Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 314: Q.4 - Chương 314: Con người quen thuộc.




“Này! Ngươi đã nghe chưa, Vân Phong ở khu A ý!”

“Dĩ nhiên là nghe rồi! Nhân vật đó ở khu A rất nổi tiếng, nghe nói đó là người nhanh nhất vượt qua vòng loại!”

“Đâu chỉ vậy! Nàng còn là Đa Hệ Triệu Hồi Sư đấy, hai con ma thú kia của nàng đúng là cường hãn nhất mà ta từng thấy! Đúng rồi đúng rồi, ngươi có xem trận tỷ thí giữa nàng và Diêu Mạn không?”

“Nói nhảm! Dĩ nhiên có xem rồi! Ngày đó may mà ta ở khu A, trận đó thực đặc sắc, mặc dù Diêu Mạn kia cũng rất lợi hại, nhưng khi đứng trước Vân Phong thì như cách nàng một tầng xa, ngay cả dùng dược tề cũng không thắng được nàng!”

“Hoá ra là vậy, ngay cả dùng dược tề cũng đánh không lại sao? Rốt cuộc Vân Phong này mạnh tới cỡ nào a!”

“Nếu không thì sao có thể là người thắng vòng loại nhanh nhất được chứ, giờ có khi cả Thiên Phong Thành đều biết tới nàng rồi!”

“Nghe nói nàng dùng chưa tới một canh giờ đã xong, là thật à?”

“Đương nhiên là thật rồi, ngươi không biết những trận đấu lúc đó hấp dẫn tới cỡ nào đâu, những Triệu Hồi Sư trước đó căn bản không cùng một đẳng cấp với nàng, nàng chỉ cần nhấc tay là có người ngã xuống, thực vô cùng dũng mãnh!”

“Thật là hâm mộ quá đi, sao ta lại không được xem chứ!”

“Ha ha, đừng nóng đừng nóng, về sau vẫn còn cơ hội xem mà! Ở khu của ngươi có nhân vật nào nổi bật không, nói nghe thử xem nào!”

“Thôi đi! Cho dù có cũng không thể nào so được với Vân Phong kia, Triệu Hồi Sư mạnh như vậy rốt cuộc là đến từ điện nào nhỉ, thực là mạnh quá đi!”

Dọc hai bên đường phố, thi thoảng lại có một nhóm năm bảy người túm tụm lại bàn luận về chuyện gì đó, Đại Hội Triệu Hồi Sư chưa bao giờ hết đề tài nóng để bàn luận, mà Vân Phong rất dễ thấy là một trong những đề tài nóng đó, mỗi lần mọi người nhắc tới cái tên Vân Phong, ai nấy đều không giấu được sự kích động của bản thân.

“Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà nàng đã đạt tới mức độ người người đều biết.” Mục Thiếu Hoa đi trên đường nghe không ít những lời nói như vậy, trong lòng không ngừng gợn sóng cảm thán và khiếp sợ.

“Nàng ấy chắc chắn là Vân Phong đó rồi.” Thiên Dược Dược kích động nói thầm, ở Đông Đại Lục Vân Phong chính là thần tượng trong lòng của nàng, cũng chỉ có thần tượng mới có trình độ xuất sắc như vậy!

Sắc mặt Gia Tinh Vũ đứng cạnh không hề tốt tý nào, chuyện Hạ Thanh làm nàng ta bị chỉ trích vô cùng nặng nề, nhất là ánh mắt ngày đó của Vân Phong giờ vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng ta, khiến nàng ta luôn có cảm giác sợ hãi, cho dù nàng ta có bất mãn trong lòng cũng chẳng bao giờ có thể so bì được với Vân Phong.

“Không biết Hạ Thanh ra sao rồi.” Mục Thiếu Hoa nhắc tới Hạ Thanh, giọng khẽ trầm xuống, từ lúc Hạ Thanh gặp chuyện không may đến nay đã một tuần, ba người bọn họ căn bản không vào được lầu tiếp đãi, cho dù có nói tên ra, chắc là Vân Phong sẽ lại đuổi đi thôi, trong lòng Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược vô cùng áy náy, còn kẻ đã gây chuyện là Hoa Tinh Vũ lại làm như chẳng có gì.

Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược giờ đây hoàn toàn ghét cay ghét đắng Gia Tinh Vũ, Già Diệp đế quốc đúng là toàn cho ra những người chả tốt lành gì! Hơn nữa thái độ của ba chiến sỹ Hồng Phong kia cũng vậy, sắc mặt đối với Gia Tinh Vũ cũng không hề tốt tý nào.

