Toàn Đông Đại Lục được phủ một màn đêm đen, trong buổi tối yên tĩnh thi thoảng dao động tiếng người đang an giấc, còn có những người vẫn trằn trọc trở mình, đặc biệt là chỗ chế dược viện, bốn bề ngoại trừ những địa hình kỳ lạ thì chẳng có thôn trang hay thành trấn nào, chỉ có độc một mình học viện chế dược sừng sững đứng đó, mà học viện chế dược chính là nơi tụ tập tất cả những mầm non Luyện Dược Sư của toàn Đông Đại Lục, những thiên tài về ngành luyện dược, từ lúc nàng rời khỏi Học Viện Luyện Dược tới giờ đã được ba năm rồi.
Những căn phòng ngủ bên trong học viện vẫn sử dụng những cánh cửa sổ kia, mỗi người của Phong Vân đế quốc đều lấy Vân Phong làm niềm tự hào, họ không bao giờ quên lần tỷ thí vô cùng ấn tượng ba năm về trước, phương thức chế dược kỳ lạ của Vân Phong đã khắc sâu trong tâm trí của những người chứng kiến hôm đó, trở thành một truyền thuyết không thể lu mờ.
Từ sau lần ba năm trước đó, tất cả Dược Tề Sư của Già Diệp đế quốc hoàn toàn tắt điện, kể cả khi Vân Phong đi rồi cũng như vậy, Dược Tề Sư của Phong Vân đế quốc thì hăng hái, Dược Tề Sư của Già Diệp đế quốc rất an phận, cho dù địa vị của Lam Linh trong học viện vẫn cao như trước, nhưng không thể nào có thể quay lại được như lúc đầu.
Mặc dù Vân Phong không còn ở đây nhưng ảnh hưởng của nó vẫn còn rất nhiều trong học viện, tất cả đệ tử của học viện đều biết học sinh của Phong Vân đế quốc có Vân Phong bảo hộ, bọn chúng không dễ gì có thể trêu chọc. ba năm của Dược Tề Sư đối với những trưởng lão kỳ cựu chỉ là một khoảng thời gian nhỏ, trôi qua rất mau, dù thiên tư thông tuệ đi chăng nữa cũng chỉ là một bước nhỏ mà thôi, cũng chỉ là củng cố thực lực ban đầu một chút, con đường tu luyện của Dược Tề Sư thì ngày càng khó khăn và gian nan. Đây cũng là nguyên nhân tại sao có rất ít Dược Tề Sư ưu tú như vậy.
“A! Nhàm chán muốn chết!” Trong ký túc xá của Phong Vân đế quốc, Nghiêm Tiểu Lỗi thả người cái phịch xuống ghế, vẻ mặt tràn đầy sự chán nản, Cảnh Dật ngồi đối diện hắn cười nhạt, “Nếu cảm thấy chán thì đi luyện thử chất thuốc cao cấp hai sao đi, thấy thế nào?”
Nghiêm Tiểu Lỗi nghe nói như thế không khỏi liếc mắt, ba năm qua đi, nghiêm Tiểu Lỗi đã từ cao cấp một sao nhảy vọt đến cao cấp ba sao, bước tới nhanh nhất cũng là rõ ràng nhất một. “Ngày nào cũng chế tạo chất thuốc, ta thấy mình chỗ nào cũng bơ phờ lắm luôn ấy! Bên mấy bang khác của Già Diệp đế quốc không làm gì cũng ra ngoài một chút, để cho ta là cà vui vẻ ở đâu chút chứ.”
“Còn dám nói? Nếu như Già Diệp bên đó chấn hưng lại, đến khi đó ta xem ngươi còn mạnh miệng nổi không.” Thương Nhụy lườm Nghiêm Tiểu Lỗi, giọng vô cùng khinh thường, Nghiêm Tiểu Lỗi lập tức giãy lên, nhìn Thương Nhụy, “Tiểu nha đầu thối! Có thời gian đi đấu võ mồm với ta thì sao không đi luyện chất thuốc đi! Trung cấp ba sao!”
Thương Nhụy cắn môi, không hề yếu thế đứng lên, cao ngạo nhìn Nghiêm Tiểu Lỗi, “Cao cấp hai sao thì giỏi lắm sao?”
Nghiêm Tiểu Lỗi hừ một tiếng trong mũi, bộ dáng như ta đây là giỏi lắm, Hạ Cảnh Dật lắc đầu bất đắc dĩ, “Được rồi Tiểu Lỗi, hai người tính đấu đá cả đời sao!” Đã qua ba năm, Thương Nhụy, Nghiêm Tiểu Lỗi và Hạ Cảnh Dật càng thân nhau hơn trước, ba người dần hợp lại thành một tiểu đoàn, và Thương Nhụy và Tiểu Lỗi thích nhất là cãi vã nhau.
