Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 554: Q.5 - Chương 554: Li Vẫn và Li Uyên




Đi ở Vô Tận Hải mấy ngày, thiếu niên và Vân Phong đồng hành với nhau, đại khái hiểu sơ về hải vực phía nam này, Vô Tận Hải chia làm bốn hải vực khác nhau, đông tây nam bắc, tộc Giao Nhân ở khu vực giáp ranh hải vực phía nam. Diện tích mỗi một hải vực đều cực kỳ rộng lớn, có không dưới mười loài hải tộc cùng nhau sinh sống. Theo cách nói của thiếu niên, nếu như không biết rõ đường nước bên trong, rất dễ chọc vào phiền phức, không cách nào thoát thân được.

Vân Phong nghe xong chỉ thấy thế lực phân bố ở Vô Tận Hải còn phức tạp hơn trên lục địa, dù là tộc nhỏ hay lớn ở hải tộc thì đều có lãnh địa riêng, trải dài trên khắp hải vực này, y hệt như rễ cây rắc rối phức tạp, trong thời gian ngắn không cách nào tìm hiểu rõ. Thiếu niên cũng chỉ nói đại khái, Vân Phong biết tình hình thực tế phức tạp, phiền toái hơn những gì gã ta nói nhiều, xem ra đi chung với gã ta giúp nàng giảm không ít phiền toái, cũng không quá tệ.

Vân Phong đã biết tên của thiếu niên, là La Đằng, Vân Phong nghe xong tên này cũng nói cho gã biết mình tên Phong Vân, về phần giống tộc của mình, thiếu niên và Vân Phong đều giữ kín, cả hai đều biết có hỏi cũng sẽ không được trả lời. Nhưng thiếu niên từng nói khí tức của Vân Phong rất đặc biệt, Vân Phong cười khẽ không để tâm, càng không có ý bàn sâu hơn.

Dọc đường đi tới, mỗi khi họ đi qua nơi nào thiếu niên cũng nói cho Vân Phong biết, vài ngày ngắn ngủi họ đã đi qua không dưới năm địa bàn hải tộc, nhờ thiếu niên dẫn dường mà họ không gặp phải phiền toái gì. Vân Phong thầm nghĩ, thiếu niên này quá rõ ràng khu vực chung quanh đây, chắc hẳn là thuộc về tộc nào đó sống nơi này.

“Ngươi đi về hướng bắc, chẳng lẽ muốn lên phía bắc à?” Thiếu niên hỏi một câu, Vân Phong cười: “Coi như là vậy.”

“Coi như gì chứ, nói chuyện lập lờ quá đi.” Thiếu niên nhếch môi: “Tính tình này không biết là thuộc về tộc hải tộc nào nhỉ, chẳng lẽ trong tộc các ngươi đều nói chuyện vậy à?”

Vân Phong nhếch môi không đáp, thiếu niên nhìn nàng thật kỹ: “Xong chuyện ngươi phải đưa thứ đó cho ta, nếu ngươi trái lời, ta tất sẽ không để ngươi rời khỏi hải vực này được.”

Vân Phong nhướn mày, lao về trước, nàng vốn không có thứ gã ta cần, gã ta lại nhất quyết đòi cho được, chẳng lẽ trách nàng à? Mặc kệ gã ta đi, tới lúc đó muốn cản nàng phải xem gã ta có bản lĩnh này không đã. Vân Phong nhìn hải vực chung quanh, dọc đường tới đây hơn phân nửa hải tộc mà nàng gặp là bầy đàn nhỏ, xem ra giống tộc lớn hơn sẽ ở sâu hơn, càng gần trung tâm hơn.

“Hải tộc ở phía bắc là loài gì?” Vân Phong hỏi một câu, thiếu niên đáp: “Phía bắc có hai tộc hải tộc ngang tài ngang sức, một là bộ tộc Li Vẫn, một là bộ tộc Li Uyên.” Thiếu niên nói xong mặt tỏ rõ vẻ khinh thường, Vân Phong nhướn mày hỏi một câu: “Xem ra ngươi không thích hai tộc này.”

Thiếu niên hừ một tiếng: “Li Vẫn và Li Uyên vẫn kiêu ngạo về việc mình là họ hàng gần của long tộc, hoành hành ngang ngược ở hải vực phía bắc, mỗi lần tranh giành địa bàn với nhau đều hại lây sang bộ tộc khác. Hai tộc này nhìn đối phương không vừa mắt, xem đối phương là đối thủ một mất một còn, mỗi lần gặp nhau đều phải so tài một phen.”

Li Vẫn và Li Uyên… Vân Phong hỏi lại: “Hóa ra là họ hàng gần của long tộc, vậy chẳng trách.”