Lúc này cả ba người đang cùng ở trong một quán ăn, ba người đã đăng ký tham gia thi đấu lôi đài tự do, trước khi đi bọn họ đã lấy tiêu chuẩn phải thắng được năm trận, nhưng Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa chỉ thắng ba trận đã bị mất tư cách, còn Gia Tinh Vũ càng thảm hại hơn, đến một trận cũng chưa thắng lần nào, bởi vì đối thủ đầu tiên mà nàng ta đối mặt chính là Hạ Thanh.

Trong lòng Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược hiểu rõ, ở một sự kiện lớn như thế này, bọn họ chỉ là những nhân vật nhỏ bé, mặc dù địa vị của họ ở Đông Đại Lục cũng khá cao, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, lần đại hội này thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, cũng hiểu đạo lý Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân.

Cho dù đã mất đi tư cách thi đấu lôi đài, Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược vẫn không hề cảm thấy không vui tý nào, ít ra bọn họ hiểu rõ thực lực của mình tới đâu, nhưng Gia Tinh Vũ lại không hề nghĩ như vậy, xuất thân từ hoàng tộc nên tâm khí cũng kiêu ngạo hơn người thường, bị Hạ Thanh đánh xuống mới biết rõ tài nghệ mình không bằng người, nhưng trong lòng vẫn không chịu phục, cũng vì vậy mà buông lời khiến Hạ Thanh gặp phải nạn.

Cả tuần nay, một hai ngày đầu Gia Tinh Vũ còn cảm thấy sợ, nhưng thấy sau đó Vân Phong không đến tìm thì nàng ta cũng cảm thấy an tâm dần, nàng ta ở đây đã mất hết mặt mũi nên chỉ muốn về sớm, nhưng Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược thì không như vậy, hiếm khi có được một đại hội thế này, không tham gia thì sau này khi nào mới có cơ hội lại? Có thể học hỏi được càng nhiều càng tốt. Đối mặt với yêu cầu đòi về vô lý của Gia Tinh Vũ, Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược nói lại, muốn về thì được thôi, ngươi tự mình đi đi, Gia Tinh Vũ lập tức tắt điện.

“Mấy ngày qua tới các lôi đài xem so tài, số người đi tiếp lần này thật không ít.” Mục Thiếu Hoa hàn huyên với Thiên Dược Dược, hoàn toàn bỏ lơ Gia Tinh Vũ sang một bên, Thiên Dược Dược gật đầu phụ họa, “Ngọa hổ tàng long, ở đâu cũng có cường giả.”

“Có khi Vân Phong chính là người cường hãn nhất.” Mục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, nhưng Thiên Dược Dược lại có chút thương cảm, “Ta chỉ hi vọng Hạ Thanh có thể mau chóng khỏe lại.”

“Ngươi lo chi lắm thế! Vân Phong chẳng phải là sư phụ của nàng ta sao, chắc chắn sẽ không chết được đâu!”

Thiên Dược Dược tức giận bật dậy, vỗ bàn một cái, làm toàn bộ thức uống trên bàn đổ lên người của Gia Tinh Vũ, “Thiên Dược Dược! Ngươi điên à?” Gia Tinh Vũ vội vàng đứng dậy, nhưng y phục trên người đã hoàn toàn bị bẩn.

“Gia Tinh Vũ, nếu như giờ ta đang ở Đông Đại Lục, ta nhất định sẽ ra tay đánh ngươi! Ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như ngươi!”

“Thiên Dược Dược! Ngươi có gan nói lại xem nào!”

“Ta nói lại nè thì sao! Tất cả đều là tại ngươi, mà bộ dáng thì lại làm như vẻ mình chẳng dính dáng gì! Hoàng Thất Già Diệp dạy ngươi như vậy đó à?”

“Ngươi… !”

Mục Thiếu Hoa cũng đứng dậy, “Hoàng thất Già Diệp lúc nào cũng vậy, tên Gia Sâm kia cũng là một hạng người vô sỉ, nàng ta thì khá hơn bao nhiêu?”

Thiên Dược Dược nghe thế lạnh giọng cười, “Nói thật chính xác, chẳng trách Vân Phong tức giận như vậy, đều là do các ngươi tự tìm lấy!”

