Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 52: Q.1 - Chương 52: Lâm Gia, diệt!




“Lâm Tuyền thẹn với liệt tổ liệt tông, hôm nay rơi vào cục diện này, Lâm Tuyền ta không còn lời nào để nói.” Lâm Tuyền đỏ mắt nhìn đầu nhị đệ Lâm Sâm trên đất, lại nhìn Lâm Miểu chết thảm, ba người Vân Gia đứng trước mặt hắn, trong tay cầm toàn bộ gia sản Lâm Gia, hắn hận, sao lại không hận, nhưng còn lối thoát ư, Lâm Gia còn đường sống ư???

“Lâm Tuyền, tự ngươi động thủ đi.” Vân Phong quét qua Lâm Tuyền, Lâm Tuyền cười chua sót, đúng vậy, bây giờ Lâm Tuyền hắn ngay cả năng lực liều chết cũng không có, chiến sĩ tứ cấp có thể làm gì? Cho dù có năng lực công kích có thể khiến Vân Gia có chút tổn thất nào sao? Lâm Tuyền cười ha ha, rút ra chủy thủ bên hông, nhìn hai đệ đệ, tay đột nhiên giơ cao, chủy thủ đâm thẳng vào bụng.

“Vân, gia…… Thủ, hạ, lưu, tình……” Hơi thở mong manh, Lâm Tuyền trừng mắt nhìn Vân Phong cầu xin, hắn có thể chết, huynh đệ hắn có thể chết, nhưng những người khác đều vô tội!

“Vân Gia ta không phải người ác độc, không giống các ngươi!” Vân Thăng nhìn Lâm Tuyền tự sát nói một câu, Lâm Tuyền sắp tắt thở từ từ cong khóe miệng, đúng vậy, ác độc…… Vân Gia xác thực không phải là người như thế, những người Lâm Gia còn lại cũng có thể yên tâm đi…… tội nhân hắn cũng nên đi lĩnh tội.

Lâm Tuyền ngã xuống, không còn biểu cảm, chỉ trong một đêm, ba huynh đệ Lâm Gia đều đoản mệnh, những người Lâm Gia khác cũng không thể hiện thái độ như ba huynh đệ Lâm Tuyền, huống hồ tất cả tài sản Lâm Gia đã vào tay Vân Gia, Lâm thị, gia tộc lớn mấy trăm năm ở Xuân Phong Trấn chỉ trong một đêm, hoàn toàn xoá tên khỏi Xuân Phong Trấn!

“Lâm Gia nghe đây! Hạn cho các ngươi trước ngày mai phải ra khỏi Xuân Phong Trấn, những kẻ ngày mai còn chưa đi, đừng trách Vân Gia không cho các ngươi cơ hội rời đi!”

Vân Phong đột nhiên quát lớn, tiếng thét mang sức mạnh của chiến sĩ cấp 6 vang lên trong đêm yên tĩnh, bao trùm cả Xuân Phong Trấn, không chỉ người Lâm Gia nghe được, tất cả mọi người ở Xuân Phong Trấn hai tai đột nhiên chấn động! Lâm Gia, không còn?!

Gia chủ Mai Gia Mai Nhiên đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở hai mắt, tinh quang hiện lên, vừa rồi giọng nói của Vân Phong xuyên qua chiến khí phòng ngự của hắn tiến vào, tiếng vọng vang bên tai, thần sắc Mai Nhiên không khỏi hơi đổi, lập tức đứng dậy, “Vân Gia Vân Phong, thực lực lại đã tới lục cấp sao? Nha đầu kia đã làm gì, tốc độ tiến bộ quá kinh người, hay là Vân Gia phẫn trư ăn hổ?”

Mai Nhiên chau mày suy nghĩ sâu xa, thiên phú khủng bố cùng thực lực của Vân Phong, đây chắc là con át chủ bài của Vân Gia rồi, chẳng lẽ Vân Gia vẫn âm thầm bồi dưỡng sao? Chẳng lẽ lần đó là giả chết? Mai Nhiên nghĩ đến đây không khỏi có chút tự giễu, nếu đúng là thật, Vân Gia có năng lực thế nào, hắn còn chưa rõ? Chỉ có thể nói, tiểu nha đầu Vân Gia thật sự khiến người ta kinh ngạc, nếu không có nàng, Lâm Gia làm sao có thể ngã mạnh đến thế.

Bây giờ Lâm Gia đã không còn chốn dung thân hoàn toàn xoá tên ở Xuân Phong Trấn, ba đại gia tộc ở Xuân Phong Trấn chỉ còn Vân Gia và Mai gia!

Mai gia dựa vào thực lực của mình vẫn có thể ngồi vững vị trí lão đại, nhưng Vân Gia lại sắp tiếp nhận toàn bộ tài sản Lâm Gia, lão đại Xuân Phong Trấn sẽ là ai, khó mà nói rõ.

Mai Nhiên nghĩ đến đây, không khỏi cười chua sót, lúc trước mình quyết định bo bo giữ mình sai lầm rồi……

Đêm hôm đó, tất cả người họ Lâm không dám lưu lại Xuân Phong Trấn nữa, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng quản gia Lâm Gia đã nói rõ tình hình hiện trường, Lâm Gia không thể sống ở Xuân Phong Trấn nữa, Gia chủ Lâm Gia đã chết sạch!

Người họ Lâm hoang mang rối loạn bỏ chạy, chỉ bằng bọn họ chẳng có nổi nửa điểm thực lực nào có ai dám ở lại? Mà các gia tộc nhỏ lúc trước giúp đỡ Lâm Gia chèn ép Vân Gia, giờ phút này hoảng sợ không chịu nổi, sợ vận mệnh của Lâm Gia sẽ lại rơi vào đầu mình.