“Là nàng nhìn ta không vừa mắt! Còn tưởng rằng có Vân Phong che chở cho ngươi à, hả?” Nghiêm Tiểu Lỗi nói, tiếp đó trên mặt mang vẻ cô đơn, Thương Nhụy và Hạ Cảnh Dật cũng vậy, khi Vân Phong rời đi chỉ nói với bọn họ là không biết khi nào sẽ gặp lại, ba năm đã qua rồi, nàng chẳng xuất hiện lấy được một lần.
Hạ Cảnh Dật không khỏi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bây giờ bên ngoài là một mảnh đen tối, để lộ ra bầu trời xa xôi vô tận, ba người cùng trầm mặc nghĩ tới một người, Thương Nhụy là người lên tiếng trước, “Ba năm nay nhất định thành tựu của nàng càng cao hơn trước.” Cảm xúc của Thương Nhụy đối với Vân Phong cũng thay đổi rất nhiều, lúc đầu nhờ Lương Tử nên nàng được Vân Phong bảo hộ, đến giờ nhớ lại vẫn thấy cảm kích, tính cách của Thương Nhụy cũng tốt lên không ít.
Bây giờ Vân Phong đối với Thương Nhụy mà nói, chính là ánh sáng lóe lên phía trước con đường, nàng một lòng muốn đuổi theo, và đi theo cùng cũng rất nhiều người.
“Còn phải nói, nàng ấy chính là một yêu nghiệt!” Nghiêm Tiểu Lỗi cười hắc hắc, “Các ngươi nói xem, nếu bây giờ nàng còn ở chế dược viện thì cấp độ khoảng bao nhiêu?”
Hạ Cảnh Dật và Thương Nhụy nghiêm túc tự hỏi, lấy thiên phú của Vân Phong thì rất khó nói, Nghiêm Tiểu Lỗi lấy tay đỡ ót của mình, mắt nhìn ra cửa sổ thấp giọng nói, “Ta đoán, nàng chắc cũng phải là đại sư một sao.”
Thương Nhụy và Hạ Cảnh Dật nghe thấy thế thì khẽ giật mình , đại sư một sao, mặc dù khi ấy nàng tạo ra được cấp ba ba sao, nhưng không có nghĩ đó chính là giới hạn của nàng, phương pháp khó tin như vậy rất khó lường trước thực lực thực sự của nàng! Nhưng với thiên phú của nàng, bậc đại sư hay cao hơn thế nữa là rất có khả năng!
“Đại sư một sao, ta thấy chắc là vậy.” Hạ Cảnh Dật gật đầu, giới hạn hiện giờ của hắn là cao cấp hai sao, mặc dù có chỗ tiến bộ nhưng vẫn có giới hạn, nghĩ tới sự tiến bộ trong thời gian ba năm nay của Vân Phong, thấy thật mặc cảm mà.
Thương Nhụy gật đầu, đại sư một sao, không biết đến khi nào nàng mới có thể đột phá tới cảnh giới đó, nghĩ đến số tuổi của Vân Phong Thương Nhụy không khỏi cười thầm, lý do vì sao Phong Vân đế quốc ngày càng trở nên sắc nhọn ở Đông Đại Lục, vì sao Tam Đại Đế Quốc kia không dám đả động một chút gì tới Phong Vân Đế Quốc, tất cả đều chỉ vì một nguyên nhân, Vân gia Vân Phong.
Chỉ là một người vậy mà lại che chở cho một quốc gia, che chở cho một lãnh thổ một phương, đây là một sự ảnh hưởng đến như thế nào!
Tuổi chưa lớn bao nhiêu mà Vân Phong đã có thể làm được những điều như vậy, còn nàng vẫn chỉ là một con cháu trong Thương gia, chỉ là một Dược Tề Sư trung cấp ba sao trong chế dược viện mà thôi.
“A! Vân Phong! Thật muốn gặp ngươi một lần a! Nhín chút thời gian trở về ngươi một chút cũng sẽ không chết!” Nghiêm Tiểu Lỗi không cam lòng hét lớn một tiếng, hạ Cảnh Dật cùng thương nhụy cũng cười, trong lòng hai người cũng là tâm tư giống nhau, Vân Phong, thật rất muốn gặp lại ngươi một lần.
