Vân gia có được vị trí tuyệt đối, Thân Đồ gia đã hoàn toàn rõ ràng, thậm chí thế lực sau lưng Thân Đồ gia đó tạm thời cũng sẽ không ngoi đầu lên, có thể nói Vân gia sẽ nghênh đón thời kỳ yên bình ngắn ngủi. Chỉ có điều trên dưới Vân gia đều biết, tất cả chỉ là tạm thời, trở về vị trí gia tộc nhất đẳng, những điều mà Vân gia sẽ phải đối mặt vẫn còn nhiều hơn nữa, tất nhiên không thể phụ danh hiệu gia tộc cổ xưa được, từ trong đáy lòng của người Vân gia đều tự hào vì họ Vân, quá khứ quang vinh của Vân gia cũng là mơ ước trong lòng người Vân gia.
Mọi việc đã tạm ổn định, dự định ban đầu đón người nhà đến tổng bộ Vân gia của Vân Phong cũng được sắp xếp sớm hơn. Vân Cảnh đã đến được tổng bộ Vân gia, Mộc Tiểu Cẩm và Vân Thăng tạm thời không thể rời đi, dù sao Mộc thành cũng cần sự quản lý của Mộc Tiểu Cẩm, Vân Thăng không thể quay về một mình, Vân Khinh Thần đang rèn luyện một mình ở bên ngoài. Đến từ Vân gia Đông đại lục chỉ có một mình Vân Cảnh, mà ở bên Tây đại lục thì lại đến đông đủ. Dù sao Tây đại lục đã trải qua vụ Thiên Tuyết điện lần đó, lập trường của Vân gia có chút lúng túng, bất kỳ nơi nào ở Tây đại lục cũng không thích hợp cho Vân gia sinh sống, ở Tây đại lục cũng không có bất kỳ chuyện gì mà Vân gia để ý đến, cho nên cả nhà đều đến đông đủ.
Người Vân gia đến từ hai nhà ở bên ngoài Nội vực khi đến đây đã khiến cho người của tổng bộ Vân gia rất ngạc nhiên, cũng cực kỳ hoan nghênh. Vân Cảnh là phụ thân của Vân Phong vừa được kéo đến tổng bộ Vân gia liền nhận được sự coi trọng rất cao, người Vân gia đều kinh ngạc với ngoại hình trẻ trung như vậy của Vân Cảnh. Sự coi trọng cao như vậy khiến cho Vân Cảnh vẫn luôn mộc mạc cảm thấy không được tự nhiên.
Cả nhà Tây đại lục cũng nhận được sự hoan nghênh, sau khi hiểu rõ thực lực toàn thể của tổng bộ Vân gia xong chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm để hình dung tâm trạng của mình, cả một dàn Tôn Hoàng, còn có sự tồn tại của một số cường giả Tôn Thần, khiến cho Vân Lạc Trần chỉ có xấu hổ không thôi. Y vốn tưởng rằng Tôn Giả đã là rất lợi hại rồi, nhưng khi đến đây rồi thì thật sự được mở rộng tầm mắt, điều này cũng làm cho y nhận thức được con đường này vẫn còn rất rất dài.
Người nhà trở về, Vân gia đều rất vui vẻ, ba vị trưởng lão Vân gia cũng là như thế, lúc nhìn thấy vẻ ngoài của Vân Cảnh trẻ tuổi như vậy cũng hơi ngạc nhiên. Vân Cảnh cũng chỉ có thể cười cười, trong cơ thể của ông có huyết dịch Kim Long, ông cũng không còn cách nào với vấn đề vẻ ngoài này.
Vân Cảnh được sắp xếp ở bên cạnh đình viện của Vân Phong, hai cha con cũng có nói chút về tình trạng của Đông đại lục. Xuân Phong trấn chỉ có một mình Vân Cảnh, lần này trở về tổng bộ Vân gia, mấy người khác của Vân gia cũng không có rời đi mà vẫn ở lại trong đại trạch cũ của Vân gia. Mà Chiến sĩ của Vân gia quân vẫn ở lại trông chừng Xuân Phong trấn, và mấy Chiến sĩ bảo vệ Vân Cảnh đều đến Mộc thành, chuyển sang bảo vệ Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm. Dong binh đoàn Hồng Phong đã trở thành một đầu lĩnh lớn của Dong binh công hội, mặc dù Hồng Phong lớn mạnh nhất trong Dong binh công hội, nhưng cũng không có bất kỳ tác phong không tốt nào. Triệu Minh Khải giữ vững nguyên tắc cơ bản của Hồng Phong, kiên trì làm chuẩn với Vân gia, dong binh Hồng Phong không ngừng gia tăng, nhưng mỗi một người đều là hán tử không tồi, đây cũng hiện tượng kỳ lạ nhất từ khi phát triển đến nay của Dong binh công hội.