Nhất là đám người đi theo Lâm Mông, đều bị gia tộc giáo huấn, kết giao với ai không kết lại đi chơi với Lâm Mông Lâm Gia! Giờ thì vui rồi, Lâm Gia chết sạch, Xuân Phong Trấn không còn Lâm thị, đám hài tử đi theo Lâm Mông, cũng tự nhiên sợ hãi Vân Phong, tuy không trực tiếp ra tay, nhưng phất cờ hò reo ủng hộ Lâm Mông, còn châm chọc khiêu khích Vân Phong.

Trước cửa Vân Gia nay đã khác xưa, mỗi ngày đều có rất nhiều người đăng môn bái phỏng, có người chủ động lấy lòng, có muốn chủ động mượn sức, ngoài Mai gia vẫn ổn tọa như Thái Sơn, các tiểu gia tộc gần như đều xông đến.

Vân Gia ngoài ba cha con Vân Phong, bây giờ ngay cả người trông cửa cũng thẳng lưng, chặn hết đám người cầu kiến, trên mặt có kiêu ngạo cùng tự hào, ai nói Vân Gia xong đời chứ, ai nói Vân Gia vận số đã hết? Vân Gia bây giờ đang quật khởi, Lâm Gia kia chỉnh là một ví dụ không thể tốt hơn!

Ngoài cửa náo nhiệt rầm rầm, Vân Phong và Vân Thăng tự nhiên biết, hai huynh muội nhìn nhau cười, đều có chút bất đắc dĩ, đúng là nước lên thì thuyền lên, thân phận cũng đề cao, trước kia Vân Gia có từng có cảnh tượng như bây giờ? Mỗi người tránh né còn không kịp, trước kia chỉ sợ dính đến Vân Gia, bây giờ thì tranh nhau chạy đến.

Vân Thăng kéo tay Vân Phong, hai huynh muội giờ phút này đang lẳng lặng đứng ngoài từ đường Vân Gia, cửa từ đường đóng chặt, hai huynh muội thần sắc nghiêm túc, không nói gì, Vân Cảnh ở bên trong từ đường.

Vân Phong nhìn đại môn từ đường, biết tâm tình phụ thân nhất định không thể bình tĩnh, Vân Gia áp lực đến trăm năm, Vân Gia bị khuất nhục trăm năm, rốt cục đã kết thúc, rốt cục đã xong!

Tuy đây mới là bước đầu tiên, tuy vẫn chưa là gì, nhưng Vân Cảnh kích động khó có thể che lấp, khi trở lại Vân Gia liền vào từ đường, đến bây giờ vẫn chưa đi ra.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở, Vân Cảnh mặt không thay đổi nghiêm túc xuất hiện trước mặt hai huynh muội, thấy Vân Thăng và Vân Phong vẫn chờ bên ngoài, Vân Cảnh lộ ra vẻ mặt vui mừng, nữ nhi và nhi tử của ông đều đã trưởng thành, đã biết gánh vác rồi!

“Phong Nhi, con vào đi.”

Vân Phong gật đầu, Vân Thăng cũng buông tay Vân Phong, cho muội muội một ánh mắt cổ vũ, Vân Phong cười cười, đi vào từ đường, phụ thân đi sau đóng cửa lại, Vân Phong không nghĩ ngợi gì liền quỳ xuống!

Vân Cảnh cũng quỳ gối g bên cạnhVân Phon, hai cha con đều nhìn bài vị tổ tông trên từ đường, bức họa tổ tiên ở ngay phía trước, nụ cười kia càng thêm cuồng ngạo, tự tin!

“Vân Phong, con có thể gánh vác kỳ vọng mấy trăm năm của Vân Gia không?”

Mắt Vân Phong vừa động, bàn tay lặng lẽ nắm bàn tay bên cạnh, “Có!”

“Vân Phong, con có thể gánh vác kỳ vọng mấy trăm năm của Vân Gia không?”

“Có!”

“Vân Phong, con có thể vì Vân Gia mà hi sinh cả tính mạng không?!”

Vân Phong đột nhiên nắm chặt tay, mắt ngóng nhìn bài vị liệt tổ liệt tông, trên kia là các hế hệ Vân Gia, những người đảm đương Vân Gia mấy trăm năm nay! Mà nàng sẽ tiếp tục trọng trách này, dù có nặng nề, dù có mệt mỏi, nhưng nàng tình nguyện, đây chính là nhà của nàng!

“Có!”

Tiếng vang rõ ràng không ngừng vang vọng ở từ đường, Vân Cảnh nhắm mắt rồi lại mở ra, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào! Vân Phong quỳ gối nơi đó, chỉ cảm thấy trên vai có một bàn tay đặt lên, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt dịu dàng của phụ thân.

“Phong Nhi, vất vả cho con.”

Gánh nặng của Vân Gia đặt lên đôi vai gầy yếu của Vân Phong, Vân Cảnh sao lại không đau lòng? Vân Phong dù sao cũng là một nữ hài tử, tuy trong thế giới vi tôn cường giả nam nữ không khác biệt, nhưng nữ luôn yếu đuối hơn.

Vân Phong nở nụ cười, nụ cười này đã xua tan hoàn toàn lo lắng của Vân Cảnh, “Phụ thân, Vân Gia sẽ đứng ở nơi rất cao, hãy tin con!”

Vân Cảnh sửng sốt, sau đó mỉm cười, bàn tay to xoa đầu Vân Phong, “Phụ thân tin con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.