Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 497: Q.5 - Chương 497: Lên đường, về nhà




Trong bóng tối đột nhiên loé lên ánh sáng, hai thủ vệ đứng ngoài cửa quay đầu lại, nhìn chăm chú một lúc lâu, rồi quay sang nhìn nhau: “Ngươi có thấy trong đó loé sáng không?”

“Hình như... có thấy.”

Hai người yên lặng đợi thêm một lúc, cố nhìn thử qua khe cửa, nhưng lúc này lại không thấy được ánh sáng gì cả, cứ như tia sáng lúc nãy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Cả hai ra sức dụi mắt, kiên nhẫn đợi một hồi lâu, thấy không có ánh sáng loé lên nữa, mới thở dài.

“Chúng ta trông chừng ở đây lâu lắm rồi, chắc xuất hiện ảo giác thôi, chẳng trách mấy vị trưởng lão đều nóng nảy hết cả, Vân gia chúng ta... Ôi!”

Hai người nhìn nhau lắc đầu thở dài, tiếp tục quay về vị trí của mình canh giữ, như bao ngày đêm trước kia, trông coi từ đường nhỏ lại chứa đựng toàn bộ hi vọng của Vân gia này.

“Sao vậy?” Khúc Lam Y thấy Vân Phong đột nhiên mở choàng mắt, trán thấm mồ hôi.

Vân Phong mở mắt ra, lòng bàn tay ướt đẫm: “Ta có thể cảm nhận được Vân gia lệnh đã thông rồi, nhưng năng lực của ta không đủ để giữ quá lâu.”

Khúc Lam Y nhíu mày: “Tôn Hoàng cấp hai cũng không thể giữ quá lâu, Vân gia lệnh này xem ra khác với cái nàng lấy được ở Tây đại lục.”

Vân Phong gật đầu: “Về chuyện Vân gia lệnh, ta nghĩ chúng ta phải về Tây đại lục một chuyến, nếu như có thể lợi dụng Vân gia lệnh ở Tây đại lục liên hệ với tổng bộ Vân gia, vậy sẽ dễ hơn.”

“Tiểu Phong Phong, nàng đã có vài suy đoán về địa điểm của tổng bộ Vân gia rồi à?”

Vân Phong cười, cất kỹ Vân gia lệnh: “Có một xíu, trong Trung vực không có tung tích Vân gia, vậy hẳn là ở Nội vực. Trong tay những người đó có Vân gia lệnh, có thể thấy hiện trạng Vân gia bây giờ không lạc quan gì.”

“Về Đông Tây đại lục cần mở thông đạo không gian, với tu vi hiện tại của Mộc Thương Hải là không đủ.” Khúc Lam Y nhíu mày.

Vân Phong cười: “Ta biết chứ, không biết Diệu Quang tiền bối thế nào, nếu được chỉ đành phiền ông ấy.”

“Diệu Quang đó?” Khúc Lam Y nhíu mày: “Không phải ông ta vì làm sống lại Mộc Thương Hải nên bị trọng thương, giờ còn đang dưỡng thương à?”

Vân Phong cười khẽ, lật tay một cái, ngọc bội hình rồng xuất hiện: “Ta tự mình đi hỏi Diệu Quang tiền bối, nếu như ông ấy chịu ra tay giúp đỡ, vậy rất tốt, nếu như không thể chúng ta đành đổi cách khác.”

Vân Phong lách mình vào Long Điện, vì chỉ luyện hóa được tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Vân Phong vào Long Điện trực tiếp đến tầng thứ hai, Nhị Lôi ngồi ở đó thấy Vân Phong vào, đứng dậy ngay.

“Vân Phong, sao ngươi vào đây?”

Vân Phong nhìn Nhị Lôi: “Đúng lúc ngươi ở đây, muốn ra ngoài không?”

Nhị Lôi cười: “Lão tử không ra, ở đây tốt lắm, vừa trống trải vừa tự tại, đúng rồi, nơi này còn ma thú khác nữa à?” Mắt Nhị Lôi sắc lẻm.

Vân Phong cười khẽ: “Đương nhiên, Diệu Quang tiền bối, Diệu Quang tiền bối.” Vân Phong lớn tiếng gọi, chất giọng trong trẻo không ngừng quẩn quanh trong không gian.