“Hai người các ngươi! Khi trở về ta nhất định sẽ nói tất cả những lời này với Đế Vương! Các ngươi cứ chờ đó cho ta!”

Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược cười khinh, tia lạnh trong mắt hai người khiến Gia Tinh Vũ lùi lại phía sau vài bước, “Ngươi cứ mạnh mồm đi, ta để những lời này lại đây, Áo Uy liên thủ với Thánh Diệu, ngươi cho là Phong Vân hội sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Ngươi đừng quên chỗ dựa sau lưng Phong Vân là ai!”

Sắc mặt của Gia Tinh Vũ tái đi, “Nếu như nàng thật sự là Vân Phong của Vân gia ở Đông Đại Lục, với thương thế trên người đồ đệ nàng, Gia Tinh Vũ, ngươi cho rằng Vân Phong sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

Mục Thiếu Hoa cười, “Đến lúc đó ngươi nhớ tắm rửa thật sạch sẽ mà ngồi chờ, lúc đó có bới mấy lớp da của ngươi cũng không đủ giải hận đâu.”

Thiên Dược Dược lười biếng ngáp một cái, “Nói với nàng ta mấy thứ này làm gì, nếu tới lúc đó có khai chiến, ta sẽ là người xung phong.”

Mục Thiếu Hoa nhún vai, “Không sai, cùng lắm thì khai chiến thôi.”

“Các ngươi, các ngươi… !” Gia Tinh Vũ run lẩy bẩy, Áo Uy và Thánh Diệu muốn liên thủ đối phó với Già Diệp! Nếu như Phong Vân nhúng tay vào, lại thêm một Vân Phong kinh khủng kia nữa, Già Diệp khó tránh khỏi cảnh giống như Tạp Lan, mà tất cả những chuyện này đều là… do nàng gây ra sao!

Một luồng khí lạnh từ sau đánh tới, Gia Tinh Vũ chợt nhận ra, lần này hộ tống bọn họ tới chính là Dong Binh Đoàn Hồng Phong! Mà đại tiểu thư mà họ tôn sùng như thần chính là Vân Phong! Cả người Gia Tinh Vũ như bị rút sạch khí lực, xụi lơ ngồi xuống ghế, nếu như bây giờ trở lại Đông Đại Lục, Áo Uy và Thánh Diệu mà có động tác gì, Già Diệp Đế Vương mà biết tất cả chuyện này đều là do nàng ta, không lột da của nàng ra mới lạ!

Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược thấy sắc mặt của Gia Tinh Vũ tái nhợt, bộ dáng trông có vẻ là thật, trong lòng hai người cười lạnh, Áo Uy và Thánh Diệu từ lâu đã không vừa mắt Già Diệp rồi, huống chi hoàng thất Già Diệp và Vân Phong cũng có thù cũ, ba phương đều có thành kiến với một đế quốc, chỉ bằng nhổ cỏ tận gốc, tránh sau này ngứa mắt nhau!

Lần này sau khi đại hội kết thúc, Đông Đại Lục sẽ xảy ra một biến cố lớn, đồng thời cũng phân chia lại hoàn toàn lãnh thổ của Đông Đại Lục.

Trong vòng một tuần, danh tiếng của Vân Phong lan khắp Thiên Phong Thành với tốc độ chóng mặt, không ai là không biết tên của nàng, làm Mặc Trường Ca liên tục cảm thán. Vị Ám Hệ Ma Pháp Sư mà hắn đã nói vẫn chưa tới, mặc dù Mặc Trường Ca nói sẽ nhanh thôi, nhưng tính kiên nhẫn của Vân Phong đang ngày càng xuống thấp rồi.

Diêu Mạn từ ngày đó cũng không lộ mặt lấy một lần, có lẽ tác dụng phụ của chất thuốc đã khiến thân thể nàng ta suy nhược không ít, cần nghỉ ngơi thật tốt, thật ra trong bốn khu người thắng cuộc đầu tiên là Diêu Mạn, trước khi Vân Phong vượt vòng cũng đã có mấy người đi trước nàng, nhưng sự ấn tượng của Vân Phong không thể nghi ngờ là sâu đậm nhất.

Tốc độ giành chiến thắng như gió như vậy, ma thú mạnh mẽ như vậy, tay nâng lên là có người ngã xuống, quan trọng là khiến người xem cảm thấy thích thú đến cỡ nào.

