Từng cơn gió thổi qua mặt biển Vô Tận Hải tạo thành những đợt sóng gợn lăn tăn, ở nơi được gọi là bờ khu này có một làn nước trong vắt, thi thoảng còn có thể nhìn thấy được cá bơi ở phía bên dưới. Vân Phong bay trên không trung quan sát mặt biển, mặc dù đã biết trước được từ lời nói của lão giả, nhưng Vân Phong vẫn không khỏi giật mình khi vừa nhìn thấy vùng biển vừa hiện ra trước mắt.
Trong khu vực ngoài trăm thước quả nhiên như lời lão giả nói, nước biển màu xanh dương đột nhiên biến thành màu đen, giống như nước biển bị cưỡng áp hóa thành một ranh giới, tựa như hai màu sắc không thể hòa hợp với nhau, nhưng lại đang đứng cùng một chỗ với nhau, phân thành hai nửa thế giới khác nhau.
Vân Phong đứng trên không cũng không dám tùy tiện xông vào khu nước đen kia, nàng chậm rãi hạ xuống cách mặt nước nửa thước, cho đến khi tới được ranh giới của biển đen thì dừng lại, trước mặt Vân Phong chưa đầy nửa bước, chính là một vùng biển đen tuyền không thấy đáy.
Vân Phong vận tinh thần lực nhẹ nhàng phóng tới trước mặt thăm dò, lúc tiếp xúc được với nước cũng không gặp được bất kỳ trở ngại nào, hải vực màu đen kia cũng không hề có bất cứ động tĩnh gì. Vân Phong cẩn thận đẩy sâu tinh thần lực vào, lại ảo não nhận ra, hoàn toàn không hiểu nhờ đâu mà nước biển lại có thể tự phân cách ra thành hai nửa xanh và đen như vậy, cũng nhờ vậy mà vùng biển Vô Tận Hải được nâng lên thêm một tầng bảo hộ.
Cho dù thực lực hiện giờ của Vân Phong đã là quân chủ trung kỳ vẫn không cách nào có thể thăm dò được chút gì ở dưới kia. Thu hồi tinh thần lực của mình, Vân Phong híp mắt nhìn quanh, xem ra chỉ có thể tự thân mình tiến vào đó mới biết trong màn đen kia có gì. Nhưng Vô Tận Hải lại không hoan nghênh con người, trên địa chí của sư tôn ghi lại cũng nói Vô Tận Hải không dễ dàng chào đón như vậy, từ trong lời của lão giả, có thể thấy được sự chán ghét và bài xích cực độ của các tộc ma thú dưới nước.
Nếu có con người mon men tới Vô Tận Hải, có khi chỉ cần mới bước bước đầu tiên vào đã làm kinh động toàn Vô Tận Hải rồi, theo như sự khinh ghét của ma thú với loài người thì hẳn bọn chúng sẽ không cho phép con người rời khỏi đây dễ dàng, đó cũng chính là lý do tại sao chưa có ai vào được Vô Tận Hải mà vẫn có cơ hội thoát ra ngoài.
Vân Phong nghĩ tới tốc độ tấn thăng của Yêu Yêu , trong một năm ngắn ngủn, Yêu Yêu đã nhảy tới cấp bậc thống lĩnh, tốc độ như vậy cũng khiến Vân Phong cảm thấy khiếp sợ, nếu thực lực của Hải Yêu tấn thăng nhanh như Yêu Yêu. Cuộc sống ở Vô Tận Hải của các chủng tộc ma thú hẳn cũng không yếu, có khi cấp bậc quân chủ cũng là thường thấy, hoặc có khi cấp bậc tôn giả cũng có rất nhiều! Nghĩ tới đây đột nhiên Vân Phong cảm thấy khó khăn, tuy lấy thực lực hiện tại của nàng có thể đối kháng vài chiêu với cấp tôn giả, nhưng nàng không có tự tin đối mặt với sự đuổi giết của cả Vô Tận Hải đâu!
Hay là nghĩ cách gì đó che lại hơi thở con người trên người? Rốt cuộc thì làm thế nào mới có thể thoát khỏi thân phận loài người tiến vào được Vô Tận Hải?