“Trong huyết mạch của họ chỉ có chút xíu thôi, nói trắng ra thì chẳng dính gì tới long tộc cả. Đúng là quá coi trọng mình rồi.” Thiếu niên cực kì khinh thường, Vân Phong nghe vậy cười khẽ: “Ngươi tích không ít oán khí với họ nhỉ?”

“Đại đa số hải tộc ở hải vực phía bắc đều không ưa gì họ.” Thiếu niên đen mặt, Vân Phong nói tiếp, thiếu niên nhìn nàng một cái: “Nếu ngươi cứ đi về phía bắc, sẽ đụng tới địa bàn của hai tộc đó, khi ấy nhớ cẩn thận.”

“Sao vậy, ngươi không đi cùng ta à?” Vân Phong nhìn thiếu niên, thiếu niên chớp mắt: “Có chết ta cũng sẽ không vào địa bàn hai tộc đó.”

Vân Phong nhếch môi, xem ra thiếu niên này và hai tộc đó không phải chỉ đơn thuần là không thích. Mà thôi, mấy chuyện đó không liên quan tới nàng, có lẽ rất có thể nàng sẽ tìm được manh mối về thứ mình cần tìm ở địa bàn hai tộc đó, vậy thì chắc chắn phải ghé thăm họ rồi.

“Không sao, đến lúc đó ta tự đi là được.” Nghe Vân Phong nói vậy, thiếu niên đột nhiên nhướn mày: “Ngươi muốn vào địa bàn hai tộc đó? Rốt cục ngươi muốn làm gì? Phải biết họ không hoan nghênh người ngoại tộc đâu.”

Vân Phong không nói gì thiếu niên cũng không hỏi lại, hai người im lặng đi về trước, càng đi tới tốc độ càng chậm dần, thiếu niên càng thêm cẩn thận. Thiếu niên đang đi về trước đột nhiên lao vào bụi tảo rậm rạp, Vân Phong khó hiểu nhìn gã ta, La Đằng khoát tay: “Nhìn gì, còn không mau qua đây!”

Vân Phong bước lại cũng nấp mình vào bụi tảo, xung quanh cả hai cực kì yên tĩnh không có lấy một âm thanh. Thấy Vân Phong nghi ngờ, thiếu niên mở miệng giải thích: “Sắp có trò hay rồi, nếu như ta đoán không sai, chắc hai tộc đó sắp đánh nhau.”

Vân Phong nhìn lại, vẫn không thấy gì cũng không nghe được gì, nàng im lặng chờ một lát quả nhiên có tiếng động từ xa truyền tới, ngay lập tức đã tới sát chỗ này. La Đằng đắc ý nhếch môi: “Hừ, quả nhiên lại đánh nhau.”

Đằng xa cát bụi không ngừng cuộn lên di chuyển về hướng này, Vân Phong nhìn kỹ đúng là có hai bộ tộc hải tộc đang đánh nhau, một bên chật vật vừa chạy về trước, thi thoảng lại quay lại đánh trả đám đuổi theo đằng sau, còn bên kia thì hùng hổ đuổi theo không bỏ.

Vân Phong và La Đằng nấp trong bụi tảo xem trò hay, hai nhóm hải tộc kia đánh nhau rất dữ dội, bên chật vật đã thấy máu, bên còn lại càng ra sức hơn, hai bên thực lực không thấp, đều đạt tới cấp Tôn Thần. Vân Phong không khỏi ngạc nhiên, sâu trong Vô Tận Hải quả nhiên không thể coi thường, đoán chừng có không ít người cấp Tôn Thần.

“Hình như họ đang xông tới chỗ chúng ta.” Vân Phong nheo mắt, nhìn bên đang chật vật chạy trốn, hướng họ chạy vừa lúc là hướng hai người đang trốn. La Đằng đen mặt, chửi thầm một tiếng: “Đúng là xui xẻo!”

Mắt Vân Phong lóe lên, ở Vô Tận Hải không thể bại lộ Long Điện, giờ chỉ có thể bị phát hiện. La Đằng nhìn chung quanh: “Cũng may, nơi này xem như hải vực công cộng, không phải địa bàn của tộc nào, gặp được cũng không sao cả, chúng ta đi thôi.” La Đằng lách người nhảy ra khỏi bụi tảo, Vân Phong thấy vậy cũng đuổi theo. Hai bóng người chui ra khỏi bụi tảo, bên đang bỏ chạy trốn hoảng hồn, thẳng tay tấn công, La Đằng thấy vậy hô to: “Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi.”

Nhưng bên đang bỏ chạy không khác gì chim sợ cành cong, mặc kệ họ có phải đi ngang qua không, lập tức tấn công. Mắt Vân Phong lóe lên, tinh thần lực tản ra, chạm vào đòn tấn công, nước biển chấn động một chút, hoá giải đại bộ phần sức mạnh, bên tấn công giật mình, kinh ngạc nhìn Vân Phong.

