Vân Phong chớp mắt, thứ xù lông dán trên đùi nàng cũng chớp mấy cái, Vân Phong thầm chau mày, vật nhỏ này cuối cùng là thứ gì lại có thể đuổi kịp mình, còn có…… Nó cuối cùng sao lại đến được đây?
Thứ trên đùi Vân Phong cả người toàn lông, thân mình tròn vo giống như một quả cầu thịt (Nhục Cầu), cả người lông trắng rất mềm mại, cái đuôi nhỏ cọ cọ vào chân Vân Phong, phát hiện Vân Phong thấy nó, mắt tí xíu chớp chớp, mũi nhỏ hít hít, móng vuốt giấu trong thân thể nhỏ cũng lấy ra, cào vài cái như làm nũng.
Vân Phong mở to miệng, đây là cái gì chứ…… trong hoàn cảnh này, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một vật nhỏ thế này, Vân Phong không có động tác, bởi vì một khi cử động Hỏa Vân Sói biến dị kia nhất định sẽ nhận thấy mình, một khi phát hiện tỷ lệ thắng sẽ giảm thảm hại.
Vân Phong bất đắc dĩ, nhận thấy vật nhỏ không nguy hiểm với mình cũng từ từ mặc kệ nó, dù sao không ảnh hưởng đến mình là được rồi, trên chân treo một tên như thế cũng không cản trở bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, lực chú ý của Vân Phong không đặt trên Nhục Cầu nữa, lập tức toàn tâm lại quan sát Hỏa Vân Sói biến dị kia, giờ phút này Hỏa Vân Sói biến dị như tập trung làm gì đó, bằng không nó không thể nơi lỏng cảnh giác như thế, ngay cả người tới gần cũng không phát hiện ra.
Vân Phong có kiên nhẫn đợi thật lâu, nàng đang đợi một khắc Hỏa Vân Sói kia thả lỏng, cho dù Hỏa Vân Sói không phát hiện ra nàng, nhưng hỏa nguyên tố quanh thân nó hoạt động dị thường, có thể thấy được ma thú này vô cùng cảnh giác xung quanh.
Vân Phong dần dần phát hiện, Hỏa Vân Sói đang nhìn rễ cây nào đó, hơn nữa thông qua trình độ hỏa nguyên tố sinh động trên người nó, tâm tình nó hình như có chút kích động, hỏa nguyên tố sinh động hơn trước rất nhiều, hay là…… Nó đang muốn bắt cái gì?
Vân Phong nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy sóng nhiệt nghênh diện đánh tới, hỏa nguyên tố trên người Hỏa Vân Sói trong khoảnh khắc đột nhiên tăng vọt! Vân Phong cả kinh, nghĩ đến Hỏa Vân Sói phát hiện ra nàng, vừa muốn lui lại, chỉ cảm thấy thứ trên đùi đột nhiên buông lỏng, trước mắt nhoáng lên một, một bóng đen lại bay nhanh ra ngoài, Vân Phong ngẩn người, giờ mới phát hiện, hóa ra là Nhục Cầu!
Vân Phong muốn bắt Nhục Cầu về, nhưng lại kinh ngạc phát hiện tốc độ của nó nhanh đến mức không bắt được, chỉ thấy một đạo bóng đen hiện lên trong không trung, Nhục Cầu dĩ nhiên là hướng đến Hỏa Vân Sói!
Vân Phong xem đến mở to mắt, biến hóa này khiến nàng chẳng ngăn kịp, “Rống!!!!!!” Chỉ thấy Hỏa Vân Sói đột nhiên ngửa mặt lên trời tê rống giận dữ, nguyên tố đỏ sậm quanh thân lực lập tức bùng lên, như đã xảy ra chuyện khiến nó tức giận.
Vân Phong biết giờ phút này không thể ngây người ở trong này, tuy không rõ Nhục Cầu làm gì, nhưng cũng không cho Vân Phong thời gian suy nghĩ, phong nguyên tố đột nhiên dung hợp vào tinh thần lực, thân hình Vân Phong xoay tròn, nàng không biết được chuyện gì đã xảy ra!
“Vút –!!!” Vật đen lao đến, Vân Phong căn bản không thể thấy rõ ràng đó là cái gì, trong nháy mắt, điểm đen đã đến trước mặt!
“Na na!” Nhục Cầu đưa đôi mắt nhỏ nhìn Vân Phong, vừa phát ra tiếng kêu, vừa kéo trái cây trong suốt đỏ tươi dị thường từ trong móng ra, Vân Phong có thể cảm thấy rõ ràng là năng lượng hỏa nguyên tố tinh thuần!
“Na na!” Nhục Cầu đưa móng vuốt nhỏ đến, thân mình tròn vo nhảy lên vai Vân Phong, cả người tuyết trắng cọ cọ trên mặt Vân Phong, Vân Phong thật sự là dở khóc dở cười, vật nhỏ này đang làm gì, chẳng lẽ là nó…… Lấy lòng mình?
“Rống –!” Hỏa Vân Sói giận dữ rống lên, Vân Phong căng thẳng, thân hình đột nhiên lui mấy chục bước, chỉ cảm thấy trước mặt sóng nhiệt cực nóng đánh úp lại, vị trí vừa rồi mình đứng bị một móng sói chụp mạnh đến, Vân Phong tránh đi, ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại mắt Hỏa Vân Sói!
Vân Phong cả kinh, không phải hai mắt lửa đỏ, mà là màu đen, thuần hắc!
