Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 668: Q.5 - Chương 668: Núi Tụ Linh




Khúc Lam Y thấy Vân Phong chợt khựng lại thì tò mò lại gần nhìn lại, khi thấy điểm sáng nhấp nháy trên Linh Mẫn Ngọc Bội thì nhướng một đầu lông mày, vừa nghĩ tới hắn đã hiện lên rồi, thật đúng là âm hồn bất tán mà.

“Người tới không tốt lành chút nào, hắn xuất hiện ở đây chắc chắn là có mục đích nào đó.” Khúc Lam Y nói, chân mày nhíu lại thành một đường thẳng, rốt cuộc Hiên gia đang nghĩ gì? Chẳng lẽ Hiên Dật ăn không ngồi rồi tới mức chạy tới chạy lui giữa các đại lục? “Ta vẫn luôn nghĩ rằng, hắn luôn bảo làm cho liên minh Triệu Hồi Sư, chẳng lẽ lực lượng Hiên gia đã tràn vào liên minh Triệu Hồi Sư?”

Vân Phong nhíu mày, Hiên Dật cũng chính là Linh này cho nàng cảm giác không quá rõ ràng, hắn lúc nào cũng duy trì bộ dáng khiêm tốn và cung kính, lần nào cũng giữ khoảng cách thích hợp nhất, lễ độ nhưng lạnh nhạt.Đây chính là thái độ mà Linh dành cho Vân Phong, với bất kỳ ai hắn đều lễ độ như thế, đều thờ ơ như thế. Hiển nhiên, tâm tư của Vân Phong lại khác biệt hơn so với tất cả những thứ khác.

“Ừ, lần này vẫn nên tránh xa hắn ra thì hơn.” Vân Phong gật đầu, đều là Tứ Đại Gia Tộc cổ đại, chắc chắn là biết về mảnh bàn đồ nguyên tố, cho dù có khoogn biết bản đồ này mang ý nghĩa gì, nhưng cũng hiểu được sự trân quý của nó. Việc tìm kiếm Quang Nguyên Tố vốn không muốn chạm phải hắn chút nào, đồng hành thôi đã khó rồi.

Nếu hắn có ý tranh đoạt thì cũng là một phiền toái.

Vân Phong nhìn hướng của Linh Mẫn Ngọc Bội, có Linh Mẫn Ngọc Bội chỉ cần tránh lộ tuyến của hắn ra là được, hai người lập tức tránh đường của Hiên Dật ra, vòng qua hắn tiếp tục tiến lên, không ngừng tiến về phía khu vực chỉ định, vùng đất này hiện giờ thuộc về biên giới Áo Uy và Thánh Diệu, mặc dù đã dần hoang vu nhưng vẫn có không ít người sinh sống, có điều thành thị nơi đây đã dần xuống dốc, những trấn nhỏ hơn hình thành, dù sao cũng là lãnh thổ Già Diệp Đế Quốc năm xưa, dân số cũng không ít.

Thôn trấn nhỏ lên xuất hiện trạng thái rải rác, có thể nhìn ra được dấu vết của thành thị bị xuống dốc, Vân Phong và Khúc Lam Y không đi nhanh, họ vẫn chưa chắc chắn được vị trí của cội nguồn Quang Nguyên Tố, nên chỉ có thể tìm kiếm dị thường có thể xuất hiện ở nơi nào, sau đó thì điều tra, mặc dù chưa thu hoạch được gì, nhưng hai người có thể cảm nhận được sự ai oán trong lòng của người dân nơi đây. Già Diệp Đế Quốc diệt vong, phá huỷ nhà cửa bọn họ sinh sống, khiến mọi thứ đều thay đổi một cách khủng khiếp, đế quốc chỉ chăm chăm vào lợi ích, nào có quan tâm tới sự sinh tồn của những người dân này?

Hai người tìm hiểu chi tiết khu vực này trong mười ngày, với tốc độ không quá nhanh, họ đã tìm hiểu được tầm năm sáu thôn trấn nhỏ, không có tin tức hữu ích nào về Quang Nguyên Tố.

“Cội nguồn nguyên tố chắc chắn sẽ nằm ở một nơi khó tìm, muốn tìm thấy chắc dựa vào vận khí rồi.” Khúc Lam Y cười khẽ, Vân Phong gật đầu, nàng hiểu điều này, việc tìm kiếm không thể nóng vội được, nếu không sẽ bỏ qua những nơi quan trọng.

