Edit: Mavis Clay
Ngày thứ hai, hội nghị được diễn ra trong Ảnh Ly thành, sáng sớm, Diêm Minh sai người báo cho tất cả các vị khách tới, tất cả các nhân vật bắt đầu tập trung lại tại sảnh tổng bộ Liên Minh Đông Tây. Mặc dù là ở trong Ảnh Ly thành, trong tổng bộ, nhưng tính cảnh giác của Diêm Minh là rất cáo, nội dung của hội nghị không thể bị người khác tuỳ tiện nghe thấy, nhiều thế lực như thế tụ tập ở đây, mặc dù không cần phải bàn tới vấn đề an toàn, nhưng Diêm Minh vẫn không hề lơ là chút nào.
Bên trong sảnh hội nghị dựng hai hàng ghế, ở vị trí đầu bày ba cái ghế, các thế lực nhận thông báo nhanh chóng tới, Diêm Minh đã sớm chờ ở trong sảnh họp, cẩn thận sắp xếp vị trí từng người.
Toàn bộ người của tộc ma thú ngồi ở một phía, còn các thế lực của nhân loại thì ngồi ở phía còn lại, các thành viên của tộc ma thú không khỏi sắc mặt hơi kém, dù sao thù hận giữa ma thú và nhân loại cũng rất nặng, nhắc tới cũng lạ, có lẽ chỉ có ở đây mới có thể thấy được cảnh ma thú sống hoà bình với con người.
Ngồi ở vị trí đứng đầu ma thú là một vị trí trống, Tư Văn và Phi Vân ngồi ở vị trí thứ hai và thứ ba, Yêu Yêu được Tư Văn ôm trong lòng, hai người trông có vẻ rất vui, từ lần từ biệt trước tới nay đã mấy mươi năm rồi, Tư Văn hiển hiên không thể nào trả sớm cho Vân Phong được.
Lam Dực đứng sau lưng Phi Vân, hai chú cháu thoải mái tán gẫu cả đêm, Lam Dực thấy được Phi Vân trưởng thành như bây giờ hiển nhiên cảm thấy rất an ủi. Phi Vân mặt mày niềm nở, thi thoảng nói qua lại vài câu với Lam Dực ở sau. Vốn Diêm Minh muốn xếp một cái ghế cho Lam Dực nhưng lại bị hắn từ chối, chỉ nói đứng là được rồi.
Các thành viên của tộc ma thú khác đều không bằng thế lực của hai tộc này, mặc dù nhân loại không vui cũng chỉ có thể thối mặt ngồi đằng kia. Ma thú và nhân loại liên hiệp vốn đã khó, nếu không nhờ Vân Phong chưa chắc mối liên hiệp này đã tồn tại được, có thể liên kết được các thế lực ma thú lớn, nhất là Long tộc, là rất đáng quý.
Ngồi bên kia là các thế lực hàng đầu của thế giới loài người, mọi người mặ dù trông ngoài mặt không có gì, nhưng ngồi đối diện là ma thú, từng đợt hơi thở ma thú cứ phả vào mặt sẽ khiến lòng hốt hoảng, tình huống thế này cũng khiến cho các thế lực được mở rộng tầm mắt, đứng chung một đường với ma thú thực sự không dễ.
Chỉ chốc lát các quý khách đường xa đều đã tới đông đủ, Diêm Minh đứng bên cửa nhỏ giọng cười, đón mọi người vào, căn phòng đang xì xào bàn tán lập tức im lặng lại, ngay cả Yêu Yêu đang chọc Tư Văn cũng ngẩng đầu lên, người tiến vào không phải ai khác, đó chính là Tộc trưởng Nạp Khê tộc, Đại Trưởng Lão Vân gia và chính Vân Phong.
“Các vị đều đã tới đông đủ rồi.” Tộc trưởng Nạp Kê tộc lên tiếng, gương mặt mang theo nụ cười nhạt, Đại Trưởng Lão Vân gia đứng bên người ông, Vân Phong đứng phía còn lại, Diêm Minh dẫn ba người vào, toàn bộ người của phía nhân loại đứng lên, phía ma thú thì nhàn nhạt nhìn thoáng qua.
“Tiểu Phong!’ Yêu Yêu vui vẻ kêu lên, giãy muốn thoát khỏi ngực Tư Văn, hắn tăng sức giữ cô bé trong ngực mình, Yêu Yêu bất mãn trừng mắt với hắn, làm hắn có chút dở cười.
