Thế giới dưới Vô Tận Hải vô cùng giống trên đất liền, nơi này không chỉ có dãy núi mà còn có cả rừng rậm, nếu không phải là thấy mấy vây cá trên người Vân Phong không thể tin nổi đây chính là thế giới dưới biển. Mọi người đi một đường thẳng, dường như đã đi qua một chiếc băng tay vô hình (Mavis: ta cũng không rõ đây là thứ gì), Vân Phong khẽ cau mày, cái cảm giác bị theo dõi lại một lần nữa dâng trào, nếu đoán không nhầm, có lẽ bọn họ đã vào khu vực của Giao Nhân tộc, nhờ có hiệu quả của biến hình chất thuốc, hơi thở trên người bọn họ cũng là của Giao Nhân, đương nhiên không bị bài xích.
Đi tiếp không lâu là tới được một thôn trấn cách đó không xa, trong lòng Vân Phong vui vẻ, có thể gặp được dân bản địa là chuyện tốt, nói chuyện bóng gió để tìm hiểu về nơi này, càng gần tới thôn trang nhỏ, Vân Phong cũng nhìn được nhìn thấy các cư dân bản địa của Vô Tận Hải, phần lớn người ở đây đều mang hình dạng nửa người nửa cá, cũng có vài hải tộc khác sinh sống, vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Mấy người Vân Phong dĩ nhiên lạ hoắc, nhất là hạ thân Vân Phong lại là chân chứ không phải đuôi cá làm thu hút không ít ánh nhìn, các thôn dân thấy Vân Phong đều vô cùng kinh ngạc, “Các ngươi. . . . . .” Một người trẻ tuổi kinh ngạc mở miệng, ngạc nhiên đánh giá, sau khi nhìn thấy Yêu Yêu trong ngực Vân Phong, sắc mặt đột nhiên đại biến!
“Cái đó là. . . . . . !” Vẻ mặt kinh hãi của người trẻ tuổi kia khiến Vân Phong nghi hoặc, Vân Phong còn chưa kịp mở miệng hỏi thử thì tên kia đã xoay người chạy về một hướng trong thôn, “Trưởng thôn! Trưởng thôn! Người Lam Kỳ đến rồi!”
Lam Kỳ? Vân Phong theo bản năng nhìn lên vây cá của Yêu Yêu, vây cá của Yêu Yêu màu xanh dương, vây cá của mình cũng là màu xanh dương, của Khúc Lam Y và Lam Dực lại không phải, trong lúc Vân Phong đang cau mày tự hỏi thì có một lão nhân chạy tới, theo sau hắn là hàng loạt thôn dân, đôi mắt ai nấy đều dính chặt lên mấy người bọn họ.
Trưởng thôn liếc mắt quan sát, khi nhìn thấy đôi chân của Vân Phong thì kinh ngạc ngẩng lên nhìn mặt nàng, nhìn một hồi vẫn không phát hiện được gì, trưởng thôn cười mở miệng nói, cung kính khác thường, “Người Lam Kỳ tới đây không biết là có chuyện gì?”
Vân Phong im lặng, Khúc Lam Y và Lam Dực đương nhiên cũng không nói gì, bọn họ hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, Vân Phong trầm mặc hồi lâu rồi nói, “Có chuyện quan trọng đi ngang qua đây nên cần nghỉ lại một ngày.” Vân Phong châm chước mở miệng, giọng điệu lành lạnh.
Trưởng thôn nghe xong nói, “Thôn nhỏ, mong không chê.”
Vân Phong gật đầu, trưởng thôn đưa tay dẫn đường, Vân Phong cũng hào phóng đi theo, Khúc Lam Y mỉm cười, tiểu cô nương này nhập gia tùy tục khá nhanh, hai vị tuấn nam đương nhiên cũng đi theo, trên đường nhận lấy một tràn ánh mắt ái mộ.