Nổi danh cùng với Vân Phong còn có một người khác, chính là nam nhân mặc áo khoác trùm đầu khiến người ta cảm thấy áp lực, hắn cũng là người xong vòng nhanh chóng ở khu C, một số người nhớ tới hắn có lẽ là vì cách ra tay ngoan tuyệt của hắn, cũng có nhiều Triệu Hồi Sư đã chết thảm dưới tay hắn, mặc dù trên lôi đài sinh tử vô thường, nhưng loại người này rõ ràng đang biến lôi đài thành nơi để tàn sát, nghe có chút rợn cả người.

Hắn ta thắng liên tiếp bốn mươi trận nên đã được vào vòng tiếp, từ đó về sau không bao giờ gặp được nữa, nhưng những người xem trận đấu hôm đó chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn và máu tanh của hắn chỉ một lần là đã nhớ cả đời, cả người không khỏi lạnh toát, liên tục thấy ác mộng.

Trong vòng một tuần, Vân Phong sau khi thi đấu xong vẫn luôn ở cạnh Hạ Thanh, Linh mỗi ngày đều mang tin tức tới, lần này số người thắng rất nhiều, lôi đài tự do có lẽ sẽ kéo dài hơn một tháng vì tuyến sau vẫn còn rất nhiều, số lượng tổng kết lại có lẽ sẽ vượt qua mức dự định, vì thế Liên Minh bắt đầu làm công tác chuẩn bị cho vòng loại thứ hai, Vân Phong đương nhiên trở thành người được vô cùng mong đợi, lần thứ hai so tài, có nghĩa rằng nàng sẽ gặp tên nam nhân đội mũ trùm đầu kia!

Mấy ngày nay Vân Phong chỉ ở cạnh chăm sóc cho Hạ Thanh. Linh tới bái một tin, trong thời gian một tuần tới, buổi đấu giá ma thú sẽ bắt đầu, Vân Phong vốn chẳng có tý hứng thú nào nhưng lại bị Khúc Lam Y kéo ra khỏi phòng, theo lời hắn nói, cứ dạo vòng quanh thử, biết đâu sẽ có thứ mà nàng cần.

Tất cả mọi người đều hy vọng Vân Phong có thể ra ngoài dạo một chút, cuối cùng nàng cũng gật đầu đồng ý, lần này chỉ đi với Khúc Lam Y, còn địa điểm đấu giá thì Linh đã thông báo trước, không ngoài dự đoán người chủ trì lần này chính là Linh.

Tới nơi cử hành buổi đấu giá, nơi này phòng giao dịch nằm phía bắc của Thiên Phong Thành, trong thời gian cử hành đại hội nơi này liền biến thành chỗ đấu giá, đã có không ít Triệu Hồi Sư ra vào, buổi đấu giá ma thú là một trong những sự kiện thú vị của đại hội, là Triệu Hồi Sư tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhất là đối với những người đang đi tìm ma thú.

Khúc Lam Y lôi kéo Vân Phong tới cửa chính của phòng giao dịch, trên đường đi nghe không ít nhóm người bàn luận về nàng, hắn cười khúc khích, “Tiểu Phong Phong à, nàng nổi tiếng rồi, không chừng đã có rất nhiều người đi tìm thông tin đấy.”

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, nàng chẳng có tý ý kiến gì về việc này, giương mắt nhìn lên thì thấy ba người Mục Thiếu Hoa, hắn và Thiên Dược Dược nhìn thấy Vân Phong, lập tức hết sức mừng rỡ đi tới, Khúc Lam Y có chút không vui, ba Triệu Hồi Sư tới từ Đông Đại Lục này khiến hắn vui không nổi, nhất là cái con Gia Tinh Vũ kia, hắn thật muốn một tay giải quyết nàng.

“Vân Phong! Hạ Thanh có khá hơn chút nào không?” Thiên Dược Dược vươn lên hỏi một câu làm Vân Phong ngẩn ra, Mục Thiếu Hoa cũng lo lắng nói, “Ta hiểu rõ đó là lỗi do chúng ta, nếu không Hạ thanh sẽ chẳng bị như vậy, nàng như thế nào rồi?”

Vân Phong nhìn Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa, nhàn nhạt nói, “Thanh Thanh đã không sao, đa tạ sự quan tâm của các ngươi.”

“Đây là chúng ta nên làm! Nếu không phải là vì…” Thiên Dược Dược đang nói đột nhiên ngưng lại, Gia Tinh Vũ đứng cạnh tái mặt không nói lời nào, trông có vẻ nhu thuận không ít.

