Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 123: Q.3 - Chương 123: Chương 67.2




“Chủ nhân!” Lam Dực cùng Tiểu Hoả giết sạch tất cả xong liền đi tới bên người Vân Phong. Hai ma thú giết đỏ cả mắt, ngay cả hơi thở bạo người trên người cũng đã xuất hiện, cho dù là kẻ có tính cách ôn hoà như Lam Dực cũng như vậy.

Vân Phong nhìn lướt qua những thi thể trên mặt đất, nhìn thấy còn có thi thể của chiến sĩ quân Vân gia cùng với Dong Binh Đoàn Hồng Phong. Mắt trầm xuống, lôi tên mắt xếch lên khỏi mặt đất.

Tên mắt xếch bị Vân Phong xách lên không trung, vô cùng kinh ngạc, Vân Phong chỉ nhấc tên mắt xếch bằng một tay, hơi nheo mắt lại: “Tốt nhất ngươi nên tự biết ta sẽ tiếp đón ngươi như thế nào đi.”

“Phong nhi.” Vân Cảnh đã đi tới, trên người cũng có chút chật vật, cũng có một vài vết thương, Vân Phong hơi quay đầu, cười với phụ thân của mình: “Hiện tại là Phong nhi làm liên luỵ đến Vân gia, là lỗi của Phong nhi.”

Vân Cảnh không đồng ý lắc đầu, Vương Minh cũng đứng lên khỏi mặt đất, nhìn thấy Vân Phong thì không khỏi thở phào: “Tiểu thư đừng nói như vậy, những chiến sĩ này đều chết có ích, bọn họ cũng sẽ không hối hận!”

“Được rồi, kẻ này cứ giao cho ta, nếu không thì hắn sẽ chết rất nhanh đấy.” Khúc Lam Y đi tới nói với Vân Phong một câu. Vân Phong quét mắt sang khuôn mặt trắng bệch của tên mắt xếch, cũng cảm nhận được hơi thở mỏng mang của hắn, không nói nhiều giao cho Khúc Lam Y. Nhìn thi thể của những chiến sĩ trên mặt đất, Vân Phong khẽ thở dài.

Vân Phong đặt những chiến sĩ của quân Vân gia còn có Dong Binh Đoàn Hồng Phong lại một chỗ, thiêu đốt tất cả những thi thể này, Mùi máu tanh nồng đậm bên trong đại trạch Vân gia cũng dần tản đi, vết máu trên mặt đất cũng bị hoả nguyên tố làm cho bốc hơi không còn gì.

“Chôn vào phần mộ của tổ tiên Vân gia.” Vân Cảnh nhẹ nhàng mở miệng, Vân Phong gật đầu, nàng cũng muốn đề nghị như vậy, quân Vân gia cùng chiến sĩ Hồng Phong còn sót lại nghe thấy đều kinh ngạc, Vương Minh vội vàng nói: “Tiểu thư, việc này...”

Vân Phong khoát tay, dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn những chiến sĩ đã chết trên mặt đất: “Các người đều là những người tốt, Vân gia sẽ không bao giờ quên các người, cho dù chết cũng sẽ không.”

Duy nhất chỉ còn tên mắt xếch vẫn còn trong trạng thái nửa sống nửa chết, dưới sự chữa trị của quang nguyên tố, hắn không chết, nhưng cũng không khôi phục. Khúc Lam Y khéo léo để thương thế của hắn duy trì trạng thái nửa sống nửa chết, tên mắt xếch có thể nói là vô cùng đau khổ: “Ta xin ngươi, xin hãy cho ta chết đi.” Tên mắt xếch không chỉ cầu xin Khúc Lam Y một lần, nhưng Khúc Lam Y chỉ cười cười: “Gâp cái gì?”