“Phía trước còn một thôn trấn nữa, hy vọng có thể lấy được thông tin hữu ích ở đâu đó.” Vân Phong cười, Khúc Lam Y gật đầu, hai người cùng tiến về phía trước, sắc trời đã dần ngả hoàng hôn, qua trấn nhỏ, hai người dự tính sẽ ở lại hai ba ngày rồi mới đi. Trên đường cả hai đều mang mặt nạ Thiên Ảnh, hoá trang thành những người bình thường.

Tới trấn nhỏ, bóng đêm mờ ảo dần hạ xuống, hai người tìm được chỗ dừng chân, tính ngày hôm sau sẽ ra phố tìm kiếm thông tin, vừa đẩy cửa tiến vào quán trọ, cảnh trong sảnh náo nhiệt một cách khác thường, bây giờ khí trời đang lạnh dần, nhiều người thích túm tụm lại nói chuyện phiếm với nhau hơn, có rượu thì lại càng hay.

Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, có người uống đến đỏ bừng mặt, có người đã bắt đầu ngà ngà say, từng đề tài và những tâm sự, niềm vui khác nhau vang vọng, Vân Phong và Khúc Lam Y vào kiếm một bàn ở sảnh ngồi xuống, yên lặng lắng nghe, hy vọng có thể nghe được chút tin tốt nào đó.

“Các ngươi đã nghe về chuyện nhà Vương lão đầu chưa?”

“Chuyện gì thế?”

“Ta biết ta biết, là nữ nhân sắp chết nhà hắn trong một đêm đột nhiên khỏi hẳn bệnh đúng không?”

“Chính xác, Vương lão đầu còn nói là cái gì cường giả ra tay, nhưng ta thấy trong đó có mờ ám.”

Mọi người tò mò vễnh tai lên, người nọ cười lớn, thần bí nói, “Bởi vì hắn đào trúng một bảo bối! Thứ đó có thể giúp người ta cải tử hồi sinh.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người thản thốt. Vân Phong và Khúc Lam Y đưa mắt nhìn nhau, sức mạnh có thể chữa lành không gì có thể hơn được chất thuốc và năng lượng nguyên tố của hệ quang và hệ thuỷ, Vương lão đầu kia đã đào trúng được thứ gì?

“Vương lão đầu vẫn luôn sống bằng cách đào dược liệu, có khi nào hắn đào được dược liệu quý giá nào không?’

Người nói ra bí mật lắc đầu, “Nếu là dược liệu thì sao hắn lại che che giấu giấu như thế? Ta đã thấy thứ đó rồi, còn sáng lấp lánh nữa.”

Sáng lấp lánh? Có thứ chứa năng lượng cường đại tới mức đó? Trái tim của Vân Phong và Khúc Lam Y đập mạnh, chẳng lẽ là cội nguồn Quang Nguyên tố? Không thể nào, người bình thường sao có thể tiếp xúc được với cội nguồn nguyên tố, cũng đâu thể nào hấp thu năng lượng của nó được? Chỉ có một lời giải thích, nguồn năng lượng của cội nguồn quang nguyên tố đã thấm vào trong món đồ kia.

Nếu nó đã từng được nuôi dưỡng, xem ra cội nguồn quang nguyên tố nằm cách nơi món đồ được đào là không xa. Mắt Vân Phong hiện lên sự vui mừng, cuối cùng cũng có chút tin tức hữu dụng rồi. Tiếp theo là phải tìm được Vương lão đầu đó, hỏi rõ chút là được.

Trong khi người nọ vẫn còn nói chuyện viễn vông, Vân Phong và Khúc Lam Y đã rời đi, hai người họ hỏi thăm ngoài quán trọ, tìm được nơi ở của Vương lão đầu, đó là một tiểu viện không lớn, có gạch ngói đơn sơ, bên trong viện lác đắc phơi vài loại dược liệu, phần lớn đều là loại thường, có thể thấy việc buôn bán dược liệu cũng không kiếm được quá nhiều.

Nói đến thảo dược, lần này Vân Phong vô địch cuộc thi so tài chế dược, viện chế dược cung cấp phần thưởng là một loại thảo dược cực kỳ khó kiếm, đó chính là nguyên liệu chất thuốc cấp bậc Tông Sư, Đan Thanh cũng nói cho Vân Phong biết chỗ của thứ kia, nhưn Vân Phong hơi thất vọng, không phải là thảo dược trong lời nói của Vân Phong.

