Ánh mắt Vân Phong cong cong nhìn bóng người bước ra từ bóng tối, mấy năm không gặp, đứa nhóc kia đã cao lớn tới cỡ này rồi… thật sự không còn giống như lúc bé nữa.
“Tiểu cô cô.” Bóng người bước lên, nở nụ cười vui vẻ với Vân Phong, cánh tay dang ra bước tới ôm chầm lấy nàng, nàng cười khẽ vỗ vai hắn, sao tính tình vẫn trẻ con thế này.
Cung Thiên Tình thấy thiếu niên ôm lấy Vân Phong thì không khỏi ré lên, ánh mắt thiếu niên quét tới, Cung Thiên Tình bắt gặp một đôi mắt đen trong veo, tia sáng trong đó khiến nàng vô thức bị hấp dẫn.
“Khinh Trần, mau buông cô ra, con không phải là đứa nhóc nữa đâu.” Vân Phong bất đắc dĩ, đứa trẻ này ôm chặt nàng không nới lỏng tay, “Không được! Lâu lắm mới gặp được tiểu cô cô, cũng phải cho con ôm cho đã chứ.”
Vân Phong ngao ngán, đứa cháu này hôm nay coi như cũng thành người lớn rồi, hồi bé bám dính tới lớn cũng vẫn bám dính là sao. “Được rồi, buông cô cô ra trước đã, đừng để Tình di ngươi cười nhạo.” Vân Phong nói, Vân Khinh Trần đảo mắt nhìn sang, thấy ánh mắt xấu hổ của Cung Thiên Tình thì đành phải buông tay ra lui về sau một bước.
“Tình di?” Vân Khinh Trần nhíu mày, Cung Thiên Tình nghe vậy bỗng thấy lấn cấn, Vân Phong cười, “Con cũng có thể gọi là Thiên Tinh tỷ, gọi di thực sự có hơi sai sai.”
Vân Khinh Trần cười khanh khách, “Thiên Tình tỷ!”
Cung Thiên Tình lần đầu được gọi là tỷ tỷ xấu hổ đỏ mặt, lại còn được thiếu niên có đôi mắt đẹp tới như thế gọi nữa chứ, “Khinh Trần…” Cung Thiên Tình lí nhí đáp lại, Vân Khinh Trần mỉm cười, bước tới chỗ con ma thú khiêu khích hồi nãy, duỗi tay lôi đầu nó tới xoa lấy xoa để.
“Cứng đầu thật đấy, ta đã nói người không thể nào đấu với tiểu cô cô rồi mà, thực lực của ngươi đâu tới đâu.”
Ma thú bị Vân Khinh Thần đè thấp đầu như thế có chút bất mãn muốn tránh đi, nhưng tay Vân Khinh Thần không ngừng đè xuống, ma thú chỉ có thể chật vật đứng đó, vừa kéo tay Vân Khinh Thần vừa gầm gừ, “Thực lực của ta mà chưa đủ chứng tỏ ngươi cũng chưa đủ.”
“Ngươi nói gì?” Vân Khinh Thần lập tức nheo mắt, ánh mắt bén nhọn lườm tới làm ma thú sững sờ, sau đó nó hừ lạnh lườm ngược lại, “Ta không hề nói sai.”
“Tiểu tử kia được lắm, ta thấy ngươi lại ngứa da rồi.” Vân Khinh Thần cười mắng đè mạnh đầu ma thú mà vò, Vân Phong thấy thế lên tiếng, “Đây là ma thú khế ước của Khinh Thần?”
Vân Khinh Thần cười, đè đầu ma thú, “Tiểu cô cô nói không sai, tên nhóc này chính là ma thú khế ước của con.”
“Tính tình ươn ngạnh đấy, là hệ gì thế? Loài gì? Nếu loài của hắn mà không ổn cô không cho phép nó theo con đâu.” Vân Phong nói, cố tình nhìn lướt qua con ma thú kia, hắn nghe thấy thế liền tức tối nhưng Vân Khinh Thần đè đầu hắn xuống làm hắn không thể nói được gì.
Vân Khinh Thần cười, “Bản thể của nó là ma thú hệ thuỷ, Băng Hồ.”