Khúc Lam Y giao tên mắt xếch vào lại cho Vân Phong, giờ phút này trên đại sảnh Vân Cảnh ngồi trên vị trí chủ thượng, Vương Minh ngồi một bên, Vân Phong ngồi phía đối diện, sau khi Khúc Lam Y ném tên mắt xếch xuống dưới đất thì chậm rãi ngồi xuống bên chỗ Vân Phong, tên mắt xếch kéo thân thể đã sắp chết của hắn quỳ rặp trên mặt đất, căn bả không dám ngẩng đầu lên nhìn những người trước mặt.

“Gia Nhĩ phái ngươi tới phải không?” Vân Phong lạnh giọng hỏi, cả người tên mắt xếch run lên, cắn môi không chịu nói. Vân Phong thấy vậy thì cười ha ha, đứng lên khỏi ghế, chậm rãi đi đến trước mặt tên mắt xếch.

“Không nói cũng được, nhưng trước khi ngươi mở miệng, ngươi sẽ không thể chết, nhưng cũng không sống nổi.” Giọng nói của Vân Phong hệt như một dòng khí lạnh phả vào trên người tên mắt xếch, cả người tên mắt xếch run bắn lên một chút. Vân Phong cười lạnh vài tiếng: “Muốn ngươi chết từ từ cũng có rất nhiều cách, bị ma thú của ta ăn từ từ, cũng coi như là một loại.”

Tên mắt xếch chỉ cảm thấy trái tim như thắt lại, cũng có cảm giác muốn nôn mửa, lập tức không thể chịu đựng: “Đúng, là Gia Nhĩ đại nhân phái ta tới!”

“Tin tức liên quan đến ta cũng là do hắn truyền ra sao?” Vân Phong tiếp tục hỏi.

“Không sai, là Gia Nhĩ đại nhân nói.” Tên mắt xếch mở miệng, một khi mở miệng cũng không dám giấu diếm thứ gì.

“Tên đó đúng là rất đê tiện.” Vương Minh ở một bên tức giận mở miệng: “Cùng là triệu hồi sư, đúng là có sự chênh lệch lớn. Đúng là hắn đã bôi xấu thân phận triệu hồi sư của mình rồi.”

“Hắn phái ngươi tới nơi này làm gì? Nói cho hết toàn bộ!”

Tên mắt xếch nuốt nước bọt, liếm cánh môi khô nứt: “Gia Nhĩ đại nhân phái ta tới đây, là muốn ta mang Vân Cảnh về. Còn những việc khác thì không nói gì cả.”

“Thay vì liều mạng, hắn cũng chỉ có thể dùng cách như vậy thôi.” Khúc Lam Y quấn một lọn tóc lên ngón tay của mình, lười biếng mở miệng. Ánh mắt quét về phía tên mắt xếch: “Tên Gia Nhĩ kia còn có hành động nào khác không?”

Vân Phong cùng Vân Cảnh đều nhíu mày, tên mắt xếch nghe thấy thế thì cả người cũng run lên một chút, tựa hồ như câu hỏi trong lúc vô ý này của Khúc Lam Y đã hỏi tới một góc nào đó trong lòng hắn. Tên mắt xếch cũng không nói gì thêm, Khúc Lam Y cười ha ha, bàn tay trắng nõn cuốn tóc của mình, tiếp tục thờ ơ mở miệng: “Không mở miệng cũng không sao, cũng không sao đâu.”

Tóc gáy toàn thân của tên mắt xếch đều dựng đứng lên, so với việc hành hạ thân xác thì đày đoạ tinh thần kiều này càng khiến cho người ta đau khổ hơn. Tên măt xếch mở miệng hệt như đã tan vỡ: “Ta nói ta nói! Gia Nhĩ đại nhân có gặp người của Áo Uy và Thánh Diệu, tuy nhiên bọn họ thương lượng chuyện gì thì ta thật sự không biết.”

