Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 171: Q.4 - Chương 171: Ta chỉ có thể ngước nhìn nàng thôi




Giọng nói của Vân Phong xuyên thấu tận trời xanh quanh Thương Lan thành, Tiêu Linh Vũ đang liều mạng chạy ở không trung nghe thấy câu này liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã từ trên xuống. Cản đường ta, chết! Cả người Tiêu Linh Vũ không khỏi toát mồ hôi lạnh, Âu Dương San San đã chết! Tốc độ trên chân lại càng tăng nhanh hơn,“Xoẹt--!” Tiêu Linh Vũ nhanh chóng chạy về chỗ ở gia tộc mình tronh Thương Lan thành.

“Vù vù --!” Hắn thở hổn hển không ngừng, quần áo đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Tiêu Linh Vũ thở hồng hộc ngồi dựa vào vách tường, trong đầu vẫn còn quanh quẩn chuyện trước khi Âu Dương San San chết. Động tác không chút lưu tình của Vân Phong, khuôn mặt lộ vẻ sát ý lạnh như băng, không nên trêu chọc của nàng, Âu Dương San San đúng là muốn chết! Nghĩ đến đây trong lòng Tiêu Linh Vũ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần trở về rồi thì không cần sợ nàng ta nữa!

“Linh Vũ, giọng nói vừa rồi là như thế này? Còn sao bộ dạng ngươi lại chật vật như vậy?” Một thanh âm tục tằng truyền đến, Tiêu Linh Vũ nâng mặt lên, hắn còn chưa có ý thức được bộ dạng chật vật hình giờ của mình. Mặt thì xanh lè, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi, bộ dạng thì ngồi dưới đất thở hổn hển như trâu, người vừa lên tiếng nhịn không được nhăn mặt lại, vẻ mặt không che giấu được hờn giận.

“Bộ dạng ngươi đây là gì? Là bị dọa mất mật? Còn không mau đứng lên!”

Trong lòng Tiêu Linh Vũ không khỏi cười khổ một tiếng, hắn cũng muốn đứng dậy, nhưng mà vì sợ mất mạng làm hắn chạy về đến đây giờ đã không còn bao nhiêu khí lực, chỉ có thể ngồi yên ở dưới đất.

“Linh Vũ? Sao ngươi lại ngồi dưới đất? Thân là tinh anh của Tiêu gia vậy mà còn có dáng vẻ chật vật như vậy, đúng là khó đi được!” Một giọng nói trêu chọc truyền đến, sau đó có vài người trẻ tuổi đi tới. Tiêu Linh Vũ tức giận liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, đây là mấy đứa con của thúc bá trong Tiêu gia, mấy vị thúc bá này từ lâu đã có mơ ước tới vị trí gia chủ Tiêu gia.

“Hừ!” Tiêu Linh Vũ lạnh lùng hừ một cái, miễn cưỡng chống vách tường đứng lên. Mấy người trẻ tuổi nhìn thấy đều bật cười,“Ngươi gặp phải chuyện gì ? Âu Dương San San không phải đi ra ngoài cùng với sao, bằng thực lực của hai người các ngươi cho dù gặp phải cường địch cũng không thể chật vật tới như vậy!”

Tiêu Linh Vũ vừa nghĩ đến Vân Phong tim không khỏi lại run lên, giương mắt nhìn nam nhân với vẻ mặt đầy tức giận trước mặt:“Cha, người chúng con gặp được không phải là người bình thường. Nếu không phải con chạy nhanh, không chừng con cũng không thể trở về được. Còn nữa, Âu Dương San San đã chết.”

Mấy người trẻ tuổi nghe được tin này không khỏi thở gấp một hơi, mà ngay cả gia chủ Tiêu gia cũng kinh ngạc. Âu Dương San San đã chết? Đó là đứa trẻ mà Âu Dương gia lấy làm kiêu nhạo, cứ như vậy mà chết sao?

Gia chủ Tiêu gia đột nhiên nhíu mày suy tư, cái chết của Âu Dương San San sẽ là đả kích không nhỏ đối với Âu Dương gia. Âu Dương San San chết đi cũng không phải không tốt. Nhiều năm qua lực lượng của bốn đại gia tộc vẫn đều ngang nhau, ai cũng chưa tìm được cơ hội chiếm tiện nghi, nhưng mà một khi lực lượng có chút chuyển biến, thì cũng là một thời cơ chuyển đổi.

“Thanh âm vừa rồi, chính là của người mà các ngươi gặp phải?” Tiêu gia chủ trầm giọng hỏi. Tiêu Linh Vũ lập tức gật đầu, còn chua kịp kể tỉ mỉ thì ngay lúc đó có người tới bái phỏng*.

*thăm (hay là qua lại nhà người khác chơi, chúc này nọ)

“Tiêu gia chủ, thanh âm vừa rồi ngươi có nghe thấy không?” Một giọng nói cực kỳ trầm thấp truyền đến, vừa dứt lời, đã có vài bóng dáng vội vàng đi tới. Tiêu Linh Vũ vừa nhìn thấy, thì ra là gia chủ của ba đại gia tộc khác!