Nhị Lôi đứng một bên không nói lời nào, đôi mắt đằng sau mái tóc loà xoà loé lên, Diệu Quang?

“Tiểu nha đầu, gọi ta làm gì?” Giọng nói khàn khàn từ sâu trong Long Điện truyền đến, ngay sau đó, thân hình thấp bé của Diệu Quang xuất hiện trên không, đôi mắt xám trắng kì dị nhìn qua cực kì trẻ tuổi nhưng ánh lên vẻ tang thương và uy nghiêm của thời gian. Diệu Quang nhìn Nhị Lôi đứng sau lưng Vân Phong: “Người lúc trước ồn ào là ngươi à?”

Nhị Lôi không nói chuyện, Diệu Quang hừ một tiếng, người bay tới rơi xuống trước mặt Vân Phong: “Nói đi, có chuyện gì? Ta đang vui có thể sẽ giúp ngươi.”

Vân Phong cười khẽ: “Không biết thân thể Diệu Quang tiền bối khôi phục thế nào?”

Diệu Quang nheo mắt: “Sao, muốn đuổi ta đi rồi?”

“Không phải như vậy, chỉ là có chuyện cần nhờ tới năng lực không gian của Diệu Quang tiền bối, ta muốn mở một thông đạo không gian.”

Nhị Lôi ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Vân Phong, Diệu Quang lại bật cười: “Thông đạo không gian? Nha đầu ngươi chú ý kỹ quá, ta có năng lực gì ngươi biết rõ hết nhỉ? Tiếc là, tuy giờ ta đã khôi phục phần nào, nhưng muốn mở ra thông đạo không gian lại không được. Hay là bảo Mộc Thương Hải thử xem?”

Vân Phong cười: “Diệu Quang tiền bối không biết thực lực của Mộc Thương Hải, huynh ấy chỉ kế thừa một phần nhỏ năng lực của người thôi, mở ra thông đạo không gian quá khó.”

“Hừ!” Diệu Quang lạnh lùng hừ, bay người về không trung: “Lần trước ra tay giúp ngươi chỉ vì ước định, lần này, ta sẽ không ra tay.”

Vân Phong không lộ vẻ thất vọng gì, nàng đã sớm đoán được Diệu Quang sẽ trả lời thế này, với tính tình lạ kì của Diệu Quang đương nhiên không chịu dễ dàng giúp, nàng nói tiếp cũng vô dụng: “Đã vậy, ta không quấy rầy Diệu Quang tiền bối nữa.”

Diệu Quang nheo mắt nhìn Vân Phong, như muốn nhìn ra gì đó trên mặt nàng, lúc này một giọng nói trầm trầm vang lên: “Diệu Quang, sao ngươi phải làm khó nàng?”

“Ai bảo ngươi nhiều chuyện.” Diệu Quang khó chịu đáp lại, Nhị Lôi nghe có giọng nói thì quay chung quanh nhìn thử, nhưng lại không phát hiện được gì, Long Điện này của Vân Phong rốt cuộc là cái gì, trong này rốt cục có bao nhiêu người?

Vân Phong nhướn mày, cái giọng này nàng không xa lạ gì, lúc Diệu Quang cố ý làm khó dễ giọng này sẽ xuất hiện, Vân Phong chưa từng gặp chủ nhân giọng nói đó, cũng không biết chủ nhân giọng nói trông thế nào.

“Lăng gia có xíu liên hệ với ngươi cũng nhờ nha đầu này mới giữ được huyết mạch cuối cùng, không chết sạch, chuyện này ngươi phải cảm ơn nàng mới đúng.”

“Lão già, ngươi không nói không ai tưởng ngươi câm đâu.” Đôi mắt xám trắng của Diệu Quang đột nhiên hiện lên vẻ hung ác, sắc mặt cũng dữ tợn, bên trong dường như thoáng qua vẻ lúng túng.

“Ha ha ha.” Giọng nói nọ bật cười, nghe ra cực kỳ ôn hòa, Vân Phong ngẩng mặt: “Nhiều lần nghe tiền bối mở miệng, vẫn chưa biết tôn tính đại danh của tiền bối.”