Chỉ có ma thú mới có thể phát ra loại hơi thở đặc trưng của nó, nhân loại trừ phi trong người có máu ma thú hoặc là mang gien ma thú, mới có thể phát ra được hơi thở ma thú, Vân Phong đột nhiên nhớ tới phụ thân mặt than của mình. Trong cơ thể của phụ thân có máu Kim Long, nghiêm túc mà nói phụ thân cũng không còn hoàn toàn là con người!
Ngay lập tức Vân Phong bỏ ý niệm này đi, cho dù Sắc Kim đại thúc có cho nàng máu Kim Long nàng cũng không nhận. Nghĩ đến Ngao Kim, Vân Phong vẫn nhớ lần đầu tiên chia tay hắn nói hắn muốn rời Đông Đại Lục tới Long Tộc, nói sau khi làm xong chuyện sẽ tới Tây Đại Lục tìm nàng, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, Ngao Kim vẫn chưa xuất hiện, có lẽ chuyện của Long Tộc khá khó xử lý.
Vân Phong trở về sầu não nói với Khúc Lam Y, Tiểu Hỏa và Lam Dực, mọi người cau mày suy tư, muốn vào Vô Tận Hải thì phải che đi hơi thở nhân loại trên người, nếu không sẽ mang tới rất nhiều phiền toái, dẫn tới việc vừa vào Vô Tận Hải chưa kịp làm được gì thì đã bị đuổi giết ra ngoài.
“Chủ nhân, có cách nào có thể dùng hơi thở ma thú của chúng ta che đi hơi thở của chủ nhân không?” Lam Dực trầm tư.
Vân Phong lắc đầu, “Hơi thở của ma thú là đặc trưng, cho dù ngươi lấy cách này để che giấu ta, thì cũng chỉ là kế nhất thời, không kéo dài được lâu.”
“Vậy phải làm thế nào?” Tiểu Hỏa phiền não nói thầm, “Cùng lắm thì bản đại gia mở một con đường máu, kẻ nào dám cản chủ nhân thì chết!”
Vân Phong lại lắc đầu, vẻ mặt Khúc Lam Y nghiêm túc, “Ngươi nên thu tính tình nóng nảy của mình lại đi, các tộc ở Vô Tận Hải đều không dễ chọc, tính khí chắc cũng không hơn ngươi là bao đâu.”
“Nếu tên nhân yêu kia mà ở chỗ này thì tốt rồi.” Ngón tay thon dài tinh xảo của Khúc Lam Y đưa lên vuốt cằm.
Vân Phong bừng tỉnh, “Ý chàng là Viêm Triệt? Ám nguyên tố cũng có công dụng che giấu hơi thở?”
Khúc Lam Y gật đầu, “Nếu như không nhờ thế, hắn có thể tiêu diêu tự tại được như vậy sao?”
Nói một hồi vẫn chẳng có cách nào như cũ, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, “Thôi, nếu không có cách nào, vậy thì đành cứ thế mà xông vào vậy!”
Vài đôi mắt kinh ngạc quét về phía Vân Phong, đáy mắt nàng xẹt qua tia kiên định, “ Ta nhất định phải lấy được Tụ Linh Thảo!”
Một buổi sáng cả làng chài nhỏ sôi trào, mới sáng sớm các ngư dân đi bắt cá đã thấy đám người Vân Phong bước tới phía bờ biển, người trong thôn đều thầm thì nghị luận, đám người kia điên rồi sao? Muốn vào Vô Tận Hải? Muốn tìm chết à?
Lão giả ngày hôm qua tiếp bọn Vân Phong cũng ngây người, vốn tưởng rằng nói như vậy bọn họ sẽ rời đi, chắc chắn phải rời đi, thật không ngờ vẫn còn muốn tiến vào Vô Tận Hải!
Vân Phong ôm Yêu Yêu, Khúc Lam Y đứng cạnh nàng, Lam Dực và Tiểu Hỏa đứng ở phía còn lại, Nhục Cầu ngồi ngay ngắn trên đầu Tiểu Hỏa, đôi mắt mở to nhìn Vô Tận Hải ở đằng xa, dường như vô cùng hưng phấn.
“Đi thôi.” Vân Phong nói nhỏ, mọi người khẽ gật đầu, trong nháy mắt mọi người có động tác, mọi người trong làng trợn tròn mắt nhìn bọn họ vụt biến mất vào biển.
