Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 478: Q.5 - Chương 478: Hệ thứ tư, xuất hiện




Năm vị trưởng lão lập tức biến sắc, Thiên Quy đột nhiên có một loại linh cảm rất xấu. Gã lập tức nhìn về phía sư phụ của gã - tam trưởng lão, sắc mặt của ông cũng y như vậy.

Lúc này từ ngoài cửa lại có một bóng người nghiêng ngả chạy đến: “Quy sư huynh, sư phụ! Cứu Ngọc Cẩm, xin hãy cứu muội ấy!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tam trưởng lão nổi trận lôi đình.

Người chạy đến chính là Hoa Linh, toàn thân nàng ra vô cùng nhếch nhác, y phục lộn xộn, thậm chí còn lốm đốm những vệt máu. Tất cả mọi người đều giật thót, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vân Phong nhạy cảm bắt được một cái tên: Ngọc Cẩm.

Không ngoài dự liệu, tam trưởng lão tức giận quát lên một tiếng. Hoa Linh sợ hãi nhìn ông, sau đó lại nhìn về phía Thiên Quy, run run rẩy rẩy nói không nên lời: “Là, là Ngọc Cẩm... Sau khi thi đấu xếp hạng thua Phong Vân, muội, muội ấy vẫn luôn khó chịu, nói là...” Hoa Linh liếc nhìn Vân Phong.

Vân Phong nhướn mày, Ngọc Cẩm muốn nói gì nàng đương nhiên biết, có điều quan trọng là Hoa Linh nhất định cũng không khỏi liên quan.

“Nói cái gì?” Tam trưởng lão lại nổi giận rống lên.

Cả người Hoa Linh run lẩy bẩy: “Nói, nói trở thành Triệu hồi sư cũng chẳng có gì ghê gớm, muội ấy cũng có thể, vì thế chạy đến, chạy đến rừng cấm rồi...”

“Ngu ngốc!” Tam trưởng lão quát lớn, gân xanh trên trán đều nổi lên, vì sao ông lại có một đệ tử khiến người ta không bớt lo như vậy? Đã biết nàng ta hay gây chuyện, hay chọc vào phiền phức, vì sao lúc đầu ông ta còn thu nhận nàng, đúng là hai mắt mù cả rồi!

“Lão tam, bây giờ không phải lúc tức giận. Hiện tại Ngọc Cẩm đang ở chỗ nào trong rừng cấm? Nếu là ở bìa rừng...”

Đại trưởng lão còn chưa nói hết Hoa Linh đã mãnh liệt lắc đầu, nước mắt dường như sắp chảy ra: “Vốn dĩ muội ấy chỉ ở ven rừng, con vẫn lo lắng đuổi theo, khuyên muội ấy không nên tiếp tục đi vào trong nữa, nhưng muội ấy không nghe, lại càng muốn đi vào, con chỉ có thể ra tay ngăn cản. Hai chúng con giao thủ, không biết là đã kinh động đến cái gì… Ngọc Cẩm, Ngọc Cẩm đột nhiên không thấy muội ấy đâu nữa!”

“Rừng cấm là chỗ các ngươi có thể đi vào hay sao? Chính bản thân mình có mấy cân mấy lạng các ngươi cũng không tự ước lượng được ư?” Tam trưởng lão tức giận tới mức đỏ bừng cả mặt. Ngọc Cẩm, cái đứa khiến người ta không bớt lo này, xem ra sau này chỉ có nhốt nó lại thì nó mới yên tĩnh được một thời gian.

“Sư phụ, bây giờ đi cứu Ngọc Cẩm là quan trọng nhất, nếu như tiến vào phía sâu trong rừng cấm, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.”

Thiên Quy nói một câu, biết tam trưởng lão hiện tại giận lên đến đỉnh đầu, chỉ sợ ông ấy đã nổi giận sẽ không quản chuyện sống chết của Ngọc Cẩm nữa. Tam trưởng lão nổi giận thì nổi giận, nhưng dù sao Ngọc Cẩm cũng là đệ tử của ông, ông cũng không thể mặc kệ nàng.

“Lão ngũ, ngươi và lão tam đi xử lý một chút.” Đại trưởng lão lên tiếng, ngũ trưởng lão gật đầu: “Lão tam, rừng cấm không phải chỗ tầm thường, nhất là chỗ sâu lại càng vạn phần hung hiểm, nếu Ngọc Cẩm thật sự gặp phải phiền toái gì, chỉ dựa vào một mình ngươi cũng khó giải quyết được. Lão ngũ là Triệu hồi sư, có thể trợ giúp ngươi rất nhiều.”