“Hồ ly?” Cung Thiên Tình ngạc nhiên, chủng tộc ma thú có không ít nhánh nguyên tố, ví dụ như Vân Lang, trong đó có Hoả Vân Lang và Phong Vân Lang, khác chủng tộc thì sẽ khác nguyên tố, đồng thời cũng có giới hạn, phần lớn Vân Lang là hệ phong và hệ hoả, rất ít khi xuất hiện hệ khác. Còn trong chủng hồ ly, hệ thuỷ rất hiếm gặp.
“Trong tộc hồ ly phần lớn là hệ hoả và hệ phong, khá giống với Vân Lang, nhưng cũng vẫn có hệ lôi, nhưng mà hệ thuỷ… gần như là chưa từng gặp.” Vân Phong nói, ma thú bị Vân Khinh thần đè đầu hừ một tiếng, người thẳng hơn một chút.
Vân Khinh Thần cười lấy tay ra, “Tiểu cô cô, nó tên là Băng Liệt, ở cao nguyên Tuyết Vực ở Thiên Tuyết Điện, con khế ước với nó rồi.”
Tiểu hồ ly tên là Băng Liệt càng hếch cằm của mình lên, thậm chí Vân Phong dường như có thể thấy được sau mông hắn có cái đuôi đang không ngừng lắc lư… Cái tình này, thật đúng là hết biết. “Nói như vậy, con đã khế ước cả bốn hệ chưa?” Vân Phong rất quan tâm tới vấn đề này, nhưng Vân Khinh Thần lại cười xấu hổ nói, “Trong bốn hệ chỉ mới khế ước với hệ thuỷ và lôi thôi ạ, hai hệ kia con vẫn chưa gặp được ma thú vừa ý.”
“Không vội.” Vân Phong cười nói, khế ước với ma thú là một quá trình dài, ma thú hợp với bản thân nhất mới là ma thú tốt nhất.
“Triệu Hồi Sư tứ hệ?” Cung Thiên Tình thốt lên kinh hãi, Vân Phong năm hệ đã là kinh khủng lắm rồi, cháu của nàng ấy còn là tứ hệ? Trời ạ, chẳng lẽ Triệu Hồi Sư nào của Vân gia cũng yêu nghiệt như thế cả sao?
Vân Phong cười khẽ, Vân Khinh Thần nói, “Con kém xa với tiểu cô cô, không thể nào so được với tiểu cô cô cả.”
Vân Phong lắc đầu, “Sẽ có một ngày con vượt qua ta thôi, người đi trước không phải không vượt qua được, Khinh Thần con phải có lòng tin với bản thân.”
Vân Khinh Thần cười lớn gật đầu, tiểu hồ ly bên cạnh như đang ngẫm điều gì đó nhìn Vân Phong, nàng để ý tới ánh mắt của hắn, thoáng mỉm cười, “Chẳng phải ngươi muốn đánh nhau với ma thú khế ước của ta sao? Bây giờ là một cơ hội rất tốt.”
“Tiểu cô cô?” Vân Khinh Thần ngạc nhiên, hiện giờ hắn mới Tôn Giả cấp chính, ma thú khế ước của hắn chắc chắn không phải là đối thủ của tiểu cô cô, tại sao lại…
Tiểu hồ ly sững sờ, bỗng cảm thấy mặt mũi mình bị Vân Phong hạ thấp, “Ta không sợ ngươi! Thả ra đây!”
Vân Phong chợt cảm thấy tính của con tiểu hồ ly này thật đáng yeu, Vân Khinh Thần lắc đầu ngao ngán.
“Chủ nhân, thả chúng ta ra ngoài đi.”
“Đúng thế, khó gặp được một dịp vui như thế.”
“Ha ha ha, tên oắt con này thật thú vị!”
Năm ma thú khế ước lần lượt thể hiện sự hứng thú với tiểu hồ ly kia, thay vì nói hứng thú, chi bằng nói có hứng vui đùa với hắn hơn. Vân Phong bất đắc dĩ, nếu là yêu cầu của ma thú mình, nàng sẽ không ngại mà đồng ý, không phải ngày nào chúng thú mới gặp được niềm vui.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Năm tia sáng lập tức xuất hiện, năm ma thú với những hình dạng khác nhau xuất hiện bên cạnh Vân Phong, tiểu hồ ly nhìn thấy liền trợn mắt há mồm, Vánh mắt Vân Khinh thần hiện lên sự tôn kính, không hổ là tiểu cô cô.
