Ba người đứng ở cửa, mặt Hạ Thanh càng ngày càng đỏ, không khác gì một con tôm luộc, đôi mắt to đảo liên không ngừng, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cũng đập loạn cả lên, môi hơi giật giật: “Sư phụ...” Mới vừa mở miệng nói chuyện, đột nhiên Tiểu Hoả đã bịt miệng Hạ Thanh lại, lườm cô bé một cái. Hạ Thanh vô tội trừng mắt lại, không rõ vì sao hắn lại không cho nàng nói chuyện.
Giờ phút này Vân Phong đã hoàn toàn tỉnh táo, chút sắc đỏ trên mặt đã rút lui hoàn toàn. Nhục Cầu ở bên cạnh nhìn Khúc Lam Y một cách rất khó chịu, mấy chiếc răng nanh trong miệng vẫn đang loé sáng. Trong đầu Khúc Lam Y loé lên một ý tưởng, mấy cái bóng đèn này đúng là quá vướng víu rồi! Khó có dịp hắn và tiểu Phong Phong có thể thân mật như vậy lại bị mấy tên này cắt ngang, đợi đến lần sau cũng không biết tới ngày tháng năm nào nữa.
“Sao ngươi lại mang Thanh Thanh đến đây?” Vân Phong hỏi một câu. Lam Dực đi vào phòng, thái độ khá thản nhiên. Tiểu Hoả bỏ bàn tay đang bịt miệng Hạ Thanh ra, cũng bước vào. Hạ Thanh vừa nhấc chân đã vọt tới bên người Vân Phong, cười ha ha, Vân Phong vươn tay xoa đầu cô bé.
“Bên phía Hạ gia đã yên tĩnh rồi, xem ra có cho bọn họ mấy lá gan cũng không dám ra tay nữa, ta đã kìm nén lắm mới mang con nhóc này tới đây đấy.” Tiểu Hoả nhảy lên, le@ q@#uy d..on dứt khoát ngồi trên bàn, đôi mắt đen nhìn Hạ Thanh lại loé lên một chút ánh sáng.
“Sư phụ, hắn là ai vậy? Là phu quân của sư phụ sao?” Hạ Thanh tò mò nhìn Khúc Lam Y đang tựa nửa người vào thành giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên. Khúc Lam Y cười với Hạ Thanh, nụ cười này lại khiến mặt Hạ Thanh còn đỏ hơn, phu quân của sư phụ đúng là mỹ nam tử mà!
“...” Vân Phong trầm mặc, Khúc Lam Y mở miệng trả lời: “Tiểu muội muội, nhìn thấy chuyện vừa rồi mà muội vẫn chưa hiểu sao?” Khúc Lam Y chớp mắt, đám mây đỏ khó khăn lắm mới lặn xuống của Vân Phong lại hiện lên lần nữa, Nhục Cầu cũng khó chịu mà kêu lên vài tiếng. Khoé môi Khúc Lam Y nhếch lên, cũng không nói thêm gì nữa.
“Chủ nhân, hắn sao vậy?” Tiểu Hoả nhướng mày, tầm mắt quét tới trên người của Khúc Lam Y, cũng có phần giật mình trước sự biến hoá của hắn, phải biết rằng lúc trước hắn chính là một tên gia hoả nam không ra nam nữ không ra nữ đấy.
Vân Phong tóm tắt mọi chuyện một lần, Tiểu Hoả nghe xong có chút khinh thường hừ một tiếng, Lam Dực hơi nhếch mày, không có bất cứ lời nào, còn Nhục Cầu lại chổng nguyên mông vào Khúc Lam Y, lại khiêu khích lắc thêm vài cái.
“Sư phụ có tình địch rồi!” Hạ Thanh nắm chặt tay nói thầm. Vân Phong sửng sốt, xấu hổ cười cười: “Thanh Thanh...”
“Con tin sư phụ, nhất định người sẽ đánh bại nàng ta!” Trong đôi mắt to tròn của Hạ Thanh loé lên vài tia sáng. Khoé môi Vân Phong giật nhẹ, nhưng Khúc Lam Y ở cạnh lại cười đến vô cùng vui vẻ: “Không sai không sai!”