Ba người nằm trong phòng ký túc xá bàn về Vân Phong, mà chủ nhân của cuộc đàm luận đang dần tiến vào bầu trời của học viện. Một thiếu nữ đứng trên không trung, mái tóc đen chậm rãi phiêu dật sau lưng theo gió, nhìn học viện quen thuộc dưới chân, Vân Phong khẽ mỉm cười, đợi làm xong việc rồi ôn chuyện lại vẫn được. Thân hình trong không trung lóe lên, bóng của Vân Phong trong nháy mắt biến mất.
Trong phòng làm việc của chế dược viện trưởng, viện trưởng đang càu mày ngồi đó, đêm đã khuya nhưng lão đầu này vẫn chưa chịu ngủ, nnếp nhăn trong ba năm nay lại tăng thêm không ít, trên bàn bày biện một ít giấy, phía trên le que mấy câu nói khiến hắn phiền lòng mấy hôm nay.
“Viện trưởng.” Một tiếng gọi thanh thúy phá tan sự yên tĩnh của căn phòng, viện trưởng đang ngồi trên bàn khẽ giật mình, đột nhiên nâng mắt, bỗng thấy từ trong bóng đêm đi ra một bóng người, khuôn mặt hiện rõ vẻ thành thục, cả người toát ra một khí thế khác người, viện trưởng ngẩn ra, “Vân Phong?”
“Viện trưởng, đã lâu không gặp.” Vân Phong mỉm cười, thực lực đã tăng tới quân chủ đỉnh phong nên đương nhiên khác nhiều so với trước đây, Vân Phong hiện giờ chính là một cường giả, đối mặt với những nhân vật cấp cao của học viện nàng không hề tỏ ra yếu kém chút nào.
Vẻ mặt của viện trưởng khi nhìn thấy Vân Phong vô cùng kỳ quái, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, ánh mắt không khỏi liếc sang mấy tờ giấy trên bàn, viện trưởng đột nhiên thở dài, “Con đến là để xin bình Tụ Dung Dịch kia đúng không?”
Vân Phong gật đầu, Tụ Dung Dịch này là giao dịch khi đó của nàng và viện trưởng, ba năm đã qua, chẳng lẽ viện trưởng vẫn chưa hoàn thành sao?
“Ai dà! Chuyện của Tụ Dung Dịch hơi phức tạp tý, ba năm qua ta đã chế tạo thành công Tụ Dung Dịch, ủy thác người đặc biệt đi giao cho Vân gia.” Viện trưởng cau chặt mày, Vân Phong nghe tới đó nghi hoặc trong lòng, nếu như vậy thì sao bên Vân gia chẳng có một chút tin tức gì? Chẳng lẽ là… Sát khí nơi đáy mắt Vân Phong chợt lóe.
Viện trưởng lại thở dài, “Trên đường hộ tống có vấn đề, không biết từ đâu bay ra một đám người cướp lấy Tụ Dung Dịch.”
“Cướp đoạt?” Vân Phong nói thầm, Nhục Cầu trên vai khẽ nheo mắt, bộ dáng cũng như đang suy tư.
“Không sai, Tụ dung Dịch bị họ cướp đi, sau khi ta biết được tin này liền nhờ người của Dong Binh Đoàn giúp đỡ, hy vọng có thể đoạt về, nhưng thật đáng tiếc.” Viện trưởng lắc đầu.”Nhóm người kia quá mức cổ quái thần bí, ta vẫn âm thầm nhờ Dong Binh Đoàn điều tra, nhưng căn bản không có kết quả, bọn họ không hề xuất hiện thêm lần nào nữa, cứ như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.”
Mày núi của Vân Phong nhíu chặt, đột nhiên xuất hiện một đám người cướp lấy Tụ Dung Dịch, rồi sau đó lại đột nhiên biến mất không dấu vết, không có bất kỳ một đầu mối nào? Chẳng biết tại sao, trong đầu Vân Phong chợt hiện lên một bóng người, thân hình giống một con rắn, nam nhân quỷ dị đã một tay dựng lên Hách Liên gia ngày đó!
Đôi mắt tà ác phiếm màu xanh lục nhàn nhạt, toàn thân bao bọc trong lớp áo choàng đen thêu hoa văn quỷ dị, mỗi lần nghĩ tới nam nhân kia là lòng Vân Phong lại không nhịn được đau nhói, kẻ đã bức đi tàn hồn của tổ tiên trong người Vân Phong!
Sắc mặt của Vân Phong trầm hẳn đi, viện trưởng thấy vậy không khỏi giật mình, tưởng là Vân Phong giận chuyện của ông, “Nha đầu, nếu chuyện này ta cẩn thận một chút, có lẽ đã không có hậu quả như bây giờ.”
