Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 582: Q.5 - Chương 582: Cự long xuất hiện! 2




Edit: Mavis Clay

Kén đen vừa được tạo thành, Ám Nguyên Tố xung quanh biến mất hoàn toàn, chỉ còn có cái kén đen lẳng lẳng nằm giữa không trung, phả hơi thở quỷ dị ra xung quanh, ba người Ngao Kim tiến lên, Ngao Kim và Trạch Nhiên không nói hai lời nện quyền xuống, đập mạnh lên cái kén đen khổng lồ.

“Như đánh vào bông vậy, toàn bộ năng lượng đều bị hấp thu.” Trạch Nhiên nhăn mày, nhìn cái kén đen trước mặt, dựa vào sức mạnh không thể phá vỡ được nó.

“Lão tử không tin không xé được ngươi!” Long trảo quào lên cái kén, móng vuốt Ngao Kim cố tách sang hai bên, nhưng Ám Nguyên Tố như nước chảy qua kẽ vuốt hắn, không hề có chút tổn thương gì.

“Thứ này hình như chỉ có thể phá vỡ từ bên trong.” Mộc Thương Hải nói, ánh mắt u ám nhìn cái kén được tạo thành từ Ám Nguyên Tố, “Ta khuyên các ngươi đừng nên làm gì nó nữa, hình như nó có thể hấp thu năng lượng mà các ngươi đánh tới, rồi chuyển hóa để bản thân sử dụng.”

Trạch Nhiên kinh ngạc, “Ngươi nói gì?”

Ngao Kim phiền não rống lên, “Lão tử bất chấp!”

Mộc Thương Hải lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi bị nó hấp thu càng nhiều năng lượng, Vân Phong càng nguy hiểm.”

Ngao Kim lập tức á khẩu không đáp lại được.

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Trạch Nhiên nóng nảy nói, không thể làm gì cái kén này, bọn họ làm sao mới giúp được Vân Phong?

“Chúng ta chỉ có thể đợi thôi… Đợi cái kén này bị phá ra từ bên trong, có lẽ là Vân Phong, cũng có lẽ là một thứ gì đó trong ngọc bội kia.”

“Con bà nó, chết tiêt!” Ngao Kim giận dữ gầm lên, rất nản chí vì mình không thể làm gì, Trạch Nhiên cũng thầm mắng bản thân vô dụng, Mộc Thương Hải thấy hai người như thế nói, “Các ngươi không tin Vân Phong sao?”

Trạch Nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mộc Thương Hải, sau đó sắc mặt biến đổi, “Tim, Ta tin nàng!”

“Con bà nó, điều này khỏi cần ngươi nói.”

Mộc Thương Hải lại nói, “Chúng ta đều đã vượt qua không ít chuyện cùng nàng, cũng đã gặp qua không ít nguy hiểm, khi nào thì nàng xảy ra chuyện?”

Trạch Nhiên hít một hơi thật sâu, “Ta hiểu ý của ngươi, lần này, Vân Phong nhất định cũng sẽ không sao.”

Mộc Thương Hải gật đầu, Ngao Kim nhịn một lúc, tung người nhảy lên, nhìn Ly Ly tộc bị Không Gian Lực trói trên không, “Lão tử đang lo không có chỗ trút giận, bây giờ có ngươi rồi. Mở Không Gian Phong Tỏa ra.”

Trong khi ba người bên ngoài quyết định chờ đợi Vân Phong bình an ra ngoài, ở bên trong cái kén nàng chỉ có một lựa chọn, không ngừng tiến lên.

“Chủ nhân, thả ta ra ngoài đi!” Tiếng Tiểu hỏa vang lên trong đầu, “Ta có thể giúp được chủ nhân một chút về Ám Nguyên Tố.”

Một ngọn lửa sáng lóa hiện ra từ nhẫn khế ước, Hỏa Vân Lang nháy mắt xuất hiện giữa không gian tối tăm, bùng lên một ngọn lửa, “Chủ nhân, lên đi!” Tiểu Hỏa nói, Vân Phong nhảy lên lưng nó, lập tức cảm nhận áp lực của Ám Nguyên Tố quanh người đã giảm đi nhiều, Tiểu Hỏa chở nàng cẩn thận tiến lên phía trước, nàng đưa tay ôm lấy cái cổ đầy lông của nó.

“Có tạo thành gánh nặng cho ngươi không?”