Hai người tiến gần vào trong viện, trong viện im ắng như chẳng có ai. Vân Phong đang tính lên tiếng thì một bóng người đẩy cửa bước ra ngoài, là một ông già lớn tuổi, ông ta thấy Vân Phong và Khúc Lam Y thì hơi ngẩn ra, sau đó nhăn mày, “Chỗ ta không có thứ mà các ngươi muốn.”

Vân Phong nói, “Thê tử của ngươi thân mang bệnh nặng cuối cùng lại khỏi hẳn một cách kỳ tích, chuyện này dù thế nào cũng sẽ không phải là giả. Ta cũng chẳng tin về trường sinh bất lão, ta chỉ tới để tìm chút thông tin đồ vật đã giúp thê tử ngươi hồi phục nhanh chóng thôi.”

Vương lão đầu ngạc nhiên, “Đúng là có, nhưng mà ta chỉ tìm được một món thôi, ta đã cho nữ nhân nhà ta dùng rồi, chỗ ta không còn nữa.”

Vân Phong cười, “Chúng ta không phải tới tìm đồ của ngươi, chúng ta không cần nó, chúng ta chỉ hỏi ngươi đào được nó từ đâu mà thôi. Lão nhân gia có thể nói lại chi tiết cho chúng ta biết không?”

Vương lão đầu lại sững sờ, nghi hoặc nhìn nàng, “Ngươi hỏi để làm gì gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đào nó?’

Vân Phong ngao ngán, Khúc Lam Y lên tiếng, “Ông yên tâm, chúng ta sẽ không tranh giành việc buôn bán của ông đâu. Nếu ông chịu, chúng ta tình nguyện bỏ ra chút thù lao.’

Vẻ mặt Vương lão đầu hiện lên sự châm chọc, “Thù lao? Chẳng lẽ là muốn bố thí cho ta chút gì đó để ta mở miệng? Hai người các ngươi hẳn không phải nhân vật đơn giản gì, sao nào, cường giả thì có quyền xem thường người khác sao? Toàn làm ra vẻ cao cao tại thượng, ta nhìn thôi cũng thấy ghét, cút ra khỏi nhà ta mau, ta sẽ không nói gì cho các ngươi biết đâu, đi đi!”

Đột nhiên nổi giận như thế khiến hai người Vân Phong ứng phó không kịp, nhìn vẻ mặt ông lão bất bình, Vân Phong đoán, “Lão nhân gia, chẳng lẽ cũng có những kẻ gọi là cường giả tới tìm ông?”

“Sao lại không tìm chứ? Lúc nào cũng tỏ vẻ, còn uy hiếp ta nữa chứ, không nói thì sẽ cho ta đẹp mặt, ta phi! Thật đúng là không biết xấu hổ.”

“Xem ra đã có người tới trước một bước rồi.” Khúc Lam Y nói nhỏ, Vân Phong nhíu mày, mục đích của người kia là gì, đơn giản chỉ là trường sinh bất lão hay là cội nguồn nguyên tố?

Với thực lực của Vân Phong muốn một người bình thường dâng đồ ra chỉ là chuyện đơn giản, nhưng nàng không muốn dùng sức mạnh để ép buộc người khác, sở hữu sức mạng không phải là lấy cớ để khi nhục kẻ yếu, mà sử dụng sức mạnh đó để bảo vệ bản thân và bạn bè của mình, cũng không phải để tổn thương người khác.

Vân Phong và Khúc Lam Y liếc mắt nhìn nhau, ngày mai trở lại vậy, cho dù có người tới tìm đồ trước cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, huống chi cho dù mục đích của người kia có thực sự là cội nguồn nguyên tố thì cũng chưa chắc có thể dễ dàng tìm được. Cho dù có tìm được cũng chưa chắc có thể dễ dàng cầm được.

Bọn họ còn thời gian, không nhất thiết phải vội.

“Lão nhân gia, ngày mai chúng ta trở lại nhé.” Vân Phong mỉm cười.

Vương lão đầu ngạc nhiên sau đó nói, “Trở lại? Tới làm gì nữa? Đủ chưa?”