“Thả… thả ra thật á?” Tiểu hồ ly bất giác lùi bước, ánh mắt đảo tròn liếc nhìn Vân Khinh Thần, Vân Khinh Thần xấu bụng cười khúc khích, “Chẳng phải ngươi muốn đấu sao? Chủ nhân ta thả ra chiều ngươi đi tỷ thí kìa, ngàn vạn lần đừng khách khí nha.”
“Ngươi…” Tiểu hồ ly bị chặn không tiến không lùi, vẻ mặt bắt đầu quẫn bách, bộ dáng càng thêm mắc cười.
“Chậc chậc, thật đúng là non trẻ, mau để tỷ tỷ ngươi thương thương yêu yêu cái nào.” Hoa tỷ quyến rũ tiến lên phía trước, tiểu hồ ly liên tục lùi lại về sau, “Đừng, đừng tới đây…”
“Ú ù, còn đỏ mặt nữa? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa trải sự đời sao?” Hoa tỷ nhướng mày, sóng mắt quyến rũ, tiểu hồ ly lập tức đỏ bừng mặt, đôi tai đầy lông đột nhiên lộ ra.
“Trải sự đời là sao?” Yêu Yêu ngây thơ ngẩng mặt lên hỏi, Lam Dực lập tức tối mặt đưa tay che tai Yêu Yêu, ánh mắt ngây ngô của nàng khiến Lam Dực không đành lòng nhìn thẳng, trừng mắt nhìn Hoa tỷ, Hoa tỷ cười khúc khích, “Có sao đâu, sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết thôi mà.”
“Nhưng mà ngươi cũng không thể nói vào ngay lúc này.” Lam Dực không nhịn được gầm lên, Hoa tỷ hừ một tiếng không thèm đáp lại.
Tiểu hồ ly nhìn lướt qua năm con kia, có thể thấy họ không hề có ác ý với hắn, nếu không hắn làm gì còn có thể hoàn chỉnh mà đứng đây? Ánh mắt hắn liếc về phía Yêu Yêu, trông nàng ấy có vẻ không khác mình lắm…
Yêu Yêu để ý thấy ánh mắt của tiểu hồ ly, chung sống với Vân Phong và đám ma thú khế ước lâu tới như thế đã khiến tính tình người lạ chớ gần của nàng thay đổi, sự ngây thơ của nàng cũng dần lộ rõ hơn, trong mắt nàng, trên thế giới có hai loại người, một là tốt với tiểu Phong, hai là không tốt với Tiểu Phong.
Tốt với Tiểu Phong thì nàng sẽ có thiện cảm, còn không tốt với Tiểu Phong thì nàng sẽ không bỏ qua.
“Ngươi cũng là hệ thuỷ sao?” Cô bé Yêu Yêu cười hữu nghị với tiểu hồ ly, làm nó nhất thời đỏ bừng mặt, dường như đã trở nên xấu hổ, nàng ấy… thật là xinh đẹp.
“Ta cũng hệ thuỷ!” Yêu Yêu tiến tới trước một bước, vươn đôi tay nõn nà ra, “Mặc dù vừa rồi ngươi có thái độ không tốt với tiểu Phong, nhưng ngươi không hề có ác ý với Tiểu Phong, chúng ta có thể làm bạn.”
Tiểu hồ ly sững sờ, không biết phải trả lời ra sao, Yêu Yêu vẫn cười ngọt ngào, nụ cười đó khiến tiểu hồ ly rối loạn thành nùi.
“Ta… ta.. ta tên là Băng Liệt…” Tiểu hồ ly cúi thấp đầu, đôi tai đầy lông giật giật qua lại, Yêu Yêu nghe vậy cười khanh khách, “Băng Liệt, ta là Yêu Yêu, là tên của Tiểu Phong cho ta đấy, ta rất thích nó.”
Tiểu hồ ly lại bị nụ cười kia hớp hồn, lòng bàn tay nóng lên, vươn tay muốn nắm lấy tay Yêu Yêu. Một bóng người tiến lên, con ngươi đen nhánh sắc bén như dao quét tới, tiểu hồ ly nhạy cảm phát hiện ra liền rụt tay về, ngẩng lên thì thấy là một thiếu niên cao hơn hắn.