“Ngồi xuống cả đi.” Tộc trưởng Nạp Khê nói, những người tầm cỡ bên nhân loại ngồi xuống, vẻ mặt ai nấy đều cung kính, Tộc trưởng của một trong Tứ Đại Gia Tộc nhân loại đang ở đây, nhân vật tầm cỡ như thế, ai cũng cảm thấy áp lực lớn trong lòng.
Nhìn Đại Trưởng Lão Vân gia đứng bên cạnh Tộc trưởng Nạp Khê, mọi người thầm nghĩ trong lòng, ai lại có thể nghĩ tới được Vân gia lúc đó lại có thể phát triển lên được tới địa vị như bây giờ, coi như cũng đáng với danh hiệu Tứ Dại Gia Tộc.
“Ba vị ngồi đi.” Diêm Minh chỉ vào chỗ ngồi, Vân Phong thấy thế nhỏ giọng nói, “Ta ngồi bên cạnh là được rồi.”
Diêm Minh thấp giọng cười, “Minh Chủ đại nhân, lần này ngươi tránh không khỏi đâu.”
Vân Phong bất đắc dĩ, Tộc trưởng Nạp Khê nói, “Không sao, con ngồi đâu cũng đúng với danh xưng của mình, đừng cảm thấy không ổn gì cả.”
Đại Trưởng Lão Vân gia cười, “Nha đầu, Liên Minh Đông Tây được xây dựng dưới đề nghị của con, chúng ta cũng vì con mà mới bắt tay ngồi cùng nhau, vị trí Minh Chủ này con hoàn toàn xứng ngồi.”
Vân Phong mỉm cười, hiểu mọi người cũng muốn nàng lên, nàng cũng không từ chối nữa,ánh mắt đảo qua, không phát hiện ra Khúc Lam Y, “Bá phụ, Lam Y đâu?” Vân Phong không khỏi hỏi, Tộc Trưởng Nạp Khê cười, “Không thấy tiểu tử đâu cả, chắc là đi làm chuyện của hắn rồi, đừng lo.”
Vân Phong gật đầu, ba người lần lượt ngồi xuống, Vân Phong lập tức ngồi ở vị trí ngoài cùng, Tộc trưởng Nạp Khê khẽ lắc đầu ngồi ở chính giữa, Đại Trưởng Lão Vân gia ngồi ở bên còn lại. Vân Phong đưa mắt nhìn, rất nhiều gương mặt quen thuộc ở đây, nhưng lời nói vẫn cần phải chỉnh đốn lại. Bặc Nguyên gia và Hiên gia không tới, Vân Phong thầm nghĩ, chẳng lẽ hai nhà này tính đổi ý muốn rút lui?
“Hừ, quả nhiên là không tới.” Tộc trưởng Nạp Khê quét mắt tới, lạnh lùng nói, Đại Trưởng Lão Vân gia cũng không nhịn đực nhíu mày, Diêm Minh bên cạnh nói nhỏ, “Nếu không tới thì không cần phải để ý đâu.”
Tộc trưởng Nạp Khê ngẩng đầu lên nhìn từng người ở đây, mặc dù phía ma thú không ngại với thân phận của Tộc trưởng Tứ Đại Gia Tộc, nhưng khí thế của ông cường hãn, không khỏi cương chế được phần nào. Tộc Trưởng Nạp Khê trầm mặc vài giây, sau đó nhỏ giọng nói, “Để các vị tụ tập tới đây là có mục đích, tin chắc các vị cũng hiểu phần nào.”
“Nếu không phải là vì đối kháng với Huyết Hồn, ma thú tuyệt đối sẽ không liên kết với nhân loại. Không biết thái độ của nhân loại với ma thú ra sao, mối thù không đội trời chung của Hải tộc và nhân loại từ thời xa xưa tới nay vẫn còn.” Tư Văn nói, ngũ quan yêu mị lạnh lẽo, Yêu Yêu trong ngực muốn lên tiếng nhưng bị hắn đưa tay lên bịt miệng lại.
