Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 644: Q.5 - Chương 644: Người trong truyền kỳ!




Edit: Mavis Clay

Vân Phong và Lịch Vẫn đi cùng với nhau, người Nạp Khê tộc nhìn thấy đều rối rít lấy làm lạ, tuy rằng chỉ có một số ít người thấy được cuộc tỷ thí giữa hai người, nhưng chỉ mấy ngày tin tức đã xôn xao lan truyền ra ngoài, Lịch Vẫn ở Nạp Khê tộc không ai là không biết, đó là một nhân vật đứng đầu chỉ dưới Thiếu Chủ trong lòng mọi người ở Nạp Khê tộc, Vân Phong lại có thể thắng được Lịch Vẫn, vì thế nó trở thành đề tài để tộc nhân bàn tán hăng say.

Tính tình và khí độ của Lịch Vẫn lại không tệ, mặc dù là thua nhưng từ việc hắn đích thân tìm tới chứng tỏ hắn không hề chối bỏ năng lực của nàng, thẳng thắn đối đãi dù thắng hay thua cũng chính là nguyên nhân nguyên nhân mà Vân Phong vẫn tỏ ra thân thiện với hắn, nàng đã gặp rất nhiều nhân vật thiên tài, phần lớn đều kiêu ngạo nôn nóng, thậm chí còn cho là không ai bì được, nhưng Lịch Vẫn thì không phải như thế, hắn rất rõ mục tiêu của mình, biết hai chữ suy xét lại là như thế nào.

Mặc dù Lịch Vẫn và Vân Phong từng là đối thủ của nhau, nhưng thái độ với nàng không hề khác biệt chút nào, trong mắt Lichj Vẫn, Vân Phong được coi là một đối thủ đáng kính, đánh giá của hắn về nàng là không tồi. Có thể nói, người trẻ tuổi Nạp Khê không có đối thủ nào là vừa ý hắn, một là Thiếu Chủ Khúc Lam Y, là mục tiêu mà hắn hướng tới, còn người còn lại chính là một Vân Phong đột ngột xuất hiện.

Hai người cùng tiến về phía trước, trên đường thu hút không ít ánh mắt tò mò, Lịch Vẫn không hề chú ý chút nào, Vân Phong cũng thế. Hai người đều là người đã có nhiều trải nghiệm ngoài xã hội, những điểm nhỏ nhặt này không còn đặt trong mắt, huống hồ hai người đều đang rất nóng lòng muốn gặp một người, đó chính là Phong Thanh Huyền.

“Lịch Vẫn, sao người lại đi chung với nàng ta?” Một giọng nói vang lên, tiếp đó một bóng người lao ra chắn trước mặt hai người, Lịch Vẫn không vui nhíu mày, Vân Phong định thần lại nhìn, hóa ra đó chính là Ngọc Liên vừa mới hết kỳ đóng cửa tự nghĩ.

“Tránh ra.” Lịch Vẫn không hề muốn nói chuyện với nàng ta chút nào, lạnh lùng nói rồi tính lướt qua, Ngọc Liên đỏ bừng mặt tiến lên một bước, không hề có ý định nhường đường chút nào, lông mày Lịch Vẫn nhíu lại, trong mắt bắt đầu nổi lên lửa giận.

“Ta đã nghe về trận tỷ thí giữa ngươi và nàng rồi, không ngờ một người thực lực cao hơn như ngươi mà lại bị thua dưới tay nàng.” Ngọc Liên nói, trong giọng nói nhiều hơn phần châm chọc, ánh mắt không tốt lành nhìn về phía Vân Phong, nàng giật nhẹ khóe miệng, xem ra nàng ta đã lâu không được giáo huấn rồi.

“Vậy thì sao?” Lịch Vẫn nói, giọng nói vẫn lạnh nhạt, Ngọc Liên không khỏi sửng sốt.

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy mất thể diện sao? Còn đi cùng với nàng ta nữa, tự ái ngươi đâu rồi?” Ngọc Liên cao giọng, khó tin nhìn Lịch Vẫn, hắn cau mày, “Không liên quan gì tới ngươi, tránh ra!”