“Các ngươi cũng biết buổi đấu giá?” Thấy Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa thực sự quan tâm tới Hạ Thanh, hơn nữa độ tuổi của các nàng cũng không quá chênh lệch, với lại người có lỗi chỉ có mỗi Gia Tinh Vũ, căn bản không liên quan gì tới hai người họ, giọng của Vân Phong cũng mềm đi nhiều.

“Đúng vậy, lần đầu tiên được tham gia đấu giá ma thú, thực có chút kích động!” Thiên Dược Dược hơi đỏ mặt, vô cùng sùng bái nhìn Vân Phong, nàng mỉm cười, “Nếu như để ý tới ma thú nào thì cứ chọn đi, ma thú trên hội đấu giá đều là ma thú cấp cao.”

Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược giật nhẹ khóe miệng, chọn lấy? Còn phải xem bọn họ có đủ điều kiện không đã, mặc dù tiền tài bọn họ mang theo không ít, nhưng khi tới đây, người có tiền nhiều hơn bọn họ chắc phải có ở khắp nơi.

“Đúng rồi, thường thì ma thú quý hiếm không dùng tiền bạc để trao đổi, toàn là dùng cực phẩm quáng thạch để bàn giá.”

Nghe thấy Vân Phong nói vậy, cả hai người trợn tròn mắt, dùng cực phẩm quáng thạch? Vân Phong bật cười, “Ở đây có chỗ để đổi quáng thạch, tới lúc đó đổi lại cũng không muộn.”

Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược nghe vậy thở nhẹ, Vân Phong nói xong xoay người đi với Khúc Lam Y đang mặt mày đen thui tới chỗ quầy tiếp khách, sau khi xác nhận thân phận, nhân viên lập tức tươi cười chào đón, “Vân Phong đại nhân, ngài là khách quý của Liên Minh, có phòng riêng, mời lên lầu bốn, sẽ có chuyên gia tiếp đãi ở đó.”

Vân Phong gật đầu. Nhưng ba người đứng sau lưng nàng lại không được đối đãi như vậy, bọn họ không phải là người ghi danh trong Liên Minh, thực lực lại không cao, sắc mặt của nhân viên đương nhiên cũng ít hữu hảo, Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa hơi đỏ mặt, rõ ràng có chút quẫn bách.

“Bọn họ đi chung với ta .” Vân Phong nói nhạt, nhân viên tiếp khách sững sờ, Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa cảm kích nhìn Vân Phong, Vân Phong nhìn lướt qua nhân viên tiếp khách, hắn lập tức hiểu ý của nàng, “Ý ngày là ở cùng đúng không ạ! Lời của đại nhân không gì là không thể làm được, bên này, mời sang bên này.”

Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa theo sau lưng Vân Phong, Gia Tinh Vũ yên lặng ở sau, không dám càn quấy như ngày trước, Vân Phong ngược lại thấy khá bất ngờ. Mọi người lên lầu bốn, nhân tiếp chuyên môn dẫn Vân Phong tới một căn phòng, Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa cảm thán, càng thêm bội phục năng lực của Vân Phong, quả nhiên chỉ cần thực lực cường đại là cái gì cũng có thể thông lọt.

Trên lầu bốn không chỉ có một phòng, đương nhiên là còn có những khách quý bốn sao khác, gian phòng dành riêng cho khách quý vô cùng hào hoa, y như căn phòng mà Vân Phong tham gia đấu giá lần trước, gian phòng hoàn toàn trong suốt, có một cái míc và một cái nút, thông qua vách tường trong suốt có thể nhìn thấy được rõ ràng tình hình phía dưới, diễn biến trên sân khấu cũng có thể thấy vô cùng rõ.

Thiên Thược Dược cùng mục Thiếu Hoa cũng có chút câu nệ ngồi ở chỗ đó, lần đầu cảm nhận được thực lực mang tới địa vị và tôn sùng, hai người đều là càng phát ra kính nể Vân Phong, Vân Phong và Khúc Lam Y ngồi cùng một bên, mắt nàng nhìn ra bên ngoài, dưới đại sảnh đã có rất nhiều người ngồi, có lẽ tình trạng của mấy tầng còn lại cũng như vậy.