Vân Phong làm như không nghe thấy, hai người xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên trong không khí nhiều thêm vài hơi thở, Vân Phong và Khúc Lam Y thoáng nhíu mày, chút tin trường sinh bất tử này cuối cùng lại đưa tới ý giết người? Giúp hay không giúp đây? Vân Phong khẽ cười, dừng chân lại, đúng lúc đó, vài bóng đen từ nơi nào đó lao ra, thanh đao lạnh lẽo gác trên cổ Vân Phong, Khúc Lam Y cũng như thế.

“Đừng có động đậy, nếu không thì coi chừng mạng của cac ngươi.” Mấy người mặt mũi dữ tợn thấp giọng nói, ngọn đao lạnh lẽo áp lên làn da ấp áp, chỉ cần dùng chút sức là có thể khảm vào trong da, Vân Phong và Khúc Lam Y khẽ nhíu mày, không động đậy, cứ thế đứng yên đó.

“Hai người các ngươi biết nghe lời đấy, biết điều đấy.” Hai người cầm đại đao nhìn chằm chằm Vân Phong và Khúc Lam Y, ba người còn lại thì bức tới Vương lão đầu, sắc mặt Vương lão đầu lập tức căng thẳng, liên tục lùi lại về phía sau cho đến khi đụng phải cửa, ông ta dán hẳn người lên cửa, nhưng không mở cửa, có lẽ biết cho dù có vào nhà cũng khó tránh được kiếp nạn. Ánh mắt của Vương lão đầu nhìn về phía Vân Phong và Khúc Lam Y, người tới cười phá lên.

“Nhìn cái gì? Hai kẻ kia đến tự bảo vệ mình cũng khó khăn, không cứu nổi ngươi đâu. Lão già kia, ngoan ngoãn giao đồ ra đây, ta có thể tha ngươi một mạng.”

Vương lão đầu nhìn về phía hai người Vân Phong, nếu thực lực bọn họ không thấp há có thể để mặc người khác chém giết vậy sao? Huống hồ với thái độ vừa rồi của ông ta cũng chẳng thể mở miệng cầu cứu được, tối nay khó mà thoát được kiếp nạn này rồi.

“Thứ đó đã dùng hết rồi, không còn nữa.” Vương lão đầu lên tiếng, giọng nói hơi run rẩy.

“Lão già chết tiệt! Ngươi có nghe rõ lời ta vừa nói không? Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?”

Toàn thân Vương lão đầu run lên, “Thật sự không có, ta chỉ đào được một món duy nhất thôi, đã dùng hết rồi.”

“Hết rồi? Dễ thôi, giết nữ nhân nhà ngươi rồi phanh thây ra là tìm được, ha ha ha!”

“Cái gì?” Vương lão đầu nghe vậy lập tức sợ tới tái mặt, môi run rẩy, toàn thân dán chặt lên ván cửa, Vân Phong nghe vậy không khỏi nhíu mày, chỉ vì theo đuổi trường sinh bất lão mà lại nghĩ tới cách thức máu tanh như thế, phanh thây. Chưa chắc gì thứ đã vào người còn có thể giữ được nguyên vẹn nữa chứ? Đám người kia thật đúng là điên rồ!

“Lão già chết tiệt kia, cút ra!”

Vương lão đầu nắm chặt lấy cánh cửa, cho dù thế nào lão cũng sẽ không đi đâu! Một bàn tay khổng lồ đánh tới ngang trời, bắt lấy cơ thể kẻ kia hất văng ra ngoài, đột nhiên bàn tay đau nhói, người kia quát to lên, đôi mắt nhanh chóng cảnh giác nhìn xung quanh, “Là ai?”

“Đại ca, sao thế? Đâu có ai?” Bốn tiểu đệ xung quanh khó hiểu, kẻ cầm đầu nhắn mày, mắt nhìn dáo dác xung quanh, thực sự có người đang âm thầm tấn công hắn. Lòng vẫn còn sợ hãi, nên cũng không dám tuỳ tiện ra tay nữa.

“Lão nhân gia kia đã nói là không có rồi, dù ngươi có phanh thây cũng không có gì đâu.” Một giọng nói lảnh lót vang lên, Vân Phong lên tiếng, người cầm đầu quay đầu lại, đôi mắc độc ác khác thường, kẻ đang cầm đao gác lên cổ Vân Phong dùng sức, “Câm miệng!”