Vân Phong cố dịu tâm tình của mình lại, Nhục Cầu trên vai Vân Phong cọ nhẹ vào má nàng, Vân Phong mỉm cười, “Viện trưởng đừng như vậy, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến ai cũng chưa kịp chuẩn bị, chuyện này con cũng có lỗi, nếu không phải vì con nhờ người mang chất thuốc tới Vân gia, tự thân con tới lấy có lẽ đã không xảy ra chuyện gì.”
Lòng của viện trưởng cảm thấy như được an ủi, đứa nhỏ này còn mang lỗi về phía bản thân mình, rõ là… .”Nha đầu, nếu như con không gấp có thể chờ thêm chút thời gian.”
Vân Phong nhíu mày, chờ sao? “Viện trưởng ngài có chắc chắn sẽ hoàn thành được trong tám tháng không?” Kỳ hạn năm năm giữa nàng và Diệu Quang trước mắt chỉ còn lại có chín tháng, tám tháng là mức đợi cực hạn của Vân Phong rồi.
“Tám tháng?” Viện trưởng không khỏi cười khổ, “Nha đầu, con có biết ta mất thời gian bao lâu mới có thể thành công không? Con cho ta thời hạn là tám tháng, không khỏi quá đề cao lão già này rồi.”
Vân Phong tối tăm mặt mày, viện trưởng nhìn Vân Phong trầm tư một hồi lâu, “Nhưng cũng không phải là không còn cách nào khác, mặc dù tám tháng là quá nhanh, nhưng cũng không phải là không thể.”
“Là cách gì?” Hai mắt Vân Phong lập tức bừng sáng, ngẩng mặt lên, cho dù là cách gì nàng cũng sẽ làm!
Viện trưởng bật cười, “Đương nhiên chính là con rồi, nha đầu! Tám tháng thì lão già này tuyệt đối không thể làm được, nhưng nếu có con bên cạnh hỗ trợ thì có thể lắm.”
Mình? Vân Phong kinh ngạc nhìn viện trưởng, ông cười, “Thế nào? Không tin vào năng lực của mình sao?”
Một lát sau, đôi môi của Vân Phong khẽ nâng, “Không, đương nhiên là không! Con nhất định sẽ hỗ trợ cho viện trưởng.”
Viện trưởng hài lòng gật đầu, trong lòng cũng không chắc lắm, có nha đầu này bên cạnh hỗ trợ đương nhiên rút ngắn được rất nhiều thời gian, nhưng thời gian tám tháng vẫn quá mức vội vàng, tỷ lệ thành công của Tụ Dung Dịch thấp như vậy, rốt cuộc trong thời gian tám tháng ngắn ngủi có thể thành công được hay không cũng không biết. Viện trưởng nghĩ tới trường hợp thành công trong tám tháng, không khỏi thở dài, nếu quả thật thành công thì đã phá kỷ lục của giới chất thuốc rồi.
Bây giờ đã là nửa đêm, mặc dù trong lòng rất gấp nhưng thấy viện trưởng cũng đã mệt mỏi rồi, lại nghĩ ông luôn lo lắng vì chuyện mất Tụ Dung Dịch, theo lý ông đã hoàn thành được rồi, Tụ Dung Dịch có mất ông cũng không sao, nhưng ông rất có tình cảm đối với Vân Phong nên đương nhiên sẽ khác.
Vân Phong cảm kích trong lòng, bảo viện trưởng hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, viện trưởng sững sờ, “Nha đầu, nhìn dáng vẻ của con chẳng phải là rất cần Tụ dung Dịch này sao, sao không bắt đầu luôn bây giờ?”
Vân Phong cười, “Viện trưởng, trước hết cứ nghỉ ngơi một ngày cho khỏe đã, cho dù con có gấp cũng không tiếc một buổi tối đâu.”
Viện trưởng bật cười, nhìn Vân Phong đẩy cửa đi ra ngoài mà cảm thấy người học trò này thật chu đáo, viện trưởng chỉ có hai đệ tử thân truyền, một là Lam Linh còn người còn lại là Vân Phong, mặc dù ban đầu Vân Phong là vì Tụ Dung Dịch nên mới trở thành đệ tử của viện trưởng, nhưng ông cũng không thèm để ý tới điều đó.
Vân Phong không thể nghi ngờ chính là đồ đệ mà viện trưởng tâm đắc nhất, không chỉ vì tư chất thiên phú của nàng, mà còn vì tính tình kiên cường của nàng, không hề kiêu ngạo tự mãn một chút nào. Chỉ so bằng điểm này thôi đã đủ ăn đứt Lam Linh, không hề thành thục như Vân Phong.
