Lúc mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy được những phế tích lần trước, bỏ qua tất cả những cuộc thí luyện lần trước, phải nói là Vân Phong ra ra vào vào nơi này vô cùng đơn giản, những nguy cơ tứ phía trong Chúng Thần Di Tích đối với Vân Phong mà nói, ngược lại rất an toàn.
Nam nhân vừa mở mắt ra thì đã thấy khắp nơi đều là phế tích lụi tàn, dường như có chút kích động, quét mắt thu thập mọi thứ xung quanh, thân thể sắp như tia chớp nhanh chóng nhảy tới chỗ này chỗ kia. Nhìn thấy nội tâm vô cùng háo hức của hắn, Vân Phong yên lặng đứng đó, lạnh mặt nhìn ánh mắt tò mò của nam nhân, trong lòng không ngừng cảnh giác, đã mang theo hắn cùng vào đây thì đương nhiên là phải có sự chuẩn bị, Vân Phong làm sao có thể để cho mình bị người khác quản chế?
Thử ước tính không gian tinh thần lực của mình, Vân Phong không khỏi có chút lo lắng, trận chiến với A Kim lúc trước cơ hồ đã khiến cho cơ thể nàng hoàn toàn vỡ nát, vất vả lắm cũng chỉ mới khôi phục được gần nửa, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện thêm một tên mặc áo choàng đen quỷ dị, sau một phen đại chiến đó, mức tinh thần lực còn lại trong người nàng đã ít tới mức đáng thương, tinh thần lực không thể chỉ khôi phục một lần là đầy, nếu bây giờ mà nàng còn muốn dây dưa với tên nam nhân này, thì quả là liều mạng.
Không có, không có, không có!
Nam nhân điên cuồng tìm kiếm khắp không gian, đôi mắt chuyển từ hưng phấn và mong đợi sang nôn nóng và tức giận! Đột nhiên thấy được một cao đài, nam nhân nhào tới, đứng trước nó, đôi mắt chết người nhìn đài cao rỗng tuếch, chợt duỗi tay một cái, cả người Vân Phong bị kéo qua!
“Đồ phía trên này đâu?” Nam nhân lạnh lẽo nói, Vân Phong nghi hoặc nhìn lướt qua, “Trên này có thứ gì sao?”
Nam nhân ngẩn ra, cẩn thận nhìn Vân Phong mấy cái, cuối cùng không nhịn được đẩy nàng ra, đứng đó trầm tư, Vân Phong đứng dậy từ dưới đất, rũ mi, chỗ sâu nhất trong đôi mắt đen như một cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, thứ gì đó được đặt trên cái đài này, chính là lệnh bài Vân gia!
Thứ nam nhân này muốn tìm, chính là lệnh bài của Vân gia sao!
“Tiền bối, ngài biết đây là đâu sao?” Vân Phong nhỏ giọng hỏi một câu, nam nhân đứng đó, đưa lưng về phía nàng, “Chẳng lẽ ngươi không biết?”
Vân Phong lật tay một cái, lệnh bài Vân gia vàng nhạt sáng bóng xuất hiện trên lòng bàn tay, Vân Phong chậm rãi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tiền bối, thứ ngài cần tìm, là đây sao?”
Nam nhân có chút mất kiên nhẫn quay đầu lại, vừa thấy lệnh bài trên tay Vân Phong, vẻ mặt liền thay đổi hoàn toàn! Nhanh chóng bỏ qua Vân Phong mà reo lên hưng phấn!”Tiểu nha đầu, giao nó cho ta!” Nam nhân đứng trước cao đài, cất giọng với Vân Phong, Vân Phong cười ha ha, nắm chặt lệnh bài trong tay, “Ngài có nhìn thấy rõ chữ được khắc trên này không? Lệnh bài sao lại phải giao cho ngài?” Khẩu khí Vân Phong không hề khách khí, thứ mà nam nhân trước mặt này dòm ngó tới chính là tài sản của Vân gia!
Mắt nam nhân nheo chặt lại, “Đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Vân Phong cười ha hả, thu lệnh bài trên tay vào nhẫn không gian, mắt nam nhân trầm xuống, “Xem ra, chỉ có thể giết ngươi.”
Không gian xung quanh Vân Phong đột nhiên chấn động dữ dội, khóe miệng nam nhân chậm rãi nhếch lên, “Tiểu nha đầu, đừng chống cự vô ích, ngoan ngoãn giao thứ kia cho ta! Ta cho ngươi một con đường sống!”
Vân Phong cảm nhận được áp lực đang đặt trên lồng ngực mình, đôi môi đỏ mọng mân chặt, lại chứa một tia tà khí, “Ngài có thấy là mình không hề tốt tính tý nào không?”
Nam nhân ngẩn ra, không rõ lắm ý của Vân Phong, “Đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Để cho ngươi chết cho sáng mắt ra!” Một áp lực kinh khủng tăng thêm, màu đen nồng đậm của nguyên tố gào thét, trong đó như đang có hàng ngàn cái miệng đang há to, muốn nhào tới cắn xé Vân Phong thành từng mảnh trong nháy mắt!