“Tên của ta? Ha ha, không biết cũng chẳng sao. Vân gia nha đầu, chuyện mở thông đạo không gian, ngươi có thể không cần nhờ Diệu Quang giúp, Long Điện sẽ thay ngươi giải quyết.” Diệu Quang nghe xong hừ lạnh mấy tiếng.

Vân Phong nghe vậy rất vui. Long Điện là có thể giải quyết được rồi? Chẳng lẽ trong Long Điện có Truyền tống trận?

“Nói như vậy, trong Long Điện có Truyền tống trận?” Vân Phong bất ngờ hỏi, giọng nói nọ cười: “Sao vậy, lúc trước kế thừa Long Điện, người đó không nói gì cho ngươi biết à?”

Sư tôn không nói cho nàng biết chuyện về Long Điện, đến bây giờ Vân Phong chỉ xem Long Điện là một không gian Dung khí và sân tu luyện để sử dụng, hoàn toàn không ngờ trong Long Điện lại có cả Truyền tống trận.

“Thứ này của ngươi, sức mạnh phi phàm, ngươi nên tự mình tìm hiểu.” Giọng nói lại vang lên: “Diệu Quang, nha đầu này không tệ, ngươi đừng quá hà khắc.”

Diệu Quang không nói một lời nào, người xoay tròn biến mất, chỉ còn giọng nói vẳng lại: “Truyền tống trận ở tầng thứ tư, có thể mở ra hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào, Vân Phong.”

Bóng Diệu Quang biến mất, Nhị Lôi mới bước lại: “Vân Phong, Diệu Quang và cả giọng nói vừa rồi, là... ma thú gì?”

Vân Phong cười, vỗ vai Nhị Lôi: “Tin ta đi, ta cũng rất muốn biết.”

Nhị Lôi ngẩn ra, bóng Vân Phong đã biến mất khỏi tầng thứ hai, Nhị Lôi kinh ngạc đứng tại chỗ, cuối cùng ngồi xếp bằng xuống, tay chống cằm, thì thào mở miệng: “Ngao Kim, lão tử thật không hiểu nổi, Vân Phong có được thứ này, ông còn lo lắng cho gì nữa... Cũng may nàng hợp khẩu vị của lão tử, không thì...”

Vân Phong ra khỏi Long Điện, trong mắt đều là ý mừng, nàng báo cho Khúc Lam Y biết trong Long Điện có Truyền tống trận, Khúc Lam Y cũng ngạc nhiên vô cùng, thừa dịp Mộc Thương Hải phải chữa thương, Vân Phong tiếp tục luyện hoá Long Điện tầng thứ tư... Với năng lực bây giờ của nàng chắc không thành vấn đề. Một khi mở ra Truyền tống trận ở tầng thứ tư, nàng đi các địa vực sẽ thuận tiện dễ dàng hơn.

Mọi người quyết định tạm thời ở lại chỗ này, cách xa ồn ào náo động của thế tục, Mặc Trường Ca bị trông giữ nghiêm khắc, một bước cũng không đi được, điều này làm y đè nén vô cùng, lại không có cách nào, muốn trốn khỏi ma thú của Khúc Lam Y và Vân Phong là chuyện không tưởng.

Vân Phong cố gắng luyện hóa Long Điện, lúc là Tôn Giả nàng đã luyện hóa tầng thứ nhất và tầng thứ hai, như vậy tới cấp Tôn Hoàng, nàng có thể luyện hóa được tới tầng thứ tư. Luyện hóa vốn không dễ dàng như nàng nghĩ, huống hồ còn là thứ như Long Điện, Vân Phong biết bản thân mình không nóng vội được, nàng cố gắng dẹp bỏ lo lắng, cẩn thận luyện hóa.

Trong khoảng thời gian này vui vẻ nhất là Yêu Yêu, mấy hồ nước chung quanh đều thành thiên đường của nó, mỗi ngày đều có thể nghe tiếng Yêu Yêu cười vui sướng, cũng làm tâm tình mọi người thả lỏng hơn. Mặc Trường Ca thử muốn thân cận Yêu Yêu, dù sao ngoại trừ Vân Phong thì còn mỗi nữ hài đáng yêu này, chẳng ngờ Yêu Yêu không khách khí nhe hàm răng ranh sắc lẻm ra, may mà Mặc Trường Ca trốn kịp, bằng không rất có thể đã bị đớp cho một phát.