Vân Phong biết được những điều này liền cười vui mừng, Triệu thúc và Vương thúc dẫn dắt Hồng Phong rất tốt, Hồng Phong có thể phát triển được đến giờ không thể thiếu công lao của họ.
“Chỉ là những người này đều nhớ con, cũng thỉnh thoảng đến Xuân Phong trấn thăm.” Vân Cảnh nhẹ nhàng mở miệng. Vân Phong cười ha ha, nghĩ đến những hán tử nhiệt huyết đó của Hồng Phong mà trong lòng liền có một cảm giác kiêu ngạo và tự hào: “Phụ thân, huyết dịch Kim Long trong cơ thể người thế nào rồi?”
Vân Cảnh khẽ thở dài: “Huyết dịch Kim Long này cũng không tồi, nhưng thời gian trôi qua trong khí tức của ta cũng đã xen lẫn chút khí tức của rồng, vẫn luôn kìm nén cẩn thận, chính là sợ bị phát hiện. Đến đây rồi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Vân Phong gật đầu: “Ở trong tổng bộ Vân gia, phụ thân không cần kiềm chế, khí tức rồng hẳn là sẽ không quá nồng mới đúng.”
Vân Cảnh nhíu mày: “Ta vẫn luôn không có hỏi con, người của Long tộc lúc trước đã cho ta huyết dịch như thế nào rồi?”
Sắc Kim đại thúc? Vân Phong nhướn mày: “Đã rất lâu rồi con không có nhận được tin của ông ấy, từ sau lần trước đã không còn liên lạc, ông ấy là thiếu chủ Long tộc, đoán chừng có rất nhiều chuyện cần xử lý.”
Vân Cảnh nghe xong gật đầu: “Phần ân tình này, là phải ghi nhớ trong lòng, nếu như có cơ hội thì phải báo đáp.”
Vân Phong khẽ cười, đột nhiên nhận ra đã là một khoảng thời gian dài không có nhận được bất kỳ tin tức gì của Ngao Kim, Vân Phong nghĩ đến đại thúc mà Ngao Kim hóa thành, trong lòng vẫn trần đầy vui vẻ. Vào lúc mình vừa bước vào thế giới mơ hồ này liền gặp được thiếu chủ Kim Long của Long tộc, nên nói vận khí của bản thân thật sự quá tốt rồi.
“Tiếp theo con định thế nào?” Vân Cảnh hỏi một câu, ông đã sớm biết tính cách của nữ nhi mình, đón ông về xong tất nhiên sẽ lại muốn chạy đến nơi khác.
Vân Phong cười cười, phụ thân của mình thật sự hiểu rõ mình: “Chuyện của Nội vực tạm thời đã ổn định, trong một thời gian dài nữa Vân gia hẳn là không có bất kỳ rắc rối gì, con dự định nhân lúc này đi đến Vô Tận Hải một chuyến, có liên quan đến một số chuyện, con cần phải tìm được đáp án.”
Vân Cảnh ngạc nhiên: “Vân Tận Hải? Nơi đó có vô vàn nguy hiểm, con muốn đến đó sao?”
Vân Phong gật đầu, nàng nhất định phải đến Vô Tận Hải một lần nữa, mảnh ghép bản đồ mà Vân gia có được này ẩn chứa cái gì ở phía sau, ba mảnh ghép bản đồ vẫn còn đang ở Vô Tận Hải, Vân Phong cần phải tìm ra. Rất nhiều chuyện xảy ra vì bản đồ này, có lẽ chỉ có khi ghép được toàn bộ bản đồ này mới tìm được thứ mà nó muốn giấu, mới có thể kết thúc được hết thảy.
“Mặc dù Vô Tận Hải có nguy hiểm, con tự có cách xử lý, phụ thân không cần lo lắng.”