Bất chợt vẻ mặt Khúc Lam Y lại trở nên nghiêm túc: “Nàng đã nhận nhiệm vụ, giờ định bỏ sao?”
Vân Phong cười ha ha: “Đương nhiên sẽ không bỏ rồi, trận đi săn này mới bắt đầu thôi. Ở cùng với con mồi, không bằng cùng hành động với nhóm thợ săn.”
Hạ Thanh có chút lờ mờ nhìn Vân Phong. Khúc Lam Y lại nhìn nàng có chút đăm chiêu: “Vốn dĩ nàng định... Giao vi phu ra phải không?”
Khoé môi Vân Phong nhếch lên: “Nếu có thể thì sẽ.”
Khúc Lam Y cười, tiếng cười sang sảng của nam nhân vang vọng: “Nàng không nỡ, nhất định là không nỡ!”
Vân Phong cũng không nói gì thêm, Khúc Lam Y nói không sai, nhất định nàng sẽ không đưa hắn ra ngoài. Dù sao thì tên nam nhân quái dị này cũng đã đi vào lòng của nàng, khiến nàng không còn chút phòng bị nào, tuy nhiên điều này có đánh chết Vân Phong cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Lí do nàng còn muốn tiếp tục chuyện này là do nàng vẫn còn có suy tính. Nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt điện coi trọng Khúc Lam Y, chuyện này căn bản vẫn chưa xong, đại khái bọn họ vẫn có thể rời khỏi khu vực mà Hạo Nguyệt điện thống trị, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn phải là bình yên vô sự.
Hiện giờ tung tích của Khúc Lam Y vẫn chưa bị phát hiện, nàng muốn gia nhập vào trong những người tham gia nhiệm vụ này, không vào hang hổ sao bắt được cọp con. Có thể có được một số tin tình báo quan trọng, thậm chí còn có thể chỉ cho bọn họ tìm kiếm nhầm nơi, nếu có khả năng... Làm giả một Khúc Lam Y thì vẫn có thể.
Chỉ khi Khúc Lam Y thật sự xuất hiện rồi bị giao đến Hạo Nguyệt điện, chuyện này mới thật sự chấm dứt. Bọn họ cũng có thể đi lại thuận tiện trong khu vực của Hạo Nguyệt điện.
Dù sao đến Tây Đại lục, Vân Phong không chỉ đến để tu luyện đơn giản như vậy, có rất nhiều chuyện nàng phải làm, tất nhiên không thể chưa tiến hành điều tra đã phải rời khỏi khu vực của Hạo Nguyệt điện này.
Vẫn nên để hắn vào trong Long Điện thôi, Vân Phong nghĩ như vậy, để vào Long Điện là an toàn nhất. Điện chủ của Hạo Nguyệt điện cũng sẽ không nghĩ đến việc sẽ có một nơi như Long Điện tồn tại.
Về phần Hạ Thanh tất nhiên là phải mang theo bên người rồi, hành động với bản thân cũng tốt, trên một đường chắc hẳn đồ đệ sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Lại nghĩ đến đại hội đấu giá ma thú vài ngày nữa, nhiệm vụ Vân Phong nhận được có hạn, chỉ cần đến phân điện trong thời hạn là được. Vân Phong cũng không đi vội, tất cả cứ chờ sau khi hội đấu giá ma thú kết thúc rồi làm.
Sau khi trải qua vài ngày ngắn ngủi tinh thần lực của Khúc Lam Y cũng đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, tốc độ khôi phục khiến Vân Phong có chút tắc lưỡi. Tốc độ khôi phục của bản thân còn có chút chậm hơn so với Khúc Lam Y, cho dù là bây giờ Vân Phong cũng chỉ cảm thấy bản thân chỉ mới khôi phục được bảy phần, chẳng lẽ đây cũng là sự giúp đỡ của quang nguyên tố sao?
Ma pháp sư quang hệ quả nhiên không bình thường, quang nguyên tố chính là vương giả trong chữa trị, vô cùng nổi tiếng trên phương diện chữa trị này. Chỉ cần nhìn vào loại này thì ma pháp sư ám hệ lại có cảnh giới thế nào nữa? Trước mắt Vân Phong chưa bao giờ gặp ma pháp sư ám hệ, quang và ám là hai nguyên tố rất thưa thớt, cho dù là Tây Đại lục cũng như thế, hai hệ này cũng chỉ có thể được nhìn thấy trong công hội ma pháp mà thôi.