“Không đâu! Mặc dù ta không phải ma thú ám hệ, nhưng huyết thống biến dị không hề giả. Ám Nguyên Tố này sẽ không chủ động không kích, không tạo thành gánh nặng gì cho ta cả.”

Vân Phong nghe vậy cười khẽ, ghé sát vào lưng Tiểu Hỏa cẩn thận quan sát không gian đen nhanh chung quanh, xung quanh đều là Ám Nguyên Tố, nồng nặc như tơ đen, may mà chúng không chủ động công kích, chỉ cần cứ tiếp tục tiến lên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Một người một thú cứ thế cẩn thận tiến lên, không biết đi được bao lâu, âm thanh Tiểu Hỏa hưng phấn vang lên, “Chủ nhân, đằng trước hình như là vị trí trung tâm.”

Vân Phong rướn người nhìn lên trước, thấy ở đằng xa loáng thoáng có chút ánh sáng, nơi đó hẳn là chỗ của ngọc bội. “Càng tới gần càng phải cẩn thận.” Vân Phong căn dặn, Tiểu Hỏa tuân theo cẩn thận hơn, trên đường không có biến cố gì xảy ra, một người một thú an toàn tới nơi phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Đúng như lời Vân Phong, đây chính là chỗ của ngọc bội đen, dù nó ẩn mình trong bóng tối nhưng vẫn lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, ánh sáng lập lòe như ngọn tết sắp tắt, Vân Phong đi tới, Tiểu Hỏa hóa thành hình người lập tức níu nàng lại, “Chủ nhân, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Vân Phong gật đầu, cùng Tiểu Hỏa tới gần ngọc bội, so với sự tấn công dữ dội khi nãy, bây giờ nó đang phát ra ánh sáng nhu hòa, trông vô cùng dịu ngoan, ánh sáng quyến luyến kia như đang đợi Vân Phong chạm vào, nhu hòa và ấm áp.

Nhìn tia sáng nhu hòa kia, trong đầu nàng xẹt qua tên một người, ánh sáng yếu ớt này có phải là Quang Nguyên Tố của Khúc Lam Y để lại trong ngọc bội không? Nếu không phải, tại sao sau khi hấp thụ nhiều Ám Nguyên Tố tới vậy, ngọc bội đen vẫn có thể phát ra ánh sáng?

Vân Phong chậm rãi vươn tay muốn chạm vào điểm sáng kia, dù là ánh sáng mờ ảo cũng tốt, đó cũng là thứ mà chàng ấy để lại bên mình cơ mà. dđlqđ

“Chủ nhân!” Tiểu Hỏa thấy nàng đưa tay không khỏi lo lắng, nàng mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, trong hốc mắt bộ xương cự long đột nhiên lóe lên một tia sáng, Ám Nguyên Tố nháy mắt xông ra.

“Grào!” Tiểu Hỏa đột nhiên rống lên, chắn Vân Phong lại ở sau mình, Ám Nguyên tố dày đặc không từng phả ra từ ngọc bội nhưng không hề tấn công được tới Vân Phong, chỉ không ngừng quanh quẩn trên không trung, biến đổi, ngưng tụ lại càng ngày càng dày, đến khi hoàn toàn hiện ra một đầu rồng bằng Ám Nguyên Tố.

“Grào!” Tiểu Hỏa lập tức hóa thành hình thái Hỏa Vân Lang, đôi cánh đen thẫm vỗ mạnh, một cảm giác khẩn trương lan toàn thân, cơ thịt cả người nhanh chóng căng cứng, tiềm thức cảm nhận nguy hiểm của ma thú nháy mắt bị kích thích.

“Ha ha, thật sự cho rằng dựa vào điểm sáng nhạt đó là có thể hấp dẫn được ta?” Vân Phong nói, chậm rãi mở mắt ra, “Không khỏi quá coi thường Vân Phong ta.”

Ám Nguyên Tố không ngừng quần đảo trên không, từ trong hiện ra một đầu rồng dữ tợn, giống y hệt như xương cự long được chạm khắc phía sau ngọc bội đen. Cự long khẽ nheo mắt, một giọng nói từ hư không vang lên, “Lá ngươi ngươi không nhỏ đấy.”

Vân Phong bật cười, “Vân Phong đa tạ tiền bối khen ngợi.”

