Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 33: Q.1 - Chương 33: Ta chấp nhận thách đấu




“Vương Hữu Tài.” Vân Phong thản nhiên nói một câu, nam hài nhi vẻ mặt kiêu ngạo ở đối diện khẽ sửng sốt.

“Thích gì?”

Vân Phong khẽ mỉm cười, nhưng lại không có ý cười, ngón tay chạm vào mũi, mắt lạnh như băng, “Xin lỗi Trạch Nhiên, bây giờ.”

Vương Hữu Tài nhìn thoáng qua Vân Phong, xác định nàng đang nói với mình, liếc mấy người phía sau, cả bọn lập tức cao giọng cười, cười đến xấc láo.

“Ha ha ha, iu, ta không nghe lầm chứ, ngươi đang nói chuyện với ta á?” Vương Hữu Tài cười đến chảy nước mắt, chỉ cảm thấy nữ hài tử trước mặt còn chưa cao bằng mình đúng là chán sống, phế vật ngay cả lão sư cũng không có, sắp bị Vũ học viện đuổi ra ngoài cũng dám nói chuyện với mình?

Vân Phong không nói gì, chỉ nghiêm mặt nhìn đám người cười điên cuồng, những đứa trẻ ngóng chuyện xung quanh cũng càng đông, màn xung đột này gần như hấp dẫn tất cả đứa trẻ vừa nhập học, mọi người tập trung lại hình thành một vòng tròn, quây xung quanh Vân Phong, Trạch Nhiên còn có bọn Vương Hữu Tài.

Trạch Nhiên không ngờ Vân Phong lại vì mình mà ra mặt với Vương Hữu Tài, trong lòng chỉ cảm thấy từng trận cảm động, Trạch Nhiên hắn chỉ là con của gia đình bình thường, chẳng có tiền chẳng có quyền, ngoài thiên phú không tệ ra thì chẳng có gì hết, bản thân như thế lại có thể kết thành bằng hữu với Vân Gia, còn được Vân Phong che chở như vậy, trong lòng Trạch Nhiên cảm động lại có chút lo lắng, vì hắn không đáng như thế, chỉ cần nhẫn nhịn, chờ hắn có thực lực cường đại rồi có thể để những người này khi nhục mình như thế sao!

“Vân Phong, quên đi.” Trạch Nhiên kéo ống tay áo Vân Phong, nhìn sườn mặt lạnh lùng của nàng vừa ấm áp vừa lo lo, Vân Phong khẽ nghiêng đầu, nhe răng cười với Trạch Nhiên, Trạch Nhiên không khỏi xem ngây người, nàng, thật sự rất đẹp.

“Trạch Nhiên, có đôi khi không phải ngươi nói quên đi đối phương sẽ từ bỏ ý đồ, tựa như những kẻ trước mắt này.” Vân Phong thản nhiên nói xong, nhìn lướt qua những gương mặt khó coi ở đối diện, trong lòng cười lạnh.

Trạch Nhiên và những đứa trẻ tò mò xung quanh đều không nén được kinh ngạc, tuy Vương Hữu Tài không đáng sợ, nhưng cũng không ai dám nói hắn như vậy, dù sao Lâm Mông là đại biểu ca của hắn, giống như có một chỗ dựa rất vững chắc! Lâm Mông kiêu ngạo ương ngạnh thế nào gần như đứa trẻ nào vừa vào học cũng biết, cũng sẽ tránh xung đột với Lâm Mông, Vũ học viện to lớn như thế cũng chẳng có ai quản, có thể thấy thế lực Lâm Gia lớn thế nào!

Lâm Gia cũng không biết, nếu không phải thực lực Lâm Mông là tam cấp cao nhất, Vũ học viện có mặc hắn giương oai không? Nhưng dù sao cũng là một nhân tài, tuổi nhỏ đã nổi bật như thế, xuất phát từ nguyên do coi trọng nhân tài nên cũng mắt nhắm mắt mở trước sự ương ngạnh của Lâm Mông, chỉ cần không gây ra chuyện quá lớn thì không người quản hắn.

Nhưng giờ đã khác, Vân Phong đột nhiên xuất hiện, dùng cấp 6 của hiệu trưởng Vũ học viện cũng không dò được, Lâm Mông sao có thể so? Trước kia ngoài Mai Băng thì là Lâm Mông, danh sách duy nhất kia chỉ có hai người giành giật, Vân Phong đến thì tất cả đều nghịch chuyển.

Trong mắt lão sư cùng hiệu trưởng ở Vũ học viện, tất cả hi vọng của Vũ học viện đều gửi gắm vào Vân Phong, nếu Vũ học viện Xuân Phong Trấn có thể xuất hiện yêu nghiệt như Vân Phong, đưa nàng đến võ thần học giáo đế quốc, bọn họ sẽ có bao nhiêu vinh quang chứ! Mà quá khứ bị các trường khác chèn ép, đơn giản nhờ có mình Vân Phong là thay đổi được!

Mai Băng, Lâm Mông tất nhiên cũng thực xuất sắc, nhưng căn bản không thể sánh bằng Vân Phong, nếu nói Lâm Mông và Vân Phong thật sự phát sinh xung đột, cho dù sai ở Vân Phong, Vũ học viện cũng sẽ đứng ở bên Vân Phong, Lâm Mông có thế nào, bọn họ cũng không quan tâm.

Vương Hữu Tài không biết, hắn nghĩ tảng đá hắn dựa chắc chắn không đổ, cho dù chính Lâm Mông cũng chẳng ngờ, địa vị của hắn ở Vũ Học Viện đã hoàn toàn thay đổi chỉ vì một người mà vốn đã bị hắn đánh chết Vân Phong.