Tiểu Hoả tiến lên đưa tay kéo Yêu Yêu lại, cô bé khó hiểu, “Tiểu Hoả ca ca, sao thế?”
Tiểu Hoả nhếch môi, “Hệ thuỷ? Ta đây là một ma thú hệ hoả thấy bất mãn với hệ thuỷ đấy.”
Nhị Lôi cúi người, bế Yêu Yêu đặt lên vai của mình, “Có thể làm bạn hay không cũng phải xem xét đã chứ, tiểu nha đầu này sao lại không phòng bị chút nào thế hả?”
Yêu Yêu ngồi trên vai Nhị Lôi, đây là lần đầu tiên nàng gần gũi với Nhị Lôi như thế, nàng còn tưởng rằng tên ma thú hệ lôi này không thích nàng chứ, nhưng mà bây giờ xem ra… Yêu Yêu cười tươi tắn.
“Tiểu hồ ly, ta thấy chúng mấy ma thú chúng ta nên tìm một chỗ thích hợp để “bàn luận thật tốt” đi.” Lam Dực cười nhạt, nụ cười rất dịu dàng văn nhã nhưng lại khiến người ta có cảm giác gió lạnh rần rật ở sau lưng.
“Ngươi… ngươi tính làm gì?” Tiểu hồ ly bối rối lùi về sau, lòng bàn tay Tiểu hoả đột nhiên nổi lên một đám lửa, “Không có gì, chỉ là muốn hàn huyên với ngươi một chút mà thôi.”
“Đùa gì thế?” Tiểu hồ ly nổi giận gầm lên, xoay người cắm đầu chạy, Lam Dực thu lại nụ cười trên mặt, “Ngươi dám chạy thoát khỏi tay ta?’
Lập tức có mấy bóng người điên cuồng đuổi theo, Hoa tỷ mặt tràn đầy yêu thương, “Ai u, các ngươi nhẹ tay một chút, tỷ tỷ cũng thích bé con này lắm đó, các ngươi hãy nhẹ tay một chút.” Đám ma thú đuổi theo đã đi mất, Vân Phong và Vân Khinh Thần nhìn nhau bật cười.
“Xem ra lần này Băng Liệt có được một bài học rồi.” Vân Khinh Thần nói, “Tính tình của hắn đó giờ cứng đầu không chịu ta, cũng vì vậy mà khiến con đau đầu nhiều phen.”
Vân Phong bật cười, có thể thấy ma thú của nàng rất “thích” hồ ly bé nhỏ kia, nàng thầm gọi nhẹ tay, dù sao cũng không muốn “bắt nạt” quá trớn. “Tiểu Lôi đâu?” Vân Phong không thấy được con ma thú hệ lôi bên cạnh Vân Khinh Thần trước đây, Vân Khinh Thần cười, “Từ khi tới Vân gia con đã thả nó tuỳ ý đi lại rồi, bây giờ nó nghịch ngợm lắm, thích chạy nhảy xung quanh.”
Vân Phong cười, cháu của nàng không thích thu ma thú vào nhẫn khế ước. “Để nó tự do cũng nên cẩn thận một chút, ma thú hệ lôi của con không tầm thường, trong Nội Vực cũng có nhiều Triệu Hồi Sư khác.”
Vân Khinh Thần gật đầu, Cung Thiên Tình ở cạnh vẫn luôn im lặng, nàng cảm thấy mình không cần lên tiếng, ha vị Triệu Hồi Sư có thể nói gì được với nàng đây? Vân Phong kéo Cung Thiên Tình tới cạnh mình. “Khinh Thần, lần này trở về là để gặp nhị thúc của con đúng không?”
Vân Khinh Thần lập tức gật đầu, “Lúc mẫu thân nói cho con biết, con cảm thấy thật khó tin. Nhị thúc trở lại thật rồi sao?”
Vân Phong cười, “Nhờ Thiên Tình cả đấy, nếu không nhị thúc của con đã chẳng quay về được rồi.”
Cung Thiên Tinh cười xấu hổ, mắt Vân Khinh Thần loé lên, “Thiên Tình tỷ hiển nhiên là có năng lực hơn người rồi. Nếu không để không thể giúp nhị thúc sống lại.”