Ngọc Liên nghiến răng, chỉ với vài ngày mà ai cũng nói đỡ cho Vân Phong, đến giờ ngay cả Lịch Vẫn cũng đứng về phá Vân Phong.

“Hừ! Ngươi cơ bản không xứng với danh hiệu người đứng đầu, tự ái của ngươi đúng là ít ỏi đến đáng thương.” Ngọc Liên lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Lịch Vẫn tối đi, quả đấm siết chặt, xương bóp lên kèn kẹt, “Nếu như ngươi còn không chịu nhường đường, thì đừng trách ta không khách khí.”

Ngọc Liên sa sầm sắc mặt, ánh mắt lườm về phía Vân Phong. “Vân Phong! Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà khiến toàn bộ thanh niên trong Nạp Khê tộc đều nói cho ngươi, ngay cả Lịch Vẫn… cũng vì ngươi mà ra tay với ta.”

Vân Phong cười lúng túng, Lịch Vẫn muốn tấn công ngươi liên quan gì tới ta chứ. Sắc mặt Lịch Vẫn khẽ biến, “Ta chẳng có quan hệ gì với nàng ấy cả.”

“Vậy sao ngươi động thủ với ta? Sao nàng ta có thể thắng ngươi được, chắc chắn là đã dùng thủ đoạn gì đó, thứ nàng ta giỏi nhất chính là lừa gạt. Lúc đó ta cũng như thế…”

Ánh mắt Lịch Vẫn lạnh lùng lườm tới, “Đó là do ngươi không tự lượng sức mình, thực lực của nàng thế nào ta tự biết rõ, một lần cuối cùng, tránh, ra.”

Toàn thân Ngọc Liên khẽ run lên, nàng ta biết tính tình và thực lực Lịch Vẫn, một khi thực sự chọc giận hắn, hắn sẽ bất chấp không ngại thứ gì, thực sự sẽ ra tay tấn công mình. Đến lúc đó chắc chắn sẽ gây xôn xao, mình sẽ lại bị tộc quy trừng phạt. Nghĩ tới đây, Ngọc Liên khó khăn bước chân lui ra, Lịch Vẫn thấy thế hếch cao ngọn mày, Ngọc Liên nghiến răng, nhường đường.

Lịch Vẫn âm trầm bước đi, Vân Phong vô cảm bước qua, Ngọc Liên lèm bèm, “Vân Phong, ngươi đừng có mà tự mãn. Sẽ tới lúc ngươi gặp xui xẻo thôi!”

Vân Phong phì cười, khẽ liếc Ngọc Liên một thoáng, nàng bây giờ cơ bản không cần phải bận tâm tới nàng ta, cũng chẳng cần phải so đo làm gì. Vân Phong nhẹ nhàng lướt qua, Ngọc Liên tức giận nghiến răng tới mức kêu thành tiếng. Nghĩ tới địa vị và những lời bình luận của Vân Phong hiện giờ ở Nạp Khê tộc, chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủn thôi nhưng nàng đã lấy được nhiều sự ủng hộ tới như thế. Còn mình thì… bị nàng làm hại tới nỗi tứ cố vô thân.

Bước chân của Lịch Vẫn vội vàng đi ở trước, Vân Phong bật cười, “Ngọc Liên dầu gì cũng là người ưu tú trong Nạp Khê tộc, chuyện của nàng chẳng phải ngươi nên nói cho nàng vài câu sao?”

Lịch Vẫn nhướng mày, “Chuyện của nàng ta liên quan gì tới ta?” Lời nói hết sức lạnh nhạt, không hề để ý chút nào, Vân Phong nhún vai, nàng cũng khá hiểu, Lịch Vẫn sẽ không bao giờ đặt người cẩu thả vào mắt, dù là đồng tộc cũng thế, Vân Phong không khỏi cười khẽ, nếu trước đây Ngọc Liên ở Nạp Khê tộc còn chút bằng hữu, thì bây giờ hành động của nàng ta đã khiến nàng ta bị đẩy ra ngoài cả ngàn dặm rồi.