Tam trưởng lão vốn không muốn làm phiền thêm bất cứ ai, dù sao cũng là đệ tử nhà mình gây họa. Nhưng đại trưởng lão đã nói vậy ông cũng không tiện chối từ.

“Sư phụ, con cũng đi!” Thiên Quy lập tức bước lên một bước.

Tam trưởng lão nhíu mày, không từ chối: “Ngươi đi cũng tốt.”

Hoa Linh tiến tới một bước như muốn nói cái gì, Thiên Quy quay đầu: “Muội còn ngây ngốc ở đây, lửa giận trong lòng sư phụ còn chưa bớt đi được.”

Hoa Linh đành khẽ gật đầu, với thực lực của nàng ta, tiến vào sâu trong rừng cấm chỉ vướng tay vướng chân người khác. Thấy vậy, Vân Phong cũng bước tới: “Nếu Thiên Quy sư huynh cũng đi, con cũng muốn đi theo.”

“Tiểu sư muội, muội đi theo làm gì?” Dung Tâm nhỏ giọng nói.

Đùa gì thế, Ngọc Cẩm kia bản tính vốn ưa sinh sự, Thiên Quy đi theo vì là đồng môn, tiểu sư muội việc gì phải đi cứu nha đầu gây họa kia chứ?

Ngũ trưởng lão cũng không thuận ý, rừng cấm kia không giống như chỗ khác, chẳng may gặp phải nguy hiểm gì, chẳng may nha đầu đó bị thương, như vậy thật không đáng.

Vân Phong mỉm cười: “Sư phụ, các vị trưởng lão, dù sao thêm một phần sức lực cũng tốt hơn, nếu như thật sự gặp nguy hiểm, con cũng sẽ không làm vướng tay mọi người.”

Ánh mắt tam trưởng lão lóe sáng. Phong Vân và Ngọc Cẩm có khúc mắc không nhỏ, Ngọc Cẩm là đứa lòng dạ hẹp hòi, lại thêm trận thi đấu xếp hạng thảm hại như vậy, mới chủ yếu dẫn đến sự cố như ngày hôm nay. So với nàng ta, Phong Vân lòng dạ rộng rãi như biển, thật sự có khí độ và phong phạm, như vậy mới phải, như vậy mới xứng với một thân thực lực và tư chất như thế của nó.

“Nếu ngươi muốn đi cùng, vậy cứ đi cùng đi.” Tam trưởng lão nói xong liền rảo bước đi ra phía ngoài.

Đối với việc Vân Phong ra mặt, Thiên Quy cũng kinh ngạc. Gã vốn nghĩ Vân Phong sẽ không thèm đếm xỉa đến chuyện này. Nhìn thấy tam trưởng lão đã đi ra ngoài, gã vội vã bước theo. Ngũ trưởng lão cũng bất đắc dĩ thở dài, Vân Phong cười cười, cùng ngũ trưởng lão đi theo.

Ngũ trưởng lão thấp giọng hỏi: “Nha đầu ngươi định làm chuyện quỷ quái gì vậy? Đó là rừng cấm, nguy hiểm vô cùng, cho dù có cần thiết vẫn là không đi mới tốt.”

Vân Phong mỉm cưởi, chuyện sống chết của Ngọc Cẩm nàng chẳng quan tâm, dù nàng ta có chết trong rừng cấm cũng là do nàng ta gieo gió gặt bão. Lần này nàng đi không phải để cứu người, mục tiêu thực sự của nàng là rừng cấm! Mảnh rừng này của Tụ Tinh học viện tụ tập không ít ma thú đến nghỉ ngơi, ven rừng nàng đã nhìn thấy, còn sâu trong rừng, tuy nàng từ lâu đã muốn, nhưng cũng không dám tùy ý tiến vào. Hiện tại quả là một cơ hội tốt, có tam trưởng lão và ngũ trưởng lão đồng hành, nàng đương nhiên muốn đi theo.

Ngũ hệ ma thú, hai vị trí còn trống kia nên được bổ sung rồi.

“Sư phụ, bọn họ đã đi rất xa rồi.” Vân Phong nhìn ngũ trưởng lão còn chưa xuất phát, không nhịn được nói một câu.

Ngũ trưởng lão mỉm cười đắc ý, ngón tay khẽ động, nhẫn khế ước một lam một lục xuất hiện: “Bọn họ có nhanh nữa cũng có thể đuổi kịp.”