“Không biết sẽ có những loại ma thú gì.” Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa kích động, ngay cả Gia Tinh Vũ nãy giờ đứng im cũng bắt đầu thấy tò mò, mặc dù ba người đã có ma thú khế ước, nhưng tính tò mò trong người bị khơi lên, lần này tới đây, thực sự có cảm giác ma thú của mình thật thiếu bản lĩnh.

May mà bọn họ mang theo đầy đủ tiền tài, dù sao cũng là Tam Đại Đế Quốc, xuống tay cũng sẽ không keo kiệt, lần này ba họ nhất định phải bắt được một con ma thú phẩm chất thật ưu tú.

Chỉ một lát sau, buổi đấu giá sẽ bắt đầu, quả nhiên không ngoài dự đoán của Vân Phong, người chủ trì lần này chính là Linh, vẫn là màn mở đầu vô cùng hấp dẫn, làm khơi dậy sự phấn khởi và nhiệt huyết trong lòng của những người tham gia, tiếp theo là màn trình diễn ma thú mà mọi người luôn mong chờ.

Quả nhiên giống như Linh đã nói, Vân Phong căn bản không cần tới buổi đấu giá này, bởi vì mặc dù phẩm chất ma thú cũng không tồi, nhưng căn bản không bằng Yêu Yêu mà Vân Phong sở hữu được, bọn ma thú được gọi ra từ phẩm chất thấp đến cao, giá kêu ra cũng tăng dần, ba người Mục Thiếu Hoa cũng tham dự vào, dù sao cũng là người trẻ tuổi, gặp được ma thú mình yêu thích thì vô cùng thích thú, nghe bọn họ thét giá mà Vân Phong ngồi cười cười, cuối cùng chỉ có mỗi Thiên Dược Dược giành được ma thú mà mình thích, dù sao người cạnh tranh cũng quá nhiều.

Thiên Dược Dược vô cùng vui, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhẹ, một lớp ma thú đã được đấu giá xong, giá tiền cũng rất vừa lòng người mua, tiếp đó là bắt đầu vòng đấu giá thứ hai, phẩm chất của ma thú cao hơn một tầng, nhưng đối với Vân Phong cũng bình thường. Tiểu Hỏa, Lam Dực, Yêu Yêu, lấy ra bất kỳ một người đều vượt trội hơn hẳn, ai cũng là ma thú khiến Triệu Hồi Sư phải đỏ mắt thèm khát.

“Một quả cực phẩm quáng thạch.” Một giọng nói khàn khàn vang lên, cả người Vân Phong và Khúc Lam Y run lên, trong nháy mắt vẻ mặt hai người trầm xuống, “Sao vật?” Thiên Dược Dược thấy sắc mặt hai người đột nhiên biến đổi, không khỏi có chút lo lắng.

Vân Phong cười lạnh, đưa tay sang cái nút bên người, lạnh giọng nói vọng ra, “Mười viên cực phẩm quáng thạch.”

Giong nói vừa cất lên, Linh đứng trên đài kinh ngạc nhìn sang, có lẽ không ngờ Vân Phong sẽ xuất hiện ở đây, âm thanh khàn khàn kia ngập ngừng vài giây, lại lên tiếng, “15 viên.”

Nụ cười trên môi Vân Phong càng lạnh hơn, “25 viên.”

Toàn sảnh lập tức yên lặng, tất cả Triệu Hồi Sư đều vô cùng bất ngờ, ma thú bán đấu giá trên lôi đài chẳng phải giống quý hiếm gì, nếu bàn về huyết thống thì cũng chỉ là hàng cấp cao, hai người này đầu óc bị gì vậy? Làm gì mà ra giá cao như vậy? Hơn nữa tua này đâu cần phải dùng tới tận quáng thạch cực phẩm để đổi chứ!

“30 viên.” Âm thanh khàn khàn kia lại vang lên, trong nó là lửa giận ngút trời, Vân Phong bám theo, “Mỗi lần hắn tăng giá, ta sẽ trả hơn năm viên.”

Chủ nhân của giọng nói khàn khàn khàn kia lại trầm mặc, toàn bộ những người ở đó lập tức ngưng thở trong vài giây, làm gì vậy? Có nhiều quáng thạch cực phẩm như vậy sao? Quáng thạch cực phẩm là rau cải trắng à, quơ một nắm là được một bó to à? Liều mạng kêu giá như vậy, tất cả chỉ vì một con ma thú căn bản không đáng giá tiền!