Từ đó, Mặc Trường Ca hoàn toàn yên tĩnh, y hiểu sâu sắc được một đạo lý, ngoại hình đáng yêu của đám trẻ con đều là gạt người cả.

Khúc Lam Y tranh thủ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, cái chết của Lãnh Mịch đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn ở Tinh Vân đế quốc. Dù sao lão ta cũng là đại trưởng lão của Tinh Vân, nghe nói Tinh Vân đang lùng bắt hai người đi chung với Lãnh Mịch hôm đó với quy mô lớn, nhưng đã tìm rất lâu, hai người kia lại như bốc hơi khỏi nhân gian, còn Tôn Thần cường giả ra tay với Lãnh Mịch, cũng chưa từng xuất hiện lại.

Hôm đó Vân Phong và Khúc Lam Y lặng lẽ trà trộn vào Tinh Vân không để ai chú ý, rất nhiều đệ tử Tinh Vân khi được hỏi, cũng không nhớ hai người trông thế nào, nhờ vậy cũng giảm đi không ít phiền phức. Thời gian thoáng cái đã qua đi, lại là hơn nửa năm, thương thế của Mộc Thương Hải nhờ có Kim Đỉnh dịch đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí tu vi cũng tăng lên, mà Vân Phong cũng luyện hoá Long Điện tới mức nàng hi vọng, hoàn toàn luyện hóa tầng thứ tư.

Long Điện tổng cộng có chín tầng, không tính tầng thứ mười thần bí, mỗi một tầng bị Vân Phong luyện hóa, trong đầu nàng đều sẽ truyền đến một tiếng mở ra cực lớn, như thể có cánh cửa cổ xưa bị mở ra, đằng sau đó là một thế giới rực rỡ.

Vân Phong mở ra tầng thứ tư, vốn định tiếp tục luyện hóa tầng thứ năm, nhưng lại phát hiện nàng đã đạt tới cực hạn, cấp Tôn Hoàng chỉ có thể luyện hóa đến tầng thứ tư, tầng thứ năm có lẽ chỉ có khi nàng tới cấp Tôn Thần mới có thể tiếp tục luyện hóa được. Nhưng chỉ cần luyện hóa tầng thứ tư, tạm thời đã đủ dung.

Tiến vào tầng thứ tư, ánh vào mắt Vân Phong không phải là Truyền tống trận, mà là thứ trong giống màn hình 3D, trên từng màn hình đều phản chiếu một cảnh tượng, Vân Phong nhìn thử, màn hình thứ nhất là Mê Vụ sâm lâm. Mê Vụ sâm lâm gần Xuân Phong trấn ở Đông đại lục.

Màn hình thứ hai lại là Vô Tận Hải. Vô Tận Hải... Vân Phong cẩn thận nhìn mặt biển trong suốt không ngừng vỗ sóng, chỗ thứ hai lại là Vô Tận Hải à... Như vậy chỗ thứ ba...

Vân Phong nhìn sang, màn hình thứ ba phản chiếu hình ảnh là Vô Vọng chi sâm Vân Phong từng đi qua ở Trung vực.

Mê Vụ sâm lâm, Vô Tận Hải, Vô Vọng chi sâm, ba chỗ này xuất hiện chưa chắc là ngẫu nhiên, chắc hẳn phải đại biểu cho cái gì đó... Vân Phong khó hiểu nhưng không tìm được câu trả lời, nàng thử thăm dò đi vào trong màn hình, chỉ trong tức khắc, dưới màn hình xuất hiện Truyền tống trận cực lớn. Vân Phong thấy vậy nhếch môi, sau này di chuyển giữa Trung đại lục và Đông Tây đại lục, Vân Phong đã không còn cần dựa vào thông đạo không gian nữa, giờ đã có ba cái Truyền tống trận có thể giúp nàng đi đi về về. Còn về Nội vực, chắc cần nhờ cách khác, giờ nàng phải đưa Mặc Trường Ca về Tây đại lục trước, sau đó tới chỗ Thiên Phàm thúc hỏi một số chuyện, nàng còn rất nhiều nghi vấn liên quan với Vân gia lệnh.