Một đạo ánh sáng xanh thẫm từ trong nhẫn của ngũ trưởng lão ló dạng, mang theo uy áp khổng lồ. Vân Phong không khỏi ngẩng cổ nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ma thú khế ước của ngũ trưởng lão. Ngũ trưởng lão là Triệu hồi sư song hệ, ma thú mà ông khế ước cũng không tầm thường mới phải.

Một tiếng hạc kêu thánh thót vạch ngang chân trời, muốn nhắc nhở trung đẳng tiên hạc toàn thân lông vũ trắng tinh khiết đang đứng ở đây, đôi mắt khẽ chuyển, mỏ hạc đỏ tươi ướt át cất giọng: “Chủ nhân.”

Ngũ trưởng lão hơi nhún người đã nhảy lên lưng tiên hạc: “Nha đầu, còn không mau lên?”

Vân Phong cười nhạt, lại nhìn tiên hạc một cái, hai mắt của tiên hạc cũng đang nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Lên đi.” Tiên hạc mở miện.

Ngũ trưởng lão kinh ngạc: “Nha đầu, đây là lần đầu tiên nó chủ động cho người khác lên lên lưng nó đấy. Ngoại trừ ta, ngươi là người đầu tiên.”

Vân Phong cũng tung người nhảy lên lưng tiên hạc, loại cảm giác này không giống với cảm giác đứng trên lưng Lam Dực. Phần lưng của Lam Dực vô cùng rộng rãi, bằng phẳng, dù sao thì so với tiên hạc, hình thể của sư ưng lớn hơn mấy lần, lưng của tiên hạc lại là một vòng cong, nếu như đứng không chắc chắn dễ bị trượt ngã.

“Đi thôi!” Ngũ trưởng lão kêu lớn một tiếng.

Tiên hạc đột nhiên giương cánh, đôi chân dài nhỏ cũng chậm rãi rời khỏi mặt đất, cùng với tiếng hạc kêu, bọn họ bay về phương hướng của khu rừng cấm.

Dung Tâm nhìn bóng lưng tiên hạc rời đi không khỏi thở dài: “Nhớ ngày đó ta liều chết cũng không leo lên nổi, không ngờ nó lại chủ động cho tiểu sư muội trèo lên…”

Mấy người trẻ tuồi khác đều bật cười, vỗ vỗ bả vai của Dung Tâm: “Đây chính là chênh lệch.”

Khóe miệng Dung ngượng ngùng giật giật, bả vai khẽ run lên. Chênh lệch, gã đã sớm biết rồi.

Tam trưởng lão và Thiên Quy đi thẳng tới rừng cấm, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng. Thân là chiến sĩ, vốn dĩ sức mạnh và tốc độ luôn hơn người khác một bậc, nhưng chỉ chốc lát sau hai người đã nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng hạc. Thiên Quy vô thức ngoái đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một con tiên hạc đang bay vút tới, đã sắp đuổi kịp bọn họ.

“Là ma thú khế ước của ngũ trưởng lão!” Thiên Quy không nhịn được mà tán thưởng. Tam trưởng lão thì lại cười hà hà: “Triệu hồi sư chính là sung sướng ở điểm này, bọn họ lúc nào cũng không thiếu công cụ di chuyển.”

Tiên hạc chớp mắt đã đuổi kịp hai người, nhìn thấy Vân Phong thế mà lại đang ở trên lưng tiên hạc, tam trưởng lão là Thiên Quy đều hết sức giật mình, nhưng cũng nhanh chóng lý giải, Vân Phong là người thế nào?

“Lão tam, diện tích khu rừng này quá lớn, chúng ta vẫn nên chia binh ra hai đường mới được!” Ngũ trưởng lão đứng trên lưng tiên hạc hét lớn, tam trưởng lão lập tức dừng lại, những người khác cũng lập tức dừng lại theo. Ông phủ mắt xuống mảnh rừng cấm mênh mông rộng lớn, liếc mắt không thấy tận cùng. Xem ra quả thực nên chia ra hành động, càng sớm tìm ra Ngọc Cẩm càng tốt.

“Được! Ngươi và Phong Vân hướng này, ta và Thiên Quy đi hướng này. Một khi xảy ra vấn đề gì thì dùng âm bài liên lạc!” Tam trưởng lão nói rồi liền cùng Thiên Quy đi về bên phải.

Ngũ trưởng lão nhìn về khu vực bên trái, vừa muốn cưỡi tiên hạc bay qua, Vân Phong lại lên tiếng: “Sư phụ, đợi một chút.”