Hai người cùng tiến về phía chỗ của tộc trưởng Nạp Khê tộc, sư tôn ra khỏi cấm địa chắc hẳn sẽ đi tới đó, quả nhiên, hai người còn chưa tới khu vực bên ngoài, Vân Phong đã nghe thấy tiếng của sư tôn vọng ra từ bên trong, xem ra tộc trưởng Nạp Khê tộc đang nói gì đó với sư tôn.

“Tộc trưởng, Lịch Vẫn tới!” Lịch Vẫn nghe được tiếng của Phong Thanh Huyền, sắc mặt trở nên kích động, lập tức ưỡn người lên, cao giọng nói ra tên của mình, Vân Phong chỉ đứng ở bên cạnh.

“Hả? Là Lịch Vẫn tới à?” Tộc trưởng ở trong cất giọng đáp, mang theo sự vui mừng, “Phong tiền bối, Lịch Vẫn là một hậu bối kiệt xuất của Nạp Khê tộc, Phong tiền bối không ngại gặp thử chứ?”

“…Ừ.” Phong Thanh Huyền nhàn nhạt đáp lại, trông có vẻ không hề hứng thú, Vân Phong nhíu mày, xem ra tộc trưởng cũng rất để ý tới chuyện của Lịch vẫn, cũng có ý giống như Lịch Vẫn, xác định ý của sư tôn.

“Lịch Vẫn, vào đi.” Giọng tộc trưởng mang theo sự vui vẻ, Lịch Vẫn còn vui mừng hơn, nhìn sang Vân Phong, “Tộc trưởng, lần này Vân Phong đi cùng con.”

“Vào đi.” Giọng Phong Thanh huyền vang lên, giọng hào hứng hơn khi nãy rất nhiều, Lịch Vẫn nhìn chằm chằm Vân Phong, nàng cười rộ lên, “Đi thôi.” Lịch Vẫn gật đầu, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Hai người lần lượt bước vào, Phong Thanh Huyền ngồi ở đó, cười ha hả nhìn Vân Phong, tộc trưởng Nạp Khê đứng dậy cười nói, “Lịch Vẫn, còn không mau gọi Phong lão tiền bối.’

Lịch Vẫn lập tức cung kính, “Phong lão tiền bối, vãn bối là Lịch Vẫn.”

Phong Thanh Huyền lạnh nhạt nhìn hắn, vẻ mặt không chút biến hóa, tộc trưởng Nạp Khê không khỏi có chút xấu hổ, “…Khụ khụ, Vân Phong, con tới tìm Phong tiền bối à?”

Vân Phong gật đầu, nàng nhìn Phong Thanh Huyền, ông cười ngoắc ngoắc tay, ý bảo Vân Phong tới đây, mắt Lịch Vẫn lóe lên, Vân Phong thân cận với Phong lão tiền bối tới vậy?

Vân Phong cười đứng bên cạnh Phong Thanh Huyền, ông nhìn tộc trưởng, “Vẫn là câu nói đó, không có ý thu đồ đệ, tiểu tử trước mặt này cũng không ngoại lệ.”

Tộc trưởng Nạp Khê lúng túng đứng đó, Vân Phong nhíu mày, hình như tộc trưởng Nạp Khê tộc cố ý muốn Khúc Lam Y cũng sẽ trở thành môn hạ của sư tôn? Chỉ là Khúc Lam Y có vẻ… không có ý định này.

Lịch Vẫn nghe vậy lập tức nóng nảy, “Phong lão tiền bối! Tại sao ta không thể làm môn sinh của ngài? Ta đã nghe Vân Phong nói rồi, ngài có một người đồ đệ, hắn chỉ là một người bình thường, ta tự tin mình không thua kém gì hắn.”

Phong Thanh Huyền thoáng nhướng mày, ánh mắt tủm tỉm nhìn Vân Phong, Vân Phong khì cười không nói gì.

Tộc trưởng Nạp Khê sửng sốt, cũng đưa mắt nhìn Vân Phong, nha đầu này lại rất khiêm tốn.