Mọi người dưới sự an bài của trưởng thôn tiến vào nhà trong làng, thôn trưởng nói mấy câu rồi xoay người rời đi.
“Chủ nhân, bọn họ sẽ không nhận ra được chúng ta chứ?” Lam Dực khá bận tâm.
Vân Phong lắc đầu, “Khả năng này thấp, ông ta gọi Lam Kỳ… xem ra là một thân phận, hơn nữa còn rất tôn quý.”
“Có rất nhiều chuyện quan trọng cần tìm hiểu, nếu không sẽ đi lệch.” Khúc Lam Y nghiêm túc nói rồi đứng dậy đi ra cửa.
Vân Phong nghi ngờ, Khúc Lam Y nháy mắt, “Ta đi tìm thông tin.”
Vân Phong ngẩn ra, Khúc Lam Y cười khẽ đẩy cửa ra ngoài, Lam Dực hồ nghi nhìn hắn, “Hắn đi tìm bằng cách nào?”
Bằng cách nào? Bằng cách nào sao biết được?
Một lúc lâu sau Khúc Lam Y mới trở lại, ở dưới Vô Tận Hải cũng có ngày sáng đêm tối, khoảng gần tới lúc hoàng hôn, Khúc Lam Y đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị, Vân Phong thấy hắn như vậy không khỏi ngờ vực, “Sao vậy?”
“Nơi này quả thật chính là địa bàn của Giao Nhân tộc, cái tên gọi Lam Kỳ vừa rồi quả thực cũng là một cách gọi của quý tộc của Giao Nhân tộc, đồng thời là một dấu hiệu.” Khúc Lam Y nhìn Vân Phong, “Giao Nhân tộc có ba thân phận cao quý, theo thứ tự là Hồng Kỳ, Lam Kỳ, Bạch Kỳ, ba thân phận này chính là hoàng tộc cao quý. Về phần Hải yêu… đây chỉ là tên gọi loài người trao cho Giao Nhân tộc.” .
Vân Phong gật đầu, dù sao loài người biết về Giao Nhân cũng rất ít, cho dù gặp qua cũng không thể tìm hiểu được sâu như vậy, thông tin sẽ có ít nhiều sai lệch, Hải Yêu là do loài người tự phân chia, bản thân Giao Nhân chỉ có ba thân phận cao quý, mà Yêu Yêu… là thuộc Lam Kỳ.
“Tạm thời chỉ biết nhiêu đó, những thứ khác ta chưa thể hỏi kỹ, chỉ là. . . . . .” Khúc Lam Y nhìn sang Yêu Yêu, thân phận Lam Kỳ cao quý như vậy, hơn nữa số lượng cũng rất thưa thớt, Giao Nhân Lam Kỳ mất Yêu Yêu, chẳng lẽ bọn họ chưa nhận ra sao?
“Có phải là âm thầm điều tra rồi không?” Vân Phong nói, quý tộc mất người không thể nào không phát hiện ra, chắc hẳn là đã âm thầm điều tra.
Khúc Lam Y không nói nữa, Lam Dực lại hỏi, “Làm sao ngươi tìm được những thông tin này?”
Vân Phong nghe vậy không khỏi có chút kỳ lạ, Khúc Lam Y cười, “Đương nhiên là từ....” Ánh mắt khẽ liếc sang Vân Phong, thấy khuôn mặt nàng khẽ nhăn, không khỏi nhu hòa, “Đương nhiên là từ trưởng thôn rồi, nếu không thì là ai?”
Vân Phong đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, giương mắt nhìn đôi mắt Khúc Lam Y sáng rỡ nhìn mình, không nhịn được đỏ mặt cười.
“Ta nghĩ nếu tới những nơi lớn hơn, đương nhiên sẽ lấy được nhiều tin tức hơn.” Khúc Lam Y nói, trong đầu Vân Phong chợt lóe lên, “Nếu như có được bản đồ của Giao Nhân tộc thì tốt quá.”