Vân Cảnh khẽ thở dài, lần nào cũng như vậy, nữ nhi này của mình đều không để mình lo lắng, nhưng thật sự không thể không lo lắng, dù sao cũng là nữ nhi của mình.
“Lần này ai đi cùng con đây? Khúc Lam Y kia…” Vân Cảnh không nhìn thấy Khúc Lam Y ở bên cạnh nữ nhi mình liền cảm thấy kỳ lạ, không phải tiểu tử đó tự xưng là con rể của Vân gia sao? Bây giờ bóng dáng của con rể này ở đâu rồi?
“Chàng ấy có chuyện cần xử lý của mình, xử lý xong sẽ tự đến tìm con.” Vân Phong mở miệng, Vân Cảnh nhìn nữ nhi của mình một cách sâu xa: “Phong Nhi, con thật sự đã nhận định hắn rồi sao?”
Vân Phong cười cười ấm áp: “Vâng, có lẽ từ khi bắt đầu, con đã nhận định chàng ấy rồi.” Cũng như hắn, đều là cái nhìn đầu tiên ấy, vừa nhìn là mãi mãi.
Vân Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, thôi bỏ đi, bỏ đi, mặc dù tiểu tử đó trông có chút quái dị, nhưng chỉ cần nữ nhi của mình nhận định là được rồi.
“Đúng rồi, còn nhớ hài tử tên Trạch Nhiên lúc trước không?”
Câu nói này của Vân Cảnh gợi lại ký ức từ rất lâu của Vân Phong. Lúc trước ở Võ Thần học viện của Xuân Phong trấn, có một dáng người trẻ tuổi non nớt vẫn luôn chắn trước thân mình, Trạch Nhiên, là người bằng hữu đầu tiên của nàng sau khi đến với thế giới này.
“Trạch Nhiên hắn như thế nào rồi? Nhiều năm không gặp như vậy, với thiên phú của hắn hẳn là có được thành tựu rất cao.”
Vân Cảnh cười ha ha: “Lúc trước sau khi đi ra khỏi Võ Thần học viện tiểu tử đó đã tự mình đi tu luyện không thấy bóng dáng, khiến cho Võ Thần học viện tiếc nuối rất lâu. Mấy năm này hắn cũng không có tin tức nào được truyền ra, ngay cả Xuân Phong trấn cũng không trở về, nhưng mà lần này trước khi khởi hành đến đây, có tin tức của hắn truyền đến.”
“Trạch Nhiên sao rồi?” Vân Phong có chút mong đợi hỏi. Lúc trước từ biệt cho đến bây giờ đã qua quá nhiều năm rồi, cũng không biết Trạch Nhiên sống như thế nào.
“Mặc dù có tin tức, nhưng tiểu tử này cũng chỉ lộ diện mà thôi, nhưng mà lần lộ diện này lại kinh động cả Đông đại lục, hắn là nhân loại đầu tiên vẫn còn sống đi ra từ Vạn Thú Sơn Mạch.”
Vạn Thú Sơn Mạch! Đồng tử của Vân Phong co lại, nơi rèn luyện của Trạch Nhiên lại ở Vạn Thú Sơn Mạch, hơn nữa còn là trong chỗ sâu. Vân Phong kinh ngạc, làm sao cũng không có cách nào tưởng tượng được rốt cuộc là Trạch Nhiên rèn luyện như thế nào, có thể còn sống đi ra từ Vạn Thú Sơn Mạch, thực lực trước mắt của Trạch Nhiên hẳn không phải là tầm thường.
“Vạn Thú Sơn Mạch… Hắn cũng thật sự to gan.” Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, nếu sau này có cơ hội gặp được gã ta, có lẽ nàng sẽ nói vài câu với nói gã ta. Vừa ra khỏi Võ Thần học viện đã chạy thẳng đến Vạn Thú Sơn Mạch, gã ta không khỏi quá xằng bậy, nhưng mà bình an là tốt rồi.
“Tiểu tử đó thật sự khiến cho người ta giật mình.” Vân Cảnh cười ha ha, trong lời nói chứa đựng rất nhiều ý tán thưởng. Vân Phong nhìn phụ thân hiếm khi nở nụ cười, mặc dù rất vui khi thấy phụ thân cười, nhưng mà nụ cười vì Trạch Nhiên này vẫn khiến cho Vân Phong có chút cảm giác là lạ.