“Ta lại cảm thấy hòa hợp cũng được, trong nhân loại không phải ai cũng xấu, vốn ta cũng không phải kiểu tru diệt nhân loại, chẳng phải Vân Phong chính là ngoại lệ đó sao?” Phi Vân nói, nhe răng cười với Vân Phong, ánh mắt của nàng cũng chứa nụ cười, tính tình của Phi Vân vẫn rất đơn thuần.
“Ngươi cho rằng trong nhân loại được bao nhiêu như Vân Phong?” Tư Văn lạnh nhạt nhìn Phi Vân, Yêu Yêu trong ngực cũng gật đầu theo. Đúng thế! Tiểu Phong chỉ có một.
“Tạm thời không đề cập tới ân oán giữa ma thú với nhân loại, nếu các vị đã ngồi ở đây thì đã vứt bỏ hiềm khích trước đây, bây giờ kẻ địch chúng ta cùng đối mặt chỉ có một, Huyết Hồn.” Tộc trưởng Nạp Khê nói, nhìn mọi người, “Liên Minh Đông Tây thành lập tới nay cũng đã giao thủ với Huyết Hồn không lớn cũng nhỏ vài chục lần, ít nhiều cũng đã góp được kinh nghiệm nhất định, nhưng cho dù là thế, nhận thức của Huyết Hồn của chúng ta vẫn quá ít.”
“Tứ Đại Gia Tộc có vẻ cũng không biết gì mấy về Huyết Hồn?” Lăng Khiếu Vân nhỏ giọng hỏi, Tộc Trưởng Nạp Khê khẽ nhíu mày, “Cũng không hẳn là không biết gì, nhưng rất nhiều thứ chưa chắc được, có thể chắc chắn là bọn chúng có khả năng thao túng Ám Nguyên Tố đặc biệt như vậy là nhờ Huyễn Thú Ám Hệ.”
“Huyễn Thú?” Mọi người giật mình, kể cả phía ma thú. Tin tức liên quan tới Huyễn Thú là lần đầu tiên nghe, ngạc nhiên là đúng.
“Tin này là thật sao?” Tư Văn nhíu chặt mày, vẻ mặt trầm xuống, Tộc Trưởng Nạp Khê gật đầu, sắc mặt Tư Văn càng ảm đạm, “Không ngờ Huyễn Thú Ám Hệ lại bị Huyết Hồn nắm trong tay… Xem ra, phía chúng ta hơi thua thiệt hơn.”
“Về phương diện Huyễn Thú các vị có thể không cần lo lắng nhiều, phía Huyết Hồn nắm giữ Huyễn Thú, phía chúng ta cũng có Huyễn Thú giúp đỡ một tay.”
“Ý của Tộc Trưởng Nạp Khê là… phía chúng ta cũng có Huyễn Thú tham gia?”
Tộc trưởng Nạp Khê cười gật đầu, nhìn về phía Vân Phong, nàng đứng lên, nghiêm túc nói, “Ta và Huyễn Thú có ước định, thật sự bọn họ trợ giúp chúng ta.”
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía Vân Phong, trong lòng đều cảm thán, vậy mà nàng lại có giao tình với Huyễn Thú.
Đôi mắt lam của Tư Văn trầm xuống, nhân loại Vân Phong này cho hắn rất nhiều cảm giác khác nhau ở Vô Tận Hải, bây giờ trên người nàng dường như còn che giấu nhiều bất ngờ hơn. Diêm Minh ngồi bên cạnh tươi cười, chợt phát hiện ngọc bội truyền âm loé lên, lập tức kết thông, là Thiệu Yên.
“Đại nhân, người Bặc Nguyên gia và Hiên gia tới.”
Lông mày Diêm Minh hơi nhíu lại, cắt ngang cuộc họp tiến lên nói vài câu với Tộc trưởng Nạp Khê, ông nhíu lại đôi mày mỏng, cười rộ lên, “Vẫn tới à… để họ tới đây cũng tốt.” Diêm Minh gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài, ánh mắt của những người trong phòng nghi hoặc, Tôc trưởng Nạp Khê cười không nói,
Không lâu sau, cánh cửa của phòng họp lại được đẩy ra, có hai người theo Diêm Minh vào trong, ánh mắt Vân Phong tối lại, phần nào đoán được người đang tới đây. Người Hiên gia và Bặc Nguyên gia tới, chính là Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh.