“Tiền bối?” Giọng nói vang lên, tiếp theo đó là một tiếng gầm, “Ta vẫn luôn bị phong ấn trong này cũng có phần công lao của ngươi. Ta sẽ không tha cho ngươi.”

Vẻ mặt Vân Phong lạnh đi, “Để tiền bối ra ngoài là do ta vô ý.”

“Thật là nhân loại cuồng vọng. Ta đi hay ở còn đến lượt ngươi làm chủ?”

“Ha ha! Vậy sao?” Vân Phong ngẩng lên, nhìn ngọc bội đen trước mắt, cánh tay vươn ra, nắm chặt lấy.

“Chủ nhân!” Tiểu Hỏa thấy nàng làm thế muốn ngăn lại nhưng không kịp, khoảnh khắc nàng cầm lấy ngọc bội đen, Ám Nguyên Tố điên cuồng vùng vẫy, giọng nói từ hư không đột nhiên hưng phấn run rẩy.

“Nhân loại dốt nát, ta sẽ lấy ngươi làm món ăn khai vị đầu tiên.”

Đầu rồng ngưng tụ hoàn toàn tiêu tán, Ám Nguyên Tố nhanh chóng chui vào cơ thể Vân Phong, nàng cắn răng cố nhịn, cố chấp giữ lấy ngọc bội đen, hai mắt nhắm lại, Tinh Thần Lực trong không gian huy động toàn bộ, trực tiếp đưa Ám Nguyên Tố xông vào người tới một không gian hắc ám khác.

Trong bóng tối, âm thanh xích sắt ma sát với mặt đất vang lên, khi Vân Phong dùng Tinh Thần Lực dẫn Ám Nguyên Tố tới đây, một đôi mắt khổng lồ màu đỏ âm thầm mở ra, ánh sáng đỏ tươi xẹt qua đôi mắt, tiếng ống khóa dồn dập không ngừng vang vọng, hơi thở bắt đầu hưng phấn phì phò.

Vân Phong nhắm chặt hai mắt, môi khẻ mỉm cười. Món ăn khai vị? Ha ha, vậy để xem cuối cùng ngươi lợi hại hơn hay kẻ đang nhốt trong cơ thể nàng lợi hại hơn.

“Ta thật sự không ngờ có ngày ngươi sẽ đưa đồ tốt như vậy cho ta đấy.” Đôi mắt đỏ như máu hưng phấn nhìn một góc nào đó trong bóng tối, Ám Nguyên Tố ở đó đang không ngừng ngưng tụ, càng ngày càng nồng, nương theo sự dày đặc dần của nó, sự hưng phấn trong đôi mắt đỏ càng lúc càng lớn. DđLqĐ

“Xoẹt!” Đôi mắt đỏ bò đi trong bóng tối, dán chặt lên Ám Nguyên Tố nồng nặc, trong hồ máu đỏ phản chiếu một cái đầu cự long dữ tợn làm từ Ám Nguyên Tố.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Màu đỏ trong đôi mắt long sọc* lên dữ dội, cực kỳ cuồng dã, một tiếng gầm hưng phấn vang lên, xích sắt không ngừng ma sát, âm thanh như đang muốn giãy thoát ra.

*long sọc: Con mắt trừng lớn, hưng phấn tới mức con ngươi rung lên bần bật

“Đây là đâu?” Đầu rồng nhìn đôi mắt đỏ tươi liền gầm nhẹ lên, Ám Nguyên Tố nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi, nhưng đánh lên màu đỏ tươi đều bị hấp thu toàn bộ. Đầu rồng dữ tợn vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy.

“Mày là ai?” Đầu rồng thấy Ám Nguyên Tố của mình không có tác dụng, nhất thời ngoan ác gầm lên.

Đôi mắt đỏ khổng lồ tham lam nhìn đám Ám Nguyên Tố nồng nặc, “Muốn ăn ngươi, có lẽ hơi tốn sức chút.”

“Ngươi biết ta là ai?” Ám Nguyên Tố bỗng dày hơn, đầu rồng trong bóng tối mênh mông lộ vẻ dữ tợn, đôi mắt đỏ nghe vậy cuồng tiếu, “Ha ha, đương nhiên biết ngươi là ai rồi. Chỉ là… ở trong mắt ta, các ngươi còn kém xa lắm.”