Ngũ trưởng lão nhướn mày, đôi mắt đen của Vân Phong nhìn xuống dưới, xem chừng mảnh rừng này còn lớn hơn Mê Vụ Sâm Lâm: “Nếu là đến cứu người, muốn tốc chiến tốc thắng, thì khu vực bên trái này vẫn còn quá rộng, con và sư phụ cũng nên chia ra, hiệu suất càng tốt hơn.”

“Như vậy sao được! Rừng càng sâu càng hung hiểm, dù con là Triệu hồi sư, dù con có ba ma thú khế ước, nhưng ẩn trong rừng sâu này có rất nhiều ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, con vẫn chưa phải là đối thủ của bọn chúng!” Ngũ trưởng lão lập tức bác bỏ, nếu như Phong Vân bị thứ gì đó ẩn nấp trong này đả thương, ông còn không đau lòng chết sao?

Trái tim Vân Phong đột ngột nóng lên, cấp bậc Tôn Hoàng? Xem ra rừng cấm quả thật không đơn giản, càng đáng để tìm hiểu sâu sa.

“Con sẽ hành sự cẩn thận, gặp phải nguy hiểm nhất định việc đầu tiên là liên lạc với sư phụ, có được không? Nếu như Ngọc Cẩm đang ở chỗ này, dùng phương thức tìm kiếm như chúng ta bây giờ, nàng ta sẽ càng thêm nguy hiểm.”

Đôi lông mày của ngũ trưởng lão nhăn tít lại. Thực lực của Phong Vân ông không cần lo lắng, quan trọng là nếu Tụ Tinh học viện có đệ tử chết ở đây, trong lòng ông cũng không chịu nổi. Quả thực, lúc này cứu người là quan trọng nhất, huống hồ nha đầu này lợi hại như thế, lại biết tiến biết lùi, có lẽ không đáng ngại.

“Được, giữ lấy cái này, một khi gặp phải bất cứ nguy hiểm gì không được phép hành động bừa bãi, liên lạc với vi sư, đã biết chưa?” Ngũ trưởng lão đưa cho Vân Phong một khối âm bài, Vân Phong nhận lấy mỉm cười gật đầu: “Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cẩn thận hành động.”

Ngũ trưởng lão gật gật đầu, Vân Phong lập tức tung mình khỏi lưng tiên hạc, trong nháy mắt bóng nàng này đã biến mất trong rừng sâu. Ngũ trưởng lão không khỏi thở dài, tiên hạc vẫn luôn im lặng lúc này mở miệng: “Chủ nhân, không cần lo lắng, nhân loại kia không đơn giản.”

Ngũ trưởng lão lắc đầu: “Nha đầu này đương nhiên không đơn giản, nhưng vẫn đáng lo ở chỗ… Mà thôi, trước tiên đi tìm Ngọc Cẩm gì đó kia rồi nói. Nếu như lần này bởi vì tìm kiếm nàng ta mà Phong Vân phải chịu bất cứ tổn hại nào, ta và lão tam còn chưa xong đâu!” Ngũ trưởng lão dứt lời, tiên hạc cũng giương cánh bay lên bầu trời cao rộng, hướng về một phương khác của bên trái cánh rừng mà đi.

Vân Phong từ trên không trung rơi thằng xuống khu rừng cấm, chỗ nàng rơi xuống lần này không giống với lần trước. Lần trước ở ngoại vi của khu rừng, ma thú ở đó đều là cấp bậc Tôn Giả, nhìn thấy Vân Phong đều co đầu rụt cổ, đến thò đầu ra cũng không dám. Còn lần này, trong khoảnh khắc Vân Phong đáp xuống, nàng đã phát hiện khu vực xung quanh có vài hơi thở kiềm nén, cũng mang theo chút sợ hãi và lo lắng, từ chỗ tối quan sát nàng.

Ba luồng sáng lập tức lóe lên khỏi nhẫn khế ước trên tay Vân Phong. Trong giây phút ba ma thú kia xuất hiện, những hơi thở kín đáo kia đều lập tức biến mất không tiếng động. Ba ma thú đều dùng hình dáng con người xuất hiện bên cạnh Vân Phong. Tiểu Hỏa vừa xuất hiện đã ngửi được một hơi thở bất thường, lập tức gầm lên một tiếng. “Đám nhãi con, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn động thủ với chủ nhân của ta?”

Bàn tay nhỏ bé của Yêu Yêu nắm chặt tay Vân Phong, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé của nó cười rạng rỡ với nàng. Hình như Yêu Yêu đã trưởng thành rồi, không giống như lúc trước, vừa mới ra ngoài đã nhảy phốc lên ngực Vân Phong. Vân Phong mỉm cười vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của Yêu Yêu.