Mắt Vân Phong trầm xuống, những lời này đã đủ rồi. Qủa nhiên Gia Nhĩ là một lão thất phu, thứ hắn muốn thật sự rất nhiều, hiện tại Già Diệp đế quốc lại muốn ra tay trước để chiếm lợi thế sao? Nghĩ muốn liên hợp với Áo Uy và Thánh Diệu ngốn sạch Phong Vân đế quốc sao? Có phải khẩu vị của ngươi có hơi quá lớn rồi không?

Tên mắt xếch vừa nói xong đã ngất đi, Vân Phong nhếch môi cười lạnh, Vân Cảnh ngồi ở vị trí chủ vị nhíu mày: “Phong nhi, tình hình hiện nay, xem ra Vân gia cũng không thể bảo trì vị trí trung lập nữa.”

“Vân gia định sống yên bình qua ngày, nhưng lại có kẻ cứ thích trêu chọc. Một lần hai lần cũng không đủ, hiện tại đã đến giới hạn của ta rồi.” Vân Phong nắm chặt tay, trong lòng đã có tính toán.

“Tất cả Vân gia, đều do con quyết định.” Vân Cảnh mở miệng, Vân Phong cảm kích nhìn phụ thân, thế trận trước mắt của Vân gia cũng đã bị cuốn vào dòng nước lũ này rồi.

“Tiểu thư...” Vương Minh muốn nói gì đó, lại bị Vân Phong ngăn lại: “Hồng Phong có thể tới đã coi như là sự viện trợ lớn nhất rồi. Thân phận của Dong Binh Công Hội đặc biệt, Hồng Phong cũng không thể bị liên luỵ vì người Vân gia. Yên tâm, tất cả đã có ta rồi.”

Vương Minh chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng không nói gì, có tiểu thư ở đây thật sự cũng không còn gì cần quan tâm nữa. Khúc Lam Y nhìn Vân Phong, hệt như không chú ý mà mở miệng lần nữa: “Vậy là phải khai chiến rồi sao?”

Vân Phong dùng ngọc bội truyền âm liên lạc với đại ca và Mộc Tiểu Cẩm. Qủa nhiên Mộc gia đã bị công kích một chút, cũng may đều là người Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm có thể ứng phó được, rất nhanh đã rút lui, không chịu bất cứ thương tổn nào. Biết được Vân Cảnh không có chuyện gì, Vân Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm, Vân Phong nói ra ý nghĩ trong lòng mình với Vân Thăng, Vân Thăng chỉ trầm mặc một chút đã hoàn toàn đồng ý. Mộc Tiểu Cẩm cũng muốn hỗ trợ, lại bị Vân Phong ngăn cản.

Nói đến cùng Mộc gia cũng chỉ là gia tộc hạng hai, bản thân cũng không có thực lực lớn. Về sau khi Mộc gia lớn dần cũng chính là do một tay Vân Phong trợ giúp, mà bây giờ thứ nàng cần là hai đại gia tộc khác, Thương gia cùng Đức gia.

Khúc Lam Y ở lại Xuân Phong trấn không hành động cùng Vân Phong. Tuy những kẻ tán tu không tấn công lần nữa, nhưng cũng không loại trừ khả năng có một vài kẻ tham lam không sợ chết. Khúc Lam Y nhìn ra sự lo lắng của Vân Phong nên chủ động ở lại, Vân Phong cũng cảm thấy vui mừng. Hiện tại bất cứ chuyện gì cũng cần phải tốc chiến tốc thắng, Gia Nhĩ đã liên hệ với người của Áo Uy và Thánh Diệu, mà còn liên hệ thường xuyên. Nếu tam quốc thật sự đạt được hiệp nghị gì, không phải Phong Vân đế quốc đã hoàn toàn nằm trong vị trí bị động rồi sao.