Đôi mắt rồng dữ tợn trợn to, trong trí nhớ xa xôi dài đẵn như sông Hoàng Hà xẹt qua vài cái tên, đôi mắt rồng nheo chặt lại, “Mày là…”

Tiếng xích sắt trên mặt đất ngày càng gần, đôi mắt đỏ ngầu càng ngày càng sáng rực, đã không cách nào nhịn được nữa rồi. Đầu rồng đen đột nhiên nghĩ tới cái gì, đầu rồng Ám Nguyên Tố như nổi điên lùi lại về sau, một tiếng rồng ngâm cổ quái vang dội khắp không gian, truyền thẳng vào đầu Vân Phong.

“Vân Phong! Cho ta ra ngoài, Ta lập tức trở về ngọc bội.”

Vân Phong đang đứng một bên quan sát tình hình diễn biến, không ngờ rằng mắt đỏ còn chưa ra tay thì người này đã đầu hàng rồi. Hơn nữa còn chủ động yêu cầu trở lại ngọc bội? Nàng hơi nhướn mày, rốt cuộc thứ đang bị nhốt trong người mình có lai lịch thế nào?

“Vân Phong! Có nghe không?” Đầu rồng không ngừng gào thét vang dội, đôi mắt đỏ ngầu càng sáng hơn, con ngươi đen trong đôi mắt đỏ gần như đã co lại thành một điểm, hết sức kích động.

“Hừ, quả nhiên dọa một chút mới có tác dụng lận.” Vân Phong lèm bèm, không gian Tinh Thần Lực lại điều động, thâm nhập vào không gian không biết tên trong cơ thể, kéo đầu rồng Ám Nguyên Tố lôi thẳng ra ngoài.

“Vân Phong!” Đầu rồng đột nhiên bị kéo ra ngoài, đôi mắt đỏ lập tức bất mãn gầm lên, tiếng xích sắt va vào nhau vang dội, chứng tỏ có một vật thể khổng lồ đang nóng nảy muốn thoát khỏi trói buộc. “Vân Phong, ngươi dám đùa giỡn ta.” Đôi mắt đỏ hô hào trong đầu Vân Phong, làm nàng cảm thấy hơi nhức đầu, miễn cưỡng cố làm lơ giọng nói của hắn. Nàng nhìn Ám Nguyên Tố đã không nhịn được nữa tràn ra khỏi người mình, xem ra nó thực sự sợ hãi.

“Ta nhớ ngươi!” Mắt rồng dữ tợn trừng Vân Phong, “Đừng để ta có cơ hội hấp thụ thêm Ám Nguyên Tố, nếu không… ta chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để ra ngoài.” Đầu rồng nói xong, Ám Nguyên Tố đen như mực nhanh chóng chảy vào ngọc bội đen, đầu rồng cũng nhanh chóng chìm vào trong ngọc bội, sau khi hấp thụ tất cả Ám Nguyên Tố, màu đen mặt ngoài của nó càng sáng bóng hơn, bộ xương cự long ở sau thoáng xẹt qua ánh sáng, cuối cùng hoàn toàn yên lặng trở lại.

“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Tiểu Hỏa thấy cự long hắc ám chủ động rời khỏi cơ thể Vân Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nghĩ tới việc nhiều Ám Nguyên Tố như vậy đều ở trong người nàng, nó liền thấy hốt hoảng, vừa rồi hắn mới nghĩ đến việc hút toàn bộ Ám Nguyên Tố trong người nàng ra ngoài, dù sao ở trong người mình cũng tốt hơn so với chủ nhân.

“Ta không sao, có cái tên đang rất là ồn ào đây.” Vân Phong cười khổ với Tiểu Hỏa, tiếng bất mãn gầm thét trong đầu mình vẫn không ngừng tru tréo, xem ra nàng nên giải thích một phen với hắn, không thì không được yên mất, “Chờ ta một chút.” Vân Phong nói xong nhắm mắt lại, hơi thở thay đổi tới một mức độ nào đó rất quỷ dị, Tiểu Hỏa ngạc nhiên, chủ nhân đang làm gì thế?

Vừa vào một không gian nào đó trong người, tiếng rít gào của mắt đỏ như bão đánh tới Vân Phong, “Ngươi dám đùa giỡn với ta, Vân Phong.”