Đại hội đấu giá ma thú đã sắp được cử hành, Vân Phong mang theo Tiểu Hoả, Lam Dực cùng Hạ Thanh đi tới. Hạ Thanh nghe nói là đại hội đấu giá ma thú, cả người đều trở nên hưng phấn, đại hội đấu giá ma thú đấy! Còn có loại đấu giá như vậy! Hạ Thanh chỉ cảm thấy nhiệt huyết cả người đều đang sôi trào, Vân Phong cười, nếu lần đấu giá này xuất hiện ma thú thích hợp với Hạ Thanh, đây cũng sẽ là phần quà đầu tiên mà sư phụ nàng tặng cho đồ đệ rồi.
Vốn định để Khúc Lam Y vào Long Điện, dù sao để một mình hắn ở khách điếm cũng không an toàn. Không gian phong toả của hắn có thể bị phát hiện, mình cũng không còn cách nào, lại không ngờ Khúc Lam Y lại thoải mái lấy ra một thứ đồ, đó là một thứ gì đó trong suốt như cánh ve, hệt như mặt nạ. Vân Phong thấy hắn dán thứ kia lên mặt, chỉ một lúc, khuôn mặt của Khúc Lam Y đã biến thành một người khác.
“Mặt nạ thiên ảnh, mỗi lần mang lên sẽ là một khuôn mặt mới, tuyệt đối không lặp lại.” Khúc Lam Y cười ha ha giải thích, lập tức sắc mặt của Vân Phong trở nên đen thui: “Đã có thứ này rồi sao lúc trước ngươi còn chật vật như vậy?”
Khúc Lam Y cười ha ha: “Quên mất.”
Tiểu Hoả và Lam Dực đều nhíu mày, Hạ Thanh có chút nghi ngờ nhìn hắn. Cái quên này tự nhiên quá, đúng là thuận tiện. Thậm chí Vân Phong còn có chút nghi ngờ, có phải hắn đã cố ý tạo nên cục diện này hay không?
Mang mặt nạ lên đã biến Khúc Lam Y thành một người bình thường, khí thế cũng đã bị áp chế hơn rất nhiều, nhìn qua lại giống như tuỳ tùng của Vân Phong. Chuyện đã phát triển đến mức này, có oán trách gì nữa cũng vô ích, nói hắn là tên chuyên gây hoạ cũng không sai.
Mấy người tới liên minh triệu hồi sư, đội hình nhỏ này của Vân Phong cũng đủ khiến cho người ta ghé mắt. Bốn năm người đi với nhau, hơn nữa nhìn qua đều là người đồng lứa vô cùng trẻ tuổi, lại đi vào liên minh triệu hồi sư, người khác không giật mình mới là lạ.
Người tiếp đón ở cửa đã không còn xa lạ với Vân Phong, khi thấy huy hiệu bốn sao toả sáng lấp lánh trước ngức nàng, không nói gì, lập tức khom người mở cửa, cười vô cùng nịnh nọt: “Đại nhân, ngài đã tới rồi.”
Hạ Thanh tò mò nhìn người tiếp đón này, thì ra sư phụ của mình lợi hại như vậy, người này đã sắp gập đến gãy lưng rồi. Vân Phong khẽ gật đầu coi như chào hỏi, đẩy cửa vào, dường như trong đại sảnh không có người, xem ra đại hội đấu giá ma thú đã sắp bắt đầu rồi.
“Vân tiểu thư, rốt cuộc người đã đến rồi.” Một tiếng nói trong trẻo truyền đến, Linh đã chậm rãi đi tới, y phục màu trắng đen càng khiến hắn thêm phần anh tuấn, gọng kính trên mắt cũng khiến cả người hắn toát ra khí chất dịu dàng vô hại.
“Ồ? Còn có một tiểu muội muội nữa sao?” Linh quét mắt về phía Hạ Thanh, cũng không thấy trên tay Hạ Thanh có nhẫn khế ước, cúi người hành lễ với Hạ Thanh.