Vân Phong nhìn khung cảnh của Mê Vụ sâm lâm, nhưng trước đến Tây đại lục, chuyện đầu tiên nàng muốn làm chính là về nhà.

Mở ra không gian Truyền tống trận ở tầng thứ tư, Vân Phong chuẩn bị đi về ngay, thương thế của Mộc Thương Hải đã lành lại, không còn lý do gì để tiếp tục ở đây. Long Điện trừ Mặc Trường Ca ra thì không ai còn lạ gì, chuyện dùng Long Điện phải giữ bí mật với Mặc Trường Ca, một khi Thiên Tuyết điện chủ biết được có thứ này, khó tránh khỏi sẽ sẽ nảy sinh ý khác, dù với thực lực hiện tại của Vân Phong, Thiên Tuyết điện chủ đã không còn uy hiếp gì, nhưng nàng còn phải nghĩ cho Vân gia ở Tây đại lục.

Trước khi vào Long Điện, Mặc Trường Ca bị bịt kín hai mắt, với chuyện này Mặc Trường Ca không có dị nghị, y biết Vân Phong không hoàn toàn tín nhiệm mình, tuy trong lòng có hơi khó chịu, nhưng y thân là đệ của Thiên Tuyết điện chủ, không tin y là chuyện thường tình. Mặc Trường Ca ngoan ngoãn hợp tác, ba con ma thú khế ước về nhẫn khế ước của mình, nghe nói muốn đưa Mặc Trường Ca trở về, ba con ma thú đều tỏ vẻ đồng ý.

Mộc Thương Hải, Khúc Lam Y và Mặc Trường Ca bịt mắt được Vân Phong kéo vào tầng thứ tư của Long Điện, khi nhìn thấy ba màn hình lớn, Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y đều ngạc nhiên.

“Thật là... quá khó tin.” Mộc Thương Hải cảm thán, trong Long Điện còn có cả Truyền tống trận.

Khúc Lam Y nhìn mấy vị trí trống bên cạnh ba cái Truyền tống trận, mắt đen lóe lên suy nghĩ gì đó, Vân Phong cười, dẫn mọi người đứng trước màn hình Mê Vụ sâm lâm, Mặc Trường Ca tò mò hỏi: “Cái gì không thể tưởng tượng được? Chẳng lẽ lại có thứ tốt gì à?”

“Câm miệng ngươi lại.” Mộc Thương Hải sắc mặt khó coi quát.

Truyền tống trận dưới chân sáng lên, một không gian lực lượng quen thuộc xuất hiện, Mộc Thương Hải trừng to mắt, không gian lực lượng mạnh như vậy... Truyền tống trận này rốt cuộc là do ai để lại đây, lại do kẻ nào xây dựng? Không gian lực lượng này gần như tương xứng với năng lực của Diệu Quang tiền bối.

“Xoẹt!”

Truyền tống trận lóe sáng, nuốt lấy đoàn người, chỉ trong tức khắc, đoàn người biến mất tại chỗ, không gian xung quanh ngọc bội hình rồng cũng đồng thời xoắn vặn, bị không gian chung quanh nuốt lấy, hoàn toàn biến mất.

Truyền tống trận trong Long Điện không mang tới cảm giác khó chịu gì, so với Truyền tống trận ở Trung vực, Truyền tống trận trong Long Điện càng thêm mạnh và ổn định, nhất là khi khoảng cách không gian giữa hai lần truyền tống cách nhau một trời một vực, có thể thấy Long Điện tôn quý nhường nào.