Nếu trong chuyện này đổi lại người cần Tụ Dung Dịch là Lam Linh thì chắc là nàng ta đã không hề tới sức khỏe của viện trưởng mà chỉ để ý vào chuyện của mình rồi, viện trưởng không khỏi lắc đầu cười nhẹ, nếu như Lam Linh có được một nửa tính cách của Vân Phong thôi thì tốt quá.
Vân Phong đẩy cửa ra ngoài, trong đầu đang nghĩ tới nhóm người giữa đường cướp đoạt tiện nghi kia, Vân Phong cũng không chắc nhóm người đó có quan hệ gì với tên nam nhân kia không, nhưng cái tác phong làm xong rút lui của bọn chúng khá giống nhau, đột nhiên xuất hiện, rồi biến mất không chút dấu vết.
Bây giờ còn một vấn đề khác đang khiến Vân Phong bận lòng, nhóm người kia cướp Tụ Dung Dịch là để làm gì? Là muốn quấy nhiễu kế hoạch của Vân Phong sao? Cái này là không thể, chuyện hồi sinh Mộc Thương Hải không phải ai cũng biết, ngay cả người phụ trách làm ra Tụ Dung Dịch là viện trưởng còn không rõ. Là muốn quấy nhiễu Vân gia? Tụ Dung Dịch làm xong được đem tặng Vân gia, người không rõ chân tướng nhất định sẽ nghĩ rằng Tụ Dung Dịch làm ra là để cho Vân gia, ra tay cướp đoạt đồng nghĩ với phá rối Vân gia cũng là chuyện tốt, chẳng lẽ thật chỉ đơn giản vậy sao?
“Nana.” Nhục Cầu khẽ gọi, Vân Phong đưa tay sờ đầu lông lá của nó, vẻ mặt nghiêm túc, “Điều làm ta lo lắng bây giờ, là nguyên nhân cướp Tụ Dung Dịch của bọn chúng là gì?”
Nhục Cầu nheo đôi mắt to, gương mặt Vân Phong âm trầm hơn, người cướp Tụ Dung Dịch là muốn hồi sinh ai sao? Nếu thật là như vậy, người hồi sinh là ai? Lại có thể biết hiệu quả của việc hồi sinh? Nếu quả thật là nhóm người cùng he với nam nhân quỷ dị kia, chuyện phát triển ngày càng khó giải quyết.
Nhục Cầu cọ vào má Vân Phong bảo nàng đừng nên quá lo lắng, nàng nhận ra được sự trấn an của Nhục Cầu, không khỏi cười, “Ừ, ta hiểu rõ, chuyện nếu như đã xảy ra rồi, lo lắng nhiều cũng chẳng làm được gì, điều gì đến gặp rồi sẽ biết.”
Nhục Cầu gật đầu nhỏ một cái, Vân Phong mỉm cười, vừa mới đi xuống cầu thang thì vừa đúng lúc bắt gặp một bóng dáng đang đứng đó, lao ra chặn đường Vân Phong, trong bóng tối u ám chỉ có một đôi mắt đen đang nhìn Vân Phong, sau đó đột nhiên dấy lên lửa giận.
“Vân Phong!”
Âm thanh nghe như đang nghiến răng nghiến lợi, Nhục Cầu khó chịu nhìn nữ nhân trước mặt, nhưng ngược lại Vân Phong lại bật cười, “Lam Linh.”
Trong lòng Lam Linh vẫn luôn rất ấm ức, nhất là sau lần tỷ thí chung của ba năm trước, mặc dù nàng cũng chế tạo thành công, nhưng dưới ánh hào quang của Vân Phong thì kết quả đó chẳng là gì, Vân Phong đã thu hút hết tất cả ánh nhìn của mọi người, cũng mang tới một sự oanh động lớn, hơn nữa Già Diệp đế quốc và nàng còn bị ép nói những lời xin lỗi như vậy, Lam Linh phải nói là bị mất hết toàn bộ mặt mũi rồi.
Lần tỷ thí đó có hai đại trưởng lão của Tổng Công Đoàn Dược Tề Sư tới dự, đương nhiên còn có những ý nghĩa khác nữa. Cả Đan Thanh và Đan Tố đều thừa nhận, Lam Linh rất tốt, dù sao thân là đệ tử thân truyền của viện trưởng tất nhiên ít nhiều cũng có tư cách, nhưng bất đắc dĩ còn có một Vân Phong, Lam Linh cho dù cũng là một tia sáng nhưng lại bị lu mờ hơn tia sáng kia rồi.