“Thật là không muốn sống nữa rồi! Thật là muốn đi tìm cái chết rồi!”
“Còn là chết chung vì tình nữa chứ!”
Lão giả mở to mắt kinh ngạc nhìn bãi đất trống trên bờ, cuối cùng lắc đầu, chẳng qua là mấy người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, bản lĩnh của bọn họ dù có không tầm thường đụng phải cũng sẽ chạy khỏi thôi. Người trong làng lại tiếp tục đi làm việc của mình, mặt biển lại tiếp tục trở về ngày thường, chỉ có điều đã nuốt vào vài bóng dáng.
Mấy người Vân Phong không vào sâu trong biển, Yêu Yêu vừa tiếp xúc với nước biển đã hóa thành hình dáng của Hải Yêu, cơ thể Hải Yêu xinh đẹp màu xanh dương xuất hiện, hoa văn màu lam ánh lên dưới nước, đuôi cá ở nửa người dưới quấn ngang hông Vân Phong, cánh tay dài có khắc hoa văn xanh ôm lấy cổ Vân Phong, gương mặt yêu mị toát lên vẻ vui sướng, đôi mắt màu xanh dương với đôi đồng tử là màu đen, Vân Phong sờ đôi tai vây cá của Yêu Yêu, đuôi cá của Yêu Yêu thích thú đong đưa vài cái.
“Quả nhiên đây là nơi khiến nó hài lòng nhất.” Khúc Lam Y nói thầm bên cạnh, Vân Phong cười, ánh mắt nhìn sang Tiểu Hỏa, “Có khó chịu không?” Tiểu Hỏa là ma thú hỏa hệ, luôn bài xích với thủy nguyên tố, dù sao thì thủy hỏa cũng bất dung.
“Hay là. . . . . .” Vân Phong đang tính thu Tiểu Hỏa lại vào không gian ma thú, Lam Dực đứng cạnh cười lắc đầu, “Chủ nhân không cần lo lắng, Hỏa huynh chỉ là không quá hài lòng trong tình huống như thế này, không có ý gì khác.”
Tiểu Hỏa trợn tròn mắt nhìn Lam Dực, Lam Dực mỉm cười, Nhục Cầu trên đầu Tiểu Hỏa kêu vài tiếng, Tiểu Hỏa có chút thẹn quá hóa giận gầm nhẹ, “Cục thịt chết tiệt kia! Ngươi dám nói bản đại gia là tiểu quỷ nhát gan à!”
Nhục Cầu lại nghếch đầu nhỏ kêu thêm một tiếng, trong nháy mắt Tiểu Hỏa bốc hỏa, “Bản đại gia chỉ là không quen thôi, là không quen!”
“Tiểu Hỏa, sau khi vào Vô Tận Hải, thu lại tính tình nóng nảy của ngươi, cố gắng đừng mở miệng nói chuyện.” Vân Phong nói, Tiểu Hỏa vâng một tiếng, mặc dù một bụng lửa giận nhưng chỉ biết nín thin, Vân Phong liếc nhìn về phía ranh giới màu đen, mấy người đi tới.
“Đây quả thực là một tấm lá chắn.” Khúc Lam Y gật đầu.
Vân Phong nói, “Sau nó chính là địa phận của Vô Tận Hải, ta nghĩ sau khi tiến vào khó tránh khỏi một phen ác chiến.”
Tiểu Hỏa mặc dù hưng phấn nhưng rất e ngại, uy lực ở dưới môi trường biển bị giảm nhiều, mặc dù rất muốn đánh nhau một trận với ma thú khác, nhưng không thể là ở nơi hắn bị mất ưu thế như thế này được! Lam Dực nghiêm túc gật đầu, hiểu rõ năng lực của Tiểu Hỏa bị áp chế, người có thể phát huy được toàn bộ thực lực chỉ có hắn.
Vân Phong nhẹ nhàng hít vào một hơi, đang tính lấy luôn thân phận loài người tiến vào khu vực thần bí kia, đột nhiên Yêu Yêu trong ngực cựa quậy, nửa người dưới của Yêu Yêu chậm rãi buông Vân Phong ra, cả người cũng lui lại, Vân Phong nghi hoặc, cả người Yêu Yêu vui sướng lượn một vòng trong nước, trên cơ thể xanh dương xinh đẹp của nàng đột nhiên phát ra một thứ ánh sáng màu xanh nhè nhẹ, dưới biển lóe lên ánh sáng khác thường.