“Phế vật, có giỏi thì nói lại coi.” Vương Hữu Tài hung tợn khiến Trạch Nhiên căng thẳng, theo bản năng muốn đứng trước Vân Phong, lại bị Vân Phong nhẹ nhàng đẩy ra.

“Sao nào, ngươi điếc à?” Vân Phong thần sắc không thay đổi, bộ dáng khí định thần nhàn khiến Vương Hữu Tài có chút hoảng, hắn hay đi cùng Lâm Mông nên căn bản không có bao nhiêu người dám nói chuyện với hắn như thế, nhắc đến Lâm Mông, cho dù là một ít trưởng bối cũng không khỏi cung kính vài phần với hắn, cũng không nghĩ đến……

“Ngươi chọc giận ta, không yên lành gì đâu!” Vương Hữu Tài thần sắc dữ tợn, Lâm Mông là tấm mộc cường đại, Vân Gia tính là cái gì! Còn không phải bị Lâm Gia ức hiếp sao!

Vân Phong nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cười nhạt khiến Vương Hữu Tài run run, Vân Phong từ từ cất bước về phía trước, Vương Hữu Tài vừa thấy lại lặng lẽ lui ra phía sau vài bước, thấy Vân Phong vẫn không nhanh không chậm lại đây, Vương Hữu Tài nóng nảy, lập tức gầm lên!

“Ngươi, ngươi dám động vào ta! Đại biểu huynh Lâm Mông sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Đám người phía sau Vương Hữu Tài cũng bị khí thế của Vân Phong dọa ngã, một đám không còn dáng vẻ càn rỡ nữa, chân tay lóng ngóng lui về sau, thậm chí có mấy kẻ đã lặng lẽ nhập vào dòng người, Vương Hữu Tài lại.

Vân Phong không nói lời nào, vẫn chậm chạp bước lên, Vương Hữu Tài đổ mồ hôi, không biết vì sao hắn có điểm sợ bé gái trước mắt này, nàng là phế vật không có cả lão sư, hắn sợ cái gì! Huống chi còn có đại biểu huynh Lâm Mông, hắn bị thương là không nể mặt mũi Lâm Mông, Lâm Mông thực lực là cấp 3 cao nhất, còn không giải quyết được tiểu phế vật này?

Nghĩ đến đây, Vương Hữu Tài không lui về phía sau nữa, một loại tự tin mù quáng dâng lên khiến dáng vẻ co đầu rụt cổ ban nãy biến mất hoàn toàn, Vân Phong nhìn thấy không khỏi nhếch mày, bọn nhỏ đứng xung quanh lúc này bắt đầu ồn ào.

“Vương Hữu Tài, ngươi sợ cái gì, không phải có Lâm Mông làm chỗ dựa à!”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi có cái gì mà sợ!”

“Quyết đấu, quyết đấu!”

Trạch Nhiên nghe được lại có người ồn ào đòi quyết đấu, sắc mặt không khỏi khó coi muốn kéo Vân Phong về, nhưng khí thế của nàng khiến hắn bình tâm trở lại, không biết vì sao, thấy bóng dáng cẩn thận của nàng, một sức mạnh vô hình tản ra, nàng sẽ không có chuyện gì cả!

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Vương Hữu Tài cũng nóng đầu dưới tình hình ồn ào này, chỉ ngón tay vào Vân Phong, vẻ mặt khinh thường.

“Phế vật, dám quyết đấu không!”

Vân Phong vừa nghe, lập tức lạnh lùng mỉm cười, người này cuối cùng ngu xuẩn tới trình độ nào, muốn chết đến thế ư.

“Ngươi nói ta có dám hay không?”

Vương Hữu Tài cười ha ha, tiểu hài tử xung quanh cũng cười vang lên, đối với Vân Phong và Vương Hữu Tài bọn họ cũng chẳng biết rõ, bọn họ chỉ muốn xem một trận kích thích ngươi sống ta chết mà thôi!

“Ha ha ha, có dám hay không? Ta nói ngươi không dám, phế vật ngươi ngay cả lão sư cũng không có, nhát gan tiểu tiện nhân, ngươi……!”

Những lời khó nghe phát ra từ miệng Vương Hữu Tài, Trạch Nhiên nghe đến vẻ mặt khó coi, khó ném được muốn xông lên cho hắn vài quyền! Đánh chết tên mồm heo này! Không đợi hắn có động tác, Vân Phong vừa rồi còn đứng tại chỗ lại quỷ dị biến mất, mọi người sửng sốt, bọn nhỏ xem diễn đều mở to hai mắt, người đâu rồi?

Vương Hữu Tài còn chưa kịp nói hết lời ác độc, chỉ cảm thấy trước mặt đầy áp lực, khiến hắn nghẹn lại, bóng đen chợt lóe, ánh mắt Vương Hữu Tài đột nhiên trợn to, đồng tử đột nhiên co lại!

Vân Phong mặt không chút thay đổi xuất hiện ở trước mặt hắn, một chớp mắt ngắn ngủn, nàng lại đến trước mặt mình, đây là tốc độ gì!

“Tốt lắm, ta chấp nhận quyết đấu.”

Nhìn nụ cười lạnh quỷ dị ở khóe môi nữ hài, trái tim Vương Hữu Tài đột nhiên ngừng đập một nhịp, chỉ cảm thấy thân mình chột dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn…… Cũng không thu lời lại được!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.