“Tiểu mỹ nhân, muội cũng là triệu hồi sư sao?” Linh nhẹ giọng hỏi, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh lại đỏ lên một chút: “Muội, muội...” Hiện tại cô bé không biết mình có được tính làm triệu hồi sư hay không, ngẩng đầu nhìn Vân Phong một chút, Vân Phong cười gật đầu, đã lĩnh ngộ được pháp trận khế ước, Hạ Thanh cũng bước vào hàng ngũ triệu hồi sư rồi.
“Xem ra ta phải đi đăng ký một chút rồi.” Linh cười nói xong, một bản ghi chép đã hiện ra trên tay, ghi chép vài thứ trên đó, lại hỏi từng điều một.
Hạ Thanh ngoan ngoãn trả lời, sắc mặt của Tiểu Hoả ở bên rất thối, mắt nhuộm vài phần hung ác nhìn Linh. Linh hệt như không hề phát hiện, địch ý của Tiểu Hoả rõ ràng như thế, hắn vẫn rất thản nhiên.
“Hỏi xong chưa?” dien@# d.dan l e e... q3uy d0n Cuối cùng Tiểu Hoả không thể chịu nổi mà gầm nhẹ một câu. Linh hơi liếc mắt sang: “Ma thú của Vân tiểu thư, tính cách không tốt lắm.”
Vân Phong cười ha ha, sờ đầu Tiểu Hoả. Linh thu bản ghi chép, cười với Vân Phong: “Hội đấu giá ma thú đã bắt đầu, ta sẽ đưa tiểu thư đến đó. Lấy cấp bậc của tiểu thư sẽ có một phòng riêng, không bị người khác quấy rầy.”
Dưới sự chỉ dẫn của Linh, Vân Phong ra khỏi cửa, mắt đảo qua Khúc Lam Y ở bên cạnh: “Vân tiểu thư, vị này là...”
“Tuỳ tùng.” Vân Phong trả lời một câu đơn giản: “Thế nào, không thể mang theo sao?”
Linh đẩy kính trên mũi, cười nhẹ: “Tuỳ tùng sao, không biết Vân tiểu thư có cần thêm người nữa không, Linh tự đề cử mình thì thế nào?”
Đột nhiên trong mắt Khúc Lam Y lướt qua chút sát ý, tiến lên chắn giữa Linh và Vân Phong, nhìn thẳng vào mắt Linh với khuôn mặt vô cùng bình thản: “Tiểu thư nhà ta không cần thêm người thừa.”
Linh rất có phép tắc lui về phía sau nửa bước: “Tuỳ tùng bỏ qua cho, ta đùa thôi, đã vừa lòng với chức vụ trước mặt, ta cũng không có tính toán làm tuỳ tùng.” Linh ngoặt về phía bên phải, Vân Phong liền nhìn thấy một toàn nhà, phía trên là mấy chữ nhà đấu giá. Linh khẽ đưa tay đẩy nhẹ cửa, cười nhẹ với Vân Phong: “Vân tiểu thư, mời vào.” Linh nói xong, hơi cúi đầu, chờ Vân Phong đi vào. Vân Phong cất bước tiến vào, vừa vào đã thấy một cái thang hình xoắn ốc, cũng phát hiện bên kia có một con đường. Giọng nói của Linh lại vang lên ở phía sau: “Vân tiểu thư, mời lên lầu.”
Linh đã đi trước lên lầu để dẫn đường cho Vân Phong, Vân Phong theo ở phía sau, kéo tay Hạ Thanh, Khúc Lam Y đi bên cạnh. Đường đi trên cái thang này rất rộng, ba người sóng vai đi cũng không hề thấy chật chội. Tiểu Hoả và Lam Dực đi theo phía sau, Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong lại vô yên tĩnh, mắt không ngừng mở to nhìn xung quanh.
Cái thang xoắn ốc này rất cao, đi mất một lúc lâu Linh mới dừng lại, mở một cánh cửa ra rồi dẫn Vân Phong vào. Vân Phong nhìn lướt qua cái thang hình xoắn ốc kia, vẫn còn kéo dài lên phía trên không dứt.