Lam Linh không ngờ Vân Phong sau đó lại rời khỏi chế dược học viện, không ai biết nàng đã đi đâu, Lam Linh nói bóng nói gió với viện trưởng cũng chẳng thu được kết quả gì, nhưng trong lòng Lam Linh khá vui vẻ, Vân Phong đi, nàng sẽ lại huy hoàng như trước! Nhưng Lam Linh đã sai rồi! Mặc dù Vân Phong đã đi, nhưng nàng ta đã không bao giờ còn được quay lại làm một Lam Linh được tôn sùng như trước đây nữa, không bao giờ còn được là đồ đệ được tất cả học sinh trong học viện này ngưỡng mộ, bởi vì luôn có một cái tên ở trên đầu của nàng ta, Vân Phong!
Già Diệp đế quốc tắt lửa rồi, Lam Linh cũng tắt lửa theo, nhưng nàng ta không vì vậy mà chịu thua, trong lòng còn có những dự tính khác, Tổng Công Đoàn Luyện Dược thấy được tài năng của mình rồi sẽ để ý tới mình, dù sao Vân Phong đi rồi, bọn họ sẽ tự lôi kéo mình! Mỹ kế trong lòng Lam Linh đang chờ trưởng lão của Tổng Công Đoàn đến, nhưng không ngờ đến cái bóng cũng không thấy! Cứ như mọi người đã quên mất có một người tên Lam Linh!
Lam Linh tức giận cắn răng nghiến lợi, được! Mấy tên Tổng Công Đoàn Luyện Dược toàn mắt cao hơn đỉnh đầu, trong mắt chỉ toàn thấy Vân Phong, thì nàng ta lại cố gắng để vượt qua! Để cho bọn chúng thấy thiên tư của mình cũng tốt! Ba năm nay Lam Linh luôn cố gắng luyện tập, nhưng khiến nàng bực mình hơn chính là thái độ của viện trưởng, điều này khiến lòng của Lam Linh tổn thương không ít.
Thời gian ba năm, viện trưởng hầu như không hề tự thân chỉ dạy Lam Linh lấy một lần, điều này khiến Lam Linh rất khó chấp nhận, thường ngày, là đệ tử thân truyền của viện trưởng, dù ngài có bận rộn vẫn sẽ cố chỉ điểm cho Lam Linh, khá là chú tâm tới nàng ta, nhưng ba năm nay viện trưởng căn bản không hề đả động hỏi thăm tới Lam Linh, cho dù Lam Linh tự mình đi thỉnh giáo, bộ dáng của viện trưởng cũng là xem như không quan tâm.
Trong lúc một lần vô ý Lam Linh đã biết được nguyên do, thì ra là viện trưởng đang chế tạo ra một chất thuốc có cấp bậc cực cao, mà chất thuốc đó lại có thể dễ dàng cho Vân Phong! Cơn giận trong lòng Lam Linh lập tức bùng phát! Tại sao lại là Vân Phong! Nàng làm đệ tử thân truyền lâu hơn nàng ta, vậy mà sư phụ lại không hề tốt với nàng đến như vậy!
Thật ra thì viện trưởng vẫn có lo một chút cho Lam Linh, nhưng nàng ta lại rất thích so sánh với Vân Phong, đương nhiên sẽ cảm thấy viện trưởng đối với nàng ta chưa đủ tốt. Trong lòng Lam Linh nháo đủ điều, không có chuyện gì cũng tìm đến viện trưởng, chủ yếu là muốn chiếm lấy sự chú ý, nhưng viện trưởng đang luyện Tụ Dung Dịch thì không thể phân thân được, ông còn có lời hứa với Vân Phong, Lam Linh tới thỉnh giáo quá nhiều ngược lại trở thành sự phiền nhiễu, cuối cùng viện trưởng cũng phiền não, Lam Linh lại càng bị đả kích hơn.
Ba năm cứ như vậy trôi đi, oán khí trong lòng Lam Linh ngày càng lớn, vậy mà Vân Phong vẫn cứ tiêu dao ở bên ngoài, tất cả những gì mà nàng ta phải chịu đựng đều là do Vân Phong! Nhưng Lam Linh không ngờ ba năm sau lại đụng phải nàng, hơn nữa lại còn là ở trong chế dược viện! Oán khí trong lòng bắt đầu bộc phát, Lam Linh cay đắng nghiến răng nghiến lợi, đều do nàng, nếu như không phải do nàng thu hút hết sự chú ý thì nàng đã là người đứng thứ nhất!