“Đây là. . . . . . ?” Vân Phong nhìn những luồng sáng đang không ngừng phát ra từ phía Yêu Yêu, những luồng sáng ấy đang chậm rãi tiến lại gần Vân Phong và Khúc Lam Y, nhẹ nhàng bao lấy cơ thể hai người, Vân Phong và Khúc Lam Y cũng không né tránh, họ biết, Yêu Yêu sẽ không làm hại họ.
Tiểu Hỏa và Lam Dực dõi theo, nhìn thứ ánh sáng màu xanh dương kia dần bao trùm lấy hai người bọn họ, giống như một tấm màng bọc lấy cơ thể hai người, không bỏ qua từng lỗ hở nào.
“Biến mất rồi! Hơi thở loài người của chủ nhân biến mất rồi!” Lam Dực vui mừng hô lên, Tiểu Hỏa cũng mở to mắt.
Tầng ánh sáng màu xanh dương bao bọc hai người dần tản đi, đồng thời Vân Phong và Khúc Lam Y cũng nhận ra hơi thở loài người của mình cũng đồng thời tản theo cùng làn ánh sáng đó.
Yêu Yêu làm xong lại bay vào quấn lấy Vân Phong, đôi mắt mở to đầy vui vẻ, chiếc đuôi cá quấn trên hông Vân Phong lắc lư cọ nhẹ, “Giống nhau, Tiểu Phong. . . . . . giống như ta rồi.” Yêu Yêu mở miệng nói, Vân Phong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đây là một chuyện thực sự rất có ích, có thể tránh được rất nhiều sự phiền toái không cần thiết, cuộc hành trình dưới Vô Tận Hải cũng đỡ vất vả hơn rồi.
“Xem ra chúng ta đã dễ hơn rất nhiều.” Khúc Lam Y cười khẽ, Vân Phong gật đầu, sờ tai cá của Yêu Yêu, Yêu Yêu thích thú vẫy vẫy tai, khuôn mặt lộ vẻ hưởng thụ.
“Chúng ta đi.” Vân Phong nhìn màn đen trước mắt, có sự giúp đỡ của Yêu Yêu, cuộc hành trình này dễ đi rất nhiều, tâm tình nàng cũng buông lỏng được phần nào, Vân Phong đưa tay ôm Yêu Yêu tiến sâu vào màn đen của Vô Tận Hải, những người khác cũng đuổi theo, cùng nhau đi vào màn đen dày đặc của biển cả.
Giống như vừa đi ngang qua một tấm màn ngăn cách, Vân Phong có cảm giác như vừa có một chiếc máy quét vừa quét qua đầu nàng, lúc mở mắt ra Vân Phong vốn cho là sẽ thấy một thế giới màu xám xịt, bởi vì từ trên bờ nhìn thấy toàn bộ Vô Tận Hải đều là màu đen, nhưng Vân Phong lại thấy nơi đây không khác với lục địa là bao, hay nói cách khác đây hoàn toàn có thể là một đại lục rộng lớn khác!
“Thật là bất ngờ.” Khúc Lam Y nhìn thế giới như trên bờ trước mặt, vừa có núi rừng, lại còn có cả con sông! Cứ như nước biển ở dưới này chính là không khí trên mặt đất, khi bọn họ tiến vào đây thì chẳng thấy nước biển có cảm giác gì, tất cả đều giống như thường!
Vân Phong xoay người lại, sau lưng vẫn là một lá chắn đen tuyền, từ Vô Tận Hải bên này nhìn sang, phía đối diện chính là một thế giới màu đen tuyền. Vân Phong suy nghĩ cẩn trọng, chưa dám làm gì ngay, bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, yên lặng chờ chốc lát, cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Xem ra hơi thở loài người trên người quả thực đã được xóa đi, nếu không chỉ trong chốc lát tin có loài người xâm nhập đã lan khắp Vô Tận Hải và lúc đó chắc chắn nàng sẽ được “hoan nghênh” một cách nhiệt liệt rồi.