“Ta không có tài cán gì nhiều đâu…” Cung Thiên Tình xấu hổ cúi đầu, Vân Khinh Thần nước tới nhìn thẳng vào nàng, sự thanh khiết của tuổi trẻ từ trên người hắn tản ra, khiến Cung Thiên Tình không khỏi đỏ mặt, người của Vân giá bất luận là nam hay nữ vẻ ngoài đều rất xuất chúng, Vân Khinh Thần trưởng thành rất sớm, trên người toả ra hơi thở thành thục, thiếu nữ cùng tuổi có khi không thể nào chống lại được sức hút của hắn, con gái rất dễ động lòng với sự trưởng thành của hắn.
Vân Khinh Thần vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Cung Thiên Tình, làm nàng giật mình. Vân Khinh Thần nhẹ giọng nói, “Cảm ơn tỷ, cảm ơn tỷ đã giúp nhị thúc quay lại, cảm ơn.”
Đây là lời cảm tạ của một hậu bối, mặc dù Vân Khinh Thần không biết Vân gia lúc ấy đau đớn thế nào, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được phần nào nỗi khổ trong lòng phụ thân Vân Thăng, còn về người nhị thúc Vân Khải vẫn chưa được gặp kia, mặc dù phụ thân và gia gia mình chưa từng nhắc tới nhưng hắn có nghe thoang thoáng được một chút, người nhị thúc này đã chết rồi.
Bây giờ Vân Khải trở lại, mặc dù Vân Khinh Thần là vãn bối nhưng vẫn trịnh trọng tỏ sự biết ơn của mình, Vân Phong không khỏi cảm thấy vui mừng, đứa trẻ này trưởng thành rồi vẫn có thể cảm nhận được sự khổ cực của phụ thân mình.
“Khinh Thần!” Tiếng gọi khẽ khiến Vân Khinh Thần buông Cung Thiên Tình ra, quay đầu lại thì thấy phụ thân của mình và một nam nhân ngũ quan như ánh mặt trời nhưng vẻ mặt có chút lo lắng, “Phụ thân!” Vân Khinh Thần thốt lên, ánh mắt lướt sang nam nhân bên cạnh Vân Thang, “Vị này… hẳn là nhị thúc nhỉ?”
Vân Phong và Cung Thiên Tình hơi ngạc nhiên, không ngờ đã trễ thế này rồi mà Vân Thang và Vân Khải còn tới đây, Cung Thiên Tình nhìn lướt qua Vân Khải, thấy hắn hình như có chút mất hứng, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi không khỏi cúi thấp đầu hơn, không hiểu tại sao có cảm giác áy náy vì chuyện vừa rồi.
“Nhị đệ, đây chính là cháu của đệ, con của ta – Vân Khinh Thần.” Vân Thăng thấy Vân Khinh Thần trở lại thì rất vui, vội vàng kéo hắn tới, Vân Khinh Thần vui vẻ gọi lại, “Nhị thúc!”
Sắc mặt Vân Khải giãn ra nhiều, cười tươi vỗ vai Vân Khinh Thần, “Nhi tử của đại ca đúng là ưu tú.”
Vân Khinh Thần cười, “Cha và nhị thúc tới là để tìm tiểu cô cô sao?”
Vân Thăng gật đầu, Vân Khinh Thần nói, “Vậy con đi trước, nhị thúc vừa trở lại, cũng không phải không gặp được.”
“Tên nhóc này!” Vân Thăng bất đắc dĩ, Vân Khinh Thần quay đầu lại, “Thiên Tình tỷ, tiểu cô cô, con đi trước nhá.” Vân Khinh Thần mủi chân phóng người biến mất, Vân Thang và Vân Khải bước tới, Vân Tháng nhíu mày, “Phong nhi, Khinh Thần gọi Thiên Tình như thế có phải hơi không ổn không?”
“Cứ tuỳ nó đi, không sao đâu.” Vân Khải nhỏ giọng nói, sắc mặt trầm xuống, Vân Phong nhìn vẻ mặt nhị ca, cảm thấy có điểm không ổn, quả nhiên hắn có quan tâm tới Thiên Tình.
“Đại ca, nhị ca tới tìm ta có chuyện gì sao?”