Phong Thanh Huyền lạnh mặt, nhìn về phía Lịch Vẫn, “Có nhận hay không tự bổn tôn có quyết định, tiểu tử, bổn tôn nhìn ngươi không vừa mắt.”

Lịch Vẫn sững sờ. “Tại sao lại không vừa mắt vãn bối? Thiên tư vãn bối cũng không kém. Huống hồ thực lực…”

Sắc mặt Phong Thanh Huyền lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lịch Vẫn, làm toàn bộ lời nói của hắn bị cứng lại trong cổ họng.

“Thiên tử? Thực lực? Những thứ này chẳng có giá trị gì trong mắt bổn tôn cả.” Phong Thanh Huyền chậm rãi nói, Vân Phong bên cạnh suy nghĩ rất nhiều, đúng thực là thế, cuộc đời này sư tôn đã trải qua rất nhiều chuyện, ông cũng đã từng gặp qua nhiều người ưu tú, có lẽ nàng không phải là người có thiên tư cao nhất, cho nên sư tôn ưu ái với mình rất có thể là do mình đối xử với sư tôn vô cùng chân thành.

“Tiền bối vừa mắt cái gì?” Lịch Vẫn nói tiếp, đôi mắt sáng rực, có thể thấy hắn rất ngưỡng mộ Phong Thanh Huyền, rất hy vọng có thể được làm đồ đệ của ông.

Phong Thanh Huyền khẽ nhếch môi, “Tiểu tử, trong mắt ngươi, cái gì là quan trọng nhất?”

Lịch Vẫn sửng sốt, Vân Phong cũng ngẩn ra, sau đó mỉm cười, hình như nàng đã hiểu ý của sư tôn rồi.

“…Cái gì là quan trọng nhất? Dĩ nhiên là sức mạnh rồi. Người tu hành chẳng phải đều theo đuổi sức mạnh lớn hơn nữa, cảnh giới cao hơn nữa sao?”

Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Muốn làm môn hạ của bổn tôn, là để theo đuổi mục tiêu sức mạnh đỉnh cao của ngươi?”

Mắt Lịch Vẫn sáng lên, đáp lời, “Đúng thế! Muốn làm môn hạ của Phong lão tiền bối, khao khát của ta đúng là cảnh giới sức mạnh cao nhất.”

Phong Thanh Huyền cười phá lên, “Nên mới nói, bổn tôn nhìn ngươi không vừa mắt.”

Lịch Vẫn sững lại, tộc trưởng Nạp Khê tộc buồn bực, nhưng Phong Thanh Huyền đã quyết rồi, ý của ông rất rõ, ngay cả con trai mình ông ấy còn coi thường, huống chi là Lịch Vẫn… Haizzz! Tộc trưởng Nạp Khê tộc không khỏi thở dài, nha đầu Vân Phong này sao có thể khiến Phong lão tiền bối yêu mến được thế?

Lịch Vẫn còn muốn nói gì đó, tộc trưởng Nạp Khê nói, “Được rồi Lịch Vẫn, Phong tiền bối đã nói rõ như vậy rồi, vô duyên là vô duyên thôi.”

“Nhưng…” Lịch Vẫn vẫn rất không cam lòng, rốt cuộc hắn thua ở chỗ nào? Với tư chất và thực lực của mình, tại sao hắn lại không được coi trọng?

“Lịch Vẫn, đủ rồi!” Tộc trưởng Nạp Khê tộc tối sầm mặt.

Lịch Vẫn sa sầm mặt mũi, im lặng vài giây rồi mới nói, “Nếu Phong lão tiền bối không vừa ý vãn bối, vãn bối tự biết là đã không có phúc phận này, vãn bối chỉ xin Phong lão tiền bối cho vãn bối biết đồ đệ mà ngài thu là ai. Cũng để vãn bối từ bỏ!” Hắn ngẩng lên, trong mắt điểm vài tia sáng lấp lánh, Phong Thanh Huyền không khỏi thấy hơi phiền não, những thanh niên ham mê theo đuổi cảnh giới sức mạnh này, ngoại trừ hào quang của sức mạnh thì chẳng còn gì khác.