Nhìn ám nguyên tố đang bao vây lấy Vân Phong tới không còn đường lui, nam nhân hả hê nhếch môi cười, “Không biết tự lượng sức mình.” Nhưng vừa dứt lời, lông mày nam nhân lại nhíu lại, càng ngày nhíu càng chặt. . . . . .”Rầm!” Màu đen đậm đặc của nguyên tố vang lên một tiếng dữ dội, từng tiếng kêu tâm phê liệt phế lan rộng ra tứ phía, khiến người ta kinh hồn hoảng sợ!
“Là ai không biết tự lượng sức mình thế?” Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên, sau khi đám đen dày đặc tan hết, để lộ ra một thân thể nhỏ bé dưới một chiếc áo choàng đen, gương mặt non nớt giờ đây vô cùng dữ tợn, đôi mắt màu xám lóe lên sát ý thấu xương!
“Diệu Quang tiền bối!” Vân Phong cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Diệu Quang trước mặt, cơ thể nhỏ bé của Diệu Quang lơ lửng trước mặt Vân Phong, đôi mắt xám nhìn chằm chằm vào tên nam nhân đứng trước cao đài, “Nha đầu, có mỹ vị sao lại không gọi ta?”
Vân Phong ngẩn ra, mỹ vị? Là nói tới cái nào? Nam nhân trên cao đài đột nhiên cau mày, kẻ xuất hiện bất chợt này là ai? Hình như là có thực lực ngang hắn.
Diệu Quang liếm đôi môi khô ráp của mình, “Ngủ lâu như vậy, cũng nên bổ sung năng lượng rồi.”
Vân Phong cười ha ha, mặc dù không rõ Diệu Quang ra ngoài bằng cách nào, nhưng xem ra tình thế thượng phong đã đảo ngược lại về phía nàng rồi. Mỹ vị mà Diệu Quang nói trừ người đàn ông trước mặt này ra thì còn ai?”Nếu Diệu Quang tiền bối đã nói vậy, thì không mời không được rồi.” Vân Phong nở một nụ cười tà ác, nhìn tên nam nhân , “Chỉ là muốn Diệu Quang tiền bối chờ thêm một chút nữa.”
Diệu Quang hừ một tiếng, “Được, nha đầu nhanh lên một chút.”
“Cho là có thêm trợ thủ thì có thể an toàn trở ra? Đừng có quá coi thường ta!” Nam nhân đứng trên cao đài, chậm rãi bước xuống, mỗi một bước đi, màu đen nồng đạm của nguyên tố lại không ngừng tuôn ra, mơ hồ truyền đến từng tiếng thét chói tai, làm Vân Phong nghe thấy có cảm giác hơi khó chịu.
“Ngoan ngoãn giao đồ cho ta!”
“Các hạ thèm đồ của người khác thì thôi đi, bây giờ còn không biết xấu hổ muốn cướp đoạt, các hạ không sợ bôi nhọ thân phận mình sao?”
“Hừ! Ngươi cho là thứ kia thuộc về Vân gia? Kẻ nào đoạt được thì chính là của kẻ đó!” Lời nói nam nhân vừa dứt, công kích lập tức đánh tới, ám nguyên tố nồng đậm như một cơn thủy triều đánh tới Vân Phong, “Thôn phệ*!” Một giọng đàn ông vang lên, ám nguyên tố như một con ma thú không ngừng gào thét, đôi mắt xám của Diệu Quang lóe lên, há rộng miệng ra, toàn bộ ám nguyên tố đều bị hút vào!
*Cắn nuốt
“Cái gì!” Nam nhân nhìn thấy thế thì hoàn toàn bối rối, Vân Phong thoáng kinh ngạc, sau khi Diệu Quang hút tất cả ám nguyên tố vào miệng, bất mãn le lưỡi liếm môi, “Sao, chỉ bao nhiêu đây thôi à?”
“Ngươi là ai?” Sắc mặt nam nhân đại biến, bàn tay nắm chặt lại, không gian xung quanh hắn trong nháy mắt vặn vẹo như muốn vỡ tan tành, Diệu Quang cười một tiếng, tiếng cười quỷ dị khiến da đầu Vân Phong cảm thấy tê rần, “So Không Gian Chi Lực với ta?” Hắc bào trên người Diệu Quang đột nhiên vung lên, một cỗ khí vô hình đánh thẳng về phía không gian xung quanh nam nhân, gương mặt nam nhân đột nhiên trắng bệch, dường như đang chống lại cái gì, bàn tay nắm chặt không ngừng phát run, cuối cùng đột ngột buông ra!
Mà Vân Phong, trong nháy mắt hắc bào tung lên đó, đã thấy rõ một góc thân thể bọc dưới áo choàng!