Truyện chỉ được đăng đầy đủ tại, web khác là copy không xin phép

Nhìn đôi mắt giận dữ, cuồng nộ, ngập tràn lửa giận trước mặt, Vân Phong thở dài, “Lão gia hỏa, ta thật sự không chuẩn bị kịp, ta vốn đâu có ngờ con rồng đen kia đầu hàng nhanh như thế." Bản edit được up đầy đủ vào 20h ngày 18/4

Một chiêu định thắng phụ? Vân Phong tròng mắt đen trừng, cánh tay một giương nhẹ, nhất đạo lục quang đột nhiên xuất hiện, Hạo Thiên chỉ cảm thấy trước mắt bóng đen thoáng một cái, nữa Định Thân thời điểm Vân Phong đã không còn trước mắt!

Chuyện gì xảy ra! Hạo Thiên đột nhiên ngửa đầu, chỉ thấy trên bầu trời một đôi cánh xuất hiện tại Vân Phong sau lưng, chậm rãi vỗ vào!

Cánh! Hạo Thiên con ngươi hung hăng co rụt lại, La Đằng cũng là nhìn trợn mắt hốc mồm, một bên xem cuộc chiến Ngự Tả miệng hơi cười, một đôi Lục Mâu nhìn trong không trung Vân Phong, cười ha ha, "Tiểu Vân phong thật đúng là thông minh."

"Chủ nhân, ngươi không sao chớ." Lam cánh âm thanh truyền đến, Vân Phong gật đầu một cái, bên hông lam cánh cánh tay co lại chặt hơn, sau lưng hai cánh một chấn động, dừng lại ở trên bầu trời.

"Có ảnh hưởng hay không con kia cánh khang phục?" Vân Phong nhíu mày, lam cánh nhỏ giọng cười một tiếng, "Dĩ nhiên sẽ không, bị thương cánh ta thu liền không có gì đáng ngại."

"Nguyên lai là gió hệ ma thú này......" Hạo Thiên thấy rõ Vân Phong sau lưng lam cánh, tự lẩm bẩm, từ này cá bị tước đoạt Không Gian Chi Lực trong hoàn cảnh, ma thú bản năng tịnh sẽ không bị tước đoạt, sư ưng nhưng từ khi ra đời nâng tựu biết bay bay lượn tộc quần!

"Thì ra là ma thú......" La Đằng hiểm hiểm thở ra một hơi, mới vừa rồi trong nháy mắt hắn còn tưởng rằng Vân Phong dài ra cánh, bây giờ suy nghĩ một chút coi như Vân Phong có cánh hắn cũng sẽ không cảm thấy nhiều không thể nào, chỉ biết kinh ngạc mà thôi, dù sao ở trên người nàng xuất hiện tình huống thế nào cũng không ngoài ý liệu mới đúng.

Bị lam cánh mang lên bầu cao đối với Vân Phong có một chút ưu thế, nhưng muốn chiến thắng Hạo Thiên, như vậy ưu thế cũng chỉ là tạm thời, muốn thắng Hạo Thiên, nhất định phải trước giải quyết xong hướng hi nhất tộc quá mức nhanh chóng tự thân di động!

"Ngươi ở đây không trung cũng là phí công." Hạo Thiên cười lạnh, lòng bàn chân tăng sức, thân thể phóng lên cao! Lam cánh thấy thế đột nhiên bay lên không, Vân Phong trong lòng bàn tay ma trượng một xoay tròn, nguyên tố công kích từ trên xuống dưới công kích, Hạo Thiên trong mắt tươi cười, thân hình lóe lên, cư nhiên tiếp Vân Phong Nguyên Tố Lực Lượng lần nữa nhảy đánh lên!

Không hổ là nhân vật thiên tài! Vân Phong trong lòng than thở một phen, lam cánh mang theo Vân Phong một bên chuyển, trốn ra Hạo Thiên cấp tốc công kích, Hạo Thiên từ cao không vững vàng rơi trên mặt đất, sắc mặt có chút âm trầm, như vậy cũng không phải là biện pháp, Vân Phong ở trên không để cho hắn mất đi rất nhiều tiến công cơ hội, tiến công hiệu suất cũng là giảm bớt nhiều.

Yêu Yêu cùng Tiểu Hỏa tiếp tục tiến hành chặn lại, trên bầu trời Vân Phong ngược lại có một có thể suy tính thời gian bình tĩnh, chiến cuộc lại một lần nữa lâm vào vô cùng lo lắng trạng thái, như thế nào mới có thể hoàn toàn phong tỏa chắc Hạo Thiên tốc độ, để cho hắn cái ưu thế này hoàn toàn hóa thành hư không!