“Nàng ấy đang ở trước mặt ngươi đấy, đồ đệ, có phải con nên nói câu gì đó không?” Phong Thanh Huyền nhìn Vân Phong, nàng cười ha ha, ngượng ngùng nhìn về phía Lịch Vẫn, toàn thân hắn cứng đờ. “Đồ đệ đó… là ngươi? Vân Phong!”

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng. “…Phải, là ta, không sai.”

Lịch Vẫn trợn tròn mắt, người bình thường? Không có chỗ nào đặc biệt? Nàng tự hình dung bản thân như thế? Có thể trở thành đệ tử của Phong lão tiền bối là một chuyện rất đáng hãnh diện khoe khoang, nhưng nàng rất khiêm tốn, thậm chí còn chưa hề chủ động nhắc tới.

Mắt Lịch Vẫn hơi lóe lên, dường như đã hơi hiểu tại sao Phong Thanh Huyền không vừa mắt mình, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam, ông nói, “Tiểu tử, đồ đệ không phải là người có thể so khả năng mà vượt, chỉ biết tới việc theo đuổi sức mạnh sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đánh mất bản thân.”

Lịch Vẫn im lặng, lời nói của ông vẫn đang không ngừng văng vẳng trong đầu hắn, tộc trưởng Nạp Khê nghe xong cũng suy nghĩ sâu xa.

“… Vãn bối xin thụ giáo, tộc trưởng, Phong lão tiền bối, vãn bối cáo từ.” Lịch Vẫn nói, tộc trưởng Nạp Khê gật đầu, hắn nhìn lướt qua Vân Phong một thoáng rồi xoay người dứt khoát ra ngoài, lúc này tâm cảnh của hắn cũng không được bình tĩnh nữa, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy theo đuổi sức mạnh bậc nhất có gì không ổn, nhưng bây giờ… cũng rất đáng để suy ngẫm lại một phen.

“Bổn tôn có lời muốn nói với đồ đệ.” Phong Thanh Huyền nói, tộc trưởng Nạp Khê cười, “Phong tiền bối xin cứ tự nhiên.”

Phong Thanh Huyền đứng lên, “Đồ đệ, đi cùng vi sư nào.”

Vân Phong đáp “vâng”, hành lễ với tộc trưởng Nạp Khê tộc rồi theo sau ông ra ngoài, sau khi họ đi tộc trưởng từ từ thở dài, “Nha đầu Vân Phong kia quả nhiên khác biệt với người khác… Tiểu tử kia vừa ý nàng, Phong tiền bối lại càng yêu mến nàng… Chẳng trách, chẳng trách…”

Phong Thanh Huyền ra khỏi phòng, “Đồ đệ, đưa vi sư tới chỗ của con đi.”

Vân Phong gật đầu, dẫn Phong Thanh Huyền tới viện của Khúc Lam Y, vừa vào Khúc Lam Y liền vội vàng chào đón, “Phong lão tiền bối.” Khúc Lam Y lên tiếng chào, ông ngạc nhiên, “Sao tiểu tử ngươi lại ở đây?”

Vân Phong cười khan, “Sư tôn… Trong mấy ngày ở Nạp Khê tộc, ta và Lam Y ở lại đây, chỗ này là viện của chàng ấy.”

Vẻ mặt của Phong Thanh Huyền lập tức biến đổi, Khúc Lam Y cười khổ, “Phong lão tiền bối, vãn bối không hề làm bất kỳ chuyện gì vượt quá khuôn phép, vô cùng an phận…”

Ông nhìn sang nàng, nàng đỏ mặt gật đầu cái rụp, ông lạnh lùng nhìn sang Khúc Lam Y, “Ngươi và đồ đệ vẫn chưa có quan hệ gì cả, nếu tên nhóc ngươi dám làm gì, bổn tôn không tha cho ngươi đâu.”