“Nội địa của Vô Tận Hải rộng hơn so với tưởng tượng của ta, có lẽ có khi còn rộng hơn lục địa trên kia.” Vân Phong đi về phía trước, chân đạp dưới đất, có lẽ do nàng đã đạt tới quân chủ nên đã không còn cảm thấy được áp lực của nước, ở dưới biển vẫn có thể hô hấp bình thường.
Nơi mọi người đang đứng là một vùng núi hoang vắng, ngoại trừ mấy dãy núi hoang vu thì chẳng còn gì khác, đoàn người Vân Phong bay khỏi mặt đất, nhanh chóng lao về phía trước, Vân Phong cứ bay thẳng về phía trước mà chẳng biết là đang tới đâu, khu hải vực rộng mênh mông này đối với Vân Phong hoàn toàn xa lạ, muốn tìm được Tụ Linh Thảo, xem ra chỉ còn cách phải tìm dân bản địa thì mới tìm được.
Yêu Yêu vẫn ở trong hình dạng của Hải Yêu, dưới Vô Tận Hải nàng đã không cần phải biến thân nữa, vì nơi đây chính là nhà, là quê hương mà nàng đã ra đời. Yêu Yêu vô cùng vui vẻ, mặc dù nàng đã bị mang khỏi Vô Tận Hải khi chỉ còn là một quả trứng, nhưng dòng máu Hải Yêu trung thành với biển vẫn rất mãnh liệt.
Tiếp tục đi về phía trước, Vân Phong cẩn thận quan sát thế giới ở Vô Tận Hải, rộng lớn, vô cùng rộng lớn. “Có khi gộp cả Đông Đại Lục và Tây Đại Lục lại cũng chưa chắc bằng mảnh lục địa này.” Khúc Lam Y thấp giọng nói, vẻ mặt cả hai người không nhịn được đanh lại, điều này cũng thể hiện: việc tìm kiếm Tụ Linh Thảo càng thêm không dễ dàng, mà trong lục địa cũng có nhiều chuyện phức tạp! Một khi không cẩn thận bị cuốn vào một chuyện, làm bại lộ thân phận loài người thì hỏng bét.
“Lấy cẩn thận làm trọng.” Vân Phong nói nhỏ, Khúc Lam Y gật đầu.
Đoàn người đi xuyên qua dãy núi hoang vu cả nửa ngày cuối cùng cũng thấy có chút biến hóa, , Vân Phong phát hiện ra ở một chỗ trên vùng núi này có dấu vết chiến tranh, hơn nữa còn rất ác liệt, nhìn kỹ thêm chút nữa còn có thể thấy vài bộ hài cốt!
Khúc Lam Y cũng phát hiện ra điểm ấy, vẻ mặt nghiêm túc, “Xem ra là khu vực từng xảy ra chiến tranh, chắc là vùng biên giới, nếu không thì sẽ không để lại nhiều dấu vết đánh nhau như vậy.”
“Quả thật rất khốc liệt.” Tiểu Hỏa lẩm bẩm, Nhục Cầu nháy mắt to vài cái, hết sức tò mò nhìn xuống dưới. Càng đi về phía trước dấu vết đánh nhau càng nhiều, vẻ mặt của Vân Phong và Khúc Lam Y cũng ngày càng nặng nề, đột nhiên, Vân Phong dừng bước.
“Sao vậy?” Khúc Lam Y khựng lại cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, Yêu Yêu trong ngực Vân Phong cũng nghi hoặc nhìn nàng, Vân Phong khẽ nheo mắt, đột nhiên hạ người xuống một độ cao nhất định, những người khác đuổi theo, Vân Phong quét mắt về phía một góc nhỏ, Khúc Lam Y không khỏi mở to mắt, “Cái đó là. . . . . . !”
Thân thể nửa người nửa cá, đuôi và vây cá màu xanh dương, trên da còn có thể mơ hồ thấy được vảy cá, từ phía này nhìn sang có thể thấy rõ là ba con đang chạy như điên, không phải hình dạng giống như Yêu Yêu! Là người Giao Nhân Tộc!
Yêu Yêu trong ngực không nhịn được sửng sốt, mắt to nhìn chằm chằm vào ba con hải yêu đang chạy trối chết kia, Tiểu Hỏa và Lam Dực chớp mắt vài cái.