Mê Vụ sâm lâm gần Xuân Phong trấn ở Đông đại lục vẫn như cũ, mỗi ngày các dong binh đến đây săn bắt ma thú chưa từng gián đoạn, chỉ có điều dưới sự thống trị của Vân gia họ có quy mô cách thức tốt hơn, cũng an toàn hơn. Vùng không gian nào đó ở Mê Vụ sâm lâm đột nhiên vặn xoắn thật nhỏ, không gian xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy không ngừng to hơn, mở rộng ra, làm các ma thú xung quanh đều lo sợ, khi vòng xoáy mở đến mức lớn nhất, một miếng ngọc bội hình rồng rơi xuống, ngay sau đó cột sáng bắn ra từ ngọc bội, khi vài bóng người xuất hiện ở Mê Vụ sâm lâm, khí tức cường đại không kịp khống chế của họ lan tràn ra chung quanh.

Các ma thú hoảng loạn chạy trốn tứ tán, lão nhân ở sâu trong Mê Vụ sâm lâm luôn nhắm mắt cũng đột nhiên mở mắt ra.

“Đại, đại nhân...” Một bóng người vội vàng chạy vào, mặt đầy hoảng sợ.

Lão nhân ngồi đó vẻ mặt hiền từ cười, mắt hơi nheo lại, khuôn mặt đầy nếp nhăn và thân hình gầy gò đồng thời ẩn mình trong ánh sáng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rọi cái bóng loang lổ xuống quanh lão nhân.

“Không sao, nha đầu đó làm cái gì cũng đừng lo lắng.” Lão nhân lạnh nhạt nói một câu, mặt không giấu nổi nụ cười.

Nam nhân chạy đến thông báo sợ hãi gật đầu: “Vâng, vâng, tuân lệnh đại nhân.” Nam nhân lảo đảo lui xuống, thầm nói khí tức này mạnh vậy, rốt cuộc là người nào giá lâm Mê Vụ sâm lâm?

Lão nhân nhàn nhã ngồi ở trên ghế, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng, thân thể cũng khẽ lắc lư: “Tiểu nha đầu đã đạt tới cấp bậc thế này, đúng là không phụ kì vọng, lúc đầu ta quả nhiên không nhìn lầm, ha ha, A Kim, lần đánh cuộc này, ngươi thua rồi.”

Đám người Vân Phong vừa ra khỏi Long Điện, mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc của Mê Vụ sâm lâm, cảm giác khoan khoái từ tận đáy lòng lan ra, Vân Phong kích động: “Thu khí tức của mình lại đi.” Vân Phong nói nhỏ, những người khác đều thu khí tức lại, này mới khiến các ma thú ở Mê Vụ sâm lâm bớt hoảng loạn.

Mặc Trường Ca được cởi bịt mắt ra, trợn mắt nhìn: “Đông đại lục? Đúng là quá lâu rồi.”

Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca, trong lòng rất muốn quẳng cái gã luôn gây phiền toái này về cho Thiên Tuyết điện chủ, nhưng trở lại Đông đại lục, Vân Phong rất muốn gặp người thân một lần, lần từ biệt này đã xa cách mấy năm rồi.

“Ta đưa y về.” Mộc Thương Hải mở miệng, Vân Phong giật mình: “Ngươi không muốn đi thăm Tiểu Cẩm à?”

“Ngươi thăm giúp ta đi, quan trọng nhất giờ là đưa y về.” Mộc Thương Hải nói rồi, nhướn mày nhìn Mặc Trường Ca.

Mặc Trường Ca nhếch miệng: “Được được được, về thì về. Nhưng Vân Phong...” Mặc Trường Ca chớp cặp mắt hoa đào nhìn Vân Phong, thuận tiện phóng điện: “Giờ Vân gia có lẽ đã chuyển tới dưới Thiên Tuyết điện, quan hệ giữa hai ta có phải thân hơn rồi không?”

“Cút về đi!” Khúc Lam Y lạnh giọng mở miệng.

Mặc Trường Ca tức giận: “Khúc Lam Y, đừng tưởng ngươi sẽ vĩnh viễn chiếm được nàng.”

“Hừ! Ngươi hoàn toàn không có cơ hội.” Khúc Lam Y cười khẽ, mắt hiện lên vẻ khiêu khích.

Mộc Thương Hải nhăn mặt, cuối cùng nhìn thật kỹ Vân Phong rồi bỏ đi: “Ta đưa y đến tận tay Thiên Tuyết điện chủ, sau đó sẽ trở lại tìm ngươi.”