Khúc Lam Y cười khổ, hay thật đấy, mới giải quyết được đại ca và bá phụ của hắn, giờ lại lòi ra thêm một sư tôn… Xem ra, cho tới khi hắn và tiểu Phong Phong thành thân thực sự không thể tiến thêm được một bước rồi…

Vân Phong đỏ mặt, đề tài này thốt ra từ miệng của sư tôn hình như không có ý tốt, nàng lập tức nói sang chuyện khác, “Sư tôn, chuyện mảnh bản đồ sao rồi? Các trưởng giả Nạp Khê tộc có đồng ý không?”

Phong Thanh Huyền ngồi xuống, cười ha ha, cổ tay lộn một vòng, một mảnh bản đồ lập tức xuất hiện trên tay ông, Vân Phong và Khúc Lam Y thấy thế liền vui mừng.

“Vi sư đích thân tới, bọn họ có lý nào mà không chịu cho mượn chứ!” Phong Thanh Huyền mỉm cười, “Cầm đi.” rồi giao mảnh bản đồ cho Vân Phong, trong lòng nàng cảm kích không nói nên lời, nếu không có sư tôn, thì cho dù thế nào nàng cũng chẳng thể mượn được mảnh bản đồ này.

“Đa tạ sư tôn!” Vân Phong nhận lấy mảnh bản đồ, trịnh trọng nói, đổi lại Phong Thanh Huyền chợt cười khẽ, Khúc Lam Y không khỏi thốt lên, “Không hổ là Phong lão tiền bối, lại có thể thuyết phục được mấy lão gia hỏa kia…”

Phong Thanh Huyền nghiêm mặt, “Đồ đệ, hiện giờ con đã có bao nhiêu mảnh bản đồ rồi? Kế hoạch sau này thế nào có phải cũng nên nói cho vi sư biết một chút không?”

Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau, nàng nói ra những suy tính và kế hoạch của mình cho ông nghe, nghe xong sau một hồi im lặng ông mới lên tiếng, “Vi sư cần một khoản thời gian lớn để khôi phục lại thực lực, khó mà giúp được gì cho con rồi…”

“Cuộc hành trình này sư tôn đã giúp đỡ con không ít rồi. Con thừa kế của sư tôn rất nhiều thứ, được ít lợi không nhỏ.” Mắt Vân Phong lấp lánh, vô cùng cung kính.

Phong Thanh Huyền thấy thế không khỏi phì cười, “Cái nha đầu này nữa…”

“Phong lão tiền bối có đề nghị gì không?” Khúc Lam Y nói, cội nguồn nguyên tố và chuyện về bản đồ nguyên tố đều là do Phong Thanh Huyền kể cho họ, hiển nhiên kế hoạch sau này cũng nên nghe ông đề nghị một chút, có lẽ họ sẽ đỡ phải đi lòng vòng hơn.

Phong Thanh Huyền vung tay lên, một làn hơi thở vô hình từ người ông tỏa ra, nhanh chóng bao phủ khắp không gian, không gian hơi chấn động nhẹ rồi trở về nguyên trạng, nhưng Vân Phong và Khúc Lam Y hiểu, ông ấy đã phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh đây.

“Đồ đệ, con lấy toàn bộ mảnh vụn hiện giờ mà mình có ra đây, vi sư xem thử.”

Vân Phong gật đầu, lấy năm mảnh bản đồ mà mình sở hữu ra, cộng thêm mảnh của Nạp Khê tộc là sáu, sáu mảnh bản đồ đều đang vẽ những đường nét khác nhau, Phong Thanh Huyền nhìn kỹ trong chốc lát, cố gắng ghép các mảnh lại với nhau, nhưng dù có cố thế nào cũng không đúng, bản đồ không thể nào nối liền với nhau được.

Theo lý thì tổng cộng có 12 mảnh, Vân Phong đã lấy được một nửa thì ít nhất có thể ghép được một phần mới phải chứ, nhưng thật quái lạ, sáu mảnh này cơ bản không thể nối tiếp được với nhau. Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy, sáu mảnh này đều cùng thiếu một phần nào đó?

Ông nhíu mày suy tư một lúc lâu, ngón tay mân mê các mảnh bản đồ, đôi mắt đột nhiên lóe sáng, một làn nguyên tố nhàn nhạt run rẩy phát ra từ người ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.