“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp được rồi.” Khúc Lam Y thấp giọng nói, sắc mặt Vân Phong cũng có chút cổ quái.
“Chàng có cảm thấy, hướng bọn họ đang chạy tới là hướng này, hơn nữa. . . là hướng về phía chúng ta!” Đôi mắt đen của Vân Phong chợt lóe, mấy người khác cũng choàng nhận ra, quả thực không sai! Hướng mà ba tên Hải Yêu kia chạy trốn chính là hướng này, hơn nữa đã phát hiện ra bọn họ!
“Chẳng lẽ chúng ta đã bị phát hiện?” Khúc Lam Y cau mày, Vân Phong suy tư, bị phát hiện sao? Cũng không phải không có khả năng, chỉ là nhìn mặt của ba con Hải Yêu kia thì hình như đây không phải là vấn đề, đó rõ ràng là nét mặt hốt hoảng sợ hãi, và chân thì đang chạy trối chết!
Một ý nghĩ xẹt qua đầu Vân Phong, nhanh chóng điều đó cũng được chứng minh! Mặt đất đột nhiên rung động dữ dội, ba con Hải Yêu đang chạy càng kinh hoảng hơn, càng liều mạng hơn chạy tới chỗ Vân Phong, Vân Phong khẽ nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là ba con Hải Yêu này đang bị đuổi giết, hơn nữa số người truy sát cũng không ít!
Một đám hình bóng kèm theo tiếng động càng ngày càng gần, có khoảng năm sáu con ma thú hải tộc đang đuổi theo sau lưng ba con Hải Yêu, hơn nữa vẻ mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí, vũ khí trong tay cuồng loạn quơ múa, ba con vừa chật vật né tránh vừa chạy tới chỗ Vân Phong.
Vân Phong ném Yêu Yêu vào ngực Khúc Lam Y, Khúc Lam Y sững sờ, Vân Phong phóng ra, Tiểu Hỏa và Lam Dực thấy vậy cũng lập tức đuổi theo, Khúc Lam Y ôm Yêu Yêu nhìn bóng lưng Vân Phong, đôi mắt sáng rỡ, đây chính là cơ hội.
Ba con Hải Yêu điên cuồng trốn chạy cuối cùng cũng tới được chỗ Vân Phong, ba con nhìn Vân Phong, vẻ mặt cổ quái, đang tính nói gì nhưng truy binh phía sau lại đuổi tới, ba con lập tức sợ hãi trốn sau lưng Vân Phong, Khúc Lam Y nhìn ba con Hải Yêu, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Năm sáu con ma thú đuổi tới thấy Vân Phong đột nhiên sững sờ, sau đó đôi mắt lập tức dấy lên lửa giận! “Nhân loại?”
Vân Phong đen mặt, nàng giấu hơi thở loài người đi rồi mà, sao mấy tên này vẫn có thể nhận ra nàng là nhân loại? Chẳng lẽ là do ngoại hình? May mà mình chưa bước vào khu vực sinh sống của ma thú, không thì gay to rồi!
“Lúc đầu là phải giết ba tên kia nhưng, nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn!” Giọng ma thú hải tộc khàn khàn, tạo thành một thứ tạp âm khó hiểu, khiến kẻ khác nghe thấy không khỏi khó chịu, năm sáu con ma thú nắm chặt vũ khí trong tay, đồng loạt chĩa về phía Vân Phong, giọng khàn khàn tuyên bố, “Nhân loại dám tự tiện xâm nhập Vô Tận Hải, chết!”
Đôi mắt Vân Phong đột nhiên trầm xuống, Tiểu Hỏa và Lam Dực bên hông lập tức cử động, trong nháy mắt đánh nhau bắt đầu, Vân Phong đón nhận từng đợt công kích, lạnh giọng nói, “Những thứ này, không chừa một mống!”