Vân Thăng nói, “Phong nhi, Vân Khải về nhà vốn là tới bái lạy từ đường trước, sau đó sẽ bái kiến ba vị trưởng lão Vân gia, ba vị trưởng lão lo cho chúng ta, ngày mai cũng có thể để Vân Khải bái kiến ba vị trưởng lão thật tốt, cũng có thể để hắn tới từ đường Vân gia.”
Vân Phong gật đầu, “Được, ngày mai muội đi với các huynh.”
“Được, tới đây là để nói với muội chuyện này.” Vân Thăng mỉm cười, đưa tay sờ đầu nàng, “Đã trễ rồi, muội cũng nên đi nghỉ đi, cho dù muội không mệt thì cũng nên để Thiên Tình nghỉ ngơi.”
Vân Phong gật đầu, “Huynh và Vân Khải đi trước.” Vân Thăng xoay người, Vân Khải thì hơi nhíu mày nhìn Cung Thiên Tình, “Ta tìm ngươi còn chút chuyện, có thể ra ngoài chút được không?”
Vân Thăng và Vân Phong ngạc nhiên, Cung Thiên Tình hơi ngẩn người một chút rồi gật đầu, “Đại ca, huynh về trước đi, đệ nói chuyện với nàng một lát sẽ về.” Vân Khải quay đầu nhìn Vân Phong, “Phong nhi mau đi ngủ đi.” Nói xong những lời này, Vân Khải xoay người ra ngoài, Cung Thiên tình im lặng một hồi cũng đi theo, bóng hai người biến mất ở ngoài cửa.
“Nhị ca quả nhiên vẫn để ý tới Thiên Tình.” Vân Phong lẩm bẩm, Vân Thăng cười nói, “Phong nhi muốn tác hợp cho bọn họ sao?”
Vân Phong cười phức tạp, “Tác hợp sao… Bọn họ vốn nên đi cùng nhau.”
Vân Khải cứ đi mãi không nói lời nào, bóng lưng kéo dài trên mặt đất, bị Cung Thiên Tình giẫm dưới chân, nàng cúi đầu im lặng theo sau, cũng chẳng nói lời nào, bầu không khí giữa hai người vô cùng im lặng.
Cung Thiên Tình không hỏi Vân Khải tính đi đâu, nàng chỉ im lặng đi theo, hai người cứ thế đi về phía trước, cho tới khi Vân Khải dừng bước lại, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ mặt hơi tức giận của Vân Khải, “Ngươi không hỏi ta dẫn ngươi đi đâu, làm gì sao?”
Cung Thiên Tình cười, “Đây là Vân gia, huynh là nhị ca của Vân Phong, chẳng lẽ huynh sẽ làm ra chuyện không đâu sao?”
Vân Khải ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại, dừng lại một lúc lâu mới lên tiếng, “Ta nghe Phong nhi nói, là tử hoả của ngươi đã kéo linh hồn của ta tách ra khỏi cơ thể cường giả Huyết Hồn.”
Cung Thiên Tình lí nhí xác nhận, Vân Khải cúi tầm mắt, “Tử hoả của ngươi của khả năng chạm vào linh hồn ta sao?”
Cung Thiên Tình gật đầu, khó hiểu nhìn Vân Khải, rốt cuộc hắn muốn hỏi gì?”
Vân Khải hít sâu một hơi, “Như vậy, để tử hoả của ngươi tiếp xúc với linh hồn ta nữa đi.”
“Cái gì?” Cung Thiên Tình trợn mắt, Vân Khải nhăn mày, “Ta muốn biết cách khơi dậy năng lực ta là gì, nếu ta có thể giúp Phong nhi sang sẻ chút gánh nặng, ta hiển nhiên sẽ không để muội ấy một mình gánh vác tất cả.”
“Nhưng…” Cung Thiên Tình muốn nói gì đó nhưng Vân Khải ngắt lời nàng, “Ta mặc kệ ngươi nghĩ gì. Nếu sức mạnh của ta tới từ linh hồn của ta, tử hoả của ngươi lại là thứ duy nhất có thể tiếp xúc với linh hồn của ta, ngươi là khả năng duy nhất mà ta có thể nghĩ tới.”