Đằng sau cánh cửa là một hành lang rộng lớn, trên hành lang có mười cánh cửa. Linh mở một cái trong đó ra, hơi khom người mời Vân Phong vào. Sau khi Vân Phong đi vào, bên trong là một gian phòng rất sang trọng, một mặt tường hoàn toàn trong suốt, bên ngoài chính là hiện trường đấu giá. Phòng đấu giá này có chút giống với ở Bách thành, nhưng mức độ và phương tiện thì nơi này vẫn hơn hẳn, có thể thấy được thực lực kinh tế của liên minh triệu hồi sư không hề đơn giản.
Vân Phong nhìn lướt qua bên ngoài thông qua vách tường trong suốt, trong đại sảnh của phòng đấu giá đã có đầy người ngồi, xem ra đại hội đấu giá lần này rất hấp dẫn.
“Hội đấu giá ma thú luôn được cử hành ở thành Phong Nguyệt sao?” Vân Phong hỏi một câu, tầm mắt lướt qua những người phía dưới liền thấy được một bóng dáng quen thuộc, chính là vị triệu hồi sư cửu cấp nàng gặp được mấy hôm trước.
Linh cũng không rời đi mà đứng bên cạnh cửa, cười ha ha trả lời vấn đề của Vân Phong: “Đương nhiên không phải, chẳng qua lần này thành Phong Nguyệt đã đoạt được quyền tổ chức mà thôi. Hội đấu giá ma thú có thể được cử hành ở bất cứ đâu trong Tây Đại lục.”
“Bên dưới đều là triệu hồi sư sao?” Vân Phong thờ ơ hỏi một câu, Linh cười ha ha: “Vấn đề Vân tiểu thư hỏi rất nhạy bén, hội đấu giá ma thú không chỉ mở ra cho triệu hồi sư, phàm là người có hứng thú với ma thú thì đều có thể tham gia.”
“Đấu giá ở liên minh triệu hồi sư mà còn có người ngoài sao?” Khúc Lam Y đứng bên cạnh, hiện tại hắn là người ngoài, không thể ngồi xuống.
Linh lại đẩy gọng kính trên mũi: “Tuy người tổ chức là liên minh triệu hồi sư, nhưng người cung cấp ma thú lại là những người khác. Liên minh triệu hồi sư chỉ là người đảm nhận thôi, không có quyền để quy định ai được tới ai không được tới.”
Khúc Lam Y nhìn thấy chiếc nhẫn màu lục trên tay hắn, mắt loé lên: “Ngươi cũng là triệu hồi sư sao?”
Linh nhìn chiếc nhẫn le q^u^y d.o.n trên tay mình một chút, cười ha ha: “Thật xấu hổ, chỉ là thứ để trang trí mà thôi.”
Vân Phong quét mắt về phía mọi người dưới hiện trường, tất nhiên không có khả năng những người này đều là triệu hồi sư. Dựa theo số lượng này, chắc các chức nghiệp khác cũng có người. Ma thú không chỉ đơn giản là tiếp thêm sức chiến đấu, chúng còn có thể dùng để làm toạ kỵ hoặc sủng vật.
“Vân tiểu thư, hội đấu giá đã sắp bắt đầu rồi, ta cáo từ trước.” Linh khẽ khom người nói một câu, sau đó đã đẩy cửa ra ngoài. Trên gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh tràn đầy sự hưng phấn, nếu không nhờ có Vân Phong cô bé sẽ không bao giờ được tham gia những chuyện này.
“Sư phụ, cuối cùng sẽ có loại ma thú gì vậy? Hồi hộp quá!” Mắt Hạ Thanh nhìn chằm chằm vào bàn đấu giá, giờ phút này bên trên trống không, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của Hạ Thanh. Vân Phong cười, nàng có thể lý giải tâm tình của Hạ Thanh, nói vậy những người ở đại sảnh này chắc cũng có tâm tình như vậy.
Ánh sáng dưới đại sảnh tối sầm lại, nhất thời những tiếng tranh cãi ồn ào cũng tắt đi. Đột nhiên ngọn đèn trên bàn đấu giá lại sáng lên, rọi sáng cả bàn. Ngay sau đó, một bóng người đã chậm rãi đi tới từ phía sau.