Diệu Quang đứng trên không trung, sau khi phá Không Gian Chi Lực của nam nhân thì quay đầu lại, hướng mắt nhìn về phía Vân Phong, giọng nói khàn khàn khó nghe, “Ngươi đã thấy?” Da đầu Vân Phong lại cảm thấy tê nhức, tính cách của Diệu Quang quả thật nhìn không thấu, ban đầu Vân Phong tiến vào Long Điện thì đùa giỡn nàng đến chết đi sống lại, mà Diệu Quang rốt cuộc là địch hay bạn, đến giờ Vân Phong vẫn không xác định được.
“Làm sao có thể. . . . . .” Nam nhân kinh hãi, Không Gian Chi Lực cấp bậc tôn giả cứ như vậy mà bị phá giải, chẳng lẽ đứa bé quỷ dị này đã đạt tới cấp bậc đó! Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . ! Nam nhân biết mình đã không chiếm được thế mạnh trong trận này, lập tức lóe lên ý niệm chạy trốn, Vân Phong vừa nhìn thấy, thầm nghĩ không ổn! Thân thể nam nhân đột nhiên biến thành một vòng xoáy màu đen rồi mất tích trong đó, chạy trốn biệt tăm!
“Chết tiệt!” Vân Phong trơ mắt nhìn nam nhân cứ như thế biến mất, cảm thấy thật củi đốn ba năm thiêu một giờ, mặc kệ người nọ có phải là Hội trưởng Công Hội Ma Pháp hay không, nhưng cuối cùng vẫn là Ma Pháp Sư ám hệ cấp bậc tôn giả! Hắn có thể có khả năng hồi sinh Mộc Thương Hải! Trước lúc giải quyết hắn, nàng vẫn chưa kịp hỏi cách hồi sinh Mộc Thương Hải!
“Đáng ghét, phải bắt đầu lại từ đầu sao!” Vân Phong thầm nguyền rủa một tiếng, bây giờ tất cả đầu mối đã bị đứt, nhưng nàng đã biết được một chuyện khác, có kẻ muốn tìm lệnh bài của Vân gia!
“Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì?” Diệu Quang đứng trên không trung nhìn dáng vẻ mặt ủ mày ê của Vân Phong, nàng có chút phiền não nói nhỏ, “Ta còn chưa kịp hỏi cách hồi sinh người chết, lại phải bắt đầu lại mọi thứ từ đầu rồi!”
Diệu Quang nhíu mày, “Hồi sinh?”
Vân Phong cũng chẳng rảnh nghĩ xem Diệu Quang đang nghĩ cái gì, “Ừ, nhưng bây giờ khả năng ấy quá mong manh.”
“Ngươi muốn hồi sinh ai?” Giọng nói Diệu Quang truyền đến, Vân Phong ngẩn ra, ngẩng đầu theo bản năng, “Diệu Tiên tiền bối, chẳng lẽ. . . . . .”
Diệu Quang cười quỷ dị một tiếng, đôi mắt xám lóe lên một tia sáng khó hiểu, “Muốn biết?”
Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, “Không dám làm phiền tới tiền bối, trời sẽ không tuyệt đường ta.”
“Chẳng thú vị chút nào.” Diệu Quang hừ một tiếng, thân thể chợt lóe, chắn trước mặt Vân Phong, Vân Phong ngẩng đầu nhìn hắn, “Diệu Quang tiền bối, còn việc gì sao?”
Tiếng cười khàn đặc khó nghe của Diệu Quang đột nhiên vang lên, gương mặt non nớt lại ánh lên vẻ như hồi đầu hắn gặp Vân Phong, “Tiểu nha đầu, vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?”
Mắt Vân Phong lạnh lẽo, “Thấy cái gì?” Đôi mắt xám của Diệu Quang nhìn chằm chằm vào Vân Phong, sau một tràng cười, hắc bào của hắn đột nhiên vung lên, khiến Vân Phong có muốn không nhìn cũng không được!
“Rốt cuộc là làm gì vậy!” Vân Phong lui về phía sau, hắc bào lại một lần nữa bao lấy cơ thể Diệu Quang , đôi mắt xám như lóe lên tia lửa, dường như muốn thiêu cháy mọi thứ xung quanh Vân Phong! , “Tiểu nha đầu, ta đã nói rồi, một ngày nào đó ngươi sẽ thấy.”
Vân Phong cau chặt mày, một ngày nào đó, nhưng sao lại là hôm nay cơ chứ!
Hắc bào lại một lần nữa tung lên, cơ thể thấp bé đã biến mất đâu không thấy, không gian xung quanh như đang run rẩy, mặt đất không ngừng rung động, những viên gạch ngói trên trần phế tích lộp bộp vỡ vụn! Sức mạnh như nước xoáy kia cuối cùng cũng ngừng lại, một bóng ma bao phủ trên đầu Vân Phong!
“Nếu như không thắng được ta, ngươi cũng chỉ có chết!” Âm thanh khàn khàn vang lên, đôi mắt đen của Vân Phong hoàn toàn trầm xuống.