“Tử hoả của ta có thể đốt cháy linh hồn. Chẳng lẽ huynh muốn linh hồn mình hoá thành tro bụi trong ngọn lửa của ta sao?” Cung Thiên Tình thét lên, “Tử hoả của ta có tác dụng với linh hồn, nhưng không thể tiếp xúc trong thời gian dài được, Vân Phong đã nói rồi, chuyện như vậy không cần gấp. Luôn sẽ có cách giải quyết vấn đề huyết mạch của huynh mà.”
“Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn Phong nhi hối hả ngược xuôi nữa sao? Ta đã trở lại, không thể không làm bất kỳ cái gì được.”
“Ta hiểu tâm trạng của huynh, huynh muốn chia sẻ với Vân Phong, ta cũng hiểu một mình nàng ấy gánh trên vai rất nhiều, nhưng huyết mạch của ngươi rất đặc biệt, có lẽ tử hoả của ta có tác dụng, nhưng lỡ pahmj sai lầm, chẳng lẽ huynh muốn toàn bộ tâm huyết của Vân Phong sẽ trở nên uổng phí sao? Huynh nghĩ nàng cứu huynh trở lại là dễ lắm chắc?”
Vân Khải ngạc nhiên, Cung Thiên Tình càng nói giọng càng trở nên lớn hơn rất nhiều, nàng hít sâu một hơi, “Ta hiểu huynh nôn nóng, nhưng ta không thể nào đồng ý với yêu cầu của huynh được. Trừ phi không có một chút nguy hiểm nào, ta mới dùng tử hoả.”
Hai tay Vân Khải đan vào nhau, có thể thấy trong lòng hắn đang kiềm nén, huyết mạch đặc biệt bị phong ấn trong linh hồn, bây giờ hắn chẳng khác gì với người bình thường cả, như vậy thì sao hắn có thể cùng Vân Phong chia sẻ đây, chẳng lẽ hắn trở lại chỉ để làm một phế nhân sống trong nhung lụa thôi sao?
“Đừng vội, Vân Phong sẽ giúp huynh cách giải quyết lực huyết mạch thôi… Chúng ta cũng sẽ tìm kiếm, huynh đừng tuỳ tiện thử bừa, huynh phải biết rằng, huynh sống lại là vì tâm huyết của rất nhiều người…” Cung Thiên Tình nghĩ tới U Nguyệt, trái tim trở nên nặng nề, nếu như Vân Khải không biết quý trọng mình như thế, chẳng phải sẽ uổng phú sự hy sinh của U Nguyệt hay sao?
“Dường như ngươi rất để ý tới sự sống chết của ta.” Vân Khải nói, nhìn thẳng vào Cung Thiên Tình, “Tâm huyết của nhiều người, trong đó có phải cũng bao hồm cả cố nhân mà ngươi biết không?”
Trong lòng Cung Thiên Tình dâng lên cảm giác chua xót, hắn giống y hệt với U Nguyệt, từ vóc người tới dung mạo, thậm chí tới những chỗ lặt vặt cũng tương tự, cứ như là cùng một người vậy. Trước dáng vẻ này của hắn, Cung Thiên Tình không biết làm sao để che đi sự đau lòng của mình.
Khịt mũi thật mạnh, nàng ngẩng mặt lên, ép đi toàn bộ nước trong mắt, “Phải! Bao gồm của huynh ấy, huynh có thể sống lại cũng là tâm nguyện của huynh ấy.”
“Hắn là ai?” Vân Khải nhíu mày, Cung Thiên Tình cười khổ, “Huynh ấy là U Nguyệt, là người trong lòng của ta… là người đã từng có một phần linh hồn của ngươi.”
Một bên lông mày Vân Khải nhướng lên, có một phần linh hồn của hắn.
“Huynh ấy có gương mặt, cơ thể giống y hệt như huynh, hoàn toàn không có chút gì khác với huynh bây giờ, lúc đó Vân Phong coi huynh ấy là nhị ca, nàng ấy đã gửi gắm tình cảm với huynh lên người U Nguyệt.” Cung Thiên Tình chậm rãi nói, kể lại cuộc sống ở học viện Tụ Tinh, Vân Khải nghe, ánh mắt phức tạp.