Vẻ mặt Linh thoáng cứng đờ, cuối cùng hòa hoãn lại, “Vừa rồi vị tiểu thư kia ra giá 35 quáng thạch cực phẩm, còn ai ra giá cao hơn không?”

Cao hơn? Làm gì có nữa chứ.

Thiên Dược Dược, Mục Thiếu Hoa và Gia Tinh Vũ ngẩn ra, 35 viên vực phẩm quáng thạch… Vân Phong, thật sự vô cùng giàu có!

Giành được con ma thú kia rồi, Vân Phong nhanh chóng đứng dậy, lạnh lùng ném lại một câu, “Ba người các ngươi, ở yên ở đây.” Rồi cùng Khúc Lam Y đi ra ngoài, vừa mới đẩy cửa ra, một gian phòng trên lầu bốn cách đó không xa cũng mở ra, một bóng người chậm rãi ra ngoài, nam nhân mặc hắc bào xuất hiện trước mặt Vân Phong, còn có tên nam nhân lúc nào cũng trùm mũ kín mít chỉ để lộ nửa khuôn mặt dưới.

Nam nhân trùm mũ chậm rãi đi tới, lần này Vân Phong đứng im tại chỗ nghênh đón, khóe miệng của hắn từ từ nâng lên, tản ra hơi thở tà ác, làn da tới nhợt ánh lên màu vàng nhạt, ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, hai người cứ như lần đầu gặp nhau, trong nháy mắt đồng loại ra tay đánh về phía đối phương!

“Oành!” Không trong khí đột nhiên chấn động một tiếng dữ dội, hai luồng tinh thần lực mạnh mẽ va chạm vào nhau, chỉ chớp mắt, vách tường bao quanh nàng và tên nam nhân kia đổ sụp xuống, ầm ầm vỡ vụn.

Từng tiếng ầm ầm vang lên khiến mọi người trong căn phòng đấu giá giật thót mình! Linh nhanh chóng giơ tay lên, có mấy người đã nhanh chân chạy lên lầu bốn. Trên hành lang lầu bốn đã bị tàn phá, Vân Phong và nam nhân trùm mũ đối mặt với nhau, cánh tay bên trong hắc bào của hắn hơi lộ, trên đó là một vết thương trông rất ngứa mắt.

“Hừ!” Hắn đặt một ngón tay lên môi mình, đầu lưỡi liếm lấy máu trên đó, bộ dáng như đang thưởng thức mỹ vị, khiến đôi môi vốn đã tà ác giờ nhiễm thêm một tầng đỏ tươi, làm tăng thêm cảm giác sợ hãi cho người nhìn. “Quang Hệ quả nhiên phiền phức.” Cánh tay lại giấu vào trong hắc bào, nam nhân trùm đầu nhìn nghiêng sang một bên, Khúc Lam Y chậm rãi đi ra, bàn tay lóe lên vài tia sáng.

“Ngươi dám làm hỏng chuyện của ta.” Giọng nói khàn khàn của hắn ta ân ẩn tức giận, sự tức giận này là nhằm vào Vân Phong, nàng cười, “Ngươi dám làm hại tới đồ đệ của ta.”

“Chiếc nhẫn của Thanh Thanh, ngươi đã lấy đi.” Câu của Vân Phong là câu khẳng định, hắn trầm mặc một lúc, dường như bàn tay bên trong áo bào đang làm gì đó, chỉ chốc lát sau, một ngón tay lộ ra, bên trên rõ ràng chính là chiếc nhẫn khế ước của Hạ Thanh!

“Ý ngươi, là cái này?” Hắn xoay chiếc nhẫn khế ước màu xanh trên ngón tay vài vòng, ánh mắt nóng rực nhìn Vân Phong, hắn lại xoay thêm vài vòng nữa, đột nhiên thu lại chiếc nhẫn, khóe miệng lại nhếch lên, “Có bản lãnh thì tới đây mà lấy.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ lấy về.” Giọng của Vân Phong lạnh lẽo, “Còn có tất cả những gì mà ngươi đã để lại trên người của Hạ Thanh, ta sẽ hoàn trả lại gấp mười lần cho ngươi, không thiếu một hào.”

Nam nhân trùm mũ chợt cười khẽ, cả người run nhẹ, “Ta thì có hứng thú với ma thú khế ước của ngươi hơn.”

Vẻ mặt Vân Phong trầm, khóe miệng khẽ giương, “Có bản lãnh thì tới mà lấy.”