“Chư vị, đã để cho mọi người đợi lâu. liên minh triệu hồi sư vô cùng hoan nghênh các vị đã tới, cũng hi vọng các vị có thể thu hoạch lớn sau ngày hôm nay.”
Vân Phong nhếch môi, Hạ Thanh giật mình nói một câu: “Là ca ca vừa rồi!”
Linh đứng trên sàn đấu giá, trên khuôn mặt là nụ cười tươi tắn, giọng điệu rõ ràng, uyển chuyển: “Nhờ có sự ủng hộ của các vị, đại hội đấu giá ma thú xin được bắt đầu.”
Đột nhiên không khí trong đại sảnh lại trở nên căng thẳng, mỗi người đều mang vẻ mặt hưng phấn và kích động, ngay cả Vân Phong cũng không nhịn được mà có chút chờ mong, không biết lần đấu giá này sẽ có những loại ma thú gì.
Linh vỗ nhẹ tay, phía sau sàn đấu giá đã có một người mang theo một cái lồng nhỏ đi ra. Phía bên ngoài cái lồng đã được phủ một tấm màn dày, người nọ đặt cái lồng kia vào phía trên bàn đấu giá, Linh xốc tấm vải trắng lên. Tất cả mọi người đều trông sang, thậm chí còn có mấy người ngồi ở phía sau đá đứng lên, rướng cổ nhìn về phía trước.
“Chuột lông vàng, ma thú thổ hệ, không có lực công kích mạnh, nhưng nếu xem xét để làm ma sủng thì lại vô cùng phong cách.” Linh cười nhạt giới thiệu. Chuột lông vàng trong lồng có bộ lông màu trắng mềm mại, nhưng thứ làm người ta cảm thán chính là bộ lông trắng này còn phát ra ánh sáng màu vàng nhè nhẹ. hơn nữa mặt mũi lại nhỏ nhắn đáng yêu, sắc vàng phát ra trên người càng lúc càng lớn. Chuột lông vàng trong lồng bất an đi tới đi lui, sắc vàng trên người lại càng rực rỡ.
Đây là hoàn toàn là một ma sủng, hẳn chỉ mới là khai vị, tất nhiên không thể khơi dậy được sự hứng thú của triệu hồi sư, tuy nhiên những người khác lại không như vậy. Dù sao Hạ Thanh cũng là tiểu hài tử, tất nhiên sẽ không có sức chống cự với những vật nhỏ như thế này, hai mắt nhìn chằm chằm vào con chuột lông vàng, dáng vẻ vô cùng yêu thích.
“Thích không?” Vân Phong hỏi một câu, Hạ Thanh lại lắc đầu. Tất nhiên Vân Phong biết đứa bé này đang nghĩ không muốn tạo thêm phiền phức cho mình, cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Lên giá một viên khoáng thạch cao cấp, đấu giá bắt đầu.” Linh nhàn nhạt nói xong, đã có người báo giá, vòng đấu giá đầu tiên cứ như vậy mà bắt đầu.
Tất nhiên hội đấu giá ma thú không lấy tiền làm đơn vị để tính, tất cả đều là khoáng thạch, cũng có một vài người vì muốn tham gia hội đấu giá mà cố ý đi đổi khoáng thạch. Nếu không có đặc thù gì, thì tất cả đều lấy khoáng thạch để tiến hành đấu giá.
Thứ Vân Phong không hề thiếu chính là khoáng thạch, không nói lúc trước tổ tiên để lại cho nàng, càng không nói đến những khoáng thạch cực phẩm lấy được từ di tích Vạn Thần, chỉ cần có tinh thạch thú cực phẩm kia, nàng sẽ không cần lo gì cả.
Tinh thạch thú cực phẩm kia vẫn luôn yên tĩnh ở trong Long Điện. Vân Phong không đặt tinh thạch thú vào trong trữ vật không gian vì sợ một lúc Nhục Cầu không nhịn được sẽ ăn tươi nuốt sống vật nhỏ này mất. Sau khi tinh thạch thú tiến vào trong Long Điện vẫn luôn ngủ say, cũng đỡ cho Vân Phong phải lo lắng.