“…Huynh ấy chọn chết đi, chọn để linh hồn mình tan thành may khói để trả lại phần linh hồn lại cho huynh, đây là nguyện vọng của huynh ấy, bởi vì đây là nguyện vọng của Vân Phong.” Gương mặt Cung Thiên Tình chảy xuống một hàng nước mắt, “Huynh ấy coi Vân Phong như muội muội ruột, nhiều lần nói với ta tự hào như thế nào với một muội muội như thế, chỉ cần là Vân Phong muốn thì huynh ấy sẽ cho nàng.”
Vân Khải im lặng, hắn rất khó tưởng tượng ra được nam nhân gọi là U Nguyệt kia là người như thế nào, người đã từng có một phần linh hồn của hắn, chẳng lẽ cảm giác của hắn với Cung Thiên Tình chính là từ phần linh hồn này? Bọn họ… hẳn là thích nhau.
“Phong nhi coi hắn là nhị ca, cũng coi hắn là người thân.” Vân Khải nói. “Muội ấy hiểu ta đã chết.”
Cung Thiên Tình bật cười, “Điều này U Nguyệt rõ hơn bất kỳ ai, nếu không huynh ấy đã chẳng cam tâm tình nguyện chọn như thế, cũng vì sự đối đãi chân thành của Vân Phong, huynh ấy với làm như thế. Huynh trở lại là tốt rồi, lựa chọn của U Nguyệt cũng là để Vân Phong không phải khó xử, huynh ấy mà không chết đi, linh hồn của huynh cũng không thể đầy đủ được, cũng không thể nào sống lại nổi.”
Vân Khải mím môi, nội tâm cực kỳ phức tạp, Cung Thiên Tình quệt bừa nước mắt trên mặt, “Nói vậy không có ý gì khác đâu, ta chỉ muốn huynh quý trọng bản thân thôi, sống thì còn dễ chết, nhưng chết thì muốn sống lại là rất khó, có người có cơ hội lần hai, có người không có đâu.”
Vân Khải nhíu mày, hồi lâu gật đầu, “Ta biết rồi.”
Cung Thiên Tình mỉm cười, “Huynh hiểu là được rồi, không uổng công ta nói nhiều như thế, chắc chắn sẽ có cách thôi, lực huyết mạch của huynh chắc chắn sẽ được khơi dậy thôi, tới lúc đó ngươi có không muốn giúp đỡ cũng không được đâu.”
Vân Khải mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn ngươi đã nói nhiều như thế với ta, những điều này… ta chưa từng biết.”
Cung Thiên Tình lắc đầu, “Huynh không nhất thiết phải biết những thứ này đâu, đã qua cả rồi. Cũng trễ rồi, ta phải quay lại, huynh cũng sớm về nghỉ đi, linh hồn cần thời gian thích ứng với cơ thể, huynh cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Cung Thiên Tình xoay người tính rời đi, Vân Khải bỗng kéo cánh tay nàng lại, làm cơ thể nàng run lên, Vân Khải chợt cảm thấy trái tim mình thoáng rút lại, không tự chủ được nói, “Ngươi và U Nguyệt… có phải là thích nhau không?”
Cung Thiên Tình im lặng, rồi ánh mắt mang nụ cười dịu dàng, “Ừ, huynh ấy là người mà ta yêu.”
Vân Khải muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy trong cổ họng có ngọn lửa bùng lên mà thiêu đốt, khiến hắn không nói nổi thành lời, mày rậm nhíu chặt, trong cơ thể loạn lên, ngọn lửa kia như đang đốt cả vào trong máu, khiến cho cơ thể hắn gần như sôi lên cả từ trong ra ngoài.
“Ưm!” Vân Khải hừ một tiếng, tay không khỏi tăng sức, Cung Thiên Tình hơi đau, nhận thấy hắn có gì đó không được ổn.
“Vân Khải, huynh sao thế?” Cung Thiên Tình lập tức xoay người lại, thấy Vân Khải nhíu chặt mày thì không biết phải làm sao, “Huynh chờ chút, ta đi gọi Vân Phong tới đây.” Cung Thiên Tinh xoay người tính chạy đi, nhưng Vân Khải tăng sức giật ngược nàng trở lại, “Đừng đi…”
“Nhưng huynh…” Cung Thiên Tình bối rối, Vân Khải khó chịu chịu đựng ngọn lửa nóng rực trong cơ thể mình, đầu gối mềm nhũn khuỵu xuống đất, trong mắt loé lên một tia sáng.