Nam nhân trùm mũ sững sờ, sau đó phát ra một tràng cười khó nghe, có hơi điên cuồng, bên trong khó nén được sự hưng phấn, nam nhân hắc bào đứng cạnh đứng thẳng dậy, một góc áo bị hổng lên, dấu ấn phức tạp kia đập vào mắt Vân Phong, lửa giận trong lòng Vân Phong chợt bùng lên!

“Ngươi và hắn cùng… các ngươi… !” Vân Phong vừa thốt lên câu đó thì bị Khúc Lam Y kéo lại, nàng chỉ cảm thấy dường như ánh mắt của nam nhân trùm mũ kia rất háo hức, như muốn xuyên qua cơ thể của nàng, hắn chậm rãi xoay người, biến mất trước tầm mắt của Vân Phong.

Nàng nắm chặt nấm đấm, cả người run nhẹ, chỉ cần nghĩ tới việc tàn hồn của tổ tiên đã bị bắt đi là đáy lòng nàng lại vô cùng đau đớn, Vân Phong mãi chẳng bao giờ quên được ngày đó! Bàn tay ấm áp của Khúc Lam Y nắm chặt tay nàng, khiến nàng bình tĩnh trở lại, nhưng sâu trong đôi mắt đen vẫn là lửa giận ngút trời!

Ai cũng không được phép chạm vào vết thương trong lòng nàng, kẻ đã cướp tàn hồn của tổ tiên, tổn thương tới Hạ Thanh, nàng nhất định sẽ không bỏ qua, tuyệt – đối – không – bỏ - qua!

Sau buổi đấu giá hôm đó tên nam nhân trùm mũ cũng biến mất, còn con ma thú mà Vân Phong tranh đấu với hắn ta Linh đã đưa tới, nó là một con ma thú hệ thổ cấp cao, Vân Phong lại gần con ma thú xem thử, nó ở trước mặt nàng khúm na khúm núm, đến thở mạnh cũng chẳng dám, cuối cùng Vân Phong chẳng nhìn ra được gì, nhưng tại sao hắn ra lại muốn con ma thú này chứ, rõ ràng chuyện này không hề đơn giản chút nào.

Vân Phong thả ma thú vào trong nhẫn không gian, mặc dù chẳng biết con ma thú này có gì đặc biệt, nhưng tên nam nhân kia muốn nó chắc là có mục đích, sớm muộn gì rồi nàng cũng sẽ biết thôi.

Nghĩ tới lời nói của nam nhân kia, xem hắn thực sự có ý đồ với ma thú của mình, may mà nàng vẫn chưa xuất Yêu Yêu ra, nếu không, có Giao Nhân Tộc ở đây, hắn ta bất chấp thế nào cũng phải cướp cho bằng được, đến lúc đó sự tồn tại của Yêu Yêu sẽ khiến cho dư luận xôn xao.

Cuối cùng sau mười ngày, vị Ám Hệ Ma Pháp Sư mà Mặc Trường Ca mời cho Vân Phong đã tới, Mặc Trường Ca vừa nhận được tin liền chạy tới chỗ của Vân Phong, “Tên lưu manh kia tới rồi.” Mực Trường Ca chỉ nói câu đó, vẻ mặt Vân Phong và Khúc Lam Y lại vô cùng cổ quái, không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ, Mặc Trường Ca lập tức ra đón, Vân Phong và Khúc Lam Y không thèm ra xem thử tên lưu manh kia rốt cuộc là người như thế nào, nhưng vẫn nghe được cuộc đối thoại giữa hắn với Mặc Trường Ca.

“Lưu manh, tới rồi à, mấy bữa nay du đãng ở đâu vậy?” Đây là Mặc Trường Ca.

“Tiểu Đào Hoa, ngươi không nhớ ta sao? Lần này ta tới là nể mặt mũi của ngươi lắm đấy, còn con hồ ly kia sao lại ở đây thế?”

Vẻ mặt của Vân Phong và Khúc Lam Y cứng đờ, giọng nói này chẳng phải là…!

Một bóng dáng cao lớn đi vào, vừa nhìn thấy Vân Phong thì sáng mắt lên, vừa nhìn sang Khúc Lam Y thì, “A, tên nhân yêu, quả nhiên ngươi vẫn còn ở đây.”

Khúc Lam Y giật nhẹ khóe miệng đứng dậy, “Đồ ẻo lả, đã lâu không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.