Lấy được bản đồ rất dễ, ngày hôm sau Vân Phong chỉ cần nói bản đồ đã bị mất, trưởng thôn lập tức dâng tặng lên một phần, không chút hoài nghi thân phận đám người Vân Phong. Màu sắc vây cá không thể nào làm giả được, Giao Nhân tộc ngàn vạn lần sẽ không thể nghĩ tới, loài người lại có thể xâm nhập mà không hề bị phát hiện, đứng trước mặt bọn họ, tiếp xúc rồi lại rời đi.
Vân Phong không rõ lắm vì sao chỉ có vây cá của nàng là màu xanh dương, có lẽ là do sự liên kết với Yêu Yêu, chỉ là Nhục Cầu thật không bị ai phát hiện, bởi địa bàn của Giao Nhân tộc cũng có vài ma thú tạp cư khác, mặc dù không nhiều, nhưng Nhục Cầu đã bị xem thành chủng loại hiếm thấy, cũng không bị chú ý quá nhiều.
Nhận bản đồ xong mọi người liền cáo từ, sau khi rời thôn Vân Phong nhìn bản đồ suy tư, hiểu được sự phân chia thế lực của Giao Nhân tộc, Khúc Lam Y và Lam Dực cũng lại gần nhìn, “Phần địa đồ này vẽ địa bàn của Giao Nhân tộc, Vô Tận Hải này rộng lớn như vậy, xem ra phân chia thật sự rất rõ ràng.”
“Quả thực vậy, trên khu vực này chúng ta khá an toàn, nhưng khi đến khu vực khác thì lại là chuyện khác.”
“Những khu vực khác của Vô Tận Hải không cần thăm dò kỹ, phòng ngừa dính rắc rối.” Vẻ mặt Khúc Lam Y nặng nề, đồng ý với Vân Phong, chuyến đi tìm Tụ Linh Thảo này, nếu không có trên địa bàn của Giao Nhân tộc, thì đành phải đi tìm ở nơi khác.
Vân Phong nhìn kỹ bản đồ, quả nhiên thân phận tôn quý như Lam Kỳ, Hồng Kỳ, Bạch Kỳ đều được chia phạm vi quản lý riêng, ngoại hình của mình là Lam Kỳ Giao Nhân, Yêu Yêu cũng vậy, hành sự ở nơi lớn hơn một chút sẽ tốt hơn, nếu truyền tới tai của Lam Kỳ Giao Nhân, cũng cần phải nghĩ đối sách.
Dù sao màu sắc của vây cá cũng không giấu được, Vân Phong cũng không mang thái độ né tránh. Ở phía bắc có một thành nhỏ, là nơi thuộc về phạm vi quản lý của cả ba kỳ, cũng tương đối tự do, đây là nơi rất dễ thăm dò tin tức, đoàn người lên đường, Vô Tận Hải quả thực rộng lớn, đi mấy ngày mới tới được tòa thành nhỏ này, đương nhiên, Vân Phong thu hút rất nhiều ánh nhìn, nhưng chỉ là do nàng không hóa đuôi cá, cũng không khiến ai hoài nghi nàng không phải là người của bổn tộc.
Một đường thuận lợi vào thành, tòa thành nhỏ này đa số đều là Giao Nhân, khắp nơi đều là tuấn nam mỹ nữ, so với thế giới nhân loại xinh đẹp hơn rất nhiều, chỉ là Khúc Lam Y và Lam Dực vẫn trở thành tiêu điểm ở đây, Vân Phong lại càng hơn. Mọi người làm như không thấy mấy ánh mắt kia, cố tìm chỗ nghỉ ngơi, Vân Phong vô cùng ngạc nhiên, thì ra chỗ nghỉ ngơi chính là mấy huyệt động.