Khuôn mặt anh tuấn của Lam Dực hơi nghiêm túc, cẩn thận quan sát trước sau rồi mở miệng: “Chủ nhân, xem ra nơi này không quá yên bình.”

Vân Phong gật đầu, chậm rãi bước về phía trước, một tay kéo Yêu Yêu, Lam Dực và Tiểu Hỏa đi theo hai bên: “Chỗ này là nơi sâu nhất trong Tụ Tinh học viện, đương nhiên không thể thái bình.”

“Nơi này tràn ngập hơi thở của ma thú, tuy rằng trước mắt đều là kém hơn chúng ta, nhưng cũng là cấp bậc Tôn Vương rồi.” Lam Dực thần sắc nghiêm túc, một đôi mắt màu lam nhìn quanh tứ phía, mẫn cảm phát hiện, bọn họ một đường đi tới, đã có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm.

“Tất cả đều chán sống rồi.” Tiểu Hỏa nói một câu, tay tay gác sau gáy, đôi mắt đen như mực mang theo vẻ hoang dại của dã thú, khí tức của Tôn Vương bát cấp lan tràn, khiến cho nhiều hơi thở không đánh mà tự lui,

“Tiểu Phong, vì sao lại tới nơi này?” Yêu Yêu hỏi một câu mấu chốt.

Vân Phong cười ha ha: “Đến nơi này đương nhiên là vì ma thú, ta là triệu hồi sư, vị trí còn khuyết thiếu của hai hệ đã để trống quá lâu rồi.”

“Chủ nhân muốn khế ước ma thú mới ở đây sao?” Lam Dực không khỏi hơi kinh ngạc.

Vân Phong gật đầu: “Trong rừng sâu này có nhiều thứ tốt, nếu có thể đắc thủ đương nhiên là tốt rồi.”

“Chỉ sợ đứa nào cũng trông thì ngon mà dùng không được.” Tiểu Hỏa hừ một tiếng, có chút khinh thường.

Vân Phong nhịn không được nhéo một cái lên mặt ông cụ non của Tiểu Hỏa, khuôn mặt tiểu chính thái lập tức nhăn lại, sờ sờ chỗ bị nhéo, oan ức liếc nhìn Vân Phong.

“Được! Tiểu Phong phải khế ước thứ mạnh nhất!” Yêu Yêu vui vẻ kêu, âm lượng khá lớn, lập tức vang vọng khắp một mảnh rừng.

Lam Dực và Tiểu Hỏa không khỏi nhíu mày nhìn Yêu Yêu, Yêu Yêu lại vô tội chớp chớp mắt. Khóe miệng Vân Phong giật giật, vô cùng bất đắc dĩ. Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển mãnh liệt, giống như muốn hất bay mấy người họ lên không trung. Đôi mắt đen của Vân Phong trầm xuống, được lắm, có ma thú tự động tìm tới cửa.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Mặt đất không ngừng rung động, dường như muốn từ bên trong tách ra, cây cối bị rung lên sàn sạt, phần lớn những hơi thở ẩn mình đều đã cướp đường mà chạy, dường như vô cùng sợ hãi. Ba ma thú khế ước ăn ý đứng chắn quanh người Vân Phong, giữ nàng ở phạm vi an toàn. Cùng với hàng cây ầm ầm gục ngã, Vân Phong cũng nhìn thấy chân diện Lư Sơn (1).

Hình thể vạm vỡ, cao hơn Vân Phong nửa cái đầu, một cái đầu rậm rạp rối bù giống như đã lâu không gội rửa, một khuôn mặt dữ tợn như hung thần ác sát, chỉ nhìn đã đủ khiến người ta run như cầy sấy. Hơn nữa y phục trên người rách rưới vô cùng, mấy miếng vải rách kia căn bản không thể che hết được bộ ngực, trên ngực còn có một đám lông. Có thể nói đây hoàn toàn là tạo hình một kẻ lang thang, lôi thôi dơ dáy, bẩn thỉu đệ nhất.

“Thật sự là...” Lam Dực nhìn thấy thứ trước mắt, quả thực không biết nên nói gì cho phải. Ma thú hóa hình mà lại có thể hóa thành cái ngoại hình thế này, quả thực là lần đầu tiên nó thấy.

Vân Phong cũng không khỏi nhíu mày, sao ma thú này lại có thể nhếch nhác đến mức độ thế kia, cái đám lông trên đầu kia rốt cuộc là đã bao lâu không gội rồi... Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảnh giác, bởi vì chấn động mặt đất chính là từ dưới chân của hắn truyền đến, mỗi một bước của hắn, mặt đất lại rung chuyển dữ dội.