“Không cần, ở Vân gia của Tây đại lục chờ ta là được.”

Mộc Thương Hải gật đầu, muốn nói cái gì rồi chỉ cười một tiếng, nhanh chóng đuổi theo Mặc Trường Ca. Vân Phong cười, tay chủ động nắm tay Khúc Lam Y, khẽ nói: “Dù là ai, ta chỉ hướng về mình chàng, chàng có hiểu không?”

Khuôn mặt lạnh băng của Khúc Lam Y vì câu nói này đột nhiên tan chảy, môi nhếch lên, tay nắm chặt tay Vân Phong hơn: “Đương nhiên ta hiểu, hiểu rất rõ.”

Hai người cùng nhau rời khỏi Mê Vụ sâm lâm, đám ma thú vừa rồi chạy tứ tán mới dám mạo hiểm trở về, trong lòng kinh ngạc vô cùng, hai người này rốt cục là ai? Chẳng lẽ lại là đám cao thủ lánh đời?

Một đường đi ra khỏi Mê Vụ sâm lâm, Vân Phong và Khúc Lam Y thấy các dong binh tán binh đóng quân chung quanh vòng ngoài của Mê Vụ sâm lâm, thú săn ma thú ngày xưa vẫn còn đó, nhưng trật tự hơn xưa nhiều. Vân Phong thấy vậy liền nhớ tới hồi nhỏ lần đầu nàng tới Mê Vụ sâm lâm, khi đó nàng tự tay giải quyết một Chiến sĩ cấp năm.

Hai người im lặng rảo bước, dong binh chung quanh thấy đều hiếu kì, vốn có người định bước lại hỏi thăm, nhưng không biết tại sao, chung quanh hai người toả ra khí tức làm họ không dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn họ đi. Một đường đi tới Xuân Phong trấn, mấy năm chưa về, Xuân Phong trấn vẫn như cũ, chỉ có điều nó tăng thêm không khí yên bình, dường như cho dù cả thế giới bên ngoài đang không ngừng phân tranh, nơi này vẫn là thế ngoại đào viên, chỉ vì nơi này có Vân gia.

Mấy năm trôi qua, các gia tộc lớn nhỏ ở Xuân Phong trấn nhiều ít đều có thay đổi, ngoại trừ Vân gia còn có mấy gia tộc mới nổi lên, cũng không thiếu gia tộc sụp đổ. Mai gia là gia tộc cũ của trấn, Vân gia lại là gia tộc mà cả Xuân Phong trấn sùng bái hướng tới, cho dù trôi qua bao nhiêu năm, vẫn đều là như thế.

Vân Phong đi tới Xuân Phong trấn, vì lúc trước nàng không thường xuất hiện trong trấn, lại đi suốt mấy năm, dù bề ngoài không thay đổi gì, cũng chẳng có mấy người nhận ra nàng, nhưng tuấn nam mỹ nữ đi tới đâu cũng không thiếu kẻ nhòm ngó.

Nhìn những người xa lạ mặc quần áo có thêu hình Vân gia, Vân Phong đoán chừng họ là người mới gia nhập Vân gia quân, hơn mười người lúc trước may mắn còn sống, giờ ở lại bên cạnh phụ thân, trở thành những người quan trọng trong Vân gia quân.

Đa phần những người mới gia nhập Vân gia quân đều không nhận ra Vân Phong, họ không biết thiếu nữ xinh đẹp vừa đi qua họ, chính là nhân vật truyền kì của Vân gia, Vân Phong, Vân đại tiểu thư họ bàn luận mỗi ngày.

“Ôi... Ta gia nhập Vân gia quân ít nhất cũng ba năm rồi, đến nay vẫn chưa có duyên gặp mặt Vân đại tiểu thư.” Một tiếng thở dài vang lên, Vân Phong nghe thấy bật cười cười, Khúc Lam Y yêu thương nhìn nàng, nương tử của hắn dù ở đâu cũng được người ta nhớ thương sùng bái.

Hai Chiến sĩ Vân gia quân lười biếng tựa ở đằng kia, căm giận nói với nhau: “Ngươi gia nhập ba năm, ta đã gia nhập gần năm năm rồi, vẫn chưa thấy đại tiểu thư lần nào đây, thật là ngưỡng mộ mấy đội trưởng, được gặp đại tiểu thư...”