Bởi vì đây là nơi quản lý của cả ba kỳ, ngư long hỗn tạp hỏi cái gì cũng có, nhưng tới khi Vân Phong hỏi câu nàng cần thì lại vô cùng uất ức, “Tụ Linh Thảo? Chưa nghe nói qua.”
Người Giao Nhân tộc mà lại chưa nghe nói tới Tụ Linh Thảo? Xem ra hành trình tìm kiếm Tụ Linh Thảo không dễ dàng gì rồi, rốt cuộc trên địa bàn của Giao Nhân tộc có Tụ Linh Thảo không, người bình thường chắc là không biết. Vân Phong tự hỏi, có nên mạo hiểm thêm không, mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ có thể thử một lần!
Đúng lúc đó một thông tin truyền ra, đến tai đoàn người Vân Phong cũng vô cùng ngạc nhiên, Tân Vương Giao Nhân tộc lên ngôi!
“Vương? Trên ba kỳ vẫn có vương sao?”
“Tân Vương lên ngôi vào lúc thời điểm rối loạn nhất, giờ chính là lúc rối loạn.” Vân Phong cau mày, xem ra đã tới không phải là lúc nên tới.
Tân Vương lên ngôi đương nhiên có rất nhiều chuyện nghị luận, Vân Phong cũng trà trộn vào trong đám nghị luận tìm kiếm được ít tin tức cần thiết, Vương Giao Nhân tộc đời trước thoái vị, ba kỳ bắt đầu tìm người kế vị trong một thời gian dài, cuối cùng trải qua một cuộc khảo nghiệm được công khai, người lên ngôi, lại chính là người của Lam Kỳ Giao Nhân!
Vân Phong vốn là đang muốn đi tìm Tụ Linh Thảo, chuyện Tân Vương lên ngôi lại khá rắc rối, lại là người Lam Kỳ, một thân phận khá nhạy cảm! Mình và Yêu Yêu lại có ngoại hình đặc biệt như vậy, Yêu Yêu thì không sao, nhưng nàng thì khác, mặc dù có biến hình chất thuốc nhưng suy cho cùng nàng vẫn là loài người! Nếu như bị Tân Vương phát hiện, quả thực có chút phiền toái.
Nhưng Vân Phong lại ngờ, Giao Nhân tộc có một quy củ đặc biệt, mỗi khi có một Tân Vương lên ngôi, cho dù là kỳ nào, thì tất cả tộc nhân của kỳ đó đều phải tới ăn mừng không thiếu một ai! Ba kỳ vốn có thân phận cao quý, tộc nhân cũng không có nhiều, đương nhiên không thấy rườm rà, nhưng chuyện này đối với Vân Phong thì lại khác.
Dấu hiệu Lam Kỳ rõ ràng như vậy, nàng không thể không đi, nhưng một khi đã đến chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm, huống hồ còn có Yêu Yêu, là tộc nhân Lam Kỳ thuần chính. Mặc dù Yêu Yêu lúc còn trong trứng đã bị đem khỏi Vô Tận Hải, được Vân Phong ấp trên đất liền, nhưng bản tính Yêu Yêu vẫn không thể thay đổi, nàng vẫn là đứa trẻ của biển cả, trong cơ thể vẫn chảy dòng máu của Giao Nhân.
Dưới đủ loại nguyên nhân, Vân Phong mang theo Yêu Yêu đi vào bữa tiệc ăn mừng, trên đường cũng có rất nhiều Giao Nhân nói chúc mừng với Vân Phong, Vân Phong cũng chỉ có thể tươi cười tiếp ứng, càng gần với Đô Thành Tân Vương, Vân Phong và Khúc Lam Y càng căng thẳng, một khi đã vào tòa thành này, bọn họ sẽ đứng ngồi không yên.