Ba con Hải Yêu co ro núp trong góc, hai mắt mở to nhìn Vân Phong đánh nhau với ma thú hải tộc. Đây là lần đầu tiên Vân Phong đánh nhau với ma thú hải tộc, nhưng có thể thấy rõ là Vân Phong đang chiếm ưu thế! Năm sáu con ma thú này mặc dù trông cường hãn, nhưng thực lực không bằng Vân Phong, đương nhiên càng không thể bằng Lam Dực và Tiểu Hỏa. Dưới lệnh của Vân Phong, Tiểu Hỏa và Vân Phong càng xuống tay không chút lưu tình, mặc dù ngọn lửa có bị chịu chút áp chế, nhưng vẫn có thể thắng mấy con ma thú này mà chẳng mất bao nhiêu thời gian, mấy con ma thú hải tộc lập tức bị giết sạch không chừa một mạng.
Ba con Hải Yêu ngu ngơ nhìn mấy con ma thú hải tộc vừa bị Vân Phong giết sạch kia, lại nhìn sang nàng, Vân Phong lạnh lùng nhìn những thi thể trên mặt đất, nếu để cho một trong những tên này có cơ hội về nàng sẽ gặp phiền phức, huống chi nàng nguyên bổn chính là muốn mượn cơ hội này để giúp đỡ tộc Hải Yêu, những hải tộc này đối đầu với Hải Yêu, nàng hạ thẳng tay cũng không quá đáng.
Nơi này là vùng biên giới, chém giết cũng là chuyện thường tình, nhiều thêm mấy cỗ thi thể cũng là chuyện thường, Vân Phong cũng chẳng cần để ý chuyện xử lý làm gì. Xoay người trở lại trước mặt ba con Hải Yêu, ba con này đều là giống đực, từng một dáng dấp dường như có chút… thô tục.
Dùng từ thô tục để hình dung Hải Yêu tộc, Vân Phong bị suy nghĩ này làm có chút không thoải mái, Yêu Yêu cũng là Hải Yêu tộc, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng xinh đẹp cho dù có trong hình dáng yêu hóa, nhưng ba con ma thú trước mặt này lại không hề như vậy, ba gương mặt thô bỉ mang nụ cười thô tục, ngũ quan như díu lại một chỗ, nhìn có vẻ không hòa hợp.
Vân Phong khẽ cau mày, chẳng lẽ trong loài Hải Yêu cũng có diện mạo xấu như vậy?
“Các ngươi. . . . . .” Vân Phong vừa mở miệng, ba con Hải Yêu kia bay tới chào đón như người không xa lạ gì, câu đầu tiên là, “Sao ngươi lại có thể vào được với hình dạng này?”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu? Lời này nghĩa là gì?
Vân Phong im lặng, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, một trong ba con Hải Yêu bước với, vẻ mặt như ta đây là người hiểu biết, “Tiểu cô nương, vừa nhìn đã biết ngươi là người mới, đều là loài người muốn vào Vô Tận Hải giống chúng ta, muốn như vậy thì cần có chút thủ đoạn nha!”
Loài người!
Đôi mắt Vân Phong chợt lóe, nhưng trên mặt lại không biểu hiện điều gì, Khúc Lam Y suy tư nhìn ba tên trước mắt. . . . . . Bề ngoài giống y hệt như Hải Yêu, nếu dùng mắt thường hoàn toàn không thể nhận ra, nếu không thì Vân Phong đã không nhận lầm họ thành Hải Yêu.
“Xem ra mấy vị đều là người hành tẩu giang hồ.” Vân Phong cười ha ha, ba con, không đúng, là ba nhân loại bề ngoài Hải Yêu, là loài người có nét mặt cực kỳ thô tục, một người khác sờ trong ngực một hồi lâu, lấy ra một cái bình nhỏ, Vân Phong nhìn sang, là một bình thuốc.
“Nói là người giang hồ cũng khá đúng, ha ha, cũng không phải là lần đầu tiên đến Vô Tận Hải.” Nam nhân cầm bình thuốc liếm môi, vẻ mặt hài lòng, “Tiểu cô nương có thấy không, muốn vào được Vô Tận Hải thì phải lừa được mấy tên hải tộc kia, vậy thì tuyệt đối không thể thiếu bảo bối này được!”
Vân Phong quét một dọc đánh giá bề ngoài của mấy tên kia, gật đầu, “Đúng là như thế, thuốc này thật hiệu quả.”