Mấy người trẻ tuổi trong Tiêu gia thức thời quay về, Tiêu Linh Vũ vừa muốn xoay người rời đi, một thanh âm gọi hắn lại,“Tiêu Linh Vũ, Âu Dương San San- nữ nhi của ta đâu?”

Thân thể Tiêu Linh Vũ hơi run lên, sắc mặt của gia chủ Tiêu gia cũng không khỏi khó coi,“Âu Dương Thiên, ngươi có ý tứ gì? Nữ nhi ủa ngươi ở đâu có liên quan gì tới Linh Vũ chứ?”

Sắc mặt Âu Dương Thiên nhất thời cũng khó coi,“Sao có thể không liên quan tới Tiêu Linh Vũ! Hai người bọn họ đi ra ngoài đi cùng nhau, bây giờ hắn đã trở về, mà nữ nhi của ta Âu Dương San San vẫn không thấy bóng dáng đâu cả, ta không hỏi hắn thì ta hỏi ai?”

Gia chủ ba đại gia tộc khác đứng một bên với dáng vẻ xem kịch vui. Quan hệ giữa Tiêu gia và Âu Dương gia cũng tốt, mà mấy đứa nhỏ trong nhà cũng hay qua lại chơi với nhau, nhưng giờ phút này đây, chắc sắp bắt đầu không ổn rồi.

Việc này có liên lụy đến hậu bối nhà mình, ai là trưởng đương gia tất nhiên cũng sẽ không có khả năng sẽ dễ dàng bỏ qua.

Tiêu Linh Vũ híp một hơi thật sâu, bước tới trước hai bước,“Âu Dương thúc thúc, San San nàng ấy...... đã chết.” vừa nói ra câu này, vẻ mặt Âu Dương Thiên đen đi, mà nét mặt gia chủ ba đại gia chủ khác cũng hiện rõ vẻ kinh hãi.

“Đã chết?” giọng điệu Âu Dương Thiên âm trầm mở miệng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Linh Vũ, Tiêu Linh Vũ bị ánh mắt âm ngoan này nhìn sợ tới mức lui về phía sau vài bước. Tiêu gia chủ đột nhiên gầm lên,“Âu Dương Thiên! Âu Dương San San chết không có liên quan tới Linh Vũ! Nếu mà do là hắn động thủ, với thực lực của Âu Dương San San hắn có khả năng chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

Sắc mặt Âu Dương Thiên lúc này mới bớt giận. Đúng vậy, thực lực của Âu Dương San San không tầm thường, cho dù Tiêu Linh Vũ ra tay với nàng thì tỷ lệ thắng cũng không lớn. Dù sao cũng là Triệu hồi sư, sao có thể khinh địch như vậy để bị hại?

“Chẳng lẽ ngươi nói...... là do thanh âm vừa rồi......” sắc mặt Âu Dương Thiên hoàn toàn âm lãnh, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên cổ cũng hiện rõ lên. Cư nhiên dám giết ái nữ Âu Dương San San của hắn, người kia hẳn là không muốn sống chăng!

“Đúng vậy!” Tiêu Linh Vũ lập tức tiếp lời, kể lại toàn bộ cảnh tượng vừa rồi lại cho bọn họ nghe, nhưng cũng bỏ qua luôn chuyện hắn và Âu Dương San San chủ động ra tay trước, lấy hành động tự vệ của Vân Phong sửa thành chủ động khiêu khích. Hắn và Âu Dương San San vốn không để ý người này, lại không nghĩ tới người này đột nhiên tấn công bọn họ, hắn tất nhiên là toàn lực ứng phó, cũng không nghĩ tới thực lực của người này lại cường hãn tới vậy, là Triệu hồi sư nhiều hệ! Âu Dương San San không đấu lại, hắn liều mạng lắm mới tránh được một kiếp.

Âu Dương Thiên càng nghe vẻ mặt càng đen, đợi Tiêu Linh Vũ nói xong Âu Dương Thiên âm u mở miệng nói:“Không phải do ngươi mặc kệ chuyện sống chết của Âu Dương San San, mà một mình chạy thoát à?”

Tiêu gia chủ nghe nói vậy, sắc mặt trầm xuống. Tiêu Linh Vũ cười gượng,“Âu Dương thúc thúc, lúc ấy con thiếu dùng luôn phương pháp phân thân. Hơn nữa nàng rất lợi hại, con cũng không lo lắng lắm. Dù sao bàn về thực lực, con cũng không bằng nàng.”

Vẻ mặt Âu Dương Thiên bình tĩnh không nói gì, qua cả nửa ngày mới nói:“Vân Phong...... Diêm gia -Vân Phong đúng không?”