Vân Phong lạnh lùng liếc nhìn họ, quay người muốn rời đi nhưng một một giọng nói đột nhiên vang lên: “Xin tiểu thư hãy đợi đã.”

Đó là một giọng rất yếu ớt, Vân Phong quay lại nhìn. Tỷ lệ xuất hiện người yếu ớt vậy trong hải tộc khá thấp, đa phần họ đều rất khoẻ mạnh, giọng cũng chắc khoẻ hơn. La Đằng nhướn mày nhìn sang, một bóng người nhỏ xinh từ sau đám hải tộc bước ra, nàng ta quá nhỏ xinh so với hải tộc, chỉ cao tới ngang ngực các tên hải tộc khác, cơ thịt và vóc người hoàn toàn không sánh được, thuộc loại gầy yếu trong hải tộc, đôi mắt thì lại có màu bạc.

“Nhà tiên tri của bộ tộc Li Vẫn?” La Đằng rất ngạc nhiên, đám hải tộc tộc Li Vẫn đều đề phòng, tức giận nhìn về phía La Đằng. Nhà tiên tri? Vân Phong quan sát hải tộc nhỏ bé này, hình như mắt nàng ta không cử động.

Gương mặt trắng muốt nọ nở nụ cười: “Ngươi nói không sai.”

“Sao nhà tiên tri lại rời khỏi tộc Li Vẫn?” La Đằng ngạc nhiên hỏi, đám hải tộc tộc Li Vẫn nghe vậy bất mãn quát: “Chuyện trong tộc chúng ta chưa tới phiên người ngoài hỏi.”

La Đằng đen mặt, hải tộc nhỏ xinh lắc đầu, lời nói cử chỉ cực kỳ bình thản: “Ngươi nói không sai, nhưng việc gì cũng có nguyên nhân cả.”

La Đằng nhướn mày: “Hừ, thứ nhà tiên tri các người coi trọng, trong mắt ta chẳng đáng gì cả.”

“Tiểu tử, ngươi nói cái gì?” Đám hải tộc bị chọc giận, Vân Phong nhìn La Đằng, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi gọi ta lại còn không bằng tranh thủ chạy trốn.”

Thiếu nữ hải tộc nhỏ xinh cười khẽ cười, đôi mắt bạc nhìn Vân Phong: “Trên người ngươi có thứ giấu được người khác, nhưng không giấu được ta.”

Mặt Vân Phong sa sầm, khí tức hải tộc bao trùm toàn thân nàng, huống hồ đó là sức mạnh viễn cổ, làm có thể dễ dàng bị nàng ta nhìn thấu: “Ồ? Có thứ gì mà ta cũng không biết vậy?”

Thiếu nữ cười, chỉ vào mắt mình: “Đôi mắt này của ta nhìn thấy được rất nhiều thứ, kể cả thứ gì đó trong người ngươi.”

Mắt Vân Phong trầm xuống, cảm giác bị nhìn thấu làm nàng cực kì khó chịu, rốt cuộc thiếu nữ này đã thấy tới mức nào, là một ít hay tất cả? Nàng ta cũng nhìn thấy cự nhãn màu đỏ trong cơ thể mình à?

Thiếu nữ cười dịu dàng: “Chúng ta giao dịch thì thế nào, ngươi sẽ không chịu thiệt đâu.”

La Đằng phì cười: “Nhà tiên tri toàn nói mò, ngươi đừng tin làm gì.”

Thiếu nữ cười khẽ, mấy hải tộc đừng cạnh tức tới đỏ cả mặt, nếu không phải thiếu nữ cản lại, đoán chừng họ đã ra tay với La Đằng rồi. La Đằng thấy Vân Phong im lặng bèn hô to: “Không phải ngươi tin nàng ta đó chứ?”

Mắt Vân Phong lóe lên, nhìn dáng vẻ từ tốn của thiếu nữ, rốt cục nàng ta đã thấy tới mức nào, nếu như chỉ thiêu dệt mà nàng tin thì không khác gì chịu thiệt cả. Thiếu nữ dường như thấy Vân Phong chần chờ, cười nói: “Thật sự chờ ta nói ra ngươi mới chịu tin à?”

Vân Phong cười lạnh, nhích người lại gần thiếu nữ, đám hải tộc muốn ra tay lại bị thiếu nữ cản lại, La Đằng thấy Vân Phong lại gần thiếu nữ cũng hô to. Vân Phong không thèm để ý, chỉ nhìn vào đôi mắt bạc của thiếu nữ: “Rốt cục ngươi nhìn thấy thứ gì?”

Thiếu nữ nhếch môi, đôi mắt bạc nhìn Vân Phong, khẽ mở miệng: “Dù khí tức hải tộc trong người ngươi cực kỳ thuần khiết, nhưng ta cũng nhìn rất rõ khí tức khác, tiểu thư đến từ thế giới loài người, ta nói có sai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.