Trải qua cuộc thăm dò di tích Vạn Thần, hai đại gia tộc Thương gia cùng Đức gia đều có chút bực tức, mấy ngày nay cả hai nhà đều không gượng nổi tinh thần, nhất là biết sau khi Mộc gia thay đổi gia chủ, càng có chút cảm giác sét đánh giữa trời quang! Mộc Tiểu Cẩm? Từ miệng cháu gái của mình Thương Liên đã biết Mộc Tiểu Cẩm là người như thế nào, chính là hảo hữu của Vân Phong! Không lâu sau lại truyền đến một tin tức, vô cùng có khả năng Vân gia sẽ kết thân với Mộc gia!”

Trong lòng Thương Liên cùng Đức Lan đều rung lên, Mộc gia kết thân với Vân gia! Điều này còn phải nói nữa sao! Sau khi Mộc gia được Vân gia bồi dưỡng nhất định sẽ vượt qua địa vị của hai gia tộc bọn họ!

Tuy lòng của Thương Liên và Đức Lan như bị một cái gai dài đâm vào, nhưng cũng không dám ra tay. Một khi động đến Mộc gia hai nhà bọn hắn cũng đừng mong sống được nữa, lấy tính cách của Vân Phong, nhất định nàng sẽ không từ bỏ ý định, hai nhà như mắc xương ở cổ, nhưng cũng chỉ có thể để như vậy.

Thương Liên và Đức Lan rất muốn tìm một cơ hội để dò xét ý định của Vân Phong, lại không thể tìm được nàng, cũng không có cách nào để liên lạc. Nhưng lại không nghĩ đến, người bọn họ vẫn muốn tìm lại đến tận đế đô, chỉ đích danh muốn gặp bọn họ.

Lập tức Thương Liên cùng Đức Lan tập hợp lại, sau khi nghe Vân Phong nói chuyện, hai người lại trở nên trầm mặc, trầm mặc rất lâu. Vân Phong cũng không gấp, ổn định ngồi một bên, chờ hai người trả lời.

“Vân Phong, cách làm như vậy hẳn sẽ không phải là quá mạo hiểm rồi chứ?” Đức Lan suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng phá vỡ sự yên tĩnh này mà thăm dò hỏi một câu.

“Đúng vậy, tuy vị trí trước mắt của hai gia tộc chúng ta là như thế, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là gia tộc mà thôi, không có cách nào để so với những hoàng thất này cả...” Thương Liên ở bên cạnh cũng cau mày, chuyện này có phải đã quá mức điên cuồng rồi hay không?

Vân Phong cười nhạt, mắt nhìn lướt qua hai người trước mặt: “Đây là ý nghĩ của ta mà thôi, tất nhiên hai vị cũng có quyền từ chối, Vân Phong cũng sẽ không ép, cáo từ.” Lưu loát đứng dậy, xoay người rời khỏi, hai người vừa thấy lập tức lên tiếng.

“Vân Phong à! Việc này chúng ta không làm, còn có người khác chịu làm sao?” Đức Lan vội vàng hỏi một câu. Vân Phong cười thầm trong lòng, quả nhiên là lão hồ li, tuy nhiên cũng chỉ đang nhảy nhót trước mắt thợ săn mà thôi.

“Tất nhiên là có, sao nào?” Tuy Vân Phong không quay đầu nhưng cũng có thể đoán được vẻ mặt của hai người ở phía sau, rất kiên nhẫn đợi một lúc. Đức Lan lại mở miệng: “Vân Phong lên tiếng cũng là vì để mắt đến hai nhà chúng ta, nếu hai nhà chúng ta còn không biết cảm kích, chẳng phải là quá...”

Đôi môi đỏ mọng của Vân Phong hơi cong lên, chậm rãi xoay người: “Hai vị cần phải suy xét rõ ràng, một khi đã quyết định thì sẽ không còn cách nào để quay đầu đâu.”

Đức Lan cùng Thương Liên cười khổ: “Ngươi cũng đã mở miệng rồi, chúng ta còn có thể nói gì nữa?”

Vân Phong cười ha ha, gật đầu: “Nếu hai vị đã đáp ứng, vậy thì tất cả đều sẽ nghe theo sự phân phó của ta.”