Một đạo nóng bỏng ánh mắt đưa tới Vân Phong chú ý của, Vân Phong tròng mắt đen chuyển một cái, liền thấy cặp kia đẹp đẻ đôi mắt đẹp, màu xanh lá cây trong mắt mang theo điểm một cái nụ cười, Vân Phong ngẩn ra, tầm mắt quét ở ngoài vòng chiến nhục cầu, nhục cầu miễn cưỡng ngáp một cái, lông lá cái đuôi vỗ vỗ mặt đất.

Mặt đất...... Cả vùng đất...... Thổ Nguyên Tố!

Một đạo tinh lượng quang tự Vân Phong nào đó xẹt qua, nữ nhân nhanh chóng vào trong đầu của chính mình!

Thổ Nguyên Tố không chỉ có riêng chỉ có phòng ngự đơn giản như vậy, không chỉ là phòng ngự, Thổ Nguyên Tố có một người khác cường hãn tác dụng, áp chế! Áp chế hoàn toàn!

"Thả ta đi xuống đi, lam cánh." Vân Phong mở miệng, lam cánh ngẩn ra, "Chủ nhân, trời cao có lẽ còn có ưu thế một chút, nếu là đi xuống......"

"Trời cao ưu thế chỉ là tạm thời, huống chi nơi này tước đoạt Không Gian Chi Lực là tình huống đặc biệt, nếu là sau này lần nữa đối mặt kẻ địch cường hãn, trời cao đối với ta mà nói cũng cùng mặt đất không có gì khác biệt."

Lam cánh mắt màu xanh dương chợt lóe, cánh vỗ, "Ta hiểu, cái này mang chủ nhân đi xuống."

Một đạo lục mang tự không trung rơi xuống, Tiểu Hỏa cùng Yêu Yêu nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, Hạo Thiên khẽ cau mày, biết rõ trời cao đối với nàng có ưu thế, lại chủ động buông tha?

Vân Phong hai chân khẽ rơi xuống đất, lam cánh đứng ở bên cạnh nàng, Tiểu Hỏa cùng Yêu Yêu lập tức chạy vội tới, "Chủ nhân, ngươi......"

"Chủ động buông tha ưu thế, sự can đảm của ngươi cũng không nhỏ." Hạo Thiên lạnh lùng mở miệng, cảm thấy Vân Phong không khỏi cuồng ngạo chút, nếu nàng như thế tin chắc thực lực của mình, hắn cũng sẽ không có một tia một hào khách khí!

"Vèo ——!" Hạo Thiên thân hình như con bắn ra bình thường bay tới, Vân Phong trong lòng bàn tay ma trượng chuyển một cái, bàn tay tăng sức, ma trượng bị cắm sâu vào mặt đất!

"Ma trượng cũng không cần này......" Hạo Thiên khóe miệng nụ cười lạnh hơn, nội tâm đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, trong lòng bàn tay Chiến khí ngưng tụ nồng hậu hơn!

"Chủ nhân!" Ba con khế ước ma thú nhìn thấy Vân Phong động tác như thế, đều là sửng sốt!

"Điên rồi sao......" La Đằng tự lẩm bẩm, thân là Ma Pháp Sư nàng thậm chí ma trượng cũng không cần?!

Nhục cầu trợn to cặp mắt, hung hăng nháy mấy cái, thân thể nhỏ bé cũng từ mới vừa rồi vừa lòng ngồi dưới đất đứng lên, nữ nhân ngược lại cười càng thêm quyến rũ, "Ai nha ai nha, tiểu Vân phong xem ra là phải đánh thật rồi......"

"Ma trượng cũng không muốn ngươi, còn dư lại cái gì!" Hạo Thiên gầm lên giận dữ, lòng bàn tay hung hăng hướng mặt đất chụp, trong nháy mắt, mặt đất băng liệt! Khe hở như một cái cường tráng trường xà Triều Vân phong nhào tới, mở cái miệng rộng muốn đem Vân Phong hoàn toàn nuốt vào trong đó!

Vân Phong môi đỏ mọng tươi cười, Tinh Thần lực lấy ma trượng làm trung tâm hoàn toàn tản ra, thấm vào mặt đất mỗi một tấc đất đai trong, mỗi một cái hòn đá trong đó, mỗi một hạt cát viên, từng cái thật nhỏ hơi trầm xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.