Vân Phong ở lại Vân gia vài ngày, tiếp theo liền chuẩn bị khởi hành đến Vô Tận Hải, tất nhiên Mộc Thương Hải cũng đi theo. Vân Phong nói hết chuyện liên quan đến khả năng có thể sống lại của nhị ca Vân Khải cho phụ thân biết, Vân Cảnh nghe xong cũng khó giấu nổi sự kích động, giọng nói run rẩy không dám tin, Vân Khải đã chết rồi thật sự có thể sống lại sao?
Vân Phong khẳng định là có thể, mỗi một câu nói của Diệu Quang lúc trước nàng đều ghi tạc trong đầu, mảnh vỡ linh hồn của nhị ca được nàng giữ gìn bên mình, chuyến đi đến Vô Tận Hải lần này, nàng cũng muốn dò hỏi Hồi Sinh pháp. Nếu như trên lục địa không có ai làm được, ở hải vực thần bí vô tận đó hẳn là không có gì không làm được.
Mặc dù Vân Cảnh vô cùng mừng rỡ vì khả năng Vân Khải hồi sinh, nhưng cũng hiểu rõ trong này sẽ vô tình gia tăng thêm gánh nặng cho Vân Phong. Đối mặt với nữ nhi này của mình, Vân Cảnh có chút hối hận đã giao lá gan này cho nàng, dù sao những chuyện này đều nên là người làm phụ thân như ông đi làm, chứ không phải tất cả đều ỷ lại vào Vân Phong.
Vân Phong thì để lại cho phụ thân một câu, vì người trong lòng mình muốn bảo vệ, nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả.
Vân Cảnh không nói ra được gì, chỉ có thể thầm tán thưởng trong lòng rằng mình có được một nữ nhi tốt như vậy. Vân Phong sắp lên đường, chuyến đi Vô Tận Hải lần này nàng muốn đi tìm mảnh ghép bản đồ và cả Hồi Sinh pháp. Hai chuyện này mỗi chuyện đều khó mà giải quyết giải dễ dàng, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào cơ duyên, cũng phải xem số mệnh và vận khí của Vân Phong.
Ba vị trưởng lão Vân gia cũng dặn dò Vân Phong rất nhiều, Vô Tận Hải là một hải vực tương đối nguy hiểm, càng đi vào sâu càng nhiều nguy hiểm, mặc dù Vân Phong là Tôn Thần cấp ba nhưng cũng không nên tùy tiện tiến vào chỗ sâu. Vân Phong đều đáp ứng, ở Vô Tận Hải tất nhiên nàng phải hành động cẩn thận.
Muốn đến Vô Tận Hải có thể trực tiếp thông qua Truyền tống trận ở Long Điện tầng thứ tư, mà lối ra của Truyền tống trận này lại là nơi mà Vân Phong tiến vào Vô Tận Hải lúc trước, nói cách khác Vân Phong cần phải vượt qua địa bàn của tộc Giao Nhân mới có thể đi vào chỗ sâu của Vô Tận Hải. Lệnh truy sát của tộc Giao Nhân vẫn còn đó, lần này Vân Phong cần cẩn thận nhiều hơn.
Cũng may đã hấp thu được sức mạnh viễn cổ của hải tộc xa xưa, khí tức ma thú đó trong cơ thể Vân Phong có thể che giấu tất cả, chỉ cần thay đổi chút trên dung mạo thì vượt qua địa bàn của tộc Giao Nhân hẳn không phải là việc gì khó. Nếu như không có sức mạnh của hải tộc viễn cổ, chỉ dựa vào dược tễ biến hình, Vân Phong sẽ phải mạo hiểm rất lớn.
Luồng khí tức ma thú đó có thể cung cấp lá chắn cho Vân Phong khi tiến vào chỗ sâu trong Vô Tận Hải. Vô Tận Hải càng sâu thì nguy hiểm càng nhiều, như vậy sự đề phòng đối với tộc khác càng thêm nghiêm ngặt, cho dù là dược tễ biến hình cũng sẽ không làm được gì, nhưng mà bây giờ Vân Phong vốn không cần lo lắng nữa.
Đến tầng thứ tư của Long Điện, Vân Phong nhìn Truyền tống trận ở trước mặt, sóng biển của Vô Tận Hải như ẩn như hiện, lần này ở trong hải vực sâu thẳm thần bí đó, nàng sẽ lại gặp cái gì?