“Hiên gia và Bặc Nguyên gia dầu gì cũng là một trong Tứ Đại Gia Tộc, cuộc hợp quan trọng như thế mà lại chỉ phái hai người trẻ tuổi như thế ra mặt? Thật không khỏi quá coi thường chuyện ngày hôm nay.” Tư Văn lạnh nhạt nói, từ trước tới giờ hắn đều không hề khách khí với con người, địa vị của Tứ Đại Gia Tộc không liên can gì tới ma thú.
Hiên Dật cười nhạt, tầm mắt lướt qua tất cả mọi người ở đây, “Hôm nay tới đây thực sự đúng là người trẻ, nhưng không phải là hai nhà không coi trọng, mà là thiên hạ bây giờ chính là cũng những người trẻ tuổi, Hiên gia ta có thể toàn quyền đại diện, tương tự, Di Sinh có thể đại diện cho Bặc Nguyên gia.’
Vân Phong nhíu mày, nếu chuyện thật như thế cũng có hơi khó làm.
Tộc trưởng Nạp Khê không nói gì, Diêm Minh mời hai người ngồi xuống, Hiên Dật mỉm cười dịu dàng với Vân Phong, nàng vô cảm không đáp lại, Hiên Dật khinh thường ngồi xuống, Bặc Nguyên Di Sinh thì chán chường ngồi xuống không nói lời nào.
Cả căn phòng chớp mắt trở nên yên tĩnh, Hiên Dật vẫn ung dung ngồi đó, bộ dáng lắng nghe, mắt Vân Phong loé lên, bây giờ chính là lúc.
“Về phía Huyễn Thú, chúng ta cũng không phải yếu thế, điều này chư vị cứ yên tâm, nên có tự tin. Nếu muốn chiến thắng Huyết Hồn, chúng ta cần phải cường đại hơn, mạnh mẽ hơn, chỉ có như thế thì mới có được ưu thế đối đầu với chúng.”
Tộc trưởng Nạp Khê dường như hiểu Vân Phong tính nói gì, đôi mắt Đại Trưởng Lão hơi loé lên, ý của nha đầu này chẳng lẽ là…
Hiên Dật cười tươi nhìn Vân Phong, bộ dáng dù ngươi nói gì ta cũng nghe hết, Bặc Nguyên Di Sinh nghiêng mặt sang một bên, “Huyết Hồn ra sao thì liên quan gì tới ta, thật nhàm chán.”
“Vân tiểu thư muốn nói gì thì cứ nói đi.” Hiên Dật cười nói, vài ánh mắt lập tức quét lên người y, chứa hàm ý tìm tòi nghiên cứu, Hiên Dật hơi cựa người tìm vị trí ngồi thoải mái hơn.
Vân Phong nhếch môi đối mắt chống lại với Hiên Dật, “Hiện giờ Tứ Đại Gia Tộc liên thủ, Nạp Khê tộc và Vân gia tận tâm tận lực với Liên Minh Đông Tây, có thể nói việc nào cũng làm, nhưng mà Hiên gia và Bặc Nguyên gia lại chẳng có cống hiến gì cả.”
Hiên Dật cười, mặt không biến sắc để Vân Phong nói tiếp, “Nếu Tứ Đại Gia Tộc không cố hết sức, những thế lực khác trong Liên Minh Đông Tây sẽ càng như thế. Nếu muốn chống lại Huyết Hồn cần phải mọi người đồng tâm hiệp lực, một lòng đoàn kết.”
Tất cả mọi người suy tư, trong lòng cũng đồng ý với Vân Phong, thành kiến hay mâu thuẫn gì cũng có thể tạm bỏ qua, trước tiên phải giải quyết mối hoạ Huyết Hồn này đã rồi tính tiếp.
“Lúc nãy ngươi nói đối đầu với Huyết Hồn cần sức mạnh ngoài ý muốn, là chỉ cái gì?” Phi Vân nghi hoặc, Vân Phong mỉm cười, “Ý của ta chính là mảnh bản đồ.”
Không nhiều người biết về mảnh bản đồ, đa số người đều lộ vẻ mặt khó hiểu, “Mảnh bản đồ? Đó là thứ gì?” Phi Vân buồn bực, đôi mắt lam của Tư Văng cuộn lên mãnh liệt, nhìn Vân Phong, “Mảnh bản đồ chính là đồ vật lưu lại từ rất lâu trước đây, tác dụng cụ thể thì chưa rõ lắm, nhưng mỗi một mảnh đều trân quý khác thường, nghe nói ráp lại sẽ có phát hiện kinh thiên.”