Đức Lan cùng Thương Liên gật đầu liên tục: “Áo Uy và Thành Diệu dễ đối phó như vậy sao?” Đức Lan có chút lo lắng, nếu để ông ta đi, ông ta sợ rằng mình cũng không thể đàm phán tốt với đế vương của hai nước kia như vậy.

“Có ứng phó được hay không thì vẫn phải nhìn xem là người nào rồi.” Một câu nói của Vân Phong khiến Đức Lan cùng Thương Liên thay nhau cười khổ. Đúng vậy, đúng vậy, Vân Phong đến, đế vương hai nước này cũng phải cẩn thận xem xét phải chọn con đường này như thế nào rồi.

Phong Vân đế quốc bắt đầu tiến vào trạng thái phòng ngự, bắt đầu trang bị lực lượng chiến đấu. Trong nháy mắt tin tức này đã được truyền khắp tứ quốc ở Đông Đại lục, Phong Vân đế quốc không hề che giấu mục đích của mình, ngay cả động thái chuẩn bị cho chiến tranh kia cũng vô cùng trắng trợn mà không cần che dấu.

Lập tức Đông đại lục đã lâm vào trạng thái khẩn trương, xem ra Phong Vân đế quốc đã sắp tiến công rồi! Đây là cách nghĩ duy nhất của ba đại đế quốc còn lại. Tuy hoàng thất của Phong Vân đế quốc đã tan rã, trên cơ bản không có cây trụ nào đnág nói, chỉ có hai đại gia tộc chống đỡ, nhưng Phong Vân đế quốc lại có Vân Phong, triệu hồi sư với thực lực đã đạt tới một cảnh giới kinh người kia!

Áo Uy và Thánh Diệu vô cùng khẩn trương, khoảng cách của Già Diệp đến Phong Vân đế quốc là xa nhất, Áo Uy gần Phong Vân đế quốc nhất, tiếp đó chính là Thánh Diệu. Nếu Phong Vân đế quốc thật sự phát động tấn công, chẳng phải Áo Uy sẽ phải đứng mũi chịu sào làm vật hi sinh sao.

Mấy ngày nay đầu óc của đế vương Áo Uy vẫn rất căng thẳng, tin tức Phong Vân đế quốc hành động đã khiến ông ta điên lên rồi: “Có tin tức gì từ Dong Binh Công Hội chưa?” Đã mấy ngày đế vương Áo Uy đều chỉ hỏi một vấn đề. Tất cả mọi động thái của Phong Vân đế quốc đều đã được báo cho Dong Binh Công Hội, hi vọng Dong Binh Công Hội có thể ra mặt phối hợp một chút, nhưng lại không có bất cứ tin tức nào được truyền đến.

“Bẩm bệ hạ, không có!” Vẻ mặt của đế vương Áo Uy không tốt. Trọng thần mà ông ta tín nhiệm nhất cũng mang vẻ mặt không tốt đứng bên cạnh nói: “Bệ hạ, không bằng chúng ra cứ suy xét đề nghị của Gia Nhĩ thì thế nào?”

Áo Uy đế vương sửng sốt, sau đó đột nhiên lại có một giọng nói lanh lảnh vang lên trong không gian: “Áo Uy đế vương, đề nghị gì vậy, không bằng nói ta nghe một chút được không?”

Áo Uy đế vương quay đầu, đảo mắt qua từng góc. Đột nhiên không gian trước mặt hơi chấn động, một thiếu nữ mảnh khảnh mỹ lệ hiện ra, hô hấp của Áo Uy đế vương có chút căng thẳng!

Thiếu nữ chậm rãi cười, khí thế phát ra toàn thân lại khiến cho một thế hệ đế vương không thể động đậy!

“Áo Uy đế vương bệ hạ, Vân Phong đến bái phỏng bất ngờ, mong bệ hạ bỏ qua cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.