắn phải nên an tâm mới đúng, nhưng vào hôm nay, mí mắt đế vương Tạp Lan cứ giật không ngừng. Tạp Lan đế vương đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại trên đất, dáng vẻ cùng thái độ khác thường khiến cho Tạp Y mới bước vào cũng có chút khó hiểu.
"Hoảng huynh, người làm sao vậy?" Tạp Y vừa vào lại thấy được dáng vẻ nôn nóng như vậy của Tạp Lan đế vương. Tính tình Tạp Lan đế vương vẫn luôn trầm ổn, có gặp phải chuyện lớn gì cũng chưa bao giờ có biểu hiện như vậy, biểu hiện lần này thật sự đã khiến Tạp Y giật mình không nhỏ.
"Tạp Y, ta vẫn cứ cảm thấy tâm thần không yên." dđlqđ Tạp Lan đế vương thấp giọng nói một câu, mày càng nhíu chặt hơn, Tạp Y nghe xong thì cười ha ha: "Có phải vì Liệt Đức Nhĩ chưa trở về, nên người lo lắng hay không?"