Cả nhóm nhanh chóng tới được trước cửa Đô Thành, Vân Phong liếc nhìn đám vệ binh Giao Nhân trước cửa ăn mừng, dọc theo đường hao tốn không ít thời gian, mười hai bình thuốc chớp mắt chỉ còn lại được nửa bình, thoáng một cái thời gian đã qua hơn hai mươi ngày, chất thuốc còn lại chỉ đủ để bọn họ dùng trong ba ngày, trên đường vẫn không tìm được cơ hội chế tạo chất thuốc, xem ra đành phải vào Đô Thành rồi tính sau vậy.
Vừa mới bước vào cửa thành, thủ vệ lập tức nhận ra đám người Vân Phong, dấu hiệu Lam Kỳ rõ ràng như vậy, huống chi Vân Phong lại không hóa hình đuôi cá rất khiến người khác chú ý, “Lam Kỳ đại nhân!” Thủ vệ hô lên, lập tức đi tới bên cạnh Vân Phong, giọng điệu cung kính nhưng ánh mắt nghi ngờ.
Vân Phong đứng lại, thủ vệ cười, “Đại nhân không ngại ngàn dặm xa xôi tới đây ăn mừng, Vương có lệnh, mời đi bên này.”
Vân Phong gật đầu đi theo, có điều, đành chỉ có thể đi một bước tính một bước, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã có khả năng chạm mặt Vương mới nhậm chức. Đi theo thủ vệ một hồi, trên đường đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn, Vân Phong nhìn thẳng mặt, ánh mắt không chút thay đổi, sự cao quý tản ra trên mặt nàng, không hề bất thường chút nào, vô cùng thích hợp với thân phận Lam Kỳ cao quý.
Đi tới một phủ đệ cao ráo sang trọng, thủ vệ dẫn Vân Phong đi vào, trên đường Vân Phong cuối cùng cũng thấy được mấy người của hai kỳ khác, Hồng Kỳ và Bạch Kỳ cũng có những dấu ấn rõ ràng, vây cá chia ra thành hai màu đỏ và trắng, mấy người Hồng Kỳ và Bạch Kỳ khác đụng mặt Vân Phong liền nhìn nàng, âm thầm nghị luận ầm ĩ, như mặt nước nhỏ đang yên bình bị ném không ít đá.
Một kẻ còn tiếp tục lướt lên, còn chưa đi tới nơi đã lớn tiếng, “Không hóa đuôi cá còn dám tiến vào? Là cố ý muốn để cho Vương mất mặt sao?”
Vân Phong khẽ nhíu mày, phiền phức tới rồi, thủ vệ khựng lại, lập tức có một đuôi xanh lướt tới, nửa người trên là một mỹ nhân thướt tha, nửa người dưới là chiếc đuôi cá màu lam xinh đẹp, dấu ấn màu xanh dương tản ra một hơi thở cao quý nhàn nhạt.
“Chính là ngươi?” Mỹ nhân kia giương mị nhãn nhìn Vân Phong, cuối cùng hừ một tiếng, “Ngươi là kẻ nào? Chẳng lẽ quy củ này cũng phải cần người khác dạy ngươi? Hóa hình đuôi cá đi vào! Mắc cỡ chết người!” Mỹ nhân kia nói xong nhìn sang Khúc Lam Y và Lam Dực, trong mắt lóe lên một tia ghen tỵ, “Đừng cho Vương mất thể diện!” Nói xong, đuôi cá đong đưa tiến vào.
Thủ vệ đứng đó không lên tiếng, Vân Phong làm như không nghe thấy, tính nhấc chân bước vào trong, “Đại nhân, người xem…!” Thủ vệ vội vàng lên tiếng, Vân Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, thủ vệ lập tức im bặt, Vân Phong ôm lấy Yêu Yêu, bất kể đuôi cá hay không đuôi cá, liền giơ chân dài đạp thẳng một bước đi vào, Khúc Lam Y bật cười, hắn và Lam Dực không thể vào, thủ vệ đã cản lại bọn họ.