Vân Phong nhướng mày, “Kẻ điên rồ còn vọng tưởng theo đuổi trường sinh bất lão? Cho dù có trường sinh, cũng là mầm hoạ thời gian, người người chém giết.”

“Ngươi nói gì?” Kẻ cầm đầu giận dữ, bước nhanh tới, “Vừa rồi là ngươi âm thầm tấn công ta? Nha đầu thối chết tiệt, lá gan ngươi cũng không nho nhỉ, cho mình có mấy phân lượng? Ta muốn mạng của ngươi cực kỳ đơn giản.”

Vân Phong cười khúc khích, nhếch mép, “Vậy sao? Vậy thử lấy mạng của ta đi cho ta xem tý nào.”

Ánh mắt kẻ cầm đầu dữ tợn, vung tay lên, lập tức đoạt lấy đao từ thuộc hạ bổ về phía cổ của Vân Phong. “Nhóc con không biết trời cao đất rộng. Chết đi!”

“Xoẹt!” Đại đao xẹt qua không trung, cuốn theo từng cơn gió lạnh lẽo chém về phía cái cổ mảnh khảnh của Vân Phong, nàng bất động, mắt loé lên, một tiếng kêu chói tai vang lên, đại đao bị gãy làm đôi.

Kẻ cầm đầu trợn tròn mắt, Vân Phong nhếch môi, đôi mắt đen trong veo nhìn xoáy sâu vào mắt của kẻ kia, “Để ta phanh thây ngươi ra xem thử nhé?”

“Lên… lên cho ta!” Người cầm đầu quát to, mấy bóng người nhanh chóng lao về phía Vân Phong, Vương lão đầu sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh tượng kinh hoàng.

“Rầm rầm rầm!” Mấy thi thể nặng nề rơi xuống đất, sau đó là sự im lặng đến đáng sợ. Vương lão đầu run rẩy mở hai mắt ra, đập vào mắt là năm kẻ liều mạng nằm trên đất, hơi thở không còn.

Chết… chết rồi! Vương lão đầu trợn tròn mắt, chỉ mới qua mấy giây mà thôi, nhanh như thế họ đã chết rồi.

Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, “Chỉ là Thống Lĩnh mà thôi, đúng là nực cười.”

Vân Phong lườm đám thi thể nằm trên đất, bỏ qua cho đám dân liều mạng này sẽ càng khiến họ phách lối hơn, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp tục tìm tới Vương lão đầu gây chuyện, để trừ hậu hoạn, lấy mạng bọn chúng vẫn hơn. Một đám lửa xuất hiện từ tay Vân Phong lao về phía năm cái xác, ngọn lửa sâu xé, nhanh chóng hoá mọi thứ thành tro bụi.

“Lão nhân gia, không sao chứ?” Vân Phong cười lớn, “Sau này về tin trường sinh bất tử, ta thấy lão nhân gia nên lấy một cái cớ nào đó đi, nếu không sẽ còn có người tương tự tìm tới nữa đó.”

Vương lão đầu gật đầu cái rụp, Vân Phong mỉm cười xoay người chuẩn bị rời đi, Vương lão đầu suy tư, tối nay nếu không nhờ nàng ông ta đã mất cái mạng già nằm ở đây rồi, không chỉ có ông mà thê tử của ông cũng thế. Huống chi với thực lực của nàng ép buộc mình cũng còn được, nhưng nàng đã không làm… trông nàng vẫn còn rất trẻ, nhưng khí độ thì không tầm thường.

“Để ta nói cho các ngươi biết chỗ ta đào được thứ kia, nhưng mà ta đã nói rồi, ta chỉ tình cờ thôi, các ngươi có tìm được không ta không dám chắc.”

Vân Phong cười gật đầu, “Không sao.”

Vương lão đầu kể lại địa điểm cho Vân Phong nghe, là trên núi Tụ Linh cách trấn nhỏ không xa, trong núi này có rất nhiều thảo dược, cũng chính là nguồn hái thảo dược của Vương lão đầu. Núi Tụ Linh rất lớn, Vương lão đầu một thân một mình chỉ dám lẩn quẩn ở ngoài, không dám vào sâu, nếu không lượng thảo dược hái được đã không chỉ là mấy loại tầm thường.