“Ai là Tiểu Phong?”

Đại hán dáng người vạm vỡ thân thể lôi thôi nhìn chòng chọc vào từng người từng người một. Đôi mắt của hắn bị che phủ sau đống tóc bù xù trên đầu, căn bản không thể nhìn rõ, chỉ cảm giác được hai luồng ánh sáng âm u từ sau rèm tóc truyền tới.

Ba ma thú khế ước đều đột ngột gồng cứng người, lúc đó, một luồng khí tức từ phía trước ập đến, âm ỉ đè nén, khiến bọn chúng không thở nổi. Ba con ma thú đều đồng thời dùng tâm niệm truyền âm: “Chủ nhân, thực lực của hắn mạnh hơn chúng ta.”

“Cấp bậc Tôn Hoàng!”

Trong đầu Vân Phong đột nhiên nảy ra mấy chữ này, ma thú cấp bậc Tôn Hoàng, không ngờ nhanh như vậy đã đụng phải! Chỉ có điều... ma thú cấp bậc Tôn Hoàng mà lại biến thân thành cái dáng vẻ như vậy, không khỏi có chút... kinh người.

“Ngươi tìm Tiểu Phong làm cái gì?” Yêu Yêu lớn tiếng kêu lên.

Ma thú trước mặt nhìn chòng chọc Yêu Yêu, sau đó bật cười ha hả, thần sắc nháy mắt trở nên u ám: “Trả lời câu hỏi của ta, ai là Tiểu Phong?” Bàn chân lại hung hăng dậm xuống đất, mặt đất lại một lần nữa chấn động, một vết nứt rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người.

Vân Phong thẳng đứng người, vì sao nó khăng khăng muốn biết Tiểu Phong là ai? Vì sao nó lại muốn tìm nàng?

“Chủ nhân, trước tiên đợi đã!” Lam Dực dùng tâm niệm truyền âm: “Nếu nó không có ý định gì với chủ nhân thì không sao, nhưng chẳng may nó thật sự có tâm tư gì đó với người. Trước tiên hãy đề bọn ta thăm dò một chút.”

Vân Phong im lặng vài phút: “Cũng được, chỉ được thăm dò, đừng giáp đấu với nó.”

Ba ma thú khế ước nhận được lệnh của Vân Phong, đều ăn ý nhìn nhau một cái, nháy mắt. Hai cánh sau lưng Lam Dực xuất hiện, tiếp đó là hình thái hoàn chỉnh của Yêu Yêu và hình thái ma thú của Tiểu Hỏa. Ba con ma thú lần lượt hóa thành ba luồng sang nhào tới ma thú trước mặt. Nam nhân lôi thôi lếch thếch trước mặt nhìn thấy ba ma thú hiển lộ hình thái, ánh mắt lập tức xoay chuyển, khóa chặt lên người Vân Phong, bàn tay to lớn bẩn thỉu mạnh mẽ vung lên phía trước, Vân Phong cực kỳ nhạy cảm bắt được tiếng ma sát cực nhỏ.

“Xì xì xì xì xì…”

Là Lôi nguyên tố! Hắn là ma thú Lôi hệ! Vân Phong kinh ngạc, lập tức lật tay, lấy ra ma trượng mạnh mẽ vung lên, không kịp nghĩ nhiều, cũng không có thời gian cho nàng nghĩ: “Lôi giới!”

Lôi nguyên tố màu tím tựa như tia chớp xuất hiện xung quanh ma trượng, đồng thời, trong không gian mà bàn tay to lớn bẩn thỉu kia vung vẩy cũng xuất hiện nguyên tố tím sẫm.

Lôi giới của Vân Phong nhanh chóng bao trùm ba ma thú khế ước, Lôi nguyên tố mà nam tử luộm thuộm kia sử dụng trong nháy mắt đụng phải Lôi Giới của Vân Phong, ba ma thú được bảo vệ tức khắc kinh ngạc, Lôi hệ?

“Yêu Yêu! Lôi Giới của chủ nhân chỉ có thể tạm thời trì hoãn, thực lực của tiểu tử nhà ngươi ở trên chủ nhân, lát nữa, khi Lôi Giới lùi về sau, nhớ phải dùng Thủy nguyên tố!” Lam Dực hô lớn một tiếng, sau đó chuyển tầm nhìn: “Hỏa huynh, ta sẽ dùng Phong nguyên tố giúp Thủy nguyên tố xoáy lên, sau đó thì phải dựa vào huynh rồi!”