“Mảnh bản đồ tổng cộng chia làm 12 phần, Tứ Đại Gia Tộc mỗi nhà một phần, từ xưa thứ này chính là vật tranh đoạt của các cường giả, Huyết Hồn cũng rất thèm thuồng thứ này, bọn chúng cũng đang thu thập.” Vân Phong nói, nhìn về phía Hiên Dật, “Đối kháng với Huyết Hồn, ta cũng cần mảnh bản đồ của Hiên gia và Bặc Nguyên gia.”
Vân Phong nói ra rất thẳng thừng, làm những người khác sững sờ, vật trân quý như thế hai nhà này hiển nhiên không thể đưa được, dù là để đối kháng với Huyết Hồn cũng sẽ không đưa…
Hiên Dật mỉm cười, đôi mắt hơi loé lên tia ám quang, “Vân tiểu thư đã muốn thì ta sẽ cho.”
Những ánh mắt lại đồng loạt quét tới, Bặc Nguyên Di Sinh sửng sốt. “Này, Hiên Dật… Lúc đầu ngươi không hề nói như thế.”
Hiên Dật liếc mắt, Bặc Nguyên Di Sinh không nói gì nữa, hừ một tiếng quay mặt đi, Vân Phong nhíu mày, cho một cách sảng khoái như thế?
“Hiên Dật, thủ pháp giống nhau không thể thành công lần thứ hai đâu, ngươi che giấu được Tộc Trưởng Nạp Khê không biết nhiều, nhưng không lừa được ta.” Giọng Vân Phong lạnh lẽo, Hiên Dật bật cười nhẹ quết ngón tay, “Ta rất chân thành với Vân tiểu thư, ngài muốn thì ta sẽ cho, không chỉ có Hiên gia, Bặc Nguyên gia cũng sẽ như thế, chẳng qua ta có điều kiện.”
“Nếu đã tham gia Liên Minh Đông Tây, ngươi còn muốn đòi điều kiện?” Lăng Khiếu Vân lạnh lùng nói, Hiên Dật cười lạnh, “Gia nhập Liên Minh Đông Tây chỉ là cùng ích lợi và mục đích mà thôi, mảnh bản đồ quý giá như thế, không thể nào giao ra vô điều kiện được.”
“Điều kiện gì?” Vân Phong nói, Hiên Dật cười, “Mảnh bản đồ đưa cho Vân tiểu thư cũng được, nhưng ta và Di Sinh phải được đồng hành với Vân tiểu thư.”
Cái gì? Ánh mắt Vân Phong sầm xuống, cùng đồng hành? Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh? Sao như thế được? Nếu hai người cùng đi theo, có rất nhiều chuyện nàng không thể tuỳ tiện ra tay được.
“Ngươi cũng keo kiệt bủn xỉn thật đấy, đúng là cái loại bỏ nhưng không bỏ được…” Giọng nam lanh lảnh vang lên, cửa lần nữa lại bị đẩy ra, một bóng người tuấn tú cao lớn bước vào, Khúc Lam Y mặt mày lạnh lẽo, khoé môi nhếch lên thành nụ cười khinh thường, phía sau hắn còn có một người khác, cũng lên tiếng tiếp lời, “Mặc dù có rất nhiều chuyện ta không cùng suy nghĩ với nhà ngươi, nhưng riêng điều này lại cực kỳ tán thành.”
“Sắc Kim đại thúc!” Vân Phong vui mừng reo lên, mái tóc vàng bù xù lộ ra sau lưng Khúc Lam Y, đôi mắt vàng óng sáng chói, gương mặt anh tuấn như tạc tượng tràn ngập không vui, nhưng vừa nhìn thấy Vân Phong liền hiện lên vẻ ấm áp.
“Trễ nãi một chút, nhưng cuối cùng cũng tới rồi đây.” Ngao Kim cười với Vân Phong, nàng cũng cười đáp lại, nhưng lại hơi thắc mắc tại sao Lam Y lại đi cùng với Sắc Kim Đại thúc.