Sau khi nói xong, Vân Phong cảm ơn một tiếng, để lại một vài thảo dược trung cấp cho ông ta, thảo dược quá quý giá vô dụng với ông ấy, những thứ này có thể giúp cuộc sống ông ta được cải thiện phần nào. Vương lão đầu vô cùng ngạc nhiên, suy nghĩ gì đó lại lục lọi từ trong ngực móc ra một vật.

“Vật đào được lúc trước chỉ còn lại một chút, cho ngươi đấy.” Vương lão đầu đưa đồ trong tay cho Vân Phong, nàng nhận lấy. Đó là một viên đá rất nhỏ, nhưng trên nó lại toả ra vầng sáng nhàn nhạt, Khúc Lam Y tối mặt, “Đây là Quang Nguyên Tố.”

Vân Phong ngạc nhiên. Quang Nguyên Tố? Trong tảng đá lại có chứa Quang Nguyên Tố?

“Vật này chắc là một món đồ hiếm nào đó, lúc đầu ta thấy nó lấp lánh nên đào lên, sau đó đánh cược sống chết, mài nhỏ ra cho nữ nhân của ta ăn, không ngờ ngày hôm sau bệnh tình của nàng đã khỏi hẳn, vì thế ta giữ lại món đồ này không dùng nữa.”

Vân Phong nắm chặt viên đá, “Đa tạ ông, lão nhân gia.”

Vân Phong và Khúc Lam Y rời trấn nhỏ trong ngay đêm, chạy về phía núi Tụ Linh, dọc đường Vân Phong luôn quan sát viên đá nhỏ trong tay, Khúc Lam Y nói, “Bản thân viên đá kia không chứa đặc chất của Quang Nguyên Tố, trước giờ là do ở gần thứ gì đó nên mới được Quang Nguyên Tố thấm vào rồi thành ra như vậy.”

“Nói như vậy, tám chín phần là cội nguồn quang nguyên tố đang ở trong núi Tụ Linh.”

Khúc Lam Y gật đầu, “Rất có khả năng.”

“Hy vọng lần này chúng ta tìm được tin mừng.” Vân Phong nói nhỏ, một viên đá chưa thể chứng tỏ được điều gì, nếu như cội nguồn quang nguyên tố thực sự ở đây thì đúng là không thể tốt hơn.

Ánh rạng động dần lên, Vân Phong và Khúc Lam Y đã chạy tới chân núi Tụ Linh, bên ngoài núi được bao phủ bởi một lớp sương mù lượn lờ, nhìn từ xa như một tiên cảnh, không khí xung quanh cực kỳ mát mẻ, sống trong núi này thực sự cũng không tồi.

Càng tới gần chân núi Tụ Sơn càng thấy sương mù dày đặc, dưới chân núi càng thêm mù mịt, hai người vừa tới chân núi Tụ Linh đã lờ mờ nhận ra nhiều bóng đen, hình như có rất nhiều nhóm đội tụ tập ở nơi này. Vân Phong nhíu mày, quả nhiên tin trường sinh bất lão lan cực kỳ nhanh, khiến nhiều Dong Binh Đoàn và các cường giả không khỏi tò mò tìm hiểu nơi đây.

Vân Phong và Khúc Lam Y quan sát tình hình chung, Dong Binh Đoàn của Áo Uy hay Thánh Diệu đều có, dù sao cũng là nơi biên giới giữa hai nước, tổng lớn nhỏ cũng phải hai mươi mấy, mỗi Dong Binh Đoàn đều có hơn hai mươi người, cứ như thế tụ tập vây quanh chân núi Tụ Linh, còn lại là những nhóm phái tự phát nghe tin mà tới.

Núi Tụ Linh không phải muốn là có thể xâm nhập được, nếu cội nguồn quang nguyên tố thực sự nằm ở đây, tất cả thực vật và ma thú lớn nhỏ đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp từ quang nguyên tố, được nó nuôi dưỡng, ma thú trong núi Tụ Linh cũng sẽ mang khả năng phi phàm, chắc chắn sẽ có sinh lực rất mạnh, dù sao cũng có khả năng chữa thành cường đại của quang nguyên tố, còn có thể thay xương đổi cốt. Dong Binh Đoàn phái ra nhiều người như thế cũng là để cẩn thận hơn, trong mắt con người, ma thú là một chủng tộc vô cùng cường đại.