Tiểu Hỏa tru một tiếng: “Lão tử đợi chính là khoảnh khắc này!”

“Xì xì xì xì xì!”

Hai loại lôi nguyên tố tiếp xúc với nhau, đều phát ra tiếng xì xì, những con rắn trắng nho nhỏ va chạm với nhau, không ngừng biến mất không ngừng sinh ra. Phía sau đám tóc dơ dáy, hai đạo ánh sáng nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lôi Giới của Vân Phong, trong nháy mắt Lôi nguyên tố mạnh mẽ công phá Lôi giới của nàng.

Quả nhiên là cấp bậc Tôn Hoàng! Quá cường hãn! Vân Phong chỉ cảm thấy bàn tay mình run lên, Lôi Giới đã đến giới hạn sụp đổ, mà nàng vẫn cảm giác được đối phương chưa dùng hết toàn bộ sức mạnh! Tôn Vương bát cấp đối đầu với Tôn Hoàng, quả nhiên phải hao phí cật lực! Nàng có thể duy trì đến giờ đã không dễ.

“Rắc rắc!”

Lôi Giới bị công phá trong nháy mắt, nam nhân cả người nhếch nhác đột nhiên cất tiếng cười to, hai bàn tay kiên quyết vung lên, trường long màu tím do Lôi nguyên tố hình thành lao thẳng vè phía Vân Phong. Đôi mắt đen của Vân Phong tối lại, quả nhiên mục đích của nó chính là nàng.

“Ra tay!”

Lam Dực hô to một tiếng, con ngươi trong mắt Yêu Yêu đột nhiên thu hẹp thành một đường thẳng, Thủy nguyên tố từ xung quanh người nó bắt đầu khởi động, hóa thành một con thủy long quấn lấy trường long màu tím. Trong nháy mắt, Lôi nguyên tố và Thủy nguyên tố tiếp xúc, đồng thời phát ra tiếng gào thét đầy cáu kỉnh, thủy long quấn chặt lấy thân thể tử long, không ngừng đè ép, ma sát. Lúc này, một luồng ánh sáng xanh sẫm theo sát tới từ phía sau, gia nhập đội ngũ, như một bộ xiềng xích khóa chặt toàn thân tử long, sau lưng Lam Dực xuất hiện đôi cánh thứ ba, khi đôi cánh thứ ba dựng lên, ánh sáng xanh thẫm mạnh mẽ ép tử long thay đổi phương hướng, kéo thẳng về.

“Tam dực sư ưng?” Nam nhân lôi thôi nọ nhìn thấy Lam Dực như vậy cũng kinh ngạc một phen.

Nhìn thấy Lôi nguyên tố bị ép về, nam nhân không khỏi mỉm cười. Lúc này, Tiểu Hỏa tung người lên, gia nhập thêm Hỏa nguyên tố cuồng bạo, bốn loại nguyên tố quấn lại một chỗ, điên cuồng áp chế, ăn mòn lẫn nhau, cuối cùng hóa thành một khối ánh sáng hướng về phía nam nhân lôi thôi rách rưới. Lúc này, nó đột nhiên phi thân nhảy lên, ma trượng trong tay vung mạnh, lấy Lôi nguyên tố của chính mình cùng gia nhập vào trong đó.

“Xì xì xì! Ầm ầm ầm!”

Tiếng nguyên tố không ngừng va chạm, khiến cho thời khắc này trở nên điên cuồng, thân hình nam nhân nhếch nhác nhanh chóng né tránh, Lam Dực nổi nóng, một lần nữa dùng Phong nguyên tố đổi hướng di chuyển, nhắm thẳng vào nam nhân kia.

Nam nhân nhếch nhách quả thật không ngờ đến chuyện này, chỉ có thể mắng thầm một câu, tiếp đó một tiếng nổ lớn vang lên!

“Ầm...”

“Là tiếng gì?”

Ngũ trưởng lão, tam trưởng lão và Thiên Quy, tuy đang ở những nơi khác nhau trong rừng cấm nhưng đều nghe thấy rõ ràng tiếng nổ này. Trong lòng ba người không khỏi run lên, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ, hay là lúc tìm thấy Ngọc Cẩm phát sinh chiến đấu kịch liệt? Nhưng không có âm bài của người nào vang lên, tam trưởng lão lập tức liên hệ với ngũ trưỡng lão. Ngũ trưởng lão cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trái tim ông đột nhiên nảy lên một cái, không phải là nha đầu Phong Vân xảy ra chuyện gì chứ? Ông lập tức không thèm quản Ngọc Cẩm gì đó nữa, quay người cấp tốc di chuyển về hướng phải ra tiếng nổ động trời khi nãy.