Tiêu Linh Vũ gật đầu không lên tiếng nữa, một cỗ khí thế ẩn nhẫn đè áp chế hắn, làm cho hô hấp hắn có chút khó khăn. Tay của Tiêu gia chủ đột nhiên vung lên, Tiêu Linh Vũ lúc này mới cảm thấy hô hấp thông thuận được một chút.

“Hừ!” Âu Dương Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, vung tay áo thần sắc thì uấn giận rời đi. Tiêu gia chủ vừa thấy lập tức nói:“Âu Dương huynh, huynh đây là muốn đi làm cái gì?”

Âu Dương Thiên nghe cũng không dừng lại, cũng không quay đầu lại mà chỉ gầm nhẹ :“Tất nhiên là phải đem súc sinh kia lột da rút gân, xé nát thành tám mảnh! Dám cả gan giết chết ái nữ Âu Dương San San của ta, vậy thì phải có gan chịu được lửa giận của ta! Ta muốn đem cả nhà Diêm gia đều diệt sạch sẽ!”

Gia chủ hai đại gia tộc khác chỉ cười nhẹ, không nói gì. Vẻ mặt Tiêu gia chủ trầm xuống,“Âu Dương huynh là đang muốn tự để điện chủ có lý do loại bỏ huynh sao?”

Thân mình Âu Dương Thiên cứng đờ, đột nhiên ngừng lại. Hai đại gia chủ khác vừa thấy cũng nói,“Đúng vậy, Tiêu huynh nói rất đúng.”

Sắc mặt Âu Dương Thiên âm trầm đứng đó, lửa giận trong lòng đang quay cuồng, hậu bối kiệt xuất của Âu Dương gia đã chết! Cứ như vậy mà chết! Đi ra ngoài một chuyến không bao giờ có thể trở về nữa! Âu Dương gia phải tốn bao nhiêu tinh lực mới có thể bồi dưỡng ra một Âu Dương San San thứ hai chứ!

Âu Dương gia tuy rằng còn có mấy đứa nhỏ thiên tài, nhưng cũng không có tiềm chất như Âu Dương San San, Âu Dương San San chết đối với Âu Dương gia không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn!

Có người giết con hắn, thù này không thể không báo! Có người giết nữ nhi hắn, hắn sẽ làm cho toàn thể gia tộc kia chôn cùng! Lửa giận trong lòng Âu Dương Thiên Nhất Phi Trùng Thiên, nhưng câu nói vừa rồi của Tiêu gia chủ lại bức lý trí hắn trở về.

“Âu Dương huynh, huynh không phải không biết lúc này việc gia tăng Điện Tiền hộ pháp tổng điện là gì. Điện chủ nhìn thấy thế cục trước mắt rất vừa lòng, có thể nói việc Vân Phong xuất hiện chính là do điện chủ. Nếu mà huynh ở phía sau động tới Diêm gia, điện chủ tất nhiên sẽ có lý do đem huynh nhổ bỏ.” thần sắc Tiêu gia chủ trầm ngâm,“Cái chết của ái nữ rất thống khổ, nhưng mà hiện giờ, huynh chỉ có thể chờ cơ hội thôi.”

Âu Dương Thiên nắm chặt nắm đấm. Nhìn thấy hắn như vậy, Tiêu gia chủ hít một hơi,“Ta biết nội tâm huynh không cam lòng và phẫn nộ, thù này đương nhiên phải báo, nhưng không phải hiện giờ, mà là lúc tranh đấu lựa chọn!”

Thân thể Âu Dương nhẹ nhàng run lên, hai mắt âm ngoan lướt qua, đúng vậy! Tranh đấu lựa chọn, ai sống ai chết cũng không có người quản. Nếu Vân Phong chết ở đó, cho dù là điện chủ cũng không thể nói gì được!

“Âu Dương huynh, huynh đã hiểu chứ?” Tiêu gia chủ kéo dài âm nói một câu. Âu Dương Thiên lạnh lùng hừ, nghiêng mặt đi,“Đừng tưởng rằng Tiêu gia các ngươi sẽ thoát được quan hệ! Nữ nhi của ta chết các ngươi cũng phải gánh chịu trách nhiệm! Cáo từ!” Âu Dương Thiên chợt bước nhanh bỏ đi, sắc mặt Tiêu gia chủ nửa đen đứng đó, mà hai đại gia chủ khác cũng lập tức cáo từ rời đi.

Sau khi tất cả mọi người đều đi khỏi, vẻ mặt âm trầm của Tiêu gia chủ nhìn, Tiêu Linh Vũ mím môi không dám nói gì.”Chuyện này ngươi làm không sai. Âu Dương San San chết cũng tốt, đối với chúng ta cũng coi như có lợi.” Tiêu gia chủ chậm rãi nở nụ cười, âm trầm cười,“Vân Phong, người này đúng là không sợ chết. Tứ đại gia tộc đang muốn đối phó ngươi, ta thật muốn nhìn xem ngươi có mấy cái mạng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.