Vân Phong thu toàn bộ sự phẫn hận và uất ức trong mắt Lam Linh vào mắt mình, cảm thấy thực khó hiểu, ba năm nay không hề gặp nhau, những cảm xúc này của nàng ta là từ đâu ra chứ? Vân Phong không muốn nói với nàng ta những lời thừa thải, nghiêng người tính lướt qua phải nàng ta đi lên lầu, nhưng không ngờ vừa định bước qua một bước thì Lam Linh lại đứng chắn đang đường, hành động này khiến Vân Phong nhíu mày khó chịu.
“Ngươi về đúng lúc lắm.” Đôi mắt của Lam Linh nhìn Vân Phong chằm chằm, bên môi nở nụ cười lạnh, “Ta luôn chờ ngươi bấy lâu nay.”
“Chờ ta? Ngươi có chuyện gì sao?” Vân Phong lui lại nửa bước kéo dãn khoảng cách với Lam Linh, hình như ba năm không gặp tính tình của cô nương này thay đổi không ít.
Lòng Lam Linh lại bắt đầu nổi nóng, tại sao nàng lại có thể nói ra những lời lạnh nhạt như vậy chứ! Chẳng lẽ nàng ta không rõ tình cảnh sau khi nàng ta đi như thế nào sao! Tại sao nàng ta lại có bộ dạng như mình chẳng liên quan gì hết vậy! “Vân Phong, có phải là ngươi cho là mình rất mạnh rồi, cho nên có cảm giác tất cả mọi người đều không bằng ngươi hay không?”
Vân Phong nhướn mày, cười, “Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ thấy mình rất mạnh cả.”
“Ngụy quân tử! Việc làm của ngươi và ta hoàn toàn khác nhau! Nếu không phải do ngươi tới đây, nếu không phải do ngươi…”
Vân Phong nhìn Lam Linh cắn răng nghiến lợi, con ngươi trong mắt chuyển lạnh, “Ta không cần vì lý do lý trấu của người khác mà phải chịu trách nhiệm, nếu ngươi cảm thấy ta gây trở ngại cho ngươi, chỉ có thể nói là do tài nghệ của ngươi không bằng người, có liên quan gì tới ta chứ?”
Lam Linh ngẩn ra, toàn bộ lời nói đều bị ngăn lại trong ngực, “Nếu không phải do ngươi phô trương, nếu không phải do ngươi cuồng ngạo, nếu không phải do ngươi bắt ta phải nói lời xin lỗi, ta mới là người đứng thứ nhất ở Học Viện Chế Dược!” Gần như rống lên tất cả lời trong lòng, Vân Phong không chút đổi sắc nghe, nàng còn tưởng là cái gì, thì ra là lòng tự ái bị đả kích, tới giờ vẫn chưa được như cũ mà thôi.
“Là ngươi trước khi tỷ thí với ta đã nói, điều kiện cũng là do ngươi nói, cục diện này hôm nay là do ngươi tạo ra, có liên quan gì tới ta?” Vân Phong cười lạnh, “Lòng tự ái bị tổn thương liền đổ lên đầu người khác, loại người như thế này ta thấy khá nhiều.”
Mặt Lam Linh đột nhiên đỏ lên, nàng ta muốn lên tiếng phủ nhận nhưng chẳng biết nói gì, bây giờ quả thực nàng ta đang có tâm tư đó, mặc dù mọi thứ ban đầu là do mình khơi lên, nhưng nàng ta lại đẩy tất cả mọi thứ lên người Vân Phong! Cho dù nói thế nào, là nàng khiến mình mất hết mặt mũi!
Lam Linh hừ một tiếng, ánh mắt của Vân Phong chợt lóe, lần này là nàng ngăn trước mặt Lam Linh, nàng ta theo bản năng lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa thì té xuống, “Ngươi tính làm gì?” Lam Linh biết Vân Phong khác với Dược Tề Sư bình thường, ngoại trừ thân phận đó, nàng vẫn còn thân phận Triệu Hồi Sư! Thực lực tương đối kinh người!
Vân Phong khẽ nheo mắt, “Ngươi đây là muốn đi tìm viện trưởng?”
Lam Linh nghe thấy cười lạnh, “Ta đi tìm sư phụ thì cần xin phép ngươi chắc? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Sắc mặt của Vân Phong trầm xuống, vừa rồi nói chuyện phiếm cùng viện trưởng cảm thấy ông mệt mỏi lắm rồi, một người ba năm sau mứoi trở về như nàng còn thấy, Lam Linh nàng ta vậy mà không nhận ra sao? Còn cố tình tới quấy rầy vào lúc này, nàrốt cuộc trong đầu nàng ta đang nghĩ gì vậy?
“Ngươi không thấy là viện trưởng đang rất mệt sao?”