Sau trận nổ mạnh, đất đá bay mù khắp nơi, cây cối nghiêng ngả, mặt đất bị nổ ra một cái hố sâu. Vân Phong và ba ma thú khế ước đều đứng nhìn. Một lát sau, một bóng người từ dưới đó trèo lên. Vân Phong kinh ngạc, vậy mà không chết, chỉ có vài vết thương nhỏ!

Nam nhân vốn dĩ đã vô cùng nhếch nhách, hiện tại lại càng bẩn đến mức không thể chấp nhận được, lại thêm khuôn mặt dính đầy tro bụi và bùn đất, nhìn qua cứ như vừa mới lăn ra từ một đống bùn. Đây chính là cấp bậc Tôn Hoàng sao? Công kích như vậy cũng không thể làm tổn hại đến nửa phần, đây là loại năng lực phòng ngự thế nào?

“Phì phì!”

Nam nhân nhổ cát trong miệng ra, vừa đi vừa tùy tiện phủi phủi đám giẻ rách treo lủng lẳng trên người. Ba ma thú khế ước cảnh giác vây quanh Vân Phong, còn nàng thì biết rõ nếu cứ lấy cứng đối cứng với đối thủ thì không thể có chút phần thắng nào.

“Nhân loại tứ hệ Triệu hồi sư, thật hiếm gặp, lão tử bình sinh mới gặp ngươi là người đầu tiên.”

Ánh nhìn nóng bỏng từ sau đám tóc lại dán lên người Vân Phong. Nàng hơi nhíu mày, con ma thú này rốt cuộc có ý gì?

“Mặc dù ma thú đều nói khế ước cùng loài người là một loại sỉ nhực, nhưng lão tử lại muốn đi ngược lại lối thường! Nhiều năm như vậy, cũng chưa có người khiến lão tử hài lòng, xem ra bỏ lỡ ngươi thì lão tử sẽ khó tìm được người kế tiếp. Thế nào, nhân loại? Lão tử đồng ý cùng ngươi khế ước, cảm động đến phát khóc đúng không?”

Vân Phong sửng sốt, ba ma thú khế ước khác cũng sửng sốt. Nam tử lôi thôi nọ lại cười lớn, hai tay chống nạnh ngửa cổ lên mà cười: “Nhân loại, có phải kinh ngạc quá rồi không? Lão tử có thể đồng ý khế ước với ngươi, là may mắn ngươi phải tu luyện tử kiếp trước! Ngốc rồi hả, ha ha ha!”

“Ta nhổ vào! Bổn đại gia lần đầu tiên gặp cái thứ không biết xấu hổ như ngươi!” Tiểu Hỏa không nhịn được, hung hăng mắng một câu.

Vẻ mặt của Lam Dực cũng không khác gì Tiểu Hỏa, cả mặt đều nhăn lại. Nó đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ như vậy...

“Tiểu Phong, đừng khế ước với hắn.” Yêu Yêu ghét bỏ liếc mắt một cái. Tiểu Phong khế ước với hắn đúng là tự hạ thấp giá trị con người, cho dù là cấp bậc Tôn Hoàng thì thế nào, trông thật ngu ngốc!

Khóe miệng Vân Phong giật giật, loại tính cách như này đúng là mới gặp lần đầu tiên. Trông con ma thú kia vẫn còn đứng đó cười, hẳn là rất ưng ý với nàng. Vân Phong im lặng hồi lâu, ma thú đối diện cuối cùng cũng ngừng cười như điên, có chút không vui nhíu mày: “Làm sao? Lão tử cũng không phải loại ma thú bình thường, người khác muốn khế ước lão tử còn không thèm đấy!”

Nhìn thấy Vân Phong vẫn còn trầm mặc, hắn không khỏi gầm lên: “Mẹ nó, lão tử muốn khế ước ngươi nhất định phải khế ước!”

Vân Phong quả thực muốn khế ước một ma thú, nhưng thật sự không muốn khế ước một con ma thú thế này, huyệt thái dương giật giật vài cái. Có Triệu hồi sư nào bị ma thú cưỡng ép khế ước không? Từ lúc khai thiên lập địa đến giờ, chỉ có Vân Phong là một. Nhục Cầu tạm thời không tính, bị một con ma thú như vậy ép lên kiệu, tâm tình của Vân Phong... vô cùng phức tạp.

****

(1) Lư Sơn: tên một ngọn núi cao nằm ở phía nam thành phố Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc; thường dùng để ẩn dụ những sự vật không dễ dàng nhìn rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.