“Tới là tốt rồi.” Đại trưởng lão Vân gia nói, Tộc Trưởng Nạp Khê tộc cũng gật đầu, ánh mắt Khúc Lam Y cực kỳ không khách khí quét về phía Hiên Dật, “Ngươi thật sự không muốn chủ động giao ra mảnh bản đồ?”
Hiên Dật cười lạnh, “Nạp Khê Lam Y, đừng tưởng rằng ta không đoán được tâm tư của ngươi, ta khuyên ngươi, cho dù dùng thủ đoạn gì, trừ phi ta tự nguyện, nếu không ngươi không lấy được mảnh bản đồ đâu.” Ánh mắt y chuyển sang Vân Phong, “Vân tiểu thư, ta chưa bao giờ ép ngài vào thế yếu cả, đây là điều kiện trao đổi mà thôi.”
Bầu không khí trở nên ngưng đọng, Thiên Tuyết Điện chủ lên tiếng, “Nếu Thiếu Chủ Hiên gia đã chủ động chịu nhường ra mảnh bản đồ, Vân Phong có gì mà phải từ chối? Là chuyện riêng cá nhân của ngài quan trọng hơn hay đại cục quan trọng hơn? Khi nãy chẳng phải khi nãy ngài đã nói rồi sao, mà Thiếu Chủ Hiên gia cũng đã nói điều kiện rồi, không có gì không ổn cả.’
“Chỉ là đi theo ngài mà thôi, sao ngài phải cự tuyệt?” Tông Lâm Điện Chủ cũng nói, thật ra có rất nhiều người cũng ôm nghi ngờ, điều kiện này rõ ràng quá đơn giản. Sao Vân Phong lại không đồng ý?
“Nhân loại thật đúng là phiền phức! Cứ đồng ý chẳng phải tốt rồi sao? Còn chần chừ làm cái quái gì chứ?” Phía ma thú bắt đầu có tiếng bất mãn, mắt Ngao Kim lập tức hiện sát ý, âm thanh lập tức im bặt.
Vẻ mặt Hiên Dật cười nhạt, Vân Phong im lặng hồi lâu cuối cùng mỉm cười, “Đây là điều kiện duy nhất của ngươi?”
Hiên Dật gật đầu, “Phải, đối với Vân tiểu thư mà nói thì là điều kiện duy nhất.”
“Được, nếu ngươi đã muốn theo thì cứ theo đi.”
Diêm Minh ngạc nhiên, Khúc Lam Y cũng thế, Tộc trưởng Nạp Khê và Đại Trưởng Lão Vân gia nhíu mày, Ngao Kim bất mãn nói, “Nha đầu, ngươi không cần phải…”
Vân Phong lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Hiên Dật, “Điều kiện của ngươi ta đồng ý, ngươi và Bặc Nguyên Di Sinh có thể đi theo.”
Hiên Dật cười lớn, “Không hổ là Vân tiểu thư, thật là thẳng thắn, nếu Vân tiểu thư đã đồng ý, vậy thì mảnh bản đồ giao cho ngài.” Cổ tay Hiên Dật lộn lại, hai mảnh bản đồ xuất hiện, Bặc Nguyên Di Sinh vừa thấy lập tức muốn nói gì đó, nhưng bàn tay của y đã vung lên, Vân Phong giơ tay lên tiếp lại, sức mạnh tinh thần nhanh chóng thấm vào trong, hai tấm mảnh đồ này là thật.
“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y có hơi lo lắng, Vân Phong cất hai mảnh bản đồ kia xong, Tư Văn nhỏ giọng nói, “Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp kiểu này, thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Yêu Yêu tức giận nhe răng, “Hắn ăn hiếp tiểu… Um!” Miệng lại bị Tư Văn che lại, hắn nhíu mày nhìn Hiên Dật, đôi mắt thoáng loé lên, “Nếu Thiếu Chủ Hiên gia đã yêu cầu như thế, dựa vào quan hệ giữa ta và Vân Phong, ta cũng nên làm thứ gì đó cho Vân Phong mới phải.”
Mọi ánh mắt tập trung trên người Tư Văn, Phi Vân không chút tâm cơ hỏi, “Quan hệ giữa ngài là Vân Phong là gì? Chẳng phải là bằng hữu sao?”
Tư Văn nhếch miệng, ngũ quan yêu mị càng hiện lên sự xinh đẹp, nụ cười lười biếng treo bên môi, “Nàng… là mẹ của con ta.”