“Lúc nào đại tiểu thư mới về nhỉ?”

“Sao ta biết, ta chỉ biết đại tiểu thư ra ngoài rèn luyện, chưa biết khi nào về.”

“Haiz! Nếu ta sinh ra sớm mấy năm thì hay rồi, nói vậy... Chắc sẽ gặp được nàng một lần.”

Vân Phong nghe đến đây bật cười, hai Chiến sĩ của Vân gia quân nghe tiếng cười của Vân Phong thì đỏ mặt, cả hai người đứng nghiêm lại, thấy hơi xấu hổ, mặc dù đây đã là chuyện công khai, nhưng bị người ta biết suy nghĩ trong đầu mình cũng chẳng hay chút nào.

“Các ngươi mới gia nhập Vân gia quân mấy năm gần đây à?” Vân Phong bước lại hỏi, hai người ngẩn ra, không hiểu sao lại trả lời: “Ta gia nhập bốn năm trước, gã gia nhập ba năm trước.”

Vân Phong gật đầu: “Giờ Vân gia quân ở Xuân Phong trấn có bao nhiêu người?”

“Tổng cộng có một trăm người, chia làm mười tiểu đội.” Một người trả lời, ngay sau đó đã muốn cắn lưỡi mình ngay, sao lại trả lời thẳng thế này.

Vân Phong cười: “Giờ Vân gia chủ đang đây hay vẫn ở Mộc thành?”

“Hai năm trước gia chủ đã về Xuân Phong trấn.”

Vân Phong cười: “Đã biết.” Rồi nàng quay người rời đi.

Hai Chiến sĩ đều thầm cắn lưỡi: “Chuyện gì đang xảy ra, nàng hỏi cái gì ta cũng đáp là thế nào?”

“Ta, ta cũng vậy, hình như ta không làm chủ được, cũng trả lời nàng rồi.”

“Hai người các ngươi, không nghiêm túc tuần tra nói chuyện riêng gì đó.” Một bóng người cao lớn đi tới.

Hai Chiến sĩ hô ngay: “Đội trưởng.”

Nam nhân nhíu mày, hai Chiến sĩ biết đội trường đã hơi tức giận vội vàng trả lời: “Báo cáo đội trưởng. Vừa rồi có một thiếu nữ xa lạ hỏi chúng ta rất nhiều vấn đề, tất cả đều liên quan tới Vân gia, Vân gia quân... Nàng còn hỏi gia chủ ở đâu?”

Nam nhân nghe xong chau mày: “Nàng trông thế nào?”

“Báo cáo đội trưởng. Nàng trông cực kỳ đẹp, nói chuyện cũng cực kỳ ôn hòa, cười lên càng thêm...” Chiến sĩ nói một nửa đột nhiên khựng lại: “Ý của ta là, nàng trông rất xinh đẹp, nhìn qua khá dễ gần.”

Nam nhân chau chặt mày, sau đó hai mắt lóe sáng lên, hàng mày đang chau chặt giãn ra: “Tiểu thư... Chắc chắn là tiểu thư đã trở về.”

Nam nhân lập tức xoay người rời đi, mà hai Chiến sĩ thì trợn mắt há mồm: “Nè, ngươi có nghe đội trưởng vừa mới nói gì không?”

Một Chiến Sĩ khác ngẩn ra gật đầu: “Có nghe, đội trưởng nói...” Hai người nhìn nhau, to tiếng gọi: “Tiểu thư về rồi!”

Vân Phong đi đến trước cửa Vân phủ, vẫn là phủ đệ nho nhỏ này, dẫu cho qua bao nhiêu năm vẫn chất phác như vậy, khẽ đẩy cửa ra, không khí quen thuộc ùa vào. Vân Phong khẽ nhắm mắt như về thời thơ ấu, khi nàng mở mắt ra, lão quản gia nước mắt đầy mặt đứng trước mắt nàng: “Tiểu thư, người, người trở lại rồi...”

Vân Phong cười, mắt đong đầy sự ấm áp: “Phải, ta đã về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.