Lam Linh nghe câu nói đó liền bật cười, trong giọng cười mang chút châm chọc, “Ngươi cho là sư phụ mệt như vậy là vì ai! Còn không phải là vì điều chế chất thuốc cho ngươi sao? Ba năm nay sự phụ chỉ lo làm việc của ngươi, không hề quan tâm tới ta một chút nào! Sao, ngươi quay lại, thì ta không được thỉnh giáo sư phụ sao? Vân Phong, ngươi đừng quá đáng!”
Vân Phong nghe thấy thì chợt thấy kỳ lạ trong lòng, nàng không biết viện trưởng vì nàng mà tận tâm tận lực như vậy, xem ra nàng cũng đã hiểu sơ nguyên nhân vì sao Lam Linh lại có địch ý với nàng lớn đến như vậy, chắc hẳn phần lớn là do viện trưởng, Vân Phong không khỏi dịu giọng, “Ngươi muốn nhờ dạy thì không chỉ có một buổi tối này, ban ngày cũng được mà.”
“Ban ngày?! Ba năm nay số lần gặp nhau giữa ta và sư phụ có thẻ nói là đếm trên đầu ngón tay! Ngươi tránh ra!” Lam Linh càng nói càng tức, Vân Phong cau chặt mày, một tay chọp lấy cánh tay Lam Linh với sức lực lớn khiến nàng ta nhăn mày, Vân Phong lập tức buông tay, “Là đệ tử thân truyền của viện trưởng, cho dù thế nào ngươi cũng phải thông cảm cho ngài ấy, viện trưởng cũng tận tâm với ngươi mà.”
Lam Linh căn bản nghe không lọt, ba năm nay nàng tổn thương không ít, há có thể chỉ một câu đã hóa giải? Lập tức liều mạng muốn xông tới, Vân Phong thấy Lam Linh làm càn, không khỏi giận, ba năm nay viện trưởng vì chuyện của nàng mà bỏ quên Lam Linh, thật sự thì nàng cũng có một chút liên quan, nhưng Lam Linh lại không hề để ý tới tình trạng của viện trưởng, đã trễ thế này còn tới quấy rầy, rốt cuộc nàng ta có quan tâm tới tâm tư của viện trưởng hay không!
“Nhường đường!” Lam Linh ngạo mạn đi lên, dám đánh ra chiến khí với Vân Phong, sắc mặt của nàng không hề dao động chút nào, chút chiến khí này sao có thể làm gì được nàng chứ, Nhục Cầu vô cùng khó chịu nhe răng kêu, Lam Linh cất bước tính xông tới, trong lòng rất uất ức, trong một giây kế tiếp đó toàn thân Lam Linh bị một nguồn lực gì đó trói chặt lại, trong lòng Lam Linh nhất thời giật thót!
“Vân Phong! Nếu ngươi có bản lãnh thì đừng có dùng thực lực của mình áp bức người khác!” Lam Linh hoảng sợ gầm nhẹ, nhìn vẻ mặt âm trầm của Vân Phong, nội tâm bắt đầu vô thức sợ hãi.
Vân Phong khinh thường cười, “Ta nói rồi, buổi tối ngày hôm nay, ngươi không thể đi quấy rầy viện trưởng.”
Lam Linh cắn chặt răng, hận ý trong mắt hừng hực, cả người bị cố định không thể nhúc nhích hay phản kháng, trong lòng cảm thấy thực khuất nhục.
Vân Phong thấy Lam Linh như vậy trong lòng khẽ động, vẻ mặt cũng âm trầm hơn, “Viện trưởng mệt như vậy không thể nào nhìn không ra, ông ấy cần nghỉ ngơi thật tốt. Thân là đệ tử thân truyền, ngươi không cảm thấy đau lòng sao?”
Đôi mắt Lam Linh chợt lóe, cắn môi không nói gì, thầm nghĩ những lần viện trưởng tự dạy mình trước đây mà thấy có chút xấu hổ, Vân Phong giương tay lên, mang Lam Linh ra khỏi lâu đài, hai người đứng dưới khu đất trống bên ngoài sân, Vân Phong giải trừ sự trói buộc với Lam Linh, làm nàng ta lui về phía sau một khoảng cách, chỉ sợ Vân Phong sẽ ra tay .
Vân Phong thấy vậy khinh thường cười khẽ, xoay người tính rời đi, đột nhiên Lam Linh hét to, “Vân Phong! Có bản lãnh thì chúng ta lại đấu với nhau!”
Vân Phong không thèm quay đầu lại , chỉ quăng lại một câu nói cho Lam Linh, “Có thể, chờ ta làm xong chuyện rồi, thích lúc nào thì chiều.”