Hỏa Vân Sói thấy mình không chụp trúng người, mắt thú màu đen khẽ nheo lại, cảm thấy dao động trên người Vân Phong rồi, mắt thú đen tuyền xẹt qua một tia dữ tợn.
“Triệu hồi sư?” Hỏa Vân Sói nói tiếng người, Vân Phong kinh ngạc, hóa ra ma thú biến dị ở cấp 6 đã có thể nói tiếng người, hơn nữa dễ dàng liền nhìn thấu thân phận Triệu hồi sư, quả thật là cường đại.
Ma thú oán hận Triệu hồi sư, Vân Phong lập tức cảm thấy trên người Hỏa Vân Sói truyền đến dao động cực mạnh, nàng có lý do tin tưởng, Hỏa Vân Sói biến dị rất muốn giết chết mình.
Nhưng — Vân Phong khẽ cong khóe môi, Hỏa Vân Sói ngẩn ra, nó thật ra không ngờ dưới uy áp, nhân loại này lại còn có thể cười nhạt, chẳng hề e ngại như thế!
“Hỏa Vân Sói biến dị, ngươi là của ta.” Vân Phong mang theo tươi cười tự tin, chiến đấu mới có thể tăng lên lực lượng, mới có thể khiến mình được tiến bộ vượt bậc, mà Hỏa Vân Sói biến dị trước mặt chính là đối thủ tốt nhất! Nàng muốn khế ước nó, muốn nó trở thành ma thú khế ước đầu tiên của mình!
“Nhân loại, chỉ bằng ngươi sao!” Hỏa Vân Sói ngửa mặt lên trời rống giận, cả người hỏa nguyên tố còn có ám nguyên tố lập tức trào ra, trong khoảnh khắc liền bao vây quanh Hỏa Vân Sói, độ ấm trong không gian đột nhiên gia tăng, cỏ cây và cây cối bắt đầu bốc cháy.
“Nhân loại, nhận lấy cái chết!” Miệng sói mở lớn, bên trong lộ ra hàm răng trắng sáng, trong khoảnh khắc, hỏa cầu đỏ sậm nóng rực bắn ra từ miệng Hỏa Vân Sói, giống như đạn pháo liên tiếp, bắn thẳng đến chỗ Vân Phong, ầm ầm nổ ở chỗ nàng!
“Hống hống hống!!” Tiếng hỏa cầu nổ mạnh vang vọng trong rừng rậm, hỏa cầu nổ mạnh tiếp đến sóng nhiệt dâng trào, nhanh chóng lan ra cây cối, “Răng rắc, răng rắc, răng rắc!” Bỗng, cây cối quanh Vân Phong cùng Hỏa Vân Sói đều mỏi mệt ngã xuống, sau đó bị ngọn lửa thiêu đốt, rừng cây xanh rì vừa rồi giờ biến thành mảnh đất trụi lủi.
Hỏa Vân Sói híp đôi mắt thú nhìn chỗ Vân Phong, nó rõ ràng biết uy lực hỏa cầu của mình, cho dù nàng là cường giả trên cấp 7, cũng khó có thể ngăn cản, huống chi là con nhóc như thế!
Mùi thuốc súng và mùi cỏ cháy mãi không hết, dưới sương mù mờ mờ, mắt Hỏa Vân Sói trừng lớn, chỗ đó có điểm lạ!
Tại sao, làm sao có thể!
Chỗ Vân Phong ngoài mặt đất khô cằn không còn gì khác, ngay cả cây cỏ bên nàng cũng không may mắn tránh thoát, nhưng sau khi sương khói tản đi, Vân Phong vẫn đang đứng ở kia, ngay cả di động cũng không!
Vân Phong giờ phút này xung quanh thân thể bao trùm một tầng bảo vệ màu lam nhạt, trên đó còn có vằn nước dao động, hỏa cầu vừa rồi của Hỏa Vân Sói đã bị bình phong màu lam ngăn cản, vừa rồi, Vân Phong đã lĩnh ngộ ma pháp thủy nguyên tố!
Hỏa Vân Sói ngơ ngác nhìn lớp bảo vệ màu lam kia, màu đỏ sậm trên người đang dao động mãnh liệt lại nhạt bớt vài phần, ma pháp sư, hơn nữa là một ma pháp sư cấp 6! Hê…… Làm sao có thể! Nhóc con kia đã là ma pháp sư cấp 6!
Hỏa Vân Sói khiếp sợ, bất luận là nhân loại hay ma thú đều khó có thể tưởng tượng Vân Phong yêu nghiệt thế nào, không đến mười tuổi là ma pháp sư lục cấp, không chỉ như thế, sức mạnh ngang chiến sĩ cấp 5, lại không chỉ như thế, nàng là một Triệu hồi sư!
Hỏa Vân Sói lại lần nữa nheo mắt, ánh mắt nhìn Vân Phong không khinh mạn như vừa rồi, hỏa diễm đỏ sậm trên người lặng lẽ bình ổn, Hỏa Vân Sói cảm thấy kinh ngạc, khi nào thì con người lại có nhân vật cỡ này!
“Nhân loại, báo tên của ngươi!”
Chỉ có những người khiến ma thú cảm thấp là đối thủ mới được hỏi tên, nhưng tình huống này cũng cực ít, con người vốn nhỏ bé trong mắt ma thú, một chủng tộc cường đại sao có thể để ý tên của chủng tộc yếu đuối, nhưng cường giả trong con người là ngoại lệ!
Cô gái xinh đẹp cách lớp bảo vệ màu lam, cười thản nhiên, nụ cười kia chứa ngạo nghễ không ai sánh bằng. Môi mỏng khẽ mở, bắn ra hai chữ, “Vân Phong."