“Nhiều người như thế, xem ra họ cũn có ý vào trong.” Khúc Lam Y cau mày, nhiều như thế sẽ gây ảnh hưởng tới họ, nếu có nhiều người như thế vào trong núi Tụ Linh sẽ làm kinh động tới ma thú trong đó, bọn họ mà càng vào trong nữa, rất có thẻ sẽ ảnh hưởng tới việc tìm kiếm cội nguồn nguyên tố.

“Không sao, bọn họ cũng chẳng dám vào quá sâu bên trong đâu, cội nguồn nguyên tố nhiều khả năng sẽ nằm ở nơi sâu bên trong nhất, chúng ta chỉ cần chú ý tiến lên phía trước là được rồi.” Vân Phong nói, trong lòng hơi u ám, vào núi Tụ Linh cũng không phải chỉ có mỗi các Dong Binh Đoàn này, còn có một số cường giả khác, Dong Binh Đoàn thì chẳng có gì to tát, cứ để họ làm nhiễu các cường giả chút là được, mặc dù cấp bậc Thần Vương của hai người đủ khả năng áp chế, nhưng nếu gây nhiễu quá lớn sẽ tạo thành phiền phức.

“Chúng ta đi.” Bóng hai người chớp lên tiến vào trong núi Tụ Linh, xuyên qua tầng sương mù dày đặc, hai người bước tới thân núi Tụ Linh, trong núi không có chỗ nào là không có thảo dược trân quý, diện tích bao phủ cực kỳ lớn, còn có một số ma thú bậc thấp ẩn hiện, hai người tiến sâu vào trong tìm hiểu, càng vào trong càng thấy quang cảnh càng sáng, Khúc Lam Y nói, “Bên ngoài thì không có gì cả, nhưng bây giờ thì thực sự đúng là có một ít Quang Nguyên Tố thấm trong không khí, mặc dù rất yếu, nhưng thực sự có.”

Vân Phong cười, “Càng vào trong sẽ càng có thu hoạch.”

“Hy vọng là thế.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, hai người tiếp tục tiến lên, cấp bậc của thảo dược dần tăng lên, cấp bậc ma thú cũng cao hơn, nhưng chưa có bất kỳ con nào dám nhảy ra quấy nhiễu hai người Vân Phong, dù sao cũng có thực lực tuyệt đối áp chế.

hai người từ trên trời hạ xuống giữa rừng, Vân Phong đứng trên một cành cây, chợt thấy lòng bàn chân đạp lên một cái gì đó, lập tức lách mình, chỉ thấy mặt đất đột nhiên phi ra mấy cái cọc gỗ đâm về phía nàng, Vân Phong vung tay, đám cọc gỗ vỡ vụn, ngay sau đó là một tấm lưới lớn phủ xuống, Khúc Lam Y vung lên, tấm lưới lập tức bị cắt thành đôi rơi xuống đất.

hai người nhìn đốn đồ kia, rõ ràng là một cái bẫy.

“Nhanh lên, tới nhanh lên! Nhanh dẫn nó tới đây!” Chẳng mấy chốc, cách đó không xa đột nhiên chộn rộn, vài hơi thở hổn hển nhanh chsong lại gần, tiếp theo đó là tiếng dã thú quát giận vang đầy trời.

Hai người nhíu mày, người đặt bẫy là để thiết kế bắt ma thú? Có phải quá đơn giản rồi không?

Bụi cỏ động đậy, có vài bóng người đột nhiên chui ra, toàn là dạng trẻ tuổi, vốn sắc mặt của bọn họ đang vui mừng khi thấy Vân Phong và Khúc Lam Y thì ngẩn ra, khi thấy bẫy đã hoàn toàn bị phá huỷ thì biến sắc.

“Bẫy bị phá hỏng rồi!” Một cô gái thốt lên, ma thú sau lưng đã chạy tới. Chúng gào lên tức giận, lao ra khỏi bụi cỏ nhào tới. Vân Phong đứng đó, mắt thú kia khi thấy nàng đột nhiên rùng mình, không quay đầu lại chạy mất dạng.

“Nó chạy kìa!” Một bé nam thấy ma thú muốn chạy lập tức phấn khởi vung tay lên, một thanh trường kiếm lập tức đâm tới. Ma thú đột nhiên bị tấn công tức giận vung vuốt, vừa vặn nện trúng bé trai kia, một vết thương đầm đìa máu tươi xuất hiện giữa ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.