Vân Phong quay đầu lại nhìn hai người, ánh mắt thể hiện vẻ tất cả đều vô sự, ở ngoài chờ nàng là được rồi, đôi mắt Khúc Lam Y ánh lên nhu quang, nội tâm có chút không nguyện ý, mặc dù Giao Nhân tộc có nhiều mỹ nhân, nhưng người có thể ở trong mắt hắn chỉ có một mình Vân Phong.
Vân Phong ôm Yêu Yêu một mình tiến vào, thủ vệ cũng không theo vào nơi của Lam Kỳ, quả nhiên, Vân Phong vừa đi được một đoạn đã thấy người của Lam Kỳ tộc nhân, số lượng quả nhiên không nhiều lắm, tụ tập ở đây cũng chỉ có mười người. Nữa nhìn kỹ thì toàn là người trẻ tuổi, nam nữ đứng tụ chung một chỗ cười cười nói nói, lúc Vân Phong đi vào, tất cả mọi người đều im bặt, tầm mắt toàn bộ chuyển tới lên người Vân Phong, còn có đôi chân kia.
“Tại sao ngươi vẫn…” Mỹ nhân vừa rồi trách cứ Vân Phong tại sao không hóa đuôi cá giận tím mặt, vẻ mặt của mấy Lam Kỳ khác cũng rất quái dị, nhìn Vân Phong từ trên xuống dưới, đây là một gương mặt hoàn toàn lạ hoắc, trước giờ bọn họ chưa từng thấy nàng!
“Vị muội muội này, ngươi là… nhà nào?” Một giọng nói nhu hòa vang lên, một vị thanh niên Lam Kỳ tuấn mỹ lịch sự bơi tới, khẽ mỉm cười với Vân Phong, trong mắt mang theo kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, “Muội muội đừng bướng bỉnh, mau hóa hình đuôi cá đi.”
Vân Phong cũng cười đáp lại hắn, nàng cũng rất muốn biết tại sao hai chân nàng dưới tác dụng của chất thuốc biến hình lại không thể hóa thành đuôi cá, vẻ mặt của Yêu Yêu trong ngực đột nhiên dữ tợn, thanh niên bị dọa cho phát hoảng, “Tiểu muội muội, chúng ta là người một nhà, không cần xa lạ như vậy.” Thanh niên cười hữu nghị một tiếng với Yêu Yêu, nhưng Yêu Yêu vẫn không cảm kích, cố cách xa hắn vạn dặm.
“Ngươi mau chóng hóa đuôi cá đi! Ngươi cho là làm như vậy thì sẽ hấp dẫn sự chú ý của Vuong sao?” Mỹ nhân vừa rồi trách cứ Vân Phong khinh bỉ cười một tiếng, bộ dạng như mình đang nhìn thấu trò hề của Vân Phong, Vân Phong không thèm để ý đến nàng ta khiến nàng ta nổi đóa, đúng lúc đó đột nhiên tưng bừng, mỹ nhân kia còn tính trách Vân Phong đột nhiên đổi mặt, mềm mại đến chảy ra nước, mười người trẻ tuổi khác cũng mang vẻ mặt mến mộ, tất cả đều cung kính, “Cung nghênh Vương, chúc mừng Vương!”
Vân Phong nhìn sang, đuôi cá thon dài màu xanh lam ánh lên nhàn nhạt, vây cá hơi mờ chậm rãi phiêu động. Thân thể nửa trên thon dài, gương mặt tuấn mỹ toát lên một cỗ yêu khí, đôi mắt xanh lam lộ lên vẻ mị hoặc, đôi tai màu xanh mỏng thậm chí còn có thể mơ hồ thấy được mạch máu, tạo thành một nét đẹp không thể tả bằng lời, Vân Phong lặng lẽ quan sát, nhưng lại không ngờ ánh mắt kia lại quét sang trái nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong thấy rõ màu đen trong đôi đồng tử xanh lam kia đột nhiên co lại thành một đường thẳng, lóe lên một tia sáng nhạt!