“Đó là đương nhiên! Bảo bối này rất đắt tiền đấy, đương nhiên là phải có thu hoạch rồi. . . . . .” Nam nhân cười cười nhưng không nói rõ, Vân Phong cũng không hỏi nhiều, nàng bị ma thú hải tộc đầu tiên nhận ra là loài người nhất định là có nguyên nhân, “Nếu bảo bối này dùng tốt như vậy, vậy sao đám ma thú hải tộc kia còn đuổi giết các ngươi?”
“Bọn họ coi chúng ta là người Hải Yêu tộc, đó là mấy con sống chết đối địch với tộc Hải Yêu, vùng này thường xảy ra chuyện như vậy.”
“Thuốc này xem ra nhất định rất nổi tiếng, ba vị tiền bối không ngại tiết lộ một chút được chứ?”
Ba nam nhân đồng loạt cười hắc hắc, “Tiểu cô nương đã cứu chúng ta, đương nhiên là phải nói rồi. Đây là thuốc biến hình, có thể biến nhân loại thành các hình dạng ma thú, về phần sẽ biến thành hình dáng gì thì còn phải phụ thuộc vào thứ được bổ sung vào nó.”
Vân Phong khẽ suy tư, xem ra mấu chốt của hiệu quả chính là bộ phận của ma thú được bỏ vào chất thuốc, đồng thời cũng quyết định hình hài khi biến.”Ngươi nhìn xem, ngoại hình của chúng ta nhìn vào không ai có thể biết chúng ta là loài người! Thuốc này thần kỳ ở chỗ, không chỉ có thể biến được ngoại hình, còn có thể biến đổi được hơi thở!”
Quả thực vậy, cho dù ngoại hình có thay đổi nhưng hơi thở không bị thay đổi thì có che giấu cách mấy cũng vẫn sẽ bị nhìn thấu, nhưng nếu thay đổi được cả hơi thở thì việc trà trộn vào trong lại là chuyện khác.
“May mà các ngươi xông vào gặp được chúng ta, muốn đi vào địa bàn của người Giao Nhân tộc, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết các ngươi là nhân loại!”
“Đây là vì sao?” Vân Phong nhẹ giọng hỏi, một trong ba người nói, “Tộc trong Vô Tận Hải cực kỳ chán ghét loài người, Giao Nhân tộc cũng vậy, mặc dù ma thú có thể hóa hình, nhưng do sự chán ghét này, bọn họ cùng lắm là chỉ hóa hình nửa người, tựa như chúng ta bây giờ vậy, hoàn toàn sẽ không hóa thành hình người hoàn chỉnh.”
Vân Phong choàng hiểu ra vấn đề, thì ra là do ở Vô Tận Hải chưa từng có ma thú hóa hình giống nhân loại, cho dù nàng có thể che giấu hơi thở nhưng không thay đổi ngoại hình thì vẫn có thể bị phát hiện, nghĩ vậy thì chất thuốc này quả thực rất quan trọng rồi.
“Thì ra là như vậy. . . . . .” Vân Phong nói nhỏ, mắt khẽ quét qua bình thuốc trên tay ba người, ba người cười xấu hổ, “Tiểu cô nương có ân cứu mạng với chúng ta, chất thuốc biến hình này tặng cho ngươi.” Ba người vội vàng nhét bình thuốc vào tay Vân Phong, Vân Phong khẽ nhíu mày, tính cả Tiểu Hỏa và Lam Dực bọn họ tất cả có bốn, một bình sợ là không đủ.
Không đợi Vân Phong mở miệng, ba người mò loạn trên người, móc ra thêm ba bình, dè dặt đưa cho Vân Phong, “Tiểu cô nương cũng đừng ghét bỏ, đây là chút sinh mạng cuối cùng của chúng ta, vốn là còn muốn ở lại thêm mấy ngày tìm ít đồ, chỉ là cho ngươi cũng không thua thiệt, không lỗ…”
Vân Phong nhìn ba người này rõ ràng xót của nhưng vẫn cười như thật, hào phóng nhận lấy bốn bình thuốc, “Vậy thì cám ơn.”
Ba người lúng túng cười, “Cái đó. . . . . . dược hiệu của chúng ta sắp hết rồi, phải mau chóng ra ngoài trước đây.” Ba người xoay người tính chạy ra ngoài, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì quay đầu lại hô, “A quên nói, hiệu quả của bình dược này chỉ có ba ngày!”